Chương 440 : Thánh tích thánh hồ
Chương 440 : Thánh tích thánh hồChương 440 : Thánh tích thánh hồ
Thánh tử Tịch Gia không phải là người.
Câu nói của Tuyết Lãng thiên sư nghe nhẹ nhàng như vậy nhưng ý tứ hàm chứa bên trong lại khá kinh hồn. Ngay như Khúc Chính Phong tinh thân đã có chuẩn bị nhưng khi nghe xong đôi con ngươi không khỏi vụt co lại, hai hàng chân mày xếch không khỏi cau lại, nét mặt vốn trâm lạnh chợt toát ra vẻ nghiêm túc hiếm thấy : "Không phải người, vậy thì là yêu rồi."
"Không phải người nhưng cũng không hẳn là yêu."
Tuyết Lãng thiên sư chỉ khẽ cười trước cách xác định đầy thành kiến của Khúc Chính Phong. Tiếng lầm râm cầu nguyện của ngàn vạn tín chúng vẫn âm âm trong không gian. Ông đưa mắt nhìn về phía đàn thành nơi phát nguồn mà ánh mắt xót thương khôn tả : "Thánh tử nhờ lòng thành, nhờ đức tin của tín chúng mà bất tử bất diệt. Tâm sinh thánh sinh, tâm diệt thánh diệt. Nói yêu thì không phải mà là thánh thì đúng hơn. Thần minh từ xưa đến giờ ở thế giới này đều ở trong lòng người."
"Thần minh ?" Nghe vậy Khúc Chính Phong bật cười, sắc mặt đầy vẻ giễu cợt khích bác : "Thiền sư nói nghe sao buồn cười thế. Lòng người xưa nay chỉ có tà ma chứ có thần minh bao giờ đâu ?"
Tuyết Lãng thiền sư thu lại ánh mắt đang nhìn Khúc Chính Phong, im lặng một hồi. Trong bóng đêm đỏ máu đang dần dần buông xuống, vị kiếm hoàng Minh Nhật Tinh Hải, người vừa có xuất thân Nhai Sơn lại vừa phản lại Nhai Sơn ấy vẫn đứng đó, đường nét khuôn mặt góc cạnh mờ mờ tỏ tỏ, nụ cười lạnh lùng nhếch lên trên khóe miệng, còn ánh mắt thì lúc này đang chằm chằm nhìn ông, tuyệt không có ý buông tha. Cái nhìn đó vừa như mỉa mai vừa như căn vặn.
Trận chiến âm dương giới cách đây mười một giáp trước đã xảy ra bao nhiêu nguy nan, lòng người thay đổi chóng vánh thế nào, Tuyết Lãng thiền sư đều rõ như lòng bàn tay. Vì vậy bây giờ thấy ánh mắt Khúc Chính Phong, ông cũng hiểu nhưng nhất thời lại chẳng biết nói thế nào.
Rốt cục là tà ma hay thần minh sinh trưởng trong lòng người ?
Tuyết Lãng thiền sư nhìn Khúc Chính Phong thật lâu, mãi sau mới khẽ thở dài rồi chợt nói : "Thù hận mười một giáp trước hình như Khúc thí chủ chưa bao giờ buông được phải không ? Từ lúc nghe thấy Khúc thí chủ bỏ hết mọi việc bề bộn ở Minh Nhật Tinh Hải, chủ động tập kích Tuyết Vực cùng với Kiến Sầu tiểu hữu thì ta đã nghĩ mục đích của thí chủ trong chuyến đi này không chỉ đơn thuần như đã nói. Không biết lần này khởi sự, Nhai Sơn có tính toán như thế nào ?"
"Dính dáng gì đến Nhai Sơn ở đây ?" Khúc Chính Phong khẳng khái cười vang, phủ nhận ngay lập tức : "Khúc Chính Phong ta bỏ Nhai Sơn từ lâu, bây giờ đi cùng Kiến Sầu đạo hữu đến Tuyết Vực cũng là vì chuyện riêng của mình. Nhai Sơn tính toán thế nào, nếu thiền sư đã có lòng nghi vấn thì sao không tự đi hỏi đi 2?"
Tuyết Lãng thiền sư rốt cục chẳng nói được tiếng nào.
Chủ đề câu chuyện đột ngột chuyển sang Nhai Sơn nhưng Khúc Chính Phong lại không muốn nói đến nữa, chỉ đứng cạnh bìa rừng chết trơ trụi mà dõi mắt nhìn ra thánh sơn cao cao nơi xa tựa hồ như đang lục ra trên đó những dấu vết mà khó người nhận thấy.
Đêm đen, gió lạnh hây hẩy. Trong không gian lẩn vẩn khí vị hương hỏa thành kính cùng với mùi máu nặng về. Thánh sơn ngạo nghễ phóng mình tựa muốn giẫy thoát khỏi dải đất Tuyết Vực bao la mênh mông bên dưới, đỉnh núi chọc thẳng vào mây, trông như kết nối, hòa thành một thể với trận pháp thánh tế đỏ bâầm, âm thảm quỷ dị kia.
Không hành mẫu Ương Kim và tiểu hòa thượng Liễu Không chia nhau áp sườn thánh sơn tiến lên, tìm cách tiếp cận điện thánh giả, còn Kiến Sầu thì ra thánh hồ sau thánh điện. Mục tiêu khó hơn nên nàng không đi chung với hai người kia mà lại chọn dãy tăng xá bên trái thánh điện, vô thanh vô tức nhắm thẳng về phía mặt bắc của thánh hồ.
Tăng xá bây giờ vắng vẻ hơn nhiều so lần trước. Dường như vì có thánh tế nên pháp sư vốn ở trên thánh sơn đã dời hết xuống đàn thành và lưng chừng núi để phòng thủ. Hơn nữa phần đông còn tập trung quanh điện thánh giả nên lần này Kiến Sầu tới đây lại như vào chỗ không người. Nàng xuyên thẳng qua dãy tăng xá dễ như trở bàn tay, sau khi qua khỏi bạch tràng chỗ dành cho Không hành mẫu là thấy được thánh hồ mênh mông xa xa ở phía sau điện thánh giả.
Đêm ở Tuyết Vực xưa nay chưa từng có tiếng chim chóc côn trùng bao giờ. Trăng sao khuất dạng nên dưới vùng trận pháp đo đỏ như máu, cỏ dại còi cọc dưới lớp băng tuyết lâu năm đổ bóng vật vờ mờ mờ ảo ảo, trông chẳng khác gì ngàn vạn yêu ma đang ẩn nấp dưới mặt đất, vẫy vùng phá vỡ lớp băng bên trên để bò lan tự do nơi nơi.
Nhưng thánh hồ vẫn phẳng lặng như gương.
Cách đây hai mươi năm, lúc nhảy ra khỏi bờ tường cao sau dãy tăng xá, được tận mắt nhìn thấy "hồ nước trên không" huyền thoại, không biết sao Kiến Sầu chợt cảm thấy trong lòng xúc động lạ lùng; tựa hồ như thời gian ngưng lại, nàng chưa bao giờ rời khỏi Tuyết Vực cũng như chưa từng tranh tranh đấu đấu gì với người trên vùng thánh điện rộng lớn này.
Trong cái đêm trăng sao mông lung ấy, mọi thứ đều tựa như ngưng đọng. Gió đêm lướt nhẹ trên mặt hồ bình lặng. Sóng nước lăn tăn. Trong tiếng tụng niệm âm âm giữa đất trời, tiếng róc rách rì rầm vào tai nàng lại chẳng giống như tiếng sóng biển mà trái lại lại nghe như tiếng khóc sụt sùi.
Nàng ta là yêu chăng ?
Hay thần minh ?
Trong thế giới này có thật là có thân minh không ?
Kiến Sầu dõi mắt ngắm nhìn hồ nước tĩnh mặc giữa đất trời, nhìn mặt nước phẳng lặng như gương phản chiếu bóng trận pháp đo đỏ trên cao mà cố dằn xuống mọi ý nghĩ đang lởn vởn trong đầu. Là yêu hay thần thì đã sao ? Chỉ cần có thể giải quyết tình thế nguy ngập bây giờ, chỉ cần có thể cản trở được mưu đồ của Mật Tông, giúp cho Thập Cửu Châu giành quyền chủ động trong trận chiến này thì đừng nói yêu tà lương thiện, thậm chí ngay cả đại yêu chí tà nàng cũng dám gọi ra !
Bó lam thúy tước trong tay Kiến Sầu vẫn còn ướt sương đêm, màu tím lam tươi tắn tựa như bừng lên một vầng nguyệt quang bàng bạc, hoa lá nhẹ nhàng rung rinh trong gió giữa ngón tay trắng trẻo của nàng.
Kiến Sầu khẽ cúi người đặt bó hoa bên bờ hồ. Lần này nàng không lánh đi, ẩn mình vào chỗ tối như lần trước mà sau đó lùi lại ba bước rồi đứng đợi. Đất trời ôn ào nhưng trong lòng nàng lại vô cùng tĩnh lặng. Nàng lặng lẽ chờ thánh tích, chờ thần minh trong truyền thuyết hay nói cho đúng hơn, chờ một người đúng hẹn sẽ đến.
Sau lưng nàng điện thánh giả cao cao ngạo nghễ, bóng đen đặc đổ dài trên mặt đất. Nguồn sức mạnh khổng lồ tích tụ dần dần từng chút trên đỉnh trận pháp. Rồi từ đó phóng lên một cột sáng, hào quang vàng rực tỏa tròn đổ xuống như thác, nhắm trung tâm điện thánh giả mà rót vào ! Trận pháp thánh tế khổng lồ vậy mà đã khởi động rồi !
Sức mạnh âm tà cuồn cuộn, tựa như khởi nguồn từ một nơi khác ngoài không gian Thập Cửu Châu, dấy nên giông gió lồng lộn gầm thét giữa đất trời và cả trong lòng người I
Gió lốc thổi lộng dáng y bào nguyệt bạch, xua nước đẩy sóng cuộn tròn trên mặt hồ mênh mông.
Trong khoảnh khắc ấy, chợt nghe như có tiếng ai khẽ thở dài. Âm thanh vừa tựa như từ một khe nứt không gian giáp với thế giới này truyền đến, vừa tựa như từ một nơi âm u nào đó sâu dưới đáy hồ vọng ra, đồng thời cũng lại tựa như sát bên tai nàng, giọng điệu run run tận trong tâm khảm !
Khí tức của nó sao mà cổ xưa dâu bể đến vậy !
Trong tích tắc đã quét ngang trời đất, phủ trùm Kiến Sầu, khiến nàng như hóa đá, không thể động đậy được một mảy !
Tuy năm đó ẩn thân sau thánh điện, nàng từng tận mắt thấy được cảnh tượng kỳ ảo lung linh khi thánh hồ biến hình, nhưng bây giờ ở cạnh bờ hồ, gần trong gang tấc, rùng rùng chấn động như vậy thì sao có thể sánh bằng !
Trước mắt nàng đâu đâu cũng chỉ toàn sóng là sóng. Mặt hồ vốn xanh trong, trông chẳng khác gì một viên ngọc quý khảm lên trên miền băng nguyên Tuyết Vực. Nhưng bây giờ khi trận pháp thánh tế trên không vận chuyển, dưới ánh sáng đỏ như máu của nó, nước hồ lại hóa thành một màu tím yêu dị.
Tiếng thở dài ấy là từ nơi thâm u nhất dưới đáy hồ vọng ra.
Kiến Sầu ngước lên nhìn thì thấy đôi mắt trong suốt yêu dị kia trong làn nước hồ dập dềnh...
Sóng nước ngưng tụ thành tóc, hàng hàng sợi sợi mỏng mảnh diễm lệ như tơ, phủ kín cả một mặt hồ mênh mông; trong đôi con ngươi xanh biếc in bóng phản chiếu của trận pháp trên cao.
Tuy không có hình dạng gì nhưng trông thì lại như tạo vật hoàn mỹ nhất giữa trời đất này !
Trong một thoáng chẳng phân rõ nổi nàng vốn là ở dưới hồ hay chính thánh hồ thực ra là hóa thân của nàng.
Người ở đáy hồ, người đứng ven hồ, mặt đối mặt giữa những cơn sóng cuộn dâng trào.
Trong lúc sững sờ thảng thốt, Kiến Sầu chẳng để ý thấy bó lam thúy tước vốn vẫn đặt ở ven hồ đã được một bàn tay thon dài trắng muốt nhặt lên. Người đó cúi đầu khẽ ngửi rồi cười, giọng cười có phần bi ai phiêu hốt trong không gian : 'Kháp Quả Tô Ba đến tìm ta đấy ư ?"