Chương 453 : Chúng sinh lệnh
Chương 453 : Chúng sinh lệnhChương 453 : Chúng sinh lệnh
Chưởng trông đúng là rất nhẹ, còn giống như đứng trong hư không đẩy chơi một cái xem sao thôi, nhưng khi sức chưởng đi xuống thì lại mênh mông hung hiểm, nó không đánh thẳng tới trước mặt pháp vương Bảo Ấn mà lại là từ cao trên không đập xuống đầu !
Chẳng khác gì một dòng thác từ chín tầng trời lao xuống I
Vô hình vô ảnh, nhanh đến mức mắt trần khó phân biệt nổi, mà lại đang lúc kinh ngạc nên pháp vương Bảo Ấn hoàn toàn chẳng kịp làm gì, thoắt cái đã bị một chưởng nặng như núi kia đập xuống !
Lão đã tự phân thân, mây đen biến ra trải rộng không biết bao nhiêu mà kể, nhưng trong tích tắc lại chẳng thể nào trốn chạy khỏi phạm vi của chưởng lực. Nhiều đến đâu cũng bị đập trúng !
Chỗ Tịch Gia đứng vốn là khoảng không phía trên vùng phế tích, mà Bảo Ấn đánh tới cũng đúng vào nơi này. Ngay khi chưởng kia vừa đập xuống thì vừa hay cũng chính là đập xuống vùng đất đổ nát trong thánh hồ !
Nhưng quỷ dị một điều là đám mây đen do pháp vương Bảo Ấn hóa thành bị đập xuống hố sâu đến sát rạt thế kia nhưng vậy mà lại chẳng thấy bụi đất bốc bay mù mịt đâu cả, thậm chí tàn tích trong hố cũng chẳng may suy suyển.
Tựa như chính bản thân lão đã là hư vô rồi vậy.
Sức chưởng tuy nặng nhưng khi đập xuống đến đáy hố thì đã tiêu tán mất. Còn đám mây đen vô tận kia thì cùng lắm chỉ là ép sát xuống mà thôi, chỉ thoắt sau là đã uốn éo tụ hình, vừa xong là quay ngoắt lại, lại phóng thẳng tới Tịch Gia đang đứng trên không ! Tình cảnh vượt xa sức tưởng tượng của mọi người. Khúc Chính Phong, Tuyết Lãng thiền sư và Không hành mẫu Ương Kim đều cau mày. Tuy thấy rất rõ Tịch Gia vẫn đứng yên tại chỗ nhưng họ lại không cảm nhận được sự có mặt của ngài, đó là còn chưa kể đến tu vi, cái này họ cũng chẳng nhìn thấu nổi.
Giống như tồn tại như ngài bọn họ không thể nào chạm tới được.
Mặc dù vậy pháp vương Bảo Ấn ở phía dưới dường như lại càng khó đối phó hơn. Một chưởng vừa rồi hoàn toàn chẳng gây hề hấn gì cho lão. Đã vậy lão còn trở nên hung hăng gấp trăm gấp ngàn lần, càng ngoan cố quyết liệt phóng từ phía dưới lên để lại tấn công Tịch Gia !
Trong tích tắc đó, đôi con ngươi trong mắt Ương Kim Không hành mẫu vụt co lại, cảm giác bất an bỗng đâu chợt giáng xuống người, nhưng miệng còn chưa kịp kinh hô thì cảnh tượng đã biến đổi một cách kỳ lạ !
Đối mặt với pháp vương Bảo Ấn đang ngóc đầu dậy từ đống tàn tích trong thánh hồ, Tịch Gia vẫn đứng giữa không trung, cả người chẳng nhúc nhích lấy một mảy, làm như hoàn toàn chẳng coi lão ra gì.
Mây đen hung hiểm dầy đặc lăm lăm xông lên !
Mà ngay lúc đó, cả vùng hồ đổ nát lại dường như cảm nhận được cái gì đó. Đền miếu tan hoang dưới đáy hồ, tượng phật xiêu vẹo, xương người trắng ởn thế mà lại rùng rùng rung lên !
Thoắt cái trong trời đất chợt bỗng vang rền tiếng núi thở biển gâm !
Người ở dưới chân thánh sơn chỉ nhìn thấy thánh tử đứng giữa không trung chứ chẳng nhìn thấy gì khác, còn người ở trên đỉnh thánh sơn thì lại thấy rõ mồn một !
Làm gì có núi thở với biển gầm ở đây ! Hằng hà sa số bộ xương người trắng phau dưới đáy thánh hồ hoang tàn đổ nát đang loạng choạng đứng dậy, hốc mắt trống rỗng ngước nhìn lên cao, mồm miệng còn lại bộ răng thì đang há rộng, kêu lên những tiếng ai oán phẫn nộ ! Trên người chúng tựa hồ như vẫn còn lưu lại ý chí lúc còn sống, tựa hồ như vừa qua hàng trăm hàng ngàn năm ngủ say mà nay vừa mở mắt thì đã lại thấy kẻ thù không đội trời chung với mình !
Từ chúng toát ra thứ oán khí mà ngay cả cái chết cũng không thể nào dập tắt nổi I
Là thù hận mà ngay cả luân hồi cũng vô phương tiêu giải !
Vừa nghe thấy tiếng kêu đầy thù hận của xương cốt bên dưới, đám mây đen trông hùng hổ khó đối phó kia chợt như trúng phải một đòn nặng, khí thế ào ào hừng hực chợt khựng lại !
Tựa hồ như có thứ gì đó vô hình huyền bí trói buộc nó !
Dưới đáy hồ khô cạn đổ nát chợt loáng thoáng tiếng sóng vỗ nước lăn tăn. Thoát cái một đạo hào quang xanh biếc óng mượt như tơ từ lòng hồ phóng lên, hơi nước ẩm ướt tràn nhanh khắp chốn, vây gọn đám mây đen lại !
"Âm Ị"
Tiếng va đập khủng khiếp hốt nhiên vang rền không trung.
Tránh chẳng kịp, đám mây đen do pháp vương Bảo Ấn hóa thành liền đâm sầm vào lớp hào quang nhìn như mềm mại nhưng lại chẳng khác gì tường đồng vách sắt kiên cố ! Vốn vất vả lắm mới tụ lại được thành đám, bây giờ lại va phải một cú khủng khiếp như thế này nên đám mây liền rã ra như nước chảy !
Pháp vương Bảo Ấn đau đớn hét thảm !
Chẳng khác gì thần chích từ chín tầng trời cao rơi xuống phàm trần, lúc trụ không nổi mà rã ra, vừa rớt xuống đáy hồ đổ nát thì xương trắng vạn bộ ở dưới đã nhào tới. Cặp hốc mắt trống hoác của con nào con nấy đều sáng lên linh quang đục ngâu, thù hận trùng trùng. Tất cả đều lao vào hắc khí, thi nhau gặm cắn cấu xé như điên I
Dưới ánh trăng, miền đất Tuyết Vực tựa cõi bồng lai thoắt cái đã hóa thành quỷ vực giết chóc !
Thấy vậy ngay cả những người bên Khúc Chính Phong cũng không khỏi phải kinh hãi ! Duy có Tuyết Lãng thiên sư một hồi sau mới nhìn ra được nội tình sâu cạn bên trong, vì vậy chỉ biết chắp tay thở dài thương xót.
Tự phụ mượn được sức của thần chích hoang cổ cao cao tại thượng, pháp vương Bảo Ấn đâu ngờ sẽ có lúc rơi vào tình trạng khốn khổ như thế này đâu !
Lão dồn hết sức, tả xung hữu đột như điên để xông ra ngoài ! Nhưng dù có cố gắng đến mấy thì màn sáng nhìn dìu dịu mỏng manh trên vùng phế tích thánh hồ lại cứ cản lão lại. Nó chắc chắn như tường đồng vách sắt, chẳng có lấy một kẽ hở nào !
Thánh hồ Già Lam - Thánh sơn Tuyết Vực - Hồ nước trên không !
Tịch Gia và Già Lam hiện giờ đã nhập lại thành một. Sức mạnh bạo tăng đâu chỉ gấp mấy lần mà thôi đâu. Trước kia Già Lam đã có thể thuyên chuyển điều dụng sức thì Thần hiện tại dĩ nhiên cũng có thể làm được.
Vì vậy từ đầu đến cuối ngài đều không hề hoảng loạn, đối với cục diện trước mắt cũng lại càng chẳng chút khiếp sợ. Nhưng vào thời khắc này, lúc địch thủ không tài nào làm gì được đến mình, ngài lại đưa mắt dõi nhìn về phía hố sâu ở cách đó không xa lắm, nơi khói đen vẫn liên tục phun ra không ngừng nghị, trông thì hình như đang ngóng chờ điều gì đó. Gió đêm rít gào.
Đáy hồ mênh mông nơi nơi đổ nát hỗn độn.
Sau khi xông xáo va đập nhiều lần, pháp vương Bảo Ấn rốt cục cũng hiểu ra huyền cơ trong màn sáng. Theo lý thì khi mượn lực của thân chích hoang cổ, hoàn toàn dung hòa lực này với thần hồn của mình thì lão sẽ trở thành tồn tại hư vô vô hình vô ảnh, bất tử bất diệt giống như vô vàn đám hắc khí nọ, nhưng vậy mà màn sáng lại vẫn có thể cản trở lão được như thường !
Đồng thời trong khi đó, nguồn lực từ trong trận pháp phía xa kia thế mà vẫn cứ liên tục rót vào. Nói cách khác, màn sáng này hoàn toàn không có sức ngăn trở nguồn lực của thần chích hoang cổ nhưng lại có thể hạn chế được tác động của lão !
Tuy thần hồn đã hòa nhập với sức mạnh của thần chích nhưng vẫn tồn tại tức là chưa chết. Thế tức có nghĩa là cái mà màn sóng cản lại chính là thần hồn của lão !
Bên cạnh đó, từ hàng trăm hàng ngàn năm qua, đáy hồ lại tích tụ không biết bao nhiêu là âm linh oán khí ! Lúc còn sống chúng sợ lão, chết rồi thì oán. Được thánh tử Tịch Gia dẫn dắt thúc giục, ngay cả hận ý cũng hóa thành khắc cốt ghi xương. Lại thêm ảnh hưởng của chấp niệm trước khi chết nên đám âm linh oán khí lồng lên như điên vì thù !
Thoắt cái pháp vương Bảo Ấn liền được nếm mùi tra tấn. Thần hồn khổng lồ của lão phân tán trong các cụm hắc khí liền bị hận ý trong đáy hồ đổ nát nhào tới cắn xé I
Vạn kiến đốt thân thì cũng chỉ đến thế này là cùng !
Lão như một con thú cùng đường giãy giụa quáng quàng tìm đường thoát thân dưới màn hào quang xanh màu nước hồ, nhưng làm sao đi nữa cũng không thể tụ lại được thành hình người vốn có, vì vậy nên càng lúc càng đau, càng lúc càng điên, càng điên thì lại càng đau !
Vừa sợ vừa kinh, lão đành phải được ăn cả ngã về không.
Tịch Gia đã chặn hết đường, vây hãm lão như thế này, lão nhất định phải trả lại gấp trăm gấp ngàn lần ! Cái lông giam này không phá là không được !
Ý nghĩ vừa lóe lão liền để mặc cho đám xương cốt đàn đàn lũ lũ dưới đáy hồ muốn làm gì thì làm !
Muốn cắn thì cắn đi !
Muốn đánh cứ mặc sức mà đánh I
Lúc này pháp vương Bảo Ấn chỉ lo tập trung tất cả sức lực thần hồn vào luông hắc khí tựa như một con rồng đen đang vắt ngang mình trên không ! Từ hố sâu trong trận pháp ở tít đằng xa, nó phóng vút lên cao rồi chúi xuyên qua được màn hào quang mà Tịch Gia tạo ra, làm thành cầu nối liên kết lão pháp vương với trận pháp, giúp lão hút lấy hút để liên tục nguồn lực vô tận từ một không gian huyền bí nào đó !
"Thần chích - "
Tiếng lão khàn khàn rền rĩ trong đáy hồ đổ nát !
Ngay lúc đó, tựa hồ như cảm ứng được mong mỏi hết sức của lão, dưới hố sâu cách đó không xa một quầng hào quang chói lọi vàng rực chợt bùng nổ, phun thẳng lên khỏi mặt đất I
Thoắt cái con rồng đen hắc khí càng rùng rùng quẫy mạnh !
Cột khí càng bề thế thô dày, màu sắc lại càng đậm !
Sau khi đùng đùng phóng lên bầu trời Tuyết Vực được một lúc thì hắc khí đã phủ mờ bóng trăng, nhãn chìm vạn vật xung quanh vào bóng tối I Dưới đáy hồ xương trắng vạn bộ nhưng nguồn lực thật ra cũng có hạn, mà thần hồn của pháp vương Bảo Ấn lại được thần chích bơm sức, thành thử tuy bị đám xương hả hê cắn xé và chịu đau đớn không biết bao nhiêu mà kể nhưng sức lực của lão lại chẳng giảm bớt bao nhiêu bởi vì nguồn lực thần chích bổ sung bù vào cũng theo cùng tiến độ.
Song hiện tại nguồn lực ấy chợt tăng vọt !
Tốc độ cung vượt xa tốc độ cắn nuốt. Mây đen lúc trước bị đập tan rã giờ liền bạo trướng ! Chẳng khác gì một cái túi khổng lồ được thổi hơi, nó ra sức phình to, dần dần lại phủ kín cả một vùng hồ đổ nát !
Điên rồi !
Ai nấy đều thấy rõ pháp vương Bảo Ấn chó cùng rứt giậu !
Thuật này hại người một ngàn thì thiệt thân đã hết tám trăm !
Sức lực thần chích có từ thời hoang cổ thâm sâu biết bao nhiêu mà nói I Mà pháp vương Bảo Ấn cho dù có mạnh đến đâu chăng nữa thì bất quá cũng chỉ là tu sĩ hữu giới mà thôi, bì thế nào được với thần chích !
Một cái ly nhỏ xíu xiu thì làm sao chứa nổi biển cả chứ ?
Ráng nhồi nhét, cố hấp thu, nhẹ thì hao tổn thần hồn, nặng thì hình thần câu diệt I
Đây rõ là vì để phá được bình chướng Tịch Gia lập nên mà lão bí quá hóa liều đấy thôi !
Dĩ nhiên hiệu quả cũng vô cùng rõ rệt.
Khi hắc long căng đây năng lượng thần chích vừa dễ dàng vượt qua lớp cản hào quang của thánh hồ để rót vào người pháp vương Bảo Ấn thì Tịch Gia đã cau mày nhìn kỹ."Chân thân" của lão pháp vương bị hãm dưới đáy hồ đổ nát liền vùn vụt trướng lớn, phình to không đến bao nhiêu lần !
Rồi cứ thế mà càng lúc càng lớn hơn, càng lúc càng hung bạo !
Trước nguồn lực cuồn cuộn vô biên ấy, sức hãm của đáy hồ và sức tấn công của ngàn vạn bộ xương bên trong thật chẳng đáng là bao I
Pháp vương Bảo Ấn cảm thấy toàn bộ thần hồn của mình phình trướng như điên, khuếch trương tứ phía, trong từng ngóc ngách phế tích chỗ cũng nào cũng chạm tới, cũng lấp đầy, sau rồi thì hùng hổ nhe răng bổ nhào về phía tâng hào quang do trận pháp tụ thành mà ngoạm cắn !
Lão vậy mà được thần chích đứng sau bơm sức tương trợ !
Cho dù Tịch Gia là thân minh hình thành nhờ nguyện lực của dân chúng sống ở Tuyết Vực đi nữa thì cũng đâu thể nào sánh nổi với thần chích hoang cổ được đâu !
Trước sau gì tâng sáng tù hãm phía trên đầu lão cũng sẽ bị đập cho tan tành !
Chẳng khác gì phá một lớp màng mỏng tanh mà thôi !
Lão cứ vậy mà hút sức như điên, phình trướng không ngừng...
Được một lúc, pháp vương Bảo Ấn liền linh cảm thấy sức duy trì tầng cấm cố của Tịch Gia đã đạt đến mức ngưỡng chịu đựng cuối cùng !
Chỉ thiếu một chút xíu nữa thôi là có thể phá hủy hoàn toàn !
Vì mượn sức của thần chích mà sâu thẳm trong thần hồn pháp vương Bảo Ấn đau đớn vạn phần. Rốt cục bây giờ cũng có thể vui mừng ra mặt được một chút. Lòng tin chắc mẩm sẽ ăn cộng với cảm giác có thể chuyển bại thành thắng khiến lão lần đầu tiên trong đời trở nên sốt ruột háo hức đến chưa từng có ! Càng sốt ruột thì càng ra sức dung hợp năng lượng cho mau !
Nhưng giống như số kiếp đã định, lằn ranh cuối cùng lại cứ thường thường nằm ngáng giữa hai bờ hố thành bại - sinh tử !
Chỉ thiếu có một chút I
Chỉ cần đánh thêm được một chút nữa thôi I
Nguồn năng lượng thần chích vốn cứ cuồn cuộn nhập vào trong người pháp vương Bảo Ấn không lúc nào ngừng vậy mà vào lúc ngàn cân treo sợi tóc lại tự nhiên đứt phựt !
Thoạt tiên là một thoáng ngạc nhiên sượt qua thần hồn nhưng chỉ trong nháy mắt sau lão liên chợt nhớ tới một điều vụn vặt mà lúc trước chính mình đã chểnh mảng tùy tiện bỏ qua !
Nữ tu kia ban nãy có đi về phía hố...
Ngay khi vừa chợt nhớ tiểu tiết này, thoáng ngạc nhiên ban đầu của pháp vương Bảo Ấn liền biến thành một nỗi kinh sợ đến gần như hồn phi phách tán !
"Âm là
Tiếng động cũng không quá kinh khủng, nhưng bởi vì dội từ lòng đất dội ra nên nghe có vẻ nặng nề áp lực.
Chẳng khác gì một khối đá lớn đè xuống lòng người.
Trong phạm vi cảm ứng linh thức người ta chợt thấy bùng lên một loại sóng chấn động quỷ dị kinh hồn.
Chẳng ai hình dung nổi nguồn gốc chủng loại của nó ra sao, chỉ cảm thấy nó lúc thì từ một vùng không gian rất xa nào đó truyền đến, lúc thì lại như những con sóng dập dềnh nhẹ nhàng cọ rửa linh thức của họ... Như thực như ảo !
Mọi người còn chẳng kịp thấy gì thêm thì cơn sóng chấn động ấy đột nhiên khuếch đại. Một dòng điện tím chớp lóe sắc vàng hốt nhiên từ dưới đáy hố sâu phóng vút lên !
Đích thị là Kiến Sầu, người lúc trước đã tự nhiên biến mất trên chiến trường hỗn loạn này chứ còn ai vào đây !
Bóng dáng vừa xuất hiện giữa không trung thì cả ngọn núi liền rung lên một cái, sau đó thì càng lúc càng chấn động dữ dội !
Kim quang lúc trước khựng lại bây giờ tự nhiên liên chợt phun ra khỏi đáy hố !
Hào quang chói lọi, đầy sức hủy diệt I
Hòa lẫn trong thứ ánh sáng đang phun trào đó là hằng hà sa số ấn phù vàng, trông chẳng khác gì vạn vạn vì sao bị ai đó vãi tung lên khắp vòm trời đêm âm u mây đen !
Cứ phun hừng hực như vậy không ngừng, mãi cho đến khi trận pháp dưới đáy hố cạn kiệt, chẳng còn lấy một dấu vết I
Ở chân trời, dưới dải ngân hà lấp lánh đầy sao ấn phù mới trải này, Kiến Sầu hai mắt vẫn đỏ như máu, mơ hồ vô quang, khó mà nhìn thấy được sự vật chung quanh, lại thêm phải hao tâm tổn trí tính toán đến gân như quá sức chịu đượng nên lúc này mặt mũi trắng bệch như giấy, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã nhào khỏi không trung !
Mặc dù yếu đến như vậy nhưng nàng thế mà vẫn xách theo được Liễu Không đang sợ đến đờ người ra.
Hào quang trên cánh phong lôi đã tối lại nhưng kiếm Nhiên Đăng trong bàn tay phải nàng vẫn sắc bén như trước ! Lúc thấy được nàng hóa thành đạo tử điện phóng vút trong trời đêm, pháp vương Bảo Ấn vừa tuyệt vọng vừa tức muốn điên, việc sắp thành vậy mà lại thất bại trong gang tấc.
Lão hoàn toàn chẳng thể hiểu được làm sao nữ tu kia lại có thể phá nổi trận pháp đó !
Rõ ràng đây là trận pháp từ thời hoang cổ còn sót lại. Nó là trận pháp thần chích ! Kiến Sầu chẳng qua chỉ là thứ phàm phu tục tử, làm sao phá giải được chứ I
"Rống - "
Chỉ còn thiếu một chút nữa là đã có thể đập nát được cấm cố, hoàn toàn chẳng còn giữ nổi lý trí con người, đám mây đen khổng lồ tức giận gào rú như điên !
Nhưng Tịch Gia chỉ tội nghiệp liếc mắt nhìn qua. Ánh mắt ấy ngay sau đó liên ngước lên dõi nhìn về phía Kiến Sầu trong thiên không lấp lánh tinh tú, trong đó tràn đầy thiện ý và trìu mến, giống như lúc mới gặp nàng lân đầu cách đây hai mươi năm trước.
Lúc này, kiếm quang trên thanh Nhiên Đăng trong tay Kiến Sầu chợt nhấp nháy chớp sáng.
Tựa như ngọn lửa chập chờn trước gió.
Dường như đã đoán biết trước từ lâu nàng có thể phá được trận pháp này, ngài chẳng mảy may ngạc nhiên, chỉ hướng về phía Kiến Sầu khẽ nói : "Xin mượn Nhiên Đăng dùng một chút.”
Tựa như được hiệu triệu, thanh kiếm liền tự động thoát khỏi bàn tay nàng, bay đi rồi rơi xuống lòng bàn tay ngài I
Tuy kiếm gốc là từ kho vũ khí Nhai Sơn mà ra, nhưng vào lúc lấy được, Kiến Sầu biết nó với bên nhà phật có nguồn gốc rất sâu xa.
Đây là cây kiếm cũ của Thiền Tông. Nhưng nàng không ngờ nó vậy mà lại dễ dàng thoát khỏi tay mình bay đi. Vừa rơi xuống lòng bàn tay Tịch Gia thì chiếc đọi đèn cổ xưa mà nàng đã từng thấy trên thanh Nhiên Đăng chợt bừng lên hào quang sáng ngời !
Trong khoảnh khắc đó, pháp vương Bảo Ấn đang vùng vẫy dưới đáy hồ đổ nát cả người liền run rẩy, giống như nhìn thấy hay nhớ ra vật gì đó vô cùng đáng sợ I
Tử lộ kề cận khiến lão càng trở nên điên loạn !
Nhờ có thần chích bơm sức mà thần hồn của lão căng trướng muốn nứt, nhưng giải quyết được đám xương cốt cắn xé mình thì lại không tài nào phá nổi lồng giam mà Tịch Gia hạ xuống, đã vậy cũng chẳng trốn đâu cho thoát cái vật đáng sợ trong tay người ta !
Giữa đất trời, mọi âm thanh chợt trở nên trong trẻo rõ ràng.
Tiếng người.
Tiếng nước.
Tiếng gió.
Và có cả tiếng ngâm trang nghiêm xưa cổ hốt nhiên vang vọng : "Trên có hoàng thiên, dưới có hậu thổ, giám giả ấn chứng, thiện ác trí ngu, đại thiên chúng sinh, tất theo lệnh ta !"