Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 450 - Chương 450 : Hoang Vực Mị Ảnh

Chương 450 : Hoang vực mị ảnh Chương 450 : Hoang vực mị ảnhChương 450 : Hoang vực mị ảnh

Cái... cái gì vậy 2

Đang đứng cạnh Kiến Sầu, đầu óc gần như dồn hết vào đám người Khúc Chính Phong đang lại đánh nhau dữ dội với pháp vương Bảo Ấn trong lưng chừng không, Liễu Không đâu ngờ nàng lại đột nhiên biến mất tăm mất tích như thế này.

Một trận cuồng phong vừa thổi qua, bên cạnh liên trống hoác.

Trong đêm đen, cái hố khổng lồ trông chẳng khác gì một cái miệng thú ngoác miệng chực nuốt. Nó vừa rộng vừa sâu và cũng hung hiểm cực kỳ. Rìa hố nham nham nhở nhở là dấu tích do Tuyết Lãng thiên sư và Không hành mẫu Ương Kim hợp lực đập xuống. Vách thì thẳng đứng hướng sâu xuống dưới, vừa đáng sợ vừa hiểm trở.

Luồng hắc khí dây đặc kia chính là từ cái đáy cái hố này thoát ra.

Kiến Sầu từ hư không tung mình ra, rồi gần như nương sát theo luồng hắc khí, thoắt cái đã hạ xuống quá nửa độ sâu hố.

Càng xuống sâu hắc khí càng dây đặc.

Nàng nhớ Cực Vực và Thập Cửu Châu giống như một chiếc gương có hai mặt đâu lưng nhau, ở giữa chung một miền đất. Vì vậy bầu trời của Thập Cửu Châu ở trên, còn của Cực Vực thì ở dưới. Trên Thập Cửu Châu, mặt trăng mặt trời luân phiên xoay chuyển; dưới Cực Vực, trời lúc nào cũng vàng vàng nhợt nhạt, ngày đêm khó phân.

Ban nãy, lúc pháp vương Bảo Ấn điều khiển ấn hậu thổ khiến cả một miền Tuyết Vực đất đai đứt gãy, từ các khe đất đó địa lực âm hoa của đất Cực Vực khắc nghiệt vạn dặm mới ào ào phun ra ! Đúng là lão pháp vương đã lợi dụng sức ấn để thông liền hai giới !

Mà cái hố sâu xuất hiện ở ngay chỗ vốn là trung tâm điện thánh giả kia lại cứ liên tục bơm cho pháp vương Bảo Ấn một nguồn sức mạnh nào đó hoàn toàn khác với địa lực âm hoa...

Như vậy cái hố, hay nói cho đúng hơn, tòa trận pháp dưới cái hố này phải có huyền cơ gì đó, đồng thời còn thông với một nơi nào khác nữa chăng 2

Thường thì người ta nghĩ ngay đến Cực Vực. Nhưng trong đầu Kiến Sầu không biết sao lại vang động không ngừng. Âm thanh lạ lùng mãnh liệt cứ giáng vào lý trí nàng, gào thét bảo nàng : Không phải ! Hoàn toàn không phải ! Chỗ mà cái hố này thông tới tuyệt không phải chỉ là Cực Vực một cách đơn giản như vậy mà thôi đâu !

Cái thứ linh cảm ấy vô cùng đặc biệt, chẳng thể nào dứt ra nổi. Nó chiếm lĩnh tâm trí nàng, thậm chí còn khiến nàng có thể gạt phắt mọi lời cảnh tỉnh đang chan chát ong ong trong đầu, phớt lờ nguy hiểm mà đâm đầu vào nơi đây I

Chẳng khác gì lao vào sương mù.

Trước mắt mịt mù, tối đến nỗi giơ tay chẳng thấy được năm ngón, nàng chỉ mang máng cảm thấy được khí đen như một con hắc long từ dưới đáy hố sâu uốn éo vươn lên. Nhưng nơi đây lại không có gió, thậm chí một chút tiếng gió thổi cũng chẳng nghe thấy, tựa hồ như dòng sức mạnh mênh mông này chỉ là ảo ảnh mà thôi.

Vừa rồi Kiến Sầu ở cách pháp vương Bảo Ấn không xa lắm. Lão ta tu vi tận hữu giới, tuy phải đương đầu với cả ba người Khúc Chính Phong, Tuyết Lãng thiền sư và Ương Kim nhưng lão hẳn phải nhận ra mọi sự tại đương trường thay đổi ra sao chứ không lý nào không thấy Kiến Sầu biến mất cho được. Song pháp vương Bảo Ấn lại để yên. Điều này chứng tỏ lão không phải là đối phó không kịp mà chỉ là cho rằng nàng có làm gì đi nữa thì cũng chẳng hại mình nổi và cũng chẳng thể có khả năng phá nổi bất cứ thứ gì. Thái độ như mãnh thú đối với con sâu cái kiến, không cần để ý chút nào !

Nhận ra những điều trên, Kiến Sầu mày ngài liền hơi cau lại.

Thuận gió mà đi, tùy tâm sở dục.

Nàng luồn nhanh kinh hồn ! Mới đó mà đã xuyên xuống dưới tới mấy trăm trượng ! Hắc khí bốc lên càng lúc càng dầy, đi mà tưởng như như đang dấn thân vào hố sâu không đáy, mỗi lúc mỗi cảm thấy hơi ngột ngạt nặng nề, khiến nàng không khỏi phải nín thở lại.

Lao xuống mãi chẳng biết bao lâu, đến tận khi tiếng đao kiếm chém giết bên ngoài chỉ còn nghe loáng thoáng thì trong cái hố tựa như không đáy này chợt sáng lên một tia sáng vàng vàng.

Lờ mờ, yếu ớt.

Trông hình như có lay động đôi chút mà cũng tựa như có sinh mạng, cứ nhẹ nhàng lập lòe chập chà chập chờn mãi...

Ngay khi thứ ánh sáng ấy soi thấu đến đáy mắt, Kiến Sầu chợt giật mình, trong bụng không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh !

Mà đây đâu phải chỉ là một luông kim quang mà thôi đâu !

Rõ ràng là cả một vùng ! Nó là hào quang của nguyên tòa trận pháp !

Tuy trước đó đã ngờ ngợ đôi chút, biết trận pháp nằm sâu dưới hố vốn vẫn có thể còn hoạt động nhưng nàng lại hoàn toàn không thể nào ngờ nó trụ vững một cách hoàn hảo như thế này. Dù bị Tuyết Lãng thiền sư và Ương đánh mạnh đến thế song nó vậy mà chẳng mảy may suy suyển ! Từ ngay nơi chính giữa trận pháp, hắc khí uốn éo tuôn ra, trông chẳng khác gì một bóng ma sống động có khả năng hấp thu cắn nuốt, khiến hào quang trận pháp trở nên mờ mờ ảm đạm.

Trận pháp được khắc họa lúc trước trong điện thánh giả bây giờ nằm trên đáy hố.

Dĩ nhiên điện thánh giả lúc này đã nát mịn như phấn, nhưng trận pháp thì vẫn giữ nguyên hình dạng như lúc ban đầu : đường kính vẫn mười trượng, hào quang vẫn tỏa nhưng chỉ gói gọn trong phạm vi đó chứ không xuyên thấu tới không gian hố xung quanh; các nét vẽ hình thành nên trận pháp đều tựa như những dòng chảy nhỏ, thi thoảng trong đó lại chớp chớp sáng sáng những tia vàng sậm; mới đầu nhìn chẳng thấy khác gì trận pháp thường, nhưng chú mục nhìn mãi thì lại có cảm giác tâm thần ý thức làm như muốn hút vào bên trong...

Gió nhẹ thoáng tới, Kiến Sầu lách mình rời khỏi, đứng xuống thì thấy đất dưới chân rắn chắc. Không biết ở đây sâu bao nhiêu nhưng vách hố xung quanh đều là nham thạch kiên cố. Nhờ có hào quang trận pháp mà tinh thể trong đá khúc xạ, anh ánh lung linh.

Đứng ở đây không giống như đứng trong hố sâu chật hẹp dưới lòng đất mà là đứng giữa vũ trụ mênh mông chỉ chít tinh hà !

Ngẩng đầu trông lên, sao trời giăng giăng lấp lánh.

Thứ ảo giác này vô cùng kỳ lạ và hoang đường đến cực điểm. Ngay khi nhìn ra, Kiến Sầu chợt thấy da đầu run rẩy tê dại. Trên con đường tu luyện nhiều năm qua, ảo giác như vậy chỉ xảy ra với nàng hai lần : Lần thứ nhất là vào lúc đăng quang trên Nhất Nhân đài trong tiểu hội Tả tam thiên, một chưởng giáng xuống ngày đêm hoán đổi, chẳng khác gì thấy được cả một vũ trụ đầy sao; lần thứ hai là ở tầng địa ngục thứ mười tám trên đường trốn khỏi Cực Vực, khi tiềm lực trong người được đẩy đến cực điểm, vào lúc viên đá lĩnh ngộ phiên thiên ấn muốn lật mình thành sao, nàng tưởng như thấy được một góc thiên hà mênh mông của vũ trụ...

Mà bây giờ không gian nơi đây lại còn lớn gấp hai lần trước đó !

Đứng cạnh trận pháp này thật chẳng khác gì đứng trước một cánh cổng huyền bí, tưởng như đẩy cửa ra là bước tới một thế giới khác vậy, vừa rộng lớn vừa mới mẻ mà lại chưa từng có ai biết đến !

Thử hỏi trong thiên hạ còn có tu sĩ nào có thể cưỡng lại sức hấp dẫn dụ hoặc của nó được đây ?

Ban nấy, lúc nhìn cái hố này, trong trí chợt thoáng linh quang, tự nhiên có linh tính nên Kiến Sầu mới đến đây, phần là để phá giải trận pháp, triệt bỏ tận gốc, phần cũng là vì để kiểm chứng cho rõ điều nghi ngờ mà chính bản thân mình cứ canh cánh không yên !

Vì vậy vào thời khắc này nàng không chút ngần ngừ do dự. Nó giống như trực giác, cảm xúc vô cùng mãnh liệt, không thể nào diễn tả nổi thành lời, tựa hồ như trong một cõi huyền bí mịt mờ nào đó có một đấng tồn tại cao hơn đang dẫn dắt nàng, giục nàng đưa tay về phía tòa trận pháp dưới đáy hố này.

"Ông Ị"

Ngay khi đầu ngón tay nàng vừa điểm vào một dòng chảy kim sắc thì cả tòa trận pháp chợt rung lên. Ngoài luồng hắc khí, trong hố sâu tĩnh mịch như tờ thế mà lại bỗng vang lên một tiếng vù thanh gọn !

Ánh vàng đang chảy xuôi thoắt cái liền khựng lại.

Nhưng chỉ một lát sau, dòng chảy hốt nhiên phình rộng ! Trông như triều dâng, như mạch máu căng phồng, như một dòng nước đang băng băng chảy xiết I Sau một hồi khựng lại, ánh vàng sâm sậm lại ào ào chuyển động, thuận dòng chảy khắp hệ thống tòa trận pháp.

Kiến Sầu chợt cảm thấy mình hóa thành một tảng đá. Tảng đá ấy chìm dưới lòng sông, xung quanh nước băng băng chảy xiết, sóng cả vạn ngọn không ngứớt tung mình phủ bọt trắng xóa !

Ngay cả đôi mắt trong trẻo của nàng lúc này cũng sãm thành màu đồng !

Mọi tiếng động xung quanh đều biến mất, thêm hố sâu hun hút tĩnh lặng như tờ khiến cả một vùng không gian tựa như thành cõi hư vô. Duy trên vách hố, ngàn vạn chấm sao lấp lánh do tinh thạch trong đá bắt sáng là tự nhiên phồng trướng không ngừng rồi nổ tung thành một miền tinh hà sáng chói, xoay tít trong vũ trụ mênh mông vô tận !

Còn gì là dòng chảy ở đây !

Trận pháp trận phiếc cũng chẳng còn !

Mỗi một điểm sao li ti lấp lánh trong những đường vẽ ánh sáng khắc trên đáy hố lúc này đã hóa thành ngàn vạn ký hiệu cổ xưa. Chúng thuận theo dòng chảy rót lên đầu ngón tay của Kiến Sầu rồi cuồn cuộn đổ vào thức hải linh đài, rải rác tản mạn bên trong thành một miền thông tin bộn bề hỗn tạp, chẳng khác gì một biển cát mênh mông vô bờ bắt đầu phơi mình trải rộng ra trong trí óc nàng...

Đây mới chính là cốt lõi tạo thành trận pháp !

Nhưng trông chúng cổ xưa, khó hiểu như vậy thì ngay cả phân biệt hình dạng đã cực khó chứ ở đó mà nói đến chuyện phân tích lý giải này nọ.

Ngay khi ngàn vạn ký hiệu kia ào ào tràn vào trí, sắc mặt Kiến Sầu toát ra vẻ đau đớn, đầu óc tưởng như muốn nổ tung đến nơi ! Nhưng ý thức của nàng thì trái lại vẫn độc lập, vẫn tỉnh táo như thường. Kiến Sầu có thể "nhìn" thấy rất rõ tòa trận pháp khổng lồ đang vận hành trước mắt mình. Các dòng chảy của nó cứ lớn mãi không ngừng, lớn đến nỗi cuối cùng thì biến thành một dòng sông mênh mông, chỉ trong chớp mắt đã ào tới nhấn chìm nàng hoàn toàn !

Sự việc xảy ra quá nhanh, nhất thời chẳng biết nổi là trận pháp đã hóa thành sóng cả vô biên nuốt chứng lấy nàng, hay thực ra là nàng đã biến nhỏ, nhỏ chẳng khác gì hạt bụi mà rơi tõm vào dòng sông đang ào ào chảy xiết...

Nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó lại xảy ra dung hợp. Tâm trí nàng bị ngàn vạn ký hiệu biểu tượng cổ xưa quái dị của trận pháp thu hút, chiếm hữu, thậm chí còn hòa nhập với chúng thành một thể. Trong cơn dung nạp dồn dập ấy tự nhiên chợt như có sức mạnh khiến đường ranh ngăn cách tri thức đổ sập ! Nó chẳng khác gì ý niệm vô hình vô dạng, bằng một cách thức kỳ lạ nào đó mà chỉ trong nháy mắt đã mở ra được một cánh cổng uy nghiêm sừng sững I

Một thế giới mới mẻ rộng lớn hốt nhiên như quyển họa trải rộng ra trước mắt !

Như có ai vung bút vẽ lên. Một đường tuyệt bút. Mực rơi, sao sa vạn vạn. Điểm điểm mắc trong tỉnh hà dải dải như mây, rực rỡ lấp lánh khắp nơi !

Doanh Châu* thoắt cái vút cao, tiên cung mây mờ lãng đãng.

Thiên không xanh thẳm mênh mông, nhật nguyệt sáng ngời chiếu rọi I

* Doanh Châu : "Doanh Châu" 3ã?M là tên một trong ba ngọn núi ngày xưa cho là chỗ tiên ở. Hai núi kia là "Bồng Lai" 3šZ£ và "Phương Trượng" 53).

Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, ý thức nàng xuyên qua hư không vô tận rồi lạc vào dải ngân hà đầy sao đang xoáy tít, nhờ đó mà "thấy" được, nhận thức được, cảm giác được - Một vùng núi non xanh biếc, một nam tử tuấn mỹ áo xanh như ngọc đang ngồi bên một bàn cờ đá bằng nham thạch, tay nhón quân cờ mà sắc mặt ra chiều trâm ngâm suy tư, cạnh người nai trắng quẩn quanh bầu bạn.

Tháp phật giữa biển, phật quốc trên mây, một đồng tử mặc áo đen môi mím mặt lạnh đang khoanh chân ngồi trên một chiếc đọi đèn cực lớn, nơi giữa mi tâm in dấu một đốm lửa vươn cao trông như đang lập lòe cháy sáng.

Thiên không mênh mông, hạc kêu một tiếng, mây lành rẽ lối bay lên.

Nơi cuối bậc thang dẫn lên tiên cung sương khói lượn lờ có một nữ tu y phục hoa lệ, sắc lục loang loáng đậm nhạt trên nền vải thêu càng khiến khuôn mặt nàng ta lạnh lùng cô tịch thêm. Trong cái dáng ấy toát ra vẻ kiêu hãnh, một sức mạnh vô song khó người địch lại !

Trong sát na, ý thức của Kiến Sầu xuyên thấu trận pháp cổ xưa huyền bí rồi trộm nhìn được nữ tu kia thì vừa lúc đó nàng ta cũng ngẩng đầu lên nhìn lại. Ánh mắt xuyên qua hư không vô tận, xuyên qua trận pháp thậm chí còn thấu suốt cả một bầu vũ trụ mênh mông mà trực đối với nàng.

Mặt mũi ngũ quan, phong thái như vậy...

Thật quá ư quen thuộc ! Đúng là giống y như đúc với bức tượng trên quảng trường Tinh Hải !

Kiến Sầu chẳng kịp làm gì. Phần do trận pháp, phần vì các ký hiệu biểu tượng cứ không ngừng xâm chiếm trí óc nên có muốn cũng chẳng thể nào có hành động gì khác. Cảnh tượng ấy chỉ thoáng nhìn qua, trong khi đó ý thức lại cứ không ngừng quấy động, thoắt cái liền cảm thấy như bị hút xuống mặt đất sụp lở, rơi thẳng xuống một nơi khác còn sâu hơn của vũ trụ I

Đây miền loạn lưu không gian ! Ở đó có xác một người khổng lồ I

Thân thể lơ lửng trong một khe không gian khủng khiếp, trông chẳng khác gì một chiếc thuyền khổng lồ đang trôi trong một dải xoáy tinh hà thuôn mảnh như chiếc lá. Những ngôi sao lớn hơn, sáng hơn lại chẳng qua chỉ là những chấm điểm trên các đầu ngón tay lạnh lẽo mà thôi.

Đây là một người khổng lồ đang say ngủ !

Đây là thần minh đã chết I

Hai con mắt của thân nhắm chặt. Tuế nguyệt phong sương đằng đãng khiến hàng mi ngưng kết thành những cây quế cổ thụ tán rộng rợp trời. Da dẻ trân trụi hóa đất đai mênh mông, những mạch máu chết thì biến thành những dòng sông cạn trơ đáy...

Là người đó, nhưng đồng thời cũng là một thế giới !

Kiến Sầu rúng động khôn tả. Trong tình trạng ý thức lại chịu sự tác động của luồng chú phù vẫn luôn ào ào đổ vào tâm trí, nàng chợt cảm thấy có cái gì đó nặng nề, áp bách từ tận xương tủy khiến trong người cứ bị thôi thúc, không thể nào thoát khỏi cảm giác muốn quy hàng, thần phục.

Tựa hồ như Thần đang ở trước mặt nàng, thế gian vạn vật đều là con dân con cháu !

Thế nhưng trong sát na đó lại có một sức mạnh quỷ dị nào đó phá mất cảm giác này. Vì vậy trong hố sâu, Kiến Sầu liền cảm nhận được năng lượng chỉ thuộc về thần chích...

Nó chính từ trong thân người khổng lồ, từ nơi mi tâm của cái xác cổ này mà phát ra I

Một con mắt to lớn vô thanh vô tức nổi lên, bên trong không lòng trắng cũng chẳng tròng đen, thậm ngay cả một chút ánh sáng cũng không có !

Nó giống y như con mắt thứ ba xuất hiện ở giữa mi tâm của pháp vương Bảo Ấn I Trông hung hiểm và đầy ác ý trời sinh.

Ngay khi ý thức của Kiến Sầu "nhìn" thấy nó thì mi tâm của xác cổ tự nhiên hơi động đậy, giống như đang đảo tròng mắt. Đúng là trong không có con ngươi nhưng có lẽ là nó đang nhìn lại nàng !

'AmP"

Ý thức phản hư vững chắc của nàng liền sụp đổ, chẳng khác gì sông dài cuồn cuộn quật mình lên chướng ngại nguy hiểm giữa dòng, qua được rồi thì nổ tung, rã thành muôn ngàn bọt sóng trắng xóa I

Trong khoảnh khắc, mọi cảm giác thân thể lại trở về. Ý thức sụp đổ, tất cả ảo giác liền tan thành mây khói. Đôi con ngươi nhuộm máu của Kiến Sầu trở nên đen kịt. Nàng chẳng nhìn thấy bất kỳ thứ gì, chỉ cảm thấy có ai đó đặt tay lên vai mình, bên tai vang vọng giọng nói lo lắng bối rối của Liễu Không : "Kiến Sầu sư tỷ ! Kiến Sầu sư tỷ !"
Bình Luận (0)
Comment