Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 432 - Chương 432 : Thuật Của Đại Yêu

Chương 432 : Thuật của đại yêu Chương 432 : Thuật của đại yêuChương 432 : Thuật của đại yêu

Tuy trong "Tử Thần kiếm Thân tiền bối" có hai tiếng tiền bối nghe qua rất lễ độ, nhưng thật ra cùng với giọng điệu thì lại tuyệt chẳng có vẻ gì là lễ độ.

Thù oán rành rành !

Trước kia Kiến Sầu đúng là không biết. Nhưng năm nay, sau khi từ Cực Vực trở về, được gặp lão tổ tông trên thiên kính na di ở dưới đáy lòng núi Nhai Sơn thì nàng đã rõ ràng minh bạch chuyện ân oán giữa Côn Ngô và Nhai Sơn xưa kia, thế nên tất nhiên cũng biết Thân Cửu Hàn là người tên tuổi nhưng hành vi lại cực kỳ bỉ ổi !

Mười một giáp trước, vì giành quyền quản lý luân hồi mà tu sĩ Thập Cửu Châu và Cực Vực đã dấy lên một trận binh đao trên toàn giới. Lúc đó Thân Cửu Hàn và Hoành Hư chân nhân được người người xưng tụng là "Côn Ngô song tử". Cả hai đều là những nhân vật lợi hại kinh diễm một phương, danh chấn thiên hạ.

Ai ngờ trong trận chiến ấy Thân Cửu Hàn lại đánh lén sau lưng Khúc Chính Phong !

Mà Nhai Sơn và Côn Ngô trước đó vẫn luôn là đồng đạo kề vai tác chiến bên nhau, tự nhiên động thủ như thế thì ai mà phòng cho kịp ? Thân Cửu Hàn bối phận không chỉ cao mà tu vi còn hơn xa Khúc Chính Phong. Khúc Chính Phong thật sự không phải là đối thủ, bị giáng một đòn đau điếng nhưng thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, bảo toàn được mạng. Song Ngự Sơn Hành, người cùng đối địch với Khúc Chính Phong thì cuối cùng vì không thể đòi lại công đạo nơi Côn Ngô mà phải bỏ Nhai Sơn, trọng thương không chữa mà chất.

Hiện giờ Khúc Chính Phong cũng bỏ Nhai Sơn. Thậm chí Ngự Sơn Hành đời thứ sáu của Ngự Sơn tông cũng đứng trong sảnh Lãm Nguyệt, trên người còn mặc đạo bào năm xưa của Ngự Sơn Hành.

Đối với thù oán giữa Nhai Sơn và Côn Ngô năm xưa Khúc Chính Phong tuyệt chẳng nhắc tới nửa câu, tựa hồ như đúng là mình chẳng có chút liên quan gì đến Nhai Sơn, nhưng đứng cùng với Ngự Sơn Hành lục ở đây thì biểu hiện này đủ để cho toàn Côn Ngô biết nể sợ kiêng ky người có thù oán với mình ! Đó là còn chưa kể đến cái tên tuổi "Tử Thân kiếm' lại vừa bị hắn nhẹ nhàng nhắc qua kia nữa !

Ngay cả Hoành Hư chân nhân lõi đời cho lắm mà nghe Khúc Chính Phong nhắc đến ba tiếng này sắc diện cũng không khỏi phải biên biến. Vẻ tươi cười liền tắt ngủm trong chớp mắt. Nhưng chỉ một thoáng sau, tất cả đã trở lại như thường. Lão thế mà lại chẳng đi bắt lỗi chuyện Khúc Chính Phong thất lễ, chỉ điềm tĩnh trả lời : "Thân sư đệ bế quan nhiều năm, tạm thời còn chưa có tin xuất quan, thật phiên Khúc tiểu hữu phải quan tâm."

Lúc trước còn gọi người ta "kiếm hoàng”, bây giờ thì mở miệng kêu "Khúc tiểu hữu”, khách quan đứng đó cũng nghe ra được chút ý vị ẩn chứa bên trong. Nhất thời bọn họ không khỏi lo lo. Tu sĩ Thập Cửu Châu rất đông, thù oán giữa các môn các phái vô cùng phức tạp rắc rối. Tề tụ lại cùng một chỗ như thế này nghe thì tất nhiên là quan trọng, nhưng có thể dẹp được mâu thuẫn và thành kiến sang một bên lại là chuyện chẳng phải dễ dàng.

Mấy ngày trước lúc vừa mới tới Tinh Hải, Nhai Sơn và Thông Linh các đã xích mích với nhau, đó là còn chưa kể đến chuyện Giải Tỉnh sơn trang sắp xếp chỗ ở "tận tâm" đến nỗi quan hệ giữa các tông môn rơi vào thế giương cung bạt kiếm, căng thẳng hẳn lên.

Hiện giờ Khúc Chính Phong lại còn gây hấn thẳng thừng với Hoành Hư chân nhân của Côn Ngô nữa ! Cứ tình hình này thì sóng ngầm dữ dội, coi bộ chẳng bỏ qua nổi. Nhưng ai nấy đều biết bây giờ không phải là lúc tranh chấp, cho dù có thù hận đến đâu cũng phải ráng dẹp sang một bên, lấy đại sự trước mắt làm trọng.

Hoành Hư chân nhân hiểu rõ điều này, Khúc Chính Phong dĩ nhiên cũng hiểu. Vì vậy, hai bên sau khi ăn miếng trả miếng rồi thì không ai làm tới nữa.

Khúc Chính Phong nghe xong chỉ cười cho qua, sau đó cũng chẳng nói thêm tiếng nào mà đi thẳng đến chiếc trường án dài chuyên dùng để nghị sự trong sảnh, không chút khách khí ngồi ngay xuống vị trí thủ tọa ở phía trái.

Dược vương Nhất mệnh tiên sinh cũng đi theo, an tọa ở ghế thủ tọa bên phải.

Đại diện các tông môn Thập Cửu Châu khác thấy vậy đều nhất tê chửi thầm trong bụng "Cha tiên sư nó láo", nhưng rốt cục thì cường long chẳng đè nổi địa đầu xà, đứng đó so bì chỗ ngồi cũng không hay, đó là còn chưa nói lỡ sau này có phải đánh nhau với Cực Vực thật, Minh Nhật Tinh Hải là vùng cực kỳ trọng yếu, mình thế nào chẳng cầu đến người ta, nên vì thế mới nhịn mà không nói tiếng nào.

Mọi người ai vào chỗ nấy.

Sảnh Lãm Nguyệt có lớn đến đâu thì đất cũng có hạn, chưa kể trong sảnh chỉ đặt có mỗi một cái bàn dài dài đó thôi, từ đầu bàn cho tới cuối bàn cùng lắm cũng chỉ ngồi được có hai chục người, vì thế ai có tư cách ngồi vào đều là thủ lĩnh một phương cả.

Lúc này nhìn vào mới kinh. Trừ Khúc Chính Phong và Dược vương Nhất mệnh tiên sinh giữ vị trí thủ lĩnh vì là chủ nhà, còn lại từ đầu đến cuối bàn theo thứ tự gồm có Hoành Hư chân nhân thủ tọa Côn Ngô trung vực, Phù Đạo sơn nhân trưởng lão Nhai Sơn, chưởng môn Trịnh Yêu, Huyền Nguyệt tiên cơ chưởng tông bắc vực Âm Tông, Kiền Nguyên Tử chưởng tông Dương Tông, Vô Cấu phương trượng tây hải Thiền Tông, Nhất Trần hòa thượng, Ương Kim Không hành mẫu của Cựu Mật Tuyết Vực, Chương Viễn Đại chưởng môn Phong Ma kiếm phái Tả Tam Thiên trung vực, Bàng Điển trưởng lão Long Môn, Lục Tùng các chủ Thông Linh các, Vong Ưu đạo nhân tông chủ Ngũ Di tông, Nhiễm Sương đại sư cốc chủ Bạch Nguyệt cốc, Thẩm Yêu đại tư mã trạm đồng quan vùng man hoang đông nam nam vực, Ngụy Tạ gia chủ Nguy gia của thế gia tây nam.

Những người này đa số Kiến Sầu đều quen. Nàng với mấy vị trưởng lão Tất Ngôn Hi Hòa cùng đứng sau lưng chưởng môn Trịnh Yêu và Phù Đạo sơn nhân, đưa mắt quan sát các tên tuổi lớn quanh chiếc bàn nghị sự này.

Người nào quen biết thì không cần phải nói, một số đã từng gặp qua thì biết sơ sơ, còn những ai không quen hay chưa từng gặp qua thì Kiến Sầu chú ý nhiều hơn.

Tông môn Tả Tam Thiên trung vực đông như rừng, lượng người đến dự nghị sự chiếm tỷ lệ đông nhất. Ba người Chương Viễn Đại, Bàng Điển, Lục Tùng Kiến Sầu đều quen, thậm chí còn đã từng tiếp xúc qua. Nhưng Nhiễm Sương đại sư cốc chủ Bạch Nguyệt cốc, Vong Ưu đạo nhân tông chủ Ngũ Di Tông nàng lại không quen lắm, hơn nữa với vị tông chủ này thì đây là lân đầu tiên gặp mặt; đó là chưa kể Ngụy Tạ gia chủ Ngụy gia của thế gia Tây Nam nam vực đối với nàng lại còn lạ hơn nhiều.

Nhiễm Sương đại sư tu luyện nhiều năm, tư chất tu luyện tuy không được liệt vào bậc nhất nhưng lại cực kỳ thông minh, tâm tư nhạy bén mẫn tiệp, tính ra thì cũng là người ngang hàng với lớp tu sĩ như Phù Đạo sơn nhân. Ngồi cạnh bà là Bàng Điển trưởng lão Long Môn, đạo bào trên người trắng tinh như tuyết, mặt mày trông hiền hòa dễ gần.

Tính cách Lục Hương Lãnh khá giống Nhiễm Sương đại sư, nhưng nghị sự ở Minh Nhật Tinh Hải quan trọng như vậy mà bà lại không dẫn nàng theo, sau lưng thay vào đó là một vị trưởng lão rất lạ mặt đối với Kiến Sầu. Có lẽ vì lúc Hạ Hầu Xá phản bội chạy trốn khỏi Phong Ma kiếm phái, Lục Hương Lãnh đã thu lưu hắn nên Phong Ma kiếm phái rất tức giận. Nếu nàng hiện diện ở đây, cho dù có là nhân vật sáng chói đến đâu thì vẫn là cái đinh trong mắt Phong Ma kiếm phái. Vì vậy chẳng thà không đến còn hơn.

Vong Ưu đạo nhân tông chủ Ngũ Di Tông thì trông không có gì đặc biệt; từ tướng mạo, đạo bào đến tu vi, thảy đều bình thường; nhìn chẳng thấy có chút gì là tông chủ một tông môn có thể đào tạo ra được một kỳ tài đặc sắc như Như Hoa công tử.

Ngồi sau Vong Ưu đạo nhân một chút là Tân Chiếu gia chủ Tân gia.

Nam vực xưa nay là vùng loạn lạc nhiễu nhương. Man hoang đông nam yêu ma hoành hành. Thế gia tây nam thì toàn tông môn bình bình, trong đó có ba nhà Tần - Ngụy - Tân là hợp thành thế chân vạc, chiếm cứ tây nam, thế lực bình thường rất khó động đến, vả lại quan hệ giữa ba nhà cũng không tệ lắm.

Tân Chiếu gia chủ Tân gia là người đại diện mà ba nhà cử đi sau khi thương nghị với nhau. Kiến Sầu quan sát người này thì thấy y mặc hoa phục đẹp đẽ, ngũ quan trông khá anh tuấn sáng sủa nhưng không biết sao lại hơi quen quen, vì thế nên cứ nhìn hoài. Nào ngờ, cái vị gia chủ họ Tân tu vi ngang ngửa nàng kia thoắt cái đã nhận ra có người đang quan sát hắn nên đã đưa mắt nhìn lại. Ban đầu không có gì nhưng đến lúc thấy diện mạo và chỗ đứng của nàng, hắn hơi ngẩn người, sau đó thì cười cười, gật gật đầu như có ý chào hỏi.

Ngay lúc đó, linh quang trong trí chợt lóe. Cái vị gia chủ họ Tân này lúc không cười thì không thấy gì, nhưng cười lên thì lại khiến nàng nhớ tới cậu bạn Tiểu Kim xưa kia miệng lúc nào cũng nhồm nhoàm ăn dưa. Mặt mũi hai người hình như hao hao giống nhau thì phải 2

Nhưng nàng nhớ rất rõ trong thế gia tây nam Tiểu Kim không phải là thiếu chủ Kim gia có tên trong ba gia tộc lớn, thế mà không biết sao hắn lại giông giống với cái vị gia chủ họ Tân này được cơ chứ ?

Tuy trong bụng thấy hơi lạ nhưng lúc này Kiến Sầu cũng không nghĩ nhiều bởi sau khi mọi người an tọa xong xuôi, buổi nghị sự quan trọng liền chính thức bắt đầu.

Với tư cách là chủ nhà, Khúc Chính Phong mào đầu trước : "Sự tình Tinh Hải hai ngày trước phức tạp, tuy biết chư vị lặn lội đường xa đến nơi nhưng Khúc mỗ lại không thể nghênh đón ngay, cái tội thất lễ này mong chư vị thứ cho. Hôm nay trước khi nghị sự, ta có nói chuyện qua với hai vị tiền bối Nhất mệnh tiên sinh và Thương Tể tán nhân. Thương Tể tiền bối vì bận độ kiếp thứ tám nên không muốn lại phải tham gia vào cuộc phân tranh trên Thập Cửu Châu nữa. Nhất mệnh tiên sinh thì ít khi quan tâm đến tục vụ, lại không giỏi ăn nói, cho nên ý kiến của Khúc mỗ ngày hôm nay cũng là ý kiến của Tỉnh Hải, xin chư vị hiểu cho trước."

Mọi người dĩ nhiên không ai nói ra nói vào. Cục diện như thế này chỉ cần nghĩ sơ cũng hiểu. Tuy Minh Nhật Tinh Hải có không ít cường giả nhưng người có chiến lực hơn Khúc Chính Phong thì lại chẳng có mấy ai. Thương Tể tán nhân dù lợi hại song tâm trí lúc nào cũng chỉ nghĩ đến việc phi thăng lên Thượng khư tiên giới, bất kỳ chuyện gì khác đều chẳng buồn để ý đến. Dược vương Nhất mệnh tiên sinh thì địa vị tuy cao nhưng tu vi lại không đủ, trên phương diện này đúng là phải nhường Khúc Chính Phong một bậc.

Khúc Chính Phong cũng biết mọi người sẽ không điều tiếng gì, vì vậy sau khi mào đầu một tràng dài thì ngừng lại một chút rồi nói tiếp : "Nhiều năm trước Hoành Hư chân nhân có trao đổi với ta vê chuyện Cực Vực. Lục đạo luân hồi sự tình trọng đại, dây dưa lâu quá đêm dài lắm mộng. Hôm nay tuy họp mặt tại đây nhưng Khúc Chính Phong ta chẳng qua chỉ là chủ nhà mà thôi. Việc liên quan đến âm dương Cực Vực thì dĩ nhiên chân nhân hiểu rõ hơn, vậy kính xin chân nhân cho biết."

"Tiểu hữu khách khí quá."

Hoành Hư chân nhân vậy mà sắc diện chẳng lộ. Lão yên vị ngồi đối diện với Phù Đạo sơn nhân, trầm ngâm giây lát rồi đáp : "Về trận chiến Âm Dương giới mười một giáp trước, chư vị đạo hữu có mặt tại đây có lẽ đều biết nên ta không phải nhắc lại nhiều. Mâu thuẫn giữa tu sĩ Thập Cửu Châu ta với quỷ tu Cực Vực đều nằm ở chỗ lấy được quyền luân hồi. Sau trận chiến năm đó, bọn diêm vương Tần Nghiễm đã hợp sức dựng nên Thích thiên tạo hóa trận, phong tỏa cửa quỷ nằm giữa Cực Vực và đại địa Thập Cửu Châu, đồng thời cũng cắt đứt luôn cơ hội luân hồi của tu sĩ chúng ta nếu chẳng may chết đi. Mới đó mà đã sáu trăm năm, hai ngày trước, cửa quỷ ở rừng đào cực đông tự nhiên có dị động, các vị có lẽ đều biết. Cực Vực lúc nào cũng muốn diệt Thập Cửu Châu, hơn nữa lại khống chế luân hồi, chúng ta không chuẩn bị trước thì e rằng kiếp này khó tránh."

Trận chiến cách đây mười một giáp trước đúng là cực kỳ tàn khốc. Thiên không mênh mông của Thập Cửu Châu nhuộm đỏ máu tươi. Không biết cơ man nào là tu sĩ đã bỏ mạng trong trận chiến này, hồn phi phách tán, tiêu biến vào đất trời.

Nhớ tới năm xưa ai nấy đều lặng đi. Nghĩ đến chuyện cũ, Vô Cấu phương trượng của Thiền tông tây hải thở dài, cất tiếng niệm Phật mà nói : "A di đà phật, việc này bần tăng có nghe nói, hơn nữa lại còn biết rất rõ Tuyết Vực bế quan tỏa cảng với thế giới bên ngoài đã hơn hai mươi năm nay, chắc chắn là âm thâm mưu đồ gì đó. Thiền tông ta từ mười một giáp đến nay luôn hưởng luân hồi mà thẹn, mãi đến khi can thiệp vào cuộc xung đột giữa hai bên tân cựu mới bị loại trừ. Nhưng dù vậy trong tông cũng đã bí mật điều tra được khá nhiều tin tức về Cực Vực, tất cả sẽ đưa ra cho các vị xem xét, mong rằng có thể giúp ích được đôi chút."

Trong trận chiến Âm dương giới năm đó, kể ra thì phật môn cũng là kẻ đâm lén sau lưng người ta, bí mật cấu kết với Cực Vực. Dĩ nhiên sau đó chỉ có mình họ được hưởng quyền luân hồi, không những vậy còn có thể gửi đệ tử đến Cực Vực để rèn luyện.

Tuy vậy Thiền Tông lại khác với Mật Tông. Mật Tông năm đó thế lớn, đồng thời cũng chính là môn phái chủ động làm điều khuất tất kia. Thiên tông cho dù có muốn ngăn cản cũng chỉ là hữu tâm vô lực. Về sau vì giáo lý quan niệm giữa hai bên càng lúc càng khác biệt quá nhiều nên trên đường dời lên phương bắc phật môn mới phân thành hai nhánh Thiền - Mật như hiện nay. Về đường bộ, Thiền Mật cách nhau bởi hai tông Âm - Dương, về đường thủy thì tây hải mênh mông ngăn trở, vì vậy hoàn toàn không còn qua lại với nhau nữa.

Tu giới xưa nay không hắc thì bạch, đó là chưa kể Tây hải Thiền tông cũng coi như là cây đa cây đề, môn phái khổng lồ, hành thiện rất nhiều, cho dù năm xưa có chút quá khứ không được rõ ràng lắm thì cũng ít người gây chuyện thị phi.

Nhưng trong số người đó lại chẳng có mặt Lục Tùng xưa nay nổi tiếng thẳng tánh.

Sau khi Vô Cấu phương trượng đưa ngọc giản ghi chép tình hình Cực Vực để lên trường án, Lục Tùng nhìn qua rồi hừ lạnh : "Thiền tông các ông ngồi hưởng luân hồi sáu trăm năm cho đã, quậy ra đủ chuyện như thế kia, rồi bây giờ thấy phải đánh với Cực Vực thì mới lôi mấy cái thứ này ra, chắc là có tật giật mình chứ gì

Qua một đêm, thương tích trên cổ Lục Tùng đã biến mất, cánh tay bị giật đứt cũng đã dài ra, trông chẳng khác gì bình thường, nhưng sắc mặt tính khí thì cau có khó chịu hơn trước nhiều.

Lục Tùng càng nói ý châm biếm càng nặng, không chút vuốt mặt nể mũi.

Thiền tông tam sư ngoài đời cũng có thanh danh. Trong ba người thì Vô Cấu phương trượng xếp cuối. Thường ngày ông xử lý tục vụ trong thiên viện và chưởng quản Giới luật viện phép tắc luật lệ đâu ra đó, nhưng con người lại không biết tùy cơ ứng biến cho lắm, mà tính tình hơn nữa cũng cẩn thận tỉ mỉ. Vừa rồi phát biểu như vậy vốn là chân thành hảo ý, có ngờ đâu lại bị Lục Tùng oán giận thế này ?

Vô Cấu phương trượng giật mình nhíu mày, đang định tranh luận với Lục Tùng thì Nhất Trân hòa thượng ngồi bên cạnh đã nhanh tay ấn ông xuống. Sau đó, bằng một khuôn mặt đầy đặn hiền hòa, đôi mắt lấp lánh vui vẻ tuyệt không chút tức giận, Nhất Trần hòa thượng chắp tay nói với Lục Tùng : "Lục các chủ, đây là thấy vậy chứ không phải vậy. Trước tiên, quyền luân hồi tu sĩ Thập Cửu Châu vốn ai cũng phải có quyên được hưởng. Thứ nữa, nhiều năm gần đây Thiền tông luôn lá mặt lá trái với Cực Vực, lấy an bình làm chính, tất cả cũng vì dưỡng sức tích góp thực lực chuẩn bị cho hôm nay. Đây chính là "lấy gậy ông đập lưng ông", mượn sức của địch làm lực đánh lại, thế chẳng phải trí giả ư ?"

Mọi người ai nấy nghe mà nín lặng. Lục Tùng thì ngạc nhiên đến nỗi không nói được tiếng nào. Ngay như Kiến Sầu đang đứng sau lưng Phù Đạo sơn nhân mà khóe miệng cũng không khỏi run run giật giật !

Đúng là người đứng đầu tam sư Thiền tông có khác !

Tu vi không cao mà tâm cơ mới cao I

Nói văn hoa thì là "mượn sức của địch làm lực đánh lại”, còn nói toạc móng heo thì là "Trước cứ không nói không rằng, lợi dụng thuận lợi có sẵn từ phía địch tạm thời phát triển lực lượng, chờ dịp thuận lợi đánh cho cái đám ngốc đó một trận tan tành". Chiến lược này đâu chỉ cần tâm cơ đâu, da mặt còn phải dầy, giá nào cũng chơi mới được kia I

Vậy thì Nhất Trân hòa thượng rõ ràng không chỉ có tâm cơ mà mặt lại dầy, hơn nữa trước giờ đều là chơi tới cùng. Nói xong, sắc mặt chẳng biến, ông còn cười tủm tỉm, khoát tay mời mọi người xem ngọc giản : "Làm đại sự thì đừng câu nệ tiểu tiết. Ai bảo nó quan trọng quá mức chứ. Chính sự quan trọng hơn, xin các vị xem qua tình hình Cực Vực rồi hãng quyết định."

Lục Tùng tức nghẹn, nhưng nghĩ lại thì thấy Nhất Trân hòa thượng nói không phải là không có lý, cuối cùng cũng thông, cùng mọi người tản linh thức đọc ngọc giản, tra duyệt tình hình Cực Vực Thiền tông thu thập được.

Ngay cả Kiến Sầu cũng vậy. Tuy đã đến Cực Vực nhưng dù sao nàng cũng chỉ ở đó một khoảng thời gian ngắn, hiểu biết còn chưa đủ sâu, nhìn sơ qua là để xem tin tức bên Thiền tông có gì khác với mình hay không. Trái lại, Phó Triêu Sinh ở cạnh bên lại đứng im chẳng động, ánh mắt chỉ liếc sơ qua một cái rồi nhìn sang Tạ Bất Thần đang đứng đối diện phía bên kia trường án cùng với Khúc Chính Phong cũng đang im lìm như mình.

Tạ Bất Thần là người nhạy cảm nên dĩ nhiên có khác thường là nhận ra ngay. Nhưng khi y tự nhiên nhìn lại, lấy mắt đối mắt thì lại tuyệt không nhận ra hay quen biết gì Phó Triêu Sinh, nên vì vậy cũng không biết tại sao người †a nhìn mình.

Còn Khúc Chính Phong thì lại khác Tạ Bất Thần. Từ lúc bước chân vào sảnh Lãm Nguyệt, Khúc Chính Phong cứ hữu ý vô ý để ý đến Phó Triêu Sinh. Thứ nhất đó là bởi vì Phó Triêu Sinh là bạn của tiểu sư muội. Thứ nữa là vì hắn lai lịch huyền bí và thực lực sâu khôn lường. Thành thử khi lân đầu Phó Triêu Sinh quay đầu nhìn Khúc Chính Phong thì vị kiếm hoàng này đã phát hiện ra rồi.

Bầu không khí chợt trở nên vi diệu lạ lùng.

Phó Triêu Sinh nhìn hai người họ thực ra không phải vì một nguyên nhân gì đặc biệt mà đơn giản chỉ là hắn biết Kiến Sầu và Tạ Bất Thần đang đứng đối diện ở phía bên kia cùng có mối thù một sống hai chết; còn nàng và thủ [ĩnh Khúc Chính Phong thì vừa là bạn vừa là địch, quan hệ có chút phức tạp. Phó Triêu Sinh hoàn toàn không ngờ rằng Tạ Bất Thần và Khúc Chính Phong sẽ chú ý đến mình. Mà quan trọng hơn cả là ánh mắt của họ là lạ. Đuôi mày khẽ nhướng, hắn suy nghĩ một hồi mà không biết tại sao, vì vậy đành phải gác hẳn sang một bên.

Vừa hay lúc này mọi người cũng đã đọc xong tin tức.

Thật ra tin tức ghi trên ngọc giản của Thiên tông không nhiều lắm bởi vì dù sao so với Mật Tông thì quan hệ giao hảo với Cực Vực không tốt bằng. Tất cả thu thập được là nhờ vào những dịp gửi đệ tử đi luân hồi rèn luyện. Vả lại tuy chúng không đề cập đến điều gì quan trọng lắm nhưng những gì đọc được cũng đủ cho chúng tu sĩ phải nhíu mày suy nghĩ. Từ tình hình phân bố thế lực trên toàn Cực Vực cho đến tin tức về lực lượng của bát phương diêm điện, của thập đại quỷ tộc, của mười tám tầng địa phủ và từng thành trong số bảy mươi hai thành, hơn nữa còn gộp cả việc Mật Tông cấu kết quá sâu với Cực Vực, hết thảy không có cái nào là không đáng lo. Ngay cả những người như Phù Đạo, Hoành Hư, tâm lý đã sẵn sàng từ trước mà xem xong sắc mặt cũng không khỏi phải sa sâm.

Sảnh đường phút chốc chợt trở nên im ắng.

Một hồi sau, Hoành Hư chân nhân mới thở dài nói : 'Không ngờ chỉ trong vòng mười một giáp thôi mà thế lực Cực Vực đã bành trướng đến mức này. Thật đáng sợ !"

"Nếu lại tranh chiến lần nữa, chắc chắn sẽ rất ác liệt. Sợ rằng những điều Thiền tông biết cũng mới chỉ là phần nổi của tảng băng trôi mà thôi."

Vô Cấu phương trượng không nói gì. Người phát biểu lúc này đã trở thành Nhất Trần hòa thượng vốn rất khéo ăn khéo nói rồi. Ông mỉm cười đưa mắt nhìn về phía Nhai Sơn : "Mấy ngày trước nghe đâu Nhai Sơn có đón một vị bằng hữu vô cùng đặc biệt, nhờ cơ duyên mà từng vào Cực Vực, hơn nữa còn thâm nhập vào tận sâu trong cơ quan đầu não của bát phương diêm điện, mọi bí ẩn đều biết rõ. Chẳng hay hôm nay có thể xin vị bằng hữu này trình bày cụ thể hơn về tình hình bên đó được không ?”"

Ánh mắt mọi người liền từ trên người Nhất Trần hòa thượng lia một cái rẹt về phía Phó Triêu Sinh. Hôm qua, chuyện cãi cọ giữa hắn và Lục Tùng các chủ Thông Linh các đã lan truyên khắp Tinh Hải. Bọn họ tuy không dám nói rõ nhưng trong bụng thì cứ xét nét Phó Triêu Sinh hành sự quá mức yêu tà, mà nói thì ngại liên quan đến thể diện Nhai Sơn, sau nghe nói hắn có đôi chút hiểu biết về sự tình Cực Vực, hơn nữa lại còn là nhân vật mấu chốt nên mới không tỏ thái độ ra mặt mà thôi.

Bây giờ nghe Nhất Trần hòa thượng nhắc tới, ai nấy đều hồi hộp trông chờ. Lai lịch của vị đại yêu này ai mà chẳng tò mò. Hắn tài cán ra sao, nhờ đâu mà lại được Nhai Sơn che chở như thế chứ ?

Chuyện này không liên quan gì đến Côn Ngô nên Hoành Hư chân nhân im lặng. Còn về Nhai Sơn, Phù Đạo sơn nhân với Trịnh Yêu lại đưa mắt nhìn nhau, sau đó liền ngoái lại nhìn Kiến Sầu và Phó Triêu Sinh xem xem cái tên đại yêu tính khí cổ quái này có chịu hợp tác hay không. Nào ngờ bọn họ còn chưa mở miệng nói câu nào thì Lục Tùng đã lồng lên : "Hay lắm ! Bổn tọa cũng muốn rửa tai nghe cho rõ xem cái tên yêu này biết được mấy tí !" Mặt mũi hầm hầm, tức tối rõ ràng chưa tiêu, y chuyển ánh mắt sắc lạnh về phía Phó Triêu Sinh : "Nói cho hay thì mọi chuyện dễ xử; bằng không phải trả lại công bằng chuyện hôm qua cho bổn tọa ! Tới lúc đó đừng nói có Nhai Sơn, cho dù Lục Diệp lão tổ che chở đi nữa bổn tọa cũng quyết không tha !"

Kiến Sầu không khỏi nhíu mày.

Những người khác mỗi người mỗi thái độ.

Nhưng Phó Triêu Sinh lại chẳng có biểu lộ gì khác. Ngay khi nghe thấy Lục Tùng chĩa mũi dùi vê phía mình, hắn đã muốn tát cho cái tên nhiều chuyện này một phát chết tươi, nhưng nhớ tới "đạo" và "thuật" mà Kiến Sầu nói với mình ban sáng nên bèn điềm nhiên ngước mắt lên nhìn Lục Tùng, thẳng thắn nói : "Ông đối nghịch với ta chỉ bởi vì hôm qua ta giật đứt tay ông sao ?"

Chuyện gì đây !!I

Vừa nghe xong, ai nấy đều ngẩn ra, đầu óc lùng bùng đầy thắc mắc, nhìn Phó Triêu Sinh mà kinh, mãi một hồi lâu sau mới tỉnh hồn : Rốt cục cũng thừa nhận là mình đánh lén Lục Tùng rồi hả ?I

Kiến Sầu không biết sao liên nheo mắt.

Cái mặt Lục Tùng đờ ra. Y không ngờ Phó Triêu Sinh lúc trước vẫn luôn chối leo lẻo vậy mà bây giờ lại tự nhiên thừa nhận cái rụp, tức thời liền vỗ bàn bạo nộ I "Quả nhiên là ngươi !"

Nhưng Phó Triêu Sinh lại không thèm để ý Lục Tùng nói gì mà tách khỏi Kiến Sầu, đi đến gần y rồi giơ tay lên.

Thấy vậy ai nấy đều sợ hết hồn !

Lục Tùng nhìn cử chỉ của Phó Triêu Sinh mà sởn tóc gáy. Đêm trước đối đầu với cường địch khiến y sợ đến mức ám ảnh, vì vậy liền thủ thế tự vệ, miệng thét : "Ngươi muốn gì ?I"

Nhưng không ngờ Phó Triêu Sinh lại chẳng đụng gì đến người Lục Tùng mà trái lại lại tự giật cánh tay kia của mình xuống !

'Keeeét I"

Tiếng kéo đanh gọn khiếp người. Hắn vậy mà lại giật đứt tay mình một cái xoẹt, rồi ném thẳng xuống bàn trước mặt Lục Tùng !

Máu yêu lam bạc bắn tung tóe;

Yêu khí ám hắc tuôn ra tứ phía.

Mi mày chẳng nhíu, Phó Triêu Sinh còn không thèm bịt miệng vết thương mà chân thành nhìn Lục Tùng đang đờ người ra : "Cánh tay này đền cho ông. Chúng ta huề."

Cánh tay này đền cho ông. Chúng ta huà...

Huê...

Chữ "huề" ong ong trong đầu Lục Tùng, cái mặt điên khùng tức tối còn chưa thu lại kịp thì đã thành hãi hùng, trơ cứng như đá, làm như không tài nào tin nổi những gì đang thấy, đang nghe trước mắt I

Cảnh tượng nhìn mà khiếp vía ! Yêu tà sao mà kinh khủng quá thể !

Rõ ràng là miệng thì cứ nói một hòa hai huê, nhưng nhìn cái mặt nhơn nhơn thế kia, một chút úy ky cũng không có thì trông phát khiếp đi được !

Tự nhiên Kiến Sầu thấy đầu óc váng vất, cả người run run muốn xỉu.

Thẩm Cữu ở bên cạnh liền giữ tay nàng lại. Hắn nhìn đại yêu phù du đang trưng cái bộ mặt chân thành tha thiết cho Lục Tùng xem mà không khỏi thở dài ái ngại khuyên : "Đại sư tỷ, ráng đứng cho vững đi nào."
Bình Luận (0)
Comment