Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 456 - Chương 456 : Mật Mưu Nhai Sơn

Chương 456 : Mật mưu Nhai Sơn Chương 456 : Mật mưu Nhai SơnChương 456 : Mật mưu Nhai Sơn

"Bảo Ấn bỏ mạng, Tuyết Vực thua rồi..."

Thiên không muôn thưở vàng vọt, không bóng trăng sao. Ánh mặt trời lờ nhờ cũng chẳng xuyên thấu nổi điện diêm vương Tần Nghiễm đồ sộ nguy nga. Trong một hành lang hun hút sau hậu điện, diêm vương Tống Đế dáng vẻ già nua còm cõi đang thong thả nhắm hướng bậc thang bước tới. Lão đi thẳng qua truyền tống trận, tới nơi sâu nhất trong Bát phương thành - đồng thời cũng là nơi trung tâm đầu não quan trọng bậc nhất của cả Cực Vực - để báo cho một người đang đứng im lìm phía trước cái tin thực chẳng lấy gì tốt lành cho lắm này.

Trước đó nữa là thủy vực vừa sâu vừa rộng. Nơi đây có đúng một hành lang dài tít tắp xây bằng hắc thạch, cao hơn mặt nước một thước mốt chạy dài cho đến tận vùng trung tâm thủy vực.

Diêm vương Tần Nghiễm chắp tay sau lưng đứng ở tận cuối dãy hành lang. Ông ta dường như không hề nhận ra diêm vương Tống Đế đã tới. Hoặc cũng có khi đó là chẳng buồn để ý đến mà thôi. Trong khi đó cặp mắt chỉ đăm đăm nhìn không chớp một thứ đang lơ lửng phía trên mặt nước phía trước.

Vật ấy là một cây búa lớn cao cả trượng. Trên cán búa dài ngoẵng và mặt rìu rộng quá cỡ khắc chìm vạn quỷ hình dạng nanh ác, hơn nữa lại còn rỉ sét loang loang lỗ lỗ khắp nơi. Phần sống búa có một chỗ lõm xuống tròn tròn như dạng viên châu, tựa hồ như nguyên bản vốn dùng để gắn đính thứ gì đó lên trên.

Vào lúc này, trên mặt nước thâm sâu đang bồng bềnh tỏa ra những vòng sóng tròn tròn trong suốt. Vòng nào vòng nấy cuối cùng đều thu hẹp, tụ hết về vùng trung tâm thủy vực, sau khi khép thành một điểm thì quỷ dị tung lên, phủ kín thanh búa to lớn đen kịt trong màn nước.

Nước xoáy, búa cũng xoáy.

Ở Bát phương diêm điện, từ diêm quân cho đến phán quan, người nào người nấy đều biết đến vùng thủy vực này. Đây chính là cái ao chuyển sinh vẫn luôn huyền bí trong miệng người đời. Còn cái thanh búa to đang lơ lơ lửng lửng phía trên mặt nước kia thì lại là cây cự phủ không biết làm cách nào mà phá giới rơi xuống Cực Vực, cắm cái phập vào quỷ môn quan cách đây hơn tám mươi năm về trước !

Phía sau diêm vương Tần Nghiễm, Trương Thang đứng đó cũng đã khá lâu.

Bây giờ trên người y chẳng thấy đâu bộ quan phục cứng nhắc lạnh lùng như lúc ở trên cô đảo nhân gian nữa mà thay vào đó là bộ áo màu tím đen dành cho đại phán quan đứng đầu diêm điện của Bát phương thành, còn mặt mày thì vẫn trơ lạnh quả đạm khắc nghiệt như cũ. Thấy diêm vương Tống Đế đi tới thông báo như vậy nhưng y cũng vẫn đứng nghiêm, không nói một lời.

Ánh mắt Tống Đế hơi thoáng bất bình nhưng chẳng ai biết cái thần sắc ấy là dành cho Trương Thang hay là nhằm vào cái lão Tân Nghiễm mắt điếc tai đơ kia. Ông ta cau mày, chờ một thôi một hồi không thấy ai trả lời thì đành mở miệng nói tiếp : "Thập Cửu Châu tiên hạ thủ vi cường, phát binh hai mũi tấn công cùng một lúc, đánh sập Tuyết Vực rồi. Quỷ môn cực đông cũng đã cấp báo. Nếu bọn chúng đột nhập hết vào thì Cực Vực chúng ta hai mặt thọ địch ! Không biết Tân Nghiễm vương điện hạ quyết định thế nào ?"

Sau khi nghe thấy vấn đề rõ ràng như vậy, cái dáng người thẳng băng của diêm vương Tần Nghiễm rốt cục cũng hơi động. Nhưng mắt thì vẫn đăm đăm nhìn quỷ phủ lơ lửng trên không không rời, ông ta chỉ phất tay hạ lệnh cho cấp dưới : "Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Thập Cửu Châu giành quyền động thủ trước chúng ta vốn là chuyện có thể đoán được, không đến nỗi bất ngờ gì cho cam. Trương Thang, truyên lệnh cho tộc Quỷ vương, bảo binh phái đi Tuyết Vực rút về đóng chốt trong quỷ môn quan."

“Tuân lệnh."

Trương Thang nghe thấy nói đến "tộc Quỷ vương” và "đóng chốt trong quỷ môn quan" thì đầu mày sương giá khắc nghiệt hơi nhướng lên một cách cực kỳ kín đáo. Nhưng y cũng chẳng có lấy nửa câu ý kiến nọ kia mà chỉ lĩnh mệnh đi ngay.

Bước chân chín chắn vững vàng, tuyệt không một tiếng động.

Bầu trời ngoài Cực Vực khắp chốn vẫn vàng vọt lờ nhờ như mọi thưở, đất đai căn cỗi khắc nghiệt mênh mông vạn dặm, hoàng tuyền réo sóng chảy xuôi.

Mà quỷ môn quan thì lại ở một nơi xa thật là xa. Nơi đó, cách đây đã lâu thật lâu chim chín đầu bay dọc theo bờ Cửu Đầu giang ngược lên thượng nguồn, chở quỷ về một chốn.

Ở phía đông không xa, cánh cửa nối liền hai giới âm dương chính là -

Quỷ môn cực đông !

Dưới sức công phá của lớp lớp tu sĩ, hằng hà sa số mặt quỷ trên cây đào cổ thụ mọc trên đảo giữa biển Thập Cửu Châu đã tiêu tán chẳng còn một mống. Trên cành đào thô to gie nghiêng phía bên phải liền hiện ra một dấu xoáy tròn tròn màu xám. Từ đó không gian chấn sóng như có như không. Ai nhìn cũng biết đây đích thị là "cửa quỷ" đi thông tới Cực Vực !

Rất nhiều môn phái, nhiều phương thế lực và quá nửa số tu sĩ đại năng trên Thập Cửu Châu đều có mặt ở nơi này. Hoành Hư chân nhân phất trần trong tay, Phù Đạo sơn nhân thì người tựa gậy trúc chín đốt, như thường lệ, cả hai vẫn đang ở vị trí đứng đầu, gần sát nơi cửa quỷ nhất.

Ở miền cực đông này mặt trời mọc rất sớm.

Bình minh sáng lạn phơi mình trên biển, sóng nước loang loáng bồng bênh vạn trượng.

Vùng phủ linh thức của bọn họ vô cùng lớn, ngay khi luồng khí tức cuối cùng của pháp vương Bảo Ấn vừa sắp sửa tan hết trên cực bắc thánh sơn Tuyết Vực thì bọn họ đã thấy rất rõ.

"Trận đánh úp thành công rồi. Cường giả Nhai Sơn lớp mới ngày xưa và lớp mới ngày nay đúng là có khác...

Hoành Hư chân nhân mặt mày chẳng tỏ ra có vẻ gì là ngạc nhiên, tựa hồ như đã đoán trước được từ lâu.

"Xin chúc mừng Phù Đạo huynh !

Phù Đạo sơn nhân hừ lạnh : "Đứa thì phản đồ không phân phải quấy, đứa thì nghịch đồ chẳng biết kính già yêu trẻ, chúc chúc mừng mừng cái gì ? Đãi bôi vừa vừa thôi chứ !" Lão vẫn cái dáng cà lơ tưng tửng ngang phè ấy, cứ hễ mở miệng là không chừa một chút mặt mũi nào cho Hoành Hư chân nhân, vừa vặc người ta xong thì liên chỉ vào cái vòng xoáy toang hoang mà nói ngay : "Cửa quỷ mở rồi. Tụi nó ở Tuyết Vực lo xử lý dọn dẹp mọi thứ cho tốt rồi lúc nào cần tới thì tới. Chúng ta tranh thủ thời gian, đi đánh Cực Vực trước đi. Sơn nhân ta phải cong lưng đi mở đường cho các người trước đã !"

Chẳng đợi cho ai có ý kiến ý cò, lão vừa nói xong thì tự nhiên trên mỏm đá ngầm đã chẳng còn thấy bóng dáng đâu, chỉ thấy một đạo hào quang xanh lam trong suốt đâm vù vào vòng xoáy !

Người người cả kinh. Chẳng ai biết ở phía sau vòng xoáy có cái gì. Không chuẩn bị trước thì ai mà dám nhào đại vào trong, biết đâu lại gặp nguy hiểm gì thì sao chứ ?

Hoành Hư chân nhân đứng nhìn mà thở hắt ra một hơi dài, lúc ngước mắt quan sát cái vòng xoáy thì đáy mắt chợt trở nên trâm ngâm âm u như có vẻ tính toán chứ chẳng nói gì ra miệng nữa. Lão khoát tay ngăn lại, ra hiệu cho mọi người rồi sau đó cũng lại theo chân Phù Đạo sơn nhân đâm đầu theo luôn vào trong !

Mười một giáp sau, biên giới ngăn cách giữa hai thế giới âm dương rốt cục cũng lại bị phá vỡ một lần nữa...

Chiến cuộc sắp nổ ra rồi !

Nó bắt đầu từ một buổi sớm mai rực rỡ như vậy ở vùng cực đông Thập Cửu Châu, trên một miền Tuyết Vực trắng xóa băng phủ.

Thánh tử Tịch Gia người chẳng biết tự phương nào, hóa vãng đi đâu, giờ đây đã hoàn toàn tan biến khỏi đất trời.

Tín chúng như người mất hồn, ngơ ngơ ngác ngác. Ngay cả các tu sĩ đã trải qua một đêm chứng kiến tận mắt trận chiến đẫm máu chóng vánh này cũng chẳng biết tại sao mà chợt thấy thẫn thờ.

Duy có Khúc Chính Phong là vui buồn không lộ. Sau khi thánh tử Tịch Gia tiêu thất, hắn lại lật hướng lòng bàn tay về phía dưới, chỉ chốc lát là đã thôi động được một phiến đạo ấn huyền bí.

Sau một khắc, đại địa rùng rùng chuyển động. Từ dưới mặt đất lạnh lẽo của Tuyết Vực, hắc ảnh đen đặc tầng tầng lớp lớp thoát ra. Thế nhưng chúng vậy mà lại tụ hết vào lòng bàn tay của Khúc Chính Phong, chưa đầy một giây sau thì ngưng tụ thành một miếng ấn tám cạnh đen nhánh !

Nhìn hình dáng thì đây đúng là cái ấn hậu thổ mà pháp vương Bảo Ấn đã điều khiển lúc trước !

Bàn tay Khúc Chính Phong lại khẽ lật. Nguyên cả tấm liền hóa thành một phiến ấn phù đen như mực nằm gọn trong lòng bàn tay.

Chiêu thức có thể nói là cũng có chút kinh người, nhưng những người đang có mặt tại đương trường kể cả Kiến Sầu đều nhìn mà dửng dưng.

Còn Liễu Không thì lại càng chẳng buồn ngoái đầu liếc mắt sang. Cậu cứ đứng lặng ngắm nhìn mặt nước thánh hồ đã lại đây tràn như trước mà đầu óc thì bân thần ngơ ngẩn, miệng rì râm hỏi nhỏ : "Tại sao..."

Tại sao...

Kiến Sầu đứng ở gần bên nghe thấy rất rõ. Đôi mắt của nàng vẫn luôn chưa nhìn được, trong lòng chỉ còn biết dằn xuống nỗi niềm man mác, nàng điềm tĩnh đáp lời : "Bởi vì thần biết mình không nên tồn tại."

Chỉ thế mà thôi.

"A di đà phật..."

Dường như hiểu được nguồn cơn sâu xa bên trong, Tuyết Lãng thiên sư chỉ cất tiếng niệm, mi mục đầy vẻ vô thường an nhiên. Ông quay người chắp tay thi lễ với Kiến Sầu và Khúc Chính Phong : "Bây giờ chuyện bên Tuyết Vực đã xong, không biết nhị vị thí chủ có dự định gì không ?"

Kiến Sầu còn chưa kịp nói gì thì Khúc Chính Phong đã cười cướp lời đáp trước : "Cục diện Tuyết Vực đang định. Đại sự đã thành, những cái khác đều là tiểu sự vặt vãnh. Lại bởi Tân Mật và Cực Vực có dính với nhau chuyện luân hồi, mà đây là chuyện trong phật môn, chúng tôi là người ngoài nên thấy không tiện nhúng tay can thiệp.

"Vì vậy Khúc mỗ nghĩ chuyện nhà phật nhà phật lo. Tôi với Kiến Sầu đạo hữu xin thất lễ, đi trước một bước vậy." "Đi trước một bước" rõ là kiểu nói lập lờ nước đôi chứ không phải là nói thẳng ra bọn họ muốn trở lại Tinh Hải, đi về phía cửa quỷ cực đông lúc này đã bùng lên chiến hỏa...

Tuyết Lãng thiền sư cũng là người tinh ý mẫn tiệp chứ đâu phải vừa. Chỉ từ tiểu tiết vụn vặt vô cùng bình thường như vậy nhưng vừa thoáng nghe ông đã biết bọn họ có lẽ có việc riêng, lại phân vì mười một giáp trước giữa phật môn và Nhai Sơn có chuyện gút mắc, hỏi tới nữa cũng không hay, thế nên bèn xoa cằm đáp : "Nếu thế dĩ nhiên bần tăng sẽ gấp rút thu xếp mọi sự nơi đây cho thỏa đáng, tranh thủ sớm ngày họp mặt với nhị vị ở Cực Vực."

"Xin phiên thiên sư vậy." Khúc Chính Phong khách khách khí khí hoàn lễ đáp lại, đoạn ngoái lại bảo Kiến Sầu : "Kiến Sầu đạo hữu, chúng ta đi thôi."

Kiến Sầu nghe vậy thì nhíu mày, trong bụng cảm thấy Khúc Chính Phong nói chuyện và hành xử có cái gì đó là lạ, tựa hô như có dụng tâm riêng. Nàng muốn hỏi nhưng trong đầu lại chợt nghĩ đến chuyện khác, sợ ở đây có mặt người ngoài nói không tiện vì vậy đành làm thinh.

Chiếc đèn hoa sen Nhiên Đăng đang cầm trong tay không biết sao lại hiện lại nguyên hình kiếm. Nàng cũng kệ, không săm soi nhìn xem nó có thay đổi gì hay không, chỉ cẩn thận cất kỹ rồi cùng từ biệt với Khúc Chính Phong và những người khác.

Bận đến chỉ có hai người họ đi cùng, bận đi thì lại dẫn theo mấy trăm người Tinh Hải Nhai Sơn.

Suốt dọc đường Kiến Sầu đều không nói tiếng nào. Hai người thân phận đặc biệt, tu vi cũng cao hơn một chút, cho nên dù chỉ ngự khí mà đi thì cũng đã bỏ xa mọi người lại phía sau. Mãi đến khi rời khỏi địa phận Tuyết Vực, bay qua sườn núi biên giới ngăn giữa bắc vực và trung vực, nàng mới lên tiếng hỏi : "Hình như kiếm hoàng bệ hạ đang tính chuyện gì đó thì phải ?" "Đúng là có chút chuyện." Khúc Chính Phong cũng chẳng hề giấu diếm. Chân đạp kiếm Hải Quang, hai tay chắp sau lưng, dáng vẻ thong dong tiêu sái, hắn tiếp : "Nhưng ta lại rất tò mò muốn biết, cái tòa trận pháp kia có liên quan rất lớn tới thần chích hoang cổ, Kiến Sầu đạo hữu làm sao mà phá giải được vậy 2?"

Những gì xảy ra dưới hố sâu hung hiểm vạn phần, Kiến Sầu không muốn nhớ lại và cũng càng chẳng muốn nhắc tới. Bụng không cười nhưng ngoài mặt thì cười cười lấy lệ, nàng đáp : "Ta nói mình xả thân cống hiến, ngài tin không ?”

Ánh mắt Khúc Chính Phong chiếu vào đáy mắt nàng, ở đó tuy đã tan hết màu máu nhưng bên trong vẫn còn phảng phất toát ra một vẻ tĩnh lặng nặng nê. Hắn chăm chú nhìn một hồi mà đầu mày dân dần nhíu lại.

Kiến Sầu tuy biết mắt mình chắc chắn có cái gì đó bất thường nhưng hiện giờ cũng chẳng để tâm thái quá, chỉ đáp qua quýt cho xong chuyện rồi lại lái trở về câu hỏi trước : "Không biết rốt cục kiếm hoàng bệ hạ định làm gì ?"

"À, ta chợt nhớ tới lời mời của tiểu sư muội Kiến Sầu cách đây không lâu mà thôi, tự nhiên thấy lâu lâu quay về thăm Nhai Sơn cũng không tệ." Khúc Chính Phong đưa mắt nhìn ra núi non sông ngòi trung vực quen thuộc đang dần dần hiện ra phía trước. Sắc mặt đã chẳng còn tiếu ý như trước, hắn bình thản bảo : "Lần này chúng ta không về Minh Nhật Tinh Hải, không tới cửa quỷ cực đông mà là đi Nhai Sơn."

"Nhai Sơn ?"

Khi bọn họ đánh úp Tuyết Vực thì đồng thời Thập Cửu Châu cũng khai hỏa với Cực Vực, vực dậy một trận âm dương giới thứ hai. Bây giờ đang là thời khắc tuyên chiến mấu chốt, vậy mà Khúc Chính Phong lại nói muốn đi Nhai Sơn là sao ? Trong cơn kinh hãi, Kiến Sầu hoàn toàn chẳng để ý đến ba tiếng "tiểu sư muội” trong câu nói của hắn mà chỉ biết nhíu chặt đâu mày.

"Ngài định làm gì ?”

"Chẳng làm gì cả." Khúc Chính Phong nhìn lại đôi tay giờ đã trống không của nàng rồi dõi mắt về phía một dải mây mờ xa xa đoạn đáp : "Vạn sự đã sẵn, chỉ còn thiếu một thanh kiếm tốt vừa tay nữa thôi. Vậy ta dẫn cô đi rút thanh kiếm đó !"
Bình Luận (0)
Comment