Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 437 - Chương 437 : Thánh Tế Đàn Thành

Chương 437 : Thánh tế Đàn thành Chương 437 : Thánh tế Đàn thànhChương 437 : Thánh tế Đàn thành

Năm đó vừa tình cờ lạc bước vào Sát Hồng tiểu giới, Kiến Sầu đã được mở rộng tâm mắt trước bản lãnh của "tiểu tuệ tăng" Thiền Tông tây hải Liễu Không. Cửa người ta không qua được nhưng hắn thì mạc danh kỳ diệu qua cái một, hơn nữa lúc nào cũng số đỏ, may mắn đến phát ghét. Nàng tài cán đến đâu, Tạ Bất Thần thiên phú đến cỡ nào cũng chẳng bằng cái hên của hắn.

Kiến Sầu thật không ngờ Thiền Tông lại phái Liễu Không tới. Ngẩn người hồi lâu nàng mới bật cười hoàn lễ : "Liễu Không sư đệ, lâu lắm không gặp ! Thương thế chắc khỏi rồi phải không ?"

"Khỏi rồi ! Khỏi rồi ! May nên tỉnh lại rồi !"

Trận đánh đầu tiên trên thánh điện Tuyết Vực Liễu Không cũng có tham gia. Lúc đó đang dầu sôi lửa bỏng, không muốn thấy Kiến Sầu và Tạ Bất Thần liều mạng đến một mất một còn nên hắn đã mở hạt cải tu di ra để nhốt hai người họ vào trong. Không ngờ nữ yêu Kiến Sầu ám toán mà đành phải hứng một đòn của pháp vương Bảo Bình, thương tích nặng nề, hôn mê gần hai mươi năm không tỉnh.

Lần trước nàng đến thăm, Liễu Không vẫn còn ở trong tình trạng vô ý thức. Lúc đó Nhất Trần hòa thượng có nói hắn đã qua cơn nguy hiểm, thương thế không có gì đáng lo, nhưng vì còn bị ác khí ô trọc của Bảo Bình tàn hại nên vẫn chưa thoát được hôn mê, chẳng biết bao lâu mới có thể tỉnh lại được.

Kiến Sầu nghe xong thì an tâm hơn.

Sợ nàng vẫn còn lo lắng, Liễu Không vừa đưa tay sờ sờ cái đầu trọc lóc vừa phân giải : "Tiểu tăng thấy mình như nằm mộng. Đúng là phật tổ phù hộ ! Tiểu tăng chẳng những không ngủ luôn mà khi tỉnh lại tu vi còn tăng vọt một quãng lớn, tiến liền từ nguyên anh đến xuất khiếu. Đến bây giờ cũng còn chưa ghìm lại được nữa là. Cảnh giới lên nhiều quá thì cũng chẳng biết phải dùng ra sao.

Nghe xong, ai nấy đứng cạnh đều nín lặng. Hai mươi năm trước tiểu tuệ tăng Liễu Không của Thiền Tông tây hải mới chỉ tới nguyên anh sơ kỳ, bây giờ nhìn lại thì đúng là cảnh giới nhảy vọt, lên tới xuất khiếu sơ kỳ rồi.

Cứ bô bô như vậy chú không sợ bị người ta đập chết à ?

Ngay như bản thân Kiến Sầu tiến độ tu luyện đã vốn nghịch thiên mà cũng không khỏi sinh lòng cảm khái, thấy người với người đúng là còn khác nhau ở cái duyên.

Tuyết Lãng thiền sư trái lại lại rất điềm tĩnh. Là người trong tam sư Thiền Tông, tính tình khác với Vô Cấu phương trượng và Nhất Trần hòa thượng nên ít khi nào ông để tâm đến những chuyện đời thường. Song bây giờ tính ra thì ông đáng bậc tiền bối, vì thế mới thấy cần phải giải thích đôi câu cho rõ : "Lúc Ương Kim đạo hữu đến Thiên Tông cũng đã có nói rõ ràng đầu đuôi ngọn nguồn rồi. Nhất Trân sư đệ gửi lôi tín từ Tinh Hải về, nói để Liễu Không theo chúng ta, vì vậy ta mới dẫn theo."

Nói thẳng ra thì Nhất Trần đại hòa thượng có ý muốn bọn họ dẫn Liễu Không theo chứ còn gì nữa. Kiến Sầu thoắt cái hiểu ra, trong lòng cũng nhẹ nhõm không ít. Thứ nhất là vì hắn là phúc tinh mang lại điềm lành, thứ nữa Tuyết Lãng thiền sư có tu vi và chiến lực cao nhất trong tam sư, được ông đi cùng thì còn gì bằng.

Lần đầu Kiến Sầu gặp Tuyết Lãng thiên sư là ở phía sau núi Thiền Tông tây hải. Lúc đó nàng từ hồ tro trở ra còn Tuyết Lãng thiền sư thì từ dưới núi đi lên. Hai bên gặp nhau giữa đường nhưng ngay lúc đó nàng không nhìn ra tu vi của ông.

Mà cho mãi đến hôm nay cũng vẫn nhìn không thấu. Điều này chứng tỏ rằng tu vi của Tuyết Lãng thiền sư cao hơn nàng, thậm chí còn toát ra vẻ thông hiểu già dặn, nhìn mà thấy phong thái có chút gì đó hao hao như Hoành Hư chân nhân.

Tu vi Hoành Hư chân nhân đến đâu chứ ?

Nếu nàng nhớ không lâm thì Hoành Hư chân nhân đại danh đỉnh đỉnh xếp thứ nhất trên bia Cửu Trọng Thiên tại quảng trường Tây Hải đã là đại năng hữu giới rồi I

Thật đúng như Nhất Trân đại sư đã nói, Thiền Tông tây hải thực lực trâm tích cực sâu, cực dây.

Nghĩ đến đây Kiến Sầu bất giác nhớ tới bãi bồi mộ địa lô xô ngàn nấm cạnh dòng Cửu Đầu ở Nhai Sơn mà trong lòng không khỏi cảm thấy nặng nề. Nhưng bây giờ Khúc Chính Phong đã bắt đầu trao đổi với mọi người về kế hoạch bên Tuyết Vực : "Chuyến này chúng ta có tất cả bốn đại năng cùng đột kích, hơn nữa còn có tiểu sư phụ Liễu Không có lẽ sẽ góp sức một phần không nhỏ. Thế này thì chắc không có sơ suất được. Tu sĩ Minh Nhật Tinh Hải ta đã sắp xếp đâu ra đó, chờ chúng ta ở Tuyết Vực tìm được nơi thích hợp hạ truyền tống trận là sẽ tới yểm trợ ngay. Phía Nhai Sơn, Kiến Sầu... đạo hữu cũng đã an bài xong xuôi. Không biết Thiên Tông và Cựu Mật thì sao ?"

Ương Kim không hành mẫu tuy dây dạn gió sương nhưng thật ra lại là người trầm tính ít nói, có lẽ đã thấy qua nhiều chuyện ô uế ở Tuyết Vực nên ánh mắt có phần tĩnh mịch. Bà không quen ai nên nói chuyện cũng chẳng mấy thân thiết, lúc này được hỏi thì chỉ đáp : "Hai mươi năm trước Cựu Mật ta tranh đấu liên miên với Tân Mật, thực lực hao tổn nặng nề, chết mất mấy vị pháp vương, tu sĩ đại năng chỉ còn có mỗi mình ta. Bây giờ, tu sĩ thường còn lại thì ở đỡ Thiên Tông. Một khi phát động đột kích, hơn ba trăm kim đan sẽ kéo hết đến đây."

Tuyết Vực vốn là địa bàn Mật Tông, mà Tân Mật thế lớn, hơn nữa lại thủy hỏa bất dung với Cựu Mật nên Cựu Mật mới phải ly khai tránh họa. Nếu trận đánh úp này mà dẹp được Tân Mật thì Tuyết Vực dĩ nhiên sẽ do Cựu Mật nắm quyên.

Ương Kim ngẩng đầu dõi mắt nhìn ra vùng cao nguyên núi non chập trùng tuyết trắng xa xa : "Chuyến này Cựu Mật ta được ăn cả ngã về không. Không sống thì chỉ có chết thôi."

Ai nấy đều biết hai bên Tân - Cựu đánh nhau từ lâu, nhưng khi nghe đến Ương Kim nói chuyện một sống một còn thì không khỏi cảm thấy có phần nặng nề.

Song Tuyết Lãng thiền sư lại vẫn bình thản như trước. Đối với ông, thế sự nhiễu nhương xô bồ đều dường như chẳng lọt nổi vào mắt. Ngay cả khi mở miệng nói chuyện thần thái cũng tịnh không chút gợn sóng : "Phía Thiền Tông vì muốn phòng cửa quỷ cực đông sinh biến đột xuất nên muốn tấn công cùng lúc với cánh Tuyết Vực, thế nên chỉ xuất ba phần lực đi Tuyết Vực. Nhưng mấy trăm người cử đến tu vi đều từ nguyên anh trở lên cả. Bao nhiêu đây cùng hợp lực với nhân thủ chư vị phái đến thì chắc là đủ ứng phó với tàn dư Tân Mật hiện tại rồi."

"Vậy chúng ta chỉ còn việc lên kế hoạch hành động như thế nào nữa mà thôi." Kiến Sầu suy nghĩ một lúc rồi chủ động hỏi Ương Kim trước : "Ương Kim tiền bối đã từng ở Tuyết Vực một thời gian dài, hiểu biết cũng sâu, không biết có đề nghị và tính toán gì không ?”

"Vừa đi vừa nói đi."

Không muốn dây dưa mất thời gian, Ương Kim trỏ hướng cho mọi người rồi xòe bàn tay ra. Từ lòng bàn tay liền hiện lên một vật trắng toát giống như pháp loa lớn cỡ bằng bàn tay. Rót linh lực vào, hào quang trắng sáng dìu dịu tỏa rộng hai trượng.

"Bây giờ trên toàn Tuyết Vực đều có trận pháp bao phủ. Chúng ta từ ngoài vào dễ bị phát hiện. Vì vậy khi tiến lên, xin chư vị đi vào vùng có hào quang, đến khi vào Tuyết Vực tới chỗ có người thì thu lại cũng không muộn."

Mọi người liên nghe theo.

Lần đầu Kiến Sầu đến Tuyết Vực cũng đã có dịp thấy pháp loa rồi. Cái nàng thấy đẹp hơn cái của Ương Kim một chút, tuy vậy nhìn nó lại không lấp lánh bóng sáng bằng. Có lẽ ở Tuyết Vực đây là pháp khí thường thấy.

Ương Kim đi giữa, Tuyết Lãng thiền sư và Liễu Không đi bên trái, còn lại cánh phải là chỗ cho Kiến Sầu và Khúc Chính Phong. Tranh thủ đang buổi đêm, năm người liền nhắm hướng Tuyết Vực thẳng tiến.

Dọc đường, Ương Kim thuật lại tình hình Tuyết Vực hiện tại cho họ biết : "Pháp vương Tân Mật bây giờ chỉ còn lại hai người Bảo Bình, Bảo Ấn. Pháp vương Bảo Bình thì Kiến Sầu tiểu hữu đã biết qua thực lực đến đâu. Thật ra cũng không có gì ghê gớm. Nhưng pháp vương Bảo Ấn trong tay lại nắm ấn Hậu Thổ, thực lực rất mạnh. Y là biến số khó lường của chúng ta. Còn một biến số nữa, đó là thánh tử đã mất tích hai mươi năm nay. Nhiều năm trước ngài ấy vốn đứng về phía Cựu Mật ta, vậy mà bây giờ không thấy bóng dáng đâu. Nghe đồn Tân Mật có người đã khống chế thánh tử vì vậy ngài mới không thể xuất hiện được. Nhưng trong thâm tâm ta thấy chưa chắc đã đúng."

Thánh tử Tịch Gia !

Đây là một cái tên mà Kiến Sầu vô cùng có ấn tượng, tuy vậy câu cuối của Ương Kim nàng lại không hiểu lắm, bèn hỏi : "Ương Kim tiền bối tại sao lại thấy lời đồn không đúng ?"

"Thánh tử là phật tử trăm đời, từ trước tới nay không phải người phàm. Năm đó Tân Mật lao tâm khổ tứ không biết bao nhiêu mà kể mới thỉnh được ngài ra khỏi luân hồi. Vào thời toàn thịnh, các pháp vương đều không tài nào chống lại nổi mà toàn ăn phải trái đắng, tổn thất nặng nề. Cựu Mật ta nhờ thế mới có cơ hội ngang hàng với Tân Mật, đối kháng dằng dai một thời gian dài."

Lúc nói vê thánh tử, Ương Kim đáy lòng phức tạp, song tâm trạng lo âu thấp thỏm vẫn không thể giấu hết được : "Thánh tử nếu bị bọn họ khống chế thì chẳng còn là thánh tử nữa. Nhưng lâu quá không xuất hiện thì dĩ nhiên là có chuyện gì đó trục trặc. Chư vị từ ngoài vào nên nhiều khi không biết rằng Tuyết Vực lớn thì lớn thật đấy, phe phái đấu đá tuy nhiều nhưng phật tử thông thường đa số đều tín ngưỡng thánh tử. Mà sau đó Tân Mật lại đổi trắng thay đen, tôn thờ tà phật, vì thế mới làm yếu đi bộ phận này. Tương truyền thánh tử tồn tại được là nhờ có sức tín ngưỡng hương hỏa của tín đồ, bây giờ thì không biết tình hình ra sao."

Ương Kim chỉ nói đến đây là dừng, sau đó miêu tả cặn kẽ sự phân bố các thế lực, các nguyên tắc trên mọi phương diện của Tân Mật Tuyết Vực, đồng thời cũng đề cập qua tốc độ yểm trợ của bọn họ.

Tất cả gói trọn trong bốn chữ : Tốc chiến tốc thắng.

Một trận đánh úp nhanh gọn. Nếu dây dưa kéo dài, một là sẽ dễ bị chúng tăng ở các đền chùa các vùng xung quanh thánh điện đàn thành kéo tới vây công; hai là từ đó ý đồ lộ tẩy, Tuyết Vực sẽ kịp thông tin cho Cực Vực biết trước để chuẩn bị, như thế được chẳng bù mất.

Nhóm năm người cứ vậy tiến thẳng một mạch về phía trước, vừa đi vừa thảo luận, chẳng mấy chốc trước rạng sáng đã thần không biết quỷ không hay mà tới một trấn nhỏ. Vừa hay đây cũng là nơi Kiến Sầu từng đến. Lúc đó, nàng với Tạ Bất Thần muốn ghé trọ khách điếm, nhờ đó gặp được cô nương tên Tang Ương, sau đó thì nàng lọt vào mắt xanh của tăng nhân Tân Mật phụ trách việc tuyển minh phi nên mới giả làm minh phi để trà trộn vào thánh điện. Nhưng không ngờ bây giờ trở lại chốn cũ đã khác xưa đến một trời một vực. Lúc đó chỗ này tuy hơi tồi tàn song ít ra thì cũng ra dáng một trấn nhỏ yên bình trật tự, vậy mà bây giờ đường xá nơi nơi ngổn ngang bừa bộn, đìu hiu vắng vẻ. Đi trên đường cái mà tưởng như đi trong trấn ma. Trừ năm người bọn họ xung quanh chẳng thấy một ai. Các cửa tiệm ven đường cái mở cái đóng; có tiệm gió thổi cả lá khô trên đường vào trong; có tiệm nhìn vào thì thấy đổ nát, bàn ghế chổng chợ, đôi lúc chỗ khuất góc còn đỏ đỏ màu máu.

Mọi người đi được vài bước đã thấy bất thường. Khúc Chính Phong dừng lại cạnh một vũng máu đã khô nơi góc đường. Hắn cúi đầu nhìn kỹ hồi lâu rồi nói : "Thành trấn hoang rồi. Có dấu vết đánh nhau nhưng tu vi không cao lắm, giống như tu sĩ cấp thấp đánh nhau với người phàm. Máu đổ không nhiều, người chết không bao nhiêu, chắc là bị bắt đi hết. Còn số còn lại, phần lớn thì hình như tự đi."

Mấy người Kiến Sầu không hiểu ra sao. Thấy tình hình trong trấn như vậy, kế đến lại nghe Khúc Chính Phong phân tích, Ương Kim hơi biến sắc. Nhưng bà không nói gì mà dẫn mọi người đi mau tới một trấn khác gần đó.

Trấn thứ nhất.

Trấn thứ hai.

Rồi thứ ba.

Thảy đều không người ! Trấn nào cũng đều là trấn hoang ! Tựa như mới một khắc trước trong trấn còn có người ở nhưng ngay sau đó đã biến mất vô ảnh vô tung. Cứ mỗi một trấn đi qua, sắc mặt Ương Kim lại càng tái đi. Tới trấn thứ mười ba, một trong mười trấn lớn nhất của Tuyết Vực, bà không đi nổi nữa, cả người tựa như suy sụp hoàn toàn, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần trắng nhợt như giấy, trông vô cùng tuyệt vọng thê lương.

"Là bọn họ làm..."

Tuyết Vực lớn như vậy thế nhưng đột nhập vào rồi thì lại không có lấy một người nào, thậm chí đến cả xác chết cũng chẳng thấy, thật đúng là lạnh cả người !

Mọi người thấy thần sắc Ương Kim bất thường nhưng cũng vẫn chưa đả động gì, mãi đến bây giờ mới đành phải hỏi : "Ương Kim tiền bối, rốt cục đã xảy ra chuyện gì ?"

"Thánh tế..."

Ương Kim đứng giữa thị trấn hoang mà dõi mắt nhìn về nơi trọng địa của Tuyết Vực, khóe miệng nhếch lên giễu cợt, nước mắt cũng trào ra : "Bọn chúng điên rồi."

Thời gian tu luyện chưa tới trăm năm và dù có kiến văn rộng rãi nhưng Kiến Sầu vẫn chưa bao giờ nghe nói đến "Thánh tế”. Trong khi đó Tuyết Lãng thiên sư và Liễu Không vốn người nhà Phật, hơn nữa lại còn có dây mơ rễ má với Tân Mật nên vừa nghe xong cả hai đã cau chặt mày.

Ngay cả Khúc Chính Phong cũng không giấu được vẻ thất kinh nơi đáy mắt. Tuy chẳng liên quan gì với phật môn, nhưng tu luyện đã lâu, hơn nữa chính bản thân đã từng tham gia trận chiến Âm Dương giới năm đó, đã từng mắt thấy tai nghe nên hắn biết thánh tế là như thế nào. Có điều lúc đó nhiều lắm chỉ mấy trăm người mà thôi. Còn bây giờ là toàn Tuyết Vực, dù tu hay phàm, tất cả đều bị liên lụy ! Tuyết Lãng thiên sư dõi mắt nhìn dáng ngọn thánh sơn Tuyết Vực mờ mờ xa xa. Dường như nhận ra điều gì vô cùng nghiêm trọng, ông chẳng giải thích mà chỉ nói : "Trước hết đi Đàn thành xem sao. Chuyện mới xảy ra cách đây một hai ngày, nhiều khi vẫn còn kịp."

Đàn thành là thánh thành Tuyết Vực ngay dưới chân thánh sơn. Đứng ở trong thành ngẩng đầu nhìn lên là thấy ngay thánh điện trắng toát như tuyết. Kiến Sầu cũng đã từng đến đó. Tuy không biết "thánh tế" sao lại đáng sợ như vậy nhưng nhìn sắc mặt mọi người nàng hiểu đây là tin dữ chứ chẳng phải việc gì tốt đẹp. Trái lại, nếu Tuyết Lãng thiền sư phải nghĩ xấu thì đây hẳn phải là chuyện vô cùng kinh khủng.

Dọc đường đi Đàn thành, Kiến Sầu cứ nghĩ mãi về hai chữ "thánh tế” này, nhưng đến khi vượt qua ngọn núi cao nhất cuối cùng, chính mắt chứng kiến thì cả người sững lại, chẳng động đậy được một mảy.

Gió núi lạnh thấu xương. Y bào phần phật bay, năm người đứng trên rẻo núi cao nhìn xuống dưới mà chẳng thốt nổi nên lời.

Băng nguyên bao la, núi tuyết ba mặt ngạo nghễ. Ngọn núi chính giữa chính là thánh sơn, trên đỉnh có thánh điện nguy nga hùng vĩ, tráng lệ đến xảo đoạt thiên công, nhìn mà cứ ngỡ quỷ thần tạo dựng.

Đàn thành khổng lồ nằm phủ phục ngay dưới chân thánh sơn. Đứng từ trên cao nhìn xuống, phố xá nhà cửa Đàn thành vô cùng tuyệt mỹ, kiến tạo theo sơ đồ "Đàn thành" như hay thấy trong kinh Phật. Đây vốn là nhằm để tạo nên cảm giác phật môn vô thượng. Nhưng cảnh tượng đập vào mắt lúc này lại khiến cho người ta chỉ thấy tà khí ngút trời !

Người người đã từng mất tích trong những thành trấn Tuyết Vực đều có mặt tại đây. Nơi trung tâm Đàn thành, trên từng con đường ngõ nhỏ, trên mỗi quảng trường và còn trên rất nhiều rất nhiều nơi khác... chi chi chít chít những người là người, trông xa như những dòng chảy lấp kín cả tòa thành...

Mà thậm chí ngay cả ngoài cửa thành cũng đen kịt người I

Phóng mắt mà trông, bạt ngàn xa hút tâm mắt.

Ai nấy đều quỳ rạp trên đất tựa như đã mất hết thần trí, hai tay chắp lại trước ngực, mấy ngày liền không được uống nước môi khô nứt hết cả nhưng miệng thì vẫn cứ lâm rầm lầm rầm khấn tụng một loại kinh phật không biết tên là gì.

Hàng ngàn hàng vạn, mười vạn trăm vạn !

Từng tiếng lầm râm hòa lại, hợp thành một khoảng âm thanh hùng tráng khó hiểu, vang vang kỳ dị giữa đất trời. Nó đập thẳng vào màng nhĩ, quanh quẩn không tan trong lòng người ta.

Cả nhóm năm người đều tin rằng từ trên cao này mà có la lên thì ở dưới cũng chẳng có ai nghe được. Đó không phải là vì tiếng họ quá nhỏ mà là vì -

Tín chúng đang thành kính quỳ tụng trên đất kia, thảy đều là những cái xác vô tri không còn ý thức I

Trên đỉnh đầu mỗi người phát ra một đường sáng kim sắc mỏng, trông tựa như hương khói lượn lờ bay lên từ đầu đỉnh nhang đang cháy. Từng đường từng đường bốc cao, kết hợp với lối xây dựng đặc biệt của Đàn thành bên dưới thì trông chẳng khác gì một trận pháp thật sự !

Càng lên cao các tia sáng khói càng biến sắc, ban đầu chỉ thuần màu vàng nhưng càng lên cao thì lại chuyển thành một màu đỏ kinh người !

Ngàn ngàn vạn vạn tia ấy nhuốm đỏ như máu cả tòa trận pháp trên không trung !

Thánh điện vốn tuyết bạch nhưng dưới ánh sáng đỏ âm u đáng sợ của thứ trận pháp này thì chẳng còn đâu vẻ thuần khiết thanh tịnh trước kia mà trái lại trông nanh ác âm tà !

Kiến Sầu bất chợt cảm thấy ngự trên nơi cao kia không phải là một tòa thánh điện vô tri mà là một con quái vật khổng lồ đang sắp sửa tỉnh giấc, chuẩn bị vồ người cắn nuốt !

"Bọn chúng đã làm rồi."

Giọng Ương Kim nghe bất lực chán nản. Dưới ánh sáng của tòa đại trận trên không, đôi mắt trong trẻo của bà cũng ánh lên đỏ rực như máu : "Trừ phi thánh tử lại xuất hiện, nếu không thì chẳng ai có thể phá nổi trận tế này..."

Đến bây giờ Kiến Sầu lẽ nào còn không hiểu "Thánh tế" là gì. Đây rõ ràng là ép tập trung tín chúng rồi luân chuyển vận hành tín ngưỡng hương hỏa của họ trong trận pháp. Đến lúc đó dù là để mở cửa âm dương hay lấy nó làm sức mạnh cho bản thân đều cho kết quả cực kỳ kinh khủng !

Nhưng người tham gia thánh tế thì nhiều khi chỉ còn lại bộ xương khô mà thôi.

Không hành mẫu Ương Kim ở Tuyết Vực lâu năm nên lẽ nào không biết Tân Mật thủ đoạn ra sao. Vả lại bà nói xong thì dù Tuyết Lãng thiền sư hay Khúc Chính Phong chẳng ai lại mở miệng phản bác một câu. Xem đó thì đủ biết "Thánh tế” khó giải quyết như thế nào.

Kiến Sầu tuy thông hiểu trận pháp nhưng thứ trước mắt lại chẳng phải là một trận pháp đơn giản mà nó hội tụ đức tin lòng thành của hàng hà sa số tín đồ. Muốn phá được thì phải bẻ gẫy được tín lực này. Nhưng cho dù có mười người như nàng cũng chưa chắc làm được.

Kiến Sầu nhíu chặt mày ngài. Trong lòng mơ hồ cảm thấy giông bão đang sắp sửa kéo đến tới nơi, nàng hỏi Ương Kim : "Cửa quỷ cực đông nhiều lần dị động mà bây giờ Tuyết Vực lại làm thánh tế thế này hẳn là tâm địa bất chánh. Có lẽ vài ngày nữa sẽ gây ra chuyện gì đó. Hiện tại thánh tử Tịch Gia biến mất một cách khó hiểu, tung tích chẳng có. Nhưng trước kia Kiến Sầu nghe nói thánh tử cũng chính là phật tử, bất tử bất diệt. Chỉ cần đủ lực là có thể thiết tế mời ngài rời khỏi luân hồi muôn đời, giáng xuống Tuyết Vực. Vậy chẳng hay Ương Kim tiền bối có biết cách thỉnh này hay không 2?"

"Vô ích !" Ương Kim cười khổ, giọng điệu nghe ra chiều tuyệt vọng."Kiến Sầu tiểu hữu có chỗ không biết. Thánh tử giáng xuống Tuyết Vực cũng có hạn định. Kỳ hạn càng gần thì sức càng yếu. Trừ phi chết chứ chưa hết hạn thì không thể nào trở lại luân hồi muôn đời được, vì vậy cũng vô phương thỉnh xuất. Bây giờ thánh tử chỉ mất tích mà thôi, thời hạn chưa hết, ngay cả ta có biết cách thỉnh tế thì cũng chẳng tài nào mời nổi ngài tái nhập Tuyết Vực. Vả lại cứ mỗi đời thánh tử lại mỗi khác. Thánh tử mới thỉnh về chưa chắc sẽ là thánh tử ủng hộ Cựu Mật như bây giờ."

"Vậy không lẽ không còn cách nào khác để truyền tin hay tìm kiếm sao ?"

Kiến Sầu cảm thấy bất nhẫn, nhìn thánh tế khổng lồ đang tiến hành dưới Đàn thành, trong lòng đoan đoán tăng nhân Tân Mật giờ này trong thánh điện đang mưu đồ cấu kết với Cực Vực mà tự tâm trào lên sát niệm không thể nào tiêu giải nổi.

Ương Kim im lặng hồi lâu, sau mới cười chua chát lắc đầu đáp : "Đúng là chẳng có cách thật. Nhưng cách đây mấy ngàn năm người ta có đồn đại về một biện pháp khác. Nghe nói trong thánh hồ có thần minh, chính thần minh thai nghén thánh tử. Thấy thần minh là tìm được thánh tử. Song đó là lời đồn đại mà thôi. Ta ở trong thánh điện cả mấy trăm năm mà có thấy thần minh thánh hồ hiển linh gì đâu. Bây giờ chẳng thà bỏ công nghĩ cách làm sao ngăn chặn kế hoạch của Tân Mật còn hơn..." Thánh hồ ư ?

Sau đó Ương Kim có nói gì cũng đều chẳng lọt vào tai Kiến Sầu, chỉ duy cái câu "Thấy thần minh là tìm được thánh tử" là cứ ong ong xoay vần trong trí nàng, cuối cùng thì tựa như dòng chảy tụ về, hiển hiện thành một đêm trăng trên thánh hồ -

Cảnh tượng ngày đó như mộng như ảo.

Kiến Sầu im lặng hồi lâu, lâu đến nỗi nó trở thành bất bình thường trong hoàn cảnh như thế này. Không biết tại sao lại như vậy, Ương Kim phải gọi nàng.

Đôi mắt mở to chăm chú nhìn về phía Không hành mẫu đáy mắt vẫn còn ngấn lệ, Kiến Sầu châm chậm nói rõ từng tiếng : "Nếu quả thật ta đã từng gặp thần minh, hơn nữa còn có cách khiến thần hiển minh thì sao ?"
Bình Luận (0)
Comment