Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 438 - Chương 438 : Ước Hẹn Tám Mươi Mốt Năm

Chương 438 : Ước hẹn tám mươi mốt năm Chương 438 : Ước hẹn tám mươi mốt nămChương 438 : Ước hẹn tám mươi mốt năm

Không thể nào !

Đó là ý nghĩ đầu tiên của Ương Kim khi vừa nghe Kiến Sầu nói xong. Bởi ở Tuyết Vực, truyền thuyết về thánh hồ và thần minh chỗ nào cũng có thể nghe thấy được. Tưởng đâu đây chỉ là một chuyện trong vô vàn chuyện xưa kỳ ảo mà người đời thêu dệt nên thôi. Lúc còn nhỏ bà cũng có nghe qua, nhưng chẳng tin. Thế mà bây giờ nhìn sắc mặt của người nữ tu Nhai Sơn lẫy lừng này thì thấy chẳng có vẻ gì là nói chơi, đôi mắt trong trẻo sáng ngời ánh lên là lạ khó tả hơn nữa còn rất chân thành nghiêm túc.

Tự nhiên Ương Kim lại đâm ra hy vọng hão huyền. Nàng ấy nói có vẻ thật. Nhiều khi người nữ tu Trung Vực này đã từng gặp qua thần minh của Tuyết Vực bọn họ cũng không chừng. Có lẽ nàng ấy có cách khiến thần minh trên thánh hồ hiển linh...

"Nếu quả cô có thể khiến thần minh hiển linh thì tự nhiên ngài sẽ báo cho thánh tử biết hướng đi, đường lối cũng sẽ vạch rõ ra cho chúng ta." Trong lòng nhen nhúm chút hy vọng mịt mờ, Ương Kim nhìn Kiến Sầu mà giọng nói chợt run run : "Thánh tử chính là đại diện của thánh phật. Người mà Tuyết Vực vạn dân tôn thờ cũng chính là ngài. Chỉ cần thánh tử hiện thân, tất cả mọi người từ trong ra ngoài Đàn thành sẽ được thức tỉnh. Đức tin và hương hỏa của họ sẽ chuyển hết lên người thánh tử. Ở đất Tuyết Vực này, không ai có thể chế ngự ngài nổi, cho dù người đó có là pháp vương Bảo Ấn nắm giữ ấn hậu thổ đi nữa."

Thế là rõ. Thánh tử Tịch Gia mới chính là người mà ngàn ngàn vạn vạn tín chúng Tuyết Vực kính ngưỡng, địa vị hơn xa các pháp vương bởi thánh điện thánh sơn lập nên cũng là để thờ ngài. Chỉ cần ngài hiện diện thì không một ai có thể đoạt được đức tin của dân chúng dành cho ngài !

Kiến Sầu nhớ đến người thiếu niên bên bờ hồ sau thánh điện đã tiện tay đưa cho nàng một cành sen tuyết trắng, gọi tên nàng "Kháp Quả Tô Ba' rồi nhận nàng là bạn. Mà năm xưa ở Cực Vực, Tông Đồ của Mật Tông cũng có truyền lời : "Tám mươi mốt năm sau, cô sẽ thành bạn chí giao, giúp ta niết bàn.”

Mọi sự kiện đều khớp kín với nhau một cách lạ lùng. Ở Cực Vực, nào là Tông Đồ đã báo trước lời tiên tri của thánh tử Tịch Gia; nào là lão bà phật mẫu trước lúc lâm chung trăn trối nhờ mang giùm lam thúy tước để rồi nhiều năm sau, nhân có bạo động ở Tuyết Vực, nàng đã đột nhập vào miền đất này, rồi sau đó thì gặp thiếu niên thánh tử Tịch Gia; đó là còn chưa kể dị tượng trên thánh hồ sau khi hiến lam thúy tước nữa...

Cho đến bây giờ, Kiến Sâu thậm chí còn không dám tin tất cả những gì mình đã từng trải qua. Dường như trong kế hoạch của vị thánh tử Tịch Gia kia, tất cả đều hoàn toàn chẳng có điều gì bất ngờ. Nhưng nàng cũng không lấy đó làm bất mãn tức giận bởi từ đầu đến cuối đều không thấy trong chuyện này có bất kỳ điều gì là mưu toan ác ý mà trái lại còn đầy thiện ý thuần khiết.

Nhìn lớp lớp tín đồ Tuyết Vực như sóng triều vô tận bên dưới mà Kiến Sầu cảm thấy trong lòng rối bời khôn tả, bất giác không khỏi thầm gọi : "Thánh tử Tịch Gia...'

Tuyết Lãng thiên sư và những người khác cũng giống như Ương Kim, đều không ngờ rằng nàng vậy mà lại nói mình có cách. Khúc Chính Phong lão luyện trâm tính còn đỡ chứ tiểu tuệ tăng Liễu Không thì trố mắt nhìn, hoàn toàn chẳng tin nổi vào tai mình.

Ương Kim vẫn nhìn Kiến Sầu không rời mắt. Bà cũng không truy vấn nàng đã gặp thần minh bao giờ, chỉ tha thiết hỏi lại : "Kiến Sầu đạo hữu, cô có chắc là biết cách gọi không ?"

"Không, không dám chắc !" Cũng không lo làm Ương Kim sợ, Kiến Sầu cười lắc đầu ngay. Nhưng trước khi Ương Kim kịp biến sắc, nàng lại bồi thêm : "Nếu thần minh trong lời tiền bối và trong suy nghĩ của tiểu bối là một thì tiểu bối đúng là đã từng gặp qua. Vả lại thế này thì coi như chữa ngựa chết thành ngựa sống. Dù sao có cách vẫn tốt hơn là chẳng có cách nào."

Hay ! Nghe hình như cũng có lý, nhưng không biết sao lại thấy nó là lạ thế này ? Liễu Không trố mắt nhìn, nghĩ hoài mà nghĩ không ra.

Kiến Sầu cũng chẳng giải thích gì thêm. Nàng nhìn những người khác nói : "Tình hình như thế này thì kế sách chắc phải tính đi tính lại nhiều lần. Thiền sư, kiếm hoàng bệ hạ, Ương Kim tiền bối, chúng ta nên tìm một chỗ nào đó thích hợp để lập kế hoạch trước rồi hãng hành động thì hơn, vậy có được chăng ?"

Tuyết Lãng thiên sư, Khúc Chính Phong và Ương Kim tất nhiên không dị nghị gì. Nhưng lúc phải rời đi, Liễu Không nhìn biển người đang thành kính tụng niệm bên dưới mà sắc mặt bất cam, ngân ngần ngừ ngừ như muốn nói chuyện gì. Kiến Sầu thoáng nhìn rồi điềm đạm bảo : "Cứu không được đâu."

Lời vừa thốt, nàng chợt giật mình, nhớ tới một người cũng từng nói với mình như vậy.

Tuyết Lãng thiên sư điềm tĩnh đưa mắt nhìn Kiến Sầu. Nhưng nàng đã quay đi hạ xuống theo sườn núi : "Ít nhất là bây giờ không cứu được."

Bình minh ngày mới lại sắp đến. Nhưng ánh mặt trời ban mai đang từ lòng đất nhô lên có rực rỡ đến đâu cũng không tài nào khiến tín chúng trong và ngoài Đàn thành bên dưới liếc mắt nhìn lên lấy một lần. Mặt mũi ai nấy đều phờ phạc, chẳng còn chút khí sắc, song lòng thành vô bờ thì vẫn tràn đầy trong ánh mắt. Từng tia từng tia kim quang cứ rút dần từng chút sức mạnh đức tin trong họ rồi tụ hết vê trong trận pháp khổng lồ trên không.

Trên thánh sơn, thánh điện cao cao án ngữ, tính mặc không lời.

Trên triền núi tuyết bạch của thánh sơn, tăng nhân khoác tăng bào đỏ lấy mắt mà nhìn. Cũng có một số đang đi đi lại lại trên sơn đạo thỉnh thoảng cũng đưa mắt nhìn xuống dưới chăm chăm.

Ở một chỗ cao hơn có một cái hố đào khổng lồ. Trong hố người người chồng chất, tiếng rên rỉ đau đớn vang dậy nhưng nó lại chẳng thấm vào đâu, thậm chí còn khó mà nghe thấy nổi trong tiếng tụng niệm ì ầm trên cả một vùng rộng lớn mênh mông dưới chân núi.

Người thì đâu đây máu me, ngất lịm không biết tự bao giờ, người thì mắt vẫn mở nhưng con ngươi vô thần, hồn lìa khỏi xác; người thì tay gẫy chân què mà cứ ráng sức lết lết đạp xác leo lên để leo ra khỏi cái hố khổng lồ này nhưng gần tới nơi thì bị tăng nhân trông coi đạp cho một cái, cả người lăn lông lốc, rớt lại xuống núi người chất chồng bên dưới...

Tiếng kêu khóc, van nài, khấn vái vang dậy...

Trẻ già thậm chí đến con nít năm ba tuổi ngây thơ không hiểu sự đời, tất cả đều chẳng khác gì ở trong địa ngục dưới lòng đất.

Mặt trời từ trên cao rọi xuống tuy sáng nhưng lại không sao xua tan nổi sự hoảng sợ trong họ. Giữa bao thân người chồng chất, có một ông lão tóc trắng phau phau, người yếu ớt như đèn cạn dầu. Đôi mắt sợ sệt mở to, lão ngẩng đầu nhìn ánh sáng mặt trời nghiêng nghiêng rọi xuống hố mà nước mắt ứa ra, đôi môi nứt nẻ run run khàn khàn mấp máy hô : "Thánh tử, thánh tử, chúng con quy phục người, quy y đức phật ! Cứu ! Cứu chúng con với !"

Nhưng gọi như vậy người ở gần nhất còn chẳng nghe được. Mà vừa kêu thì câu lời đã chìm lỉm giữa bao tiếng rên la tuyệt vọng khác ào ào như sóng lũ, chẳng để lại chút tăm tích nào...

Nơi kia thêm đài cao cao, bậc bậc nối nối dẫn lên thánh điện. Nắng sớm ban mai khi vượt qua trận pháp lơ lửng trên không trung thì biến thành một màu đỏ quỷ dị thê diễm, sau đó thì rơi xuống cửa điện điện thánh giả ngay giữa thánh điện, nhưng chỉ chiếu tới ba thước chứ không tài nào vào được sâu hơn.

Phù thủy* vàng sẫm chảy trong các dạng ký hiệu cổ xưa thương tang dựng trên mặt đất. Miếng này nối miếng kia thành vòng. Mỗi vòng sau đó lại chồng lên nhau quay một tượng phật khổng lồ vào giữa. Quanh tượng có thượng sư áo đỏ đang ngồi xếp bằng gia trì trận pháp.

* Phù : bùa chú; thủy : nước. Phù thủy ở đây là nước bùa, để khi làm phép xong, người ta đốt lá bùa rồi hòa vào trong.

Nhờ vậy phù thủy uốn éo lưu chuyển, nhìn chẳng khác gì một dòng sông nhỏ đang băng băng xuôi chảy.

Trong đại điện thâm u âm âm tiếng niệm kinh vô thượng, âm thanh quyện lẫn với tiếng nguyện cầu ong ong trong Đàn thành dưới chân thánh sơn. Pháp vương Bảo Ấn ngồi xếp bằng giữa trận pháp trước tượng phật; pháp bào đỏ thẫm trên có vẽ chữ phạn vàng bằng chất liệu đặc biệt. Bóng dáng ấy gắn liên với dòng phù thủy đang chảy trong trận pháp tạo nên một cảnh tượng trang trọng khôn tả.

Người thì mặt trung niên, má hóp, mắt xệ, huyệt thái dương nhô cao. Thường ngày, trong mắt không biết bao nhiêu là tín chúng ở Tuyết Vực thì khuôn mặt này chắc chắn trông như mặt phật. Nhưng bây giờ hắc khí từ trong trận pháp quanh người y lại đang tuôn ra, từng luồng một cứ trườn từ phần chân đang xếp bằng sát đất mà leo lên đến cổ, đến mặt, rồi tụ lại nơi mi tâm, hình dạng lúc nhúc tựa như vô vàn con rết nhỏ âm hiểm.

Hắc khí tụ lại càng lúc càng dầy, khiến con người y trông hung ác hẳn lên. Mà giống như bị tra tấn, sắc mặt của pháp vương Bảo Ấn cũng nhăn nhó ra chiều đau đớn, nhưng lại vẫn cố gắng gượng chịu đựng.

Không ai có thể cự tuyệt nổi.

Muốn cự tuyệt cũng chẳng không.

Đây là dịp may mà thần minh của vũ trụ trao cho y, giúp cho y có thể thoát khỏi cái thể xác đau đớn này, hoàn toàn trở thành hóa thân thiên địa, hóa thân tối cao !

Một ngàn năm nay từ khi vào phật môn, thậm chí lúc giao thoa giữa thượng cổ và kim cổ là thời đại huy hoàng nhất cũng đã từng trải qua, nhưng lúc nào y cũng chỉ biết trơ mắt nhìn Bát Cực tâm thường như vậy mà lại phi thăng. Cái con mụ yêu bà Lục Diệp kia cũng phi thăng. Thậm chí ngay cả Bất Ngữ vốn chẳng ra gì cũng phi thăng nốt.

Thế mà y lại không được như người ta.

Mấy trăm năm qua cứ khốn mãi ở hữu giới. Mấy trăm năm rồi cứ dậm chân một chỗ, không tiến được nửa bước. Mấy trăm năm là bấy nhiêu năm cứ làm pháp vương Bảo Ấn, cánh cửa huyền bí của vùng tiên giới thượng khư kia ra sao chẳng sờ tới nổi !

Thế thì sao đành lòng 2?

Sao mà cam chịu được 2

Thiên đạo bất công, quy tắc bất công. Vậy thì cho chúa tể của thế giới này một trận, tiêu diệt thiên đạo đui mù, tiêu diệt thế nhân ngu muội, tất cả những ai cản trở y cũng đều tiêu diệt hết đi ! Dù thế nhân, dù thiên đạo, hay thứ cao cao tại thượng đang chú mục nhìn y kia, thảy đều không thể ngăn được lòng thương xót của phật chủ đối với y !

Đen kịt tựa như từ chỗ tăm tối nhất trong thâm tâm con người, hắc khí hàng trăm hàng ngàn luồng từ trận pháp uốn éo bò lan trên mặt đất rồi cứ thế dồn tụ từng chút một trên mi tâm y. Hình dạng cũng dần dần rõ hơn lên.

Hóa ra là một con mắt đen quỷ dị I

Con mắt này không có ánh sáng mà cũng chẳng có thần thái. Trông không khác gì một vật chết vô tri vô giác nhưng dường như nó mở thông tới một vùng không gian hư vô mênh mông nào đó mà chẳng ai có thể nhòm trộm được. Song từ đó, qua mi tâm của pháp vương Bảo Ấn, chủ nhân của con mắt này có thể nhìn thấy được thế giới bên này ra sao...

Mặt trời càng lúc càng cao nhưng vẫn không tài nào chiếu sáng nổi thánh điện âm u thâm trâm. Nắng ấm cũng không làm tan được băng tuyết vĩnh cửu trên cao nguyên nên rốt cục chỉ có thể để lại một vầng sáng kỳ dị trắng bệt soi rọi một miền Tuyết Vực tĩnh mặc mà ồn ào tiếng người.

Dưới chân sườn núi thánh sơn, Ương Kim đưa cho Kiến Sầu một cái pháp loa : "Chắc cô cũng đoán ra được cái này là thánh vật thông dụng của thánh điện. Với lại do có liên quan mật thiết với Mật Tông nên không thể dùng phương pháp loại suy mà đoán được ai cầm nó. Cho nên cầm nó đột nhập vào thì trong một thời gian ngắn sẽ không bị trận pháp phòng hộ của thánh điện phát hiện."

Kiến Sầu cầm lấy nhìn thử. Hóa ra đây là một cái pháp loa vô chủ, có nhỏ máu cũng chẳng nhận chủ được, nhưng chỉ cần rót linh lực vào là nó kích hoạt ngay, hào quang phát ra thành một quầng sáng dịu. Tâm niệm vừa động thì hào quang liền biến mất, chỉ có khí tức của pháp loa là còn trôi nổi trong không gian. Lúc trước Ương Kim dùng pháp loa làm vật che chắn lúc đi đường. Hào quang phát ra là để nhìn biết phạm vi bảo hộ đến đâu. Thế nhưng lúc cần thực dụng thì chỉ cần khí tức phát tán vừa đủ chứ có pháp quang rõ ràng thì khó làm việc hơn.

Hiện giờ bọn họ đang ở trong một khu rừng rậm dưới chân núi. Chỗ này lạnh lo, ít người lui tới, vắng bóng tín đồ, tăng nhân cũng không thấy một ai, thậm chỉ cả rắn rết côn trùng cũng còn chẳng có mống nào.

Sau một ngày trời thì bọn họ cũng lên kế hoạch xong. Muốn thắng thì phải tìm ra thánh tử. Nhưng nếu không thành công thì cũng phải nghĩ cách phá cái tòa trận pháp kinh khủng trong đàn thành này xuống. Mà muốn phá được điểm mấu chốt lại nằm trong thánh điện. Theo hiểu biết của Kiến Sầu thì trận pháp nào cũng phải có mắt trận. Dĩ nhiên người Tân Mật sẽ không dại đến nỗi đi lập mắt trận trong Đàn thành là nơi mà ai cũng có thể vào được. Vì vậy nó ắt phải ở trên thánh sơn. Hơn nữa nhìn cách bài trí trận hình thì có lẽ là nằm trong điện thánh giả, ngay chính giữa thánh điện.

Mục đích chủ yếu nằm ở hai điểm. Thứ nhất là hiến tế, truyền lực lượng thu gom được cho một tồn tại nào đó, nhưng hiện giờ còn chưa xác định được là ai. Thứ hai, theo Ương Kim, nó dùng để thông tới chỗ mà trước đây điện thánh giả phái tăng nhân Mật Tông tới Cực Vực để rèn luyện. Mắt trận lập ở điện thánh giả hẳn là dùng mượn sức mạnh hiến tế để mở thông cánh cửa nằm giữa hai giới âm dương. Nhưng cho dù Tân Mật lập trận này để tế hay để mở thì đối với họ mà nói đều chẳng phải là điều tốt đẹp gì.

Cần phải đánh, đánh ngay lập tức. Càng kéo dài thêm chút nào thì có trời mới biết sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa. Vì vậy sau khi bàn bạc xong, cả nhóm liền cấp tốc dựng truyền tống trận ở một chỗ bí mật, đồng thời cũng cẩn thận dò chừng tình hình xung quanh thánh sơn, thấy không có gì lạ thì mới lại họp nhau ở địa điểm cũ. Kế hoạch của họ nói đơn giản thì đúng là đơn giản mà kinh khiếp thì cũng chẳng kém. Do biết cách làm thần minh thánh hồ hiển linh nên dĩ nhiên Kiến Sầu sẽ lẻn vào thánh điện, đến thánh hồ thức tỉnh thân minh rồi cầu hỏi tung tích thánh tử. Thánh tử mà hiện thân là sẽ đoạt được lực lượng thánh tế của Tân Mật. Bởi những tín đồ thành tâm kia vốn cũng không biết họ tụng niệm cho ai. Sức mạnh mà họ tạo ra cũng thuộc dạng vô chủ, không có mục đích. Nhưng thánh tử là phật tử muôn đời, là huyền thoại vĩnh sinh bất tử từ cả ngàn năm nay ở Tuyết Vực nên sâu trong tâm khảm mỗi người đều có bóng dáng của thánh tử. Chỉ cân ngài hiện thân trước mắt mọi người thì đức tin, sức mạnh hương khói sẽ vì lòng thành kính tự tâm mà chuyển hướng ngay. Đến lúc đó, dù lớn mạnh, thậm chí đến cả pháp vương Bảo Ấn nắm giữ ấn hậu thổ trong tay cũng không thể có khả năng khống chế nổi. Diệt Tân Mật sẽ tự nhiên dễ như trở bàn tay.

"Có điều cũng phải chừa lại đường lùi phòng khi vạn bất đắc dĩ" Ngồi trước mọi người, Khúc Chính Phong nhìn Kiến Sầu nghịch pháp loa nói : "Ky nhất là đột nhập một mình. Sự tình thuận lợi, gọi được cái vị thánh tử huyền bí kia ra thì dĩ nhiên là quá tốt. Nhưng nếu thất bại thì sao ?"

"Việc không thành ta sẽ tự rút."

Tuy vậy trong thâm tâm Kiến Sầu lại cảm thấy việc này không thể thất bại được. Đơn giản là vì hơn tám mươi năm trước, có người cũng đã từng tiên tri cho nàng biết chuyện đang sắp xảy ra hiện giờ. Nhưng dù sao việc như vậy cũng khó nói ra, chẳng ai ngờ trước được chuyện gì bất trắc. Nhìn sắc mặt ai nấy đều căng thẳng nghiêm túc, nàng chỉ cười cười đáp : "Chuyện liên quan đến tồn vong thì nhất cử nhất động đều không thể qua loa. Một khi gặp được thánh tử, ta sẽ gửi linh châu báo cho chư vị biết. Truyên tống trận mở ra cũng cần có thời gian, với lại chắc chắn cũng cần phải có người ở lại coi chừng. Để phòng vạn nhất, e rằng phải phiền đến Tuyết Lãng thiền sư và kiếm hoàng bệ hạ rồi. Còn trong thánh điện..."

Nói đến đây, sắc mặt nàng chợt trở nên lạ đi, ánh mắt đảo tới người Ương Kim rồi lại quét qua Liễu Không. Ngay lúc đó, không hiểu sao Liễu Không liền thấy sống lưng mình lạnh ngắt : "Kiến, Kiến Sầu sư tỷ, sao tự nhiên lại nhìn tiểu tăng như thế ?"

"À, tại vì đang nghĩ tới kế giương đông kích tây ấy mà." Kiến Sầu tủm tỉm cười, bộ điệu trông thật chẳng có vẻ gì là căng thẳng trước giờ chiến trận : "Vừa rồi kiếm hoàng bệ hạ nói rất có lý. Ta một thân một mình đột nhập thánh điện đúng là hơi nguy hiểm, lỡ bị phát hiện thì hậu quả khôn lường. Nhưng nếu có người thu hút sự chú ý của Tân Mật ở một chỗ khác, thậm chí còn gây rối cùng một lúc với ta, phá trận pháp của họ trong thánh điện thì như vậy sẽ an toàn hơn nhiều."

"A 2"

Liễu Không trước giờ luôn tự biết mình đầu óc chậm chạp. Hắn nghe Kiến Sầu thông não cho mà vẫn chưa tỉnh ra, mắt mở to, người đờ ra, mãi một hồi lâu sau mới định thần lại : "Sư tỷ à, không phải tỷ kêu tiểu tăng đi đấy chứ ?”

"Phải chứ ! Đúng là kêu tiểu sư phụ đó."

Dưới bầu trời mù mây, một thoáng láu lỉnh tinh nghịch hiếm có chợt ửng lên trên khuôn mặt điềm đạm thanh tú của Kiến Sầu, khiến nàng trông xinh đẹp khác hẳn lúc thường.

"Tiểu sư phụ với Ương Kim tiền bối chia làm hai lộ, bí mật cặp theo bên phải và bên trái thánh sơn, lần thẳng đến điện thánh giả chỗ có lập mắt trận để động thủ. Trận pháp nhìn không ra cũng không sao, vậy thôi giết người đi há ?

"Giết... giết người... Cái này tiểu tăng sẽ không..." Nghe nói giết giết, Liễu Không tái mặt, lắc đầu quầy quậy.

Kiến Sầu hết đường nói đành chữa lại : "Vậy đánh người thì được chứ ?"

"Cái này thì được." Nói xong Liễu Không lại chợt nhớ đến một vấn đề quan trọng khác : "Nhưng Kiến Sầu sư tỷ, tu vi tiểu tăng yếu kém..."

"Không sao, tiểu sư phụ cứ đi là ổn."

Kiến Sầu chẳng mảy may lo lắng, thấy Liễu Không thấp thỏm bứt rứt thì không khỏi bật cười. Tuyết Lãng thiên sư cũng cười theo. Chỉ có Ương Kim và Khúc Chính Phong vì xưa nay chưa từng tiếp xúc với Liễu Không bao giờ, hơn nữa tu vi của hắn ra sao cũng không rõ nên ù ù cạc cạc chẳng hiểu ra sao. Nhưng Kiến Sầu và Tuyết Lãng thiền sư lại không có ý giải thích.

Chiều tà. Mặt trời chẳng mấy chốc đã lặn về tây.

Kể từ lúc rời Minh Nhật Tinh Hải, đến nửa đêm ngày thứ ba thì cả nhóm cuối cùng cũng bắt tay vào hành động thật sự. Kiến Sầu đi thánh hồ tìm thánh tử. Tuyết Lãng thiền sư và Khúc Chính Phong ở lại chờ tin mở truyền tống đồng thời chuẩn bị cho trận chiến chính thức sau đó, còn Ương Kim và Liễu Không thì đột nhập yểm trợ, giảm bớt áp lực cho Kiến Sầu. Năm người mỗi người một nhiệm vụ riêng, rõ ràng đâu ra đó.

Khi đeo pháp loa, một lần nữa vô thanh vô tức đi lên thánh sơn, Kiến Sầu cứ tưởng là mình sẽ căng thẳng lắm bởi phải đối mặt với một chiến dịch không biết sống chết ra sao, hơn nữa còn không chắc thắng hoàn toàn, nhưng thực ra bây giờ lâm trận rồi trong lòng lại thấy hết sức bình tĩnh.

Lam thúy tước nở rộ trong đêm, trông chẳng khác gì những cánh chim đang giương cánh tung bay.

Kiến Sầu cúi người hái một bó. Hành động vậy chẳng phải là nàng muốn dấn thân vào trận ác chiến rồi đây chắc chắn sẽ bùng lên khắp Thập Cửu Châu mà chỉ là muốn hoàn thành lời hẹn lâu năm kia, gặp lại người bạn vừa "chí giao" vừa lạ lãm khiến nàng vẫn luôn tò mò trong tám mươi năm qua.
Bình Luận (0)
Comment