Chương 447 : Pháp vương Bảo Ấn
Chương 447 : Pháp vương Bảo ẤnChương 447 : Pháp vương Bảo Ấn
Cách đây hai mươi năm, mười mấy sinh mạng trẻ tuổi đã ngã xuống, máu đỏ nóng hổi loang lỗ trên miền đất Tuyết Vực cao rộng này. Hai mươi năm sau, vào một đêm trăng tỏ như đêm nay, đồng môn của họ đã nhằm về phía miền đất hung tàn đã đoạt mạng họ ấy mà bạt kiếm, bắt kẻ thù đền lại nợ máu năm xưa I
Nhai Sơn !
Nhai Sơn...
Bạt kiếm chính là dấu ấn dũng cảm nhất lưu lại trên người mỗi đệ tử Nhai Sơn.
Khúc Chính Phong đến nơi rất sớm, hơn nữa cũng chẳng bị ai phát hiện, mà nhiều khi vào lúc đó ở trong điện thánh giả tình thế cấp bách, pháp vương Bảo Ấn cho dù có phát hiện ra hắn cũng không ra tay ngay.
Dù vậy Khúc Chính Phong cũng không yểm trợ Kiến Sầu ngay từ đầu. Mãi cho đến thời khắc ngàn cân treo sợi tóc khi nãy, hắn mới tuốt kiếm, hiển lộ cho Tuyết Vực trong đêm thấy cái uy thế bức người nhất của một đại kiếm hoàng đất Minh Nhật Tinh Hải là như thế nào !
Khuôn mặt thường ngày nho nhã, thấm đẫm cái uy của nhiều năm lăn lộn ở Tinh Hải bây giờ lại càng rét lạnh đáng sợ hơn; mi mục cũng nhuốm vẻ lãm liệt không tan sau đòn xuất thủ lăng lệ nhanh như chớp giật vừa rồi.
Hắc bào phần phật trong gió, họa tiết chỉ vàng thêu chìm trên áo anh ánh dưới trăng, kiếm Hải Quang sẫm xanh như màu sóng cả ngầm cuộn dưới biển sâu. Trông thì vẫn còn thấy được phảng phất dáng vẻ năm xưa.
Có bao nhiêu người nhận ra bóng dáng hắn thì có bấy nhiêu người biết rõ lai lịch của hắn.
Vào thời khắc ấy, ai mà lại chẳng thấy được đây chính là Khúc Chính Phong năm xưa !
Đứng trong một góc đổ nát, Liễu Không và Ương Kim dõi mắt nhìn lên hai bóng người cầm kiếm xa xa. Vì không rõ lắm những ân oán thị phi có liên quan đến Nhai Sơn năm đó nên cả hai chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt thật rung động lòng người, còn mọi thứ khác đều rất mơ hồ. Nhưng Tuyết Lãng thiên sư đứng dưới chân thánh sơn thì đầu đuôi xuôi ngọn những chuyện xưa chuyện nay đều biết tường tận chân tơ kẽ tóc. Nhờ vậy ông lại thấy được trên người hai bóng hình khẳng khái ấy toát ra một điều gì đó vô cùng giống nhau.
Mà trên người của các đệ tử Nhai Sơn khác cũng có;
Chẳng bao giờ biến đổi cho dù thời thế có xoay vần ra sao chăng nữa.
Đây chính là khí chất đặc biệt nhất của Trung Vực, của Thập Cửu Châu.
Án ngữ ở tiền tuyến thánh sơn là điện thánh giả hiện đã sụp đổ dưới nhát kiếm của Khúc Chính Phong.
Dường như có mối tương thông nào đó gắn liền với ngọn thánh sơn nguy nga và không gian, trận pháp quỷ dị ở bên trong vẫn hoạt động như trước. Đường vận hành hết luồng này đến luồng khác nhịp nhàng lưu chuyển. Hắc khí lớp lớp như sóng cuộn phun lên ào ạt, phủ kín cả người pháp vương Bảo Ấn. Thậm chí da dẻ lão cũng giống như bị nó ăn mòn mà nứt ra chảy máu từng khúc. Trong khi đó lớp da bên dưới thì lại phông lên gấp mấy lần, mạch máu phập phồng ngoe ngẩy nhung nhúc những con gì nho nhỏ như rắn...
Cơ thể pháp vương Bảo Ấn đột nhiên lớn gấp đôi !
Thay đổi đột ngột nên dĩ nhiên là cực đau ! Thình lình lão bỗng ngửa đầu lên, miệng há hốc như muốn gào nhưng lại chẳng phát ra tiếng I
Khuôn mặt vốn nghiêm nghị thoắt cái liền nổi đầy gân xanh ngoằn ngoèo trông cực kỳ tà ác. Còn khí đen đang cuồn cuộn vờn quanh người thì xô dồn về phía hai con mắt của lão. Chúng xóa sạch chút ánh sáng nhân tính còn lại dưới đáy đôi con ngươi rồi lấp vào đó khí tức hung lệ và tịch diệt của một thời cổ xưa nhất trong quá khứ !
Cuối cùng, trong ánh kim quang tựa như một dòng thác vạn trượng nghiêng nghiêng đổ xuống, pháp vương Bảo Ấn cũng từ từ đứng lên I
Dấu khoét dọc to rộng trên mi tâm lão trông u ám tối tăm. Tuy hình dạng giống như một con mắt thật nhưng bên trong lại chẳng phân ra tròng đen tròng trắng. Song khi lão ngẩng đầu lên nhìn về phía Kiến Sầu và Khúc Chính Phong, thậm chí xa hơn nữa là vê phía chỗ có tồn tại không biết tên là Tịch Gia hay Già Lam kia thì cái nhìn đó lại khiến người ta có cảm giác như lão đang chú mục nhìn thật sự !
Làm như sau con mắt đó còn ẩn giấu ngàn ngàn vạn vạn ánh mắt khác vậy !
Trông mà sởn gai ốc hết cả người I
Thậm chí khi phải đối đầu trước đòn đánh mạnh nhất của pháp vương Bảo Bình, Kiến Sầu còn chưa bao giờ cảm thấy tim mình đập thình thịch như thế này !
Đó là lão còn chưa động chân động tay gì, chỉ mới đưa mắt nhìn kỹ một chút mà đã vậy rồi !
Cách đây hai mươi năm, Tân Mật Tuyết Vực với Cực Vực đã âm thầm mưu đồ với nhau. Nhưng không ngờ Côn Ngô - Nhai Sơn lại phái đệ tử tinh anh đi điều tra, phát hiện ra được kế hoạch lúc đó của hai phía. Bọn họ đã không quản thân mình mà hy sinh, cốt sao truyền tin này vê đến Trung Vực mới thôi. Vì vậy mới có chuyện Kiến Sầu và Tạ Bất Thần đi tra xét Tuyết Vực một lân nữa.
Tân Mật lên kế hoạch đã bao năm, nhưng cuối cùng bởi tại hai người bọn họ mà thất bại trong gang tấc, buộc lòng phải ngưng lại giữa chừng. Nhưng thật ra đây cũng chỉ là tạm ngưng...
Ý tưởng mưu đồ năm xưa vẫn còn. Cho dù bọn Kiến Sầu ngăn trở thì cùng lắm là đẩy lùi kế hoạch, dời lại hai mươi năm sau mà thôi.
Hai mươi năm sau, pháp vương Bảo Ấn rốt cục cũng hoàn thành tế điển mà năm đó vốn phải làm xong !
Mặc dù cái giá phải trả thoạt nhìn rất chua và thảm : Dưới sự tấn công như chớp giật, nặng nề như vũ bão của tu sĩ ba phương Nhai Sơn, Tỉnh Hải và Thiên Tông, sức tự vệ của thánh điện nhanh chóng tiêu tan; trận pháp thánh tế thì cũng vì tín đồ bên dưới cứ không ngừng thức tỉnh mà suy yếu; cuối cùng Tuyết Vực cũng chỉ còn có lão và Bảo Bình là pháp vương, thế mà lúc nãy lão kia lại mất mạng dưới lưỡi kiếm của nữ tu Nhai Sơn kia rồi...
Nhưng lão rốt cục cũng làm xong !
Nhất tướng công thành vạn cốt khô ! Vinh nhục với sinh tử của người khác thì có liên quan gì đến lão chứ ? Ngay như Bảo Bình là người quen thuộc đến như vậy mà bất quá cũng chỉ một vị khách thoáng qua trong cuộc đời dài dằng dặc sắp tới của lão mà thôi.
Thần chích Thiếu Cức I
Nhờ có trọn quyên thao túng Tuyết Vực, lão hiến tế cho Thần mọi nguồn lực bằng cách thực hiện thánh tế. Đổi lại, Thân sẽ ban cho lão một con đường hoàn toàn mới, một con đường mà từ xưa đến nay chưa từng có ai đi qua !
Nguồn năng lượng lạ lẫm mà mạnh mẽ căn tràn trong cơ thể pháp vương Bảo Ấn. Giờ đây, gần như bất kỳ ai lão cũng đều coi như rơm rác I
Từ Khúc Chính Phong uy thế bức người giữa lưng chừng không cho đến Kiến Sầu vừa mới diệt thân hồn Bảo Bình; từ Ương Kim Không hành mẫu phản bội đang núp trong một góc điện thánh giả cho đến tiểu hòa thượng Liễu Không mà lão chỉ cần một ngón tay là cũng đủ bóp chết kia; còn thiền sư Tuyết Lãng vừa bước ra, vô thanh vô tức hiện thân trên đỉnh thánh sơn này nữa...
Tất cả những người đó đều yếu nhược như con sâu cái kiến !
Trên đời này, chỗ có vị phật tử đang đắm mình trong phật quang kia mới là chỗ duy nhất có thể khiến lão chú mục nhìn !
Ngay từ lúc Tịch Gia hiện thân hiển thánh, tiếng ngâm tụng vốn dành cho thánh tế đã nhỏ đi nhiều. Trong khi đó cứ mỗi lúc lại càng có nhiều người thức tỉnh hơn nên thánh tế sau đó liền biến thành tiếng khấn vái thành kính từ tâm...
Tín chúng trong Đàn thành ai nấy đều phủ phục quỳ lạy bóng người ngập trong hào quang trên đỉnh thánh sơn cao cao. Mọi thứ liên quan đến thánh điện và đám pháp vương đều chẳng có chút chỗ nào trong đầu họ.
Kính ngưỡng thánh điện, quy thuận pháp vương chẳng qua chỉ là kính sợ, khuất theo quyền uy. Còn kính ngưỡng thánh tử, tin vào chân phật thì đó mới chính là đức tin, lòng thành thật sự !
Thiện ác, hân hoan hay sợ hãi...
Mọi cảm xúc đều là thật tâm từ tận đáy lòng. Tất cả truyền lên đại trận đỏ sẫm ở phía trên đỉnh đầu họ.
Hào quang của trận pháp thánh tế vốn đã bắt đầu mờ đi sau khi vô vàn tín chúng Tuyết Vực chợt tỉnh cơn mê. Nó thậm chí thiếu điều còn muốn tan biến hoàn toàn vào không trung. Nhưng khi một loạt tiếng khấn tụng và cầu nguyện mới vang lên thì trận pháp lại sáng lên.
Hướng xoay của nó cũng đột nhiên thay đổi.
Màu sắc vốn đỏ sậm âm trầm thế mà lại dân dần nhạt đi, thay vào đó là một quầng kim quang dìu dịu trong trong bừng lên bao trùm trận pháp. Cột ánh sáng vốn chứa đựng nguồn lực vô tận từ trận pháp nghiêng nghiêng rót xuống cũng dần dần trở nên thưa thớt rồi cuối cùng biến mất.
Một tia sáng vàng thanh mảnh từ nơi chân trời rũ xuống. Luồng linh quang tựa như có ý thức, trông chẳng khác gì sợi tơ kéo từ trong mây ra, tâm linh tương thông mà xuyên qua quầng phật quang đang lơ lửng trên vùng thánh hồ đổ nát.
Trong khoảnh khắc, ai nhìn cũng thấy nó huyền ảo tế vi đến khôn cùng. Cảm giác này hoàn toàn khác với cảm giác âm u quỷ quái khi nhìn pháp vương Bảo Ấn và trận pháp thánh tế tương thông. Cả tòa trận pháp, cả một vùng trời chợt chìm vào một bầu không khí vừa bình yên vừa tĩnh lặng. Mà đường kim quang thanh mảnh như tơ kia lại trông hệt như một cái cuống rốn...
Ngay sau đó, cái cuống rốn ấy liền biến lớn.
Tựa như một dòng thác từ trên trời đổ xuống, cọ rửa lại mọi thứ một lần nữa, kim quang ào ào tuôn chảy, hơn nữa lại càng lúc càng nhanh và mạnh, tập trung trút xuống quang cầu đang bao phủ Tịch Gia và Già Lam ở bên trong. Tư thái thành kính bao dung.
Đất trời cùng vô vàn người trần lòng vướng mắc đủ thứ sân si tựa như nhờ tòa trận pháp mà trở thành người mẹ hiền nuôi dưỡng. Mà quầng quang cầu vốn đã chói lọi đến không thể nào nhìn thấy gì bên trong thì bây giờ chẳng khác gì tử cung đang thai nghén.
Sen Tịnh Đế song sinh hợp thành một đóa. Hai thân vừa mềm mại vừa rắn rỏi nhập vào nhau; những đường nét vừa sắc sảo vừa dịu dàng hòa quyện vào nhau vẽ lên như họa; mi mục vừa tú mỹ vừa xa cách trùng điệp thành một thể...
Chẳng còn hắn, chẳng còn nàng.
Chỉ có mỗi Thần. Một tôn tại vừa có nguồn gốc phàm trân mà tách biệt với tục thế, vừa xuất phát từ thiện ác chân tà mà đồng thời lại cũng vừa khác biệt hẳn với thiện ác chân tà I
Hai mắt hơi hấp háy, Thần thả mình để nguồn lực tựa như dòng suối nước nóng từ trận pháp thánh tế bao bọc lấy cơ thể; cả người cuộn tròn, hai cánh tay thuôn dài vòng lại ôm quanh thân, tư thế như hài nhii rúc mình cạnh mẹ, song nhờ nguồn lực tràn đây mà từ từ giãn nở.
Thần đang lớn lên.
Sức lớn vô cùng rõ rệt, chỉ cần nhìn sơ qua là thấy.
Chân tay ban đầu còn mũm mĩm sau đó dần dần trở nên cứng cáp khỏe mạnh. Cho đến tận khi dáng hình trẻ con non nớt biến thành những đường nét trưởng thành rõ ràng góc cạnh...
Thì đây là một cơ thể vừa rõ vừa mơ hồ nhất trên đời này.
Mà khuôn mặt cũng vừa đẹp vừa xấu chẳng ai bì. Bởi vì ngài nằm ở nơi sâu nhất trong lòng mỗi người, nơi đó tồn tại ham muốn và sợ hãi cùng cực của những kẻ phàm muốn trốn tránh hồng trân mà chẳng thoát, đồng thời cũng là chỗ trú ngụ cho những gì vừa thanh cao vừa ô trọc nhất hiện diện trong tâm chúng sinh luôn ngụp lặn trong bể khổ !
Ngay như pháp vương Bảo Ấn tay đã chạm đến cánh cửa thượng khư tiên giới tưởng như không giờ với tới được; thời khắc này lão vốn đã chẳng còn xếp mình vào hạng tu sĩ thường nữa, nhưng ấy thế mà lại không tài nào ngăn nổi một nỗi sợ hãi kỳ lạ đang từ sâu tận tâm khảm vọt lên...
Đẹp hay xấu.
Thiện hay ác.
Thế gian xưa nay chưa từng có ai chí thiện thật sự, kẻ cùng hung cực ác thật sự cũng chẳng có. Trong cuộc đời dài hay ngắn của mỗi người, thiện và ác đều đấu tranh giằng co không ngừng, rồi cứ vậy mà hình thành nên vòng nhân sinh vạch sẵn...
Trận pháp trên trời thay đổi nhưng tòa trận pháp trong thánh điện thì vẫn lẳng lặng vận hành như trước, vẫn tiếp tục rút nguồn lực hung lệ cổ xưa từ một vùng không gian thần bí nào đó mà rót vào người pháp vương Bảo Ấn. Hắc khí tựa như vật thực ăn mòn khiến lớp da của lão nứt toác, rãnh rãnh hình thành nên những đường đồ văn cổ xưa mà quỷ dị.
"Phật tử ! Phật tử !"
Đôi con ngươi không ánh sáng của pháp vương chăm chú nhìn Tịch Gia đắm mình trong ánh phật quang. Vì máu huyết kinh mạch trong người bị chèn ép méo mó nên khi âm thanh phát ra khỏi cổ họng thì trở thành tiếng rống giận khàn khàn đầy hằn thù. Vào thời khắc đó, tuy cách xa như vậy nhưng lão thế mà lại giơ cao tay lên, hướng về phía quầng phật quang chụp xuống ! Biến đổi trên người pháp vương Bảo Ấn ra sao Kiến Sầu và Khúc Chính Phong đều đã từng thấy qua. Trước kia, trong Bạch Ngân lâu ở Minh Nhật Tinh Hải, Lương Thính Vũ thuyên Dạ Hàng cũng thay đổi hệt như vậy khi đánh với Kiến Sầu !
Đây chính là nguồn sức mạnh của thần chích hoang cổ Thiếu Cức !
Bàn tay như nhuộm bằng chính máu lão khi giơ lên thì khói đen cuốn theo mịt mù, tự thân hóa thành chân trảo cực sắc, rồi chẳng khác gì một con mãnh thú mà bổ phốc về phía Tịch Gia vẫn còn chưa mở mắt hiện đang lơ lửng phía trên vùng đáy thánh hồ đổ nát !
"Động thủ !"
Tiếng Khúc Chính Phong vang lên vô cùng quyết đoán !
Tựa như chém đỉnh chặt sắt I
Lời vừa thốt thì kiếm Hải Quang trong tay cũng lật hắt lên. Trong chớp mắt, hải quang vạn trượng cuồn cuộn tuôn trào, hơn nữa vì nằm yên ẩn dưỡng trong một thời gian dài nên lực phát cũng thâm sâu và mạnh mẽ hơn nhiều !
"Vút!
Một dòng thác xanh sẫm từ trên trời giáng xuống ! Nhát chém tựa như xẻ đôi, ngăn biển cả mênh mông thành hai nửa. Kiếm quang xanh biếc như một bức tường sóng từ trên cao hướng về phía cự trảo bên kia mà bổ ụp xuống !
Gần như cùng lúc, một đạo kiếm quang khác cũng nhoáng lên phía bên cạnh I
Cũng chẳng chậm hơn chút nào I
Tinh thần vốn từ đầu đã dồn hết lên người pháp vương Bảo Ấn không lúc nào ngưng, nhưng ngay khi Kiến Sầu vừa nghe thấy tiếng Khúc Chính Phong thì kiếm Nhiên Đăng trong tay nàng liền huyễn hóa ra hỏa đăng. Lửa sáng huy hoàng như đèn vạn nhà gộp lại, phong cách và màu sắc hoàn toàn khác biệt với kiếm Hải Quang. Nhát chém không khác gì một tấm lụa bổ thẳng xuống Bảo Ấn I
Kiếm quang hai đường sáng ngời song song bên nhau !
Hải Quang và Nhiên Đăng cùng chung nhịp tiến !
Hai người sử kiếm, kẻ là môn hạ Nhai Sơn, kẻ là cựu môn hạ Nhai Sơn, trước kia giữa bọn họ từng có chút xích mích một lời khó nói rõ cho hết, nhưng bây giờ ứng phó thì nhịp nhàng, ăn ý đến cùng cực. Tuy vậy người nào cũng biết -
Bọn họ không phải tâm ý tương thông gì, chẳng qua vì cùng là cường giả với nhau nên cách nghĩ và cách đối phó thường hay có điểm chung.
Chỉ thế mà thôi.
Thánh tử Tịch Gia đang trên đà tích tụ sức lực trong quá trình thức tỉnh. Được thần chích nhập lực, nếu pháp vương Bảo Ấn quấy rối thì dĩ nhiên là có thể sẽ gây áp lực cho ngài.
Thánh tử ra đời trong luân hồi, ngự trị cả đỉnh Tuyết Vực. Chỉ cần hai người bọn họ cầm chân pháp vương Bảo Ấn được một chút thì thậm chí chẳng cần phải dốc hết sức để đánh trọng thương lão là cũng đã có thể xoay chuyển cục diện, tạo phần thắng cho cuộc chiến thực sự phía sau.
"Âm là
Ba đại năng, ba mũi đánh dùng hết toàn lực đâm sầm vào nhau. Trong chớp mắt, không gian bạo sóng, san thành bình địa mọi đền đài trên thánh sơn. Hai đạo kiếm quang tiêu thất. Còn cự trảo hung hãn móng vuốt đen sì cũng bị đập nát, khói bụi tứ tán !
Pháp vương Bảo Ấn đâu ngờ trên đời này vậy mà lại vẫn còn có tu sĩ chẳng biết trời cao đất dày như thế này, ngay cả mình mà cũng dám ra tay cho được I
Một kích không thành, lão thẹn quá hóa giận. Cái mặt âm u lạnh lẽo, bên trên đôi con mắt đen kịt không ánh sáng trông vô cùng quái dị quỷ quyệt, thật chẳng khác gì thứ mắt mũi từ tượng đất bù nhìn bóc ra đem gắn lên cái thân người này vậy !
“Nhai Sơn ! Ha ha ! Nhai Sơn !”
Pháp vương Bảo Ấn nhận ra ngay hai người kia là ai. Lão nhìn chằm chằm Khúc Chính Phong mà gọi Nhai Sơn, kế đó lại ngưng mắt nhìn sang Kiến Sầu cũng gọi thêm một tiếng nữa, rôi ngửa mặt cười dài như điên.
"Mười một giáp rồi ! Một đám hèn nhát các ngươi rốt cục cũng tới trả thù rồi hả ? Ha ha ha..."
Kiến Sầu cau mày.
Vừa nghe thấy câu nói kia, sắc mặt Khúc Chính Phong vốn đang điềm tĩnh liền đanh lại, bàn tay cầm kiếm Hải Quang đang lơi chợt xiết. Hắn cũng cất tiếng cười trả một tràng !
Trong nháy mắt, dưới bóng trận pháp to lớn khổng lồ, bóng kiếm Hải Quang đang nằm trong bàn tay xiết chặt của Khúc Chính Phong bỗng đâu biến mất. Trên người hắn chợt rùng rùng bùng lên một thứ khí thế sắc bén đến cực điểm I!
Ngưng tụ ra trong tay hắn bây giờ lại là một thanh kiếm hoàn toàn khác !
Đây chính là kiếm Nhai Sơn mà khi bỏ Nhai Sơn hắn đã mang theo mình ! Cự kiếm tuy đã thu nhỏ kích cỡ nhưng hình dáng vẫn vậy, vẫn sắc bén như trước.
Thân kiếm đơn sơ cổ xưa, ẩn chứa bên trong hồn thiêng sông núi của Nhai Sơn, chân chất mà thương tang, qua bao không biết bao nhiêu năm tháng vật đổi sao dời đã thai nghén nên một nguồn chính khí hùng hậu nhất thế gian I
Khúc Chính Phong chỉ cầm kiếm, chỉ giơ lên bình thường như thế thôi mà dáng người ngang tàng đã toát ra khí phách bất khuất, không gì có thể khuất phục nổi !
Đứng trên ngọn thánh sơn sừng sững, đối mặt với Bảo Ấn, trông hắn thật chẳng khác gì một ngọn núi khác, vừa ngạo nghễ vừa hùng vĩ còn hơn cả thánh sơn !
Đây chính là bóng núi từ tâm, kiếm từ tận sâu tâm khảm !
Hắn đáp trả. Lời đáp mang đầy thù hận và sát ý chôn chặt tích tụ trong lòng từ mười một giáp đến nay. Tiếng hắn phiêu phất vang vọng, lồng trong cõi trời cao rộng mênh mông, nghe lại càng có phần hào hùng, chẳng coi thân phật vào đâu.
"Nợ máu các ngươi phải trả bằng máu !"
Hèn nhát hả 2
Nếu đệ tử Nhai Sơn bọn ta mà hèn nhát thì trên đời này còn ai mà dám mở miệng xưng "trượng phu' !
Nhưng chẳng cần phải cãi làm gì !
Cái cần nhất đâu phải là cãi lý.
Khúc Chính Phong cười dài, chấp kiếm chĩa về trước I Kiếm Nhai Sơn trong tay đón gió biến lớn, vạch nên bóng hình một ngọn núi khác tiếng tăm lẫy lừng xưa nay trên Thập Cửu Châu - Đường nét hùng vĩ vô hạn !