Chương 433 : Kiếm hoàng tự tiến cử
Chương 433 : Kiếm hoàng tự tiến cửChương 433 : Kiếm hoàng tự tiến cử
Mà thật, Kiến Sầu tưởng mình muốn xỉu tới nơi.
Nhưng xỉu thì giải quyết được gì ?
Việc đến nỗi này không lẽ lại tóm cổ Phó Triêu Sinh lôi về, làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra ? Thực tế là thực tế, vẫn phải nhìn thẳng vào. Bây giờ đầu óc nàng chẳng còn nghĩ đến chuyện gì khác ngoài cái mớ bòng bong "đạo" với "thuật" đã nói với hắn lúc sáng sớm. Nếu biết đây chính là "thuật" của hắn thì...
Chẳng thà không nói một câu còn hơn !
Phó Triêu Sinh tuy mang hình người nhưng dù sao lại chẳng phải là người. Hắn từng lưu lại cô đảo nhân gian nhưng không lâu. Vả lại phần lớn thời gian quốc sư nói gì thì hoàng đế phải nghe đó, tâm tư không có nên cũng không cần phải suy nghĩ xem "thuật" giữa người và người rốt cục ra sao. Hắn chỉ biết thiếu nợ trả tiền, giết người đền mạng. Giật tay người ta thì đền lại cái khác là được, chẳng có gì phức tạp cả.
Nghĩ sao làm vậy. Nhưng sau đó sự việc lại diễn ra không như hắn tưởng. Trước mắt hắn, Lục Tùng vốn phải nguôi giận xí xóa cho qua thì cái mặt tự nhiên đỏ bầm lên như gan heo trông đến khiếp. Còn tu sĩ xung quanh thì thảy đều đần hết người ra, giống như thấy được chuyện gì không tưởng vậy. Ngay cả người trong yêu ma ba đạo cũng ngẩn ra theo. Duy chỉ có Khúc Chính Phong, sau một thoáng sững người, thì hốt nhiên bật cười.
Thoáng chốc hội nghị liền nhốn nháo ồn ào hẳn lên.
Lục Tùng chưa từng thấy ai vô sỉ như vậy, tức đến nỗi muốn xông lên đánh Phó Triêu Sinh một trận ra trò. Nhưng những người khác thì không khoanh tay nhìn họ đánh nhau được, bởi vậy liền ào lên ngăn, chín người mười tiếng thi nhau can lại.
"Lục các chủ bớt giận !"
"Coi như Phó đạo hữu cũng có lòng nhận sai rồi."
"Sảnh Lãm Nguyệt để nghị sự, không động thủ được đâu !"
"Lục huynh nghĩ lại đi mà Ứ"...
Lục Tùng tuy muốn động thủ nhưng dù có ba đầu sáu tay thì cũng không tài nào tránh thoát được hai mươi mấy người đang hùa nhau đè mình lại, muốn chửi mà không biết chửi thế nào, muốn nhúc nhích một chút xíu cũng không xong, nhất thời tức nghẹn, hận sao không trở mặt mà liều mạng với cái bọn đần độn này một trận được !
Rốt cục cũng phải đành chịu thua !
Dù sao thì cái mặt này cũng không trở được, đành phải trơ ra cho người xô kẻ ấn ngồi lại xuống ghế.
Đến lúc này, Kiến Sầu vốn vẫn định tụ thủ bàng quan đành bất đắc dĩ phải làm mặt dầy bước ra, mắt liếc nhìn cái tay máu me be bét trên bàn mà ngoài mặt thì cố ra vẻ thong dong trấn định mặc dù hành động vừa rồi của Phó Triêu Sinh thật khiếp đến không còn gì để nói. Nàng tiến về phía Lục Tùng chắp tay, nhã nhặn nói : 'Lục các chủ..."
"Nói gì 2? Ngươi còn đứng ra nói cái gì nữa 2?”
Thấy Kiến Sầu Lục Tùng lại tức giận, muốn đứng lên nhưng sau lưng lại bị người ta ấn rịt xuống ghế.
Nhưng chỉ cần bấy nhiêu đó thôi cũng đủ để khiến mọi người giật nảy mình. Phó Triêu Sinh vốn không có hành động gì, thấy Lục Tùng nhấp nhỏm muốn đứng dậy thì cũng không khỏi tiến vê phía Kiến Sầu một bước. Nhưng tựa như đã đoán biết trước, Kiến Sầu lại chẳng làm gì khác, thậm chí động cũng chẳng động một mảy. Khuôn mặt vẫn tươi cười vui vẻ, nàng bình thản nói với Lục Tùng : "Lục các chủ hiểu lầm rồi. Kiến Sầu tuyệt không có ý nói gì cho y mà chỉ muốn xin lỗi chuyện đêm trước thôi. Chắc hẳn Lục các chủ cũng thấy người bạn này của vãn bối suy nghĩ không giống như con người chúng ta. Hành động vừa rồi đúng là lỗ mãng, khiến các chủ kinh hãi, nhưng nói cho cùng thì y cũng biết là hành vi của mình đêm trước không đẹp rồi. Hy vọng các chủ xét lại về phương diện tộc loại bất đồng..."
"Kinh hãi ?! Kinh hãi cái gì ?! Ngươi nói ai kinh hãi hả ?! Ngươi - "
Mấy câu đầu Kiến Sầu nói Lục Tùng nghe còn lọt tai, nhưng đến hai tiếng "kinh hãi" thì cứ thấy quái quái là lạ thế nào, tiếp tục nghe nữa thì hỏa khí trong người vừa mới hạ liền lập tức sôi bùng cái vèo, nóng đến độ cả người nhảy dựng lên.
Phù Đạo sơn nhân ngồi kế bên ăn đùi gà thấy thế buồn cười muốn chết, cả người cứ run lên bần bật, hai vai nhô lên rung rung. Lão chỉ chỉ cái tay trên bàn, cười đến nỗi phều phào nói chẳng ra hơi : "Ừ, kinh hãi ! Sơn nhân ta cũng giật nảy cả người ! Tu đạo nhiều năm rồi mà chưa từng thấy cái gì khiếp đến thế ! Lại còn thường tay cho người ta nữa. Ha ha ! Đúng là chết cười sơn nhân ta...
Ai nấy nhất tê quay lại nhìn lão. Kiến Sầu vẫn còn đang suy nghĩ nát đầu nát óc xem làm thế nào để xoa dịu Lục Tùng mà thấy vậy cũng cám cảnh muốn đập đầu xuống đất cho xong. Nàng dừng lại quay sang lão : "Sư phụ..."
"Ha ha ha ha..."
Phù Đạo sơn nhân vẫn còn chưa hết cười. Lão vừa cười vừa lau nước mắt, đầu ngón tay lại đổi hướng chỉ sang Phó Triêu Sinh, nói mà ai nghe cũng thấy hết cả hồn : "A, sơn nhân ta nhớ ra rồi. Lúc ngươi tới đây, hình như còn tính mượn tên họ Khúc cái thứ gì đó phải không. À phải, là "Cửu khúc hà đồ" !"
Chúng tu sĩ đang có mặt tại đương trường liền sững người. Nếu lúc trước ánh mắt bọn họ nhìn Phó Triêu Sinh còn có phần sờ sợ không biết hắn tính tình ra sao thì bây giờ thần thái liền biến thành vẻ "sao mà có người buồn cười hết sức" thế này.
Tên họ Khúc thì chắc chắn là kiếm hoàng Khúc Chính Phong rồi;
"Cửu khúc hà đồ' là vật như thế nào căn bản không cần phải nói.
Nghe xong, Kiến Sầu thật muốn dập đầu lạy lão sư phụ quàng xiên phiền toái nhà mình sát đất. Người bên Nhai Sơn ai nấy đều cười còn Lục Tùng mặt mày vốn đang nhặng xị lại chợt giật mình, ánh mắt nhìn Phó Triêu Sinh cũng lạ hẳn đi.
Nói thế nào nhỉ, ánh mắt đó trông như nhìn một thằng đần.
Đối nghịch với các chủ Thông Linh các thì thôi coi như cũng biết lựa hồng mềm mà bóp, xí xóa cho qua được. Còn mượn Khúc Chính Phong "Cửu khúc hà đồề' á ? Ha ha ! Chắc tưởng hà đồ là cải trắng rồi I
Không biết sao nộ ý hốt nhiên hóa không, Lục Tùng thậm chí còn thấy hơi thương hại đại yêu. Y thu mắt lại nói với Kiến Sầu : "Bây giờ ta tin là cô nói thật. Thôi không trách nữa. Dù sao người cũng ở Nhai Sơn bên cô, hôm đó xảy ra chuyện ta cũng đã có bụng bỏ qua cho Nhai Sơn rồi. Còn cái tay thì Kiến Sầu tiểu hữu lấy lại đi. Bổn các chủ ta hãi mấy cái thứ máu me như thế này lắm."
Kiến Sầu nghẹn lời một hồi lâu, vạn lần không ngờ sự việc lại tiến triển thành như thế này. Nàng dĩ nhiên có thể nhìn ra sắc mặt của Lục Tùng, thậm chí còn đoán được trong bụng y muốn gì, nhất thời muốn biện giải chút ít cho Phó Triêu Sinh, nhưng nghĩ lại thì nói gì bây giờ ? Chẳng lẽ lại bảo không phải đại yêu phù du làm 2?
Nhất thời đành gượng cười cảm ơn rồi nhặt lấy cánh tay đưa cho Phó Triêu Sinh ở sau lưng mình.
Thấy hơi khó hiểu, Phó Triêu Sinh hỏi : "Y không lấy sao ?"
Kiến Sầu nhắm mắt đỡ trán, nghĩ nghĩ rồi đáp : "Ừ ! Không có việc gì nữa rồi ! Bạn cứ cầm lấy là được."
Nhìn thái độ của những người xung quanh thì hình như việc mình làm không được hay ho cho lắm thì phải.
Phó Triêu Sinh hơi nhíu mày nhìn thần sắc nàng, song cuối cùng cũng không nói gì, chỉ cầm lại cái tay rồi tiện thể gắn lại lên vai. Cánh tay liền lại trong chớp mắt, hoàn toàn không thấy có chút vết tích gì.
Chúng nhân lúc trước còn cười cợt giờ thấy vậy thì không khỏi kinh hãi : Tu sĩ nhờ tu luyện mà có được sức mạnh hủy thiên diệt địa. Từ cảnh giới xuất khiếu trở đi, nguyên anh bất tử, cho dù có bị mất thân thể thì cũng có thể tự tái tạo lại được. Nhưng nói nào ngay ai cũng là người, mất tay thiếu chân mà muốn mọc lại thì phải cũng đau lên đau xuống một phen. Trong khi đó Phó Triêu Sinh lúc giật tay ra lại chẳng nhăn mặt, gắn lại cũng tỉnh bơ. Thật là...
Thâm sâu khôn lường ! Thâm sâu khôn lường a !
Khúc Chính Phong cũng nhìn ra dù giật đứt tay hay gắn lại Phó Triêu Sinh đều không có làm một chút gì gọi là xảo thuật, đau đớn cũng chẳng có mấy.
Vậy ra yêu tà là thế sao ?
Nhớ tới những gì Phù Đạo sơn nhân đã nói lúc nãy, Khúc Chính Phong cả cười hỏi : "Phó đạo hữu muốn mượn hà đồ ư ?"
Giới tu sĩ đều đồn "Cửu khúc hà đồ" nằm trong tay Khúc Chính Phong, năm đó nhờ tàn sát phái Tiễn Chúc mà đoạt lấy, nhưng thấy tận mắt thì lại không có người nào. Bây giờ tự nhiên nghe hỏi như vậy ai nấy đều dỏng tai lên nghe.
Hoàn toàn chẳng nhận ra điều gì bất bình thường, Phó Triêu Sinh đang định đáp phải thì đã bị Kiến Sầu kéo ra sau, giành nói thay : "Kiếm hoàng bệ hạ cứ đùa, Phó đạo hữu vui miệng nói thế thôi chứ ai mà không biết Cửu khúc hà đồ, có đâu dám tự tiện hỏi mượn chứ ? Xin kiếm hoàng đừng hiểu lầm."
Lại là "kiếm hoàng bệ hạ”.
Khúc Chính Phong nghe tiếng cười lạnh.
Người ngoài nhìn không hiểu tại sao nhưng thấy hắn sâm mặt khi nghe nhắc tới "Cửu khúc hà đồ' tất cả đều thầm khen Kiến Sầu nhanh trí chặn lời đúng lúc, chứ không thì hôm nay khỏi nghị khỏi sự, chỉ mỗi "Cửu khúc hà đồ" thôi là đủ cho nhiều người nảy lòng tham, thế nào cũng sinh chuyện.
Duy có Phó Triêu Sinh là không hiểu tại sao Kiến Sầu nói vậy, lại thấy tay nàng vững vàng áp lên tay mình như ra ý bảo im lặng đừng vọng động, vì vậy tuy thắc mắc trong bụng nhưng cũng ráng nhịn, chỉ liếc mắt nhìn Khúc Chính Phong rồi thôi không nói gì nữa.
Bầu không khí căng thẳng trong sảnh rốt cục cũng lắng xuống.
Không biết sao người nào người nấy đều thở phào. Hoành Hư chân nhân đưa mắt nhìn qua một lượt những người vừa tham gia tranh cãi, đến Kiến Sầu thì dừng lại hơi lâu một chút, sau đó cười nói : "Nếu Lục các chủ đã bỏ qua thì tốt rồi. Bây giờ trở lại việc chính đi. Chuyện của Phó đạo hữu trước kia chúng ta cũng có nghe nói, nhưng không biết vị bằng hữu này biết về Cực Vực được bao nhiêu ?"
Lão đã mở miệng thì dĩ nhiên không có người nào lộn xôn. Ai cũng hiểu chuyện vừa rồi chỉ là chuyện nhỏ mà thôi chứ chẳng đại yêu tiểu yêu hà đồ hà điếc vớ vẩn làm gì. Việc cần bàn vẫn phải bàn, âm dương giới sắp nổ ra tới nơi thì cái gì cũng thành chuyện nhỏ.
Người người lại đưa mắt nhìn Phó Triêu Sinh nhưng lần này thân sắc đều trở nên vô cùng nghiêm túc.
Trong một kỳ đỉnh tranh ở Cực Vực tám mươi năm trước, Phó Triêu Sinh đã giả làm Lệ Hàn tộc Quỷ vương, đi tranh đấu dưới mười tám tầng địa ngục. Sau trận Kiến Sầu đánh với diêm vương Tần Nghiễm, làm rơi mất quỷ phủ ở Cực Vực, hắn vẫn không bỏ đi mà vẫn giữ lốt giả ở lại, thậm chí còn trở thành phán quan, làm thuộc hạ dưới trướng diêm vương Tần Nghiễm cùng với Trương Thang, cho dù y đã nhìn ra được lai lịch thực sự của hắn.
Mà lạ một điều là Trương Thang lại không tố giác thân phận của Lệ Hàn. Về sau Phó Triêu Sinh nghĩ lại thì thấy trong mười tám tầng địa ngục hình như Kiến Sầu và Trương Thang có quen biết nhau. Y không đi tố cáo với diêm vương Tần Nghiễm thứ nhất là vì thấy mình tuyệt không đơn giản, thứ nữa đó có thể là vì cả hai đều có dính líu lắt léo với Kiến Sầu.
Về việc trình bày tình hình Cực Vực trước mặt mọi người trong buổi nghị sự hôm nay, Kiến Sầu đã có nói trước với hắn. Vì vậy Phó Triêu Sinh thấy không có vấn đề gì, mọi hiểu biết vê Cực Vực, nhất là vê Bát phương diêm điện và thập đại quỷ tộc đều nhất nhất nói ra. Từ thực lực của mỗi vị diêm vương cho đến từng phán quan làm thủ hạ dưới trướng...
Dù sao hắn cũng là đại yêu, mấy cái chuyện lươn lẹo rắc rối của loài người có thể hắn không rành nhưng thế giới tà ma ngoại đạo thì lại lăn lộn trong đó rất sâu, hơn nữa tu vi cũng xếp vào bậc mà người bình thường khó có thể thấy được bóng lưng, nên vì vậy hiểu biết cũng coi như là thập phần thấu triệt.
Chúng tu sĩ ban đầu chỉ tưởng Phó Triêu Sinh cũng đi luân hồi lịch luyện giống như mấy vị hòa thượng bên Thiền Tông, chỉ biết chút chút về nội tình Cực Vực mà thôi chứ có ai ngờ hắn vậy mà trà trộn vào làm được đến cái chức đại phán quan dưới trướng diêm vương đâu !
Thành thử nghe xong, người người đều hít hà kinh sợ.
Duy có Phó Triêu Sinh là chẳng thấy gì, trình bày xong thì nhíu mày nói tiếp : "Lúc ta rời Cực Vực, diêm vương Tần Nghiễm đã liên hệ với Mật Tông Tuyết Vực, nhưng cụ thể là làm gì thì ta không biết."
Tuyết Vực Mật Tông !
Vừa nghe thấy bốn tiếng trên, vẻ mặt ai nấy đều nghiêm nghị hẳn lên. Nhờ có luân hồi lục đạo trợ lực, lâu ngày chày tháng, Cực Vực đã rút ngắn được khá nhiêu khoảng cách giữa họ và Thập Cửu Châu. Thêm vào đó lại còn có Tuyết Vực Mật Tông, thật đúng là họa vô đơn chí.
"Nếu tình hình quả đúng như Phó đạo hữu đã nói thì lần này chắc chắn là Cực Vực muốn giáp công, nội ứng ngoại hợp, khiến Thập Cửu Châu ta hai mặt thụ địch !" Hoành Hư chân nhân thở dài nói : "Hai mươi năm trước Tuyết Vực đã hoàn toàn đóng cửa với thế giới bên ngoài, bây giờ tình hình như thế nào không ai biết được. Một khi để bọn họ đạt thành kế hoạch, hậu quả khôn lường ! Lần này Thập Cửu Châu ta phải chuẩn bị trước, đánh phủ đầu mới là thượng sách !"
Cực Vực thì ngoài tâm bọn họ có thể can thiệp vào, nhưng Mật Tông Tuyết Vực lại ở bắc vực trên đất Thập Cửu Châu, phía tây là hai tông âm dương, phía nam là Minh Nhật Tinh Hải. Như vậy một khi khai chiến, Minh Nhật Tinh Hải ở gần lối vào Cực Vực nhất sẽ là nơi tụ tập chủ yếu của tu sĩ Thập Cửu Châu. Nếu phía trước đang giao chiến với Cực Vực mà gặp phải Mật Tông Tuyết Vực đánh lén sau lưng thì đúng là đòn trí mạng.
Đến lúc đó sống chết ra sao còn khó biết chứ nói chỉ là đoạt lại lục đạo luân hồi cho xa xôi !
Trước khi chiến sự nổ ra, nếu không trừ mối lo Mật Tông Tuyết Vực thì chẳng ai an tâm cho nổi I
Chúng tu sĩ ngồi nghe thiệt hơn trong đó đều trầm ngâm suy nghĩ, duy có Phù Đạo sơn nhân là ngước mắt nhìn Hoành Hư chân nhân nói thẳng : "Đánh phủ đầu, ý của ông là lần này Thập Cửu Châu của chúng ta ra tay trước có phải không ?"
Hoành Hư chân nhân không phủ nhận : "Không những đánh phủ đầu mà trước khi khai chiến phải trừ cho được Mật Tông !"
Trước khi khai chiến, trừ Mật Tông trước !
Tám tiếng đanh gọn như chém đỉnh chặt sắt, thậm chí còn bay mùi sát cơ.
Nghe xong, Nhất Trần hòa thượng nghĩ nghĩ rồi nói : "Nhưng Mật Tông Tuyết Vực và Cực Vực quan hệ khắng khít, gió thổi cỏ lay một chút là biết tin ngay. Nếu trừ Tân Mật trước mà sự việc gặp trục trặc, Cực Vực biết được sẽ tấn công qua cửa quỷ ở cực đông, như vậy e rằng chúng ta sẽ hai mặt thụ địch, trở tay không kịp." "Binh chia hai đường là được." Ánh mắt Hoành Hư chân nhân tinh ranh lấp lánh, tuyệt không bối rối : 'Lộ thứ nhất đi Tuyết Vực, cắt đường thông tin của hai bên. Lộ thứ hai ở lại Tỉnh Hải, chờ giải quyết xong Tuyết Vực lập tức tiến công. Như việc bất thành, hình tích bại lộ cũng không sợ. Chúng ta lui lại, tổng tấn công Tuyết Vực và cửa quỷ ở cực đông cùng một lúc. Thế là thượng sách."
"Hay
"Cách này làm được."
"Đánh phủ đầu thế này mới tốt. Cực Vực khởi chiến rồi thì cũng không thể bày trận cùng đánh trên Thập Cửu Châu được, tổn thương liên lụy quá lớn.......
Mọi người đều tán thành kế sách, nhưng ngay sau đó lại nảy ra một vấn đề mới : "Binh phân thành hai mũi, nhưng vậy thì cử ai đi đột kích Tuyết Vực đây ?"
Đại tư mã trạm Đồng Quan Thẩm Yêu cười đổ thêm dầu vào lửa : "Cái này dễ thôi. Tạ đạo hữu Côn Ngô và Kiến Sầu đạo hữu Nhai Sơn trước kia chẳng phải đã từng đi Tuyết Vực rồi đó sao ? Chắc là cũng biết nơi biết chốn. Nghe nói Tuyết Vực có ba vị tam bảo pháp vương thì đã chết mất Bảo Kính, còn lại Bảo Bình và Bảo Ấn. Chúng ta lại còn một người khác nữa hiểu biết thập phần tường tận về Mật Tông, chư vị tiền bối quên rồi sao ?"
Ánh mắt ung dung đảo một cái đúng ngay vào người trước mặt : Tuyết Vực Cựu Mật Ương Kim Không hành mẫu !
Mị cốt thiên thành, thân như đóa tường vi hé nở, lúc nhìn ánh mắt tươi sáng rạng ngời, dáng người mặc pháp bào diễm lệ, mi mục trông tuyệt không có chút gì là dễ dãi tùy tiện mà trái lại còn hơi có vẻ lạnh lùng xa cách. Ương Kim nghe thì biết Thẩm Yêu đang nói mình. Nàng ngẩng đầu nhìn Thẩm Yêu quyến rũ thong dong nhưng không đáp lời mà đưa mắt nhìn Hoành Hư chân nhân : "Ương Kim dĩ nhiên biết rất rõ về Tân Mật. Cho dù là ai tiên phong đi Tuyết Vực Ương Kim đều sẽ cùng đi."
"Ương Kim đạo hữu thâm minh đại nghĩa, thật đáng nể phục."
Mọi người ai nấy đều biết Ương Kim vốn là phật mẫu của pháp vương Bảo Kính, con người trí óc thông tuệ nhưng về sau lại không chịu để mặc mệnh vận xoay vần mà khổ tu thành không hành mẫu, có được thực lực phản hư; hơn nữa khi biết bà dẫn đầu Cựu Mật đào thoát, tìm đến Thiền Tông nương tựa thì trong bụng lại càng khâm phục bội phần.
Việc chọn Ương Kim như thế đã xong, nhưng những người khác thì cần phải cân nhắc thêm. Về hai vị ứng viên lợi hại của Côn Ngô Nhai Sơn đã từng đi Tuyết Vực, theo lý mà nói cử họ đi tiền trạm là hợp nhất, chỉ phải dẫn theo nhân thủ cho đủ chứ không có rắc rối gì lớn. Nhưng oái ăm một điều là hai người này lại quá đặc biệt.
Ngay từ mấy chục năm đầu trong ẩn giới Thanh Phong Am, nghe đồn Kiến Sầu và Tạ Bất Thần cứ hở ra là đấu, đánh nhau đến một mất một còn; người thì trọng thương, kẻ thì rớt xuống Cực Vực; còn trong chuyến đi Tuyết Vực hai mươi năm trước bọn họ lại ngang nhiên đấu đá lẫn nhau, đánh giết đến long trời lở đất.
Nếu phái bọn họ đi tiên trạm, ai mà biết được sẽ còn xảy ra tai vạ gì nữa chứ 2
Nói cho cùng Kiến Sầu bây giờ đã là đại năng phản hư, còn Tạ Bất Thần tuy hai ngày trước đã qua đạo kiếp vấn tâm, tu vi đã vào nhập thế trung kỳ nhưng so với Kiến Sầu thì vẫn còn là hạng em út I
Lần này lại đánh nhau nữa thì chắc chẳng còn mạng mà về. Tuy trong bụng ai cũng thấy Tạ Bất Thần là người thích hợp nhưng dù muốn thì cũng phải xem xem Côn Ngô có bằng lòng hay không. Nói gì thì nói người ta là kỳ tài trăm năm khó gặp, nhiều khi trong tương lai còn là nhân vật lẫy lừng tiếp quản Côn Ngô cũng không chừng, chưa chắc Hoành Hư chân nhân đã đồng ý để hắn mạo hiểm, nhất là khi người đồng hành lại rất có thể là Kiến Sầu.
Bầu không khí trên bàn họp hơi trâm xuống.
Là người nhạy cảm, Kiến Sầu làm sao chẳng biết nguyên do. Tư thái ung dung, nàng ngước mắt cố tình nhìn thẳng về phía đối diện, nơi Tạ Bất Thần đang đứng yên lặng sau lưng Hoành Hư chân nhân, cười hiền đáp : "Trước đây Kiến Sầu có đi Tuyết Vực với Tạ đạo hữu. Hiện tại chuyện có liên quan đến tôn vong của Thập Cửu Châu ta nên dĩ nhiên sẽ không thoái thác chối từ, nguyện dẹp hiêm khích cũ mà lại đột nhập Tuyết Vực lần nữa !"
Nguyện dẹp hiềm khích cũ ?
XíI
Nói thế ai tin được I
Nghe giọng điệu đĩnh đạc rồi lại nhìn nàng cười thân thiện như vậy, chúng tu sĩ ai nấy đều thấy ớn lạnh trong người, trong bụng hoàn toàn không tin nổi nàng sẽ "dẹp hiềm khích cũ" với Tạ Bất Thần như đã nói mà trái lại còn sợ khả năng gặp dịp thích hợp là giết càng lớn hơn.
Tạ Bất Thần không nói tiếng nào. Hoành Hư chân nhân thì cau mày. Riêng có Nhất Trần hòa thượng là hiểu được đôi điều. Không muốn mọi người lại cãi cọ lằng nhằng lôi thôi, ông nheo mắt cười nói : "Chỉ đi đột kích thôi mà, cần gì phải đến tay anh cả như Côn Ngô Nhai Sơn lao lực động thủ chứ ? Minh Nhật Tinh Hải bên này cũng nên có người trấn giữ. Thiên Tông tây hải chúng tôi cũng ở bắc vực, hơn nữa lại có chút dây mơ rễ má với Tân Mật Tuyết Vực nên tất nhiên không thể đổ trách nhiệm cho người khác, vì vậy cũng nên tham dự mới phải. Theo ta Thiên Tông sẽ cử ra một số tăng nhân, những người này sẽ đi cùng với Ương Kim và Kiến Sầu đi tiền trạm Tuyết Vực. Thế là ổn thỏa."
Rõ ràng là ngay cả ông cũng thấy Kiến Sầu và Tạ Bất Thần đi chung không được.
Nghe thì nghe song trong bụng ai nấy đều thấy ngài ngại : Dĩ nhiên Ương Kim không hành mẫu và Thiền Tông tây hải hiểu biết rất rõ vê Tân Mật Tuyết Vực. Nhưng mười một giáp trước, sự tình bên phật môn bên họ lại có chỗ mập mờ khuất tất. Cho dù bây giờ giới tuyến giữa Thiên Tông - Cựu Mật và Tân Mật đã rõ ràng nhưng lỡ xảy ra chuyện thì làm thế nào ?
Vì vậy nhất thời không ai tỏ thái độ gì. Duy có Khúc Chính Phong từ đầu chí cuối vẫn im lặng. Ở vị trí thủ lĩnh cao cao, hắn nhìn vẻ mặt mỗi người mỗi khác mà cười, phóng khoáng lên tiếng : "Lâu lắm rồi không có qua lại gì với phật môn, chi bằng để Khúc mỗ đi chuyến này đi. Chư vị chắc không có ý kiến gì chứ ?"
Tiếng hắn vừa dứt, ai nấy đều lạnh tóc gáy !
So với Phó Triêu Sinh ban nãy tự giật đứt tay thì lại càng đáng sợ hơn nhiều !
Đây là kiếm hoàng của Minh Nhật Tinh Hải. Người từng phản Nhai Sơn chủ động đề nghị đồng hành cùng với Kiến Sầu đại sư tỷ và một đám tu sĩ bên phật môn ! Vậy thì còn an với tâm thế quái nào được, chẳng biết hắn muốn bày cái trò gì đây ?I