Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 448 - Chương 448 : Ấn Hậu Thổ

Chương 448 : Ấn hậu thổ Chương 448 : Ấn hậu thổChương 448 : Ấn hậu thổ

Thù hận giữa Tân Mật Tuyết Vực và Nhai Sơn Trung Vực vốn đã có từ rất lâu.

Ngay từ mười một giáp trước, sau một tràng gió tanh mưa máu quét sạch Thập Cửu Châu, lúc trận chiến âm dương giới kết thúc thì cũng là lúc thù kia trở nên thâm sâu như biển tây hải. Còn những mạng người trẻ tuổi đã ngã xuống cách đây hai mươi năm kia chẳng qua chỉ là xé thêm cho sâu vết thương cũ chưa bao giờ lành mà thôi.

Khúc Chính Phong là người đã từng kinh qua trận chiến âm dương giới mười một giáp trước, so với Kiến Sầu mới tới Nhai Sơn chỉ hơn tám mươi năm thì thù hận khắc ghi trong lòng càng sâu, càng đậm hơn không biết bao nhiêu lần !

Cho dù là vào thời khắc này -

Hắn đã không còn là đệ tử Nhai Sơn nữa.

Kiếm thế cao ngất, hiểm trở tựa như tuyệt đạo Nhai Sơn.

Pháp vương Bảo Ấn lúc này vẫn còn chưa kịp làm gì, kiếm khí đã chẳng khác gì cánh chim Côn Bằng giang rộng đập nên gió lốc, như băng chuồi đất lở ầm ầm đâm thẳng vào lão !

Mọi tiếng động khác xung quanh đều bị tiếng kiếm ngân dài nuốt trọn.

Thiên địa mênh mông, ánh trăng trong veo như nước, thân kiếm bằng đá xám trắng, thậm chí nhìn còn thô lậu đến cùng cực, nhưng trong sát na kiếm khí cuộn trào thì dường như kiếm đã là một phần của đất trời !

Bóng Khúc Chính Phong và bóng kiếm hòa quyện làm một. Trong nháy mắt chẳng còn thấy đâu là người sử kiếm hay kiếm sử người, trên Tuyết Vực chỉ còn một trận gió cuồng bạo quất thẳng về phía pháp vương Bảo Ấn !

"Ha ha ha ha...'

Pháp vương Bảo Ấn nhơn nhơn không sợ. Lão quả là chẳng coi Khúc Chính Phong vào đâu. Dù sao trong trận âm dương giới cách đây mười một giáp trước, Khúc Chính Phong mới lên hàng đại sư huynh ở Nhai Sơn. Thời đó hắn cũng chỉ mới tới nguyên anh mà thôi trong khi lão thì đã là đại năng hữu giới rồi I

Ở đất Thập Cửu Châu này, người đáng mặt đánh với lão chỉ đếm được trên đầu ngón tay !

"Nếu Phù Đạo sư tôn ngươi ra mặt, bổn tọa còn sợ, còn lấy nguyên hai mắt mà nhìn cho tử tế. Lão ta cứ lôi gương Hoàng Thiên ra, ta sẽ đánh với lão hai ba chiêu. Đó là nể mặt lắm đấy. Còn ngươi hả - "

Cái giọng chế nhạo của pháp vương Bảo Ấn chợt khựng lại rồi lại tiếp tục đổ dầu vô lửa !

"Không biết lượng sức, tự đâm đầu vào chỗ chết !"

Đường kiếm Nhai Sơn nặng nề như núi đổ phạt ầm xuống người pháp vương Bảo Bình nhưng vậy mà lại tự động tẻ ra hai bên, chẳng khác gì nước chảy mặt đá, hoàn toàn chẳng làm hao tổn đến một chút lông tóc của lão ! Nhưng khi tuôn khỏi thân thì mặt đất lại sụt xuống thành một đường sâu đến kinh người !

Kiến Sầu đang muốn đánh bồi hỗ trợ theo sau thấy vậy thì hơi giật mình. Nhưng Khúc Chính Phong thì dường như đã lường trước được. Mặt mũi chẳng thoáng biến nổi một chút ngạc nhiên, hắn chỉ xiết chặt kiếm, lăng không nhìn xuống pháp vương Bảo Ấn khen : "Đúng là đại năng hữu giới ngang dọc Tuyết Vực hơn mười giáp có khác !" Hữu giới !

Đối với các tu sĩ đại năng bước vào phản hư, hữu giới là một đường ranh hoàn toàn mới, chẳng biết có thể bước qua được hay không. Vấn tâm chẳng qua là minh đạo, còn hữu giới thì phải hiểu được quy luật không gian. Hiểu được nó rồi, kẻ yếu chỉ biết đến cách thức vận hành theo lý thuyết; người trung bình khá thì tự tạo không gian riêng; còn cường giả thì lợi dụng, biến thành một nguồn lực cho mình, dùng nó để phòng hộ hay chế địch, tùy tâm sở dục ! Trong hàng đại năng, cảnh giới càng cao khác biệt càng lớn, chỉ thấp hơn một bậc nhưng chênh lệch có thể nói là long trời lở đất.

Vì vậy càng lên cao, giết người vượt cấp càng là chuyện không tưởng.

Kiến Sầu có thể giết pháp vương Bảo Bình là vì giữa hai người chỉ chênh nhau có một nấc trong cùng cảnh giới, hơn nữa lại giành được thế mạnh trong cuộc đấu. Còn Khúc Chính Phong, xét về mặt cảnh giới, chỉ là phản hư trung kỳ, cũng gân gần ngang ngửa với pháp vương Bảo Bình mà thôi. Một thanh Nhai Sơn ăn thua gì. Hắn có cầm tới ba cây đi nữa thì cũng chẳng làm sao mà giết nổi người đã đột phá hữu giới, chỉ thiếu một nấc nhỏ nữa là trọn vẹn cảnh giới như pháp vương Bảo Ấn.

Huống hồ...

Trong hai chữ "Bảo Ấn" tên của lão thì Ấn chính là ấn Hậu Thổ, chí bảo có thể sánh với gương Hoàng Thiên trên đời I

Trong hơn mười năm qua, người ta thấy rất nhiều tu sĩ đại năng đánh nhau nhưng hầu như lại chẳng mấy ai được tận mắt thấy đại năng hữu giới thật sự ra tay như thế nào, chiêu trò thâm sâu đến đâu.

Kiến Sầu đã từng gặp Hoành Hư nhưng thấy lão xuất thủ thì chưa bao giờ.

Trên Thập Cửu Châu, đại năng tu vi trên hữu giới chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Phần lớn đều là người đức cao vọng trọng, đứng đầu tu giới. Những lúc có dịp cần đến họ ra tay cực hiếm. Hầu như toàn bộ đều tồn tại nhờ vào khả năng uy hiếp kinh người cả.

Cho mãi đến ngày giờ hôm nay...

Pháp vương Bảo Ấn vậy mà chỉ đứng yên chẳng động một cách vô cùng bình thường. Một chút xíu đó thôi cũng đủ lộ ra khả năng và thủ đoạn khiến các tu sĩ chưa bao giờ có dịp lĩnh giáo qua sức mạnh của hữu giới phải chấn kinh !

Cảm giác ấy lớn đến nỗi chẳng biết nói thế nào I

Kiến Sầu mày ngài vẫn nhíu lại, nhưng Khúc Chính Phong bên cạnh nàng thì lại xiết tay kiếm, đánh tới một lần nữa !

Đối với pháp vương Bảo Ấn mà nói thì hiển nhiên là công cốc.

Thân thể lão lúc nào cũng vẫn đen ngòm hắc khí của rết. Khói nhập liên tục vào người khiến cơ thể càng lúc càng căng tràn sinh lực, đây đến mức thiếu điều muốn nổ tung !

Thấy Khúc Chính Phong lại đánh nữa, chiêu gì lão cũng chẳng thèm đưa mắt liếc nhìn lấy một cái, chỉ vung tay chỉ một cái !

"Rắc ! Rắc ! Đùng !"

Dưới đường chỉ của lão pháp vương, nguyên một vùng không gian có Khúc Chính Phong liền như mặt kính ầm ầm nứt vỡ !

Khí tức hủy diệt như cuồng phong âm ầm quét tới I

Ngay lập tức chúng tu sĩ đều gần như chẳng nhìn thấy bóng dáng Khúc Chính Phong đâu nữa, tựa hồ như cả người hắn đã tiêu tán dưới đường chỉ hủy thiên diệt địa kia, vùi lấp trong vùng không gian đổ nát ! Người người vừa há họng kinh hô thì đã bị cuồng phong đập thẳng tới !

Kiến Sầu đứng gần nhất nên cảm thấy rất rõ không gian chấn động như thế nào, thậm chí suýt chút nữa còn bị cuốn theo vào trong vùng không gian bể nát kia !

Trong khoảnh khắc, vạt áo màu nguyệt bạch đã hóa thành phấn mịn I

Ở ngay chính giữa tâm công kích, Khúc Chính Phong tựa hồ như cũng biến thành phấn mịn, chẳng để lại một chút dấu vết nào.

Vào sát na ngắn ngủi ấy, đáy lòng ai nấy đều chùng xuống, hoang mang mờ mịt.

Nhưng pháp vương Bảo Ấn thì mặt mũi lại sửng sốt quái lạ, tựa hồ như vừa nhận ra có cái gì đó bất bình thường, mặc dù một chỉ đơn giản như trở bàn tay kia là do chính lão xuất ra !

Nhưng đến khi có phản ứng tự vệ thì đã trễ !

Trường kiếm bằng đá xám trắng trên thân sân sùi mạch đá tự nhiên thế mà lại vô thanh vô tức hiện ra sau đầu pháp vương Bảo Ấn !

"Phốc !"

Trường kiếm xuyên ngọt qua sọ lão như đâm dưa hấu !

Mũi kiếm coi cùn và tù như vậy nhưng trong chớp mắt thế mà lại đâm đến thọt ra ngoài hốc mắt pháp vương Bảo Ấn. Sau đó, cái bàn tay cầm kiếm từ hư vô xuất hiện sau lưng lão kia còn vận sức chẻ xuống !

"Rắc ! Rẹt - "

Gần nửa cái đầu pháp vương Bảo Ấn cứ vậy mà tách đôi, rồi xẻ trượt dài xuống tới gần nửa thân người !

Máu phun ra thành vòi. Hắc khí vốn vẫn tích tụ trong người lão pháp vương liền tán loạn như yêu ma muốn tìm đường tháo thân !

'Aaaaaaa - `

Thương hại nặng đến không tưởng !

Đòn từ sau lưng không sao ngờ nổi !

Vô lý ! Tên kia rõ ràng mới chỉ phản hư trung kỳ ! Làm sao hắn tránh được đường chỉ mà lão đã vận dụng nguồn lực không gian hữu giới bên trong ?

Tuy là một trong số một vài đại năng hữu giới chỉ đếm được trên đầu ngón tay của Thập Cửu Châu nhưng dù sao pháp vương Bảo Ấn vẫn còn chưa thoát khỏi xác phàm. Đã bất ngờ lại kinh sợ, lão đau đớn rú thảm !

Trong đôi mắt đen kịt chẳng chút ánh sáng hắc khí liền lập tức cuộn trào. Đang lúc nguy nan, lão chẳng ngoái nhìn lại sau lưng lấy một cái. Tâm niệm vừa động thì dọc theo mặt cắt trong cái đầu bị bổ ra non nửa, hắc khí đã cuộn thành luồng phun mạnh ra phía sau !

Kiếm Nhai Sơn chưa kịp rút về thì đã dính hắc khí.

Kiếm đá vốn trắng xám liền phủ đầy khói đen.

Chẳng biết tự bao giờ Khúc Chính Phong đã vô thanh vô tức xuất hiện sau lưng pháp vương Bảo Ấn. Hàng mày cau chặt, động tâm thu kiếm xong thì lại không thể nào tránh khỏi hắc khí !

Bất đắc dĩ, cả người liền lùi giật lại !

Hành động nhanh khác thường, thậm chí còn nhanh hơn bóng từng đường kiếm mà hắn vừa bổ xuống lúc nãy. Ăn nhờ vận tốc, hắn nhờ vậy mà thoát khỏi luồng hắc khí kia I

Nhưng đồng thời khoảng cách giữa hắn và pháp vương Bảo Ấn vốn cực gần, ra tay xuất thủ cũng cực tốt, song rốt cục lại bị kéo giãn ra rất xa. Cục diện nhất thời còn trở nên lạ lùng kỳ dị hơn trước. Không kể Kiến Sầu, ngay như Tuyết Lãng thiên sư đang đứng bên cạnh định ra tay hỗ trợ mà còn phải ngẩn người chốc lát, dường như hoàn toàn chẳng ngờ nổi những gì vừa xảy ra ban nãy.

Cảnh tượng hầu như không tưởng !

Pháp vương Bảo Ấn vừa rồi xuất chỉ, phá sụp không gian. Đây chính là khả năng cực mạnh mà chỉ có đại năng hữu giới mới có. Theo lẽ thường mà nói thì Khúc Chính Phong không thể nào tránh thoát nổi. Nhưng hắn thế mà lại thân không biết quỷ không hay lẻn được ra sau lưng lão, đâm cho một nhát thấu sọ, chẻ đôi cả nửa cái đầu !

Từ trước tới nay Tuyết Lãng thiên sư chưa bao giờ thấy tu sĩ phản hư nào tài đến như vậy. Trừ phi tuy cảnh giới là phản hư nhưng nhờ vào một phương thức đặc biệt nào đó nên Khúc Chính Phong có thể điều khiển được lực không gian mà chỉ có đại năng hữu giới mới có thể làm được !

Song đây còn chưa phải là điều quỷ dị nhất.

Quỷ dị nhất phải nói là pháp vương Bảo Ấn mới đúng !

Cái tài và chiêu đánh lén của Khúc Chính Phong thật đúng là vượt ngoài sức tưởng tượng của mọi người. Trong lịch sử mấy ngàn năm của Thập Cửu Châu qua chẳng mấy ai có nổi cái khả năng đối phó tài tình như hắn. Nhưng pháp vương Bảo Ấn là người đã bị chẻ nửa đầu rồi thế mà lão lại làm như chẳng hề hấn gì, thậm chí còn có thể phản kích lại cực nhanh !

Ai mà chẳng biết linh đài quan trọng như thế nào đối với tu sĩ. Hồn phách cả người đều nằm trong đó; lĩnh ngộ cả đời cũng giấu ở trong !

Cứ nhìn vị trí nhát kiếm vừa rồi của Khúc Chính Phong là có thể thấy rằng hắn phán đoán cho chuẩn trước rồi mới động thủ. Mục đích vô cùng rõ ràng : một kích lấy mạng, xuất kỳ bất ý ra tay, đánh vào chỗ yếu hại của địch thủ. Kiếm khí vừa phun, so với nguyên anh yếu ớt chẳng khác gì xác thịt là mấy thì ắt phải tan thành mây khói trong chớp mắt !

Nhưng pháp vương Bảo Ấn vậy mà vẫn làm như chẳng hề gì !

Cái đầu bị bổ ra nhưng bên trong lại không có chút dấu vết gì của nguyên anh. Thậm chí ngay cả thức hải chịu một đòn mạnh vốn phải nằm trong tổ khiếu mi tâm cũng chẳng có I

Chỉ có cái đầu mà thôi !

Đối với tu sĩ, đối với địch thủ mà nói, cái đầu này trống hươ trống hoác !

Tựa hồ như thần hồn của lão ẩn trong thể xác đã biến mất vô ảnh vô tung !

Hoặc cũng có khi...

Bằng một cách thức rợn người nào đó, một cách thức mà chẳng ai có thể tưởng tượng nổi, nó đã chuyển đến chỗ khác, biến thành một dạng đặc biệt nào đó.

Sau khi bị thương, hắc khí vô tận từ trong cơ thể tơi tả của pháp vương Bảo Ấn cuồn cuộn phun trào như hồng thủy phá đê. Đánh người ta không thành, vả lại còn bị đâm sau lưng nên nó giận sôi, đồng thời nhờ vậy mà cũng thấy rõ được thực lực của hắn !

Khúc Chính Phong không phải chỉ là một phản hư trung kỳ đơn giản như vậy !

Hắn có kiếm Nhai Sơn trong tay, hơn nữa còn đích thân đến tận nơi. Mà Tuyết Lãng thiền sư thì cũng đã là hữu giới. Thế nên trận đánh này rốt cục lão chẳng dám coi thường ! Một đòn vừa bại, pháp vương Bảo Ấn liền đánh giá cục diện trước mắt rất nhanh. Lão cười lên một tiếng dữ tợn, cả người máu me tơi tả khó mà chịu nổi nhưng lão cũng mặc kệ, hơn nữa lại càng khiến hắc khí ngùn ngụt vô tận bao kín lấy mình hoàn toàn...

Hay nói cho đúng hơn là người hóa hắc khí !

Thần hồn và thể xác không phân riêng rẽ, chỉ có tồn tại này là tiếp xúc gần nhất với bản nguyên vũ trụ !

Lão vung tay hô to !

Cả Tuyết Vực chấn động, vang dội tiếng lão !

Tựa hồ như có một con mãnh thú nào đó đang vùng vẫy trồi lên, mặt đất rùng rùng rung chuyển rồi đột ngột nứt ngang nứt dọc thành ngàn vạn đường, để lộ một phần đất lạnh lão rắn chắc của Tuyết Vực. Khí tức lạnh lão tựa hồ như thuộc về một thế giới khác cũng từ sâu trong những khe nứt ào ào phụt ra, hình thành nên trên mặt đất mênh mông rộng lớn một phiến ấn triện xám đen cổ xưa I

Địa lực âm hoa !

Khí tức hùng hậu này rõ ràng là từ Cực Vực mà đến chứ địa lực âm hoa tuyệt không xuất hiện được trên Thập Cửu Châu !

Chỉ trong nháy mắt Kiến Sầu đã nhận ra !

Đồng thời nàng cũng nhận ra rằng tuy cái ấn triện trên mặt đất kia mình chưa từng thấy qua nhưng không biết sao lại cảm thấy nó rất quen !

Đó là bởi vì trong tiểu hội Tả Tam Thiên ở Côn Ngô, nàng đã từng có mặt lúc Phù Đạo sơn nhân vung ấn đập diệt già nửa phái Tiễn Chúc. Cái ấn triện trong tay sư phụ nàng cũng hao hao giống như vậy ! Tuy hình dạng và cấu tạo khác biệt nhưng cái khí tức kinh khủng thế kia không biết sao lại thật giống !

Hoàng Thiên ở trên, Hậu Thổ ở dưới !

Chúng sinh ở giữa...

Giám là trời, Ấn là đất, chúng sinh sai sử !

"Ấn Hậu Thổ..."

Đây là cái ấn Hậu Thổ lừng danh, ngang ngửa với gương Hoàng Thiên mà người đời vẫn thường ca tụng !

Vào thời khắc này, trong tiếng vọng ầm ầm như núi thở biển gâm của pháp vương Bảo Ấn, cứ nhìn hình dạng của một miền đất lạnh Tuyết Vực mênh mông như hiện tại thì thấy dường như nó đang cựa mình tỉnh giấc khỏi giấc ngủ ngàn vạn năm, hiển lộ cho người đời thấy uy năng thông thiên triệt địa của mình !
Bình Luận (0)
Comment