Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 435 - Chương 435 : Nhai Sơn Song Bích

Chương 435 : Nhai Sơn song bích Chương 435 : Nhai Sơn song bíchChương 435 : Nhai Sơn song bích

Người đến Minh Nhật Tinh Hải nghị sự đều là những nhân vật đứng đầu môn phái, còn các đệ tử trưởng lão thì đa số đều ở lại nhà. Hơn nữa, hôm qua bàn luận xong, bọn họ quyết định thám thính tình hình Tuyết Vực cho rõ ràng rồi sẽ bố trí binh lực tiến đánh. Vì vậy ba người nhóm Kiến Sầu tuy xuất phát nhưng quân đội liên quan lại không đi Tuyết Vực ngay.

Chúng tu sĩ cần chia nhau hành động. Tất cả đều quay về tông môn chỉnh đốn nhân mã.

Không hành mẫu Ương Kim vốn thuộc về Cựu Mật Tuyết Vực, nhưng sau trận đánh trên thánh hồ Tuyết Vực cách đây hai mươi năm trước thì đã hoàn toàn tách biệt với Tân Mật, hơn nữa lại còn hợp tác liên thủ với Thiên Tông tây hải. Sau khi Ương Kim rời Tỉnh Hải thì người bên Cựu Mật cũng cần đi Thiên Tông một chuyến, tiện thể thông báo kết quả nghị sự cho Tuyết Lãng thiền sư vốn vẫn ở lại trấn thủ trong tông, rồi kế đó sẽ xuất binh sau.

Khúc Chính Phong nhìn mọi việc tiến triển mà thở phào nhẹ nhõm.

Nghị sự vốn diễn ra ở Tinh Hải. Hôm qua sau khi quyết định kế hoạch ngày kế sẽ đi Tuyết Vực thì đến đêm tất cả nhân thủ trong tay đã được Khúc Chính Phong thu xếp đâu ra đó. Xong xuôi hắn cứ thế mà rời Tinh Hải ngay không chút lo lắng, để mặc địa bàn của mình cho hai thế lực Côn Ngô - Nhai Sơn tọa trấn.

Về phần Kiến Sầu thì không có gì đáng nói, dĩ nhiên là cũng phải về Nhai Sơn một chuyến bàn bạc với các vị trưởng lão khác để họ kiểm kê nhân thủ, lo chuẩn bị mọi sự trước, vừa khi nhóm thám thính tình hình Tuyết Vực xong thì sẽ cùng Nhai Sơn phát động tiến công.

Vì vậy nàng cũng phải truyền tống về Nhai Sơn. Đến đây thì hơi có chỗ khó xử : Không hành mẫu Ương Kim không cùng đường với nàng là một chuyện, mà Khúc Chính Phong trong khi đó đã thu xếp nhân thủ Tinh Hải xong xuôi, lại cũng cùng vào chung truyền tống trận này để rời Tinh Hải.

Địa điểm truyền tống mà Nhai Sơn lập ra vẫn là vách núi vạt ngọn cách Nhai Sơn ngoài ba mươi dặm.

Hào quang lóe lên một cái thì bóng hai người đã xuất hiện trong trận.

Bầu trời Minh Nhật Tinh Hải âm âm u u chẳng còn nữa mà thay vào đó là một miền Tả Tam Thiên Trung Vực non xanh nước biếc. Cảnh sắc tú lệ hùng Vĩ trải rộng trước mắt như tranh họa đồ.

Nhai Sơn ngoài ba mươi dặm chẳng khác gì một thanh trường kiếm chống trời. Kiếm lao qua mây, xuyên sâu xuống đất Thập Cửu Châu, hòa thành một thể với núi non, phong cảnh bố cục hài hòa hoàn mỹ, phóng mắt nhìn trông mà hồn người bâng khuâng bay bổng.

Trước núi là một nhánh Cửu Đầu cuồn cuộn chảy trôi.

Cuối buổi ban mai, từ vách núi hiểm trở, từ điện Lãm Nguyệt, từ đài Trích Tinh, khói sương vạn dặm bị gió dồn đuổi bảng lảng bay bay.

Trời rạng. Trăng bóng sao mờ.

Kiến Sầu thu hết cảnh sắc núi sông vào tâm mắt nhưng trong lòng lại chợt bồi hồi nhớ vê Nhai Sơn xưa.

Đơn giản là vì Khúc Chính Phong giờ đang đứng cạnh nàng.

Hắn từng là môn hạ Nhai Sơn, từng bỏ Nhai Sơn, từng trộm cự kiếm Nhai Sơn rồi trở thành cường giả kiếm hoàng.

Nàng im lặng. Khúc Chính Phong cũng chẳng nói tiếng nào. Cả hai đều lặng người đứng yên trên vách núi.

Kiến Sầu nhớ năm xưa sau khi từ rặng san hô Đại Mộng tây hải về nàng cũng đi truyền tống trận này mà trở lại Nhai Sơn. Đến đêm cái vị "Nhị sư đệ" nho nhã nhanh nhẹn này liền lộ cho nàng thấy mặt trái của mình, địch ý rất kỳ quái.

"Thật ra ta vẫn luôn muốn hỏi ngài : Năm xưa thực lực hơn xa nhưng thế sao lại còn muốn ước chiến với nhau trên đỉnh Hoàn Sáo làm gì ?"

Không sợ sự việc vỡ lở, người ta đàm tiếu ngài ỷ mạnh hiếp yếu sao ?

Tay tựa kiếm Nhiên Đăng, Kiến Sầu cuối cùng cũng buột miệng hỏi, có điều thần sắc lại ung dung điềm đạm chứ không còn vẻ kinh hãi khốn khổ như xưa.

Giữa một vùng non xanh nước biếc quen thuộc, giữa những đợt gió sương khói thổi đến, Khúc Chính Phong mở to mắt ngắm nhìn dáng núi đã từng hiển hiện không biết bao nhiêu lần trong tâm trí, mãi một hồi lâu sau mới cười đáp : "Ngọc chẳng mài cũng thành vô dụng. Cô là một khối ngọc thô quý, tiếc là sư tôn lại không cứng rắn rèn giũa, cứ dở dở ương ương, nhân từ thái quá."

"Ngọc chẳng mài cũng thành vô dụng..."

Sau bao nhiêu năm trời, rốt cục cũng nghe được một câu trả lời hợp lý, tuyệt chẳng chút địch ý, Kiến Sầu không khỏi chép miệng, lắc đầu cười cảm khái : "Cảnh còn người mất. Ngài có muốn chung đường với ta, cùng về Nhai Sơn nhìn xem một chút không 2?”

Về Nhai Sơn nhìn xem một chút...

Dòng Cửu Đầu quanh co uốn mình quanh núi. Tiếng sông chảy là tiếng động duy nhất trong buổi sớm mai tĩnh tịch này. Nhưng trong lòng Khúc Chính Phong tiếng thở dài của Kiến Sầu lại cứ âm âm vang vang mãi không tan.

Bao lâu rồi chưa về nhìn lại một lần ?

Khúc Chính Phong trầm ngâm dõi mắt nhìn ra xa. Mãi đến khi phương đông lóe lên sắc hồng, ánh sáng chiếu rọi rạng ngời chân mây, rồi đồng thời lại họa thêm một đường viền vàng rực trên đỉnh ngọn Hoàn Sáo cao cao nơi kia, hắn mới thu mắt lại, chắp tay sau lưng đáp : "Kiếm Nhai Sơn đã vào tay ta, nơi này chỉ còn lại một ngọn núi khuyết thiếu thì có cái gì hay đâu mà nhìn 2"

Thần sắc vô tình vô cảm, giọng điệu hời hợt như chẳng đáng quan tâm.

Kiến Sầu nghe mà cau mày.

Nhưng Khúc Chính Phong lại chỉ khoát tay, vừa bước mấy bước thì cả người đã ngự không đi xa : "Ta chờ ở phụ cận. Cô tự về sơn môn điều phái nhân mã đi, xong thì tìm ta."

Thoát cái hình bóng đã mịt mờ nơi xa.

Sương khói lẩn khuất giữa núi đồi bị ánh nắng ban mai xua tan. Kiến Sầu chỉ mải nghĩ đến cái câu "Có cái gì hay đâu mà nhìn" của Khúc Chính Phong. Nàng đứng lặng hồi lâu nhưng cuối cùng rồi cũng không nói gì, sau đó thì ngự kiếm trở về Nhai Sơn, cùng các trưởng lão còn ở lại trong tông môn sắp xếp nhân lực để ít lâu sau đi Tuyết Vực.

Về phần Khúc Chính Phong, hắn đúng là đã đi rất xa.

Rời Tả Tam Thiên hơn tám mươi năm, bây giờ trở lại trước núi Nhai Sơn, cảm xúc cứ trào lên trong dạ, mãi vẫn không yên. Nhưng những gì đã nói lại là lời thật.

Tên đã rời cung thì không bao giờ quay đầu lại nữa. Có những con đường mà một khi đã chọn thì không bao giờ có thể quay lại nổi.

Chính như hôm nọ trên tửu lâu hắn đã từng chỉ điểm cho Kiến Sầu từng câu từng chữ một. Trên đời có người hiểu rất rõ nhiều nguyên tắc quy luật, biết thế giới này thực sự ra sao nhưng rốt cục thì chính yêu hận tình thù của chính bản thân mình thì lại không dứt ra được.

Biết rõ là làm không được thì làm sao bây giờ ?

Trong lòng mỗi người đều cố chấp chuyện mình muốn, Khúc Chính Phong cũng không ngoại lệ.

Sau khi đi khỏi truyền tống trận, nghĩ rằng Kiến Sâu muốn xử lý tốt việc trong sơn môn cũng phải mất không ít thời gian nên hắn cũng không phân biệt phương hướng mà cứ ngự không trong vô định, kệ cho tới đâu hay tới đó, vừa bay vừa nhìn xuống núi non sông ngòi trải rộng xa xa bên dưới.

Chẳng biết được bao lâu thì chợt khựng người lại.

Cũng không phải chuyện gì lớn mà chỉ là vì thấy một chỗ quen mắt mà thôi.

Dáng núi đơn độc hiểm trở sừng sững vươn cao giữa rừng, vách đá nhẫn thín tựa như bị ai phạt đao chẻ xuống, bên trên vẫn đầy dây leo tàn lụi úa vàng từa tựa như ngày xưa.

Cuồng phong hú gào, cuộn từ lòng đất cuộn lên. Ngay trên không trung xa xa mà Khúc Chính Phong cũng cảm thấy được khí tức sắc bén trong gió mạnh đến mức nào.

Núi Thải Dược.

Động Hắc Phong. Thoắt cái kỷ niệm xa xưa chợt ùn ùn đổ về. Khúc Chính Phong đứng lặng trên không một hồi lâu rồi vô thanh vô tức hạ xuống.

Trên vách đá, dưới lòng núi xiên xiên từ gần mấy trăm năm nay còn lưu không biết cơ man nào là vết tích giao đấu của các tu sĩ. Bây giờ tuy mới sáng sớm nhưng ngoài động Hắc Phong đã bắt đầu có người. Từ độ đại sư tỷ Kiến Sầu Nhai Sơn đánh một trận thành danh ngoài động thì người đến đây càng đông, đó là chưa kể còn một số khác nghe nói động Hắc Phong với luyện thể "Nhân khí" có liên quan mật thiết với nhau nên cũng tới thử xem Sao.

Nhưng không ai nhận ra Khúc Chính Phong. Bọn họ đa số đều chẳng mấy tiếng tăm trong khi đó Khúc Chính Phong những năm gần đây đều ở Minh Nhật Tinh Hải, hơn nữa còn trở thành kiếm hoàng trong lời truyền miệng của người thường. Người ta thấy hắn cũng chỉ có thể ngờ ngợ đoán chứ không nhìn ra được nông sâu ra sao.

Dĩ nhiên hiện giờ Khúc Chính Phong sẽ chẳng để ý gì đến mấy người này.

Hắn đứng trước động Hắc Phong mà nhớ tới thời còn kẹt ở nguyên anh, quyết ý luyện thể "Nhân khí" cho bằng được. Phù Đạo sơn nhân nhìn hắn lâu thật lâu nhưng cuối cùng cũng không cản trở...

Lúc đó chắc sư tôn đã biết tỏng hắn muốn làm gì rồi thì phải !

Không biết sao Khúc Chính Phong lại bật cười. Hắn nghênh mặt hóng gió đen thổi thốc tới rồi đi thẳng vào động. Lốc xoáy vô tận nhưng bây giờ với tu vi phản hư trung kỳ thì đi vào lại chẳng thấy đau đớn hay khó khăn chút nào.

Vách động đầy dẫy dấu tích gió xâm thực. Ngoài ra bên trên còn lưu lại hằng hà sa số bút tích của không biết bao người. Khúc Chính Phong nhớ bản thân cũng có góp phần trong đó. Đến lúc đi được một trăm thước thì thấy chữ mình viết để lại. Chẳng phải hào ngôn tráng ngữ gì mà chỉ là một dòng đơn giản ngắn gọn : Một trăm thước. Nhưng giờ nhìn lại thì xung quanh đã chi chi chít chít bút tích của những người khác. Chữ của ai tên Chu Thừa Giang cũng có song lại không chút thu hút. Chỉ duy bốn chữ nằm trong góc là thanh thoát tú nhã, thần thái lăng lệ phóng túng khiến hắn phải ngưng mắt mà nhìn.

"Ta đến đây rồi !"

Câu chữ rất kêu. Khúc Chính Phong nhìn thì thấy bút tích cũng có chút khí thế nhưng tu vi hẳn còn rất yếu, mặc dù nói thì hùng hồn đấy nhưng chưa chắc đã tiến thêm được vài thước nữa. Hắn cười trừ rồi lại tiếp tục đi về phía trước.

Nhưng không ngờ đến hai trăm thước lại thấy lại nét chữ kia. Hơn nữa khéo làm sao mà ngay phía dưới còn có chữ của hắn.

Năm đó hắn viết : "Đây hai trăm thước : đi như đạp đất bằng, như tắm gió xuân. Luyện thể Hắc Phong động cái gì mà chán quá." Nhưng bây giờ những chữ này lại bị ai đó gạch ngang cái rẹt, kế đó còn viết bốn chữ cụt lủn : Nhìn ngươi phát bực !

"Thật thú vị."

Năm đó vào động Hắc Phong thấy rất nhiều người lưu bút tích nên hắn cũng tiện tay viết chơi lên vách, đâu có ngờ người tới sau lại bình phẩm như thế này !

Nhất thời trong lòng cảm thấy kỳ diệu.

Nhưng tâm cảnh Khúc Chính Phong hiện giờ chẳng giống như thời đó. Tự tâm hắn lại chẳng thấy tức giận một chút nào, trái lại còn mong rằng những gì người ta làm được cũng nên lưu lại trên vách đá như vậy. Hôm nay khắc lên, mai sau ưu khuyết thị phi cứ để cho hậu nhân bình xét. Nhìn bốn chữ nghe có vẻ khích bác kia và cái đường gạch xiên xiên xẹo xẹo một hồi, Khúc Chính Phong chợt cảm thấy tò mò, muốn xem xem cái người kia rốt cục đi được bao xa, thế nên bèn dấn bước tiến vào sâu hơn trong Hắc Phong động.

Đến ba trăm thước, hắn ngang tàng khắc xuống đây đạo ấn vẩy rồng của Long Môn.

Năm đó đến chỗ này, nghĩ tới đạo ấn vẩy rồng cũng là thuật luyện thể nên hắn đã dựa vào trí nhớ mà hóa giải nó, xong rồi tiện tay khắc chữ ở đây. Sau đó đọc bút tích lưu lại thì thấy có rất nhiêu người kinh khiếp, song ở đây lại không có nét chữ của vị tu sĩ đã từng bút chiến với hắn khi trước.

Khúc Chính Phong hơi ngạc nhiên : Có ba trăm thước thôi mà cũng không tới nổi sao ?

Nghĩ nghĩ một chút, hắn lại tiếp tục đi tới.

Bốn trăm thước.

Năm đó nhờ vào những ý tưởng gợi ý phía trước mà hắn hiểu ra phong nhận. Bút tích lưu lại viết : "Được hai đạo hữu bên trái khai sáng mà lĩnh ngộ phong nhận. Đúng là xuất đạo ấn được. Xài thử một chút, thấy cũng có chỗ hay."

Phía sau không chịu lép cũng viết sát theo : "Cũng có lĩnh ngộ. Quả xuất đạo ấn. Chơi sơ thấy vui. Ngươi ồn ào quá đi."

Khúc Chính Phong đọc mà phì cười.

Sau đó là năm trăm thước.

Năm đó ở đây hắn có thử phân tích đạo ấn long ngâm của Long môn nhưng nhìn thì lại chẳng có nét chữ mà mình muốn thấy. Sáu trăm thước.

Hắn không viết gì, người nọ cũng không lưu lại bút tích.

Bảy trăm thước.

Tám trăm thước.

Chín trăm thước.

Trong quãng này, hắn bắt đầu thấy mệt ra trò chứ chẳng chơi, vả lại niềm hồ hởi phấn khích ban đầu cũng đã qua nên mới không viết gì lên vách đá. Mà đồng thời cái nét chữ xinh xinh kia cũng không thấy nữa. Mãi đến khi vào sâu hơn, tới một ngàn thước, nơi mà bình thường ít ai đạt nổi, Khúc Chính Phong mới thấy năm chữ mà mình để lại sau khi hoàn thành "Hắc phong văn cốt" năm xưa.

"Nhai Sơn - Khúc Chính Phong !"

Năm đó đây là nơi vắng vẻ nhất, chẳng ai tới nổi. Người viết điềm tĩnh, bút tích tiềm tàng một sức lực mạnh mẽ kinh hồn. Thế mà bây giờ...

Khúc Chính Phong ngước mắt nhìn, ngay lúc vừa thấy lại chữ mình năm xưa thì đồng thời cũng nhìn thấy bốn chữ khác viết song song với năm chữ của mình, khí thế tuyệt không kém cạnh !

Bút tích thanh lệ lạ lùng, vừa tự tại ung dung vừa quật cường phóng khoáng !

Chính thị : "Nhai Sơn - Kiến Sầu !"

Khúc Chính Phong chợt thấy nao nao trong lòng, sau đó thì bồi hồi cảm khái "Phải thế chứ”"Nàng ấy chứ còn ai nữa". Hắn giơ tay lên, bàn tay thô ráp, đầu ngón chai sân sờ sờ những chữ trên vách kia, nét khắc sâu đến nỗi cho dù hắc phong có quét đảo đến đâu cũng không phá hủy nổi, trong lòng tràn đầy hùng khí nhưng không biết sao thoắt cái lại chợt cảm thấy buồn phiền khó tả.

Phía trước còn ba trăm thước nữa nhưng Khúc Chính Phong lại chẳng đi tiếp. Hắn cứ đứng trước vách đá mà trân trân nhìn mãi. Rất lâu sau đó, mãi đến khi hắc phong bạo ngược quất lạnh cả người, hắn mới hơi động thân.

Bàn tay vẫn giơ lên nhưng lại khựng lại.

Tựa như ngần ngừ.

Nhưng rốt cục rồi cũng buông xuống. Hắn không cần tới kiếm nữa, chỉ cần đầu ngón tay là đã đủ phát kiếm khí rồi. Điểm điểm hất hất, nét nào nét nấy đều là thiết họa ngân câu, vừa mạnh mẽ vừa mêm mại !

Đến khi nét bút cuối cùng hạ xuống thì tâm tư đang cuộn sóng khó yên mới hoàn toàn lắng xuống.

Khúc Chính Phong bật cười. Hắn không liếc mắt nhìn lại và cũng chẳng đi sâu hơn vào trong mà quay người thuận gió bay ra.

Đỉnh Thải Dược cao cao, người lặng ngồi ngắm mây trời gió núi xôn xao.

Đấn lúc chiều tà, ánh kiếm Nhiên Đăng mờ mờ vạch nên một đường mỏng mảnh như vẽ nơi chân trời. Giữa sắc hoàng hôn lộng lẫy, một dáng áo nguyệt sắc phóng vút đến rồi đáp xuống cạnh hắn.

"Phiền kiếm hoàng bệ hạ phải chờ lâu rồi !"

Khúc Chính Phong ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nghiêm nghiêm của nàng mà không hỏi gì thêm, chỉ hơi nhếch môi cười, trầm tĩnh đáp : "Cũng chẳng lâu gì. Đi thôi !

Phải đi Tuyết Vực rồi.
Bình Luận (0)
Comment