Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 436 - Chương 436 : Trở Lại Tuyết Vực

Chương 436 : Trở lại Tuyết Vực Chương 436 : Trở lại Tuyết VựcChương 436 : Trở lại Tuyết Vực

Thật ra Kiến Sầu cũng thấy hơi lạ. Khúc Chính Phong nói mình chờ ở gần đây nhưng ngọn Thải Dược này đã cách Nhai Sơn gần ba trăm dặm rồi, nếu bây giờ tu vi chưa tới phản hư có khi nàng lại chẳng tìm ra hắn nổi.

Tự nhiên khi khổng khi không lại chạy đến đây cho xa.

Nàng bất giác đưa mắt nhìn hắn, sau lại thoáng nhìn xuống vách núi sâu tựa như không đáy thì chợt nhớ dưới đó là Hắc Phong động, bèn nói : "Vùng "phụ cận" này của kiếm hoàng bệ hạ hơi bị xa quá rồi."

"Tự nhiên nghĩ tới nên mới quay lại chỗ cũ xem, vậy mà lại thấy có chút khác xưa."

Năm đó Khúc Chính Phong cũng luyện thể "Nhân khí” bằng cách ấy. Trên toàn Thập Cửu Châu, chỗ có gió đen không nhiều nên hắn nói vậy thì Kiến Sầu sẽ biết liền hắn đi đâu. Vì vậy mà hoàn toàn chẳng cần phải giấu diếm làm gì, trái lại hắn còn quay lại nhìn thẳng vào nàng.

"Cô năm đó cái miệng bạo quá bạo đi.'

Đúng là hắn vào Hắc Phong động xem rồi.

Kiến Sầu không khỏi bật cười. Nàng nhớ tám mươi năm trước đánh với Khúc Chính Phong một trận mà tức, nhớ bao kỷ niệm lúc đi Hắc Phong động luyện "Nhân khí”, và đồng thời cũng nhớ ra mấy bận lưu bút trên vách đá : "Xem ra là ta đoán đúng ! Đi phân tích đủ thứ đạo ấn của Long môn trên vách thì năm đó chỉ có mỗi kiếm hoàng bệ hạ là làm được thôi."

"Cố quá khen rồi !"

Khúc Chính Phong nhận ra ngay chút trêu đùa kín đáo tế nhị của nàng nhưng chỉ ngẩng đầu lên nhắm hướng rồi bước một bước vào không trung, thoắt cái cả người liên biến mất.

Sau đó sóng không gian mới khẽ loang ra.

Hắn vận thẳng thuật "Na di", đi về hướng bắc.

Kiến Sầu hơi giật mình nhưng không vội đuổi theo ngay mà ngoái lại nhìn xuống dưới vách núi, trong đầu không khỏi nghĩ đến bao điểm mà mình vẫn thấy kỳ lạ khó hiểu ở Hắc Phong động từ trước đến nay.

Thôn phong thạch, gió đen, với lại còn cả khả năng gần như phá hủy thần hồn con người kia nữa...

Nàng nhớ lúc mình rớt xuống Cực Vực, giấu trời qua biển mà tham gia đỉnh tranh có từng gặp chim Cửu Đầu ở một chỗ trông cũng giống như Hắc Phong động, hơn nữa hình như nhìn qua cửa động còn có thể xem trộm được rất nhiều chuyện đang diễn ra trên Thập Cửu Châu. Tóm lại, thực ra cái động Hắc Phong này thông với Cực Vực, nhưng ở giữa lại bị một sức mạnh huyền bí khó lường ngăn cản, tuyệt không thể đi qua đi lại bình thường được.

Kiến Sầu suy nghĩ một lúc song cuối cùng lại thôi, không định đi vào động xem thử nữa. Tâm niệm vừa động, linh thức liền dung nhập vào không gian xung quanh, cảm được không gian xung động, nàng liền bước vào vùng tỏa sóng, thoắt cái đã biến mất.

Tuyết vực băng nguyên ở cực đông bắc vực vốn gần Minh Nhật Tinh Hải Nhất nhưng vì nhóm Kiến Sầu cần trở về tông môn của mình trước để điều động tu sĩ nên mới đành phải đi tuyến đường Trung Vực.

Rời ngọn Thải Dược, hai người liền nhằm hướng đông bắc mà tiến.

Núi non càng lúc càng cao, cảnh vật cũng dân dần giống với miền xứ lạnh. Với người thường thì phải mất vài canh giờ mới qua hết, nhưng đối với tu sĩ đại năng có thuật "Na di" thì trong chớp mắt đã đến nơi. Gần như chẳng kịp suy nghĩ gì thêm, bàn chân vừa đạp vào khoảng không gợn sóng thì Tuyết Vực cao cao mênh mông đã hiện ra trước mắt Kiến Sầu.

Bây giờ vừa đúng lúc mặt trời lặn.

Dưới ánh tà dương, núi tuyết liên miên vạn dặm đỏ hồng đến say lòng người, trông chẳng khác gì một dòng sông thanh khiết khoác lên mình một dải voan hồng, có cô nương nhà ai chân trần rẽ nước mà qua. Băng nguyên mênh mang, gió lạnh tịch liêu hú gào giây vò nhào nặn bao lớp mây mù mỏng mảnh như sương trên cao.

Đây không phải là lần đầu Kiến Sầu đến Tuyết Vực, thậm chí nàng còn từng phải nán lại đây một quãng thời gian rất dài, nhưng mới chẳng bao lâu mà lại thấy lại cảnh sắc tuyệt mỹ như vậy trong lòng vẫn không khỏi tán thưởng khó thốt nên lời. Nhưng ngay lập tức tự tâm lại cảm thấy xót xa. Đẹp như vậy, thuần khiết như vậy nhưng đây lại là một nơi dơ bẩn ô uế nhất Thập Cửu Châu, sự ngu muội và ương bướng của con người trắng trợn phô bày, ngập ngụa khắp chốn.

Lần đầu tiên nàng đến đây là cùng đồng hành với Tạ Bất Thần. Bọn họ cải trang thành phật tử và tăng nhân Tân Mật mà tiến nhập thánh điện. Tất cả những gì mắt thấy tai nghe đều xấu xa ghê tởm như nhau.

Ngu dân, phật mẫu, ác tăng... Mỗi một loại người đều để lại ấn tượng sâu đậm đối với nàng : như vào đêm quán đỉnh, cái cô bé Tang Ương kia đã đâm nàng bị thương bằng thanh Cát Lộc đao, nhưng cuối cùng lại thiệt mạng dưới lưỡi kiếm của Tạ Bất Thần; rồi còn một Mai Đóa gầy nhỏ vừa khủng hoảng vừa sợ sệt bên bờ thánh hồ; một thánh hồ trên không mang tên Già Lam, nó là yêu nhưng cũng có khi là thân minh cũng không chừng; ngoài ra còn cả thánh tử Tịch Gia, cái người thiếu niên kỳ bí mặc tăng bào trắng kia nữa...

Nàng nhớ hoa tuyết liên, nhớ lam thúy tước, nhớ cả câu nói của Tạ Bất Thần mà mãi cho đến giờ vẫn không tài nào quên nổi : Ta nói rồi, cô cứu không được mà.

Mấy chuyện này Tạ Bất Thần và nàng đều bất đồng quan điểm. Con người y lúc nào cũng lãnh khốc tỉnh táo đến cùng cực, tựa hồ như hoàn toàn không bị ham muốn và tình yêu trên đời ảnh hưởng, vì vậy nên cũng chẳng để ý đến chuyện sinh tử quan đầu của người khác làm gì. Mà nếu có bị chi phối thì cũng chỉ là mục tiêu cần đạt vào thời điểm đó mà thôi. Về sau, tuy không muốn nhưng Kiến Sầu bất đắc dĩ phải thừa nhận là thực ra y nói đúng. Tuyết Vực như vậy, băng đóng ba thước, lạnh cũng chẳng phải mới ngày một ngày hai, nàng đâu có thể muốn cứu là cứu được ngay. Nếu không thay đổi bản chất được thì dù có mất trăm năm, ngàn năm cũng vô ích.

"Nghe nói hai mươi năm trước cô cùng đi với cái vị Tạ đạo hữu Côn Ngô kia đến đây, không biết biết được những gì rồi ?"

Khúc Chính Phong ở cạnh dường như cũng đang ngắm nhìn cảnh vật như nàng.

Hai người không định tiến sâu hơn vào Tuyết Vực. Một là sợ vô ý chuyện gì sẽ đánh rắn động cỏ, hai là còn ở lại chờ người bên Thiên Tông và Không hành mẫu Ương Kim nhập bọn.

Trước mặt họ là một vách núi cực cao. Đây là nơi phân ranh giới giữa Tuyết Vực và Trung Vực.

Kiến Sầu từ trên không hạ xuống, bước chân lên đường biên giới giữa hai miền, kiếm Nhiên Đăng trong tay trâm mũi xuống phía tây, hào quang tỏa ra ấm áp, xua đi cái lạnh của băng nguyên núi tuyết xung quanh. Nàng cũng không ngoái nhìn Khúc Chính Phong, chỉ đáp : "Đúng là có từng tới, nhưng lại chẳng thấy được gì nhiều..."

Nếu kế hoạch suôn sẻ thì khi Không hành mẫu Ương Kim đến, bọn họ sẽ vào Tuyết Vực. Vì vậy Kiến Sầu ngẫm nghĩ một hồi rồi kể lại những gì đã từng mắt thấy tai nghe lúc trước. Chuyện bắt đầu từ lúc mới vào Tuyết Vực nàng cùng với Tạ Bất Thần truy xét việc Dư Tri Phi và đệ tử Nhai Sơn bị sát hại cho đến ngọn nguồn cái tên "Kháp Quả Tô Ba", đến việc Tạ Bất Thần giả làm "Hoài Giới", rồi cả hai đột nhập thánh điện, tính kế ám sát, đánh lén pháp vương ra sao... , cuối cùng mới nhắc đến những điểm khó hiểu vẫn luôn lẩn vẩn trong lòng.

"Thứ nhất Tạ Bất Thần đi Tuyết Vực để làm gì. Hoành Hư chân nhân không phải không biết ân oán giữa ta và Tạ Bất Thân nhưng lại đồng ý để cả hai vào Tuyết Vực. Tâm địa thật khó dò."

"Thứ hai thánh tử Tịch Gia xuất quỷ nhập thần, nhưng lại xem ta như bạn."

"Thứ ba là thánh hồ sau thánh điện, trong hồ có nữ yêu cực kỳ diễm lệ, cũng có thể nàng ta là thân minh bầu trời."

"Cuối cùng, điều băn khoăn nhất là..."

Nói đến đây, giọng Kiến Sầu khựng lại. Nàng đưa mắt nhìn Khúc Chính Phong tựa như ngần ngừ nhưng rốt cục cũng hỏi ra miệng : "Không biết kiếm hoàng bệ hạ có ấn tượng gì với tồn tại xuất hiện sau vách đá Bạch Ngân lâu năm đó không 2?"

Khúc Chính Phong dĩ nhiên còn nhớ rất rõ chuyện đấu giá ở Bạch Ngân lâu. Kiến Sầu mới từ Cực Vực trở về mà đi đánh liên tục, lấy sức một người địch lại cả mấy tên cao thủ cùng cảnh giới, không những một trận dương danh mà còn đoạt được Tả Lưu, thật cũng có thể xem như vô tiền khoáng hậu.

Nhưng "tồn tại" như nàng nói...

Đầu mày chợt cau, trong ký ức có điểm cực kỳ khó chịu, đồng thời hắn cũng nhớ sau đấu giá ở Bạch Ngân lâu mình có đi sang bến Ô Nha, sào huyệt của thuyên Dạ Hàng, thì phát hiện ra nó.

Khí tức hoang cổ, cường hãn tà ác !

"Ý cô muốn nói thứ kia hiện giờ đang ở Tuyết Vực phải không 2?"

"Không hẳn vậy."

Nghe thấy hai tiếng "thứ kia", Kiến Sầu biết Khúc Chính Phong đúng là đã từng đánh một trận với nó rồi, nhất thời thấy buồn cười, nhưng đầu óc lại chợt nhớ đến Dư Tri Phi và các đệ tử Nhai Sơn năm xưa vì bị nó tấn công mà phải mất mạng, cảnh tượng thê thảm trước hạp cốc hiện ra trong trí khiến nàng không tài nào cười lên nổi.

"Tồn tại này người ta gọi là thần chích, hình như có tên Thiếu Cức. Năm đó, để cứu Tả Lưu, đêm đi thám thính bến Ô Nha, ta đã lẻn vào địa lao thuyền Dạ Hàng, từng tận mắt chứng kiến nó tỉnh giấc ngay trước mặt. Sức mạnh khó địch, thâm sâu khôn lường. Sau đó trong phiên đấu giá ở Bạch Ngân lâu, lúc đánh với Lương Thính Vũ, ta lại cảm thấy trên người nàng ta có khí tức thân chích của Thiếu Cức rất rõ. Khí tức này so với khí tức mà ta gặp lúc đến Tuyết Vực lại giống hệt nhau."

Phó Triêu Sinh lúc trước đến Tuyết Vực một là để điều tra luân hồi, hai là dường như truy tìm nó, đối với nó không biết tại sao lại cứ cảm thấy ngờ ngợ quen quen.

Đây là hung vật hoang cổ.

Kiến Sầu không biết rõ lai lịch của nó ra sao, nhưng từ Cực Vực đến Tinh Hải, rồi từ Tinh Hải lên Tuyết Vực đều có thể thấy được nó thì thật là lạnh cả người : "Nhưng về sau lại không thấy bóng dáng hung vật này đâu. Triêu Sinh đạo hữu lúc đó cho rằng nó đã rời Tuyết Vực đi Cực Vực rồi. Rốt cục dò tìm mà chẳng thấy tăm tích đâu."

Kiến Sầu nghĩ nghĩ một lúc rồi chợt nhớ tới thủ đoạn của Tạ Bất Thần lúc trước : "Hơn nữa thật ra chính vì nó có chút liên quan đến Tuyết Vực nên giữa hai bên cũng bắt đầu sinh ra hiềm khích. Dù sao nó là tôn tại tuyệt thế, Tân Mật Tuyết Vực phải dựa vào nó nên trong bụng sẽ sợ. Đó là chưa kể năm đó Tạ Bất Thần thu lấy sát khí nó để lại trên xác người, dùng giết hơn bốn chục tăng nhân Tân Mật trong thánh điện rồi giá họa cho nó. Về mặt mưu sâu kế hiểm, Tạ Bất Thần mà đứng nhì thì sợ chẳng có ai dám đứng nhất đâu. Dù sao chuyện này cũng khiến Tân Mật lại kiêng dè nó thêm vài phần nữa chứ không dám tin tưởng tuyệt đối."

Khúc Chính Phong nghe rồi ngẩng đầu ngắm mãi lớp lớp núi tuyết băng giá lô xô bên dưới một lúc lâu, trong bụng không biết sao lại thấy quái dị đến khó tả. Hắn nghĩ đến chuyện gì đó nhưng không nói câu nào.

Kiến Sầu cũng chẳng màng. Nàng tìm đại một mặt đá sạch sẽ rồi khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt đả tọa, kiếm Nhiên Đăng đặt ngang lên gối.

Đêm xuống, trăng lên. Thiên không tối tăm âm u tuôn đổ ánh trăng trăng trắng lành lạnh, chiếu rọi một miền núi tuyết băng giá, mây khói mênh mang.

Quá nửa đêm Ương Kim Không Hành Mẫu mới vội vàng chạy đến, nhưng lúc nhập bọn trên sườn núi thì lại có thêm hai người đi cùng chứ không lẻ loi một thân một mình như khi rời Tinh Hải.

Bà vừa có mặt thì Kiến Sầu và Khúc Chính Phong đã phát giác ra ngay.

Hai người ngẩng đầu mở mắt trông lên.

Dáng Ương Kim lam lam màu chim khổng tước, khí sắc độc đáo chỉ Tuyết Vực mới có, nhưng dưới ánh trăng bây giờ thì trông lại có phần cô độc quạnh quẽ. Còn hai người đứng bên cạnh, một người mặc tăng bào tuyết bạch, mặt mày thanh tú, thần thái như hoa lê sau tuyết nhưng đôi mắt từ bi khi nhìn lại toát ra vẻ cô tịch man mác. Con người phong quang sáng lạn là vậy mà trông thì lại có cảm giác dâu bể thương tang.

Kiến sầu hơi giật mình khi vừa thấy người này. Đây là vị cao tăng mà lúc trước nàng đã từng gặp mặt một lần ở Thiền Tông tây hải bởi chuyện có liên quan đến nữ yêu Kiến Sầu.

Ông là người có tu vi cao nhất trong tam sư của Thiền Tông tây hải !

- Tuyết Lãng thiền sư.

Kiến Sầu hơi có chút ngạc nhiên. Nàng biết Thiên Tông tây hải chắc chắn sẽ cử ai đó rất lợi hại đến nhưng lại không ngờ rằng người đó là "Tình sư” trong "tam sư", một nhân vật danh tiếng lẫy lừng như thế này. Nghe đồn Tuyết Lãng thiền sư trước kia vì tình mà khốn, về sau mới xuất ma nhập đạo. Kể từ đó trở đi ông bèn lấy chữ "Tình" làm hiệu, truyền lưu đến giờ.

Tuyết Lãng thiền sư cũng nhận ra Kiến Sầu. Sau khi hạ xuống sườn núi, ông liền chắp tay trước ngực niệm chào : "A di đà phật, bần tăng Tuyết Lãng, hữu lễ !"

Kiến Sầu và Khúc Chính Phong thi lễ đáp lại.

Lúc đó bên cạnh chợt có tiếng một người trẻ tuổi vang lên, giọng điệu ra chiều hồ hởi vui mừng : "Kiến Sầu đại sư tỷ, tiểu tăng cũng hữu lễ."

Nàng ngoái đầu nhìn lại thì thấy một khuôn mặt hiền lành thanh tú, đôi mắt linh động lấp lánh tuệ quang. Đây chẳng phải là Liễu Không "tiểu tuệ tăng" của Thiền Tông đã từng qua lại không biết bao nhiêu lần với nàng thì còn ai vào đây nữa ?

Một người chỉ nhờ vào vận may mà lại vượt qua được Sát Hồng tiểu giới... Ngay lúc ấy khóe miệng Kiến Sầu hơi cau cau, nhưng ý niệm vừa chợt nảy sinh trong trí lại là : chuyến này ổn rồi.
Bình Luận (0)
Comment