Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 459 - Chương 459 : Đấu Kiếm

Chương 459 : Đấu kiếm Chương 459 : Đấu kiếmChương 459 : Đấu kiếm

Vận tốc của Nhất Tuyến Thiên cực nhanh nhưng tốc độ của Kiến Sầu lại vẫn nhỉnh hơn nó một chút ! Theo lẽ thường mà nói thì cứ giơ tay ra là thế nào cũng sẽ chụp được. Nào ngờ nàng thế mà lại bắt hụt !

Kiếm đấy nhưng chỉ còn tàn ảnh !

Nó vốn đúng là ở đó nhưng trong một sát na ngắn ngủi, tuyệt không hề thấy bất kỳ dấu hiệu gì thì nó đã vụt ra chỗ khác cách Kiến Sầu ba trượng ! Chẳng khác gì tu sĩ thuấn di, trong hư không vẫn còn rớt lại chút dư âm sóng không gian chẳng thể nào tra xét nổi I

Ôi cái cây kiếm này !

Bị thua một vố, Kiến Sầu thất kinh, đôi đồng tử trong đáy mắt vụt co lại.

Sau cú biến hóa quỷ dị vô cùng bất ngờ, còn chẳng để nàng kịp hoàn hồn thì mũi kiếm thanh Nhất Tuyến Thiên đã chợt quay ngoắt lại, rồi cũng lại di hình hoán ảnh giống như ban nãy mà phóng thẳng tới nàng !

Tuyệt tài hiển lộ !

Trong một sát na ấy, Kiến Sầu chợt rùng mình sởn gai ốc !

Kinh hồn là vì cả người bị khí cơ của kiếm khóa cứng ngắc tại chỗ, vì sát ý từ thân kiếm phát ra, vì một màu đỏ rực từ mũi kiếm soi thấu đến đáy mắt nàng I

Trong bầu trời kho vũ khí Nhai Sơn, trên ngọn núi tuyết cao đến gân cả trăm trượng, vượt hẳn các ngọn khác, một người một kiếm hai bên thinh lặng kình nhau !

Trong gió lạnh rét buốt, sát cơ chỉ chực động chạm là bùng nổ ! Nhưng Khúc Chính Phong đứng bên dưới lại chẳng hề tỏ ra có ý gì là can thiệp giúp đỡ. Hắn tự nhiên thu kiếm lại rồi bay hạ xuống một sườn núi dốc cách đó không xa, đoạn ngồi xuống cạnh mỏm đá, tay ôm bầu rượu rồi vừa uống vừa nhìn.

Đã là kiếm mạnh nhất Nhai Sơn, sát ý cũng nặng nhất, hơn nữa mấy ngàn năm nay còn chưa từng có một ai rút nó ra được, thế nên dễ dầu gì mà lấy liền tay I

Danh kiếm có khí tính của danh kiếm.

Tới kho vũ khí lấy kiếm thì cái mà nó xét chính là dũng khí trong người !

Lẽ ấy Kiến Sầu cũng hiểu. Vì vậy dù bị nó chĩa thẳng vào người, dù lạnh tóc gáy, thậm chí ngay cả linh khí trong cơ thể trong nháy mắt cũng thấy giống như đồn tắc, nhưng nàng vẫn tuyệt không sợ I

Nếu sợ thì hôm nay nàng đã không đến đây !

Trước kia kẻ địch là đối thủ của nàng, còn bây giờ đối thủ của nàng chính là thanh kiếm này !

Trong tích tắc, bị nàng điều động, đấu bàn vạn tượng liền bung ra, các đạo ấn bên trên lấp la lấp lánh sắc vàng, lưu quang nghìn đạo. Thoắt cái, cánh phong lôi cũng sải dài, gió dữ xoáy tít, chớp giật điên cuông, cả người nàng trong nháy mắt cũng tiêu thất !

Nhưng kiếm liền quay ngoắt bọc hậu chắn đường. Nó vậy mà lại có thể dễ dàng phát hiện ra hướng đi của nàng !

'Keeeng

Tiếng kiếm bén nhọn, nghe như tiếng hạc kêu !

Vốn quá dài nên thân kiếm dài sáu xích nhìn có vẻ công kềnh vướng víu, nhưng khi đảo ngoắt chiều thì chuyển động lại nhẹ nhàng tựa như một phiến lông vũ xoay đầu trong gió, hoàn toàn không gợi nên cảm giác cứng nhắc như lúc thấy có sát cơ cực nặng lúc trước.

Chẳng khác gì một thanh kiếm khác vậy I

Dưới đòn đánh đột ngột xuất kỳ bất ý như vậy, mũi kiếm xuyên thấu hư không, rạch lên không gian một dải sóng chấn động lăn tăn ngoằn ngoèo. Chỉ thế vậy mà trong chớp mắt nó đã xé toạc trạng thái thừa phong mà nhờ đó Kiến Sầu ẩn thân được trong gió, bức nàng ra khỏi hư không, buộc phải lộ diện !

"Vù!!Vù

Mũi kiếm sượt qua tai Kiến Sầu, làm rịn máu một đường nhỏ dài !

Kiến Sầu thất kinh, cả người toát mồ hôi lạnh. Trước kia, từng trải hơn tám mươi năm lăn lộn giữa gió tanh mưa máu, nàng hiếm có khi nào gặp phải những lúc hung hiểm như vậy !

Mà đối thủ chỉ là một thanh kiếm vô chủ thôi I

Nếu trước đó một chút, hơn nữa còn là ai khác thì có lẽ người đó lúc này đã bắt đầu trù trừ suy đi tính lại khả năng của mình rồi tự nhiên nhụt chí. Nhưng nàng từ đầu đến giờ đều liều mạng sấn vào đánh thì có lý nào lại cúi đầu trước nó chịu thua !

Bị ăn một đường, nàng chợt thốt lên : "Chơi giỏi lắm", đoạn không lùi mà tiến, lòng bàn tay vận lực, nơi mi tâm tức thì lóe lên một đốm vàng nhạt, vẩy vàng lớp lớp cũng liền phủ kín mu bàn tay. Năm ngón hốt nhiên cong lại, Nhất Tuyến Thiên đang còn chưa kịp vụt khỏi thì đã bị nàng chụp tới !

Đạo ấn vẩy rồng cảnh giới lô hỏa thuần thanh !

Khí thế từ Nhất Tuyến Thiên toát ra rất mạnh nhưng chiêu này của Kiến Sầu lại chẳng yếu chút nào !

"Keng" một tiếng ! Bàn tay rắn chắc của nàng không bắt được chuôi kiếm mà lại nắm phải thân nó, giống như sắt va sắt, chẳng ai nhường ai I

Song nàng đã nếm mùi lợi hại của Nhất Tuyến Thiên bao giờ đâu.

Rõ ràng là kiếm đã nắm trong tay, hơn nữa lực đánh từ lòng bàn tay phát ra lớn đến nỗi làm nhiễu hết sóng không gian xung quanh. Lễ ra môi trường biến động như vậy thì không thể nào dịch chuyển nổi nhưng Nhất Tuyến Thiên ấy vậy mà vẫn lại thoát khỏi tay nàng.

Lần này nó không thuấn di hay na di mà uốn éo vuột đi như rắn !

Ngay khi vừa chạm lướt qua đầu móng tay Kiến Sầu, thân kiếm cứng chắc không đời nào gãy nổi này ấy thế mà lại giẫy một cái, trong nháy mắt đã liền hóa thành nhuyễn kiếm. Đường huyết hồng kéo dài từ đầu mũi kiếm kéo xuống tựa như một cái lưỡi rắn thè ra, trông vô cùng u ám lạnh người !

Mũi kiếm vốn ở sau người nàng đột nhiên lộn vòng lại I

Cự ly gần như vậy thì ngay cả chút gió cũng chẳng có, Kiến Sầu chỉ có thể nghe cảm được nhờ tản linh thức dò tìm xung quanh.

Trong tích tắc đó trực giác của nàng còn nhanh hơn cả cảm giác !

Ngay khi mũi kiếm đảo ngoặt lại nhắm yết hầu Kiến Sầu đâm tới, trong sát na ngàn cân treo sợi tóc đó, đang ở lưng chừng không, nàng cũng chợt bất thình lình ngả người, né mạnh về bên trái I

Đầu mũi kiếm quét tới tựa như một làn sóng bạc, thiếu chút nữa là rạch luôn vào cổ nàng !

Nhưng Kiến Sầu bây giờ đã là phản hư đại năng chứ đâu phải tay mơ !

Thậm chí đối đầu với pháp vương Bảo Bình cao hơn mình rõ ràng tới những hai cảnh giới mà nàng lại chẳng sợ, đánh nhau chẳng rớt xuống thế hạ phong, hơn nữa còn trổ tuyệt tài kinh người mà giết cho bằng được mới thôi !

Song trước Nhất Tuyến Thiên, chỗ nào nàng cũng bị vướng tay vướng chân !

Nguy hiểm trùng trùng không dứt I

Cây kiếm này lợi hại vượt quá xa mọi hiểu biết của Kiến Sầu đối với tất cả các loại kiếm vốn có trên đời ! Chính khí ngời ngời cũng có mà yêu tà quỷ dị cũng có, biến hóa thiên hình vạn trạng, kỹ xảo phức tạp, làm địch thủ vuốt mặt chẳng kịp I

"Xoẹt là

Cuồng phong cuốn qua một trận, thổi lạnh mồ hôi lấm tấm trên trán Kiến Sầu.

Không chút chần chừ, nàng liền tranh thủ ngay cơ hội ngắn ngủi này mà bức mình thuấn di khỏi hư không, nhằm giảm bớt căng thẳng giữa mình với nó, vả lại còn có thể kéo dài thời gian, nghỉ một chút lấy hơi.

Song khi nàng hiện thân trên một rẻo băng nguyên khác thì cái bóng đen dài dài sáu xích của Nhất Thiên đã theo sát phía sau, vô thanh vô tức hiện ra ngay trước mặt nàng !

Thật đúng là ma quái quỷ mị hết sức !

Cái kiểu nhẹ nhàng linh hoạt như hạc bay lúc trước giờ chẳng thấy đâu, cái thói âm u tà dị như rắn độc cũng đi đâu mất, thay vào đó lại là một thứ áp lực nặng nề uy nghiêm như núi !

Kiến Sầu thấy thanh trường kiếm đang bổ thẳng xuống trước mặt mình thế tới chẳng khác gì núi non hùng vĩ hiểm trở đang ầm ầm đổ sập, còn chưa đập xuống người mà sức thì đã như vạn quân ầm ầm xông tới I Rành rành là kiếm nhẹ, nó ấy vậy mà biến thành nhuyễn kiếm, sau lại thành trọng kiếm !

Ban đầu linh hoạt nhẹ nhàng sắc bén song thoắt cái lại chuyển thành nặng nề uy nghiêm già dặn chứ không còn cái vẻ đẹp đẽ mê hoặc lòng người như lúc trước, thành thử kẻ đấu với nó càng cảm thấy choáng ngợp, áp lực hốt nhiên tăng lên gấp bội !

Đây đâu còn là người với kiếm một đấu một nữa !

Rõ là đang đánh với ngàn kiếm vạn kiếm mới đúng !

Nhất Tuyến Thiên hình thành từ kiếm ý kiếm khí của muôn kiếm. Qua mấy ngàn năm nó lại vô tri vô giác tiến hóa, hơn nữa còn tích tụ hấp thu những chấp niệm nặng nề nhất, những tình cảm sâu đậm nhất của lớp lớp tu sĩ Nhai Sơn trước khi chết I

Đương nhiên trong đó cũng không thiếu những biến hóa đặc sắc nhất của mỗi thanh kiếm !

Trong kho vũ khí này có bao nhiêu thanh kiếm thì Nhất Tuyến Thiên cũng có thể thi triển được bấy nhiêu kiểu biến hóa của chúng !

"Keng !

"Keng

"Keng Ị"

Ba đường kiếm liên tiếp chói lòa như điện quang thạch hỏa vừa nhanh vừa mạnh bổ xuống, ngay cả Kiến Sầu đã tu "Nhân khí" mà cũng không thể hoàn toàn đỡ được. Ba đòn giáng liên tiếp ấy đã đập nàng lún sâu xuống mặt băng !

"Booong - Tiếng kiếm vang vang ngân dài. Khí chất thanh Nhất Tuyến Thiên lại tiếp tục thay đổi. Vẻ nặng nề uy nghiêm ban nãy chợt biến đi đâu mất, thay vào đó là một màu lam thâm thâm phủ lên thân kiếm, hào quang lớp lớp cuồn cuộn tựa như những cơn sóng cả âm ầm gào thét trên biển, giận dữ đuổi theo đổ ập xuống mặt băng !

Kiến Sầu chợt cảm thấy khí huyết hồn thân trì trệ, linh khí lưu chuyển quanh thân suýt chút nữa là bị ba nhát kiếm kia đánh tan, may mà nàng thể thiên hư nên vẫn còn có thể chịu được.

Nhưng lần này thấy thanh Nhất Tuyến Thiên biến đổi thì trong bụng không khỏi mắng thầm !

Ít nhiều gì cũng đã từng thấy qua Khúc Chính Phong xuất thủ thì Kiến Sầu làm gì mà chẳng nhận ra đây chính là kiếm Hải Quang ! Trước đó cả hai chưa kịp hẹn nhau so tài một trận, bây giờ cơ duyên lại xảo hợp nên đâm ra gián tiếp đọ sức nhau qua Nhất Tuyến Thiên thế này !

Vốn yên yên lặng lặng chẳng cảm xúc gì, nhưng ngay khi lối đánh độc nhất vô nhị của kiếm Hải Quang vừa phơi bày thì lòng háo thắng trong nàng bừng bừng trỗi dậy, một bước cũng chẳng muốn lùi !

Trong kho vũ khí Nhai Sơn tiếng tụng niệm hốt nhiên vang vọng !

Đang đọ sức với kiếm ở một nơi như thế này, nàng vậy mà lại thi triển pháp thân Thiên Long Bát Bộ !

Thân người đang lún sâu dưới băng thì đồ đằng pháp thân cũng nằm lút trong băng. Nhìn từ bên ngoài thật chẳng khác gì có thần phật thánh giả nào đó đang sắp sửa xuất thế.

Một lát sau thì nổ "Âm" một tiếng vang rền ! Không biết Kiến Sầu vận dụng bộ gì trong tám bộ chúng thế nhưng mặt băng rắn chắc vậy mà lại bị đập toang hoác, hố sập xuống đến cả ngàn thước. Lực đánh khủng khiếp nhận thẳng Nhất Tuyến Thiên xuống dưới đáy hố sâu !

Đang ung dung ngồi hớp rượu trên mỏm đá xa xa ở đằng kia, Khúc Chính Phong thấy vậy thì đâu mày rốt cục cũng hơi động, trong bụng không khỏi nghĩ đến điều mà người bình thường ai cũng thường nghĩ tới : Không biết có phải tại Nhất Tuyến Thiên biến ảo thành kiếm Hải Quang hay không mà sao nàng tự nhiên lại hăng lên, đùng đùng mạnh mẽ như thế này ?

Rượu trong cổ quá cay, hắn chẳng nói chẳng rằng, chỉ lẳng lặng xem tiếp.

Từ khi Kiến Sầu vận dụng pháp thân Thiên Long bát bộ thì diễn biến trận đánh sau đó càng lúc càng cao trào. Nàng và Nhất Tuyến Thiên, hai bên coi như đã xuất hết kỳ chiêu, kỳ phùng địch thủ, không ai nhường ai, đánh nhau chẳng khác gì đánh kẻ thù số mạng của mình, bên nào bên nấy đều xổ hết vốn liếng bản thân ra để đối phó với đối phương.

Khi kiếm quang, khi kiếm khí, thảng có lúc lại vang lên tiếng kiếm ngân dài.

Kiến Sầu cực lực ăn miếng trả miếng, chẳng chịu kém cạnh nửa phân, đối chọi với Nhất Tuyên vô cùng gay gắt ác liệt !

Có điều lúc đầu mỗi bên vẫn còn có thể giữ cho không bị rớt xuống thế hạ phong, song về lâu về dài cái yếu lại dân dần lộ ra.

Nhất Tuyến Thiên tuy có linh tính nhưng thực ra đến cùng cũng chỉ là đồ vật vô tri. Mà bên cạnh đó, Kiến Sầu thì cũng là người bằng xương bằng thịt, đôi mắt hình như cũng có chút thương tổn. Hơn nữa trước đó ở Tuyết Vực nàng còn phải ác chiến một trận, dọc đường trở về mặc dù có thể lấy lại sức được một chút nhưng thời gian có hạn, hồi phục đâu có được bao nhiêu. Nàng càng đánh thì lại càng thấy được đằng này hỏng đẳng kia.

Trong khi đó Nhất Tuyến Thiên, sau một hồi tấn công chặt chẽ không chút sơ hở cộng với cái sức đánh phủ đầu càng lúc càng nặng nề dồn ép kia, thì các kiểu biến chuyển cũng cạn, chẳng còn nhiều như trước nữa.

Kiến Sầu tinh ý nhận ra. Có lẽ đây mới chính là cái tật thật sự của cây kiếm này !

Băng lãnh, uy nghiêm, đáng sợ, thậm chí trong cái tàn bạo còn ẩn một chút bi thương cảm hoài, thảy đều để buộc muôn kiếm trong thiên hạ phải cúi đầu trước bậc đế vương là nó I

Tất cả mọi đòn đánh đều chỉ hướng về một chữ !

Đó chính là -

Giết I

Từ khi tu luyện cho đến nay, Kiến Sầu chưa bao giờ thấy sát ý nào tinh thuần nặng nề đến thế. Ngoài cái khí chất chết chóc đặc quánh đó lại còn thường trực một tính cách âm tà khủng khiếp mà ngoài nó ra trong thiên hạ tuyệt không có cái thứ hai.

Sát khí của nó ngọn nguồn vô cùng quang minh chính đại !

Trời sinh tự thân chỉ biết có giết chóc !"Giết" mới chính là cái lẽ bản chất duy nhất của nó !

Kiến Sầu bắt đầu cảm thấy đủ thứ sức ép, đủ thứ áp lực kinh người từ thanh kiếm toát ra, tựa hô như muốn nàng phải hoàn toàn quỳ mọp trước nó vậy.

Các đòn đánh càng lúc càng trở nên khó đỡ. Nhưng dịp này là dịp có khả năng lấy được kiếm nhất mà mãi đến hơn tám mươi năm trời mới có, nếu buông xuôi thì biết chừng nào mới có lại lần nữa.

Nàng chẳng dám và cũng chẳng thể bỏ qua được I

Đôi mắt mờ đi vì mê muội, sâu tận bên trong thoáng bừng lên chiến ý mãnh liệt, một nét tàn nhẫn được ăn cả ngã về không chợt toát nơi đầu mày !

"Âm là

Chân đạp một cú mạnh, lún sâu trong lớp đá nham thạch cứng chắc, Kiến Sầu vừa tung người thối lui thì trong tích tắc đã hạ vững xuống lưng chừng núi. Trong khi đó Nhất Tuyến Thiên trong hư không thoắt cái cũng chĩa mũi quay ngoắt lại, nhanh không thể tưởng !

Giữa trời xanh mênh mông, đường đỏ nhuộm máu trông chói mắt đến cùng cực.

Thân kiếm rung lên khe khẽ. Trong không gian thoắt cái liền hiện ra ngàn vạn bóng kiếm, hình dạng muôn vẻ, kiếm khí phát ra cũng hoàn toàn khác biệt I

Song trong sát na mũi kiếm lại nhắm thẳng vào Kiến Sầu một lần nữa, ngàn vạn bóng kiếm lại nhập thành một, kiếm khí trùng trùng cũng quy thành một khối I

Giữa đất trời nghe văng vắng như có ai cất tiếng ca vang !

Vừa hào hùng đến cực điểm mà đồng thời cũng đầy đau đớn bi thương !

Vào thời khắc này, gạt sang một bên mọi biểu hiện quỷ dị tỉnh ranh, bỏ luôn cả lớp vỏ ngoài sặc sỡ kỳ lạ thì chỉ còn chính tự thân kiếm !

Mọi thứ không thuộc về bản chất đều chậm lại, duy chỉ có kiếm là nhanh !

Nhất Tuyến Thiên, mũi dài sáu xích !

Càng lúc càng gân ! Thế tới sắc nhọn nhưng Kiến Sầu lại tuyệt không có vẻ gì là muốn tránh né. Trong sát na mũi kiếm phóng đến trước người, đáy mắt nàng như nổ bùng lửa đỏ, rừng rực cháy cùng với lòng quyết tâm phải có cho được bằng mọi giá I

Ngay lúc ấy, vốn vẫn khoanh tay ngồi quan sát bên ngoài, Khúc Chính Phong tự nhiên cả kinh đứng bật dậy, đôi con ngươi trong mắt vụt co lại !

Nhưng Nhất Tuyến Thiên tốc độ sao mà quỷ khốc thần sầu !

Khúc Chính Phong hoàn toàn chẳng kịp làm gì thì đã nghe "Phập" một tiếng ngập trong máu. Nhanh như chớp giật, thanh kiếm sáu xích đen tuyền, thân đầy sét rỉ loang loang lổ lổ ấy đã dễ dàng đâm thật sâu vào ngực Kiến Sầu không chút trở ngại !

Máu nóng từ lồng ngực nàng liên ào ào tuôn ra, loang đầy mũi kiếm.

Kiến Sầu sắc mặt thoắt cái trắng bệch như giấy !

Ngay lúc ấy, hằng hà sa số thanh kiếm vốn trâm lặng nằm trong kho vũ khí đột nhiên bỗng ngân lên khe khẽ, tựa hồ như chấn động trước sự sắc bén của Nhất Tuyến Thiên, đồng thời cũng lại tựa như bất nhẫn trước cảnh tượng tàn khốc thế này...

Nhưng Kiến Sầu lại chợt bật cười.

Kiếm khí khuấy động cộng với sát ý lạnh lão thả sức tàn phá trong người nàng. Thân kiếm rùng rùng rung mạnh, giống như đâm xuyên ngực người ta một nhát xong thì định bề rút ra !

Nhưng nào ngờ nửa phân cũng chẳng rút nổi !

Máu nóng hôi hổi từ tim nàng bắn ra. Ấy vậy mà hết dòng này đến dòng khác lại chảy ngoằn ngoèo, ngoan cố quấn tới quấn lui lên thân kiếm sắc bén. Ngay lúc đó, công pháp luyện thể cũng liền được vận dụng đến cực hạn. Mà xương cốt cứng như ngọc tuy bị mũi kiếm đâm gấy nhưng nhờ có khả năng sinh trưởng hồi phục mạnh mẽ nên tự thân liền như biến thành cái lồng giam, vây hãm Nhất Tuyến Thiên gần sáu xích ở bên trong !

Còn không cam không chịu nữa thì làm gì nhau 2

Khóe môi Kiến Sầu ứa máu. Lúc nàng run rẩy giơ tay về phía chuôi kiếm, kiếm lại chẳng tài nào nhúc nhích tự rút ra nổi nửa phân !

"Lách cách

Các đầu ngón tay Kiến Sầu chạm lên chuôi kiếm. Ngay khi bàn tay nàng vừa nắm chặt lấy kiếm, mọi sắc sảo tài hoa cùng kiệt ngạo kiêu hùng trong nó đều thu lại. Không biết đây có phải vì nàng liêu lĩnh bất chấp, vì chấn động trước lòng quyết tâm sắt đá phải bắt cho được nó cho dù phải dấn thân nguy hiểm không từ hay vì đồng cảm tương liên trước nhiệt huyết nóng hổi tuyệt không chùn bước của nàng mà thân kiếm vốn dài sáu xích chợt vô thanh vô tức thu nhỏ, rồi cuối cùng chỉ còn ba xích dễ cầm trong tay !

Năm ngón tay Kiến Sầu nắm lấy nó, vận lực giật mũi kiếm lạnh thấu xương ra khỏi lồng ngực mình.

Máu bắn tứ phía !

Nàng đã kiệt sức nhưng tay cầm kiếm lại vững chắc cực kỳ.

Dưới ánh mặt trời rạng rỡ, vào thời khắc ấy, vạn kiếm trong kho vũ khí đồng thanh huýt tiếng ! Đường huyết tuyến nổi dọc thân Nhất Tuyến Thiên bởi nhuốm máu nàng nên trông ướt ướt đến kinh tâm !

Khúc Chính Phong đăm đăm nhìn nàng, ánh mắt phức tạp khôn tả.

Nhưng Kiến Sầu lại chỉ nhìn kiếm không rời.

Nửa người đầy máu, lấy mạng đánh đổi, thời khắc này nàng chỉ biết có có nó, mặt mày tái nhợt, tự đáy lòng chợt thốt tiếng khen : "Kiếm thật bá đạo quá !"
Bình Luận (0)
Comment