Chương 454 : Tâm đăng chiếu rọi mênh mông
Chương 454 : Tâm đăng chiếu rọi mênh môngChương 454 : Tâm đăng chiếu rọi mênh mông
Gương hoàng thiên, ấn hậu thổ, chúng sinh lệnh !
Giọng Tịch Gia xướng lên nghe cổ xưa mênh mang hòa cùng một nhịp thở với đất trời, vang vọng giữa vạn vạn đỉnh núi tuyết trắng xóa, quanh quẩn mãi không tan giữa không biết bao nhiêu là hẻm suối khe sâu !
Trên khắp mọi miền Tuyết Vực đâu đâu cũng nghe thấy !
Kiếm Nhiên Đăng trong tay ngài đã hóa thành một chiếc đọi đèn cổ xưa, vành ngoài lớp lớp cánh sen được khắc ôm tròn xung quanh, nhưng chỗ nhụy hoa lại không có bấc đèn, chữ "Vạn - rH" dưới đế đèn lặng lẽ xoay xoay, trông ra ý thiền vô tận.
Hai mươi mốt đóa họa tiết hoa sen bảo tướng bật lên, phát tán tứ phía.
Tịch Gia mày lặng mi rũ, trong thần thái chợt toát ra một nét buồn man mác bi thương lạ lùng, chẳng biết cái buồn ấy là buồn cho chúng sinh mù quáng trên đời hay là buôn cho chính bản thân mình sinh ra trong ngu muội.
Thanh Nhiên Đăng là thanh kiếm mà Kiến Sầu đã nhỏ máu nhận chủ. Nó với nàng tâm thần tương liên nên người ngoài vốn không thể nào vận dụng được huống hồ là có thể khiến nó hóa hình dễ dàng như thế kia. Mặc dù vậy, tuy kiếm nằm trong tay Tịch Gia nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận rất rõ mọi biến đổi của nó như trước. Song cảm giác này lại không giống như khi chính bản thân nàng cầm trong tay mà...
Mạnh hơn.
Thoải mái hơn.
Quả là rất dễ sai khiến. Mọi biến chuyển từ dạng này sang dạng khác đều như nước chảy mây trôi, ngàn vạn mê chướng đều được soi sáng thấu tỏ. Kiến Sầu tự nhiên cảm thấy chẳng hiểu ra sao. Nàng biết sự tồn tại của ba ấn thiên - địa - nhân. Theo thứ tự, chúng gồm có gương hoàng thiên, ấn hậu thổ và chúng sinh lệnh. Gương hoàng thiên là chí bảo trung vực, do Côn Ngô và Nhai Sơn thay phiên nhau chưởng quản nhưng chỉ có Phù Đạo sơn nhân là thông hiểu cách sử dụng. Ấn hậu thổ thì lưu lạc phật môn, sau rơi vào tay Tân Mật rồi trở thành chỗ dựa lớn nhất của pháp vương Bảo Ấn. Còn về phần chúng sinh lệnh...
Nghe đồn nó thất lạc ở nam vực, cho đến tận bây giờ vẫn chẳng biết tung tích đâu.
Nhưng tại sao bây giờ thánh tử Tịch Gia của Tuyết Vực lại câm chiếc đọi đèn hóa hình từ kiếm Nhiên Đăng mà xướng lên ngôn ngữ của chúng sinh lệnh thế này ?
Kiến Sầu cảm thấy mình như lạc trong sương mù, không tài nào hiểu được đầu đuôi ra sao.
Không hành mẫu Ương Kim ở phía bên kia rõ là cũng chưa từng thấy qua tình cảnh này, uy lực của chúng sinh lệnh ra sao dĩ nhiên cũng lại càng chẳng biết, vì vậy sắc mặt cũng thắc mắc hồ nghi như Kiến Sầu.
Tuyết Lãng thiền sư thì thần thái lại khác. Ngay từ khi Kiến Sầu thoát khỏi hạt cải tu di, được mời về làm khách ở Thiền Tông, ông đã thấy nàng mang thanh Nhiên Đăng có nguồn gốc căn nguyên sâu xa cực lớn với nhà Phật này rồi. Ông cũng biết nó liên quan đến một số chuyện xưa phức tạp nên vì vậy vẫn giữ bình tĩnh mà xem.
Trong khi đó Khúc Chính Phong sắc mặt cũng lại khác với những người khác mà chẳng ai nhận ra I
Hắn dõi mắt nhìn về phía Tịch Gia, đáy mắt chói ngời hào quang ! Nếu lúc này Kiến Sầu ngoái đầu lại nhìn thì qua đó sẽ dễ dàng thấy được rằng hắn biết hết huyền cơ, mọi thứ đều đã được định liệu kỹ càng từ trước...
Tịch Gia phiêu phù trong hư không, lam thúy tước thoang thoảng thơm hương, hai mươi mốt đóa sen bảo tướng của kiếm Nhiên Đăng phóng ra tứ phía rồi rớt xuống mọi ngóc ngách của Tuyết Vực !
Lúc này giữa đất trời mênh mông chợt vang lên âm thanh nghe như sóng nước vô tận võ bờ I
Đó chính là tiếng người, nam nữ trẻ già, giọng trầm giọng trong, kinh hãi run rẩy, kiên định cũng có mà phẫn nộ cũng có...
Trong khoảnh khắc, vạn vạn tiếng đan xen, hòa lẫn vào nhau !
Vào lúc này tất cả những ai chứng kiến cảnh tượng trên đều có thể nghe thấy những tiếng trên. Tuy không tài nào nghe ra từng người nói gì nhưng giọng nói của mình họ lại có thể nghe được rất rõ.
Bọn họ không ai mở miệng nói chuyện !
Vào lúc đêm tàn, trời sắp rạng, trong cảnh tịch mịch vắng lặng giữa trời và đất, cả một không gian mênh mông ngập tràn giọng nói của họ !
"Thánh tử cứu chúng ta..."
"Đức phật phù hộ !"
"Nhai Sơn, hồn của chúng ta..."
"Bần tăng không hiểu phật pháp."
“Cứu tôi, cứu cứu tôi !"
"Ngã đạo, nhân đạo.......
Từng tiếng từng lời, từng câu từng chữ, thảy đều chẳng phải chót lưỡi đầu môi mà là tự đáy lòng thốt ra !
Hai mươi mốt đóa họa tiết bảo tướng liên hoa rơi xuống. Dưới ánh sáng của chúng tuyệt chẳng hề có chỗ cho ngôn từ hư giả phàm tục của thế gian, mà trái lại lại làm vang lên tiếng lòng sâu nhất, lâu nhất, bí mật nhất trong tận sâu thẳm tâm hồn mỗi người !
Trong sát na tâm thanh giao hòa, chợt có ngàn ngàn vạn vạn đốm sáng bừng lên !
Trong từng ngóc ngách của Tuyết Vực, bốn phương tám hướng đâu đâu cũng có ! Đốm cháy trên thân người sống, đốm sáng trên xác người chết, thậm chí ở dưới chân núi, trong mi tâm của các tu sĩ không thuộc Thiền Tông, Tinh Hải, Nhai Sơn cũng có I
Nơi chân trời, khi trận pháp sụp đổ đã giăng giăng sao sáng; ở dưới đất thì tâm sao rực rỡ lấp lánh nơi nơi...
Trong khoảnh khắc, khi những đốm sáng ấy bừng lên như những đốm lửa, Tuyết Vực vốn trong trẻo thánh khiết chợt như trở nên một miền đất nhuốm đầy phong vị hồng trần thế tục.
Lòng người tựa họa quyển chứa đầy thế thái nhân tình trải rộng.
Này đình viện tuyết phủ trắng xóa, người ngồi độc ẩm đêm trăng; đây nến hỉ cao cao cháy đỏ, tân nương má lúm đồng tiền rạng rỡ như hoa; kia sông dài giăng giăng mưa lạnh, thuyền nhỏ bập bềnh ánh đèn leo lét; nọ là giường bệnh ai sâu ai khổ, nến tàn lay lắt; đó buổi trời chiêu nhá nhá nhem nhem, khói bếp lững lờ mây phủ; lão tăng gây gò xếp bằng tĩnh tọa trước phật, ngọn đèn chập chờn bầu bạn cạnh bên...
Phàm nhân, tu sĩ !
Ngu nhân, trí giả ! Thường dân, thánh nhân !
Dù mạnh hay yếu, ngốc nghếch hay thông minh, an phận thủ thường hay lý trí tham vọng, vào thời khắc này, tất cả đều như nhau đều cùng đứng dưới gầm trời này, thảy chẳng qua đều chỉ là muôn ngàn chúng sinh nhỏ bé !
Tịch Gia đứng đó, lắng nghe vạn vạn câu nói mà trong trí chợt thấy hiện lên hình dạng ngôi miếu thưở vừa mới dựng xong, thấy lại không biết bao nhiêu là gương mặt thành tâm quỳ lạy khấn vái trước một bức tượng nét mặt mơ hồ không rõ...
Chiếc đèn cổ xưa trong tay ngài giơ lên, điểm về một phía trong không gian I
Ngay lập tức, hằng hà sa số đốm sáng lập lòe liên bay về phía đầu ngón tay ngài. Vạn vạn tia thanh mảnh như tơ hợp lại trông chẳng khác gì một dải ngân hà mênh mông sao sáng. Điểm điểm ngưng tụ rồi nhẹ nhàng rơi xuống !
Thân là một đốm lửa nhưng khi nhiễu xuống thì lại như một giọt tịnh thủy...
Tâm thanh xôn xao như sóng triều vô tận chợt lặng.
Vào khoảnh khắc một đốm lửa rớt vào trong đèn Nhiên Đăng, giữa đất trời mênh mang tĩnh mịch chợt nghe như có tiếng giọt nước nhiễu xuống tách một cái, ngay sau đó thì "phù" một tiếng, trong chiếc đèn cao cao cả xích liền chợt có một ngọn lửa bùng lên.
Bấc đèn vẫn chẳng có nhưng lửa lại rất sáng. Lửa này là lửa vô do vô căn, là tâm diễm trong lòng người thắp lên !
Cây đèn trông nhỏ như vậy, ngọn lửa cũng xíu xiu nhưng ngay khi nó bừng lên thì tựa như cả một cõi trân xô bồ ô trọc liên được soi sáng, bóng đêm hắc ám thâm u cũng bị xua tan !
Vì vậy tâm thanh tận đáy lòng Kiến Sầu và Tịch Gia lại một lần nữa hòa cùng một nhịp, vang lên man mác -
"Thất tình khổ lục dục, bồ đề thắp tâm đăng."
"Viên mãn báo thân...'
"Ví như đèn này có thể xua tan ngàn năm ngu muội; một lần thông tỏ dốt nát vạn năm diệt
"Đèn sáng một ngọn truyền thắp vạn đèn; vạn đèn tỏ rạng, ích không kể xiết..."
Kiếm Nhiên Đăng, đèn Nhiên Đăng.
Hồng trần là tâng thứ nhất, lửa thắp lên là lửa phàm nhân gian;
Tro tàn là tầng thứ hai, lửa thắp lên là tâm hỏa nhân gian;
Chiếu độ là tâng thứ ba, Nhiên Đăng rọi đời, vì người lầm lạc mà trừ u mê, vì người gàn xuẩn mà diệt trí ngu, chiếu hướng cho nhân tâm thấy để rẽ qua đường lành, thoát khỏi bể khổ !
Kiếm Nhiên Đăng không phải chúng sinh lệnh, nhưng hễ có lửa vô căn xuất phát từ đăng tâm thì kiếm sẽ hướng thẳng vào nhân tâm, hiệu lệnh chúng sinh !
Đây là lần đầu tiên Kiến Sầu thực sự thấy được uy lực của thanh kiếm này, và cũng là lần đầu trong tâm linh ngộ ra hai chữ "chiếu độ" có ý nghĩa ra sao.
Tịch Gia điêu khiển Nhiên Đăng ra sao, nó liên tâm linh tương thông với nàng thế ấy. Lúc đèn cháy sáng, lạ thay nàng lại tự nhiên có cảm giác như mình gần như hòa cùng một thể với nó và Tịch Gia, tâm trí có thể hiểu được tâm cảnh ngài vô cùng rõ ràng, mỗi lần ngọn đèn lay động lại cũng có thể cảm nhận được ngọn lửa bên trong ra sao...
“Tịch Gia ! Tịch Gia - "
Tiếng gào rú vang dội không ngừng trong đáy hồ đổ nát bên dưới đã thành run rẩy sợ sệt chứ chẳng còn nghe đâu ra cái giọng hùng hổ đe dọa như lúc mới đầu nữa !
Ngay khi đèn Nhiên Đăng phựt sáng, thân thể pháp vương Bảo Ấn liền biến đổi. Không biết vì bị ánh đèn chiếu vào hay do lão pháp vương sợ sệt mà nguồn lực thần chích vốn đã hợp với thân hồn lão thành một thể thì nay chợt rùng rùng uốn éo giãy giụa, tựa hồ như vô cùng kiêng ky ánh sáng của đèn chạm vào mình, nhìn như muốn giẫy khỏi thân hồn của pháp vương Bảo Ấn để chạy thoát thân I
Chẳng khác gì một con kiến nằm trong hang động âm u bỗng đâu bị ánh sáng mặt trời rọi trúng !
Lúc trước pháp vương Bảo Ấn bí quá hóa liều hút lấy năng lượng của thần thì mạnh đến chẳng biết bao nhiêu mà kể ! Nay nguồn lực đang ngấp nghé tan rã, lão có lấy hết sức đi nữa thì cũng không làm sao mà khống chế nổi. Thần chui nhủi tứ phía tìm đường thoát thì lão chẳng tài nào cản được !
"Aaaaaa-'
Thoắt cái một tiếng tru rợn người liền xé toạc thiên không bao la !
Ngay khi sức cùng lực kiệt, thần hồn nạp thần lực của pháp vương Bảo Ấn liền bị giây bỏ, biến thành nguyên dạng vốn có.
Nguyên anh yếu nhớt hư nhược !
Trốn !
Trốn ! Trốn thôi !
Vào lúc này, giữa những tiếng gào rú thảm thiết, từ nguyên anh của pháp vương Bảo Ấn mặt mày kinh hoàng tuyệt vọng cho đến thần lực vô chủ nhưng tự thân vẫn còn lý trí kia, cả hai thảy đều chỉ biết có mỗi chữ "trốn", chỉ kiếm cách tìm đường thoát thân mà thôi I
Vận dụng đến cùng nguồn lực khổng lồ có được ở cảnh giới hữu giới, nguyên anh giống như tự hủy của pháp vương Bảo Ấn phóng về phía lòng đất dưới đáy thánh hồ đổ nát !
Thần lực cũng tức thời hóa thành muôn vàn hắc long. Chúng dễ dàng xô nhau chui xuyên qua khỏi tâng hào quang cấm cố của thánh hồ, nhắm về phía bầu trời trên cao mà đào thoát !
Nhưng trốn đi đâu được !
Dưới đáy đôi con ngươi xanh biếc màu biển của Tịch Gia, vạn vật trên Tuyết Vực biến đổi ra sao hình ảnh đều thu hết vào trong. Ngọn đèn là đốm lửa duy nhất trong đêm đen vô tận này.
Ngài đưa mắt nhìn về phía cây đèn, khẽ thổi một cái !
Ngọn lửa nhỏ bé vốn đang chập chờn bên trong thoắt cái chợt bùng cháy lan ra ! Liên hỏa mênh mông như thác đổ từ trên đèn tuôn ra. Hào quang vạn trượng trùm lên một vùng thánh hồ cổ xưa rộng lớn, nơi nơi đổ nát !