Chương 449 : Hố sâu
Chương 449 : Hố sâuChương 449 : Hố sâu
Trong nháy mắt, lòng đất thâm sâu âm u tựa như biến thành vật sống, tựa như mãnh thú đang điên cuồng gầm rú !
Dưới mặt đất hình như có tiếng gì đó cực lớn vẳng tới, nhưng lúc bình tâm lắng tai nghe thì xung quanh lại im lặng như tờ !
Trong khoảnh khắc, hầu như chẳng có ai đứng vững nổi !
Mặt đất rùng rùng chuyển động. Áp lực bài sơn đảo hải từ bên dưới toát ra khiến người người nghẹt thở, bụng dạ không khỏi kinh hãi, nhất thời còn chẳng biết mình đang đứng trên mặt đất rắn chắc hay đang dẫm phải mây trên trời cao l
Chỉ có luồng khí tức xám đen vô tận kia là cuồn cuộn bốc lên như điên !
Thật chẳng biết đây là chiếc ấn hậu thổ khổng lồ huyền thoại bị vùi trong lòng đất Tuyết Vực bao la hay nguyên cả miền cao nguyên cao cao của cả Thập Cửu Châu này vốn là hóa thân của nó nữa !
Địa lực âm hoa vô tận từ dưới khe đất phun lên, chiếm chỗ của linh khí vốn có trong không gian, khiến tu sĩ thân như bị gông cùm xiêng xích trói chặt I
Từ đỉnh cho đến chân thánh sơn !
Biến đổi bất ngờ làm mọi tu sĩ tu luyện nhờ vào linh khí đầu không tài nào cảm ứng nổi linh khí trong phạm vi nhận biết của mình, đã vậy một chút kết nối tương thông với thiên nhiên đất trời xung quanh cũng không có !
Thật chẳng khác gì một người tù xiềng xích đầy người, một con thuyền đơn độc chòng chành giữa biển, một hòn đảo hoang cách biệt với nhân thế ! "Lui HP
Cùng một lúc, cả Tuyết Lãng thiền sư và Khúc Chính Phong đều thét lên đanh gọn ! Nghe vừa gấp vừa nặng nề !
Vừa nghe tiếng, các tu sĩ Thập Cửu Châu vốn vẫn đang còn tấn công trên thánh sơn liền ngừng đánh. Bọn họ lập tức tung người bay lên không chút suy nghĩ !
Hơn một ngàn đạo hào quang vút cao, chói ngời thiên không !
Trông như ngàn vạn ngôi sao vốn đã sa xuống đất thế nhưng lại vụt bay trở về trời I
Mặt đất vừa vắng bóng người thì khí đen liền cuồn cuộn phủ kín. Trong nháy mắt, đất Tuyết Vực đã biến thành một vùng biển địa lực âm hoa mênh mông !
"Âm ! Âm.."
Trong cơn chấn động, tiếng người kêu gào thảm thiết thi nhau dậy vang ! Hóa ra đó là tăng nhân của thánh điện trên thánh sơn ! Dường như bị một thứ gì đó cắn nuốt, không biết cơn man nào là người đã biến thành xương trắng chỉ trong nháy mắt I
Chốn vốn là thánh địa phật môn vậy mà thoắt cái đã thành sâm la địa ngục !
Kiến Sầu nhận định tình hình rất nhanh. Mặc dù đã từng ở Cực Vực, từng tu luyện công pháp của nơi này, thậm chí cảnh giới thân hồn cũng không phải là thấp, nhưng ngay khi địa lực âm hoa tràn ra, nàng lại thấy nó lạnh lẽo, nguy hiểm dị thường, tuyệt chẳng có một chút gì quen thuộc.
Bài xích ! Đối nghịch vô cùng rõ ràng !
Ở Cực Vực, nàng vận dụng địa lực âm hoa hoàn toàn tùy tâm sở dục, chẳng khác gì điều khiển ý thức của mình nhưng giờ trong phạm vi bài xích, mọi năng lượng đều bị nó khống chế và cắn nuốt.
Trừ...
Pháp vương Bảo Ấn I
Địa lực âm hoa cuồn cuộn, nhiều đến gần như phủ kín toàn bộ Tuyết Vực vậy mà lại là vật có chủ !
Âm hoa từ dưới các khe nứt trong lòng đất đua nhau tuôn ra, mạnh mẽ chẳng khác gì những mạch nước ngầm; thoắt cái liền bốc bay lên trời, cao đến nỗi trận pháp thánh tế kim sắc vốn đang xoay tròn cũng bị nó phủ kín. Tuyết Vực vốn đang sáng vậy mà trong chớp mắt đã lại chìm vào đêm đen vô tận !
Pháp vương Bảo Ấn cũng lại thét lên một tiếng quái dị như trước.
Trong bầu không khí tối tăm âm u dường nhu chợt xuất hiện một nguồn lực áp đảo chúng sinh nào đó. Nó khiến địa lực âm hoa tụ lại. Vì vậy giữa hư không thế mà lại hình thành nên một bóng bát giác cực lớn !
Bát giác đều đặn ngay ngắn, mỗi góc ứng với một phương của Thập Cửu Châu !
Đứng trên mặt đất ngả nghiêng chao đảo, ngẩng đầu trông lên Kiến Sầu liền thấy phía dưới chiếc ấn có khắc chữ rất xưa. Tuy kiến văn cho đến giờ quảng bác phong phú nhưng nàng lại không tài nào nhận ra bốn chữ trên đó là chữ gì, có từ thời nào.
Duy có uy áp là từ trời cao giáng xuống ! "Rắc ! Rắc ! Rắc..."
Rõ ràng mới chỉ hạ xuống có một xích mà áp lực kinh khủng đã ép xuống vai ! Trong sát na đó, Kiến Sầu liền thấy cổ họng mình tanh tanh mùi máu !
Xương cốt cứng như ngọc vậy mà lại giống như rã vụn thành mảnh !
Trong người mỗi tấc mỗi thốn run run, thiếu điều muốn quy phục bái lạy cái thứ chí cao vô thượng trên không !
Lúc trước ác chiến một trận với pháp vương Bảo Bình nàng mất sức rất nhiều, nhìn mặt thì không thấy gì khác thường nhưng thực ra thì khó mà bì được với lúc toàn thịnh. Đó là còn chưa kể so với Bảo Bình, pháp vương Bảo Ấn đâu chỉ mạnh gấp mười mà thôi !
Nhất thời Kiến Sầu lại không thể hiệu triệu cánh phong lôi thêm một lần nữa.
Cánh chim gấp rút giang rộng, ngàn vạn tia lửa điện chớp sáng nhì nhằng bên trên đánh nát uy áp từ phía chân trời thổi đến của ấn hậu thổ, khó khăn lắm nàng mới trụ vững tại chỗ được !
Đã là đại năng phản hư mà còn vậy thì dĩ nhiên những người khác cũng khó chịu nổi.
Ngay cả Tuyết Lãng thiền sư và Khúc Chính Phong có hơi khá hơn mà thôi.
Tất nhiên Tuyết Lãng thiền sư biết ấn hậu thổ lợi hại ra sao. Bóng ấn trên không vừa thành hình thì tay ông đã búng chỉ. Phật quang rạng ngời nơi đầu ngón tay vừa tóe lên thì bộ tăng bào trắng như tuyết mặc trên người cũng nhẹ nhàng bay thoát ra !
Chẳng khác gì một cánh hoa lê trắng muốt ! Vật đón gió phồng to !
Lúc thoát khỏi đầu ngón tay nó vẫn chỉ là một bộ tăng bào, nhưng đến khi bay đến giữa ấn hậu thổ và lão pháp vương thì lại hóa thành một tấm lưới lớn, bên trên chi chít kinh văn !
Lúc pháp vương Bảo Bình vận dụng bảo bình Tịnh Thiên, cảnh tượng cũng y như vậy, nhưng nhìn thì lại cảm thấy khác nhau một trời một vực : bên âm tà phóng túng, bên bảo tướng trang nghiêm !
Trong ánh phật phù động, Tuyết Lãng thiên sư gây guộc như một cái cây khô, đáy mắt âm trầm hư ảo. Bộ tăng bào trải rộng thì lại chẳng có chút gì giống như tăng bào mà lại là một vùng thế ngoại đào nguyên !
Cùng lúc đó, vốn vẫn ẩn thân trong góc, từ đầu đến cuối vẫn chưa ra tay, Ương Kim không hành mẫu bỗng đâu chợt quát lên một tiếng. Tay ngọc vừa lật thì một lá cờ đỏ cũng hiện ra !
Trên cờ có vẽ hình mười sáu thiên ma, uy thế lãm lâm.
Ương Kim đánh pháp quyết. Thiên ma mặt mũi dữ tợn trên lá cờ ngưng xuất. Mười sáu bóng hung vật chẳng khác gì mười sáu ngọn núi nhỏ liền phóng về phía pháp vương Bảo Ấn ở gần đó mà đập xuống !
Từ Tuyết Lãng thiên sư cho đến Ương Kim không hành mẫu, tất cả đều là cao thủ thượng thừa trong giới nhà phật. Hai người ra tay cùng lúc thì uy thế kinh người biết bao nhiêu cho vừa ?
Kẻ ngoài cuộc nhìn mà kinh hồn táng đởm !
Nhưng pháp vương Bảo Ấn người đang chìm trong hắc khí thấy vậy lại chẳng buồn tránh, làm như coi hai tu sĩ kia chỉ bằng nửa con mắt. Đã vậy lão còn rú lên cười : "Hay ! Hay lắm ! Ngay cả Ương Kim cũng có mặt ! Người thì mười một giáp, người thì bốn trăm năm trước bổn tọa chưa kịp giết. Hôm nay vậy mà lại dẫn xác tới hết một lượt !
Vừa ngang ngược vừa càn rỡ !
Tuyết Lãng thiên sư và Ương Kim liền cau mày, pháp quyết bấm trên tay càng gấp, tâm niệm thôi động cũng nhanh hơn, trăm phương ngàn kế cốt sao lấy mạng pháp vương Bảo Ấn trước khi ấn hậu thổ rơi xuống !
Chỉ có Khúc Chính Phong là bất động.
Không chỉ bất động mà vào thời khắc này hắn còn nhắm mắt lại, làm như chẳng hề thấy sức ép trong trời đất hốt nhiên đè nặng. Thậm chí ngay cả bóng ấn hậu thổ khổng lồ to rộng đang liên tục hạ xuống phía dưới, thế nhanh như điện chớp, hắn cũng chẳng buồn ngước mắt trông lên !
Con người tựa hồ như đã thoát khỏi trận chiến phức tạp rối rắm mà hòa thành một thể với Tuyết Vực mênh mông đang ngả nghiêng chao đảo !
Thường mắt nhắm thì tâm nhãn mở !
Ngay khi nhắm mắt, linh thức khổng lồ mà chỉ có tu sĩ phản hư trung kỳ mới có liền như sóng cuốn triều dâng, nhanh chóng tỏa ra khắp bốn phương tám hướng !
Đất đai địa thế, mạch sông dáng núi...
Từng ly từng tý đều thu gọn vào lòng !
Trong khoảnh khắc ấy, cả một vùng trời đang ồn ã chợt trở nên tĩnh lặng. Nội tâm Khúc Chính Phong cũng tịch mịch chẳng kém. Nhưng theo đà mở rộng của linh thức, tiếng xôn xao còn lưu từ thưở ban sơ, từ không biết bao năm tháng phong sương tuế nguyệt đã qua bỗng chốc lại càng lúc càng rền vang...
Sông núi nước non thét gào ! Đại địa thình thịch nhịp nhàng trong tiếng thở !
Vào thời khắc nguy cấp, khi Tuyết Lãng thiền sư và Ương Kim không hành mẫu hợp lực chống lại ấn hậu thổ của pháp vương Bảo Ấn, thanh Nhai Sơn đang nằm nghiêng trong tay Khúc Chính Phong chợt rung lên nhè nhẹ, tuy nhỏ nhưng lại hòa thành một nhịp với tân suất chấn động của đất !
"Keeeeng - "
Trường kiếm bằng đá hốt nhiên vang lên tiếng ngân khoan thai cổ xưa !
"Âm là
"Đùng là
Tiếng động rung trời lở đất !
Gần như chẳng phân biệt được trước sau, hai đòn tấn công của Tuyết Lãng thiền sư và Ương Kim cùng đập xuống người pháp vương Bảo Ấn. Trong nháy mắt, chúng đã phủ trùm cơ thể tơi tả của lão, tất cả hắc khí cuồn cuộn xung quanh cũng bị vùi lấp !
Chỗ đứng của pháp vương Bảo Ấn đã sụp xuống thành một cái hố khổng lồ sâu hoắm !
Cả người lão đều bị đập nát !
Thân xác trong nháy mắt đã hóa bột mịn, lẫn vào bụi đất, một chút xương cốt cũng chẳng thấy. Duy có đám hắc khí dầy đặc, biến hóa quỷ dị kia thì lại bị công kích kiêm chặt trong lớp lớp vòng vây !
Cũng ngay lúc này, mắt Khúc Chính Phong vốn đang nhắm chặt chợt bừng mở. Nhưng hình ảnh phản chiếu trong đôi con ngươi lại không phải là đất cát hắc khí lộn xộn trước mắt mà là núi non vạn dặm, dáng núi sừng sững cô tịch in bóng trên nền trời xanh ! Kiếm Nhai Sơn vụt giơ lên cao !
Song nó không bổ xuống chỗ pháp vương Bảo Ấn đang chìm ngập trong đòn tấn công của Tuyết Lãng thiên sư và Ương Kim mà nhanh như chớp đâm thật sâu vào lòng đất !
Chẳng ai ngờ, mũi kiếm vừa đâm vào đất thì hốt nhiên trong nháy mắt thân kiếm lại chợt biến lớn !
Càng lúc càng dài, càng lúc càng rộng !
Biến đến giống như lúc vẫn còn cắm trên đỉnh Hoàn Sáo ở Nhai Sơn !
Thành kiếm đá ấy từng xuyên thấu núi non Nhai Sơn, cao chẳng kém gì trời I
Đáng sợ hơn, dưới sức ảnh hưởng của ấn hậu thổ, mặt đất đang rung lắc trong nháy mắt liền đột nhiên chững lại.
Nhưng thoắt sau, một cơn chấn động còn kinh khủng hơn nữa lại tỏa rộng !
Dường như nhận được lời hiệu triệu nào đó từ một cõi huyền bí xa xăm, núi non vạn ngọn trên Tuyết Vực rùng rùng chuyển động, tiếng cộng hưởng thậm chí còn vang rền hơn trước !
Trong ba yếu tố thiên địa nhân thì ấn hậu thổ có thể tác động điều khiển được "địa - đất". Nhưng kiếm Nhai Sơn lại là thứ tinh túy nhất trên Thập Cửu Châu mà núi Nhai Sơn thai nghén thành. Nó chính là núi trong núi, chúa của vạn sơn !
Pháp vương Bảo Ấn cho dù có thể điều khiển, mượn lực của ấn hậu thổ thì đã sao 2?
Chỉ cần có kiếm Nhai Sơn, dựa vào nó, Khúc Chính Phong đã có thể mượn mất năm phần lực của ấn hậu thổ rồi I
Tuyết Vực vốn là cao nguyên, hơn nữa lại nằm ở nơi cao nhất trên Thập Cửu Châu. Xét về địa hình mà nói thì có thể coi toàn bộ Tuyết Vực như "núi" cả I
Lúc kiếm chém xuống, núi gầm như bão biển I
Trong nháy mắt, vạn vạn ngọn chẳng khác gì vật sống. Trong cơn chấn động, băng tuyết trăm ngàn năm trên thân lả tả rớt xuống, hiển lộ hình dáng nguyên thủy nhất của mình trước mắt mọi người, cùng hưởng ứng theo tiếng kiếm ngân vang vọng giữa đất trời !
Núi non như tụ, tiếng gầm như nộ !
Cả Tuyết Vực tựa như bị kiếm Nhai Sơn xuyên thấu. Trong khoảnh khắc, mặt đất chững lại, bóng ấn hậu thổ đang chỉ thiếu chút nữa là đập xuống đầu tu sĩ bên dưới liền chợt rạn nứt thành ngàn vạn đường vàng vàng cực mảnh !
"Rắc ! Rắc ! Rắc..."
Tích tiểu thành đại ! Các đường rạn ban đầu thưa thớt nhưng sau thì càng lúc càng dây đặc !
Lúc ấn rơi xuống, sức đập cùng với cuồng phong ào ào xung quanh khiến bê mặt nó long ra, mảnh vụn như bột phấn tróc bay lả tả theo gió. Bóng ấn khổng lồ rộng lớn thoắt cái liền trở nên lốm đốm nham nhở khắp nơi...
Pháp vương Bảo Ấn chẳng coi ra gì các đòn đánh của Tuyết Lãng thiền sư và Ương Kim, tuy bị đánh ngập đầu nhưng bất quá chỉ bị mất xác mà thôi chứ thân hồn vẫn hóa thành hắc khí đến gần như bất tử bất diệt, thậm chí ngay cả hình dạng nguyên bản của nguyên anh cũng không còn tồn tại...
Vào thời khắc này, lão đã có khả năng như thần chích hoang cổ rồi ! Có hình dạng gần như hình dạng của vũ trụ vào thời sơ khai mông muội, có thiên nhiên gần với quy luật nguyên sơ nhất tồn tại trong tự nhiên, vĩnh sinh bất diệt I
Nhưng lão lại chẳng ngờ đến Khúc Chính Phong !
Chẳng ngờ đến kiếm Nhai Sơn I
Thân là người điều khiển ấn hậu thổ, đất đai Tuyết Vực vừa nứt ra dưới đường kiếm của Khúc Chính Phong là pháp vương Bảo Ấn liền nhận ra ngay ấn đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng ! Cảm giác giống như lực khống chế trong tay vốn cực lớn nhưng thoắt cái lại hãng thoát đi mất ! Sức trong hậu thổ, một phần thuộc về núi thế mà lại bị kiếm Nhai Sơn cướp mất !
Pháp vương Bảo Ấn không còn cảm thấy chúng đâu !
Bởi vì vào thời khắc này, chúng chẳng còn chịu sự điều khiển của lão nữa mà ngay khi tập trung lên thân cây cự kiếm của Khúc Chính Phong thì liền quay ngược lại chống lại lão !
"Rắc ! Rắc !"
Pháp quyết vừa xuất, cự kiếm đâm sâu dưới mặt đất liền âm âm rút lên !
Kiếm khí mênh mông dễ dàng thấm vào chất đá khiến ngọn thánh sơn nứt thành hai nửa !
Hào quang trắng lóa trong nháy mắt xuyên thấu đến tận cùng ngóc ngách các khe rãnh bên trong. Bóng kiếm ngạo nghễ cũng đồng thời phủ xuống vùng trời Đàn thành dưới chân thánh sơn.
Lấy thánh sơn làm vỏ, kiếm một lần nữa tuốt trần !
Đến lúc này, không chút do dự, Khúc Chính Phong liền vung kiếm về phía ấn hậu thổ loang lổ vẫn đang tiếp tục đè xuống đỉnh đầu mọi người I "Keng là
Cự kiếm và bóng ấn hư vô va vào nhau I
Đáng lẽ vô thanh vô tức không một tiếng động, nhưng trong sát na ấy lại giống như vật thực húc nhau, tiếng nổ rên vang kinh người !
Ấn hậu thổ khổng lồ thế mà lại bị Khúc Chính Phong xả chém đứt I
Sức núi mênh mông hóa thành ngàn vạn mãnh thú hung tợn, trong lúc va đập liền thâm nhập vào ấn, điên cuồng bứt phá, khiến nó rách toạc chẳng khác gì một tờ giấy mỏng !
"Rẹt ! Rẹt ! Rắc ! Rắc..."
Tiếng như tiếng ngàn vạn mảnh gốm sứ chồng chất lên nhau bị nghiền ép rồi vỡ vụn, nghe rợn cả người. Vụn kim loại sẫm vàng rơi xuống như mưa !
Lúc cách đầu mọi người ba trượng, ấn hậu thổ vẫn còn giữ nguyên hình dạng tám cạnh tám góc; khi xuống thấp còn hai trượng, bê mặt đã bong tróc phân nửa; mà đến lúc chót không còn trụ nổi nữa thì trong tích tắc liền tan tác như mây khói I
Địa lực âm hoa cuồn cuộn vô tận liên như thủy ngân đảo ngược. Chỉ trong chớp mắt, tất cả đều tan rã. Từ đâu đến thì quay lại đó, thoắt cái liền chui xuống đất, rút hết vào khe rãnh mà biến mất tăm mất dạng !
Duy chỉ có bóng kiếm khổng lồ của Khúc Chính Phong là vẫn phủ kín cả ngọn thánh sơn !
Ngần ấy chuyện nhưng thời gian diễn ra lại ngắn ngủi, chỉ như hào quang lóe sáng trong khoảnh khắc rồi thôi.
Vốn đã bị Tuyết Lãng thiền sư và Ương Kim cản trở, pháp vương Bảo Ấn chẳng còn đầu óc đâu mà để ý điều khiển ấn hậu thổ, trong lúc cập rập liền bị Khúc Chính Phong giáng cho cú phá mất đòn đánh hủy thiên diệt địa, nhất thời liền nổi trận lôi đình !
"Cút I"
Pháp vương Bảo Ấn há miệng rú lên một tiếng kinh hồn. Hắc khí tự nhiên tăng vọt, thoắt cái vậy mà quay ngược lại phủ kín cả vùng công kích đang vây quanh người lão !
Tuyết Lãng thiền sư và Không hành mẫu Ương Kim sắc mặt tức thời tái mét, đã vậy trong đôi con ngươi cũng bị một luông hắc khí không biết từ đâu chui vào.
Biết không hay, cả hai liền mau chóng rút lui. Mà gân như đồng thời, hắc khí từ trong hố sâu mà bọn họ đã đánh sụp trước đó lại trào ra, hơn nữa lại còn dầy đặc quỷ quái hơn trước gấp trăm lần. Chẳng khác gì một con rết hung hãn, nó chăm chăm lao vào quầng hắc khí thần hồn đang lơ lửng trên không của pháp vương Bảo Ấn mà điên cuồng bơm sức vào, khiến thần hồn của lão càng lúc càng lớn mạnh !
Tiểu tuệ tăng Liễu Không vốn vẫn ẩn thân ở gần nơi có trận pháp trong điện thánh giả, mà nơi này lại cũng ở gần hố sâu mới hình thành vừa rồi. Hắc khí đột ngột xông lên, cả người hắn thần trí cũng bị đoạt mất. Hắn thấy mình hoa mắt, bụng dạ làm như cứ muốn nhập vào luồng hắc khí đang từ hố sâu trào lên kia để chui vào trong khối hắc khí vô hình vô dạng đang liên tục biến đổi trên không !
May mà lúc đó Kiến Sầu nhanh tay nhanh mắt kéo hắn lại -
Tuyết Lãng thiền sư và Ương Kim động thủ quá nhanh, vả lại tu vi của cả hai cũng cao hơn nàng không ít cho nên vừa rồi nàng tuy muốn tham gia nhưng lại không có thời gian ra tay, song nhờ vậy mà cục diện tổng thể ra sao lại thấy được rõ ràng. Ngay khi hắc khí vừa thoát, nàng đã chú ý đến Liễu Không ngay. Tựa như một ánh chớp tím chợt lóe, cánh phong lôi giang rộng bay vút sang, chỉ trong chớp mắt đã tới. Thoắt cái nàng đã túm được gáy Liễu Không, linh lực rót vào, thanh tâm chú xuất ra, thành thử vào lúc ngàn cân treo sợ tóc đã lôi phắt được người ra khỏi luồng hắc khí hung tợn đang cuộn trào ào ào như thác kia I
Liễu Không được thanh tâm chú tẩy rửa liền tỉnh hồn, người đang lưng chừng không mà mồ hôi lạnh thấm đến thấu tim !
Ngẩng đầu nhìn lên thì lại càng kinh hãi không thôi !
Pháp vương Bảo Ấn lúc trước mặt mũi hình dạng ra sao còn thấy rõ ràng nhưng giờ thì đã hoàn toàn hóa thân thành hắc khí chẳng khác gì yêu ma. Đám khí này lồng lộn uốn éo ngưng kết, hơn nữa lại liên tục hút lấy hắc khí tuôn ra từ hố sâu bên dưới, sau đó dần dần tụ lại thành ba đầu sáu tay, song khuôn mặt lại vô cùng mơ hồ, khó lòng nhìn rõ !
Đây mà là người cái gì ?I
Nó đã thoát khỏi thân xác con người, biến thành một tồn tại khác biệt mà người thường không thể nào giải thích nổi I
Nhưng tồn tại như vậy thật ra Kiến Sầu đã từng thấy qua rồi !
Nó không phải là thân chích nhưng khí tức lại gần như rất giống !
Đây chính là thứ mà nàng đã từng gặp qua trong địa lao thuyên Dạ Hàng. Lúc nàng thăm dò Tuyết Vực, mượn sức hai mắt vũ-trụ từ Phó Triêu Sinh, thấy được tồn tại hiện diện lúc nhóm Dư Tri Phi chết cũng chính là nó !
Bàn tay đang nắm lấy gáy Liễu Không khẽ run rồi từ từ buông ra. Kiến Sầu tái nhợt mặt mày, trong sắc tái còn hiện rõ vẻ bất an nghiêm trọng, ánh mắt nàng trượt từ đám hắc khí đang cuồn cuộn trên người pháp vương Bảo Ấn sang phía cái hố khổng lồ không xa phía trước.
Hố nhìn không thấy đáy, một chút ánh sáng cũng không có, chỉ có hắc khí hoàn toàn chẳng thuộc về nguồn lực của thế giới này là đang phun trào liên tục...
Nếu nàng nhớ không sai thì cái hố sâu này vốn là vị trí của tòa trận pháp quỷ dị trong điện thánh giả lúc trước...
Bây giờ pháp vương Bảo Ấn đã hoàn toàn để lộ hung tướng mà Khúc Chính Phong cũng đã cho thấy uy lực đích thực của kiếm Nhai Sơn trước mắt người đời...
Xa xa, hào quang trên người thánh tử Tịch Gia mờ dần.
Tựa hồ như thắng bại cuối cùng đã gần đến lúc rành rành trước mắt.
Nhưng Kiến Sầu lại không tài nào kiềm nổi ánh mắt mình, đồng thời cũng không tài nào dằn xuống nổi một linh cảm cực kỳ đáng sợ đang dấy lên trong lòng. Cảm giác ấy khiến nàng cứ đứng lặng mãi trong hư không hồi lâu. Sau đó, khi bọn Khúc Chính Phong bắt đầu mở một đợt tấn công mới nhắm vào pháp vương Bảo Ấn, khi hào quang trên người thánh tử Tịch Gia cuối cùng cũng tắt hẳn, nàng chợt hóa gió, vô thanh vô tức bay vút về phía cái hố sâu kia rồi đâm mình lao thẳng vào trong I