Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 458 - Chương 458 : Nhất Tuyến Thiên

Chương 458 : Nhất Tuyến Thiên Chương 458 : Nhất Tuyến ThiênChương 458 : Nhất Tuyến Thiên

Câu nói nghe toát ra man mác không biết bao nhiêu là cảm xúc vui buồn lẫn lộn. Nào hay Khúc Chính Phong nghe xong thần sắc dửng dưng chẳng chút thay đổi. Hắn thu kiếm đi vào kho, thờ ơ đáp lại : "Ta cũng không ngờ hơn tám mươi năm trước, Kiến Sầu đạo hữu vào kho đến những hai lần mà cũng vẫn vậy, cũng chẳng mang nó đi nổi. Thế này thì xưng danh phế vật đệ nhất giới đi là vừa."

Nàng kính gọi hắn "kiếm hoàng bệ hạ”, mà hắn thì bông lơn gọi nàng "tiểu sư muội". Bây giờ cảm khái chuyện xưa, đổi gọi hắn một tiếng "Khúc sư huynh" thì hắn lại khách sáo đáp trả bằng "Kiến Sầu đạo hữu”, đã vậy còn lạnh lùng phun ra hai tiếng "phế vật" kia.

Người đâu sao mà khó hiểu.

Ngày xưa mới tới Nhai Sơn gặp nhau, con người ấy nho nhã lịch thiệp cực kỳ ấn tượng, đối với kẻ khác thì vui vẻ tốt bụng, xử sự chu toàn thỏa đáng, nhưng sau này hễ trở mặt thì còn nhanh hơn cả lật sách.

Bề ngoài nhìn giống như chẳng tranh với ai song bên trong lại tẩm ngẩm tầm ngầm, giấu không biết bao nhiêu là việc.

Đối với Khúc Chính Phong, Kiến Sầu không thể nói là thích, nói ghét cũng chẳng phải; mặc dù giờ đây bị hắn châm chọc, tặng cho hai chữ "phế vật" rõ to nhưng trong bụng cũng tuyệt không có chút xao động gì. Nàng cười tỉnh đáp : "Biết ẩn nhẫn rồi tỏa sáng, tâm tính ấy thật chẳng thể sánh được với kiếm hoàng bệ hạ rồi."

Cách gọi 'Khúc sư huynh” và "tiểu sư muội" lúc trước nghe mà tưởng như năm xưa quay lại, mọi người ai nấy vẫn còn cùng ở Nhai Sơn, nhưng đến khi mấy tiếng "kiếm hoàng bệ hạ" cũng xa cách như vậy thốt ra khỏi miệng thì mọi thứ lại trở về y nguyên như cũ.

Khúc Chính Phong tự nhiên chợt thấy như hụng hãng. Nhưng kho vũ khí Nhai Sơn đang mở rộng trước mắt, vả lại cũng chỉ mở trong một khoảng thời gian mà thôi nên hắn chẳng thẫn thờ được bao lâu, rốt cục chỉ đáp lại bằng hai tiếng "Đi thôi" rôi dấn mình tiến vào trong trước.

Kho vũ khí Nhai Sơn vẫn như năm xưa, bốn bề tuyết phủ.

Núi và đất ngang dọc liên nhau, vũ khí phần lớn đều vùi sâu dưới băng lạnh lâu năm, qua đó vẫn còn thấy được đá núi đen kịt lô xô hình dạng mờ mờ. Trên sườn đồi cũng có rất nhiều trường kiếm cũ mới khác nhau cắm ngập trong đất.

Kiến Sầu hạ xuống phía sau Khúc Chính Phong, theo sát hắn tiến lên, lúc đáp chân lên mặt đất ngước đầu nhìn lên thì kho vũ khí rộng lớn đến gần như vô tận đã trải dài trước mắt. Ở tít chân trời phía chính đông là một ngọn núi sừng sững vươn cao. Đây là ngọn núi cao nhất và cũng hiểm trở nhất trong kho vũ khí, hình dáng tựa như một lưỡi dao sắc từ trên trời cao mịt mù mây phủ lao mình cắm phập xuống mặt đất băng nguyên tuyết giá.

Khúc Chính Phong không nói không rằng, các cây kiếm khác trong kho hắn cũng gần như chẳng liếc mắt nhìn qua, chỉ xăm xăm đi thẳng về phía ngọn núi cao nhất kia.

Nơi đó có thanh kiếm sắc bén nhất của Nhai Sơn.

Kiến Sầu có kỷ niệm cực kỳ sâu đậm về thanh kiếm này, khi theo chân Khúc Chính Phong đi thẳng tới trước ngọn núi, bao hồi ức từ những năm tháng xa xưa liền cuồn cuộn đổ về trong trí, không sao dằn xuống nổi. Đứng dưới chân núi cao cao hiểm trở, cả hai ngẩng đầu trông lên.

Kiếm nằm trong núi, núi sánh với trời.

Băng tuyết lâu năm tích tụ hóa thành một phần thân núi trong suốt rắn chắc, tuy ánh mặt trời phản chiếu bên trên chói lóa nhưng dù chói đến mấy nó vẫn chẳng làm lu mờ nổi bóng kiếm cao ngạo thẳng tắp đang vùi mình trong đá !

Nhất Tuyến Thiên một đường tiên cơ, nhất tuyến tiên một đường đỏ thắm !

Đường lưỡi kiếm mỏng mà sắc, tuyết đóng bên trên thành những gợn vân li ti. Trên bê mặt rộng ba đốt ngón tay ấy là một đường thanh mảnh đỏ đến kinh tâm động phách kéo dài từ đầu mũi kiếm xuống đường gờ nổi giữa thân rồi lặng lẽ nhập sâu vào trong phần chuôi.

Tuy loang lổ đầy sét nhưng lại cao ngạo, lạnh lẽo và u tịch ! Trông thật chẳng khác gì một người thủ vệ dõi mắt canh phòng cả mấy ngàn năm nay trong kho vũ khí này, hơn nữa quanh thân còn như phảng phất tinh hồn và khí phách tụ mãi không tan !

Cái thân thái ấy so với hai lần trước nàng thấy thật độc nhất vô nhị.

Thời gian vùn vụt, bãi bể hóa nương dâu, duy chỉ có nó là vẫn nguyên như thưở đầu.

Lần đầu tới đây nàng chỉ là đệ tử nhập môn chẳng được bao lâu, tu vi mới gần tới trúc cơ. Lúc đó vừa nhìn thấy cây kiếm này nàng đã ưng ý ngay. Tiếc thay hồn phách tàn khuyết nên kiếm đầy kho mà chẳng có cây nào cảm ứng được thần hồn của nàng. Vì vậy mà bất luận cây nào nàng cũng chẳng lấy được huống hồ là thanh kiếm mà mấy ngàn năm qua đã có không biết bao nhiêu người từng thử rút đi; Lần thứ hai trở lại, nàng đã là lão quái nguyên anh, có tên đầu bảng trên bia Cửu Trọng Thiên. Và mặc dù phải đối mặt với nguy hiểm xuất khiếu vấn tâm chết người nhưng nàng vẫn một lòng với nó mà gắng thử một lần, định rằng cậy mạnh sẽ xong. Nào ngờ đổ mồ hôi sôi nước mắt không biết bao nhiêu mà nó lì vẫn lì, động cũng chẳng động.

Hôm nay là lần thứ ba.

Nàng không còn là đệ tử Nhai Sơn mới nhập môn ngơ ngơ ngác ngác như xưa, đạo kiếp vấn tâm là đạo kiếp hung hiểm nhất với tu sĩ vậy mà cũng thoát ải, hơn nữa lại còn có "Đạo" riêng của mình, vượt liền tới tận hai cảnh giới, trở thành đại năng phản hư, bước chân vào hàng ngũ tu sĩ cao tâng nhất trên Thập Cửu Châu này !

Đạo kiếp thiên đạo nàng cũng đã kinh qua.

Không biết so với thiên đạo thì thanh Nhất Tuyến Thiên mang trong mình máu và tinh hồn này sẽ như thế nào 2

"Tâm với chả tình, rút kiếm với vung kiếm quái gì chứ." Kiến Sầu tuy không nói lời nào nhưng Khúc Chính Phong lại tựa như đọc được suy nghĩ của nàng. Ánh mắt dõi nhìn thanh Nhất Tuyến Thiên nằm giữa lòng núi cao cao, hắn nói tiếp, từng câu từng lời dĩ nhiên là dành cho nàng : "Ba cây kiếm của Nhai Sơn chẳng có cây nào là thứ thường. Danh kiếm chọn minh chủ. Bản thân đã yếu thì làm sao kiếm mạnh khuất phục được ? Lúc trước cô không lấy được chẳng qua là vì cô quá yếu quá kém, thua xa so với nó."

Nói chuyện tuyệt chẳng nể nang.

Nghe vậy Kiến Sầu bật cười, trong bụng cũng biết có lý nên cũng chẳng cãi lại, chỉ đáp : "Vậy kiếm hoàng bệ hạ thấy ta bây giờ đã đủ điều kiện rút cây kiếm kia được rồi ư ?" Khúc Chính Phong ngoái đầu lại chăm chú nhìn nàng tựa như nghĩ ngợi, như suy xét đến thực lực của nàng, nhưng rốt cục lại chẳng đáp lời mà phóng mắt nhìn lên đường đỏ như máu ẩn trên thân kiếm nói : "Tự nó sẽ trả lời cô.”

Không thử làm sao biết được !

Khúc Chính Phong chợt bật cười, nhưng vẻ mặt lại bùng lên một thần sắc nghiêm túc đến lạ, bao kỷ niệm đã qua ở Nhai Sơn vùn vụt vút qua trong trí.

Dáng huyền bào ánh kim nổi bật đến cực điểm giữa đất trời băng tuyết mênh mông.

Hắn đằng không bay lên, nhoáng một cái đã đến ngay độ cao của Nhất Tuyến Thiên nằm ẩn trong lòng núi. Dưới tâm mắt hắn là hằng hà sa số trường kiếm lặng lẽ vùi mình trong tuyết.

Tất cả đều là kiếm Nhai Sơn !

Tất cả đều là hồn Nhai Sơn I!

Mà Nhất Tuyến Thiên đứng độc lập ở một chỗ cao như thế này thật chẳng khác gì đặt tất cả những cây kiếm khác dưới tâm mắt nó. Nhưng Khúc Chính Phong biết cái tầm mắt ấy chẳng phải là cao cao tại thượng gì -

Nó ở đó đơn giản chỉ là vì vạn kiếm muốn nó ở đó I

Cự kiếm Nhai Sơn và thiết kiếm Vô Danh là linh và ý của Nhai Sơn, còn Nhất Tuyến Tuyên thì lại chính là thần và hồn của Nhai Sơn !

Trong mấy trăm năm đến gần một ngàn năm qua, vào những ngày còn chưa bỏ môn phái, thân là đệ tử Nhai Sơn, Khúc Chính Phong không phải là chưa từng có ý muốn chiếm lấy thanh kiếm này.

Nhưng rút cục lại chẳng hợp người. Trong ba thanh kiếm của Nhai Sơn, Nhất Tuyến Thiên là thanh kỳ lạ nhất, sắc bén nhất và cũng nặng sát khí nhất. Mà quá khứ và thù hận trong lòng hắn đã quá nặng, đèo bòng thêm Nhất Tuyến thì thật không thể gánh nổi.

Vậy nên để người thích hợp cầm cây kiếm hợp với mình là hơn !

'Âm !

Cuồng phong hốt nhiên cuồn cuộn ào tới I

Lúc Khúc Chính Phong xoay người tuốt thanh Nhai Sơn ra, vừa cầm nó lăng không đâm xuống dưới thì thân kiếm đá trông cùn và chẳng có mũi kia trong nháy mắt liền vụt biến dài ra !

Chẳng khác gì một ngọn núi hốt nhiên vươn vai đứng dậy I

Mũi kiếm vừa cắm cái "Phập" xuống đất một tiếng thì lớp băng rắn chắc bên dưới đã vỡ nát, để mặc cho thân kiếm xuyên sâu vào lòng đất kho vũ khí !

Trong chớp mắt, cả một vùng băng tuyết nứt ngang nứt dọc chẳng chịt như mạng nhận !

"Rắc ! Rắc ! Rắc !" Đất trời rung chuyển ! Cả một kho vũ khí khổng lồ rùng rùng chao đảo ! Hằng hà sa số thanh kiếm khác, cái nằm ngang, cái đâm xiên hay tất cả những cái treo thõng ngoài lớp băng... thảy đều rung rinh nghiêng ngả theo !

Đây là một thứ cảm ứng tương thông huyền bí.

Đối với tu sĩ Nhai Sơn, thường vũ khí trong kho một là do tự tạo, hai là làm vật dụng. Lúc người còn sống, vật chọn ở đây; chủ chết, vật về chốn cũ.

Lòng có Nhai Sơn, kiếm sẽ tự về vũ khố !

Cự kiếm Nhai Sơn chính là một trong ba cây kiếm của Nhai Sơn. Hình thành từ trong lòng ngọn núi cô lãnh cao ngất của Nhai Sơn, hấp thu linh khí tú khí đất trời, thấm nhuần linh ý tú ý của môn hạ Nhai Sơn nên nó cũng chính là một phần của Nhai Sơn.

Hễ là kiếm trong kho thì đều là hôn Nhai Sơn cả !

Cứ thấy kiếm trong lòng người nào cũng cảm thấy tương thông !

"Keeeng -

Tích tiểu thành đại, vạn tiếng kiếm ngâm hợp giọng, ngân vang giữa đất trời mênh mông. Mọi thanh kiếm trong kho đều sáng lên, hào quang chói ngời, kiếm khí toát ra cuồn cuộn !

Trong khoảnh khắc, mọi thanh kiếm đều choàng tỉnh !

Đứng ở dưới quay đầu nhìn tứ phía, Kiến Sầu thấy nguyên cả một vùng vũ khí tắm mình trong kiếm quang và kiếm khí mênh mông vô tận !

Đã vậy trên thanh cự kiếm Nhai Sơn lại còn toát ra một hơi hướm vô cùng quen thuộc.

Ẩn trong hơi hướm ấy là tấm lòng kiên trung gắn bó của mọi đệ tử Nhai Sơn, là tinh thân đã hun đúc lên phẩm chất con người họ !

Tâm họ đến đâu, chí theo đến đó I

Ngay cả thanh Nhất Tuyến Thiên nằm trong lòng ngọn núi cao nhất và hiểm trở nhất kia cũng không ngoại lệ !

Nó tích tụ tỉnh hồn tỉnh huyết của không biết bao nhiêu tu sĩ đã chết của Nhai Sơn từ mấy ngàn năm nay, thấm đẫm trong thân bao ước nguyện tiếc nuối vào lúc cận kề cái chết của người; gắn kết với Nhai Sơn ngàn dây vạn mối như vậy thì bảo sao lại chẳng rung động trước cự kiếm Nhai Sơn 2?

Trong thời khắc ấy, tiếng kiếm ngân dài, át hẳn tiếng mọi thanh khác I Lằn đỏ thanh mảnh trên thân kiếm cuối cùng cũng cháy sáng !

Tưởng như đâu đây có ai hốt nhiên vùng đứng dậy, bóng dáng khổng lồ sừng sững giữa đất trời mênh mông, quyện theo mình một nỗi niềm bi thương bất khuất mà quật cường tuyệt luân !

Thân chết !

Mà hồn không chết I

Ngay khi đường hồng tuyến trên thân Nhất Tuyến Thiên vừa sáng lên, tất cả những thanh kiếm khác liền im bặt. Duy có điểm đỏ trên từng thân kiếm, cái nằm sâu dưới đất, cái xa tít, cái gần sát dưới lớp băng dầy, hết thảy đều giãn dài, đổ chảy về phía mũi Nhất Tuyến Thiên !

Điểm đỏ trên thân nó chính là máu từ vạn thân kiếm khác tích tụ thành !

Trong chớp mắt, cả một kho vũ khí lớn như vậy lại như một tấm lưới sống. Vạn đường từ vạn kiếm cùng băng mình nối hết đến đầu mũi thanh Nhất Tuyến Thiên !

Cái sắc của nó là cái sắc vẫn chẳng ai có thể mài mòn nổi I

Sát ý bên trong vẫn là sát ý chẳng ai có thể dập tắt được nổi I

Thân kiếm sáu xích đen tuyên, đường đỏ nổi bật trên gờ nổi giữa bản đã chói lại càng thêm chói, lại càng khiến cả ngọn núi đang ủ nó trong lòng run rẩy chao đảo I

Trong tích tắc, ánh đỏ như máu bùng sáng đầy trời I

Khúc Chính Phong vội vàng thét lên, đanh giọng kêu nàng : "Bắt kiếm !"

Tiếng vừa dứt, giữa bầu ánh sáng đỏ máu vô tận, Nhất Tuyến Thiên đã hóa thành một đạo hào quang huyết hồng vừa bầm vừa đậm đến cùng cực. Nó tung mình lên cao, định nhằm phía đỉnh núi, phía chân trời âm u tăm tối mà phóng đi !

Trong chớp mắt đã phá tan lòng núi !

Đang hồi hộp thấp thỏm trong lòng, Kiến Sầu chợt thấy trong người bừng bừng dũng khí, một trạng thái mà từ trước đến giờ chưa từng xảy ra với nàng lần nào. Thân mình liền hóa thành một đạo điện quang phóng đuổi theo bóng kiếm, cánh tay giơ ra chụp về phía đầu kiếm sáu xích !
Bình Luận (0)
Comment