Chương 445 : Thiên Long Bát Bộ
Chương 445 : Thiên Long Bát BộChương 445 : Thiên Long Bát Bộ
Tuyết Lãng thiền sư hơi bất ngờ, còn chưa kịp có ý kiến gì thì Khúc Chính Phong đã biến mất, chẳng còn thấy bóng dáng đâu. Chẳng nói với tán tu Minh Nhật Tinh Hải lấy một câu, chẳng nhìn đến nhóm đồng môn Nhai Sơn cũ ở sau lưng lấy một cái, dáng hắc bào kim tuyến oai phong lãm liệt đã ngang tàng vút thẳng về phía thánh sơn.
Dị biến đột ngột xảy ra trên thánh điện thánh sơn dĩ nhiên đã vượt quá tầm dự liệu của toàn thánh điện. Các nơi đều hơi rối loạn một chút. Ngay như tín chúng trong thành Đàn bên dưới cũng bắt đầu hơi tỉnh ra dần dần trong ánh kim quang sáng rực như ban ngày này.
Vì tiếng khấn vái liền không còn tỉnh thuân như trước. Tiếng khóc, tiếng cười, tiếng gọi âm ĩ vui đến phát khóc bỗng chợt xen vào tiếng tụng niệm thành kính hiện có, hòa thành một loại tiếng ôn vừa lớn vừa sống động nhất trên toàn miền Tuyết Vực.
Kiến Sầu và pháp vương Bảo Bình vẫn tiếp tục đánh nhau kịch liệt.
Dĩ nhiên pháp vương Bảo Bình cũng đã thấy chuyện gì xảy ra sau lưng, biết sự việc phát triển theo chiều hướng mà mình không thể nào khống chế được nữa nhất thời bụng dạ nóng như lửa đốt. Mà trước mắt lại buộc phải ra tay đối phó với Kiến Sầu nên lão nôn nóng, thuật pháp thôi động trong tay càng trở nên dồn dập và hiểm độc hơn.
Pháp quyết mới đánh ra, pháp vương Bảo Bình hốt nhiên vỗ mạnh vào bình !
Thoạt nhìn, trông hệt như vật sống !
Phần bụng phình to như bụng hán tử nghiện rượu, miệng bình vừa hé, sương khói vàng đục cuồn cuộn tuôn trào, phun ra mười ba bộ xương khô màu đồng sậm ! Bộ nào bộ nấy tay chân dài ngoằng. Cốt cách hình thể trông lớn hơn người bình thường nhiều. Ấn ký chữ phạn đỏ đồng sáng lòe trong hốc mắc trống hoác nhưng dù vậy cử động lại tuyệt chẳng chút cứng nhắc.
Tất cả đều linh hoạt sống động, lạnh lùng và hung ác !
Nhìn kỹ hơn thì sẽ thấy xương của chúng cũng chẳng phải vàng tự nhiên mà vàng vì hằng hà sa số chú ấn kim sắc sậm màu chăng chịt phủ kín hết bề mặt ! Những chú ấn này gặp gió liền lập lòe phát sáng, lệ khí đây mình trông rất đáng sợ. Vừa xuất hiện, tất cả liền lao về phía Kiến Sầu vốn đang bị vô vàn âm linh oán độc vây công !
Pháp vương Bảo Bình muốn tốc chiến tốc thắng !
Lão đã nhìn ra Kiến Sầu đuối dần khi đối phó với đám âm linh. Dù sao từ mười một giáp nay trên Thập Cửu Châu hoàn toàn không còn luân hồi nữa. Các tu sĩ tà môn chuyên về yêu ma cũng chẳng nghiên cứu được sự tồn tại của mấy thứ "Âm quỷ hồn phách" này nên dĩ nhiên cách thức đối phó sẽ có phần khuyết thiếu. Vì vậy rất có thể ngay cả một người mạnh mẽ như Kiến Sầu cũng không thể nào tránh khỏi bị vướng chân vướng tay.
Mà chỉ cần một chút vướng víu lúng túng này thôi cũng đã đủ cho lão thui chột chiến lực vốn có của Kiến Sầu, đồng thời cũng thừa dịp này gỡ gạc lại tình thế bất lợi vì bị thương do Kiến Sầu đánh lén gây ra.
Cơ hội thắng ở ngay trước mắt !
Hai mắt pháp vương Bảo Bình đỏ ké. Nếu không có thân xác da thịt, nếu chẳng khoác tăng bào đỏ thì nhìn lão lúc này chẳng khác gì mấy so với mười ba bộ xương người nặng nề lệ khí kia.
Kiến Sầu bị vây vòng trong vòng ngoài, áp lực tăng vọt. Trước mặt âm linh nữ tử hằng hà sa số lao tới lớp lớp như sóng triều, liên miên tựa hồ vô tận. Dập được đám trước mắt thì sau lưng đám khác lại ào ào đổ tới. Diệt được đợt đánh lén bên trái thì bên phải lại phải hứng chịu một đợt tấn công khác. Thậm chí trên đầu dưới chân cũng đầy rẫy nhung nhúc những mặt người như ác quỷ.
Khác với đám âm linh nữ tử nhu mị băng lãnh, bọn đầu lâu xương cốt mới thả ra này lại trông rất bạo ngược thô tráng. Một đoàn đi băng qua lớp lớp âm linh nữ tử như chúa tể đi dạo trên lãnh thổ của mình. Chúng đi tới đâu âm linh run lên lẩy bẩy tới đó tựa hồ như bị uy thế chấn kinh. Những âm linh nào ở quá gần thì liền bị chú ấn kim sắc trên mặt xương khô lâu hút lấy. Cứ mỗi lần hút là hư không vang lên tiếng rú thảm. Trong nháy mắt, các bộ xương phủ đầy chú ấn liền to chắc thêm một chút, khí tức hung bạo tỏa ra cũng càng nặng hơn.
Qua những khoảng hở giữa lớp lớp âm linh lúc nhúc, Kiến Sầu đang đánh nhìn thấy cảnh ấy mà da đầu tê dại : khiếp vì thủ đoạn âm tà dùng phật mẫu minh phi dưỡng khô lâu, hãi vì bảo bình Tịnh Thiên của cao tăng Tuyết Vực mà lại có thể ô uế đến mức độ như thế này !
Nàng tu luyện nhân khí, có gió đen lôi điện hộ thể, âm linh nữ tử không thể đụng tới nàng, vì vậy tạm thời chẳng hề hấn gì, chỉ hiềm nỗi bị các âm linh xưa đáng thương giờ đáng ghét đeo bám, còn pháp vương Bảo Bình thì cứ bình chân như vại ở phía sau khiến nàng không thể nào ra tay được thế mới bực mình.
Lúc này mười ba bộ khô lâu đánh tới, động tác đặc biệt mà chỉnh tề. Cẳng tay dài ngoẵng, xương ngón tay dài dài thô to giáng từ trên cao giáng xuống !
Cánh phong lôi sau lưng Kiến Sầu vẫy một cái. Linh lực trong người nàng liền đổ về phía đạo ấn trên bả vai thành một nguồn năng lượng hùng hậu trước nay chưa từng có, đẩy đến tiềm lực cực hạn của tu vi !
Vì vậy cánh chim vốn mờ mờ hư ảo lại trở nên không khác gì cánh thật !
Thoắt cái, lôi điện tím liền rùng rùng chớp giật bên trên. Đôi cánh khổng lồ giang rộng, giơ lên đón đỡ các cánh tay đang đánh tới của mười ba bộ khô lâu !
"Keeeeeng II"
Tiếng nghe như tiếng vàng đá va nhau ! Mười ba tiếng đồng thanh hợp một ! Mười ba cánh tay xương xẩu cứng chắc đập thẳng xuống đôi cánh phong lôi Đế Giang chẳng khác gì cánh thực của Kiến Sầu !
Vô vàn chú ấn kim sắc trên các xương cẳng tay phản chấn sáng ngời I
Vừa đụng phải, Kiến Sầu liền cảm thấy linh lực quanh người tựa như chịu lực dội lại, thoắt sau thì đầu óc ong ong như có ai gõ chuông bên trong khiến nàng mặt mày tái xanh tái xám !
Dưới tà lực của mười ba bộ xương khô, cánh phong lôi Đế Giang chói lọi oai vệ là thế vậy mà lại có cảm giác như bị khắc chế. Cả người Kiến Sầu bị một nguồn lực khổng lồ đập mạnh. Nếu nàng phản xạ không kịp lúc, vừa rơi xuống là thuận gió bay lên, lách người tránh mé bên cạnh thì sợ rằng đã phải chịu cú đập như nàng đã đập pháp vương Bảo Bình lúc trước. Mặt băng bị lão tác động nứt thủng thành một cái hố vừa sâu vừa cực lớn.
Nếu lúc trước có thể nói thế thượng phong thuộc về Kiến Sầu thì sau đòn âm linh, hai người đã trở nên ngang nhau. Đến khi mười ba bộ khô lâu hẳn có lai lịch rất lớn này xuất hiện thì ai kém ai hơn dần dần lộ rõ.
Pháp vương Bảo Bình hoàn toàn lấy sở trường mà đấu với sở đoản của đối phương. Kiến Sầu cũng có con mắt quan sát chẳng thua người khác. Lão pháp vương biết thì dĩ nhiên nàng cũng biết. Trừ một điều khiến lão bất ngờ là dù tình thế bất lợi nhưng nàng vậy mà vẫn không nhanh không chậm, sợ cũng không mà cuống cũng không !
Lúc trước đối địch như thế nào thì bây giờ vẫn như thế ấy !
Chết rồi !
Thái độ như vậy tuyệt không bình thường !
Pháp vương Bảo Bình hồ ly xảo quyệt có thừa, thoắt cái đầu óc đã nảy ra vô vàn giả thiết, nhưng lão còn chưa kịp nghĩ ra điều gì thì dưới chân thánh sơn đã loạn I!
"Ai đó ?"
"Tập kích ! Có tập kích - "
"Kết trận ! Mau kết trận ! Mau mau III"
Giọng điệu hốt hoảng sợ hãi, tiếng la hét từ phía dưới thi nhau nổ ran, đùng đùng ầm vang khắp mọi ngóc nghách. Còn dưới bóng khu rừng chết âm u gần mé thánh sơn, hoa quang lớp lớp vùn vụt lóe lên !
Tựa như sao sa I
Tựa như lửa đốt !
Kim quang liên miên đan xen dệt thành một dải cầu vồng trên nền trời !
Đạo thuật công kích phóng xuống như mưa !
Tiếp theo đó là bóng người thi nhau phi thân bay ra, phục trang tông môn hoàn toàn khác hẳn Tuyết Vực, khuôn mặt già trẻ lớp lớp mơ hồ trong trời lộng gió, nhưng phong thái thì quyết liệt, thẳng tiến không lùi, tựa như ấn ký bất diệt, hằn sâu trong bóng mỗi người !
Không ai nói tiếng nào. Lời muốn nói, tất cả đều nằm trong vũ khí trong tay và trong công kích phát xuất. Bọn họ tĩnh mặc nhưng lại khiến cả một vùng trời náo loạn !
Càng im ắng thì sát cơ càng rõ !
Thân đã từng kinh qua trận chiến âm dương giới thì pháp vương Bảo Bình làm gì mà chẳng biết những người từ trên trời rớt xuống này lai lịch ra sao I
Rõ ràng chúng là Thiền Tông !
Mười mươi Tinh Hải !
Đích thị Nhai Sơn !
Vì vậy bao chỉ tiết bị xem nhẹ lúc trước bây giờ chợt dồn hết lại, cộng thêm Kiến Sầu trước mắt đối phó ung dung, gặp nguy không loạn, từ đó bật ra câu giải thích thuyết phục nhất là -
Nàng ta không bị vây công lớp lớp như lão tưởng !
Mà đơn thương độc mã xâm nhập vào đây cũng chẳng phải I
Ngay từ lúc bắt đầu động thủ, chính lão mới là người bị vây đánh vòng trong vòng ngoài, một mình miệt mài tả xung hữu đột !
Đây là một trận tập kích nhằm vào Tuyết Vực. Chỉ nhìn những tu sĩ kia là đủ biết tất cả những tông môn khác trên toàn Thập Cửu Châu cũng đã hợp sức liên kết nhau rồi ! Bọn họ đâu phải chỉ muốn đánh Tuyết Vực mà thôi đâu ! Đây rõ ràng là muốn gây ra một trận âm dương giới mới, nhất định phải nhổ trốc cái gai nhọn chướng tai gai mắt là Mật Tông Tuyết Vực mới nghe !
Đối với Thập Cửu Châu mà nói, nó là trận chiến quyết tử rửa hận !
Còn với Tuyết Vực thì là một trận sinh tử tôn vong !
Tu sĩ ba phương ai cũng tinh nhuệ, sát tâm bừng bừng, ra tay không chút kiêng nể ! Công kích như mưa. Ngay đợt đầu tiên đã đoạt mạng không biết bao nhiêu là tăng nhân Mật Tông dưới chân thánh sơn.
"Âm ầm ! Đùng đoàng !..."
Sức ép liên miên của các đợt tấn công khiến đất đá lạnh giá nằm sâu dưới mặt băng cũng chấn động, rạn nứt; vạn vạn khối vụn bật tung cũng hóa thành lợi khí giết người...
Tuyết Lãng thiền sư dẫn đầu, Thiền Tông đi giữa, trái Tinh Hải, phải Nhai Sơn và gần ngàn tu sĩ nguyên anh hai bên. Giờ phút này, tất cả đều đứng vào hàng ngũ tấn công thánh sơn. Đây đều là những cao thủ mà bất kỳ nơi đâu trên toàn Thập Cửu Châu cũng đều có thể xưng danh lão quái I
Nhân thủ không đầy khắp Tuyết Vực nhưng áp lực khổng lồ phả thốc vào mặt. Đây là một nguồn sức mạnh cực lớn. Mỗi một tu sĩ nguyên anh ai cũng có thể phá núi lật đất. Gần cả ngàn người như thế này tập trung ở một chỗ thì bảo sao con người ta không khỏi chấn kinh mà mất hết tinh thần phản kháng ?I
Chiến dịch bùng nổ !
Nó chỉ xảy ra trên thánh sơn, trong thánh thành tại Tuyết Vực; phạm vi chỉ gói gọn trên một rẻo đất nho nhỏ trên Thập Cửu Châu mênh mông và khởi đầu bất quá chỉ như tóe lên một tia lửa mà thôi. Nhưng chính cái tia lửa ấy vậy mà lại làm bùng lên chiến hỏa đẫm máu âm ỉ sâu dưới đất Thập Cửu Châu cách đây mười một giáp trước !
Gió Tuyết Vực thật lạnh.
Gió Tinh Hải thật rét.
Dòng Lan Hà cuồn cuộn chảy qua vùng thung lũng bằng phẳng và rộng lớn nhất Minh Nhật Tinh Hải, sau khi băng ngang qua thành Toái Tiên vốn đã vắng bóng người từ lâu thì mải miết xuôi đông rồi đổ vào một eo biển hẹp nối liền biển đông với cô đảo nhân gian, quyện hòa dòng nước trong xanh của mình với màu nước biển xanh thẫm yêu dị nơi đây.
Hòn đảo cô lẻ ở trung tâm hải vực hình dạng vẫn y như xưa; duy có cây đào cổ thụ mọc ở nơi cao nhất, tán lá rộng đến nỗi gần như phủ trùm khắp đảo thì màu sắc lại trở nên âm trâm u ám. Hoa hồng cánh cánh rực rỡ như mây tàn lụi. Đâu cành mặt quỷ lại chồi ra, chi chi chít chít ngợp khắp tâm nhìn. Nguồn lực khổng lồ dũng động làm bất ổn cả một vùng không gian.
Dưới mặt nước biển âm u thoắt ẩn thoắt hiện không biết bao nhiêu là đường sáng xanh sẫm mờ mờ. Chúng đan xen kết nối nhau theo một trình tự vô cùng huyền ảo, nhìn thì rõ là một tòa trận pháp khổng lồ cổ xưa !
Lúc này Hoành Hư chân nhân và Phù Đạo sơn nhân đang đứng trên một mỏm đá ngầm gần đó nhìn sang.
Sau lưng hai lão, bóng người lố nhố đen kịt ! Đây Nhai Sơn, Côn Ngô, Tinh Hải, Thiền Tông; nọ đạo yêu ma, Vọng Giang lâu, Vọng Hải lâu; kia là người đến từ đủ mọi miền có danh hoặc vô danh trên Thập Cửu Châu, tu vi cao thấp khác biệt...
Đông không sao đếm xuể !
Đứng từ đầu này nhìn sang đầu bên kia, non nửa vùng hải vực đen kịt những người là người. Cảnh tượng toát ra một uy thế trầm trâm mà hào hùng trong màn đêm âm u quỷ dị !
Ai nấy sắc mặt nghiêm trang, nhiệt huyết căng tràn !
Giữa một đám người như vậy, lớp đại năng mạnh mẽ như Huyền Nguyệt tiên cơ, Nhất Trân hòa thượng cũng mất sức thu hút. Mà đám thiên tài xuất chúng như Phó Triêu Sinh, Tạ Bất Thần cũng chẳng lấy gì làm nổi bật hơn.
Người nào người nấy đều chú mục nhìn về điểm tiên phong dẫn đầu rừng người !
Đó là nơi có hai đại cự phách mạnh nhất, điều khiển toàn trung vực, là sống lưng vững chắc gánh vác cả một cõi Thập Cửu Châu. Đạo bào phần phật bay bay trong gió, phong cách tuy khác biệt nhưng những gì trong mắt họ lại vô cùng giống nhau.
Gậy trúc chín đốt trong tay, Phù Đạo sơn nhân im lặng không nói tiếng nào.
Hoành Hư chân nhân thì chăm chăm nhìn vê phía cây đào mặt quỷ tán phủ gân trọn đảo trước mắt. Ngay vào thời điểm không gian lại chấn động lần nữa và đúng vào sát na vùng trời đêm ở phía chính bắc Tuyết Vực chợt chói sáng dưới tác động của thánh tử Tịch Gia, lão ung dung điềm đạm giơ tay lên khẽ phất một cái...
Tiếp theo là thanh âm như sấm sét vạn trượng rạch ngang bầu trời I
Là tiếng của ngàn vạn pháo sáng bùng nổ trong đêm đen hắc ám !
Đồng thời cũng là tiếng thù hận trở mình tỉnh giấc của một Thập Cửu Châu chịu uất ức dồn nén đã từ mười một giáp nay...
"Âm ! Âm ! Âm !"
Ngàn vạn tu sĩ là ngàn vạn sức mạnh. Tất cả hợp thành một nguồn lực khổng lồ hủy thiên diệt địa. Một nửa dồn vào trận pháp cổ xưa bập bênh dưới mặt biển, nửa kia đánh về phía những mặt quỷ hung ác trên cây đào cổ thụ trên đảo !
Sức mạnh kinh hoàng âm ầm bạo phát !
Đất trời, từ biển cả cho đến đại địa Thập Cửu Châu dưới lớp nước xanh, thảy đều rùng rùng chấn động ! Thiên không Tinh Hải chói ngời. Ánh sáng quyện với màu trời Tuyết Vực xa xa I
Vào lúc này, toàn đại địa Thập Cửu Châu liền trở nên thinh lặng !
Dù có tham dự hay không, dù tu vi cao hay thấp, dù ở ngay Tinh Hải hay ở bất kỳ nơi đâu trên mảnh đất rộng lớn này...
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu, dõi mắt nhìn về vùng chiến trận !
Thậm chí ở cả miền Tuyết Vực xa xôi...
Đây là nơi có địa thế cao nhất trên toàn Thập Cửu Châu, đồng thời cũng là nơi gần với trời xanh hơn cả. Từ đây nhìn xuống có thể nhìn thấy mọi việc đang xảy ra trên miền đất bên dưới, có biến động gì lớn cũng có thể nhìn thấy trước tiên.
Thừa lúc rối loạn, Liễu Không và Ương Kim liền lẻn êm vào thánh điện. Biến cố kinh hồn xảy ra phía sau thánh điện dĩ nhiên cả hai cũng cảm thấy được. Và vào lúc này, vùng hải vực cửa quỷ ở cực đông có chấn động ra sao bọn họ cũng biết rất rõ.
Đích thị là phía Hoành Hư chân nhân tấn công cùng một lúc với họ, mở màn cuộc chiến với Cực Vực I!
Đây cũng chính là đòn đánh phủ đầu tiên phát chế nhân !
Từ đầu, phía Thập Cửu Châu ra kế hoạch theo kiểu hai bút cùng vẽ, xuất thủ đồng thời, làm được thì đó là hiểm chiêu và cũng vừa là kỳ chiêu. Một mặt hạn chế Tân Mật Tuyết Vực giữ liên hệ mật thiết với Cực Vực, nếu có thể tiêu trừ uy hiếp của nó thì quá tốt. Mặt khác lại huy động gần tám phần lực của tu sĩ toàn Thập Cửu Châu đánh thẳng vào cửa quỷ ở cực đông để Cực Vực trở tay không kịp !
Thánh tử hiện thân là Kiến Sầu truyên tin cho bọn họ động thủ. Bọn họ mà mở màn trận đánh ở Tuyết Vực thì quân chủ lực sẽ phát tín hiệu khai chiến với Cực Vực !
Thời gian tu luyện của Liễu Không chẳng mấy lâu dài, kinh nghiệm trận mạc thì nhiều lắm chỉ là mạo hiểm cứu được hai người Kiến Sầu và Tạ Bất Thần khỏi tay một thủ hạ phản hư trung kỳ dưới quyền pháp vương cách đây hai mươi năm trước; vì vậy khi phía đông nam Tinh Hải có biến, trong lòng không khỏi hơi hồi hộp, trống ngực cứ đập thình thình, không sao tĩnh trí lại nổi. Mà cậu ta bây giờ đang đứng cùng với mười mấy tăng nhân Tân Mật trong thánh điện mới kinh, trong khi đó người đồng hành Ương Kim lại đang núp sau bóng tượng tà phật, nếu lỡ bị phát hiện, mất mạng đã kể vào đâu, chỉ sợ có gì sơ suất sẽ làm kế hoạch âm dương giới lần thứ hai thất bại mất !
Liễu Không trà trộn vào nhóm tăng nhân này là để hộ pháp cho pháp vương Bảo Ấn. Vì vậy nơi cậu đang đứng có thể quan sát được mọi sự xảy ra trong điện thánh giả, hình trạng trận pháp vẽ trên đất, tình hình quanh chỗ các thượng sư hộ pháp khác ra sao cũng trông thấy rất rõ, còn pháp vương Bảo Ấn mặc pháp bào đỏ sãm đang ngồi xếp bằng ở ngay chính giữa trận pháp thì nhìn được nghiêng một bên mặt.
Nguồn lực khiếp người của trận pháp thánh tế xuyên qua đỉnh điện thánh giả rồi rót vào mi tâm của pháp vương Bảo Ấn. Tuy người đắm trong ánh phật nhưng vậy mà nhìn thì lại chẳng thấy nổi chút gì trang nghiêm mà trái lại ánh sáng ấy còn khiến quanh thân lão không ngừng phun ra hắc khí quỷ dị, trông nguy hiểm vô cùng.
Trong Đàn thành dưới núi, đại đội tu sĩ đã đánh nhầu. Trên thánh hồ trên đỉnh núi, thánh tử Tịch Gia đã hiển linh; sau khi ra đòn kiềm chân pháp vương Bảo Bình cảnh giới vốn hơn mình một khấc nhỏ, Kiến Sầu vẫn còn đang mải kịch chiến với lão. Mà trong thánh điện này Liễu Không lại chỉ biết trơ mắt đứng nhìn, trong bụng tự nhiên chợt cảm thấy nôn nóng sốt ruột lạ lùng. Ương Kim đang khổ sở núp trong tối tâm trạng cũng nóng như lửa đốt. Nhưng bà lại không giống như Liễu Không. Từng kinh qua Âm dương giới, Ương Kim không quan tâm lắm đến chiến trận, mà điều khiến bà lo lắng nhất lại là pháp vương Bảo Ấn chứ không phải là Kiến Sầu đang khổ chiến với pháp vương Bảo Bình sau hậu điện cách đó không xa kia.
Trong các pháp vương thì Bảo Bình là người mạnh nhất. Xưa kia không có dịp tiếp xúc nhiêu nhưng Ương Kim biết rõ sự đáng sợ của con người này, hơn nữa tu vi của lão lại còn cao hơn cả hữu giới I
Mà cứ xem tình hình này, không biết tại sao nguồn năng lượng như vậy lại khiến lão khổ sở thế kia ?
Nguồn lực cổ xưa đáng sợ trong trận pháp trong điện khiến Ương Kim toát mồ hôi hột, tay đã bấm pháp quyết đạo thuật đánh lén nhưng cứ chần chừ không dám phóng xuất.
Một khi đã làm, biết đâu chẳng trúng người ta mà trúng mình !
Tựa hồ như kẻ chiếm giữ trận pháp này là thần chích, chúa tể thực sự của thế giới này, chứ không phải là kẻ độc tài chuyên quyên, ngọn nguồn của cái ác mà bà căm ghét đã bao năm nay !
Thần chích...
Vừa nghĩ đến hai tiếng này, Ương Kim liền cảm thấy nặng nê muốn nghẹt thở !
Lúc này, hai người họ mỗi người mỗi lo, ai cũng án binh bất động.
Liễu Không biết mình phải tìm hiểu trận pháp trước mắt, kế đến lại phải xem lại xem pháp vương Bảo Ấn có gì lạ thường hay không, nhưng dù vậy tâm trí cậu phần lớn đều dồn hết cả vào trận chiến quyết liệt đang co kéo trên không được một lúc kia I Xem ra Kiến Sầu sư tỷ tình thế không được tốt cho lắm. Pháp vương Bảo Bình chiêu trò đúng là quá nhiều và cũng quá mức âm độc, hơn nữa hết lần này đến này đến lần khác lại cứ nhè điểm yếu của tỷ ấy mà đánh. Có nói lão "cáo già" cũng chẳng ngoa, hơn nữa còn hết sức xứng với hai tiếng này. Trong khi đó ban đầu mánh khóe Kiến Sầu dùng để đối phó cũng đầy đủ, nhờ vào tài năng và bản lĩnh siêu việt của mình mà phá giải được các trận công kích của địch thủ, nhưng về lâu về dài thì cái dở lại lộ ra.
Thời gian nàng tiến giai đại năng quá ngắn. Hay nói cách khác, thời gian tu luyện của nàng thiếu quá nhiều so với tu sĩ cùng cấp. Thiên phú không tệ, khả năng nắm bắt kỳ ngộ vô cùng nhạy bén nên sức mạnh và cảnh giới tăng nhanh đến chóng mặt. Thường thường đúng là tu sĩ ai cũng phải phát điên lên vì ghen.
Nhưng có được ắt có mất. Thời gian tu luyện quá ngắn, đạo thuật nắm giữ và cách thức vận dụng sẽ bị hạn chế phần nào. Bình thường tốc chiến tốc thắng thì ổn, điểm yếu không lộ nhiều; nhưng một khi đánh lâu, chỗ khuyết thiếu sẽ bị nhìn ra. Mà địch thủ hễ đã có cách khắc chế thì lần hồi sẽ ra thắng bại.
Vấn đề của Kiến Sầu bây giờ là ở chỗ này chứ không đâu khác nữa !
Nàng vốn chiếm ưu thế, nhưng sau một hồi hai bên đánh qua đánh lại những đòn chí mạng, pháp vương Bảo Bình thủ đoạn nghiêng về phía tà. Lối đánh lộ rõ thái độ nóng nảy và hiếu sát. Thấy Tịch Gia và Già Lam tựa như sen Tịnh Đế hai thân gần như nhập một trên vùng phế tích thánh hồ phía sau lưng, lão càng chẳng thèm để ý gì nữa, hai mắt vằn đỏ, hai tay vòng lại, tư thế như ôm trăng, vụt giơ lên cao !
"Roạt ! Roạt - ˆ
Bảo bình Tịnh Thiên đang nhắm đến Kiến Sầu chợt phình trướng ! Hình dạng càng lúc càng lớn nhưng cũng càng lúc càng trở nên hư ảo. Chỉ trong nháy mắt, bóng bình đã khuếch trương đến tận biên giới thánh sơn !
Tựa hồ như muốn chụp kín vạn vật thế gian !
Dưới bảo bình thế lớn bằng trời, ngươi có tài cán đến đâu cũng kệ, rốt cục rồi cũng chỉ là một thứ đồ chơi để cho người ta mặc sức nhào nặn hí lộng trong lòng bàn tay mà thôi !
Trò này hai mươi năm trước pháp vương Bảo Bình đã xài qua !
Năm đó Liễu Không vừa thấy đã nhận ra. Ký ức thương đau như bóng ma vẫn chôn sâu trong tâm khảm liền trỗi dậy trong nháy mắt, khiến cậu bủn rủn hết cả người ! Kiềm lòng không được, thiếu chút nữa là đã xông ra rồi ! Hạt cải tu di không có, nhưng trong vô thức thì chỉ muốn bỏ điện thánh giả bên này để ra trợ giúp Kiến Sầu bên kia !
Nhưng ngay lúc đang định động thân thì -
Những gì Nhất Trần sư phụ cậu đã từng nói trong thiền viện mấy ngày trước tự nhiên chợt vang lên trong trí. Nhớ lại mà bất giác rùng mình. Lúc đó, sư phụ cậu và sư bá phương trượng đang đứng trên núi nhìn ra phía biển, còn cậu thương thế vừa mới khá hơn không lâu nên chỉ đứng sau hai người.
Sư bá phương trượng hỏi : "Tốc độ thời gian trong hạt cải tu di tất nhiên rất mau. Tu luyện trong đó thời gian chậm hơn bên ngoài nhiều. Nhưng lão nạp lại chẳng thể nào nhớ được trong hạt cải lại có cái thứ công pháp thất truyền mà ngay cả nhà phật chúng ta cũng không biết kia. Ông nói xem, vị tiểu hữu Kiến Sầu đó, lúc vượt đạo kiếp vấn tâm, đồ đằng thiên long bát bộ làm thế nào mà..."
Sư phụ cậu, Nhất Trần hòa thượng vẫn an nhiên đứng cạnh sư bá phương trượng. Nghe hỏi ông chỉ đưa mắt dõi nhìn lăn ranh giữa trời và biển tây hải mà trầm ngâm hồi lâu. Mãi sau trên miệng rốt cục mới nở một nụ cười đầy huyền bí, ông không trả lời thẳng mà từ tốn hỏi ngược lại : "Một môn hạ Nhai Sơn chỉ cần sáu mươi năm đã đột phá nguyên anh. Người thì thủ đoạn thuật pháp gần như không học được bao nhiêu, mà trong hạt cải lại ở gần tới bốn trăm năm. Rốt cục cái môn côn pháp này cô ta tu đến cảnh giới nào, điều này bần tăng lại càng tò mò muốn biết hơn là thắc mắc về việc học ở đâu ra...
Môn hạ Nhai Sơn sáu mươi năm đã đột phá nguyên anh !
Ở trong hạt cải tu di tới những gần bốn trăm năm !
Trên người nàng, mọi thủ đoạn và đạo thuật đều không có tiến triển rõ rệt. Như vậy trong bốn trăm năm đó, nàng tu cái gì, và tu đến cảnh giới gì đây ?!
Liễu Không nghĩ đến đây thì bao hồi hộp lo lắng muốn ra tay trợ giúp một phen chợt nguội lạnh. Tận đáy lòng, một luồng nhiệt lưu sôi trào liên hăm hở dâng lên thế chỗ !
Không, tình thế trước mắt có cái gì đó là lạ.
Tuy không có giao tình sâu lắm với vị đại sư tỷ Nhai Sơn này, nhưng những trận kịch chiến trong Sát Hồng tiểu giới tám mươi năm trước và ở Tuyết Vực hai mươi năm sau đã đủ để giải thích cho cậu hiểu đây chắc chắn không phải là một cường giả dễ dàng để cho người khác đè đầu cưỡi cổ !
Tỷ ấy không những có thực lực mà còn có cả mưu lược tâm cường giả chứ chẳng chơi I
Đôi mắt Liễu Không thoắt chốc chợt rực lên sáng ngời !
Bảo bình Tịnh Thiên vẫn không ngừng xoáy tít và biến lớn. Tiếng ong ong nó gây ra át hết mọi thứ tiếng khác nghe vô cùng khủng hoảng, chấn động tinh thần ! Pháp vương Bảo Bình chắc mẩm mình đã thắng tới nơi rồi. Đánh nhau càng lâu, lão càng rành từng thuật pháp, từng cách tấn công của Kiến Sầu, từ đó mà tìm được mẹo để khắc chế. Hơn nữa, con người lại mưu ma chước quỷ vô cùng vô tận nên nàng đối phó chẳng kịp. Đó là còn chưa kể đến đám âm linh tà dị đàn đàn lũ lũ và mười ba bộ khô lâu màu đồng sẫm cứ càng lúc càng thô to cường tráng nhờ hút âm linh liên tục. Chúng làm vướng chân vướng tay nàng, khiến nàng không tài nào thoát thân khỏi cuộc chiến nổi, thậm chỉ ngay cả thở lấy hơi cũng chẳng được.
Trong tên của bảo bình thì chữ "Tịnh" có nghĩa là "gột rửa", hoặc thậm chí còn là tiêu trừ. Cách đây hai mươi năm pháp vương Bảo Bình đã từng giở chiêu này. Mà điều hồi đó khi không lại gặp phải tiểu hòa thượng Thiền Tông thọc gậy bánh xe giữa chừng, cứu mất Kiến Sầu. Thế nhưng bây giờ rốt cục thì bổn cũ cũng soạn lại !
"ĐiLĐi ! Đi
Chỉ quyết tach tách như điên, ác tâm trong bụng cũng gầm rú như vũ bão I
Dưới sự thúc giục của pháp vương Bảo Bình, lớp lớp âm linh nhung nhúc nhìn tựa như một nùi mây đen âm u lại phóng ụp về phía Kiến Sầu. Đồng thời, mười ba bộ khô lâu kim sắc cũng từ bốn phương tám hướng đổ tới tấn công cùng một lúc !
Pháp vương Bảo Bình muốn Kiến Sầu không động đậy được nữa I!
Hai mươi năm trước lão đã để sống mất nàng. Thế nhưng giờ đây, lão sẽ thu được cái ả nữ tu từng diễu võ dương oai trên Tuyết Vực này vào trong bình, bắt nàng phải chịu đủ kiểu âm khí ăn mòn, rồi luyện thành con rối uy lực nhất, để cả Thập Cửu Châu này ai ai cũng biết -
Nhai Sơn cao cao tại thượng cái gì, rặt một phường cứt chó cả ! "Đồ ranh con chẳng biết trời cao đất dầy ! Mánh khóe có bấy nhiêu mà cũng dám đâm đầu đi đấu với bổn tọa !"
Câu nói vừa phát thì đạo thủ quyết cuối cùng cũng đánh ra !
Vì đấu pháp với Kiến Sầu trong một thời gian dài nên các ngón tay của pháp vương Bảo Bình đã sưng đỏ lên, giữa các kẽ tay máu tỏng tỏng nhiễu xuống nhưng lão lại chẳng cảm thấy đau đớn chút nào.
"Âm! Ầm! Âm..."
Thủ quyết vừa đánh ra thì bảo bình Tịnh Thiên đã nhận được lệnh. Ngay lập tức, hư ảnh tuyết bạch như ngọc đang phình trướng liền rùng rùng co lại về tâm !
Cứ co được bao nhiêu thì hư ảnh cũng trở nên thực hơn chừng ấy, chẳng khác gì một vật như sương như khói nhưng dần dần lại biến thành thành tường cao chỉ cần đụng nhẹ một cái là con người ta đã phải tan xương nát thịt rồi I
Mà Kiến Sầu lại đang ở trong vùng phong tỏa của nó !
Trên trời dưới đất không lối, vô phương đào tẩu, đã vậy lại còn bị vô vàn âm linh khô lâu vây công, chẳng tài nào có thể thoát thân nổi I
Thêm một đợt công kích nữa vây lấy Kiến Sầu.
Y bào nguyệt bạch của nàng máu nhuộm cũng nhiều, nhìn thế nào đi nữa cũng thấy vô cùng khốn khổ chật vật. Dáng người nhỏ bé rắn rỏi thoắt cái đã bị làn sóng khô lâu và âm linh nuốt chửng.
Vì vậy lúc đó pháp vương Bảo Bình lại chẳng thấy được biến hóa trong ánh mắt tĩnh lặng của nàng : đang nặng nề áp lực vì khổ chiến biến thành trào phúng khinh miệt... Chẳng thấy bối rối mà chỉ có bình tĩnh.
Ngay cả đầu mày đang cau lại cũng giãn ra, đối diện với vô vàn ma quỷ nanh ác dữ tợn khuôn mặt đanh lại như băng tuyết nhưng trông thế mà lại vô cùng động lòng người.
Dưới lớp lớp âm linh vô tận như sóng triều cuồn cuộn ào tới, chẳng ai thấy được sắc mặt của Kiến Sầu. Năm ngón tay nàng vốn đang xiết chặt kiếm Nhiên Đăng thế mà lại tự nhiên lơi đi.
Kiếm rơi khỏi tay rồi biến mất tăm mất tích.
Mặc cho vô vàn âm linh mặt mũi tú mỹ nanh ác nhào tới, mặc cho các cánh tay vàng sẫm của mười ba bộ khô lâu hung tợn đập xuống người, Kiến Sầu không tự vệ, không xuất đòn tấn công mà chỉ thong thả giơ hai tay lên rồi lặng lẽ chắp hai tay lại !
Lòng bàn tay đối nhau !
Các đầu ngón tay tiếp nhau !
Hai tay chắp lại trước ngực !
Đây là cử chỉ vô cùng quen thuộc bình thường trong giới nhà phật nhưng khi do nàng thực hiện thì trông lại còn trịnh trọng trang nghiêm hơn cả các vị cao tăng thực sự !
Thiền ý vô biên, phật quang tươi sáng bừng lên vô tận !
Giữa đất trời chợt vang lên những tiếng khấn niệm kỳ lạ hoàn toàn mới mẻ. Tiếng nghe nhỏ nhưng vĩ đại cao cả, giọng này giọng kia tựa như những dòng chảy nhỏ hòa quyện lẫn nhau, hợp nên trường giang mênh mông ào ào chảy xiết !
Kiến Sầu thả lỏng mi mục. Sát ý vô tận nơi đáy mắt thoáng chốc tiêu tan, nhường chỗ cho một sắc thái từ bi hiên hòa khó tả thành lời chiếm ngự.
Lúc này, đồ đằng khổng lồ từng hiển hiện lúc nàng vấn tâm lại bắt đầu xoay tròn I
Trong hư không sau lưng nàng dựng nên tám mảnh đồ án cổ xưa, đường nét như họa, sắc vàng đầy đặn, tuy hư ảo mà trông giống hệt như thực. Tất cả quây thành hình tròn phân đều tám hướng.
Vào thời khắc này, người trên thánh điện đều không tài nào thấy được bóng dáng Kiến Sầu nhưng đồ đằng đang dần dần thành hình sau lưng nàng thì lại thấy rất rõ !
Đám đông nhất thời xôn xao sôi sục !
Bởi vì đây là hình ảnh, là tôn tại quen thuộc nhất đối với mọi tu sĩ phật môn !
Này là đức "đại Phạm Thiên" bốn mặt lấy chim khổng tước làm vật cưỡi; "A tu la" ba mắt bốn tay, tay nâng nhật nguyệt, thân vượt núi tu di; nọ là đầu "Long chúng" hình dáng như cự ngao, sức có thể đội trời cõng biển; diện mạo hung ác như quỷ, tay giơ đầu lâu đích thị dạ xoa; kia "Già lâu la" dưới hình dáng đại bàng, cánh vàng xoải rộng che lấp bầu trời; "Ma hầu la già" đầu người mình rắn khí ác đầy thân; "Khẩn na la" thì đầu một sừng, hình dạng tuấn mỹ; lại còn có cả "Càn thát bà" xiêm y lụa thắt, vừa thổi tiêu vừa nhảy múa..."
Tám bộ thần !
Đây rõ ràng là thiên long bát bộ nghe phật tổ giảng kinh trong điển cố nhà Phật !
Lúc này chúng thiên long đang rừng rực lửa nóng trong vòng đồ đằng khổng lồ, hình dạng cái thì hiền hòa cái thì hung tợn. Tất cả đều xoay tròn tựa như sao sáng vây quanh bóng nguyệt, ôm trọn vị nữ tu đang bị âm linh bao vây vào giữa.
Chẳng khác gì nàng cũng chính là một phần của đồ đằng này. Chỉ có điều là đồ đằng xoay tròn, còn nàng thì trước sau như một, vẫn luôn tĩnh lặng không động mà thôi !
Vào sát na đồ đằng vừa xuất hiện, pháp vương Bảo Bình chợt lạnh toát cả người, da đầu lùng bùng muốn nổ. Cảm giác tính hớ, nguy hiểm trùng trùng chưa từng có từ trước đến nay liền chọc thẳng vào não !
Nhưng chặn lại thì không kịp nữa !
Đồ đằng ầm ầm xoay tròn. Vào khoảnh khắc hình ảnh in trong đáy mắt lão dừng lại thì đức đại Phạm Thiên bốn mặt đã cao cao ngự trên ngay đỉnh đầu Kiến Sầu !
Vừa lúc đó, tâng tầng lớp lớp âm linh và đám khô lâu đang kiềm kẹp lấy nàng liền như bị tẩy rửa trong bầu không gian đầy sức từ bi mà nghiêm khắc. Tất cả liền tiêu tan như nước bốc hơi, thậm chí ngay một tiếng kêu rên hay rú thảm cũng chẳng có I
Bụi mù vàng sẫm lả tả bay !
Bóng dáng Kiến Sầu lại rõ ràng trong hư không, hiển lộ trước mắt mọi người. Đồ đằng chúng thiên long bát bộ sau khi hư huyền thì bảo bọc quanh thân khiến nàng lúc này trông chẳng khác gì bồ tát rũ mi.
Phải là tồn tại như thế nào mới xứng được chúng thiên long bát bộ bảo vệ xung quanh 2
Chỉ Phật mà thôi.
Kiến Sầu tuyệt không phải phật tu. Pháp thân "Thiên long bát bộ" này cũng chẳng phải chỉ có đệ tử nhà phật mới có thể luyện được. Gần bốn trăm năm trong hạt cải tu di, kẻ có đạo tử thiên mệnh, kỳ tài như Tạ Bất Thần của Côn Ngô, hẳn đã tu luyện đủ thứ đạo thuật thiên kỳ bách quái trong "Thanh Phong Am tứ thập bát ký" nhưng nàng thì lại chỉ học có mỗi một môn này mà thôi !
Phật môn 2
Mật Tông ?
Kiến Sầu khẽ ngước mắt lên. Dưới bầu trời Tuyết Vực, trong cảnh bảo bình cứ càng lúc càng thu hẹp lại, nàng hướng về phía pháp vương Bảo Bình mặt mũi mơ hồ xa xa trong không trung diệu vợi, nhẹ cười : "Kiến Sầu bất tài, học sơ sơ được mấy năm phật pháp, múa rìu qua mắt thợ mà thôi, xin pháp vương đừng ngại chỉ giáo !"
Đừng ngại chỉ giáo...
Lời nói nghe êm ái nhẹ nhàng nhưng lại ngập tràn sát khí !
Nghe vậy, Liễu Không ở trong điện thánh giả liền chợt nhớ tới sư tôn nhà mình có lần nói đùa : Trừ Thiền Tông, tu sĩ môn khác mà đánh nhau, đến khi nói tới mấy cái câu sáo rỗng như "Múa rìa qua mắt thợ'”,"Đừng ngại chỉ giáo" này nọ, thì thực ra đó chỉ là cái kiểu ăn miếng trả miếng đó thôi !
Chịu thua đi !
Đây dần đẹp một trận, đến mười tám đời tổ tông cũng chẳng nhìn ra ngươi cho mà xem !