Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 431 - Chương 431 : Nghị Sự

Chương 431 : Nghị sự Chương 431 : Nghị sựChương 431 : Nghị sự

Nếu nói trước khi Phó Triêu Sinh đẩy cửa đi vào trong lòng còn đang bực bội đôi chút thì bây giờ ngay khi nghe Kiến Sầu nói như vậy, bao nỗi niềm đó liền tan biến. Hắn thậm chí còn chẳng tài nào lý giải nổi tâm trạng của mình vào lúc này, vả lại không biết sao còn thấy người nữ tu đang đứng trước mặt nói chuyện với mình thật là xinh đẹp, trống ngực cứ đập thình thình, mãi rồi mới mím môi khẽ cười đáp : "Bạn cũ nhớ đừng quên lời hôm nay đấy nhé."

"Được."

Kiến Sầu trong lòng tự nhiên có khúc mắc, nhưng đêm qua sau khi luận đạo với Khúc Chính Phong xong thì suy nghĩ rất nhiều, và cũng vỡ ra rất nhiều điều, cho nên bây giờ nói như vậy với Phó Triêu Sinh dĩ nhiên không phải là nói chơi, vì thế mà ứng lời đáp ngay, giọng điệu nghiêm trang trịnh trọng.

Sau đó cả hai không nói gì thêm về chuyện này nữa.

Thạch đình trang nhã mà cũng lại rất nhỏ. Kiến Sầu và Phó Triêu Sinh ngồi cạnh đầm nước có bờ gạch đắp quây lại thành hồ. Ở đây có thể nghe thấy tiếng nước róc rách chảy, ngẩng đầu là thấy ngay hừng đông đang dần dần chọc thủng từng chút một đường chân trời mù sương của Minh Nhật Tinh Hải.

Kiến Sầu hỏi : "Mà này, lúc trước bạn muốn tìm hiểu về không tằm, thế đã đến đâu rồi 2?"

Loài hoang cổ không tằm còn sót lại. Rành rành không có chút linh trí gì, thế nhưng sinh ra là đã thông hiểu quy tắc không gian thiên địa, vì vậy nên tơ nhả ra có thể dùng để chế làm túi càn khôn trữ vật. Lúc trước khi Trịnh Yêu giải thích về điều này, Phó Triêu Sinh thấy rất thú vị, nhưng không biết sau đó kết quả ra sao. Phó Triêu Sinh vậy mà đã đi tìm hiểu rồi, nhưng kết quả lại không được khả quan cho lắn. Hắn lắc lắc đầu đáp : "Nếu ta nói ta cảm thấy trên người con không tằm này hình như có cái gì đó rất quen, không biết bạn cũ có tin không ?"

“Tin chứ sao lại không ?”

Tộc phù du nhìn thì sáng sinh chiều chết, nhưng chẳng phải chính cái số mệnh ấy đã sinh ra một đại yêu Phó Triêu Sinh hoàn toàn nghịch thiên đó sao ? Kiến Sầu cảm thấy nếu có liên quan gì đến tộc đàn cổ xưa thì đây mới lại là chuyện bình thường nhất.

Phó Triêu Sinh lặng người trầm mặc, lạ một điều là sau đó không nói thêm tiếng nào nữa.

Kiến Sầu cũng không phải là người không nói chuyện thì không chịu được. Nếu trò chuyện mà vô bổ thì nàng thà ngồi yên như thế này còn hơn, để trí óc gạn lọc cho rõ ràng bao suy nghĩ phức tạp trong đầu.

Kể cả chuyện sắp xảy ra sau khi trời sáng.

Rất nhiều tông môn và thế lực của Thập Cửu Châu tụ họp ở Minh Nhật Tỉnh Hải vốn là để thương thảo về tình hình bên Cực Vực. Nhưng tại vì cái vị con trời Tạ Bất Thần quý hóa nào đó của Côn Ngô độ kiếp nên Hoành Hư chân nhân đành phải tới trễ hai ngày. Bởi thế nên ngày nghị sự chính thức mới dời đến tận hôm nay.

Địa điểm nghị sự tất nhiên là ấn định ở Giải Tỉnh sơn trang. Dược vương nhất mệnh tiên sinh và Thương Tể tán nhân bảy kiếp tán tiên đúng là cây đa cây đề, danh tiếng lẫy lừng thật nhưng về mặt xử lý tục vụ thì lại chẳng mấy hứng thú. Vì vậy kiếm hoàng mới Khúc Chính Phong mới đúng là chúa tể trên Minh Nhật Tinh Hải thực sự. Địa điểm nghị sự bởi thế cũng tùy hắn quyết định. Đã lâu lắm rồi Thập Cửu Châu chưa từng có sự kiện nào lớn như vậy. Thiền tông bắc vực, hai tông Âm Dương, miền man hoang đông nam Tả Tam Thiên trung vực, thế gia tây nam, hầu như tất cả những ai có máu mặt đều tụ về hết nơi đây.

Sáng sớm, đúng giờ là người người đều nhắm Giải Tỉnh sơn trang mà đi.

Hai mươi người bên phía Nhai Sơn cũng không lập cập lắm. Trong sân viện, chờ đến lúc nghe bên ngoài lục đà lục đục, Kiến Sầu mới đi ra cùng với Phó Triêu Sinh, tập trung với mọi người tại cửa chính.

Ngoài trưởng lão Phù Đạo sơn nhân và chưởng môn Trịnh Yêu thì còn có hai vị trưởng lão Tất Ngôn Hi Hoàn, thứ nữa là Tả Lưu, Khấu Khiêm Chi, Thẩm Cữu, Bạch Dần, Trần Duy Sơn, Khương Hạ, Phương Tiểu Tà và mười mấy người đệ tử khác. Tuy hôm qua có xảy ra chút chuyện không vui, nhưng dường như chuyện này đối với ai cũng chẳng thành vấn đề.

Nhất là Phù Đạo sơn nhân.

Lúc Kiến Sầu nhập bọn với mọi người thì lão vẫn còn chưa tới, phải đợi chừng hơn một khắc sau nghe thấy có tiếng đằng hắng thì mới hay lão đang cầm đùi gà mặt mũi tí ta tí tửng từ đằng xa đi lại.

Mọi người hết biết, chẳng còn đường nào để nói.

Phù Đạo sơn nhân hoàn toàn chẳng để ý gì tới chuyện mình đến trễ, thấy cả bọn cứ thộn mặt mà đứng ngốc một đống ở đó thì dứ dứ cái đùi gà về phía họ, lấy làm quái lạ hỏi : "Các ngươi nhìn sơn nhân cái gì kỳ vậy ? Bộ ta mặc lộn áo chăng ?”

Lão cúi đầu nghiêng nghiêng ngó ngó người mình, vẫn là cái bộ đạo bào dơ dơ bẩn bẩn này, thay hồi nào mà lộn chứ.

Kiến Sầu chịu thua. Tâm muốn thổ huyết, Trịnh Yêu xông lên kéo Phù Đạo sơn nhân sang một bên, miệng đáp nhanh một tràng : "Không lộn, không lộn cái gì hết", sau đó liên gọi mọi người lên đường. Hắn biết quá tính lão nên chẳng buồn nói lý. Dù sao có trình diện là tốt rồi, còn về phần Giải Tỉnh sơn trang bên kia, trễ thì cũng đã trễ rồi, chứ không lẽ mấy người họ dám mặt nhăn mày nhó với Nhai Sơn à ?

Với lại, người ta danh môn đại phái, đi trễ một tý thì đã làm sao ?

Vì vậy, tuy xuất phát cực trễ nhưng cả Nhai Sơn từ trên xuống dưới đều tuyệt không lập cà lập cập, vẫn thong dong nhắm hướng Giải Tỉnh sơn trang mà tiến.

Lan Hà mênh mông cuồn cuộn, trải dài từ nam đến bắc Tinh Hải.

Giải Tỉnh sơn trang nằm trên một ngọn núi cạnh bờ Lan Hà. Lần đầu tiên đến Tinh Hải, Kiến Sầu đã từng ghé lại nơi này, bây giờ thấy lại đình Ẩm Tuyết thì lại nhớ tới chiêu "Bạt kiếm" Khúc Chính Phong dạy cho mình, nhất thời trong lòng xúc động, cảm khái vô biên.

Người đứng ngoài cửa trang đón khách chính là Ngự Sơn Hành. Thấy khách đến, hắn liên dẫn vào trong.

"Người các tông khác đã đến hết rồi, giờ đang ở trong sảnh Lãm Nguyệt, để ta dẫn các vị tới."

Tuy hoàn toàn không biết căn nguyên sâu xa giữa Nhai Sơn và môn phái mà mình đại diện nhưng Ngự Sơn Hành nhớ ơn Phù Đạo sơn nhân lần trước đã nói đỡ cho mình vì vậy nên thái độ vô cùng niềm nở sốt sắng, hoàn toàn không có cái kiểu ra vẻ ta đây như lúc tiếp đón người các tông môn khác, hơn nữa cũng hay chuyện hơn bình thường.

"Coi vậy chứ không trễ đâu. Dù sao kiếm hoàng bệ hạ chúng tôi vẫn còn đang nói chuyện với Nhất mệnh tiên sinh và Thương Tể tán nhân ở phía sau, cũng phải một chút nữa mới tới mà”.

Kiếm hoàng Khúc Chính Phong, dược vương Nhất mệnh tiên sinh, Thương Tể tán nhân bảy kiếp tán tiên : ba người này là ba cường giả thực thụ đứng đầu Minh Nhật Tinh Hải.

Nghe vậy, mọi người ai nấy đều cảm thấy hắn tiếp đón khá trịnh trọng nghiêm túc. Nhưng người tinh tế, hay để ý nhất như Kiến Sầu thì lại để ý đến cái cụm "sảnh Lãm Nguyệt" trong nửa câu đầu chứ không phải là nửa câu sau của Ngự Sơn Hành : Nhai Sơn có điện "Lãm Nguyệt", còn phòng nghị sự của Giải Tỉnh sơn trang thì gọi là sảnh "Lãm Nguyệt”.

Lúc theo Ngự Sơn Hành bước lên bậc thang, trong lòng bồi hồi khó tả, nàng không khỏi liếc mắt nhìn sang Phù Đạo sơn nhân, nhưng lão vẫn cứ chăm chăm gặm đùi gà mà bước, sắc mặt tuyệt không chút thay đổi, dường như hoàn toàn chẳng hề để ý đến chỉ tiết này vậy.

Trong sảnh Lãm Nguyệt đúng là đã gần đủ mặt mọi người. Lúc Kiến Sầu đi vào, vừa liếc mắt nhìn sơ thì thấy ngay Hoành Hư chân nhân đang đứng nói chuyện với những người khác ở mé đông, phía sau còn có Tạ Bất Thần đang yên lặng đứng chắp tay sau lưng : nhập thế trung kỳ, sắc sảo thâm trầm, trông chẳng khác gì một khối hàn ngọc.

Nhai Sơn vừa đến thì có rất nhiêu người chú ý đến ngay. Tất cả liền kéo đến hàn huyên, nhưng trong khi đó ánh mắt lại không khỏi có phần quái quái lạ lùng.

Nhai Sơn rất khác biệt.

Hôm nay, chủ nhân của nơi này chính là Khúc Chính Phong, cựu môn hạ của Nhai Sơn. Tuy bây giờ hắn đã trở thành kiếm hoàng nhưng dù sao cũng vẫn là có dây mơ rễ má sâu xa với Nhai Sơn, nói một cách khó nghe thì đây là một phản đồ khiến Nhai Sơn phải xấu hổ. Bởi thế nên bọn họ mới để ý đến Nhai Sơn nhiều hơn một chút.

Trong khi đó, thái độ của Hoành Hư chân nhân vẫn không khác gì thường ngày, chỗ của Khúc Chính Phong hay của ai khác thì cũng tự nhiên như ở nhà. Thấy người Nhai Sơn đến, lão cười nói : "Phù Đạo huynh cũng tới rồi kìa."

Phù Đạo sơn nhân cũng cười lại, móc ngay một câu : “Côn Ngô các ông dù gì cũng là danh môn chánh phái số một của Tả Tam Thiên trung vực ta, tới sớm thế thì đúng là một chút treo giá làm cao cũng không có, vậy Nhai Sơn ta còn biết giấu mặt mũi vào đâu đây ?"

"Ha! Ha ! Ha...'

Nghe xong mọi người liền ô lên cười.

Nhưng Hoành Hư chân nhân thì tiếu ý lại nhạt đi. Lão quét mắt nhìn một vòng quanh sảnh đường rộng lớn, điềm đạm nói : "Nghị sự là chuyện trọng đại, lên mặt làm cao làm gì. Vả lại, giờ đang ở Minh Nhật Tinh Hải thì dĩ nhiên là khách tùy chủ tiện. Chúng ta là khách được mời, có lý đâu lại tự cho phép mình kiêu hơn chủ chứ”"

Tiếng cười xung quanh chợt im bặt.

Hôm nay, người có thể có mặt trong sảnh này hết thảy đều là cường giả máu mặt của các môn các phái các thế lực hàng đầu trên Thập Cửu Châu, hơn nữa tu vi cũng chẳng thấp, trừ một số ít có lối tu luyện đặc biệt còn lại đa phần đều là kẻ sống lâu nên thành tinh hết cả, thế nên bọn họ làm sao mà không nghe ra được ý tứ trong lời nói của Hoành Hư chân nhân đâu 2

Hiện giờ ai nấy đều đã đến hết rồi, người còn chưa tới chẳng phải đó chính là "chủ nhà" đó ư ?

Ở Minh Nhật Tinh Hải qua ba bốn ngày rồi, chúa của Tinh Hải, cái vị kiếm hoàng mới này đúng thật là thân long thấy đầu không thấy đuôi, thậm chí ngay cả cái mặt cũng chẳng lộ nữa là.

Mà cho tới cả bây giờ vẫn còn chưa thấy bóng dáng đâu.

Chúng nhân không khỏi bắt đầu nghĩ ngợi về thái độ của Hoành Hư chân nhân cùng Côn Ngô trước sự việc này và về thái độ đối với Khúc Chính Phong. Nhưng bọn họ còn chưa kịp suy diễn nhiều thì người trên đầu đề bàn luận đã tới : chẳng những đến mà còn nghe được cả câu nói vừa rồi của Hoành Hư chân nhân. Thân vẫn còn đang phía ngoài sảnh, hắn cả cười đáp trả : "Nghe ý, hình như chân nhân đang trách Khúc mỗ làm cao kênh kiệu quá thì phải.

Nghe tiếng, tất cả khách khứa đều ngoái đầu nhìn lại.

Đây đúng là giọng của Khúc Chính Phong, người ngoài nhiều khi không nhận ra nhưng Nhai Sơn trong đó có cả Kiến Sầu thì lại quá quen.

Ngày xưa nho nhã bao nhiêu thì bây giờ trong cái nho nhã ấy còn tự nhiên đượm thêm một chút hơi hướm tà tà uy uy.

Hắn từ ngoài đi vào, hắc bào nhũ kim toát ra một khí vị thâm trâm oai nghiêm, hai tay chắp sau lưng, bên hông tuyệt không giắt một thanh kiếm nào, sắc diện điểm chút tiếu ý bất trọng bất khinh.

Khúc Chính Phong quét mắt nhìn, mục quang đình lại trên người Hoành Hư chân nhân.

Cùng vào trong sảnh với Khúc Chính Phong còn có một người nữa. Đó là một lão giả khá già, lưng hơi còng, đạo bào lấm lấm lem lem trông cũng chẳng có mấy tí sinh khí hơn nữa còn nồng nồng mùi thuốc, mi mắt thì sụp xuống làm như chẳng buồn liếc nhìn mọi người lấy một cái.

Tuy rằng trước đó ít ai gặp lão giả này, nhưng ngay khi lão xuất hiện, thì người nào người nấy đều không hẹn mà cùng nghĩ tới một tên tuổi lớn - Dược vương Nhất mệnh tiên sinh !

Trước kia chỉ từng tiếp xúc với người của Tảo Trần trai nên đây cũng là lần đầu tiên Kiến Sầu nhìn thấy Nhất mệnh tiên sinh. Đáng lẽ ra nàng còn chú mục nhìn kỹ hơn, nhưng vừa liếc mắt thoáng qua lại không tự chủ được mà đảo lại ngó Khúc Chính Phong, đầu mày không khỏi cau cau.

Trước kia Khúc Chính Phong là đệ tử dưới trướng Phù Đạo sơn nhân, so ra thì bối phận thấp hơn Hoành Hư chân nhân Côn Ngô một lớp, cho dù trước đây có xảy ra chuyện gì nhưng gặp mặt vẫn nên giữ xã giao một chút cho phải phép.

Mà hiện tại hắn là kiếm hoàng mới của Minh Nhật Tinh Hải, ai nấy đều nghĩ một người đã phản Nhai Sơn, tàn sát phái Tiễn Chúc, cướp Cửu khúc hà đồ thì hẳn sau đó phải thay đổi, nhưng họ lại không ngờ thay đổi lại lớn như vậy.

Chỉ từ thái độ của Hoành Hư chân nhân là cũng đủ thấy được ít nhiều.

Câu nói vừa rồi của Khúc Chính Phong nghe như đùa, nhưng ý tứ bên trong thì lại vừa trào phúng vừa cay độc. Rõ ràng chỉ là một câu đơn giản nhưng mọi người đã ngửi ra ngay được mùi thuốc súng nhét trong đó, hơn nữa lại còn thấy được sự đối chọi giữa hai người rất rõ ràng.

Hoành Hư chân nhân dĩ nhiên cũng nhận ra. Nhưng lão chấp chưởng Côn Ngô nhiều năm, sự đời đã trải cũng lắm, một câu vặc ngược như vậy còn lâu mới chọc tức lão nổi, phòng tuyến chẳng loạn, trái lại còn điềm nhiên đáp lời : "Kiếm hoàng Minh Nhật Tinh Hải là chủ nhà, làm cao một chút đâu có sao.

Ai nấy nghe thấy đều lạnh sống lưng.

Nhưng Khúc Chính Phong vậy mà lại bật cười, mục quang đảo một vòng về phía Nhai Sơn thì thấy Kiến Sầu đang nhìn mình, bên cạnh nàng còn có đại yêu phù du Phó Triêu Sinh đã từng đánh tay đôi một trận với nhau, vì vậy liên chợt nhớ đến chuyện ngày hôm qua. Trông thế này thì chắc là cái nàng tiểu sư muội lợi hại này của hắn đã giải quyết êm đẹp mọi sự rồi.

Không biết sao Khúc Chính Phong lại cảm thấy vui vui trong lòng, nhưng ngoài mặt sắc diện không lộ, chỉ dời mắt nhìn sang chỗ khác. Tuy Hoành Hư chân nhân nói chuyện không chút kiêng nể song hắn cũng chẳng coi vào đâu, trái lại còn đưa mắt nhìn nhìn ra phía sau lão tỏ vẻ như đang tìm ai đó.

Nhưng lại không tìm ra.

Khúc Chính Phong bèn thu mắt, điềm đạm hỏi Hoành Hư : "Nghị sự hôm nay quan trọng như vậy, bên Côn Ngô người vớ va vớ vẩn nào cũng tới rồi, thế mà sao lại chẳng thấy mặt mũi Thân tiền bối Tử thần kiếm đâu ? Thật là lạ.

Thân Cửu Hàn - Tử thần kiếm !

Nghe xong câu này, ai không biết Tử Thần kiếm thì ngơ ngác chẳng hiểu ra sao; còn những người biết y có liên quan đến trận chiến Âm Dương giới cách đây mười một giáp trước như thế nào thì thảy đều cả kinh, cứ nhìn khuôn mặt điềm nhiên của Khúc Chính Phong mà rét run, hơi lạnh từ gang bàn chân xộc thẳng lên tới đỉnh đầu !

Hắn muốn lôi chuyện cũ ra hay sao thế này ?I
Bình Luận (0)
Comment