Chương 434 : Mở màn
Chương 434 : Mở mànChương 434 : Mở màn
Có phải trước giờ thấy Kiến Sầu đại sư tỷ Nhai Sơn động thủ ngứa mắt nên Khúc Chính Phong muốn tranh thủ dịp này chăng ?
Hay tại năm đó bị Tân Mật ám toán nên bây giờ hắn muốn quay lại chốn xưa?
Hay có khi chỉ đơn giản là hù bọn họ một trận mà thôi ?
Không ! Không ! Không ! Bất luận ra sao cũng không được chấp nhận.
Một người trong số các trưởng lão Côn Ngô đứng sau lưng Hoành Hư chân nhân liên lên tiếng phản đối : 'Kiếm hoàng thực lực tất nhiên siêu việt nhưng dù muốn dù không ngài ấy cũng là người đứng đầu Tinh Hải, nếu bỏ hết mọi việc nơi đây lại để đi tiên trạm diệt Tuyết Vực theo kế hoạch thì e rằng không được ổn thỏa cho lắm !"
"Đúng đúng ! Làm sao để kiếm hoàng đi được chứ ?"
Nghe xong, sợ vấn đề quan trọng này lại nảy ra chuyện gì rắc rối, ai nấy đều nhao nhao hùa theo.
Riêng có Hoành Hư chân nhân, Tạ Bất Thần, người phía Nhai Sơn và mấy vị tăng Thiền Tông là vẫn luôn giữ im lặng một cách lạ lùng, tuyệt chẳng có một lời nói ra nói vào.
Dĩ nhiên Kiến Sầu cũng không nói tiếng nào. Từ lúc Hoành Hư chân nhân đề nghị diệt Mật Tông, nàng đã đoán được mình sẽ phải tham gia chuyến này, nhưng việc Khúc Chính Phong cũng muốn đi theo thì lại hoàn toàn không ngờ đến.
Mật Tông Tuyết Vực có lợi hại đến đâu đi nữa thì bất quá cũng chỉ là một tông môn khá lớn mà thôi. Vả lại, thứ nhất là nội bộ của chúng tổn thất nghiêm trọng; thứ hai là Cựu Mật chia rẽ, thực lực suy giảm rất nhiều, dù còn lại hai pháp vương thì cũng chẳng đến nỗi đáng sợ gì cho lắm. Đó là chưa kể còn có hai phái Thiên Tông và Cựu Mật tương trợ, bấy nhiêu đó kể ra cũng đủ rồi mới phải.
Mặc dù không thể dám chắc như định đóng cột, nhưng rủi ro có thể nói là cực nhỏ.
Vậy mà Khúc Chính Phong, cái vị kiếm hoàng cao cao tại thượng của Minh Nhật Tinh Hải này tự nhiên lại nói thế kia, rõ là có ý can thiệp vào, kể ra thật cũng đáng để cho người ta phải suy nghĩ.
Thấy người người cãi cọ, Khúc Chính Phong sắc mặt chẳng biến, chỉ nhìn Hoành Hư chân nhân cười hỏi : "Không biết chân nhân có ý kiến gì không ?"
Hoành Hư chân nhân cũng có cái lo riêng. Mấy ngày trước lão đã phải làm đủ cách đủ trò, vất vả lắm mới giúp được Tạ Bất Thần vượt đạo kiếp vấn tâm an toàn. Mà kỳ hạn "đại kiếp trăm năm của Côn Ngô' theo như chu thiên tỉnh thân đại trận dự đoán cũng không còn bao xa, Tạ Bất Thần chính là cứu cánh trời cho có thể cứu được đạo tử Côn Ngô khỏi cơn nước lửa, đến ngày đó phải đem y ra mà xoay chuyển tình thế.
Dù gì thì gì lão cũng không dám để Tạ Bất Thần phải mạo hiểm lần nữa.
Vì vậy ngay khi Khúc Chính Phong hỏi đến, lão không hề phản bác, lời đáp khiến mọi người ai nấy đều ngả ngữa : 'Khúc tiểu hữu có lòng góp lực cho trận chiến Âm dương giớp sắp đến, chúng tôi sao có ý kiến gì. Đại cục trước mắt, Khúc tiểu hữu chí lớn cao cả, thiết tưởng tự biết nông sâu. Chuyện đột kích Tuyết Vực, nếu được tiểu hữu tham gia thì dĩ nhiên sẽ chắc thêm một phần. Thế thì còn gì bằng. Côn Ngô ta không có ý kiến gì."
Tạ Bất Thần bất giác nhíu mày. Bên Thiền Tông, Nhất Trần hòa thượng liếc mắt nhìn Tạ Bất Thần rồi lại nhìn sang Khúc Chính Phong, sau liền cười nói : "Thế cũng được. Nghe nói kiếm hoàng bệ hạ tu vi đã đến hóa cảnh, việc đột kích Tuyết Vực có kiếm hoàng giúp sức dĩ nhiên sẽ như hổ mọc thêm cánh. Thiền Tông bên tôi cũng không có dị nghị gì.'
Giờ chỉ còn lại có mỗi Nhai Sơn thôi.
Chân gác tréo miệng gặm đùi gà, Phù Đạo sơn nhân cứ hết nhìn Hoành Hư rồi lại nhìn đến Nhất Trần, chợt ngẩng đầu lên, thấy mọi người đang nhìn mình, lão liền sửng cồ : "Bọn họ đã chẳng dị nghị thì các người nhìn ta làm gì ? Sơn nhân ta đâu có ý kiến ý cò gì được chứ !"
Đấy ! Đụng vào là mồm miệng không nặng không nhẹ như thế đấy.
Dù lão nói vậy nhưng thật ra khó thể coi như đây là thái độ của Phù Đạo sơn nhân được. Nghe thế thì rõ ràng là bảo "Bọn họ đã đồng ý hết rồi, ta không đồng ý cũng vô ích". Nói trớ một lèo, thái độ đối với Khúc Chính Phong trong chuyện này ra sao cũng chẳng lộ.
Chúng tu sĩ nghe xong đều mắng thầm trong bụng.
Nếu các cây đa cây đề đã chẳng có ý kiến thì việc cứ thế mà định. Dù sao Phù Đạo sơn nhân cũng là trưởng lão Nhai Sơn, lão mà không nói tiếng nào thì bọn họ có bàn ra tán vào cũng vô dụng.
Các trưởng lão Côn Ngô ngay từ đầu đã phản đối là người khó chịu nhất. Lúc nghe thấy thủ tọa phái mình không phản bác gì, tất cả đều sửng sốt, tiếp đó biết Nhất Trân hòa thượng của Thiền Tông cũng làm thỉnh thì thộn mặt ra, sau rốt đến chừng nghe được mấy câu ất ơ của Phù Đạo sơn nhân thì tức muốn ná thở !
Chẳng ai ngờ nổi mấy ông trùm này lại đồng ý dễ dàng như vậy ! Ngay cả Kiến Sầu cũng thấy hơi ngạc nhiên. Khúc Chính Phong trong bụng rất ghét Côn Ngô, hơn nữa hiện giờ lại là chúa tể Minh Nhật Tinh Hải, vào lúc sắp xảy ra đại sự như thế này mà bỏ Tinh Hải để chạy đến Tuyết Vực xa xôi thì đúng là "không khôn ngoan" chút nào. Trừ phi hắn không đi không được.
Bất giác nàng liếc mắt nhìn sang thì thấy lão sư phụ đùi gà nhà mình mặt mũi cứ lơn tơn, tuyệt chẳng có vẻ gì là lo lắng; bao thắc mắc nghi ngờ trong bụng vì thế lại càng nặng hơn. Trực giác nói cho nàng biết sự tình khó mà đơn giản như vậy. Song hiện giờ đang đông người, dù thấy khó hiểu cũng không hỏi được thành thử đành nín thinh.
Trong khi đó Khúc Chính Phong dường như đã đoán trước hết mọi sự. Hắn nhướng mày cười : "Nếu chư vị đã không có ý kiến gì thì cứ quyết định như vậy đi. Tất cả gôm có Kiến Sầu Nhai Sơn, Ương Kim Cựu Mật, các đạo hữu bên Thiền Tông Tây Hải, với lại thêm Khúc mỗ nữa. Nghĩ kỹ thì cửa quỷ cực đông bây giờ dị động rất nhiều, nếu phải đi Tuyết Vực diệt Tân Mật trước thì nên đi ngay, để lâu đêm dài lắm mộng, e sẽ sinh biến. Vậy chắc nghị sự xong thì khởi hành luôn được không ?"
"Được lắm !" Hoành Hư chân nhân suy nghĩ một lát rồi nói : "Tuy hôm nay chúng ta tập trung tại Tinh Hải để nghị sự, nhưng những năm gần đây việc chiến trận với Tuyết Vực người người đều nhắc đến nhiều, các tông môn cũng đã tự chuẩn bị trước rồi. Vì vậy nghị sự xong, mọi người sẽ tự điều động nhân mã rồi cùng các vị trên thẳng tiến Tuyết Vực, cố gắng giải quyết cho dứt điểm."
Ai nấy đều biết trận chiến này không thể coi thường được. Lúc bàn luận chọn người, bọn họ còn chưa cảm thấy gì, nhưng đến khi Hoành Hư chân nhân nói ra cái câu "giải quyết cho dứt điểm' thì tất cả mới thấy áp lực. Bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở dần dần tỏa ra, phủ kín toàn sảnh Lãm Nguyệt.
Mọi người đều cảm thấy nặng nề trong lòng.
Duy có Phó Triêu Sinh sau khi nghe bàn luận chuyện nọ chuyện kia xong xuôi thì lắng lặng cau mày. Đôi mắt tựa như hoàn toàn không nhuốm chút nhân tình thế thái vừa lại trải đời đây dâu bể thương tang chợt ánh lên vẻ thắc mắc khó chịu.
Nhất là khi nhìn đến Khúc Chính Phong.
Hắn là bạn của Kiến Sầu, với lại chính hắn cũng đã nói trước với nàng ngay từ đầu là đến đây chỉ vì nàng, vậy mà chẳng hiểu tại sao người ta bàn chuyện đi Tuyết Vực lại không nhắc tới hắn 2?
Chúng tu sĩ đại năng ngồi nghị sự quanh trường án bây giờ đã bắt đầu nói đến thực lực của hai vị pháp vương còn lại của Tuyết Vực, kế đó lại bàn sang đủ thứ chỉ tiết râu ria sau khi vào Tuyết Vực.
Phó Triêu Sinh càng nghe trong bụng càng khó chịu. Đang đứng cạnh Kiến Sầu, hắn chợt áp sát vào người nàng, hạ giọng khẽ hỏi : "Bạn cũ, còn ta thì sao 2"
Đại yêu trời sinh, tà khí trời cho toát ra quanh người mạnh mẽ và lạnh lẽo, cái mặt tái xanh cũng khiến cho người ta thấy mà đâm sợ. Kiến Sầu đang nghe chúng nhân nghị sự, chợt thấy hắn áp sát vào mình thì ngạc nhiên. Trước cái câu "Ta thì sao" không đầu không đuôi của hắn, nàng thậm chí còn chẳng định thần kịp, liếc mắt sang nhìn mới chợt hiểu rồi bật cười. Nghĩ ngợi giây lát, ánh mắt dù vẫn dõi theo Nhất Trần hòa thượng đang nói chuyện nhưng đầu thì lại cụng sát vào hắn, thì thào trả lời.
Phó Triêu Sinh liền nhìn lại nàng.
Song Kiến Sầu nói xong thì liền thẳng người lại ngay, giống như chưa từng làm qua chuyện gì.
Chuyện xảy ra trong góc, lẽ ra chẳng ai để ý đến. Nhưng ở đây đều là tu sĩ, tuy không tản linh thức nhưng giác quan hơn xa người thường, đó là chưa kể khi Phó Triêu Sinh lên tiếng hỏi lại không truyền âm nên hầu như tất cả mọi người trong sảnh đều nghe thấy.
Chỉ trừ câu trả lời của Kiến Sầu là họ không nghe được mà thôi.
Đó là còn chưa kể đến có một người trong sảnh chỗ đứng vừa ngay tâm quan sát của y, chỉ cân hơi ngước mắt lên là thấy ngay nhất cử nhất động của hai người họ.
Tạ Bất Thần một tay thõng bên hông, tay kia chắp lại sau lưng. Chỉ nhìn sơ bê ngoài thì không ai thấy gì, nhưng ngay khi Kiến Sầu nghiêng sát người về phía Phó Triêu Sinh thì bàn tay y đang chắp sau lưng liền lẳng lặng xiết lại.
Cử chỉ vô cùng có chừng mực, trông không thân mật lắm nhưng lại thoải mái. Nhìn thì biết rõ là nàng vô cùng tin tưởng người kia.
Tín nhiệm hiện hữu trên người Kiến Sầu.
Tạ Bất Thần rũ mắt nhìn xuống. Dáng áo xanh trên người toát ra quý khí nho nhã của người quân tử, mi mục lạnh lùng tựa như một nét lục sơn thủy cứng nhắc vẽ nên, bao ý niệm bất kham tự nhiên dậy sóng trong tâm khảm cuối cùng cũng bị y dằn xuống rồi vô thanh vô tức biến mất.
Trong sảnh Lãm Nguyệt, nghị sự vẫn cứ tiếp diễn.
Càng bàn càng sâu, chủ đề càng chỉ tiết, chúng tu sĩ đại năng mặt mày cũng càng lúc càng nghiêm lại. Ai nấy đều biết những gì bàn luận hôm nay sẽ thay đổi Thập Cửu Châu như thế nào trong tương lai. Nhưng họ đều không có đường lui. Nghị sự chỉ xoay quanh ba điều đơn giản :
- Thứ nhất, trận chiến này có phải là không đánh không được hay không; - Thứ hai, nếu phải đánh thì thủ hay công : chờ bị Cực Vực đánh hay Thập Cửu Châu chủ động tiến đánh trước;
- Thứ ba, đánh nhau rồi thì làm sao mới có thể khắc địch chế thắng !
Hai vấn đề đầu dễ bàn. Mọi người đều thống nhất với nhau nhất định phải đánh, tuyệt không thể khoanh tay chờ chết, vả lại còn muốn đánh phủ đầu khiến cho Cực Vực trở tay không kịp ! Nhưng đến vấn đề thứ ba thì mất nhiều thời gian nghị sự hơn.
Từ sáng sớm tới chiều tà, mãi đến khi không còn thấy được tia nắng nào còn le lói nơi chân trời, mọi người mới đồng ý với nhau được một số điểm. Mà trời cũng không còn sớm nên tất cả rốt cục đều tự động dừng lại một cách vô cùng ăn ý, chờ ngày hôm sau lại tiếp tục.
Lao tâm khổ trí hết cả ngày, ai nấy đều đứng dậy cáo biệt nhau.
Tan họp vẫn còn có mấy người ở lại nói chuyện với Phù Đạo sơn nhân, vì vậy bọn Kiến Sầu đứng sau lưng liền rời sảnh Lãm Nguyệt bước ra ngoài.
Nàng ngẩng đầu nhìn trời, thiên không Minh Nhật Tinh Hải ban đêm vẫn luôn mù mây như mọi bận. Có lẽ cả ngày hôm nay mọi chủ đề thảo luận đều liên quan đến Cực Vực nên trong lòng tự nhiên cũng lại chợt nhớ lại quãng thời gian ở Cực Vực : nơi đó cũng không thấy được trăng sao y như ở đây, cả hai chỗ đều mờ mịt nặng nề như nhau.
Thực phải đánh nhau rồi. Trận chiến Âm dương giới lại nổ ra là chuyện chắc chắn như đinh đóng cột.
Bầu không khí có phần hơi nặng nề. Người Nhai Sơn im lặng đứng đợi bên ngoài.
Trong sảnh lại có người đi ra. Hắn đưa mắt liếc quanh rồi đi thẳng về phía họ. Kiến Sầu nhận ra có người đến, ngước nhìn lên thì thấy Ngụy Tạ, gia chủ Nguy gia của tây nam thế gia mà lúc nãy trong sảnh nghị sự đã từng nhìn nàng cười cười.
"Kiến Sầu tiểu hữu, hữu lễ !"
Ngụy Tạ là một nam tu khá anh tuấn. Các tu sĩ trong tu giới nhìn bề ngoài rất khó biết tuổi, thường nhìn tu vi thì thấy họ trai tráng đẹp đẽ như vậy nhưng thật ra thì nhiều khi đã là lão quái vật tu luyện được mấy trăm ngàn năm cũng không chừng.
Kiến Sầu thấy là lạ nhưng cũng chắp tay hoàn lễ : "Tiền bối khách khí quá, không biết ngài đây là... ?"
"Cũng không phải chuyện gì lớn đâu. Lúc ở trong sảnh nhìn thấy tiểu hữu nên mới định bụng nghị sự xong thì sẽ tìm gặp để cám ơn đó mà." Ngụy Tạ đúng là hoàn toàn không có ác ý mà trái lại còn tỏ ra vô cùng thân thiện với Kiến Sầu : "Năm xưa khuyển tử trốn nhà đi, nhè tiểu hội Tả Tam Thiên mà quậy. Nhờ Kiến Sầu tiểu hữu chiếu cố mấy bận, chẳng để cái tên hỗn thế ma vương này gây họa, vì vậy mà ba nhà Tân Ngụy Kim tây nam ta cảm kích vô cùng."
Khuyển tử ư ?
Kim Ngụy hai nhà cái gì 2
Lúc thấy Ngụy Tạ, nhìn tướng mạo Kiến Sầu đã hơi ngờ ngợ, đến khi nghe ông ta nhắc đến mấy cái tên, phỏng đoán lại càng chắc thêm vài phân, nhưng chung quy thì vẫn còn nhiều điều khó hiểu : "Nhưng vãn bối nghe nói tiểu Kim lại chính là thiếu chủ Kim gia..."
"Ha ha, thế gia Tây Nam ta nhiêu chuyện phức tạp lắm. Dây mơ rễ má giữa các nhà rắc rối khó gỡ. Đó là Kiến Sầu tiểu hữu không rõ nguồn cơn bên trong mà thôi."
Nghe Kiến Sầu nói vậy, Ngụy Tạ bật cười, sắc mặt trông có vẻ hóm hỉnh thoải mái : "Cái thằng hỗn thế ma vương đó là con trai độc nhất của ta. Phu nhân ở nhà vốn họ Kim, mấy trăm năm trước lấy ta, vất vả lắm mới sinh được nó, đặt tên là "Tôn". Nhưng cách đó ít lâu bà ấy lại cãi nhau với ta rồi ôm con mang về nhà mẹ, sửa họ nó thành họ "Kim', gọi đầy đủ là "Kim Tôn”, vì vậy mới coi như là thiếu chủ Kim gia. Song được một hai năm thì bà ngoại thằng bé, cũng tức là Tân thị lão thái quân của thế gia tây nam, phát hiện ra thiên phú của nó nên mang nó về nhà họ Tân nuôi một thời gian, vì vậy mà thành thiếu chủ Tân gia. Thế cho nên trong tương lai cái thằng bé ngỗ nghịch này sẽ đảm đương cả ba nhà. Đây là chuyện trong nhà, nói ra mong Kiến Sầu tiểu hữu đừng cười."
Quan hệ gia đình thật là chông chéo phức tạp, ai nghe cũng ù ù cạc cạc, ngay cả chúng nhân Nhai Sơn đứng gần gần cạnh Kiến Sầu mà khóe miệng cũng phải giật giật.
Cái thằng bé nghịch ngợm hay ăn dưa đó thân thế lại to đến vậy á ?
Kiến Sầu coi như cũng được mở rộng tâm mắt. Nhưng những năm gần đây những chuyện khó mà tưởng tượng nổi nàng cũng đã thấy không ít nên nhờ vậy cũng vẫn giữ bình tĩnh được mà khiêm tốn đáp : "Thiên phú của Tiểu Kim đúng là hiếm thấy trên đời. Song dù ở tiểu hội hay ở nơi khác, việc mà Kiến Sầu chiếu cố chẳng được bao nhiêu. Trái lại nó tính nết thơ ngây chân thành, giúp được Nhai Sơn không ít chuyện. Thành thử đáng lẽ ra là chúng tôi phải cảm tạ Ngụy gia mới phải."
"Không sao, không sao, cái tên tiểu tử này giao du với bằng hữu được như vậy là tốt rồi." Ngụy Tạ khoát khoát tay tỏ vẻ không quan trọng, lại thấy mọi người trong sảnh nghị sự đã ra hết nên cũng chẳng nán lại lâu, chỉ hàn huyên thêm mấy câu với Kiến Sầu rồi cáo từ.
Nàng dõi mắt trông theo. Mãi đến khi chẳng còn thấy bóng Ngụy Tạ đâu, Thẩm Cữu mới chọc chọc cái quạt xếp vào người nàng cười nói : "Đại sư tỷ thật đúng là thiên mệnh gia thân. Ba nhà Ngụy, Kim, Tần là ba gia tộc đứng đầu của thế gia tây nam. Vậy mà không nói không rằng tỷ cũng một mình kéo được hảo cảm hai nhà nha. Ái chà, cái tên tiểu quỷ kia vậy mà lợi hại đến thế. Đúng là vạn lần chẳng ngờ mà."
"Thật ra cũng chỉ tình cờ thôi."
Nghĩ lại Kiến Sầu thấy thật kỳ diệu, hơn nữa còn nhìn ra được Ngụy Tạ có ý muốn lấy lòng, ngoài mặt trông như là vì Tiểu Kim, nhưng nghĩ kỹ nếu hiện giờ mình không phải là đại năng phản hư thì Ngụy Tạ cho dù có cám ơn cũng sẽ chẳng tỏ thái độ như vậy. Mấy điểm này nàng đều nhìn thấu, hơn nữa vì có thực lực mà được lão trùm lấy lòng nên tự tâm cũng không thấy có gì đặc biệt, vì vậy cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều.
Trong khi đó Phó Triêu Sinh ở kế bên lại hỏi : "Ở lại Tinh Hải rất tốt là thế nào ?"
Đây là câu nói mà khi được hỏi trong sảnh Kiến Sầu đã trả lời đại yêu. Bây giờ thấy Ngụy Tạ đi rồi, hắn mới hỏi lại.
Kiến Sầu cười đáp : "Triêu Sinh đạo hữu muốn tìm hiểu về luân hồi mà, đúng không ? Cửa quỷ cực đông là chỗ chim Cửu Đầu chở quỷ về. Với lại nó cũng là ranh giới giữa hai giới âm dương. Ở lại Tinh Hải, bạn sẽ có thể thấy được rất nhiều thứ mà thường ngày khó thấy. Vả lại Tuyết Vực bạn cũng đã từng tra xét qua, trong khi đó chuyến này còn có thêm Ương Kim tiền bối đồng hành, bạn có đi cũng không giúp ích được bao nhiêu, chẳng bằng so với ở lại đây. Huống chỉ ta cũng có việc muốn phiền Triêu Sinh đạo hữu để ý giùm cho một chút."
Có việc muốn nhờ hắn để ý giùm ư ?
Phó Triêu Sinh khó hiểu nhìn Kiến Sầu.
Nàng cũng không nói rõ ra mà đảo mắt nhìn vê phía người Côn Ngô đang đứng tụm lại xa xa bên kia, trong số đó có Tạ Bất Thần, dáng áo xanh trông vô cùng bắt mắt.
Y ngày xưa đun tuyết pha trà, là công tử mưu sâu kế thâm; cho dù tu đạo, có bộ đạo bào xanh khoác lên người thì thần thái khí độ siêu trần bạt tục vốn có cũng chẳng vì thế mà lu mờ; bây giờ mi mục trông lại càng lạnh lẽo vô tình, nhưng càng như vậy thì lại càng bắt mắt người khác.
Tựa như một khối ngọc bích chẳng chút tỳ vết.
Tiếc thay "Lượng tiểu phi quân tử, vô độc bất trượng phu" ! Dưới cái lớp vỏ quân tử khiêm cung ấy lại là một trái tim có mục đích rõ ràng, lạnh lùng đến khiếp người.
Kiến Sầu nhìn y, y cũng nhìn lại nàng. Ánh mắt hai người đâm vào nhau trong không trung, nhưng không ai tiến bước, thậm chí mở miệng nói chuyện cũng không.
Hết thảy đều tịch mịch, lặng trong giết chóc và thù hận.
Phó Triêu Sinh cũng nhìn theo ánh mắt Kiến Sầu, đến lúc thấy Tạ Bất Thần thì chợt hiểu. Chuyện ở Tuyết Vực đã qua chưa bao lâu, hắn liền nhớ ngay ra rằng nàng rất ky người này, với lại trên người y còn có rất nhiều thứ kỳ quái không thể giải thích nổi theo lẽ thường khác nữa.
Hắn thận trọng hỏi : "Đối với bạn, y rất quan trọng đúng không ?" Kiến Sầu yên lặng thu mắt, chỉnh lại : "Đối với ta mà nói, không có hắn rất quan trọng."
Phó Triêu Sinh hiểu ra cười : "Vậy ta ở đây làm tai mắt, trông giúp cho bạn cũ.
Kiến Sầu cũng cười rồi tạ.
Dù sao đối với Phó Triêu Sinh mà nói, hắn tới đây chẳng phải vì sinh tử tôn vong gì của Thập Cửu Châu mà chỉ là vì "bạn cũ" mà thôi. Bây giờ nàng phải đi Tuyết Vực mà hắn thì phải ở lại, xét kỹ thật đúng là hơi tréo ngoe, đến giờ mới thoải mái nhận lời.
Bọn họ chờ ở ngoài một lúc thì Phù Đạo sơn nhân với Trịnh Yêu mới đi ra, có lẽ vì do nghị sự ảnh hưởng nên sắc mặt nằng nặng.
Tối đến, sau khi trở về, Phù Đạo sơn nhân và Kiến Sầu nói chuyện với nhau cả nửa canh giờ.
Hôm sau, trời còn chưa sáng, nàng đã vội mở mắt kết thúc đả tọa, từ biệt đồng môn Nhai Sơn rồi thẳng tiến về phía quảng trường thành Toái Tiên, nơi có tượng Lục Diệp lão tổ cao cao đứng trấn.
Khúc Chính Phong và Ương Kim đã có mặt cạnh truyền tống trận.
Ba người liền bước thẳng vào trong.
Hào quang sáng dịu lóe lên, gợn vòng như sóng. Thoắt cái bóng người liền biến mất vô ảnh vô tung. Nơi quảng trường chỉ còn lại một mình bức tượng lặng lẽ đứng đó đã từ mấy trăm năm nay, tay cầm Cửu khúc hà đồ mà mắt thì dõi nhìn lên thiên hà mênh mông vô tận trên cao.
Trời rạng, gió nổi.
Bốn bề tịch mịch. Một màn gió tanh mưa máu bắt đầu dấy lên.
Sau ngày hôm nay, chiến hỏa bùng nổ, máu đỏ tung trời I
Họ vừa ra đi thì vẻ bình yên tạm bợ vẫn luôn duy trì từ mười một giáp nay trên đại địa Thập Cửu Châu liền âm âm sụp đổ. Mỗi một người trên mảnh đất này đều là một phần tử trong nó. Không ai có thể trốn thoát nổi.
Không tiến là chết, không đánh tất vong !