Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 446 - Chương 446 : Phản Hư Đệ Nhất Sát

Chương 446 : Phản hư đệ nhất sát Chương 446 : Phản hư đệ nhất sátChương 446 : Phản hư đệ nhất sát

Nói cho ngay Liễu Không vốn chẳng thấy Kiến Sầu là người tính tình kiêu căng ngạo mạn nhưng nhìn thần thái khi nàng nói câu đó thì rõ ràng là chẳng coi pháp vương Bảo Bình ra gì. Hay nói một cách khác, nàng tin tưởng bản thân một cách tuyệt đối !

Không thua, không thua đâu !

Cho dù lúc trước đánh nhau nằm vào thế yếu, cho dù trong mắt mọi người cảnh giới của nàng vốn đã chẳng ngang bằng pháp vương Bảo Bình I

Nhưng -

Vậy thì đã sao 2?

Trong tám mươi năm qua, nàng đã làm nên một loạt chuyện mà ai nấy đều cho rằng gân như không tưởng, thậm chí không những làm được mà còn vô cùng thành công. Vì vậy, hai tiếng "Kiến Sầu" đã trở thành huyền thoại người người ngưỡng mộ trên toàn Thập Cửu Châu rồi !

Huống hồ trước tên tuổi mình lại còn ngự thêm hai chữ "Nhai Sơn' !

Từ xưa đến nay tông môn này đã bao giờ có thể lấy lẽ thường mà xét được đâu. Mà đệ tử Nhai Sơn trước giờ cũng khó đoán, khó xét y như vậy !

Tâm đến đâu, ý theo đến đó I!

Cho dù có phải đối đầu với pháp vương Bảo Bình trước mặt, Kiến Sầu cũng chẳng lộ vẻ khiếp sợ mà trái lại nàng lại còn cảm thấy mình mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Đồ văn pháp thân thiên long bát bộ vừa ngưng thực và quán chú vào dáng người đĩnh đạc hiên ngang của nàng, khiến nàng trông vừa như bồ tát tịnh thổ từ bi mà lại vừa như thần phật, chỉ một cử chỉ giơ tay nhấc chân thôi cũng đã đủ hủy thiên diệt địa ! Bốn phương tám hướng, cả đất trời trong tâm mắt lúc này đều nằm dưới nằm dưới bóng bao vây của bảo bình Tịnh Thiên đang chịu sự điều khiển của lão pháp vương.

Thân bình như ngọc, vách tựa như băng tuyết đúc thành.

Khi Kiến Sầu hiển lộ pháp thân thiên long bát bộ rồi nhẹ nhàng đáp trả pháp vương Bảo Bình như vậy, chiếc bảo bình vẫn tiếp tục áp sát tiến vào với tốc độ kinh người ! Làm như bất cứ thứ gì một khi đã bị nó chụp lại ở bên trong thì đều phải thành tù nhân của nó, khó lòng toàn mạng !

Đối với pháp vương Bảo Bình, pháp thân thiên long bát bộ xuất hiện dĩ nhiên là ngoài ý liệu, tâm can chợt dậy nên linh cảm nguy hiểm một mất một còn.

Đơn giản là do thứ khí tức mênh mông tràn ngập không gian kia !

Rõ ràng nàng ta là đệ tử Nhai Sơn, không những vậy lại còn là đệ tử cực kỳ điển hình, trên người toát ra một loại khí chất cũng vô cùng đặc biệt mà chỉ Nhai Sơn mới có, thế nhưng khi triển lộ pháp thân thiên long bát bộ thì con người không biết sao lại thay đổi một cách kỳ lạ, thậm chí ngay cả tu sĩ phật môn chánh hiệu đã tu phật pháp từ hàng trăm hàng ngàn năm cũng không khỏi phải chấn kinh trước uy thế từ trên người nàng toát ra !

Cho đến tận cuối trời, dưới ánh sáng chan hòa lóng lánh trong suốt như ngọc lưu ly của pháp thân thiên long bát bộ, mọi thứ ô uế dơ bẩn đều như chẳng còn đường trốn tránh. Kiến Sầu chẳng khác gì phật chủ sáng sủa công minh giữa đất trời, mà lão thì chẳng qua chỉ là một thứ tà ma ngoại đạo cần phải được quét sạch khỏi bóng tối âm ul

Cái cảm giác bị khắc chế này sao mà khủng khiếp !

Bàn tay lành lặn còn lại của pháp vương Bảo Bình mất tự chủ run lên bần bật, ngay sau đó tim cũng đập thình thịch liên hồi. Tuy trong bụng vẫn còn ý cố thủ đến cùng, nhưng cơ thể đã bắt đầu báo hiệu cho lão biết tình thế trước mắt quá xấu, ý muốn thoái lui cũng tự nhiên chợt sinh !

Nhưng làm sao dám lui !

Lui thế nào được bây giờ !

Ngay từ mười một giáp trước, khi đã quyết định phản bội minh ước với toàn Thập Cửu Châu, cắt đứt hoàn toàn với Thiền Tông thì Tân Mật Tuyết Vực đã thành thế một mình một ngựa, chẳng cách nào mà quay đầu nổi được nữa.

Không vĩnh sinh bất tử được thì chỉ còn nước tan thành mây khói !

Trên đời này xưa nay chẳng có cái kiểu lập lờ nước đôi bao giờ. Cho dù có thì tôn tại vốn ẩn trong bóng tối kia cũng chẳng nhân từ mà đồng ý với bọn họ !

'Aaaaaa-'

Vô vàn ý nghĩ lóe lên trong óc, tựa hồ như cả đời tu đạo từ trước đến nay của pháp vương Bảo Bình đều cô đọng hết vào thời khắc này ! Lão chợt ngửa mặt lên trời thét dài. Trong cơn cuồng phong đang quất vào mặt, tiếng kêu vừa khản đặc vừa điên cuồng ấy liền từ đỉnh thánh sơn vang dội khắp một miền Tuyết Vực đã vốn chẳng còn giữ nổi vẻ tĩnh lặng như ngày xưa...

Tăng bào đỏ sậm như nhuốm máu.

Ngay khi tiếng thét kia vang lên, trong không gian bốn bề trống trải cũng liền dội trả lại tiếng, tựa hồ như đất trời đáp trả, cho lão biết câu trả lời của nó.

Vừa nghe mọi người ai nấy đều chấn động tinh thần ! Trên thánh điện trên đỉnh núi, Liễu Không và Ương Kim đưa mắt nhìn nhau đầy bối rối; trong hành lang treo la liệt một dãy dài ống chuyển kinh của điện thánh giả, cách một bức tường nhìn vào bên trong, Khúc Chính Phong lẳng lặng nhíu mày; dưới chân thánh sơn, đang mải tiến công cùng với hằng hà sa số tu sĩ Thập Cửu Châu, Tuyết Lãng thiên sư chợt khựng chân lại, ngửa đầu trông sang, tăng bào trắng toát bay bay phần phật theo gió...

Tiếng thét chẳng khác gì những cơn sóng cả không ngừng ầm ầm đập tới, tưởng đâu như trời đất đang đùng đùng nổi cơn tức giận. Ngay như người ngoài cuộc nghe mà cũng cảm thấy thần hồn điên đảo. Nhưng Kiến Sầu ở ngay tận tâm bão thế mà lại vẫn bình tĩnh như không.

Bởi nàng hiểu rất rõ. Đất trời mênh mông, thiên địa bất nhân vô tình thì há có thể vì một gã thất phu tức giận mà giáng cơn thịnh nộ ? Đây chẳng qua chỉ là pháp vương Bảo Bình bị dồn vào ngõ cụt, chó cùng rứt giậu, tiếng thét của lão va phải vách bảo bình Tịnh Thiên đang từ bốn phương tám hướng dồn lại nên mới dội tiếng, nghe ong ong đầu óc mà thôi.

Lọt thỏm trong vòng vây mênh mông của bảo bình, dáng người nho nhỏ của Kiến Sầu thật như đom đóm đấu với nhật nguyệt, như một hạt cát giữa biển xanh bạt ngàn, như một chiếc thuyên con chao đảo gặp sóng cả là nát bấy.

Nhưng thế mà nàng vẫn cứ trụ vững.

Tựa như một ngọn núi hiên ngang hùng vĩ, dù đất trời có biến sắc, ta cũng tuyệt không đổ !

"Âm! Ầm! Âm..."

Sau tiếng thét đột ngột của lão pháp vương, chiếc bảo bình liền tăng tốc độ, ép Kiến Sầu vào trong càng mau gấp bội ! Đỉnh thánh sơn răng rắc, tiếng dội trâm đục khó chịu rên vang.

Bóng bình biến ảo toát ra sức mạnh hủy sơn diệt địa !

Trên vách trong bình chợt nổi nên vô vàn chữ phạn kim sắc sẫm màu. Tất cả đều ùn ùn đâm ra ngoài tựa như tằm kéo tơ, ra đến đâu thì tạo thành những đường kim tuyến cực mảnh đến đó. Nhưng khác với lúc trước, chúng thế mà lại đen thui, vừa xuất hiện thì đã mang sức mạnh trói buộc thiên địa, cắt nát mọi khoảng không trên đường đi, chẳng khác gì âm linh u hồn phóng thẳng tới Kiến Sầu !

Làm như cắt nát không gian thì tiện thể cũng cắt nát cả nàng được vậy I

Kim quang rực rỡ vô tận cùng với sắc đen thâm sâu thuần túy ngưng tụ thành một hình bóng vừa thâm trầm mà sáng lạn phản chiếu trong đáy mắt Kiến Sầu...

Đôi con ngươi không động mà chỉ có bóng ánh sáng kia uốn éo chao đảo !

Nhưng vào thời khắc này, thứ chói mắt nhất trong không gian không phải là bảo bình Tịnh Thiên mà là -

Bóng thiên long bát bộ rừng rực sau lưng nàng !

Giữa đất trời mênh mang, nghe như có tiếng thở dài từ cõi xa xăm cổ xưa vọng về. Trước mắt mọi người, bóng bảy bộ long chúng, Già Lâu La, Càn Thát Bà lẳng lặng lu mờ. Hay nói cho đúng hơn, không phải là chúng tối đi mà là bóng thứ tám ở chỗ cao nhất quá sáng.

Đức Đại Phạm Thiên bốn mặt, diện mục uy nghi, ánh mắt trang nghiêm tựa như một bức tượng phật thấm đượm hương khói từ hàng trăm ngàn năm qua, phật quang tỏa sáng vạn trượng !

Ngay khi Kiến Sầu tâm niệm vừa động, những đôi mắt từ bi trên bốn mặt nhìn tứ phương của ngài nhẹ nhàng khép lại, rồi bay thoát ra khỏi khuôn khổ tròn tròn của đồ đằng pháp thân thiên long bát bộ. Ánh hào quang ngay lúc đó cũng tắt đi đoạn nhập vào dáng người trong sắc áo màu nguyệt bạch.

Sát cơ bừng bừng trong mắt chợt nhuốm vẻ từ bi...

Vào lúc này, đôi con ngươi vừa tĩnh lặng vừa sâu thẳm của nàng liền trở nên rất lạ lùng. Bởi chúng băng lãnh, sát ý không tan song đồng thời cũng vì đượm một chút hơi hướm từ bi nên nhìn lại ấm áp. Thật chẳng biết là ma hay thân !

Hai mươi năm trước, nàng đã phải chịu một đòn này của pháp vương Bảo Bình mà hoàn toàn không có sức chống trả. Nhưng hai mươi năm sau bổn cũ soạn lại thì nàng không sợ nữa I

Tất cả bắt nguồn từ sức mạnh và lòng tự tin đến cực điểm, từ đạo tâm kiên định không cách nào tan sau bốn trăm năm tịch mịch khổ tu trong hạt cải tu di I

Đôi mắt Kiến Sầu vẫn điềm đạm tĩnh lặng, thậm chí chẳng gợn lấy một chút ưu tư hay lo lắng. Mà ngay khi bị bảo bình Tịnh Thiên hóa thành lồng giam vây vào trong, nàng chỉ đánh ra một chưởng trông vô cùng bình thường !

Đất trời tịch tĩnh như thưở nguyên sơ.

Lúc chưởng kia đánh ra, hư không tịnh không dao động, thậm chí làn gió mát đang phơ phất thổi qua cũng chẳng bị phiền...

Trong khu rừng chết, một chiếc lá khô bị gió cuốn đi, rồi chao nhẹ xuống đất...

Một làn bụi mỏng bốc lên.

Vào khoảnh khắc ấy, bốn phương tám hướng trên toàn Tuyết Vực chợt mênh mang vang rền tiếng chuông. Đó là hồng chung trong vô vàn đền miếu trên khắp miền băng tuyết cùng đồng thời hòa giọng, tiếng thanh trong như kim ngọc va nhau.

Bóng chưởng kim sắc thứ nhất tích tiểu thành đại, đi sau mà tới trước, ầm âm thuận theo đường đi của chưởng lực mà tiến tới I

"Đùng !

Tiếng va đập chát chúa, bảo bình Tịnh Thiên bị choảng một cú kinh hồn !

Vốn vẫn công kích liên miên không ngừng nhưng đang sắp sửa ép tới trước người Kiến Sầu thì thân bình chợt đảo qua đảo lại dữ dội !

'AmP"

Bóng chưởng thứ hai bồi thêm I!

So với chưởng trước thì chưởng này lớn hơn, nguồn lực ẩn chứa bên trong cũng hùng hậu hơn. Nó chẳng khác gì như gõ chuông dộng ngay lên vị trí mà đạo chưởng ảnh thứ nhất đã đập trước đó.

Một dấu tay phật khổng lồ sắc nét liền in sâu xuống thân bình.

Khi bóng chưởng thứ ba đánh tới thì bảo bình Tịnh Thiên không thể nào tiếp tục tấn công Kiến Sầu được nữa, tức thời liền phình to, một lần nữa lại dạt ra bốn phương tám hướng !

Rõ ràng là nó muốn lui !

Nhưng công cho đã rồi bây giờ muốn lui là lui dễ dàng vậy sao ?

Đức đại Phạm Thiên trong thiên long bát bộ là phật bốn mặt, bốn đầu, tám tay. Trong hạt cải tu di, Kiến Sầu tu đạo này đã lâu, cảnh giới pháp thân cũng đã luyện đến bậc cao nên nàng mượn lực của đức đại Phạm Thiên không chỉ đến mức giống như khi xưa tiểu cô nương Cố Linh tộc Mỏ Chim ở Cực Vực mượn lực của Tam Túc Kim Ô mà mỗi một đường đánh ra bên trong còn có bốn đường chồng lên !

Một chưởng hóa bốn !

Mà cái sau so với cái trước uy lực đều cao hơn một phần* !

Hay nói khác, chưởng thứ tư của Kiến Sầu uy lực tích tụ sẽ hơn chưởng thứ nhất sáu thành* I

(* Một phần là 20%. Như vậy chưởng thứ tư mạnh hơn chưởng thứ nhất 60%)

Ngay từ ban đầu, pháp vương Bảo Bình vốn đã phải ăn một đòn đánh lén, mất sức rất nhiều nên phải rơi vào thế hạ phong; vừa rồi lại giở đủ trò để làm khó nàng, tinh thân cũng có phần mỏi mệt. Nhờ có bảo bình Tịnh Thiên lợi hại, lão cầm cự được với nàng đã là cố gắng hết sức rồi, bây giờ lại còn phải đối đầu với chưởng thứ tư mạnh hơn những sáu thành thì làm sao chịu nổi !

Ngay cả trốn cũng khó trốn !

Lão pháp vương trợn trừng mắt nhìn mà tức, còn chưa kịp thu lại chiếc bảo bình giờ đã như nỏ mạnh hết đà thì chưởng cuối cùng đã nhanh như chớp đánh xuống chỗ lõm mà ba chưởng trước đã để lại I

Bóng chưởng đỏ màu đồng lúc này đã cực lớn, có thể bao trọn mười trượng !

Bảo bình sau khi giãn lui thì càng lớn, nhưng bóng chưởng đánh tới cũng chẳng hề nhỏ đi. Chỉ trong nháy mắt nó đã đập xuống khít rịt. Bảo bình Tịnh Thiên là chí bảo vô thượng của Mật Tông Tuyết Vực, nhưng dù vậy nếu phải ăn một hơi bốn chưởng, cái nào cũng mạnh hơn cái trước, thì cũng không sao trụ nổi I

Ngay tức khắc trong không gian nghe như có tiếng rú thảm. Âm thanh tuy hòa lẫn với tiếng chuông đang ong ong vang vọng trên khắp các điền miếu của cả miền Tuyết Vực nhưng lại rất rõ ràng...

"Rắc ! Rắc !"

Tiếng lanh canh trong trẻo như tiếng ngọc lưu ly bể vụn.

Chưởng ảnh xuyên qua bóng bảo bình rồi tiêu tan trong nền trời đêm xa xăm. Nhưng trên thân bảo bình thì lại hiện lên một đường rạn nhỏ. Chẳng khác gì chớp lóe nhì nhằng rạch ngang thiên không, đường rạn này sau đó liền nhanh chóng lan rộng. Chẳng mấy chốc trên thân bảo bình đang chụp xuống một vùng đất trời mênh mông chợt chẳng chịt đầy những đường nứt ngang dọc như mạng nhện !

"Lách cách ! Rắc ! Rắc..."

Trong ánh kim quang mênh mang, hàng mày lá liễu thanh tú của Kiến Sầu trông lãnh diễm mà tĩnh mặc vô ngôn; đáy mắt bình lặng, tựa hồ như hoàn toàn chẳng ngạc nhiên gì trước kết quả nghiền ép vừa xảy ra.

Nàng chỉ giơ tay lên phất nhẹ.

Ống tay áo rộng, họa tiết mây lành kín đầy trên nền vải lúc này tựa như mây mù xô nhau bay trong bầu trời đêm đen tuyền của Tuyết Vực, chỉ còn lại tàn ảnh mờ mờ nơi chân trời. Phất một cái, gió mát thoáng qua cuốn đi tất cả.

Gió đến đâu bảo bình tan tành đến đó.

Ngàn ngàn vạn vạn đường rạn khuếch trương, khiến cái lông giam đang phủ trùm một vùng trời có cả thánh sơn và thánh điện phải vỡ vụn. Hằng hà sa số mảnh vỡ óng ánh tuyết bạch như ngọc lả tả rơi khắp mọi miền mọi nẻo cao nguyên trong lành tinh khiết...

Thật chẳng khác gì một trận mưa sao giăng kín bầu trời ! Bảo bình Tịnh Thiên cũng chính là mệnh khí của lão pháp vương, kết nối với thân hồn và tâm mạch. Ngay khi phải chịu hết chưởng này đến chưởng khác của Kiến Sầu, lão đã hộc máu miệng, trong linh đài chỉ thấy chao đảo, hoa mắt ù tai, nặng nề đến mức muốn tê liệt thần hồn !

Bình nát thì mặt đã xám như tro. Cái thân gây gò mặc tăng y đỏ sẫm nhìn như nhuốm máu đột nhiên bỗng lùng bùng rạn nứt ra ngàn vạn đường, khiến lượng máu còn lại trong người và linh lực tinh thuần tích góp từng chút một trong không biết bao nhiêu năm liền bắn tung tóe ra ngoài...

Mãi cho đến lúc này, pháp vương Bảo Bình mới biết mình đã gặp phải một đối thủ kinh khủng như thế nào. Vào lúc ánh mắt run rẩy ngước lên giao với ánh mắt của Kiến Sầu từ trên cao nhìn xuống, lão mới chợt hoảng hốt hiểu ra ngay từ lúc mới bắt đầu trận đánh, kẻ bị thăm dò, bị trói buộc thật chẳng phải là Kiến Sầu mà là -

Chính lão với tâm địa thăm dò, trói buộc I!

Ở một nơi như thế này trên Thập Cửu Châu, danh nổi như cồn thì dễ là người chỉ có cái tiếng hão thôi sao ?

Nữ tu trước mặt lão là kỳ tài lẫy lừng nhất của Nhai Sơn Trung Vực trong một trăm năm nay, là người từng liệt danh trên bia Cửu Trọng Thiên, hơn nữa chỉ trong tám mươi năm đã đột phá lên tới phản hư !

Một người như vậy thì tâm trí sao có thể lấy lề thói tâm thường mà luận ?

Pháp vương Bảo Bình cứ tưởng thời gian tu luyện quá ngắn, địch thủ ắt phải có khiếm khuyết và thiếu kinh nghiệm, mà Kiến Sầu thân là đại năng phản hư thì lý nào lại không đoán ra !

Dùng dằng bấy lâu chẳng qua là để nhân dịp này thử xem lão tài giỏi đến cỡ nào cho biết. Vả lại cường giả tu luyện càng lâu thì cảnh giác cũng lắm, thủ đoạn cũng nhiều. Để lão đắc chí tự mãn cho đã, lúc tưởng thắng tới nơi thì cũng chính là lúc nàng ra tay phản công !

Đòn chí mạng không cần nhiều, một thứ là đủ !

Vào thời điểm mấu chốt đánh cho lão không trở người được, đánh đến nỗi hy vọng tiêu tan, hồn phi phách tán mới thôi I

Bảo bình đã phá, đánh nữa thì chắc chắn là đủ thứ thê thảm !

Pháp thân thiên long bát bộ vốn là tám bộ thần nghe phật tổ giảng đạo trong thuyết nhà phật. Đức đại Phạm Thiên chẳng qua chỉ là một trong tám bộ mà thôi. Thế tức có nghĩa là sau đó Kiến Sầu sẽ còn nhiều chiêu khác nữa !

Tự tâm thiện ác rành mạch, dù lão pháp vương có thoi thóp nàng cũng không vì thế mà thủ hạ lưu tình !

Lúc trước quyết tâm ra sao thì bây giờ tráng khí vẫn hừng hực như vậy !

Các đòn đánh vừa mạnh vừa nhanh cứ liên tục từ trên cao nã xuống không chút nương tay. Trong thánh hồ nơi nơi đổ nát, trên miền băng tuyết mênh mông cạnh bờ hồ, đâu đâu cũng là cảnh tượng tan hoang tiêu điều, nhìn mà lạnh cả người.

Cả người đã thủng nát, pháp vương Bảo Bình bất đắc dĩ phải để nguyên anh xuất khiếu.

Anh thể cao ba tấc vốn đã tàn tạ đến không còn ra bộ dáng gì nữa nhưng lão chẳng muốn chết, chỉ cần còn thần hồn thì bằng giá nào cũng có ý cầu sinh, vì vậy mà cố sống cố chết chạy về phía điện thánh giả !

Uy năng ở đỉnh trận pháp thánh tế đã giảm rất nhiều. Trên không, nguồn năng lượng màu đỏ đồng vẫn đổ xuống điện thánh giả bên dưới như thác ! Mà nghe trong hơi hám thì dường như có một luồng khí tức khủng khiếp nào đó đang dần dần tỉnh dậy !

Pháp vương Bảo Bình biết vào lúc quan trọng như thế này cho dù có chuyện gì xảy ra lão cũng phải thi pháp, tung phép tối hậu nhằm kéo dài thời gian giúp pháp vương Bảo Ấn. Nhưng đang khi ngàn cân treo sợi tóc thì ai hơi sức đâu mà lo được nữa !

Hơn cả ngàn năm cực khổ tu luyện, có ai muốn chết đâu ! Đúng là Tuyết Vực có luân hồi thật, song một khi thần hồn đã tan thành tro bụi thì cũng tức là tiêu tán vĩnh viễn, chẳng còn lại một chút dấu vết nào nữa trong cái vũ trụ vừa sôi động vừa lại tịch mịch này.

Lúc này pháp vương Bảo Bình chẳng còn lòng dạ nào lo đến chuyện khác nữa I

Sau lưng lão, cây kiếm Nhiên Đăng trong tay Kiến Sầu bung nở đóa đóa phật liên sáng rực. Tuy nguồn lực mênh mông tinh thuần của nó còn chưa đụng đến người nhưng khí tức thì khủng bố hủy diệt đến nỗi nguyên anh của lão cả người đều run lên cầm cập.

Tuyệt vọng thét thảm, nó ba chân bốn cảng chạy vút về phía điện thánh giả I

"Cứu ta - "

Nguyên anh chỉ có ba tấc, sức cùng lực kiệt thì tiếng to được là mấy. Đang lúc đao kiếm chan chát cộng với tiếng khấn tụng ồn ào hỗn tạp trên Tuyết Vực nên chẳng một ai chú ý nghe ra.

Nhưng...

Ngay khi cái tiếng kia vừa vang lên, cả tòa điện thánh giả vậy mà lại hơi rung một cái, tựa hồ như sâu dưới lòng đất dưới chân nó, có một thứ gì đó tà ác hung hiểm vừa chợt choàng mình tỉnh giấc ! Không gian bỗng nhiên nặng nề trì trệ !

Một sức ép mạnh mẽ, áp đảo hết mọi sự sống xung quanh chợt giáng xuống, tung ra tâng tâng bóng ma dầy đặc phủ kín tâm can mỗi người.

Nó khiến cho người phải sợ, phải chùn bước !

Nhưng ai sợ thì sợ chứ trong đó không có mặt Kiến Sầu !

Kiếm của nàng xưa nay chưa từng biết sợ I

Lòng nàng xưa nay cũng chưa từng thoái chí !

Sức ép mênh mông khổng lồ kia hoàn toàn chẳng thể nào khiến nàng sợ nữa là nói tới chuyện lùi bước nửa phần ! Mà trái lại nó còn giục nàng ngược gió bay lên, kiếm Nhiên Đăng hóa thành một đạo ánh sáng phóng thẳng đến Bảo Bình !

Quyết giết chính là sinh !

Quyết diệt chính là tồn !

Pháp vương Bảo Ấn là cái thá gì, ngay cả thần chích Thiếu Cức ra mặt còn chẳng cản được ! Nàng mà đã muốn lão chết canh ba thì lão tuyệt chẳng sống được tới canh năm II

Trong chớp mắt, một kim quang cuốn theo hắc khí dày đặc từ trong điện thánh giả phóng lên. Liễu Không thét lên khản giọng, nhưng cái tiếng cảnh báo "Coi chừng" của cậu vẫn không thể ngăn chặn nổi thân người Kiến Sầu !

Công kích này vừa thánh vừa tà, nhắm thẳng đầu nàng đập xuống !

Nhưng Kiến Sầu lại làm như không cảm thấy, thậm chí đưa mắt liếc nhìn cũng không !

Đường kiếm vẫn cứ thế đâm thẳng về phía trước I Một tiếng "Bốp" nhỏ vang lên !

Ánh kiếm bén nhọn từ trên họa tiết hoa sen bảo tướng trên đầu mũi kiếm kiếm Nhiên Đăng xuyên thấu nguyên anh tàn tạ của pháp vương Bảo Bình đơn giản dễ dàng như đâm qua một cái bọt khí.

Trong nháy mắt, như mây mờ khói tán !

Ngay cả một tiếng hét thảm yếu ớt cũng chẳng kịp kêu !

Đại năng phản hư trung kỳ, pháp vương Bảo Bình của Tân Mật Tuyết Vực -

Bỏ mạng !

Người giết là Kiến Sầu Nhai Sơn !

Đồng thời, đạo kim quang ngang tàng hung hãn từ điện thánh giả cũng đã phóng tới trên đỉnh đầu nàng. Nhưng khi nó đâm xuống thì chợt có tiếng sóng gầm vạn ngọn chợt ầm ầm xô tới, quét ngang cả một vùng đất trời.

Kiếm quang tỉnh thuần mà xanh đậm !

Thân kiếm xanh sẫm tựa như cô đọng bề sâu của biển cả, ẩn trong mình con nước ròng nước lớn của bao năm tháng bể dâu, nhìn lạnh mà lại có phần ôn nhuận, trong ôn nhuận lại thoáng có chút nho nhã. Kiếm và chủ, tuy hai mà một I

Đường kiếm tựa như sóng cả !

Thế tới mạnh hơn nhiều so với đòn công kích vàng đen hỗn tạp kia !

Nó san bằng mọi nguy hiểm đang bủa vây trùng trùng, quét sạch lệ khí nặng nề, uy thế thậm chí còn gấp mười, gấp trăm lần, kèm theo kiếm ý dời non lấp biển băng băng xé không, hướng về phía điện thánh giả đang nằm trong bóng kim quang dưới trận pháp thánh tế mà bổ xuống !

"Âm !" Nhát chém rền vang cực lớn, uy thế không thua gì cú phiên thiên ấn kinh thiên động địa mà năm xưa Kiến Sầu đã đập xuống điện thánh giả ở nơi chót vót trên đỉnh thánh sơn này !

Trong nháy mắt, cả đại điện liền sụm thành một đống đổ nát !

Mà bên trong, dưới tòa trận pháp ánh đỏ sáng ngời, pháp vương Bảo Ấn với con mắt đang giấu mình dưới lớp lớp hắc khí dầy đặc rốt cục chẳng còn chỗ nào ẩn thân, cứ vậy mà lộ diện, trông chẳng khác gì yêu ma hiện hình giữa đất trời I

Tất cả đều xảy ra chỉ trong vòng một sát na ngắn ngủi !

Kiến Sầu đứng lặng trong không trung, ánh mắt vẫn chuyên chú nhìn thẳng về phía trước chứ không hề liếc xem bóng người đang hạ xuống phía sau rồi đứng áp lưng lại với mình, tựa hồ như nàng đã biết trước người đó sẽ ra tay, biết y cũng sẽ có đủ thực lực để ngăn lại đòn đánh kia vậy.

Gió trời lồng lộng, y bào hai người phần phật bay bay, quấn quyện vào nhau...

Giữa đất trời, hai sắc màu, hai thái cực, bên thâm trầm bên nhàn nhạt. Đồng thời đó cũng là hai bóng người lẫy lừng nhất, siêu phàm thoát tục nhất trong thế giới này. Kiếm Hải Quang và kiếm Nhiên Đăng cùng hướng vê một phương, cùng chĩa vê kẻ thù chung !

Bóng nguyệt ánh vàng, đêm khuya xanh thẳm !

Vào thời khắc ấy, trong không gian tịch mịch vô biên, nhiêu đệ tử Nhai Sơn lệ nóng vòng quanh, trong tâm khảm khắc sâu cảnh tượng hào hùng huy hoàng trước mắt...
Bình Luận (0)
Comment