Chương 441 : Tịch Gia
Chương 441 : Tịch GiaChương 441 : Tịch Gia
Giọng nói tuy không phải quen thuộc gì nhưng rõ ràng là nàng đã từng nghe qua.
Người cũng không phải là quen lắm nhưng chắc chắn là nàng đã từng gặp.
Lúc nghe thấy giọng nói ấy đột ngột vang lên ven hồ, Kiến Sầu không khỏi giật mình hoảng hốt, nhưng khi cảm xúc ban đầu qua đi, vừa đưa mắt nhìn ngay sang người trước mặt thì trong lòng chợt cảm thấy nao nao kỳ diệu khôn tả.
Đúng là hắn.
Đúng là người thiếu niên đã đưa cho nàng một đóa tuyết liên bên bờ hồ sau thánh điện năm đó. Vóc người không cao lắm mà cũng vẫn y như trước, hai mươi năm trôi qua song dường như chẳng lớn thêm chút nào, nhìn chỉ như khoảng mười sáu mười bảy tuổi, mặt mũi trông còn thuần khiết trẻ con, vì cười mà đôi mắt cong cong như hai mảnh trăng non cuối trời, bó hoa lam thúy tước nho nhỏ nghiêng nghiêng nằm giữa những ngón tay đan trắng muốt, thần tình và dáng vẻ trông tự tại khôn tả, trông mà tưởng như là một phần của cảnh vật xung quanh.
Kiến Sầu nhìn hắn, hắn cũng nhìn lại nàng.
Trong thời khắc ấy, đôi mắt trong trẻo mà đầy vẻ bể dâu dưới đáy hồ yêu dị đã hóa thành tím xanh kia chỉ ôn tồn lặng lẽ nhìn hai người, tuyệt không nôn nóng hay hối thúc chút nào.
Đêm đen âm thảm mà ồn ã.
Tạm thời vẫn chưa có ai phát hiện ra dị tượng nơi thánh hồ vốn hàng ngày vẫn vô cùng tĩnh lặng. Sức chú ý của người người từ trên xuống dưới đều tập trung hết cả vào đại trận kinh thiên động địa trên đầu.
Không biết bao nhiêu năm rồi mới thấy được một cảnh tượng kỳ quỷ hoành tráng đến thế này !
Không hành mẫu Ương Kim ẩn mình vô thanh vô tức lần theo hai nhóm tăng nhân canh tuần. Đến khi nấp sau một cây cột trong một đại điện sát với thánh điện nhất, bà ngẩng đầu lên chăm chú nhìn trận pháp khổng lồ đang đột ngột khởi động xa xa trên không trung.
Nhân lực tụ dồn lên không, thiên lực trút rót xuống người.
Trận pháp vậy mà lại ngang nhiên bắt đầu tiến vào giai đoạn mấu chốt nhất, chuẩn bị dịch chuyển nguồn lực hấp thụ được trong thánh tế sang chỗ khác !
Ương Kim xòe tay nhìn vào viên linh châu nhưng nó vẫn trong trẻo trắng ngần như tuyết, tuyệt chẳng có lấy một chút động tĩnh nào. Không biết giờ này cái nàng tiểu hữu Kiến Sầu kia đi thánh hồ tìm thánh tử đến đâu rồi. Mày liễu khẽ cau, bà nhẹ nhàng nắm tay lại, rồi vẫn đứng lại sau cây cột quan sát tình hình xung quanh, chờ thời cơ thuận lợi để tiếp tục tiến tới chủ điện điện thánh giả. Nào ngờ chẳng ngó nghiêng nhìn còn đỡ, chứ tự nhiên thấy rồi thì sợ tới nỗi trợn mắt há hốc cả mồm !
Ương Kim vậy mà lại trông thấy Liễu Không !
Hắn chẳng những chẳng thèm chui rúc ở cái xó xỉnh nào mà đường đường chính chính chường mặt ra : thân choàng tăng bào đỏ, cổ thì đeo phật châu, tay lại còn cầm một cái pháp loa lam lam không biết lấy ở đâu ra; rồi cứ vậy mà đường đường chính chính nhập vào một nhóm tăng nhân Mật Tông đi về phía thánh điện ! Sao kỳ vậy ?
Có phải bà nhìn lộn người rồi không ?
Nhưng Ương Kim nhận ra đây đúng là tiểu hòa thượng Liễu Không. Giống như đúc đã đành, hơn nữa ngay cả mắt mũi mi mày thần sắc đều tuyệt không có chút gì khác biệt. Chỉ bởi vì hắn mặc trang phục của tăng nhân Mật Tông nên thoạt trông mới kỳ dị như vậy mà thôi.
Người thì vẫn là Liễu Không.
Nhất thời Ương Kim hơi đờ ra. Tuy tu luyện lâu năm nhưng đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy cảnh tượng ngược ngạo như vậy nên mãi một hồi lâu sau cũng vẫn chưa định thần lại được. Song Liễu Không ở phía bên kia thì chợt như cảm thấy được. Hắn vốn chỉ làm bộ làm tịch mà nhập vào hai mươi mấy người này thôi, khi đi ngang qua trước tòa đại điện này, tới chỗ có cây cột lớn thật lớn kia thì không biết tại sao lại đảo mắt nhìn, vừa liếc tới là thấy ngay Ương Kim.
Ương Kim cả người sởn gai ốc ! Trong thoáng chốc thiếu chút nữa là không kiềm được mình mà lộ thân, giết tiệt cái tên tăng nhân giống hệt Liễu Không như đúc này cho rồi.
Nhưng ngay sau đó, người kia lại trừng mắt nhìn bà, sắc mặt nhìn như vừa hơi bất đắc dĩ vừa có chút khoái chí, ra vẻ "Ta đây vậy mà cũng làm được thế này", dĩ nhiên đây cũng là có ý để Ương Kim nhận ra mình.
Đúng là Liễu Không chứ chẳng phải ai khác.
Nhưng khi xác định chắc chắn là Liễu Không rồi, Ương Kim lại cảm thấy đầu óc mình quánh đặc như hồ : Cái quái gì thế này ? Vậy mà cũng phùng mang trợn mắt cả gan trà trộn vào nữa sao ? Lại còn dám ngang nhiên đi cùng một chỗ với tăng nhân Mật Tông nữa hả ? Đã vậy ngay chính bà đã là đại năng phản hư, trong khi đó Liễu Không chỉ mới tới xuất khiếu mà thôi, ngay như Kiến Sầu cũng cùng là đại năng phản hư mà cũng chưa chắc xác định được chỗ bà ẩn thân nữa là. Vậy mà Liễu Không chỉ nhìn cái một đã ra, lại còn chẳng có vẻ gì là ngần ngừ nghi hoặc, giống như đã biết tỏng bà nấp ở đây...
Nhất định là mấy vị cao tăng Thiên Tông kia đã ngầm cho mấy món pháp bảo huyền dị gì rồi...
Đúng thế.
Chắc chắn là vậy.
Nấp sau cột trụ, Ương Kim miên man nghĩ ngợi một thôi một hồi. Còn Liễu Không thì quả không dám nói tiếng nào. Nhờ cơ duyên xảo hợp nên hắn mới có thể trà trộn vào trong nhóm tăng này, vì vậy nên ngoài mặt chỉ có thể đánh mắt cho Ương Kim biết rồi lại theo hai mươi mấy tên Mật Tông kia tiếp tục đi xa dần về phía trước.
Điện thánh giả nằm dưới ngay chính giữa đại trận. Cột sáng kim sắc manh mảnh từ trên cao rót xuống tự nhiên cũng trở nên thô to hơn nhiều. Ngay tiếng tụng niệm trong đàn thành dưới chân thánh sơn cũng vang vang hơn lên.
Tín chúng thường ngày nào đã từng thấy qua cảnh tượng như thế này đâu. Ngay khi trận pháp bắt đầu có biến chuyển là họ đã vui mừng khôn xiết. Lòng thành vì thế lại càng tăng. Nó thúc đẩy trận pháp chuyển động tốt hơn. Cột sáng trong trận nhờ vậy cũng trở nên tinh thuần hơn.
Đứng dõi mắt nhìn theo bóng lưng Liễu Không xa dần, Ương Kim thấy tình thế hiện tại như tên đã lên dây, không bắn không được. Dù vẫn chẳng nghĩ ra Liễu Không rốt cục làm sao có thể trà trộn vào đám tăng nhân Tân Mật mà không bị phát hiện, bà đành cho rằng đó là nhờ tích đức, ba kiếp làm người thiện lương nên hắn lúc nào cũng gặp may mắn.
Đang lúc dầu sôi lửa bỏng, đâu thể lo trước lo sau hết được. Bà không có cơ may tốt như Liễu Không nên dĩ nhiên chẳng có được cái gan như hắn, vì thế cứ theo cách cũ của mình mà tiến gần đến trung tâm trận pháp.
Chẳng còn mấy ai có thể thấy rõ điện thánh giả nữa rồi. Tòa đại điện tối cao, hùng vĩ nhất trên ngọn núi thánh này bây giờ đã nằm gọn trong ánh sáng vàng rực rỡ từ trên trời cao chiếu xuống, trông mà cứ ngỡ như đây là nơi ở của thần và thánh cao xa nghìn trùng của đất Phật.
Ở đó có pháp vương Bảo Ấn đang xếp bằng ngồi ngay ngắn.
Pháp trận vẽ trên mặt đất điện thánh giả bây giờ đã trở thành màu đồng đỏ au. Thậm chí dưới sự vận chuyển của pháp trận, nó còn phiêu phù nổi lên, đường này nối với đường kia, chẳng mấy chốc đã uốn uốn lượn lượn hợp thành một đóa phật liên kim sắc rất lớn.
Màu đồng đỏ trên mặt đất và trên không giao thoa sáng rực.
Đóa kim liên trên mặt đất trở thành đài sen cho pháp vương Bảo Ấn tọa hạ, còn cột sáng vàng tựa như thác nước trên không thì trút vào con mắt đen đang trừng trừng mở ra giữa mi tâm của lão !
Nguồn lực trút vào thì hừng hực như thế nhưng khi rót vào trong con mắt đen vô thần kia thì lại như hạt kê đổ biển, chẳng thấm tháp vào đâu, một chút phản ứng dư thừa cũng không có.
Pháp vương Bảo Bình cũng là một trong tam bảo pháp vương. Lão biết mục đích của thánh tế nên sắc mặt nghiêm túc âm trầm, tuy nhiên sự hưng phấn cuồng nhiệt lại khó mà giấu nổi trong đáy mắt.
Người thì già cỗi, gầy trơ xương. Da mặt chảy xệ, nếp nhăn tầng tầng lớp lớp. Nếp nào nếp nấy đều thụng thành rãnh sâu hoắm, bên trong cáu cáu bẩn bẩn. Hai con mắt nhắm hờ nhưng bị lớp da mi mắt sụp xuống cộng với hàng mày bạc lòa xòa rũ xuống quá dây nên trông giống như người không có mắt vậy. Tuy ngồi xếp bằng trong điện đấy nhưng thoạt nhìn thì thấy cái dáng gây còm kia giống một cái bình nhỏ hơn là giống người.
Trên tay pháp vương Bảo Bình có máng một chuỗi phật châu làm bằng xương cốt xử nữ, mỗi một viên châu đều chạm khắc thành hình ác quỷ. Cứ niệm lầm rầm kinh phật đến đâu là tay lão lại bấm ngắt hạt châu đến đó, liên tục không ngừng.
Nhưng đột nhiên lão lại khựng lại. Dường như cảm thấy trong tiếng rì rầm xung quanh có cái gì đó là lạ, hai hàng mày u ám của lão rung lên rồi chợt nhíu lại. Đã là phản hư trung kỳ, linh thức gần như có thể bao trùm toàn Tuyết Vực rộng lớn, bình thường tuy không phóng xuất, hơn nữa lại đang thời điểm mấu chốt nhạy cảm, làm vậy rất dễ khiến tu sĩ đại năng của các tông môn khác chú ý, nhưng vào lúc này phóng linh thức kiểm tra toàn bộ một nơi quan trọng nhất như thánh sơn thì lão vẫn có thể làm được.
Thánh hồ sau thánh điện mấy trăm năm nay vẫn luôn yên tĩnh, nhưng mới rồi...
Linh thức phủ lên cái vùng nọ rõ ràng là có hơi dao động. Mà đến khi lão cẩn thận điều chỉnh lại, tập trung cảm quan quan sát lần nữa thì lại thấy bên bờ hồ chẳng có gì cả.
Thật là bất bình thường...
Pháp vương Bảo Bình liền nhìn sang pháp vương Bảo Ấn, định mở miệng nói, nhưng pháp vương Bảo Ấn đang tập trung như vậy thì làm gì còn phát hiện được động tĩnh bên ngoài. Cả người lão bây giờ chẳng khác gì tượng đá, chẳng nhúc nhích lấy một mảy. Người đang tiếp nhận nguồn lực thánh tế hùng hậu này dĩ nhiên không phải là lão. Hiện tại cái thân lão chỉ là vật chứa, một cái ống thông, dùng để tải lực từ nơi này đến nơi khác. Nhưng chỉ mỗi điều này thôi cũng đã đủ khiến lão phải vắt kiệt tâm trí để duy trì, thậm chí còn khổ sở chịu đựng đau đớn, cả người như muốn nổ banh.
Hắc khí và kim quang uốn éo giao thoa trên mặt lão trông rất quỷ dị.
Đầu mày pháp vương Bảo Bình lại càng nhíu chặt hơn.
Bọn họ thỉnh thánh tử ra khỏi luân hồi trăm đời đến nay cũng đã được mấy trăm năm. Nhưng trước đó chẳng ai ngờ rằng thánh tử sẽ lại đứng về phía Cựu Mật, đã vậy còn làm dấy lên một trận gió tanh mưa máu kinh hoàng. Sau đó khoảng tám mươi năm trước thì bắt đầu không thể nào gặp mặt được nữa. Đến gần hai mươi năm nay thì càng chẳng thấy tăm hơi đâu.
Điều này thật không bình thường. Nó lúc nào cũng khiến người ta như mắc nghẹn ở cổ họng, đứng ngồi không yên !
Vào thời khắc mấu chốt như bây giờ, bất kỳ một thay đổi nhỏ nào cũng có thể là biểu hiện bất thường, dẫn đến hậu quả nghiêm trọng. Lần này, bọn họ tuyệt không được sơ hở. Kế hoạch hiện tại vốn đã phải thực hiện cách đây hai mươi năm nhưng ngờ đâu vừa đúng lúc ấy lớp thì bị nữ tu Nhai Sơn kia tới phá rối, lớp lại phải đánh nhau một trận với Cựu Mật, Thiền Tông, bởi vậy nên mới đành để đến ngày hôm nay.
Hơi hướm âm độc cuồn cuộn đùn lên trong khóe mắt pháp vương Bảo Bình. Lão đứng dậy, ra dấu cho mấy vị thượng sư khác đang hộ pháp chỗ mắt trận. Rồi nhắm về phía hậu điện nơi có thánh hồ ở phía sau, tay lần phật châu, lão lần thân dưới bóng tượng Phật ngập trong ánh kim quang vàng chói mà đi ra.
Gần như cũng vào đúng lúc ấy, người thiếu niên đang đứng cạnh bờ thánh hồ cũng chợt ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua nơi hậu điện điện thánh giả. Mặt hồ mênh mông băng giá, ven bờ băng tuyết phủ đầy.
Tăng bào tuyết bạch, trên thân không thấy chút vết tích gì che đậy giấu diếm, nhìn mà tưởng như người và thiên nhiên quyện thành một thể. Hắn chân trần đứng đó, gió lạnh lất phất thổi qua chiếc mũ trắng trên đầu, lúc ngẩng đầu nhìn lên thì đáy mắt thâm xanh anh ánh lên u ám.
Kiến Sầu nhìn thấy cử chỉ của người thiếu niên nhưng lại không quay đầu trông theo mà chỉ điềm tĩnh nhìn hắn. Thấy phản ứng của nàng không giống mình, hắn bật cười hỏi : "Có người đến. Cô không quay lại nhìn sao ?"
"Trên thánh sơn luôn có linh thức tu sĩ đại năng bao phủ. Nếu người có linh thức có thể phát hiện ra được sự xuất hiện của thánh tử và sự xâm nhập của ta thì sợ là giờ đã bị một kích trí mạng rồi, còn làm gì đích thân đến được nữa chứ."
Đứng cạnh bờ hồ, Kiến Sầu chăm chú nhìn người thiếu niên : "Tu sĩ cùng cấp mà tra xét kỹ càng thì ta không có bản lãnh cao siêu đến độ qua mặt được. Với lại tự thân cũng biết thánh tử chắc chắn sẽ xuất thủ tương trợ thì hà tất phải quay đầu nhìn làm gì ?"
Tịch Gia nhìn nàng, ánh mắt bừng lên vui vẻ và tin tưởng. Cảm xúc đột ngột, không chút che giấu nên nét cười bên khóe môi càng sâu hơn. Bó lam thúy tước trên tay rung rinh, thoang thoảng hương thơm. Hắn nhìn nàng mà tựa như hiểu thấu cả con người nàng, đôi mắt xanh sẫm mênh mông huyền ảo : "Loài người các ngươi thật kỳ diệu. Cô bây giờ so với cô trong ngàn vạn mảnh vụn tương lai mà ta nhìn thấy còn thú vị hơn nhiều..."