Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 444 - Chương 444 : Tịnh Đế Song Sinh

Chương 444 : Tịnh đế song sinh Chương 444 : Tịnh đế song sinhChương 444 : Tịnh đế song sinh

Cánh phong lôi Đế Giang là đạo ấn có uy lực lớn nhất trên người Kiến Sầu, lại thêm kết hợp với đạo ấn thuận gió nên tốc độ cực nhanh, không ai nhìn ra nổi tung tích của nàng. In trong đáy mắt pháp vương Bảo Bình chỉ là một đạo kim ngân như sao băng phực lửa vùn vụt phóng tới !

Âm một tiếng khủng khiếp !

Chẳng kịp tránh né, pháp vương Bảo Bình liền bị nó đâm thẳng vào, sức tựa ngàn cân, chẳng khác gì núi đổ đá đè I

"Rắc ! Rắc ! Rắc !"

Băng ven hồ nứt toác như mạng nhện !

Pháp vương Bảo Bình liên thấy cổ họng tanh tanh mùi máu. Mãi cho đến lúc này lão mới hiểu ra Kiến Sầu quyết ý giết mình đến đâu. Nếu không xử lý xong nữ tu trước mặt thì đừng hòng tính chuyện đối phó với thánh tử và thánh hồ !

Tuy chỉ là phản hư trung kỳ, hơn nữa lại còn mắc kẹt ở cảnh giới này đã lâu, nhưng ở Thập Cửu Châu số đại năng như lão chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Kiến Sầu dù có lợi hại đến đâu thì đột phá cũng chỉ mới cách đây hai mươi năm thôi. Về tu vi nàng chưa chắc đã yếu nhưng xét về đủ trò mưu ma chước quỷ thì lão thừa sức, há có sợ gì I

Pháp vương Bảo Bình có thể có được như ngày hôm nay dĩ nhiên chẳng phải là tay vừa. Thấy mình mất thế thượng phong vì bị Kiến Sầu ra tay đánh lén trước, đồng thời bản thân cũng lâm vào cảnh bất lợi nên lão cũng không lấy cứng chọi cứng với Kiến Sầu, trái lại chỉ tìm hết mọi cách xiết chặt phòng ngự, thu lại bảo bình Tịnh Thiên mà lúc này kinh văn khắc bên trên đã nhạt bớt màu đồng, rồi bắt đầu đấu pháp với nàng.

Một bên là pháp vương cao cao tại thượng của Mật Tông Tuyết Vực, một bên là đại sư tỷ danh tiếng lẫy lừng của Nhai Sơn trung vực, bên cạnh đó giữa hai tông lại còn có thù oán bất cộng đái thiên, chính tà thịnh phi đối nghịch ngút trời chẳng cần phải bàn cãi gì thêm, vì vậy hai người đánh nhau đều tuyệt không chút nương tay.

Kiến Sầu đã lâu không đấu nhưng bây giờ lâm trận cũng chẳng lúng túng. Đạo ấn phong lôi Đế Giang sắc đồng đỏ thẫm hóa thành quỹ tích vận chuyển linh lực đặc biệt, lưu thông nhịp nhàng trong cơ thể nàng không chút trở ngại cuối cùng tụ hết vê đạo ấn trên vai. Dáng cánh chim vàng kim tức thì xòe lớn, trên cánh lôi điện nhì nhằng chớp động, gió đen quấn quýt vờn quanh. Bấy nhiêu đó đã đủ thành lợi khí tấn công !

Đạo kiếp vấn tâm đã qua nhưng thể thiên hư vẫn không đổi !

Trong ngàn vạn năm qua, Thập Cửu Châu chưa bao giờ có tu sĩ thể thiên hư chịu vấn tâm mà vẫn sống sót, hơn nữa lại còn lên được phản hư ! Vì vậy chẳng ai biết được Kiến Sầu lúc này kinh khủng đến mức nào !

Tu sĩ có linh thức đủ mạnh có thể nhất tâm nhị dụng, thậm chí thi triển hai đạo ấn cùng một lúc cũng là chuyện trong tầm tay. Nhưng nhiều hơn nữa thì về nguyên tắc khó mà được.

Thuật pháp đạo ấn trong thiên hạ phải dựa vào cơ thể người mới có thể thi triển, lấy linh lực lưu chuyển trong kinh mạch mà phát huy. Song tu sĩ thể thiên hư thì trong người chẳng có kinh mạch nên hoàn toàn không phải chịu bất kỳ hạn chế nào !

Kiến Sầu sớm tu "Nhân khí”, cốt là để biến từng bộ phận trên người thành vũ khí cứng chắc, bây giờ vấn tâm đã qua, thể thiên hư vẫn như cũ thì có thể bộc lộ toàn bộ khả năng, điều khiển bao nhiêu đạo ấn cũng không thành vấn đề, tất cả đều thuận lợi như nước chảy mây trôi !

Nhiên Đăng khẽ ngâm, hoa sen bảo tướng trên thân bừng lên sắc đỏ !

Gió vùn vụt, cánh phong lôi Đế Giang vàng kim càng xòe lớn !

Chân như điện, phiên thiên ấn mười phần uy lực hung tợn quét về phía địch thủ !

Pháp vương Bảo Bình thủ quyết tăng tốc, nhanh đến mức thành tàn ảnh, nhìn muốn hoa cả mắt; người thối lui liên tục, khoảng cách lão né tránh Kiến Sầu cũng càng lúc càng thu hẹp lại.

Lão không muốn đánh nhưng lại không thể không đánh !

Vết thương trên người vẫn chưa khép miệng lại được, hơn nữa bây giờ làm gì cũng chỉ có một tay, pháp vương Bảo Bình nghiến răng, vội vàng đánh một chưởng lên đáy bảo bình !

Bảo bình Tịnh Thiên như ngọc, khi chịu thi thuật thì lớn như trời, nhưng bây giờ kích cỡ chỉ bằng chiếc tịnh bình như hay thấy trong tay phật quan âm trong các đền chùa. Thoắt một cái nó đã thu nhỏ lại, cao thành một xích, thân dưới phình phình tròn tròn, phân cổ thuôn dài, trông vô cùng đẹp mắt.

Song khi bị pháp vương Bảo Bình vỗ một chưởng, chiếc bình liền phát ra tiếng kêu như tiếng tiêu bằng ngọc, âm thanh bén nhọn chói tai I

Nghe như muốn xoáy thủng linh hồn con người ta I

Kiến Sầu nhíu mày. Phiên Thiên Ấn đang sẵn kèm theo đạo ấn vẩy rồng liền vung tới để ngăn không cho lão thi pháp.

Dù phóng sau đến trước nhưng rốt cục lại vẫn chậm một nhịp.

Ngay khi bảo bình vừa phát ra tiếng rít chói tai kia, đất trời hốt nhiên bỗng vang lên tiếng nức nở ai oán của nữ tử. Tiếng này nối tiếng kia. Thoắt cái cả một không gian rộng lớn xung quanh đã ong ong rền rĩ tiếng khóc.

Gió hú thê lương.

Tuyết rơi cảm hoài.

Tiếng khóc liên miên như lũ, nhất thời như ảo mộng vô tận, như một dòng chảy không bao giờ ngừng, chẳng mấy chốc đã bao vây Kiến Sầu, khủng bố tỉnh thần nàng.

Những tiếng khóc này bình thường chỉ khiến người nghe thương cảm nhưng khi rời bảo bình thì lại mang theo hơi hướm oán độc nặng nề, hận ý mãnh liệt khôn nguôi !

Âm lãnh đến cùng cực.

Rành rành là bảo bình Tịnh Thiên chí bảo nhà Phật nhưng lúc này nhìn mà tưởng như nó là pháp khí của giới tà ma ngoại đạo, hơn nữa còn âm tà đáng sợ I

Trong đôi con ngươi của pháp vương Bảo Bình chợt nổi lên hai đốm sáng đỏ âm u. Bây giờ trông lão chẳng khác gì ác quỷ từ địa ngục bò ra chứ chẳng còn chút dáng vẻ gì là cao tăng Tuyết Vực nữa !

"Đi II

Chỉ quyết vừa phát động, tiếng thét liên bật ra, khàn khàn muốn rách cuống họng !

Pháp vương Bảo Bình điểm ngón tay về phía miệng bình. Miệng bình nhìn nhỏ hẹp nhưng thế mà lại ngoay ngoắt về phía Kiến Sầu đang đánh tới. Đồng thời đầu ngón tay dính máu của lão cũng chỉ về phía nàng.

Ngay lập tức, một luồng khí tức sậm vàng hòa lẫn với một chút màu máu đo đỏ liền ngưng tụ ở đầu ngón tay lão, rôi theo cử động của tay mà uốn éo kéo dài thành một đường thanh mảnh.

Một cơn gió tạt qua, đường khí liền tan. Nhưng vừa tan thì lại nghe tiếng nước chảy róc rách êm êm truyền tới I

Hóa ra đó là ba dòng nước bạc từ trong bảo bình phóng vụt ra ! Trông tựa như ba dây xích bạc ! Mà lúc các sợi xích này xuất hiện thì tiếng khóc rền rĩ ai oán đang ong ong trong không trung liền trở nên khủng khiếp hơn, tựa hồ như bị cái gì đó chọc cho điên lên...

Mi tâm Kiến Sầu cau lại. Dù gì nàng cũng đã từng đi Cực Vực rồi chứ chẳng phải chuyện chơi, những năm gần đây nhãn lực cũng tinh tường thêm mấy phần, chỉ cần liếc qua là biết -

Ba cái đường mỏng mảnh từ trong bảo bình bay ra có phải là nước hay xỉiêng xích vớ vẩn gì đâu ! Đây rõ ràng chỉ là hôn phách bị trói chung lại một chỗ I

Không biết phương pháp luyện chế ác độc thế nào mà tất cả đều cao ba tấc. Từng hồn cái này nối với cái kia, tựa hồ như bị một nguồn lực mênh mông xuyên xâu lại, vì thế nên mới hợp thành ba đường trông giống như ba dòng chảy bạc. Lúc mới đầu nhìn thoáng qua thì không thấy gì, nhưng để ý quan sát thì sẽ thấy từng hồn đều vẫn giữ dáng vẻ như khi còn sống, mà tất cả không có cái nào lại không phải là nữ tử trẻ tuổi ! Người thì mặt mũi duyên dáng thanh lệ, người thì thân thể nở nang, người thì nhỏ nhắn xinh xắn... Thậm chí mi mục trông cũng rất sống động có thần. Nếu vẻ mặt chẳng bị hơi oán độc ám phải, phá hỏng mất nét chân chất thuần khiết vốn có thì gần như toàn bộ đều đẹp đến rung động lòng người như khi còn sống.

Đây là những nữ tử minh phi phật mẫu của đất Tuyết Vực đây mà ! Cong người vô tội vô tri, vì lòng tin mù quáng mà mất mạng !

Kiến Sầu không làm sao quên được. Nàng làm sao quên nổi tiểu cô nương tên Tang Ương gặp được khi xưa lúc mới đột nhập vào Tuyết Vực; làm sao quên cái đau trên bả vai mà lúc cứu cô nhưng lại bị cô câm đao Cát Lộc đâm cho; còn ánh mắt của Tạ Bất Thần nhìn nàng ngã xuống sau khi đâm một kiếm đoạt mạng nữa, cũng vĩnh viễn không thể nào quên được.

Rành rành là đất phật Tuyết Vực, một nơi mà bầu trời với thần minh cực gần nhau nhưng tại sao dưới lớp tuyết băng nguyên trong lành thanh tịnh kia lại chôn dấu đủ thứ điều ác khiến lòng người bầm gan tím ruột đến vậy ?

Thủ đoạn thật tàn ác bỉ ổi !

Ngay như những tu sĩ yêu ma ba đạo mà Kiến Sầu đã gặp ở Minh Nhật Tinh Hải cũng chẳng đến nỗi này !

Giống như có ý thức, oán khí riêng, ngay khi vừa thoát ra khỏi bình, ba dòng chảy bạc liền từ ba hướng phóng vút về phía Kiến Sầu như độc xà ! Các nàng không thuộc trong phạm vi cấm vì vậy cấm thuật đại ngũ hành không phá được.

Cánh phong lôi sải rộng, chớp điện trong hư không chớp giật sáng ngời bên trên, Kiến Sầu định vung cánh quạt bay các "dây xích" luyện bằng âm linh này. Nhưng không ngờ trước khi bóng cánh khổng lồ và ngàn vạn chiếc lông vũ nhì nhằng chớp điện đụng tới các sợi "dây xích" thì hàng hà sa số hồn phách đã ứng tiếng mà tán !

Mọi hồn vốn nguyên lành là thế vậy mà bây giờ lại giống như dải sao băng sal

Từng khuôn mặt duyên dáng tú mỹ thoắt cái liền biến thành âm tà hung ác. Mặt nào mặt nấy đón gió dài thượt ra, răng nhọn nhe ra như nanh rắn nhằm hướng Kiến Sầu đánh tới ! Đàn đàn lũ lũ !

Chẳng khác gì hồng thủy vỡ đê I

Rậm rạp chẳng chịt ! Giật mình nhìn lại thì không trung đã đầy những hồn là hồn, ngay cả trận pháp thánh tế cũng chẳng còn thấy bóng dáng !

Kiến Sầu lâm vào thế khổ chiến. Nàng dù có tài đến cách mấy đi nữa thì cũng không thể nào nhanh chóng thoát khỏi khốn cục bị vây đánh như thế này được. Mà pháp vương Bảo Bình lại chẳng phải là đèn cạn dầu. Lão cứ liên tục thúc động bảo bình, khiến hồn phách tuôn ra càng lúc cang nhiều, không những vậy lại còn đập đầu ngón tay vào miệng bình, tạo nên tiếng rít chói tai như tiếng cây sáo hỏng đã từng vang lên lúc đầu !

Cứ mỗi lần như vậy, tiếng khóc rên rĩ thảm thiết trong không trung lại càng †o thêm !

Hai người đánh nhau, động tĩnh lớn đến như vậy dĩ nhiên những tăng nhân khác trên thánh điện không thể nào không biết. Nhưng cái mà bọn cũng chú ý đến lại còn có cả dị tượng đang xảy ra trên thánh hồ lúc này !

Thánh hồ Già Lam !

Từ trước đến nay đây là nơi nổi danh của thánh sơn. Và cũng vì chót vót cận trời xanh mà tín chúng Tuyết Vực đều xem nó là chỗ ở của thần minh. Nghĩa trong hai tiếng "Già Lam' chính là tăng xá vậy. Theo lời đồn, thánh hồ là nhà của thần minh nhưng chẳng ai ngờ được sẽ có một ngày lại được tận mắt nhìn thấy. Mà điêu bất ngờ hơn còn nằm ở chỗ...

Cái gọi là "nhà của thần minh" thật ra chỉ là lầm tưởng. Bởi trước con mắt sững sờ của biết bao người, nước hồ từ mặt cho đến đáy dâng cao sóng cả rồi ngay sau đó liền hóa thành tóc, thành lụa xanh biếc phủ lên đôi vai của một nữ tử dung nhan chấn động lòng người ! Nàng là hồ yêu hay thần minh 2?

Tịch Gia thân người lơ lửng trong hư không, khuôn mặt thiếu niên vốn phải trong sáng trẻ trung lúc này lại mang nét thương tang lạ lùng không thể nào xóa nổi. Hắn thì thầm gọi : "Già Lam..."

Một niệm có khi là thần phật, có khi là yêu ma.

Tịch Gia mở mắt, mặt đối mặt với hồ yêu.

Lúc này, nếu Kiến Sầu không phải tập trung tinh thần đánh với pháp vương Bảo Bình, nếu có thể phân tâm ra nhìn thì sẽ dễ dàng nhận ra ngay khuôn mặt của thánh tử và thần minh trong truyền thuyết vô cùng giống nhau. Chỉ khác ở chỗ nét âm nét dương : kẻ tuấn tú, người ôn nhu. Mà điểm này người ta thường hay lơ là, ít để ý đến.

Già Lam không kêu tên Tịch Gia mà sau khi chú mục nhìn hắn một lúc thì ngước ánh mắt vời vợi xa xăm như nước hồ về phía thiên không trên đầu, nơi bầu trời gân đến nỗi tưởng như chỉ cần với tay là chạm đến được !

Ty tuyến sợi sợi đỏ bầm, ánh vàng liên miên vô tận !

Chúng không thể chiếu sáng nổi nhân tâm ngu muội mà chỉ phơi bày được dưới chân nàng một vùng đổ nát mênh mông dường như không có tận cùng... Vì nước hồ đã hóa thành y phục trên người nàng nên nơi thánh hồ ngự trị bây giờ là một hố sâu khổng lồ. Đêm đang khuya, hơn nữa cái hố lại quá sâu nên thông thường chẳng thể nào nhìn thấy được gì bên trong. Nhưng tối nay ở mé mé trên cao lại có trận pháp...

Vì vậy tất cả những thứ chìm sâu dưới đáy hồ điều lộ ra trước mắt mọi người !

Này là tăng xá đổ nát dãy dãy nối nhau, kia là điện đường một vùng khóm khóm điêu tàn, đó đây rải rác tượng phật, cái nào cái nấy đều sứt sẹo nứt gẫy hết cả... Nhìn hình dạng và bố cục thì thấy ngay vùng hoang phế này giống y như đúc với thánh điện hùng vĩ trên thánh sơn hiện giờ, chỉ khác ở chỗ là nó quá cũ, quá tàn tạ mà thôi.

Giữa nơi đổ nát hoang tàng, xương trắng hằng hà sa số la liệt nằm đó không biết đã bao năm, áo mặc trên người đã mục nát hết cả, nhưng nhìn kỹ thì vẫn còn nhận ra hình dáng dấu tích của tăng bào.

Già Lam không còn nhớ đã lớn lên trên miền ác thổ này như thế nào, căn nguyên ngọn nguồn giữa mình với vô vàn bộ xương người chồng chất quanh đây cũng lại càng chẳng nhớ.

Không biết đã bao năm rồi ?

Nhân tính và sự tàn sát, hiện tại so với quá khứ vậy mà vẫn chẳng có gì khác biệt.

Già Lam có nghe thấy tiếng các oan hồn nữ tử nức nở nghẹn ngào và cũng nghe thấy cả tiếng lầm râầm khấn nguyện vang vọng trong không trung... Nhưng đây không phải là những loại tiếng động mà nàng muốn nghe.

Già Lam cứ ngẩng đầu nhìn xa xăm như vậy một hồi lâu rồi mới hạ mắt nhìn về phía thánh tử Tịch Gia đang đứng trước trước mặt mình. Tiếng như tiếng nước róc rách chảy, nàng nhẹ nhàng hỏi : "Phải kết thúc hết sao 2?"

Tịch Gia không tài nào trả lời được.

Vì vậy Già Lam cười. Tiếng cười của nàng tản vào trong gió, dáng người xanh biêng biếc mờ đi, tựa hồ như cũng muốn tan theo với gió.

Vào lúc đó, Già Lam bước một bước về phía Tịch Gia. Khoảng cách giữa hai người vốn rất gần, nhưng bước chân kia lại chẳng làm nàng va phải thân người mà là bước nhập vào trong cơ thể luôn. Ở cự ly cực nhỏ như vậy trông bọn họ giống như một đóa sen tịnh đế song sinh ! Kim quang ngùn ngụt vô tận. Vào lúc đó, trái cầu trắng xanh chói chang như mặt trời vốn vẫn nằm trong vòng tay ôm của Tịch Gia liên bừng sáng hừng hực. Hào quang như muốn soi rõ cả một vùng phế tích mênh mông !

Đất trời hốt nhiên bỗng sáng như ban ngày. Ngay lập tức, từ trận pháp đỏ chóe trên cao cho đến cột sáng tràn đây năng lượng khổng lồ đang đổ nghiêng về phía dưới liền mất đi màu sắc vốn có. Trong ánh kim quang gần như ánh Phật, hết thảy đều trở nên nhợt nhạt, chẳng còn bắt mắt chút nào, tựa như đom đóm chẳng thể tranh sáng nổi với trăng vậy.

Tín chúng đang thành kính quỳ lại trong thành Đàn và dưới chân thánh sơn phần lớn tinh thân vẫn còn nối liền với trận pháp thánh tế, đầu óc mơ mơ hồ hồ nên vẫn chưa biết gì. Nhưng trong cái hố sâu to lớn trên lưng chừng núi kia thì đã có người nhìn ra ngay.

Ông lão gầy gò đang ngồi xếp bằng dưới đáy hố chợt nhỏ lệ, nước mắt lưng tròng. Tuy mắt đã bị kim quang thiêu phỏng, chẳng thể nào thấy được chuyện gì đang xảy ra trên đỉnh thánh sơn, nhưng lão vẫn cố hết sức mở to mắt mà nhìn; tiếng kêu khàn khàn bật ra khỏi cổ họng, mừng vì cuối cùng cũng được cứu rỗi : "Thánh tích ! Đây mới đúng là thánh tích thực sự ! Thánh tử hiển linh ! Thánh tử rốt cục cũng hiển linh rồi..."

Trên thánh điện thánh sơn, vô vàn tăng nhân Tân Mật ngẩn người sững SỜ.

Chẳng ai biết được chuyện gì đang xảy ra. Trong quang hoa chói sáng hừng hực, chẳng ai thấy được pháp vương Bảo Bình đang đánh nhau kịch liệt với một vị khách không mời mà đến ngay cạnh một vùng đất hoang tàn. Và dĩ nhiên dưới chân thánh sơn, không gian tự nhiên chợt chấn động ra sao cũng chẳng có một ai có khả năng nhận ra nổi.

Đó là do truyền tống trận. Ngay trước khi ẩn mình vào gió để đánh với pháp vương Bảo Bình một trận, Kiến Sầu đã truyền tin cho Khúc Chính Phong và Tuyết Lãng thiền sư đang chờ dưới chân núi. Hai người vì vậy liên mở cửa truyền tống trận ngay.

Không gian chấn động, dưới vô vàn lớp lớp sóng gợn, một quầng ánh sáng trắng dìu dịu tỏa ra. Ngay lập tức, trong khu rừng xơ xác trơ trụi liền xuất hiện mấy trăm bóng người !

Quần áo khác biệt cho thấy bọn họ từ nhiều nơi mà đến; thần sắc bất đồng chứng tỏ tính cách mỗi nhóm mỗi khác.

Đây tán tu Tỉnh Hải !

Kia phật tu Thiên Tông !

Nọ kiếm tu Nhai Sơn I

Bóng người trùng trùng điệp điệp. Thân sắc khí thế mỗi kẻ mỗi khác nhưng ánh mắt ai cũng giống nhau ở chỗ tất cả đều rất nghiêm túc trước trận ác chiến này I

Thân là kẻ xuất gia tâm địa từ bi, Tuyết Lãng thiên sư không khỏi chắp tay khế niệm : "A di đà phật..."

Khỏi nghĩ cũng biết ông vì trận chiến chết chóc sắp tới mà cảm hoài.

Còn Khúc Chính Phong mặt lại chẳng biến sắc. Đứng quay lưng trước đám đông, hắn ngước mặt nhìn về phía ngọn thánh sơn mờ trong kim quang. Bàn tay khẽ lật, kiếm Hải Quang xanh biếc liền hiện ra trong tay. Mắt dõi trông một vùng trên đỉnh núi xa, hắn điềm nhiên bảo : "Chuyện sau đó phải phiền đến thiên sư vậy. Khúc mỗ đi trước xem sao."
Bình Luận (0)
Comment