Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 457 - Chương 457 : Lần Thứ Ba Mở Kho Vũ Khí

Chương 457 : Lần thứ ba mở kho vũ khí Chương 457 : Lần thứ ba mở kho vũ khíChương 457 : Lần thứ ba mở kho vũ khí

Kiếm !

Trái tim trong lòng ngực đánh thót một cái, Kiến Sầu liền bất giác ngoái lại nhìn thẳng vào Khúc Chính Phong nhưng vì hai mắt bị thương nên chỉ có thể trông thấy một dáng người mờ mờ chứ không thấy rõ được thần sắc khuôn mặt ra sao.

Phản đồ Nhai Sơn bảo muốn dẫn nàng đi nhổ kiếm...

Bao thắc mắc trong suốt quãng đường từ Minh Nhật Tinh Hải đến đây rốt cục bây giờ liền sáng tỏ. Từ việc Khúc Chính Phong chủ động đề nghị xông pha đánh trận, cùng đi chung với nàng đánh úp Tuyết Vực, cho đến khi xong chuyện ở Tuyết Vực thì cố tình tách khỏi Thiền Tông để cùng đồng hành với nàng, hơn nữa còn bảo không đi cửa quỷ cực đông mà là muốn về Nhai Sơn... Chưa kể đến thái độ của Phù Đạo sơn nhân, tất cả đều rất kỳ lạ.

Sư phụ nàng tuy dở dở ương ương nhưng dù sao thì cũng là trưởng lão chấp pháp nói một không hai. Ấy thế mà trong chuyện này từ đầu đến cuối ông có vẻ như rất thờ ơ, chẳng nhúng tay can thiệp chuyện gì, giống như ngầm đồng ý vậy !

Âm dương giới lại bùng nổ chiến trận. Mấy lão trưởng bối sống lâu thành tinh của Nhai Sơn thật không có lòng riêng hay tính toán gì khác ư ?

Dù sao thì...

Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.

Nghĩ vậy, Kiến Sầu lại không gặng hỏi chất vấn Khúc Chính Phong cho đến cùng mà trái lại còn mơ hồ nhận ra một điều gì đó rất mới. Nàng điềm đạm bảo : "Trong kho vũ khí quá nửa đều là kiếm. Nếu rút được thì dĩ nhiên là tốt. Còn bằng như không thì coi như có duyên với các pháp khí khác cũng không phải là không thể. Bây giờ ta chẳng còn muốn có cho được thanh nào nữa rồi."

Nghe xong, Khúc Chính Phong cười giễu thành tiếng : "Không lẽ vì cô không lấy được nó nên mới thôi chứ gì ?"

Nó.

Chỉ một tiếng nhưng vừa nghe xong Kiến Sầu tự nhiên chợt nổi gai ốc hết cả người I

Trong cái kho vũ khí lớn đến như vậy của Nhai Sơn, cây kiếm có chút liên quan, hơn nữa còn được Khúc Chính Phong nhắc tới vào lúc này, ngoài nó ra thì không còn một cây thứ hai nào khác !

Đến bây giờ, rốt cục vỡ lẽ ra nàng mới tỏ thái độ, mới hiểu câu nói lúc trước của Khúc Chính Phong thật ra có ý ra sao, vì vậy nhất thời chẳng nói lại được tiếng nào.

Huyền bào anh ánh kim tuyến phần phật trong gió, Khúc Chính Phong vẫn ngự kiếm bay thẳng điềm nhiên bảo nàng : "Làm môn hạ Nhai Sơn mà không kiếm thì bạt kiếm kiểu gì ?"

Kiến Sầu liền chợt nhớ đến đài Bạt Kiếm lúc trước ở Nhai Sơn. Ngày đó, không biết tứ sư đệ Thẩm Cửu nghe câu gì không lọt tai mà tuốt kiếm thách đánh với Khúc Chính Phong, sau đó thì ăn ngay một bài học nhớ đời.

Đó là lần đầu tiên nàng có nhận thức rõ ràng về Nhai Sơn.

Không nén nổi hoài niệm cảm xúc đang trào lên trong lòng, nàng tiến lên ngự không cạnh Khúc Chính Phong, đáp : "Ta vẫn còn nhớ rất rõ những năm xưa thời kiếm hoàng bệ hạ vẫn còn ở Nhai Sơn. Nhưng dù sao thì cũng là người ta bạt kiếm với ngài chứ rất ít khi ngài bạt kiếm với người ta. Nhìn như thế nào đi nữa thì cũng chẳng giống phái bạt kiếm. Không ngờ đối với việc này hôm nay lại coi trọng như thế..."

Chuyện xưa một khi đã nhắc đến thì kỷ niệm lại ùn ùn ập tới.

Khúc Chính Phong im lặng một hồi, mi mục xưa kia vốn nho nhã sắc nét thì nay lại điểm thêm chút kiêu hãnh sắc sảo thâm trầm hiếm thấy : 'Lúc tuốt kiếm thật, có ai hô ra miệng hai tiếng "tuốt kiếm" đâu !"

Đám tuốt kiếm chính tông từ xưa đến nay chỉ biết tuốt là tuốt chứ chẳng nói câu nào.

Khúc Chính Phong không biết Kiến Sầu rốt cục có thể nghe hiểu đến đâu, ngộ được bao nhiêu, nhưng nhìn thì hình như hắn cũng chẳng bận tâm đến việc nàng nghĩ như thế nào. Nói xong câu kia hắn có vẻ như không còn hứng nói chuyện nữa, chỉ chăm chăm ngự kiếm bay về phía trước.

Kiến Sầu không khỏi cau mày. Nhưng bởi quan hệ hiện giờ giữa nàng và Khúc Chính Phong thực ra cũng có chỗ lấn cấn khó xử, thậm chí còn có chuyện muốn nói mà lúc này nói cũng không tiện, vì vậy đành im lặng, chỉ tập trung tiến về phía trước cho nhanh.

Kiến Sầu và Khúc Chính Phong đi thẳng về Nhai Sơn. Hai nhóm tu sĩ Tinh Hải và Nhai Sơn theo sau, mặc dù không hiểu tại sao đến Nhai Sơn rồi lại không vào truyền tống trận đi Tinh Hải, nhưng tất cả đều làm thinh không nói tiếng nào, có thắc mắc đầy một bụng cũng chẳng mở miệng hỏi, cứ răm rắp làm theo sự sắp xếp của hai người.

Dáng núi cô đơn lẻ loi mấy ngàn trượng thoắt cái đã sừng sững cạnh sông Cửu Đầu.

Mộ địa ngàn nấm vùn vụt dưới chân họ.

Kiến Sầu và Khúc Chính Phong cùng bay xuyên qua đại trận hộ sơn rồi hạ xuống đỉnh Linh Chiếu. Chân vừa mới chạm đất thì trong nháy mắt một cái bóng xám đã phóng vù tới rồi nhảy tót lên vai Kiến Sầu nhanh chẳng khác gì chớp giật.

"Ô ô, ngao ô oo o ô ô!"

Tiếng kêu vô cùng quen thuộc.

Kiến Sầu chợt cảm thấy đầu vai tự nhiên lún xuống, vừa ngoái đầu lại thì thấy ngay tiểu chồn đang hớn hở cuống quít ngao ô. Miệng nó há há, cái lưỡi dài thè ra chực liếm nàng một cái. May mà nàng lẹ tay chỉ một chỉ lên đầu nó mới kịp ngăn lại, không cho nó nhiễu nhão nước miếng ra đầy người mình.

Cái đuôi tiểu chồn liền xìu xuống. Cái chân múp míp mềm mềm cáu kỉnh giơ lên quào quào nhặng xị với nàng : "Ngao ngao ngao ngao ngao ngao !"

“Thôi, không có mè nheo nữa. Ta còn bận việc.

Dù gì cũng coi như là đã nuôi tiểu chồn mấy chục năm trời, Kiến Sầu sao còn chẳng biết tánh ý. Nghe tiếng kêu chói tai, nàng cũng biết nó đang trách móc mình. Nhưng ngao thì ngao, nàng cũng chỉ đành cười cười phớt lờ nó đi.

Ngước mắt nhìn lên, con ngỗng to sống lâu như quỷ vẫn đang đủng đỉnh bơi qua bơi lại trong giếng Quy Hạc. Trên cái lưng trắng muốt như tuyết của nó có cốt ngọc bé nhỏ đang khoái chí cuộn mình nằm vùi trong lớp lông vũ ngủ ngon lành, mồm miệng há hốc cả ra.

Dưới ánh nắng buổi sớm mai, cảnh tượng trông dịu dàng ấm áp hiếm thấy.

Người trong Nhai Sơn đã nhận tin tức Kiến Sầu gửi về từ trước, cũng biết tu sĩ Minh Nhật Tinh Hải sẽ vào sơn môn, nên khi thấy bọn họ đáp xuống chẳng ai tỏ ra có vẻ gì là kinh ngạc.

Tuy vậy lúc nhìn ra người tới đón, Kiến Sầu lại không khỏi thất kinh một trận. Bởi người xuất hiện trước mặt nàng chẳng phải là ai xa lạ mà là trưởng lão Thích Bá Viễn của Nhai Sơn. Ông vốn đã đi Tinh Hải ngay từ đầu, thời khắc này hẳn phải cùng tấn công Cực Vực với chúng tu sĩ Thập Cửu Châu mới đúng !

"Đại sư tỷ, Kiếm hoàng bệ hạ !"

Thích Bá Viễn thường ngày mặt mũi lúc nào cũng nghiêm nghị, tu vi hiện giờ đã tới xuất khiếu trung kỳ. Ông chính là cha của đệ tử Nhai Sơn Thích Trường Phong, người mà ngày xưa Kiến Sầu đã từng có vài lần qua lại quen biết.

Khi tới trước mặt hai người, Thích Bá Viễn liền chắp tay thi lễ.

Quanh đỉnh Linh Chiếu đã có lác đác vài đệ tử, hơn nữa trong các động phủ trên vách núi cũng có môn hạ của Nhai Sơn, nghe thấy động tĩnh của mấy trăm tu sĩ tới sơn môn, tất cả đều đi ra nhìn. Nhiều người rất bất ngờ khi lại trông thấy Khúc Chính Phong.

Khúc Chính Phong đang đứng cạnh đại sư bá Kiến Sầu. Cái người mà họ vô cùng quen thuộc kia, người một thời từng là môn hạ Nhai Sơn tiếng nổi như cồn ấy vậy mà bây giờ lại trưng ra cái mặt thờ ơ vô cảm giống hệt như kiểu khuôn phép của khách lạ.

Vui buồn lẫn lộn.

Trong đó còn ân ẩn một nỗi niềm cảm khái dòng đời dâu bể khó nói thành lời...

Cảm xúc trong lòng ngổn ngang ra sao chẳng ai có thể định danh hết. Ngay cả trưởng lão Thích Bá Viễn ở Nhai Sơn đã mấy trăm năm cũng cùng chung tâm trạng, nhưng nhờ tu vi thâm hậu, tính người nghiêm nghị nên mới dăn được xúc động xuống tận đáy lòng mà thôi.

Kiến Sầu cũng hoàn lễ đáp lại Thích Bá Viễn, song nghĩ đến chuyện kia thì không khỏi cau mày thắc mắc hỏi : "Sao trưởng lão bây giờ vẫn còn ở sơn môn ?”

"Phù Đạo sư thúc với chưởng môn kêu về, bảo là phải lưu người lại chiếu ứng hậu phương, lỡ có bất cứ chuyện gì xảy ra cũng phòng bị được. Với lại còn dặn nếu đại sư tỷ có phân phó gì thì cứ nghe theo."

Rõ ràng là Thích Bá Viễn cũng thấy lạ. Lúc khai chiến, vào thời khắc mấu chốt, hai người họ không phái người xông pha mà lại rút người về. Đây quả là khó hiểu.

Kiến Sầu không nghe còn đỡ chứ nghe rồi trong bụng lại chợt cảm thấy hãi hùng khiếp vía như trước. Loại việc này càng tới gân càng giống như có quỷ sau lưng. Nhưng Thích Bá Viễn đã nói vậy thì chứng tỏ là cũng không biết gì hơn cho nên nàng bèn hỏi tiếp : "Vậy tình hình cửa quỷ cực đông bây giờ ra sao 2”

"Lúc đại sư tỷ phát động trận đánh úp Tuyết Vực ở phía bên này, Hoành Hư chân nhân và Phù Đạo sư thúc cũng đồng thời hạ lệnh tấn công cửa quỷ cực đông bên kia. Mọi người hợp lực cho đến rạng sáng thì phá được. Hai canh giờ trước, nhờ có Phù Đạo sư thúc mở đường, các tu sĩ tiên phong đã vào cửa quỷ rồi. Cho đến lúc này mệnh bài ai nấy đều toàn vẹn vô tổn, tính mạng không lo. Ngặt nỗi bên trong tình hình cụ thể ra sao, hơn nữa việc truyền tin giữa hai giới âm dương tạm thời không được thuận tiện cho lắm nên chúng ta không biết gì cả."

Thích Bá Viễn cẩn thận báo hết mọi điều.

Sự việc tiến triển như vậy là nằm trong dự liệu, chẳng có gì đáng phải ngạc nhiên. Khúc Chính Phong tự nhiên đưa mắt liếc nhìn lên vách núi cao cao tựa hồ như hoàn toàn chẳng buồn để ý đến bao ánh mắt đang chĩa vào mình, thần sắc thờ ơ lạnh lùng. Kiến Sầu đầu mày cau lại, mãi vẫn chẳng giãn ra. Từng đi Cực Vực, nơi đó hung hiểm ra sao nàng biết quá rõ, vì vậy nên không làm sao yên tâm cho được. Sau nghe qua tình hình chung hiện tại, nàng lại hỏi thêm Thích Bá Viễn nhiều việc lặt vặt khác nữa. Nhờ vậy không những những gì xảy ra ở cửa quỷ cực đông mà chuyện ở Minh Nhật Tinh Hải trong lúc Khúc Chính Phong vắng mặt nàng cũng biết được rõ ràng. Trông cách hỏi thì thấy rất nghiêm túc cẩn thận. Sau cùng nàng còn dặn đi dặn lại Thích Bá Viễn phải quan tâm chăm sóc cho tốt các tu sĩ Tinh Hải đang làm khách trú lại đây.

Thích Bá Viễn vừa đi, Khúc Chính Phong liền cười nói : "Chúa Tinh Hải còn đứng lù lù với cô ở đây mà cô vẫn hỏi chuyện Tinh Hải. Thật không sợ ta sinh bụng nghỉ ky hay sao hả ?"

Kiến Sầu ngoái đầu lại nhìn hắn : "Ta không hỏi thì ngài không nghi ư ?” Lại nghĩ dù sao sau khi Khúc Chính Phong đi Hoành Hư chân nhân của Côn Ngô sẽ thuận thế tạm thời trông coi, nắm giữ Minh Nhật Tinh Hải, vì vậy chỉ nói : "Nếu đã nghi thì làm bất cứ cái gì cũng nghi, ta cần gì phải nhọc tâm nghĩ xem người ngoài nghĩ thế nào "

"Rốt cục cũng ra dáng đại sư tỷ rồi..."

Khúc Chính Phong nhìn nàng hồi lâu, đáy mắt hun hút như biển sâu, hoàn toàn không thấy được chút tâm tư tình cảm gì từ đó toát ra ngoài, trong lời nói cũng chẳng nghe ra khen hay giễu cợt. Sau rồi hắn thu mắt lại, cả người lại hóa lưu quang đằng không lên nửa chừng trời bay vê phía đông nam. Trong không trung chỉ còn vọng lại giọng nói trầm tĩnh của hắn : "Đi lấy kiếm thôi."

Nhìn hướng bay, Kiến Sầu biết Khúc Chính Phong sẽ tới chỗ nào. Nàng chần chừ một lát rôi cũng bay theo.

Núi non hơn mười dặm thoắt cái thoáng qua. Lúc Kiến Sầu đặt chân lên bình đài nhô nghiêng trên sườn núi thì Khúc Chính Phong đã rút kiếm Hải Quang phạt xuống. Kiếm khí cuồn cuộn hung mãnh như sóng triều làm chấn động cả một vùng thung lũng núi non chập trùng vây quanh, xẻ ra một cái khe cực lớn. Cột đá khổng lồ rùng rùng chuyển động rồi phóng vút lên, mở ra kho vũ khí rộng lớn của Nhai Sơn.

Tình này cảnh ấy chẳng khác gì năm xưa.

Kiến Sầu đứng phía sau nên chỉ nhìn thấy dáng lưng Khúc Chính Phong, thấy vạt áo hắn phần phật trong gió hòa cùng với bóng kiếm ảnh Hải Quang trâm hùng uy nghiêm. Cảm khái thời gian vật đổi sao dời, nàng bồi hồi thốt lên : Hơn mười mấy năm nay, ta chẳng bao giờ ngờ rằng còn có ngày có thể cùng đứng với Khúc sư huynh ở đây. Lúc kho vũ khí phạt mở..."
Bình Luận (0)
Comment