Chương 455 : Niết bàn
Chương 455 : Niết bànChương 455 : Niết bàn
Ngọn lửa chỉ nhỏ xíu xiu nhưng khi thổi vào vậy mà lại tung ra như thác nước từ trên trời đổ xuống !
Thế tới cực nhanh !
Chỉ mới trong nháy mắt mà đã lửa đã đầy tràn lòng hồ, phủ kín mọi tàn tích đổ nát, đồng thời cũng nuốt trọn luôn cả nguyên anh của pháp vương Bảo Ấn vừa mới đâm đầu xuống dưới đáy hồ kia ! Ngay cả nguồn năng lượng thân chích lúc trước vẫn coi rẻ mọi công kích và cấm chế phàm tục cũng cùng chung số phận !
Lửa rơi như mưa !
Tuyệt không để cho cả hai trốn đi đâu được xa. Liên hỏa bừng bừng dữ dội chẳng khác gì một con chim tước lửa có linh tính săn chụp lấy chúng !
Giữa đất trời tịch mịch vô cùng, chẳng có lấy một tiếng rú thảm lại nghe như gào thét khắp nơi, một vùng ồn ào chộn rộn !
Pháp vương Bảo Ấn chẳng bao giờ ngờ rằng mình lại thua như thế này !
Xuất thân phật môn, vào lúc đứng trên đỉnh cao danh vọng, thanh danh lẫy lừng, lão hoàn toàn chẳng kém cạnh gì ba cái vị được gọi là đại năng hồi thượng cổ kim cổ giao thời kia. Nhưng mấy kẻ đó, người này cứ nối gót người kia mà phi thăng, còn mình lão thì lẹt đẹt không tiến nổi nửa bước, một hai giậm chân tại chỗ ở hữu giới đằng đẫng bao năm, chẳng lết nổi tới cửa phi thăng được !
Lão đã cầu viện nhiều người, học bao chư thiên, hỏi hết tiên phật nhưng khốn cảnh nửa phân cũng chẳng hóa giải nổi. Duyên may run rủi, chẳng biết sao trong thư tịch cổ gần như thất truyền lão lại tìm được dăm ba câu có liên quan đến thần chích, vì vậy mới khiến ngài giáng thân xuống giới này để dẫn đường đưa lối cho mình thoát khỏi mê cung !
Rõ ràng là ánh sáng vô hạn...
Con đường cực kỳ bằng phẳng dễ đi I
Vậy mà, vậy mà sao giờ lại thành như thế này ?
Ngay khi lửa sen ụp xuống, tráng chí chưa tròn, hùng tâm hừng hực trong lòng...
Tất cả đều tắt phụt trong khoảnh khắc.
Thảy ra tro tàn.
Nguyên anh vốn kết tinh từ thần hồn và linh lực tinh thuần thoắt cái đã bị thiêu thành hư vô. Ngay cả việc tự bạo để trả thù nó cũng chẳng kịp đụng chân đụng tay.
Lửa sen không đốt người bằng nhiệt độ cao mà đốt bằng tâm ý thuần túy nhất.
Dù thiện hay ác, đến một mức độ nào đó từ không sẽ thành có, nhân tâm cũng sẽ có thể tạo thành thần minh hay yêu ma. Muốn hủy thứ vốn nằm trong lòng tu sĩ thật ra chẳng khó.
Đây là nguồn lực vừa yếu vừa mạnh nhất trên đời. Có khi nó đập nát mọi ý chí trong cuộc sống đời thường của con người ta, nhưng cũng có khi lại trui rèn thành một kẻ kiên cường dũng cảm san bằng nghịch cảnh...
Kẻ đùa bỡn nhân tâm rốt cục lại bị nhân tâm thiêu cháy.
Ngay cả nguồn năng lượng thần chích mà lão đã tốn không biết bao nhiêu công mới triệu về được cũng cùng chung số phận như lão, cũng bị con chim do ngàn vạn lưỡi lửa liên hoa hóa thành chụp mổ. Nó đau đớn giãy giụa trong vô thanh vô tức rồi cùng với lửa sen tan biến trong hư không mênh mông !
Ngay khi luồng hắc khí cuối cùng nơi chân trời tan biến hẳn thì đêm cũng đã tàn. Một đóa lửa sen bay về phía đông. Trước lúc tắt ngấm, nó thắp sáng buổi mai tĩnh mịch, làm ửng hồng bầu trời, chiếu rọi một miền cao nguyên Tuyết Vực sau một đêm gió tanh mưa máu !
Thánh sơn sừng sững tựa như một cô dâu mới đầu phủ voan cưới. Trước mắt mọi người, núi non trắng xóa tuyết phủ tĩnh lặng in dáng trên nền trời cao cao. Lớp lớp quây quần như tranh, khắc họa nên những đường nét đặc sắc nhất của một miền đất như bồng lai thế ngoại.
Tuyết Lãng thiên sư và tiểu tuệ tăng Liễu Không người thì trắc ẩn xót thương, người thì man mác lòng buồn. Cả hai cùng thở dài, chắp tay khẽ niệm A di đà. Không hành mẫu Ương Kim thì ngước nhìn mặt trời ló dạng mà cười rưng rưng nước mắt;
Khúc Chính Phong vẫn đứng đó, tay tì lên kiếm, mắt nhìn đèn kiếm Nhiên Đăng đăm đăm không sao rời nổi. Riêng Kiến Sầu lại cảm thấy hơi váng vất một cách lạ lùng. Cả người xây xẩm thiếu điều muốn té, cơ thể lảo đảo một chút mới đứng vững lại được.
Một đêm giết chóc đã lặng lẽ qua đi.
Thánh điện sụp đổ.
Pháp vương Bảo Ấn, Bảo Bình đã bỏ mạng trong trận đánh này. Vào khoảnh khắc mặt trời ló dạng, toàn bộ lực lượng Tân Mật đều bị xóa sổ !
Dưới chân thánh sơn la liệt đầy dấu tích trận chiến.
Các tu sĩ Thiền Tông, Tinh Hải và Nhai Sơn đều đứng cạnh bìa rừng chết. Ai nấy vẫn còn chấn kinh trước thuật pháp của thánh tử Tịch Gia, trông nhẹ nhàng đơn giản mà lại bạo phát uy lực mạnh đến như vậy.
Trong và ngoài Đàn thành đều là tín đồ bình thường. Trong đó phần lớn là bị thánh điện tuyên gọi, còn người tự đến thánh sơn hành hương cúng phật rồi trở thành một bộ phận của trận pháp thánh tế chỉ chiếm số nhỏ. Riêng những người bị bắt đến thì bị nhốt trong hố sâu trên sườn núi.
Lúc trước, dưới sự chủ trì của pháp vương Bảo Ấn, uy lực của trận pháp thánh tế mạnh không biết bao nhiêu mà kể ! Nó toàn ép rút sức lực tinh phách trên người từng tín đồ để truyền vào trận pháp, làm sợi dây kết nối với thân chích. Tra tấn như vậy thì người bình thường làm sao mà chịu nổi ?
Lúc dấn thân bên trong họ không cảm thấy gì. Bây giờ khi mọi thứ đều chấm dứt ai nấy đều ngơ ngơ ngác ngác giống như vừa qua một cơn mê dài. Thậm chí họ còn chẳng nhớ đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ mình vì tin đạo mà đến đây.
Nhưng tại sao...
Lúc định thần lại mở mắt ra thì quanh mình xác chết rải rác đó đây tựa như hong gió, giữa đám đông thân thể co quắp, nhìn mà thấy ớn lạnh khủng hoảng đến tận thần hồn !
Bọn họ nhìn xác người, nhìn đồng bạn, rồi nhìn vê phía những kẻ khác ở xa xa, nhìn lên một dáng người trắng trắng xanh xanh trên thánh sơn cao cao.
Nơi đó có thánh tử, có thần minh của bọn họ !
Sau một hồi hoảng hốt, những tín đồ may mắn thoát chết liền mừng ra mặt. Nghĩ rằng thánh tử đã dìu dắt mình vượt qua kiếp nạn này nên thảy đều nhất tê phủ phục bái lạy...
"Đức phật phù hộ !”
"Thánh tử phù hộ ! Thánh tử phù hộ..." "Đức phật rủ lòng thương..."
"Đúng là hiển thánh rồi ! Hiển thánh thật rồi !"...
Dưới chân thánh sơn, biển người phủ phục.
Dưới ánh sáng buổi bình minh hiếm có này, cao cao trên thánh sơn, Tịch Gia vẫn đứng đó đăm đăm nhìn xuống chúng sinh khốn khổ đang quỳ rạp dưới chân mình, nhưng sắc mặt lại chẳng thấy có gì là vui vẻ.
Lửa đã tắt, để lộ dáng đèn bằng đá cổ xưa vốn có.
Nhưng lúc này tận sâu trong thâm tâm Tịch Gia lại dấy lên một nỗi buồn mênh mông sâu rộng hơn chúng sinh đang chìm trong bể khổ kia...
Cuối cùng cũng phải đối mặt với số mệnh mà tự mình đã dầy công vạch ra cho bản thân rồi.
Nếu khởi đầu đã sai thì lúc nào thích hợp cứ để cho nó kết thúc tự nhiên, cho dù khởi đầu ấy là thiện nguyện tốt đẹp, nhờ đó mà ngài hóa hình hài.
Nhưng nói gì đi nữa sai vẫn là sai.
"Không cần quỳ ta."
Từ nơi cao nhất của miền Tuyết Vực, Tịch Gia phóng mắt nhìn khắp bên dưới, nhìn tín chúng đã tạo ra mình bằng nguyện lực mà thốt lên câu nói đầu tiên và đồng thời cũng là câu nói cuối cùng từ hàng trăm ngàn năm qua.
"Trời đất vốn không có thần minh, tự tâm chỉ có chân lý tối thượng."
Trời đất vốn không có thần minh, tự tâm chỉ có chân lý tối thượng !
Câu nói vốn rất đơn giản, nhưng ngọn thánh sơn ấy là nơi mà người người Tuyết Vực kính ngưỡng từ cả ngàn năm qua, vậy nên khi truyền từ trên cao truyền xuống thì nó lại có sức rung động lòng người một cách lạ lùng ! Chỉ bởi vì người nói là thần minh của họ !
Thần minh bảo trong trời đất vốn không có thần minh !
Câu nói ấy chẳng khác gì tiếng chuông gõ rền bên tai mọi người, như một đợt sóng triều ào lên gột rửa đáy lòng, quét sạch mọi tín ngưỡng trong quá khứ !
Rất nhiều người không chịu tin, thần sắc lộ rõ ra mặt.
Nhưng Tịch Gia chẳng nhìn đám đông nữa. Ngài quay người phóng mắt qua một miền băng tuyết nham nhở hỗn độn xa xa mà nhìn về phía Kiến Sầu lúc này cũng đang đăm đăm nhìn lại mình, mặt mày tái nhợt. Năm ngón tay đang cầm đèn liên khẽ buông. Tựa như cảm được tâm ý của chủ, hào quang sang sáng dìu dịu, chiếc đèn rời tay thân bay về phía nàng.
Kiến Sầu tự nhiên giơ tay lên, nó liền rơi vào tay nàng.
Chiếc đèn lạnh ngắt, không có lấy một chút hơi người ấm áp.
Ánh mắt hai người giao nhau nhưng Kiến Sầu lại chẳng thấy rõ hình dáng của Tịch Gia nữa mà chỉ thấy một màu đỏ bâm ngập tràn đáy mắt. Dù vậy nàng vẫn cảm nhận ra sự hiện diện của ngài, vẫn cảm thấy được một ánh mắt đầy thiện ý, một khuôn mặt buồn buồn và một nụ cười hốt nhiên lóe sáng trên môi...
Không cần phải giải thích gì thêm nàng cũng đã hiểu hết mọi sự, ý nghĩa của lời tiên đoán nghe được tám mươi năm trước ở Cực Vực cũng chợt rõ ràng...
Tịch Gia hỏi : "Kiến Sâu đạo hữu, cô tin có thần minh không ?"
Nàng trầm ngâm hồi lâu rồi đáp : "Không tin."
Tịch Gia bật cười. Giọng cười nghe thoải mái tiêu sái. Đó cũng tiếng cười dịu dàng nhất sau một trận gió tanh mưa máu trên miền băng nguyên Tuyết Vực này...
Ngay khi vừa nghe xong hai tiếng "không tin" điềm tĩnh chân thành của nàng thì dáng người cao cao tựa thiếu niên của ngài chợt trắng ra rồi cứng lại. Màu hồ xanh biếc tựa tơ ngưng tụ trên y bào bắt đầu tróc rơi lả tả...
Thậm chí khuôn mặt cùng những đường nét hoàn mỹ vô khuyết nhất trong mắt người đời ấy cũng trở nên nhạt nhòa !
Một tiếng "Ầm' cực lớn vang lên !
Thánh hồ xanh trong tuôn đổ khỏi thân ngài !
Trong âm thanh đỉnh tai nhức óc, chẳng khác gì dòng thác từ chín tầng trời đổ xuống, nước ầm ầm dội lên đáy hồ khô cạn, nhấn chìm lại một vùng đổ nát mênh mông !
Ngay lúc đó trước mắt mọi người, thánh tử Tịch Gia - một thần minh chỉ giơ tay nhấc chân là hủy thiên diệt địa - vậy mà lại hóa thành một bức tượng đơn sơ, đường nét chạm khắc thô lậu !
Không còn hình dáng thần thái.
Các đường nét khuôn mặt cũng chẳng có.
Đây là thần dưới hình hài nguyên sơ nhất khi mới hiện diện trên đời I
Tất cả những biến đổi ấy cũng như hình dáng thần bây giờ ra sao Kiến Sầu đều không nhìn thấy được, nhưng hơi hướm tồn tại rất đỗi quen thuộc thì vẫn cảm thấy rất rõ...
Chẳng khác gì một giấc mơ.
Nàng như thấy lại ngày đó mới gặp người thiếu niên ấy đứng cạnh bờ hồ mỉm cười nhìn nàng, thấy lại nữ tử đêm trăng áo nước thánh hồ buông xuống trên vai khẽ gật đầu với mình.
Gió lạnh thổi qua, huyễn mộng rã nát như tuyết tan.
Thiếu niên tiêu thất.
Nữ tử phiêu tán.
Bức tượng có hình có dạng kia hốt nhiên nứt vỡ, hóa thành linh quang vạn điểm lấp lánh rơi rơi trong không trung. Giữa đất trời bỗng có một giọt lệ từ trong mắt thần rơi xuống. Giọt nước ấy điểm xuống một cái tách ngay chính giữa cây đèn của nàng, thắp lên một ngọn lửa xinh đẹp sáng trắng như tuyết...
Chúng sinh có nước mắt.
Thánh tử Tịch Gia sinh từ chúng sinh thì nói cho cùng cũng vẫn là người như bao nhiêu người khác. Chúng sinh có tâm thanh, có tâm hỏa...
Thì thân cũng có.
Kiến Sầu cũng không nhìn thấy quá trình Tịch Gia vẫn diệt mà chỉ thấy vắng đi một khí tức hơi hướm rất đặc biệt chỉ ngài mới có. Tuy vậy từ một cõi huyền bí mơ hồ nào đó lại như có tiếng ai hỏi nàng : Có duyên gặp hai lần, vậy có thể xem là bạn cô không ?
Tự sâu trong tâm khảm, Kiến Sầu chợt cảm thấy bi thương vô hạn, vì vậy mà thì thâm đáp lại : "Có...
Tám mươi năm sau, cô sẽ là bạn thiết của ta, giúp ta niết bàn.
Hóa ra là vậy...
Thực ra không phải ngài muốn chính mình niết bàn mà là muốn độ cho chúng sinh ngu muội bảo thủ trên Tuyết Vực nhập niết bàn ! Để cho miền đất thánh khiết này trùng sinh từ trong tro tàn. Dưới ánh nắng mai, bầu trời xanh trong soi bóng xuống thánh hồ nước biếc.
Gió hây hây thổi, mặt hồ lăn tăn sóng gợn. Một vùng hoang phế rộng lớn thoắt cái đã chìm sâu. Giữa đất trời nghe như có tiếng cười nói hân hoan từ những tháng năm xa xưa đằng đẫng vọng về. Âm thanh quanh quẩn không tan, quyện hòa cùng với tiếng sóng nước ì oạp võ bờ.
Bó lam thúy tước mất chủ bồng bềnh chao nghiêng rớt xuống bờ hồ, dáng vẻ vẫn sống động, tươi thắm không phai.