Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 439 - Chương 439 : Chất Vấn Sắc Bén

Chương 439 : Chất vấn sắc bén Chương 439 : Chất vấn sắc bénChương 439 : Chất vấn sắc bén

"Thánh tử..."

Dưới bóng đổ âm u bên bìa rừng khô xác, Khúc Chính Phong đứng chắp hai tay sau lưng dõi mắt trông theo bóng ba người Kiến Sầu, Liễu Không và Ương Kim biến mất ở ba hướng phía thánh sơn, cái nhìn ánh lên vẻ suy tư. Hắn thở dài rồi quay sang nhìn Tuyết Lãng thiên sư đang ngồi đả tọa.

"Thiền sư có biết cái vị gọi là thánh tử kia rốt cục là tôn tại như thế nào không ?"

Trên mặt đất không có một phiến đá nào thật sạch sẽ, thậm chí ngay cả lá khô cũng không. Từ hơn mười giáp nay, cây cối dưới chân thánh sơn Tuyết Vực đã chẳng mọc một cái lá nào. Trên trời trăng sao ảm đạm. Dưới ảnh hưởng của trận pháp thánh tế, mọi thứ trên không trung Tuyết Vực đều hóa thành một màu đỏ máu nặng nề.

Tuyết Lãng thiền sư ngôi xếp bằng trên mặt đất, mặc cho bụi tuyết lấm tấm phủ lên tăng bào trắng toát. Dường như dù ở bất cứ nơi nào, dù lâm vào cảnh ngộ như thế nào, ông cũng đều tự tại an nhiên như vậy.

Bàn tay thuôn dài khẽ lần phật châu, Tuyết Lãng thiên sư nghe Khúc Chính Phong nói xong thì khuôn mặt chợt ánh lên một nụ cười hiền hậu. Ông không đáp mà hỏi lại : "Ương Kim đạo hữu có nói thánh tử là phật tử, là tôn tại đặc biệt thỉnh từ luân hồi trăm đời mà ra. Chuyện về Tân Mật bà ấy biết rõ hơn bần tăng nhiều. Nếu Khúc thí chủ có thắc mắc sao lúc nãy lại không hỏi ?"

Người ta nói mỗi người trong tam sư thiền tông đều là đại năng, hơn nữa còn đạt tới cảnh giới toàn vẹn thông thấu. Tuy vậy Khúc Chính Phong vốn lại không mấy tin Tuyết Lãng thiên sư đã từng bị khốn trong chữ "Tình" lại cũng có cái biết cao đến mức ấy. Song đến bây giờ nghe ông hỏi lại, hắn mới thấy thành kiến của mình hơi nặng.

Tri thức của ông có trác tuyệt hay không hắn không biết nhưng khả năng nhìn thấu đến từng chỉ tiết nhỏ thì thật kinh người.

Trong một thoáng, ánh mắt hai người va vào nhau : thần sắc của Tuyết Lãng thiền sư bình thản mà khó hiểu, còn của Khúc Chính Phong thì sắc nhọn khôn tả. Nhưng ngay sau đó, Khúc Chính Phong bật cười đáp : "Đúng là Thiền Tông tam sư có khác. Hồi nấy ta không hỏi là tại vì vẫn còn có mặt Kiến Sầu đạo hữu. Cái nàng tiểu sư muội của Khúc mỗ này nhìn người nhìn việc luôn có chủ kiến. Lúc thấy nàng ta nói tới "Thánh tử Tịch Gia", ta biết tự tâm nàng ta đã có cách nghĩ riêng, hơn nữa cũng không xem cái vị thánh tử này là địch. Đâu phải ai cũng làm được đại sư tỷ Nhai Sơn đâu, bởi vậy ta không căn vặn cách nghĩ của nàng ấy, song trong bụng thì lấy làm thắc mắc, thế nên mới kín đáo hỏi lại thiền sư ấy mà."

Tuyết Lãng thiền sư cười nhưng không nói gì.

Khúc Chính Phong cũng không nói tiếp vê chủ đề này mà lại đề cập đến một vấn đề khác liên quan đến thánh tử : "Xin thứ cho Khúc mỗ mạo muội, Tân Mật vốn không phải chính pháp, bọn họ tâm địa độc ác mà lại gọi từ luân hồi trăm đời ra được một vị "Thánh tử" thì thật là khó mà tưởng tượng nổi. Tịch Gia kia có đúng là "Phật tử" không hay lại là một con quái vật đáng sợ nào đó ?

Nói đến đây hắn ngừng lời, nheo mắt nhìn lên trận pháp trên cao xa xa : "Hay đúng hơn, hỏi thế này có khi không phải : vị thánh tử Tịch Gia kia có phải là "Người" không ?"

Thánh tử Tịch Gia có đúng là người không ? Tuyết Lãng thiền sư chắp tay rồi cũng nhìn lên cao theo Khúc Chính Phong, đáy mắt vừa thông thấu vừa ẩn ẩn lo âu, vừa thoáng một chút gì đó thương xót cho thế nhân. Ông chỉ niệm phật, thở dài ôn hòa đáp : "Bần tăng có bao giờ nói thánh tử Tịch Gia là "Người" đâu ?"
Bình Luận (0)
Comment