Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 443 - Chương 443 : Muốn Chết !

Chương 443 : Muốn chết ! Chương 443 : Muốn chết !Chương 443 : Muốn chết !

Pháp vương Bảo Bình đúng là phản ứng không kịp. Lão phát hiện thấy bờ hồ dường như có dị động nhưng suốt từ điện thánh giả tới đây lại tuyệt không thấy điều gì khác thường, tới cả một bóng người cũng lại càng chẳng có. Nhưng linh tính mách bảo khiến lão cứ cảm thấy bất an. Dù gì cũng đã là đại năng phản hư trung kỳ, pháp vương Bảo Bình thật chẳng phải tay mơ.

Sau xuất khiếu vấn tâm, tu sĩ chuyển từ tu thân sang tu tâm. Qua được "đạo kiếp vấn tâm" là coi như được thiên địa thừa nhận, trong người tương thông kỳ diệu với tự nhiên và thiên đạo. Vì vậy cảnh giới càng cao thì sẽ càng nhạy cảm với biến đổi của tự nhiên.

Pháp vương Bảo Bình tuy nhìn không thấy nhưng vẫn cảm thấy có cái gì đó trong hư vô. Thế nên lão vẫn luôn cảnh giác, cứ tiếp tục tiến dần về phía trước từng chút một chứ không dám ngông nghênh đi bừa. Đó là bởi vì nếu linh cảm của lão là đúng thì một đối thủ có khả năng qua mặt được sự tra xét của lão nhất định phải là một cường địch mà lão không thể nào tưởng tượng nổi.

Song lão vạn lần chẳng ngờ đến cảnh tượng trước mặt I

Bờ hồ đang yên tĩnh tuyệt không có gì bất thường hốt nhiên nổ tung, mà người thiếu niên mặc tăng bào trắng kia thì lại đảo người ngã xuống hồ. Đây rõ ràng là thánh tử mà bọn họ tìm kiếm mấy chục năm mà không gặp !

Đó là chưa kể đến một bóng người khác ở gần ngay cạnh !

Kiến Sầu - nữ tu Nhai Sơn đã tác oai tác quái trên đỉnh thánh sơn, cách đây hai mươi năm chỉ một chưởng là tan hoang cả tòa thánh điện !

Ngay khi nhìn rõ bóng người gần như đã khảm sâu trong tâm trí, thấy rõ dáng áo màu nguyệt bạch không lẫn đi đâu được kia, trong sát na thấy được khuôn mặt vô tình vô cảm của nàng quay lại, pháp vương Bảo Bình thất kinh, không sao kiêm được sợ hãi trong người I

Bình thường nếu phải đánh giáp lá cà lão dĩ nhiên không sợ !

Nhưng hiện tại, nữ tu này đang ở thế công chứ không phòng bị, phản xạ nhanh nhạy hơn lão đâu phải chỉ gấp mười lần mà thôi đâu ?!

Hai mươi năm trước, Kiến Sầu mới chỉ là tu sĩ đỉnh điểm nguyên anh, còn chưa qua xuất khiếu mà đã dám ngang nhiên đánh một trận ác chiến với pháp vương bên lão đến một sống một còn trên đỉnh Tuyết Vực. Hai mươi năm sau, xuất khiếu - nhập thế đã qua cái vèo; với khí thế bão táp xưa nay chưa ai từng, nàng ta bước ngay vào hàng ngũ đại năng phản hư. Người như thế thì chiến lực kinh khủng biết đâu mà lường ?I

Trong khoảnh khắc, một nỗi sợ hãi khó nói nên lời chợt bùng nổ trong bụng pháp vương Bảo Bình !

Nguy hiểm trùng trùng !

Lão hoàn toàn chẳng kịp làm gì mà chỉ biết trợn trừng mắt, hãi hùng nhìn ánh kiếm u ám của thanh Nhiên Đăng rọi thấu đáy con ngươi mình !

"Phập Ị"

Kiếm sắc lút da thịt, bén ngọt như đâm đậu hũ !

Lúc đi về phía bờ hồ, lão chỉ đề cao phòng ngự chứ trong người không hề được bảo vệ. Bây giờ bị Kiến Sâu đâm một cú mạnh thì cơ thể mỏng manh chẳng khác gì tờ giấy, thoắt cái đã bị sức kiếm nóng rực xuyên qua, thậm chí máu cũng chẳng chảy mà chọc thành một lỗ thủng lớn bằng nắm tay I

'Áááaaa-" Vì không phòng bị rồi đột nhiên đau thấu tâm can nên tu sĩ phản hư dù vốn có sức chịu đựng kinh người cũng không tài nào trụ nổi. Mặt mũi nhăn nhúm dễ sợ, pháp vương Bảo Bình không khỏi rú lên thảm thiết I

Đồng thời đau đớn cũng thúc đẩy phòng ngự trong cơ thể lão !

"Bốp !"

Trong lúc vội vã, cơ thể bất giác kích hoạt sức tự vệ cực độ trong người, pháp vương Bảo Bình liền đập về phía kẻ đánh lén đột ngột trước mặt mình một chưởng !

Nhưng Kiến Sầu đời nào lại chẳng phòng trước ?

Từ lúc thánh tử Tịch Gia quay nhìn về phía điện thánh giả, nói cho nàng biết có người đến, trong đầu nàng đã có ý định đánh lén, tiên phát chế nhân trước; thậm chí trong khi tận mắt dõi nhìn pháp vương Bảo Bình tiến về phía mình, trình tự động thủ và kế hoạch ứng đối đã duyệt qua duyệt lại không dưới mười lần !

Tuy hành động của Tịch Gia có khiến nàng hơi bất ngờ nhưng trên phương diện đối chiến, trực giác của nàng lại quá mức nhạy bén. Và cho dù đến lúc này nàng vẫn không biết Tịch Gia ngã người vào thánh hồ để làm gì song ngay khi nhát kiếm đầu tiên xuất ra, chiêu số ứng đối đã chuẩn bị sẵn trong trí từ trước cũng theo trực giác mà phản ứng lại I

"Âm Ị"

Hoàn toàn không để chưởng lực chống trả của pháp vương Bảo Bình đến được trước người I

Chưởng của lão vừa đánh tới thì chưởng của Kiến Sầu của lập tức xuất theo, chặn đứng kịp thời !

Mà đã thế lại là phiên thiên ấn với tám phần lực chuẩn bị sẵn trong đó I Hai người vừa đối chưởng thì pháp vương Bảo Bình đã thấy tiêu, cả người chợt sởn gai ốc. Nhưng bây giờ còn biết rút lui thế nào !

Trong sát na chưởng kia phóng ra, một nguồn lực cuồn cuộn càng lúc càng hung hãn mang theo khí thế bá đạo chưa từng có nổ đùng như sấm sét I

"Bốp lb

Tiếng nổ sao mà rợn người ! Pháp vương Bảo Bình chỉ biết trơ mắt nhìn bàn tay của mình chống lại thủ chưởng của Kiến Sầu để rồi cả bàn tay, thậm chí là cả cánh tay cũng bị tanh bành dưới lực đạo hung hãn không thể tin nổi của nàng !

Máu thịt bắn tung tứ phía !

Giao thủ trong chớp mắt, ai cao ai thấp cũng biết liền ngay lập tức !

Trong khoảnh khắc, dù là tu sĩ đại năng hơn nữa cảnh giới lại còn cao hơn Kiến Sầu một nấc nhỏ, vậy mà pháp vương Bảo Bình đã phải ăn trái đắng liên tiếp tới những hai lần liền !

Cặp mắt híp âm trâm của lão chợt đỏ sọc lên !

Sau khi ăn phải một vố đau, nguyên cả cánh tay phải bị nổ nát và ngực trái bị chọc lủng một lỗ to, pháp vương Bảo Bình rốt cục cũng có được thời gian thở một hơi lấy sức. Dù sao cũng là đánh chớp nhoáng, Kiến Sầu lại cũng chẳng phải là quái vật trăm mắt ngàn tay gì, trong tích tắc phát đòn liên tục hai lần đã là cực hạn, khó mà đánh ngay được cú thứ ba nữa.

Vì vậy pháp vương Bảo Bình vội hít mạnh một hơi. Ngay lập tức cái bụng liền phồng lên ! Đồng thời quanh người cũng phát ra một quầng hào quang trắng toát kì dị, nhìn giống như kim thân hộ thể, sức lực đột nhiên bạo tăng rồi cứ thế mà lao thẳng vào Kiến Sầu, đẩy lui nàng ra sau I Cảm giác y như cơ thể va phải đồ sứ. Nhưng quầng hào quang trắng toát trên người pháp vương Bảo Bình lại tuyệt chẳng mỏng manh như gốm sứ mà cực kỳ cứng rắn, hơn nữa lại vô cùng lạnh, nhìn uy thế thì thấy ngời ngời tựa như không thể nào xâm phạm nổi.

Kiến Sầu cũng không lường trước được đòn phản công này, khí huyết trong người liền nhộn nhạo hết cả lên.

Nhưng so với pháp vương Bảo Bình lúc nãy vội vàng ăn thiệt nặng thì chút va chạm này đối với nàng chẳng thấm vào đâu, thậm chí ngay cả một chút thương tích cũng không có ! Nhất thời nàng bất quá chỉ là bị lão kéo giãn khoảng cách, giành được chút thời gian thở lấy hơi mà thôi chứ hai đòn tấn công vừa mạnh vừa liên tiếp ban nãy đã cho kết quả cực tốt rồi.

Kiến Sầu mới chỉ tới phản hư sơ kỳ, trong khi đó pháp vương Bảo Bình đã là phản hư trung kỳ. Đến cảnh giới tu sĩ đại năng, chuyện "giết địch thủ vượt cấp" là gân như không tưởng. Bởi vì càng lên cao thì sự chênh lệch giữa các cảnh giới càng lớn. Cho dù chỉ là một nấc nhỏ nhưng thực lực đã khác biệt gần như ngày với đêm, khó lòng mà vượt qua nổi I

Nhưng lúc này tình hình lại không phải như vậy nữa : Kiến Sầu đánh phủ đầu trước. Mà kiếm Nhiên Đăng cũng lại có chút nguồn gốc với phật môn. Nếu đã vào được kho vũ khí của Nhai Sơn thì há có phải kiếm thường, thương thế do nó gây ra nào chỉ chút chút ngoài da như vậy thôi đâu. Đó là còn chưa kể đến phiên thiên ấn mà nàng lĩnh ngộ được lúc ở Cực Vực, thanh thế cũng có vài phần giống như Bất Ngữ thượng nhân đã từng càn quét Tinh Hải năm xưa. Bị nổ banh cánh tay thì pháp vương Bảo Bình làm sao mà dễ chịu được cho nổi ?

Thành thử chênh lệnh nhỏ về cảnh giới giữa Kiến Sầu và pháp vương Bảo Bình lúc này coi như không còn nữa. Thậm chí xét vê một mặt nào đó, dù cảnh giới vốn thấp hơn một chút nhưng lúc này ưu thế lại thuộc về nàng.

Tuy vậy nàng vẫn chẳng dám khinh địch. Người ngoài có lẽ không biết nhưng trong lòng nàng tự biết rất rõ : Năm đó lúc ở Tuyết Vực, nàng đã từng đánh với pháp vương Bảo Kính yếu nhược một hồi; tuy xuất kỳ bất ý mà đoạt được mạng đối phương nhưng lúc phải nếm qua uy năng của bảo kính chiếu thiên thì giờ nghĩ lại vẫn còn thấy khiếp đảm !

Đó là còn chưa kể đến vị pháp vương Bảo Bình trước mặt này thủ đoạn năm xưa ra sao nàng cũng đã từng lĩnh giáo qua !

Người đang lưng chừng không, bị đẩy lui, linh lực quanh thân nàng lại rùng rùng vận chuyển. Đấu bàn vạn tượng kim sắc tám cạnh, rộng gần sáu thước năm trượng chợt lóe lên sáng ngời. Đồng thời hai phiến đạo ấn màu đồng thau bên trên cũng bừng lên, rồi thoắt cái chợt tan biến cùng lúc với đấu bàn lớn đến khiếp người kia !

Đôi mắt nàng cũng liền ửng lên sắc đồng nhàn nhạt. Ở mi tâm, phiến vẩy rồng vàng kim như ẩn như hiện, hơn nữa vì cảnh giới của nàng tăng cao nên lại còn ánh lên một màu tia tía lành lạnh.

Đạo ấn long lân gốc từ Long môn và đạo ấn thuận gió mà nàng lĩnh ngộ được trong hắc phong động đồng thời phát động, chẳng phân biệt được cái nào trước cái nào sau !

Trước kia Kiến Sầu không có khả năng này. Nhưng hiện giờ thân đã là đại năng phản hư, mấy trăm năm tu luyện trong hạt cải tu di của Thiền Tông không chỉ giúp nàng có khả năng hơn xa cảnh giới hiện tại mà linh thức và sức mạnh cũng đạt tới trình độ nhất tâm nhị dụng, hoàn toàn không phải lo lực bất tòng tâm hay dùng quá sức mà bị cắn trả.

Gió trên băng nguyên Tuyết Vực khốc liệt khôn cùng ! Băng lãnh như đao, buốt thấu tận xương !

Ý niệm chỉ khẽ động, cả người nàng đã hòa quyện vào vùng trời mênh mông đầy gió lồng lộng, chẳng để lại chút dấu vết nào, tựa như đã tiêu tan trong hư không.

Sau trận đại chiến hai mươi năm trước, pháp vương Bảo Bình ít nhiều cũng đã từng nghe nói đến những chuyện có liên quan đến vị nữ tu Nhai Sơn này. Lão dĩ nhiên cũng biết năm đó Kiến Sầu đi cùng với vị họ Tạ của Côn Ngô đến Tuyết Vực là để tra tìm nguyên nhân nào đã khiến nhóm tu sĩ Nhai Sơn - Côn Ngô mất mạng ở Tuyết Vực. Có thể nói, kể từ mười một giáp trước đến nay, Mật Tông Tuyết Vực đã là cái gai mà người người trên toàn Thập Cửu Châu đều muốn diệt trừ. Tình hình hiện giờ hoàn toàn không có lấy một chút khả năng hòa hoãn nào mà trái lại còn họa vô đơn chí, càng lúc càng tệ hại hơn !

Vì vậy lão biết rất rõ -

Một khi có cơ hội, Kiến Sầu sẽ tuyệt đối không tha mạng cho lão. Mà mục tiêu của pháp vương Bảo Bình cũng là dốc hết sức bình sinh ép vị nữ tu này vào chỗ chết I

Nhưng nghe nói là một chuyện. Cho mãi đến hôm nay thực sự đánh một trận với Kiến Sầu, lão mới biết đằng sau sự kiêu ngạo và tiếng tăm vang dội kia đúng là có thực lực và chân tài.

Pháp vương Bảo Bình phóng linh thức tìm vậy mà lại hoàn toàn không thấy được nàng ở đâu cả !

Thân pháp thật đúng là kỳ quỷ khôn lường !

Lỗ thủng máu me trên ngực trái lão đang châm chậm khép miệng nhưng rất khó thấy. Còn chỗ cánh tay phải bị nổ nát thì máu thịt bầy nhầy, trong đó có một màng linh lực tinh thuân xàm xạm màu đồng bao phủ, giống như giòi trong xương, chặn không cho phần bị thương phục hồi.

Pháp vương Bảo Bình đau đớn không sao nói hết nhưng lại không dám phân tâm xử lý dù chỉ là một chút. Bởi Kiến Sầu ắt phải đang rình mò đâu đó, lão mà lơi là thì sẽ thân hồn câu diệt ngay !

Nhưng đêm nay thần minh mệnh vận dường như chẳng thèm đoái hoài gì đến lão -

Tất cả mọi thứ đều diễn ra không như ý, hơn nữa lại còn phát triển theo hướng mà lão sợ nhất !

Từ lúc tới bờ hồ tự nhiên bị Kiến Sầu đánh lén, ăn phải một vố đắng nghét khiến lão tức muốn trẹo quai hàm, nhưng bất quá thua là tại vì đối thủ quá nhanh mà thôi. Đến khi cánh tay nát bấy, lão thực ra cũng còn chưa kịp hiểu đang xảy ra chuyện gì.

Mà tới bây giờ Kiến Sâu lại quỷ dị biến mất. Vốn vẫn phải luôn chăm chăm đối phó Kiến Sầu, không cách nào phân tâm nổi, rồi vì đành phải quan sát tình hình xung quanh, căng mắt căng tai nghe ngóng khắp bốn phương tám hướng nên pháp vương Bảo Bình rốt cục cũng chú ý thấy được dị biến đang xảy ra trên thánh hồ !

Vừa nhìn lão đã hãi hùng biến sắc !

Ngay khi thánh tử Tịch Gia gieo người xuống nước, thánh hồ trâm lặng đã mấy trăm năm chợt như được tiếp thêm một nguồn sức mạnh vô biên. Sóng dậy cuồn cuộn mặt hồ, lớp lớp dâng cao tựa như vạn vạn dải lụa !

Tịch Gia cũng không chìm xuống đáy hồ mà trái lại lại có một đôi bàn tay dịu dàng từ bên dưới xòe ra nâng lên. Vì vậy cơ thể ngài không nổi lên trên mặt hồ mà cứ lơ lơ lửng lửng trong nước. Ngay lúc đó, vị thần minh huyền thoại của Tuyết Vực liền hiển lộ dáng hình tự nhiên và trong vắt của mình trong hồ nước. Quầng hào quang xanh lam sáng trắng chói lòa như mặt trời mà thánh tử Tịch Gia đang ôm trong lòng chiếu rọi làn da trắng mịn nhu hòa như ngọc của nàng. Ánh sáng ấy hòa với ánh sáng của trận pháp thánh tế đỏ thẫm trên trời cao khiến đôi mắt trong suốt của nàng biến thành một màu tím rịm.

Nàng vừa là yêu mà cũng vừa là thánh. Ai đã nhìn thấy nàng thì tâm không thể nào ác nổi, trong lòng chỉ có thể thuần túy ngưỡng mộ cái đẹp mà thôi. Nhưng trong mắt pháp vương Bảo Bình, một màn rung động lòng người như vậy lại thật chẳng khác gì cảnh tượng tu la địa ngục tàn khốc !

Chẳng ai biết rõ hơn lão ý nghĩa ẩn sau những gì lão đang chứng kiến !

Vừa thoạt nhìn thấy, sát tâm đã hừng hực điên cuồng bùng lên trong mắt, bây giờ lão còn đầu óc đâu mà nghĩ đến Kiến Sầu đang rình núp, xuất kỳ bất ý đánh lén nữa.

Thánh tử Tịch Gia tôn tại là nhờ vào lòng thành và tín niệm tuyệt đối của chúng nhân Tuyết Vực. Đây là điều ai ai cũng biết nhưng lai lịch thánh hồ ra sao thì trên toàn Thập Cửu Châu lại rất ít người biết I

Nếu nói thánh tử trường tồn là nhờ lòng người chí thành chí thiện thì thánh hồ trường tồn là tại lòng người chí độc chí ác !

Nhưng hiện tại hai người này dường như đang muốn hòa thành một thì phải. Chỉ riêng mình thánh tử Tịch Gia thôi đã đủ chết, giờ lại có thêm “Thần minh" thánh hồ huyền thoại lẫy lừng xưa nay thì sức mạnh không biết sẽ còn đáng sợ đến mức nào nữa đây.

Pháp vương Bảo Bình thật không dám tưởng tượng nổi !

Kiến Sầu bất quá chỉ là tu sĩ đại năng phản hư sơ kỳ, có tử chiến một trận thì giỏi lắm cũng chỉ là làm lão trọng thương mà thôi chứ khả năng tru sát thân hồn gần như không có. Nhưng thánh tử và thánh hồ hai người nhập một thì hậu quả ra sao khỏi phải nghĩ cũng biết.

Vì vậy trong tích tắc, pháp vương Bảo Bình đã tính ra thiệt hơn còn Kiến Sầu đang núp chỗ nào thì chẳng có lòng dạ nào mà lo nữa. Lão thét lớn một tiếng như điên !

"Ông Ị"

Quanh người lão hốt nhiên chấn động. Tăng bào đỏ thẫm phồng tung bay phần phật trong gió, lớp hào quang kỳ dị óng ánh trắng muốt liền như được vực dậy, quay tít quanh thân lão rồi ngưng kết thành dáng một chiếc bảo bình khổng lồ !

Bảo bình Tịnh Thiên !

Hình dạng ban đầu còn mờ mờ nhưng ngay sau đó liền đông lại dây đặc, nhìn rất giống như vật thể thực thụ.

Ấn mình trong gió, thần không biết quỷ không hay ngự ngay trên đỉnh đầu pháp vương Bảo Bình, Kiến Sầu vừa nhìn thấy sâu cạn trong chiêu thức của lão mà không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh.

Pháp khí hư thực tùy tâm, rõ ràng đây là cảnh giới người và vũ khí tuy hai mà một I

Dù không biết tại sao lúc nãy Tịch Gia lại gieo người xuống hồ, nhưng thấy pháp vương Bảo Bình lờ ngoắt mình mà chú tâm đến hành động của thánh tử ngay không chút do dự thì Kiến Sầu liền hiểu đối với với Tân Mật đây hẳn phải là một việc gì kinh khủng lắm.

Mà cái làm cho Tân Mật lo sợ hẳn là điều bọn nàng đang thúc đẩy !

Ngay từ trước khi giao chiến với pháp vương Bảo Bình, Kiến Sầu đã gửi linh châu truyên tin cho Khúc Chính Phong và Tuyết Lãng thiền sư đang chờ dưới chân thánh sơn báo rằng nàng đã tìm được thánh tử và đang phải đối phó với địch. Mà mở truyền tống trận lại tuyệt chẳng mất bao nhiêu thời gian. Điều đó có nghĩa là nàng sẽ được hỗ trợ rất mau.

Vì vậy Kiến Sầu hành sự không chút cố ky. Ngay khi thấy lão pháp vương điều khiển chiếc bảo bình hướng về phía giữa thánh hồ để hòng chụp thánh tử Tịch Gia vào trong, nàng liền xòe rộng tay, tay áo rộng phồng lên phần phật nguồn lực ngũ hành !

Kim mộc thủy hỏa thổ, tương sinh tương khắc, tương khắc tương sinh !

Lực này tác động với lực kia, uy thế gây ra dĩ nhiên cực kỳ đáng sợ.

Bị khốn trong hạt cải tu di mấy trăm năm nhưng Kiến Sầu chưa bao giờ ngừng học hỏi. Số lượng thuật pháp được ghi trong "Thanh Phong Am tứ thập bát ký" nàng học được có lẽ không nhiều bằng Tạ Bất Thần vào thời điểm cùng ở trong hạt cải tu di song luận sâu, luận tỉnh thì có khi vượt xa hắn ! Đó là còn chưa kể cấm thuật đại ngũ hành là do hai người hợp lực thôi diễn ra !

Nếu bỏ thù hận sang một bên thì nàng và Tạ Bất Thần có thể xem như là một trong những nhân vật tiếng tăm số một số hai trên Thập Cửu Châu hiện giờ. Lý giải của hai người về tu luyện và thuật pháp hết thảy đều có chỗ độc đáo. Trước kia hiểu biết của bất kỳ người nào cũng đều có thể khiến các tu sĩ cùng giai thán phục thì thứ do họ hợp lực ngộ ra trong tình thế bất đắc dĩ còn cao siêu đến đâu ?

Cực thâm ! Cực mạnh !

Tịnh thiên bảo bình của pháp vương Bảo Bình thuật pháp có thể nhiều nhưng chung quy nó chỉ có ba tác dụng : Tịnh tâm, cấm cố và trấn ma ! Bây giờ trong không gian, chiếc bình của lão đang bắt đầu chúc ngược xuống, rõ ràng là đang phát động công năng cấm cố.

Kiến Sầu không cần nghĩ ngợi hay chần chờ nửa khắc, ngay lập tức liền tế ra cấm thuật đại ngũ hành chuyên dùng để phá cấm chế !

Từ nhiều năm nay, khả năng giam cầm của chiếc bảo bình này đều dựa vào †u vi cao cường của lão pháp vương, cứ hướng đâu là trúng đó, tuyệt không xảy ra điều gì trục trặc. Cho dù trong quá trình thi thuật có ai tính chuyện xấu thì cùng lắm cũng chỉ là nhằm vào bản thân lão thôi chứ không sao chọc gậy bánh xe lên thuật pháp được.

Vì vậy lúc này pháp vương Bảo Bình mới dám dốc hết sức, được ăn cả ngã về không như vậy !

Nhưng vận rủi đeo bám, lần này lão lại đụng phải một địch thủ đặc biệt mà cả ngàn năm tu luyện đến nay chưa từng gặp qua, hơn nữa đòn phản công lại không sao ngờ nổi !

"Ông _"

"Âm ! Âm! Âm..."

Tiếng đập của cấm thuật đại ngũ hành và tiếng bảo bình rớt xuống nước vang lên gần như cùng lúc ! Ánh sáng ngũ hành ngũ sắc huyền ảo khôn cùng, nhưng khi đâm mạnh vào mặt bình của bảo bình thì lại hóa thành một màu "trắng" vừa thâm sâu vừa hư vô. Tuy nói "trắng" song lại gân như không có màu trắng. Nó cắn nuốt hết ánh sáng xung quanh, nhìn chẳng khác gì một vòi rồng xoáy tít.

Trên mặt bình trắng như tuyết của bảo bình Tịnh Thiên có khắc kinh văn vàng thành từng khúc. Khi lão pháp vương niệm quyết khởi động lực giam câm thì những khúc chữ này thi nhau nối lại thành chuỗi như xiêng xích hòng để trói người. Nhưng vào lúc cấm thuật đại ngũ hành nổ tung thì -

Ngàn vạn mắt xích màu đồng thau kia liền bị xoáy vòi rồng trắng muốt thôn phệ, tiêu hủy sạch sẽ, ngay cả một chút cặn dư cũng chẳng còn I

Vì đã tu luyện đến cảnh giới hợp nhất người và pháp khí, tâm linh tương thông với bảo bình nên lão pháp vương liền thổ huyết ngay !

Khuôn mặt vốn già nua tàn tạ cũng trở nên xám xịt như tro !

Pháp vương Bảo Bình kinh hãi ngẩng đầu lên, sắc mặt hung ác đến cực điểm. Hai mắt vằn máu đỏ nhìn về phía Kiến Sầu lúc này đã hiện thân giữa không trung, lão rít lên cay độc : "Đồ tiểu bối vô tri, dám phá hư đại kế của Mật Tông ta ! Muốn chết hả !"

Đánh đến mức này thì dĩ nhiên không thể bỏ cuộc giữa chừng được nữa. Tuy biết địch thủ ắt phải còn có đòn sát thủ chưa dùng nhưng Kiến Sầu nàng cũng không phải là không chuẩn bị mà đến ! Trong khi đó pháp vương Bảo Bình lúc này thần sắc vô cùng hung ác, nhìn thế nào cũng chẳng ra dáng cao tăng nhà phật được nổi. Trong khoảnh khắc, điều đó liền khiến nàng chợt nhớ đến những gì đã từng tận mắt chứng kiến, từng căm từng hận trên mảnh đất "cực lạc" này I

Này là phàm nhân tâm thường vô tội...

Kia bao thiếu nữ hồn nhiên ngây thơ...

Lại còn có Nhai Sơn, có Dư Tri Phi và mười mấy anh hồn đã ngã xuống ở Tuyết Vực I

Muốn chết cái gì chứ ?

Đang vừa bi thương vừa căm hận, lại thêm nghe lão nói vậy, máu nóng đang cuộn sôi trong lòng liền rùng rùng biến thành sát ý cháy bỏng, Kiến Sầu bật cười lạnh. Kiếm Nhiên Đăng trong tay, cánh phong lôi bung ra !

Nàng ẩn mình theo gió, uy thế cuồn cuộn dâng trào, trong chớp mắt đã hóa thành một đạo gió vàng vừa nhanh vừa nặng nề khôn cùng dưới nền trời u ám!

"Vậy thì chống mắt mà xem ta đâm đầu vào chỗ chết hay là lão đền mạng trước nhé U
Bình Luận (0)
Comment