Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 451 - Chương 451 : Từ Thiện Mà Sinh

Chương 451 : Từ thiện mà sinh Chương 451 : Từ thiện mà sinhChương 451 : Từ thiện mà sinh

"Sư tỷ..."

Đôi con ngươi trong mắt Kiến Sầu đỏ quạch màu máu, ai nhìn cũng phải khiếp. Tay Liễu Không đang để lên vai nàng, nhưng lúc nàng quay đầu lại, nhìn thấy một đôi mắt vô cảm đang nhìn mình, ánh nhìn không chút thần sắc, cậu lại càng giật mình, sợ hãi hơn.

Sợ rồi thì thoắt sau lo lắng càng tợn.

Vừa rồi Liễu Không suýt nữa rớt xuống hố, may nhờ có Kiến Sầu cứu nguy. Giờ người tự nhiên biệt tăm biệt tích, cậu lục tìm mãi khắp nơi mà chẳng thấy, lại nghĩ mình tu vi thua kém, tham gia đánh đấm cũng chẳng giúp ích gì mấy nên không dám nhập cuộc đánh bừa, ngần ngừ nghĩ ngợi mãi xong rốt cục mới quyết định liều mình xuống dưới tìm kiếm.

May thay, quả nhiên tìm được Kiến Sầu trong đó.

Nhưng lúc cậu xuống đến nơi thì thấy chú phù kim sắc trong trận pháp chảy thành dòng liên miên vô tận, trông chẳng khác gì như vật sống. Chúng thuận đà truyên lên đầu ngón tay nàng, rồi leo lên người, sau đó thì phủ kín cơ thể, thậm chí còn đóng lại chi chít dây đặc cả trên vành mắt...

Trong lúc nhất thời, Liễu Không chẳng màng đến nguy hiểm. Chẳng chút nghĩ ngợi, cậu liền giơ tay ra, ra sức gọi to tên nàng. Nào ngờ, tay vừa chạm vai, họng vừa phát tiếng thì cả người nàng tự nhiên rung lên, làm như bị ai đánh một đòn nặng. Đôi con ngươi ban nãy còn ánh kim quang rạng rỡ bây giờ thoắt cái đã đỏ quạch máu, trông lại càng đáng sợ hơn !

Kiến Sầu chẳng nhìn thấy bất cứ cái gì. Tựa hồ như cả thế giới chung quanh đều hóa hư vô chỉ trong chớp mắt. Tuy vậy nàng vẫn ngửi được có mùi máu từ mắt toát ra. Cả người lảo đảo nhưng tu vi lại chẳng thấy hao tổn, duy có cơn mỏi mệt không tài nào chống lại nổi là truyền từ tận sâu trong ý thức truyền ra, làm như vì tập trung nhìn lén và vì chuyên tâm xem ảo giác nên đầu óc tinh thần đều cạn kiệt hết cả !

“Ta không sao."

Tuy bây giờ không thấy đường nhưng linh thức bao trùm tứ phía nên Kiến Sầu biết người đứng cạnh mình là Liễu Không. Bởi vậy nàng chẳng kinh sợ hay hoảng hốt chút nào mà trái lại còn cực kỳ tỉnh táo.

Từng hình ảnh lén thấy trong ảo giác kia, từng con người dù quen hay lạ, tất cả đều khiến Kiến Sầu phấn khởi xúc động vô cùng. Tu sĩ ai mà chẳng mơ tới một nơi như vậy ?

Cho dù Kiến Sầu hoàn toàn không biết thế giới sau khi phi thăng ra sao nhưng chỉ với những gì thấy được trong một thoáng, cùng với mặt mũi hình dáng của vị nữ tu lạnh lùng đầy uy lực trong tiên cung kia, tất cả đều đã đủ để nàng dễ dàng đoán ra đây là Thượng khư tiên giới -

Nơi mà hằng hà sa số tu sĩ trên Thập Cửu Châu đều dành cả đời hướng tới I

Tuy nhiên chỉ với hiểu biết của bản thân thì nàng vẫn không thể nào đoán ra được cái cỗ cổ thi khổng lồ đang trôi trong tinh hà kia là thứ tồn tại gì. Hơn nữa lai lịch của con mắt hung tà thứ ba đột ngột hiện ra trên mi tâm của xác cổ ra sao và nó có vai trò như thế nào với những việc đang xảy ra trên Thập Cửu Châu hiện nay, tất cả lại càng khó biết hơn nữa. Duy có một điểm chắc chắn là : Con mắt thứ ba, thần chích Thiếu Cức cộng với trận pháp dưới đáy hố và biến đổi quỷ dị trên người pháp vương Bảo Ấn, thảy đều có liên quan với nhau !

Sức của nàng so với cái thứ tồn tại kinh khủng này chỉ như cát sỏi, như con sâu cái kiến, chẳng đáng nhắc đến chứ đừng nói gì tới chuyện gây thương hại cho bọn chúng như thế nào.

Nhưng tòa trận pháp trước mắt nhiều khi có một nguồn lực lớn lao mà nếu không thử thì không biết được !

Ban nãy tuy ý thức của nàng hoàn toàn bị sắc vàng vô tận của trận pháp bao phủ nhưng muôn vàn chú phù thì cứ như một dòng sông lớn cuồn cuộn đổ vào tâm trí, rồi khắc sâu vào trong nên lúc này hình dạng của chúng ra sao nàng đều có thể nhớ lại rõ ràng tất cả.

Vốn thâm sâu khó hiểu nhưng giờ thì trận pháp đã hơi thông thông, tựa như một góc tảng băng khổng lồ bắt đầu trồi khỏi mặt nước.

Trên vùng trời phía trên miệng hố chợt có tiếng sét nổ ran. Hình như trong thiên không cao mấy ngàn trượng kia, sấm chớp đang nhì nhằng rạch ngang rạch dọc không dứt. Thế nhưng cái thứ ánh sáng trên cao này thoáng chốc đã vụt tắt trong bóng tối âm u của hố sâu. Thậm chí ngay cả tiếng sấm rền long đầu nổ óc cũng trở thành tiếng dội, âm âm quanh quẩn trong lòng hố, tựa như cùng lên tiếng hòa nhịp với lòng người đang hồi hộp xao động lúc này.

Vách hố quanh nàng gần như thẳng đứng, bên trong ẩn chứa hằng hà sa số tinh thạch. Vì chấn động quá lớn nên thành vách rung rung, khiến ánh sáng phản chiếu trên tinh thạch cũng chập chờn chao đảo, thấu xuyên bóng tối, và đồng thời cũng hắt cả lên người Kiến Sâu.

Dáng trường bào nguyệt bạch lấm máu lúc này tựa như khoác thêm một trời sao sa.

Vào thời khắc này, nàng cảm thấy rất rõ cuộc chiến trên đỉnh thánh sơn đang ở giai đoạn cao trào kinh người, biến chuyển dữ dội. Tuy mắt nhìn không thấy, nhưng chẳng chút ngần ngừ, nàng vẫn quay về phía Liễu Không, quyết đoán nói : "Tranh thủ thời cơ, mời Liễu Không sư đệ phá trận !"

"Phá, phá trận 2”

Liễu Không đang lo lắng cho Kiến Sầu, cứ tân ngần không biết có giúp gì được không, nào ngờ còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe Kiến Sầu nói vậy, trong lòng cả kinh, hai mắt trợn tròn, bộ dạng hoang mang hoảng hốt.

"Nhưng sư tỷ, tiểu tăng từ hồi nào đến giờ chưa từng nghiên cứu phù chú, mấy cái môn trận pháp lại càng dốt đặc. Thật, thật chẳng biết gì cả...

"Đừng có vớ vẩn !"

Chẳng thèm đếm xỉa đến tràng lý do của Liễu Không, Kiến Sầu liền thẳng thừng chặn ngay cái họng đang dông dài ấp a ấp úng của cậu. Giơ tay chỉ một cái, trung tâm trận pháp liền ổn định lại, quay tròn không ngừng, lúc thì va đập lúc thì phân thành hai điểm vàng, giọng nàng nghe đanh lại, ra chiều được ăn cả ngã về không !

"Trong hai mắt trận này, cậu chọn một đi !"

Liễu Không há hốc miệng.

Trong trận pháp khổng lồ quỷ dị này, tựa như suối nguồn vô tận, luông hắc khí dây đặc vẫn cuồn cuộn tuôn ra từ trung tâm trận pháp, rồi tụ lại thành một con rồng đen dáng vẻ nhe răng gầm rống nhưng không có tiếng. Từ dưới hố sâu, nó cứ vậy mà bay lên cao, rồi dưới sức hút của một thứ ấn ký nào đó mà nhập vào quầng hắc khí có hình dáng một người khổng lồ trong hư không.

Pháp vương Bảo Ấn đã người chẳng ra người ngợm chẳng ra ngợm từ lâu, vì trúng một đòn của Tuyết Lãng thiền sư và Ương Kim Không hành mẫu nên thân xác đã mất. Nhưng khác với tu sĩ thường, lão thậm chí còn chẳng có thân hồn, chỉ nhập vào hắc khí hung hiểm mà mạnh mẽ ra đòn, liên tục tấn công nhóm Khúc Chính Phong !

Cả Tuyết Vực hoang tàn đổ nát I

Tu sĩ đại năng đánh nhau, chỉ giơ tay nhấc chân là đạp núi đảo biển, hủy thiên diệt địa, người thường hoàn toàn không có chỗ chen chân. Chúng tu sĩ Thập Cửu Châu đằng không bay trên trời khi trước giờ chỉ có thể tránh dưới chân thánh sơn, đánh nhau với đám tăng nhân Tân Mật đang trốn chạy trong Đàn thành.

Trận pháp thánh tế vàng trên không thì lại đang dân dần mờ đi.

Thoạt đầu chẳng ai thấy ra, nhưng vì ánh phật quang soi rọi đến gần như cả Tuyết Vực cũng đang lần hồi yếu đi, nhường chỗ cho bóng đêm hắc ám âm u tanh máu nên những người tham chiến rốt cục cũng phải nhận ra.

Sau một thời gian dài chói sáng, trận pháp thánh tế ấy vậy mà tiêu tan.

Ngàn vạn đường kim tuyến mỏng mảnh kết nối tín chúng với trận pháp liền nhỏ giọt như mưa rồi tản mác. Sắc vàng của trận cũng bạc đi. Dưới ánh trăng vàng rực, sau khi xoay hết ba vòng cuối cùng, trận liền từ từ tan vào bầu trời đêm đen nhánh như mực rồi mất tăm mất tích hẳn.

Thánh hồ vốn bao la, sóng nước loang loáng một vùng vậy mà bây giờ đã chẳng còn lấy một giọt nước. Thứ còn lại chỉ là một vùng mênh mông đổ nát âm u, một cái hố khổng lồ sâu hoắm, giống như bị một hành tinh lạ từ ngoài trời đâm xuống mà tạo thành.

Mặt đất thánh điện đã hóa thành bột mịn, còn vùng đổ nát trong hố sâu kia thì lại tai qua nạn khỏi. Điện sao hồ vậy, tất cả đều giống như hình ảnh phản chiếu trong một chiếc gương soi, trông càng cổ xưa hơn trước, đồng thời lại cũng toát ra một vẻ gì đó hung hiểm điêu tàn... Thánh tử Tịch Gia đang lơ lửng cao cao trên thánh hồ đổ nát. Ngay khi trận pháp thánh tế mờ mờ biến mất hoàn toàn, hào quang quanh thân ôn nhu dịu dàng như mẹ ôm con cũng tiêu tán hết, dáng ngài dong dỏng cao hiện ra, tăng bào lam lam phơ phất bay bay theo gió.

Cả người Tịch Gia giống như đang phát sáng. Còn bó hoa lam thúy tước, vì không còn hào quang bao quanh nâng đỡ xung quanh nên nhẹ nhàng rơi xuống, bồng bồng bềnh bềnh chẳng khác gì một phiến lông chim, rồi lặng lẽ rớt vào lòng bàn tay đang xòe ra của Thần.

Nhất thời bó hoa làm Thần nhớ tới tất cả những gì có liên quan đến nó, đến mình, đến trận chiến một sống một còn đang diễn ra trước mắt, đến tất cả những điều khác...

Nếu nhìn dưới con mắt người trần mắt thịt thì chuyện xảy ra đã rất lâu, kéo dài không biết bao năm bao tháng rồi thì phải ?

Ánh mắt trong veo đầy bể dâu của thần chuyển hướng, ngước nhìn lên đỉnh thánh sơn hoang tàn. Nhưng hình ảnh phản chiếu trong đáy mắt lại chẳng phải là thứ hỗn độn đổ nát trên đó mà là một ngọn núi tuyết thuần túy, trên đó có một miếu thờ đơn sơ mộc mạc, bên trong có tượng phật mặt mũi thấp thoáng mơ hồ, sau miếu là mặt hồ mênh mông yên tĩnh, sóng nước trong veo, sương khói lãng đãng...

Trên núi có rất ít dấu vết con người, mọi tiếng ồn ào đều vùi lấp dưới băng tuyết.

Miếu thờ lúc ban sơ là do một vị tăng khổ hạnh đến dựng nên, bức tượng Phật mặt mũi không rõ cũng do chính tay ông tạc thành, tượng xong thì ở luôn trong miếu tọa hóa. Cao nguyên Tuyết Vực đóng băng thân xác. Dưới sự tác động của tâng dung nham nằm sâu dưới đất Thập Cửu Châu, tháng năm qua đi, nơi đây lần hồi thay đổi. Tuyết Vực càng lúc càng nhô cao, trời cũng càng lúc càng lạnh, thân xác năm nào cũng càng lúc càng sâu, biến mất hoàn toàn dưới tầng tầng lớp lớp đất lạnh.

Đông qua xuân lại, đỉnh tuyết vẫn vậy, dưới núi hoa thắm nở đầy. Cánh hoa tím lam trông tựa như một loài chim đã tuyệt chủng của Tuyết Vực, người miền núi chân chất thuân phác nhìn chúng mà cứ tưởng như những cánh chim ấy tung bay trên không. Lâu rồi hoa cũng có tên. Dân chúng gọi loài hoa mọc khắp nơi trên Tuyết Vực lạnh giá này là "Lam thúy tước".

Mùa qua mùa, năm lại năm. Lam thúy tước nở rồi tàn, tàn rồi nở. Người lên núi cũng đông dần. Họ không biết miếu kia ai lập nên và cũng chẳng biết bức tượng bên trong lai lịch như thế nào, tâm hồn chỉ thấy choáng ngợp trước cảnh vật hùng vĩ trên núi, vì vậy mà tự nhiên mang lòng kính ngưỡng, cho rằng đây là nơi thiêng, siêu nhiên của đất trời. Lòng kính ngưỡng từ đó mới chuyển dời lên bức tượng Phật thô sơ kia.

Từ thượng cổ cho đến kim cổ, tuế nguyệt mấy ngàn năm qua đi, bức tượng cứng nhắc, vô tri vô giác như vật chết ấy được nghe thế gian cầu khấn những lời thành kính nhất, được bồi đắp bằng những điều tưởng tượng đẹp đẽ nhất trong lòng người. Ngày tháng bồi đắp, mặt tượng vốn không rõ ràng vì vậy mà lại dần dần trở nên có đường có nét rõ ràng.

Đó là khuôn mặt đẹp nhất trong tưởng tượng của dân gian.

Bất kỳ ai lặn lội đến Tuyết Vực, leo núi viếng miếu, lúc nhìn bức tượng đều có cảm giác như đây là khuôn mặt lý tưởng nhất mà mình được thấy, dáng vẻ ấy chính là dáng vẻ chỉ có trong mộng.

Vì vậy tin tượng Phật hiển thánh nhanh chóng lan xa, càng ngày người đến miếu cúng bái càng đông.

Bức tượng cũng càng lúc càng trở nên rõ nét. Đền miếu lúc trước vốn đơn sơ, sau đó dần dần được nới rộng xây thêm thành một khu lớn.

Rồi vào một mùa xuân lam thúy tước nở đầy Tuyết Vực, bức tượng Phật sinh động như người thật vốn vẫn rũ mi thiên định chợt mở mắt nhìn xuống thế gian sống động đang kính ngưỡng mình. Sau đó ngài rời thần đàn, bước từng bước mà xuống, rồi biến thành một người thiếu niên y phục trắng toát.

Từ đó về sau...

Ngài là Thần.
Bình Luận (0)
Comment