Chương 442 : Khai chiến
Chương 442 : Khai chiếnChương 442 : Khai chiến
Tương lai vạn mảnh... 2
Nghe vậy, Kiến Sầu hơi cau mày nhưng ánh mắt lại chẳng lộ vẻ ngạc nhiên mà mang hơi hướm điềm tĩnh ra chiều "quả nhiên như vậy". Dáng áo màu nguyệt bạch của nàng đầm đậm loang loáng bóng họa tiết vân lôi xanh lam trông thật cổ xưa. Dường như cảm ứng được khí tức nguy hiểm từ sau điện thánh giả phả đến, kiếm Nhiên Đăng chạm hình hoa sen bảo tướng trong tay nàng chợt bùng lên hào quang vàng ấm như lửa nến. Quầng sáng dìu dịu rung rung, lấp la lấp lánh.
Tịch Gia hơi ngạc nhiên nhìn Kiến Sầu.
Bởi nàng chẳng ngạc nhiên chút nào.
Con người ta thói thường đều chấn động sững sờ trước tất cả những gì gọi là "nhìn trộm tương lai" nhưng thái độ của Kiến Sầu lại bình thường thậm chí lại còn cực kỳ lãnh đạm nữa là đằng khác, làm như nó chẳng là chuyện gì đáng phải kinh ngạc vậy.
"Tại sao cô không ngạc nhiên ?" Tịch Gia hơi ngẩn người nhưng sau đó lại nghĩ ngay tới một đại yêu nào đó cũng thấy được những mảnh sáng tương lai giống như vậy thì chợt vỡ lẽ : "Ta quên mất. Nhờ có hai mắt vũ-trụ thờn bơn, một người bạn của cô cũng có thể nhìn lén tương lai... Hắn đã xem trước cho cô rồi ư ?"
Ngay cả Phó Triêu Sinh thiếu niên này cũng biết. Kiến Sầu trong lòng không khỏi bội phục thân thông kỳ diệu của người thiếu niên này. Hơn nữa cách đây hai mươi năm cũng tại bờ hồ này, hắn cũng tự nhiên biết mà gọi nàng "Kháp Quả Tô Ba". Chuyện liên quan đến Phó Triêu Sinh nàng còn để tâm giấu được ai khác chứ với Tịch Gia thì không cần, vì vậy bèn mỉm cười đáp : "Triêu Sinh đạo hữu quả có khả năng này. Cũng có thể là hắn đã từng xem trước tương lai rôi nhưng lại chưa bao giờ nói lại cho ta hay. Cho đến hiện tại, người tiên đoán tương lai ta e rằng chỉ có mỗi thánh tử ngài mà thôi. Tám mươi năm trước ở Cực Vực, thánh tử đã từng nhờ Tông Đồ chuyển lời báo cho biết tám mươi năm sau ta sẽ trở thành bạn thiết của ngài, giúp ngài niết bàn. Nếu đã như vậy thì tất nhiên là ngài đã xem trước tương lai rồi. Thành thử hôm nay nói thấy được ta trong ngàn vạn mảnh vỡ tương lai thì có gì đáng ngạc nhiên đâu ?”
"Vậy cô tin ta nói thật đúng không ?”
Ánh mắt Tịch Gia nhìn nàng lại càng thêm kỳ dị. Vóc người vẫn còn hơi thấp hơn Kiến Sầu một chút, lúc nói chuyện chân trần bước gần tới nàng một bước, sau lưng quang mang thánh hồ hắt lên tựa như dát tuyết lên tăng bào, ánh sáng dìu dịu dập dờn như sóng.
Kiến Sầu lại lắc đầu : "Nói vậy thì dĩ nhiên là không đúng. Người cùng đường trong thiên hạ rất nhiều, bèo nước gặp nhau đếm không hết, nhưng trở thành bạn lại không nhiều huống chỉ là bạn thân ? Thánh tử biết ta quá rõ, trong khi đó ta lại chẳng biết thánh tử nhiều. Có thể thánh tử xem ta bạn thân nhưng đối với ta mà nói thì người chẳng qua chỉ là khách qua đường mà thôi."
"Tại sao khách qua đường lại không thể là bạn thân được ?" Nghe giọng có ý phản bác, Tịch Gia chẳng tỏ vẻ gì là không hài lòng mà khóe miệng còn cong cong cười : "Ở đời người không hợp ý thì có quen mười năm trăm năm hay thậm chí là cả ngàn năm cũng chưa chắc thành bạn. Nhưng người cùng chung chí hướng, giống như cô nói, chỉ cần có duyên gặp mặt một lần, dù bèo nước gặp nhau cũng là chí giao."
Cùng chung chí hướng ư 2 Nếu lúc trước vẫn còn ngờ ngợ thì đến bây giờ Kiến Sầu đã có thể đoán đoán được đôi điều. Nhưng cũng vào thời điểm này nàng cũng đồng thời nhận ra có người đang đến gần.
Dưới bầu trời đêm bao la, thánh hồ mênh mông phô trải dị tượng huyền ảo mỹ lệ khôn cùng. Nữ yêu, hay còn gọi là thần minh, từ đầu đến cuối vẫn trầm mình dưới đáy hồ, lúc thì nhìn bọn họ, lúc thì ngắm gió đuổi mây xa xa trên không. Dưới mắt Kiến Sầu, sự tồn tại này vô cùng hiển nhiên. Nhưng người từ phía sau thánh điện tới đây tra xét thì lại dường như chẳng thấy được điều gì.
Pháp vương Bảo Bình tới rất mau. Hai mươi năm trước, lúc thẳng tay đánh lớn một trận trên thánh điện, Kiến Sầu đã từng trông thấy lão. Vì vậy bây giờ phát hiện ra có khí tức quanh đây, nàng vừa quay đầu nhìn một cái là đã nhận ra ngay.
Chẳng mấy chốc lão đã đến.
Dưới bóng trận pháp khổng lồ rộng lớn trên cao, mặt tuyết cũng nhuốm thành một màu đo đỏ, pháp vương Bảo Bình trong bộ pháp bào đỏ vì vậy trông cũng u ám theo.
Gió thổi, tăng y phần phật bay. Trông lão chẳng khác gì một cái bao bố rách nát căng phồng trước gió, con người uy nghiêm đâu chẳng thấy mà chỉ thấy xác xơ gây còm quỷ dị đến ghê người. Da dẻ khô đét nhìn như bộ xương biết đi, hai con mắt thâm hiểm bén nhọn đảo nhìn chăm chú quan sát từng chỗ quanh bờ thánh hồ, cặp mày xám bạc nhíu tít cả lại.
Kiến Sầu có thể thấy pháp vương Bảo Bình rõ đến từng cử chỉ nhưng con mắt lão nhìn thánh hồ thì lại chẳng thấy có gì khác biệt so với trước. Lão hoàn toàn chẳng thấy đôi mắt trong trẻo của đáy hồ, chẳng thấy tóc nàng dài sợi sợi như tơ đong đưa uốn lượn trong nước, chẳng thấy được nữ tử là hồ yêu hay thần minh gì đó có tồn tại hay không, dĩ nhiên hai người đang đứng nói chuyện cạnh bờ hồ cũng lại càng chẳng thấy.
Bản lĩnh của thánh tử Tịch Gia thật siêu việt. Kiến Sầu không hề cảm thấy quanh mình thay đổi ra sao, không biết hắn ta dùng cách gì mà tài tình đến độ tu sĩ đại năng lại trở nên hoàn toàn mắt điếc tai ngơ trước mọi sự đang xảy ra xung quanh.
Tuy vậy, nàng vẫn lặng lẽ nắm chặt lấy kiếm Nhiên Đăng.
Pháp vương Bảo Bình vẫn hoàn toàn không hay biết đến nguy hiểm đang rình rập lão trong hư vô phía trước. Cặp mày vụt nhíu lại, tay bấm pháp quyết, một đạo hào quang trắng đục liền từ chuỗi phật châu xương người trong lòng bàn tay kia phát ra, dễ dàng xuyên thẳng qua chỗ Kiến Sầu và Tịch Gia đang đứng.
Chẳng có gì bất thường.
Kiến Sầu chợt nhận ra : Đối với nàng mà nói, đây là một dịp động thủ vô cùng lý tưởng !
Hiện giờ Mật Tông Tuyết Vực còn lại hai pháp vương. Người này là Bảo Bình, thực lực cao hơn một bậc so với Bảo Kính năm xưa, nhưng nàng bây giờ cũng không chỉ còn là Kiến Sâu năm đó.
Pháp vương Bảo Ấn không ra mặt, vậy thì hẳn đang bận chủ trì trận pháp. Nếu nàng có thể tranh thủ dịp này mà diệt trước một trong hai người, dù thánh tử Tịch Gia có giúp hay không giúp một tay, với bốn đại năng bên nàng thì giết Bảo Ấn sẽ là chuyện dễ như bỡn !
Ánh mắt chợt băng lãnh u thâm, không ngừng dõi theo bóng pháp vương Bảo Bình đang dần tiến tới, đầu chẳng ngoảnh lại, Kiến Sầu cười hỏi Tịch Gia : "Nghe đồn thánh tử là phật tử từ luân hồi trăm đời mà ra, vì vậy địa vị thực lực đều tuyệt đối, phủ khắp Tuyết Vực. Hôm nay Kiến Sầu đến đây chẳng phải là để "hàn huyên chuyện xưa" với ngài mà là để diệt Tân Mật. Trước kia ngài ủng hộ Cựu Mật, vậy chẳng hay bây giờ có đổi ý không ?"
"Ta sinh ra đã có số, nếu đã hiện thân gặp Kiến Sầu đạo hữu thì dĩ nhiên sẽ không thay đổi lập trường. Có điều..." Tịch Gia nhìn nàng căng cứng người theo từng bước tiến của pháp vương Bảo Bình, nhìn ngón tay nàng đang tì chặt lên thanh Nhiên Đăng mà không khỏi hỏi nàng : "Ta từ vạn nẻo tương lai nhìn thấy cô, vậy mà cô không tò mò mình sẽ ra sao, sẽ có thân phận như thế nào trong tương lai sao ?"
"Có nhất thiết phải thế không ?”
Hơn nữa vào lúc này lại còn tò mò. Cho tới lúc này, trong suy nghĩ của Kiến Sầu, chuyện nào nặng nhẹ đều phân rạch ròi. Vì vậy, trước câu hỏi của Tịch Gia, nàng chỉ tỏ thái độ lạnh lùng, làm như sự việc không hề liên quan gì đến mình mà đáp : "Trước khi cho bạn đại yêu mượn mắt trụ, ta đã từng có duyên nhìn thấy mình trong nhiều tình cảnh. Những thứ mà ngài nhìn thấy chưa hẳn là tất cả. Nếu tương lai là một đường cố định đã lên guồng từ lâu thì cách đây hơn tám mươi năm ta đã phải nhìn thấy rồi, chẳng cần phải hỏi lại. Nếu tương lai bất định, ngài nhìn thấy ta ra sao cũng chưa hẳn là ta sẽ vậy trong tương lai, hỏi có ích gì ? Ta chỉ trở thành người mà ta muốn chứ không phải là người mà ngài muốn."
Tịch Gia im lặng, ánh mắt suy tư nhìn Kiến Sầu đăm đăm không rời.
"Vả lại... Kiến Sầu chợt ngưng giọng rồi bật cười nói tiếp : "Nếu ta không lầm thì cái lời tiên tri "tám mươi mốt năm sau" kia chẳng qua chỉ là cách riêng của thánh tử, dùng để gặp gỡ, hay nói cho đúng hơn là biến nó thành hiện thực mà thôi." "Ha ha ha..."
Tịch Gia cũng cười theo, khuôn mặt thiếu niên không giấu được kinh hãi.
Bởi tất cả những gì nàng nói đều là thật I
Thật ra tám mươi năm trước, ngài chẳng biết tới Kiến Sầu nhưng trong quá trình hai bên Tân-Cựu tranh đấu, nhờ vận dụng khả năng nhìn lén thiên cơ nên thấy được rất nhiều người và ngàn vạn tương lai trên mảnh đất Thập Cửu Châu rộng lớn này.
Tương lai đúng là bất định, không có giới hạn.
Quả như Kiến Sầu đã đoán : quá khứ, hiện tại và tương lai đều không phải là thứ cứng nhắc hay cùng nằm trên một đường thẳng vạch sẵn mà là như một gốc cổ thụ cành lá sum xuê. Trên một cành, quá khứ không có cách gì thay đổi được, nhưng tương lai chưa xảy ra thì lại tẻ thành ngàn vạn nhánh. Người ta không bao giờ biết được một lát sau sẽ xảy ra chuyện gì, cũng không thể nào đoán được một biến cố nào đó có chắc chắn trở thành hiện thực hay không, thậm chí nửa chừng con người cũng có thể thay đổi.
Không ai có cách gì đoán trước nổi được tương lai của mình.
Dĩ nhiên Tịch Gia cũng không tài nào biết được tương lai của Kiến Sầu trong muôn lối ngàn nẻo kia mà chỉ biết là nàng rất đặc biệt mà thôi : - Xuất thân Nhai Sơn, không những vậy lại còn là đại sư tỷ Nhai Sơn; đối với Tạ Bất Thần, đệ tử chân truyền của một thủ tọa Côn Ngô danh tiếng lẫy lừng ở Trung Vực, thì hận thù dai dẳng, vô phương hóa giải; đó là chưa kể đến hồn phách tàn khuyết, thân là người sống nhưng thế mà lại rơi xuống được Cực Vực, nơi mà tu sĩ bình thường không thể nào vào nổi.
Cơ duyên, thực lực, tâm tính : nàng không có gì không có !
Một người như vậy sao lại không hấp dẫn Tịch Gia cho được ? Thậm chí ngài còn lờ mờ thấy được ở nàng một chút đồng đạo hợp hướng với mình cùng khả năng tùy cơ ứng biến xử lý sự việc sao cho ổn thỏa. Vì vậy tự nhiên trong lòng mới có ý muốn gặp gỡ, muốn kết làm bằng hữu, hơn nữa còn muốn thúc đẩy "tương lai" và "kết quả" phát triển theo chiều hướng mình muốn.
Sự thành tại người.
Tất cả những cái gọi là "tương lai" kia chẳng qua chỉ là do từng thời điểm "hiện tại" tương ứng quyết định, do người trong cuộc tự lựa chọn và hành động mà thôi. Ngài muốn làm bạn với một người đặc biệt như vậy, muốn trong tương lai người bạn đó trợ giúp mình, muốn lúc mình vẫn còn sức hoặc thậm chí là làm xong việc mà mình muốn làm trước khi mất ý thức.
Vì vậy cách đây tám mươi năm, Tịch Gia mới nhờ Tông Đồ chuyển lời tiên tri đến Kiến Sầu;
Vì vậy hai mươi năm trước, ngài mới đưa đóa kháp quả tô ba cho Kháp Quả Tô Ba;
Vì vậy vào thời khắc này, ngài mới nhặt bó lam thúy tước lên, hiện thân ở cái nơi muốn nuốt chửng mình này.
Đôi mắt lam trong mà sâu thẳm chợt thoáng chút thẫn thờ, Tịch Gia nhìn Kiến Sầu, khẽ thở dài nói : "Tám mươi năm qua, ta cứ thấy ngày giờ sao quá chậm, mỗi phút mỗi giây đều dằn vặt khổ sở chẳng vui thú gì. Hôm nay gặp lại Kiến Sầu đạo hữu, ta mới chợt nhận ra thời gian qua đi quá nhanh. Nếu nó có thể chậm lại một chút, hay thậm chí là ngừng hẳn thì tốt biết bao nhiêu..."
Câu nói nghe sao quen quen. Mới đầu Kiến Sầu liền nhớ ngay đến năm xưa lúc mới gặp Phó Triêu Sinh cũng nghe được hắn nói chuyện kinh thế hãi tục như vậy nhưng thoắt sau thì trong lòng chợt cảm thấy gở. Các đầu ngón tay căng cứng, bấu chặt lên kiếm, nàng quay đầu nhìn về phía Tịch Gia. Nhưng Tịch Gia không giải thích. So với lúc mới xuất hiện, sắc mặt lại bình tĩnh, biết phận hơn nhiều. Thậm chí ngài còn nhếch môi cười hỏi nàng : "Cô chuẩn bị xong chưa ?"
"Cái gì ?"
Câu hỏi đột ngột, không đầu không đuôi khiến Kiến Sầu ngẩn người, ngỡ ngàng nhìn Tịch Gia. Nhưng ngay sau đó, da đầu liền như muốn nứt toác !
Bởi tiếng vừa dứt thì ánh sáng chói lọi đã đã âm ầm bùng lên từ lòng bàn tay Tịch Gia !
Trông tựa như một vâng mặt trời trắng xanh !
Hào quang hừng hực chứa đựng một nguồn lực khủng khiếp chẳng khác gì giông bão lấp đầy bốn phương tám hướng ! Trong cơn càn quét, dường như ngay cả đại trận thánh tế đang được cả trăm ngàn vạn con người gia trì trên không kia cũng muốn lung lay đổ rạp trước sức mạnh và uy nghiêm bá đạo của nó !
Nhưng ở nơi tâm điểm thì lại rất bình yên êm ả. Hào quang lam lam trong suốt tựa nước bao bọc võ về bó lam thúy tước trong lòng bàn tay Tịch Gia như đang bảo vệ một vật trân bảo.
Trong nguồn ánh sáng chói lọi vô biên ấy Kiến Sầu thấy người thiếu niên Tịch Gia mỉm cười.
Ngài đứng bên hồ, hào quang tung tóe sôi sục trong tay chiếu sáng gần như cả thánh điện. Mà không chỉ có vậy, toàn bộ ngọn thánh sơn, thậm chí là cả một miền Tuyết Vực cũng sáng. Dường như vừa được giải phóng khỏi ràng buộc, đồng thời lại vừa như muốn dấn thân vào số mệnh, bó lam thúy tước tầm thường, có thể tìm thấy ở bất cứ nơi đâu dưới chân thánh sơn kia chợt xoay một cái rồi tiêu diêu tự tại lao mình vào mặt thánh hồ mênh mông rộng lớn ở phía sau lưng Tịch Gia !
"Âm! Âm!"
Sóng nước cuộn trào, gầm lên đỉnh tai nhức óc !
Chỉ một bó hoa nho nhỏ thôi, trọng lượng chẳng đáng gì, vậy mà khi đập xuống lại có thể dấy lên một trời sóng cả như vậy !
Sóng trắng lớp lớp xô đẩy nhưng khi đến bờ thì liền hóa thành ngàn vạn mảnh băng nổi trên mặt nước !
Bó lam thúy tước tựa như những cánh chim tung bay bồng bềnh lơ lửng trong sóng ánh sáng cuồn cuộn.
Dưới đáy thánh hồ, đôi mắt dịu dàng u uẩn kia chợt trở nên đau xót buồn thương khôn tả. Bó hoa vừa rơi xuống, nàng nữ yêu - thần minh - liền giơ cánh tay loang loáng nước ôm vào lòng, trìu mến vuốt ve.
Cảnh tượng đẹp đẽ khôn cùng.
Nhưng ngay lúc đó, câu nói đột ngột của Tịch Gia lúc nãy "Cô chuẩn bị xong chưa" khiến trong đầu Kiến Sầu chỉ có thể bùng lên một mối nguy hiểm kinh hồn !
Gần như chẳng kịp suy nghĩ, kiếm Nhiên Đăng đã tuốt trần I
"Keeeeng !"
Mũi kiếm không chĩa về phía thánh hồ hay Tịch Gia mà là người mới vừa tới bờ hồ, một đối thủ không biết chuyện gì vừa xảy ra, hoàn toàn chẳng kịp có bất kỳ phản ứng gì để chống đỡ -
Bảo Bình - pháp vương phản hư trung kỳ !