Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 460 - Chương 460 : Học Kiếm

Chương 460 : Học kiếm Chương 460 : Học kiếmChương 460 : Học kiếm

Kiếm bá đạo ư ?

Khúc Chính Phong đứng cạnh bên lạnh nhạt đưa mắt nhìn, nhớ lại cảnh tượng lấy mạng nhử đến gần như kinh tâm động phách lúc nãy mà nghĩ thâm trong bụng : Đâu phải chỉ có nó bá đạo thôi đâu. Nó đã bá đạo thì muội chỉ có hơn chứ chẳng kém.

Chơi cái kiểu này nguy hiểm, sơ sẩy một chút là hồn phi phách tán như không.

"Chúc mừng Kiến Sầu đạo hữu được kiếm, coi vậy mà cuối cùng hữu kinh vô hiểm."

Rốt cục Khúc Chính Phong lại không nói ra miệng suy nghĩ thật của mình. Sắc mặt điềm tĩnh, ánh mắt cao cao tại thượng nhìn nàng, hắn nói : "Nhai Sơn có sơn môn đến nay được hơn vạn năm, thanh Nhất Tuyến Thiên ra đời cũng mấy ngàn năm nhưng cuối cùng cũng tìm được chủ. Trưởng bối sư môn đạo hữu mà biết hẳn sẽ mừng lắm."

Thân kiếm ba thước đen tuyền, trên đường gờ nổi giữa bản là một đường gờn gợn đỏ thẫm.

Vì máu nóng từ tim đổ thấm lên kiếm nên ngay khi năm ngón tay vừa chạm đến chuôi kiếm, Kiến Sầu liền cảm thấy có một mối tâm thần tương liên như có như không gắn kết cả hai. Nhưng đây so với nhỏ máu nhận chủ thì lại không giống lắm.

Thông thường mà nói, pháp khí nhận chủ đều bằng tinh huyết. Một khi nhận chủ thì chỉ có người đã nhỏ máu lên mới có thể sử dụng, người khác không được phép mà lấy xài sẽ bị nó bài xích. Còn thanh kiếm này tuy cũng có tâm huyết của nàng đổ vào nhưng lại chỉ cho ra liên hệ rất nhạt chứ không được mạnh và rõ ràng như nhỏ máu nhận chủ.

Thậm chí Kiến Sầu còn cảm thấy mối liên hệ này có được không phải vì đã nhận chủ mà là vì đồng cảm.

Giữa nó và nàng vì đồng cảm mà tương liên.

Đầu mày khẽ nhíu, Kiến Sầu xoay nhẹ cổ tay, mũi kiếm ba xích trước mắt thoắt cái cũng liền xoay theo ngay, hơn nữa còn tuân theo động niệm của nàng, trong tích tắc đã lại biến lại thành sáu xích.

Đối với kiếm mà nói, chiêu dài này quá sức kinh người.

Kỳ tà kỳ hiểm !

Ngoài những điều đó ra thì nó còn làm nàng chợt nhớ tới cây Nhân Hoàng không thể nhận chủ của Tạ Bất Thần. Hễ cứ ai có tâm là có thể sử dụng được.

Kiến Sầu lại động tâm niệm. Thanh kiếm sáu xích lại thu lại thành ba. Trừ đường xích huyết đỏ máu nổi bật trên đường gờ giữa bản thì trông nó chẳng có gì khác với những thanh kiếm khác.

Ít ra thì ngắn hơn nhiều so với thanh Bạch cốt long của Ngô Đoan.

Nghĩ vậy nàng liền ngẩng đầu nhìn Khúc Chính Phong, nhưng hắn đứng chếch trên sườn núi cao cao ở phía bên kia, lại do ngược chiều sáng nên chẳng rõ sắc mặt ra sao, vì vậy bèn nói : "Cây này không lấy máu nhận chủ, không giống như các cây khác trong kho."

Khúc Chính Phong bật cười : "Với môn hạ Nhai Sơn thì Nhất Tuyến Thiên chẳng cần nhận với lấy làm gì. Ai cũng làm chủ được. Nhưng không phải người nào cũng có khả năng sử dụng đâu. Hồi trước cô sử búa, sau dụng kiếm, nhưng kỹ thuật đánh lại chẳng tốt lắm. Cô cầm Nhiên Đăng cũng được hơn hai mươi năm song kiếm chiêu cơ bản e rằng cũng không học được cho đến nơi đến chốn. Hôm nay lấy được cây này thì quá tốt. Tranh thủ bồi dưỡng, luyện tập một phen đi. Biết sử dụng rồi chúng ta lên đường là vừa đẹp.

"Học kiếm rồi mới đi cũng được ư ?"

Kiến Sầu thực ra cũng đã từng luyện qua chiêu thức rồi nhưng về mặt này thì lại ít đầu tư thời gian. Còn Khúc Chính Phong là người luyện kiếm ít nhất cũng mấy trăm năm, so với hắn sở học của nàng thực chẳng thấm vào đâu, vì vậy nên nàng không cãi lại tiếng nào. Song thấy hắn chẳng có vẻ gì là nôn nóng vội vàng, thậm chí tình hình chiến trường Cực Vực ra sao cũng chẳng buồn quan tâm, nàng bất đắc dĩ cau mày hỏi : "Nhưng Cực Vực bên kia khai chiến rồi..."

"Có Côn Ngô ở đó, cô gấp làm gì ?"

Kiến Sầu còn chưa dứt lời, Khúc Chính Phong đã biết ngay nàng muốn nói gì sau đó. Chẳng buồn nghe cho hết, hắn đã nửa cười nửa không hỏi ngược lại.

Kiến Sầu nhìn ánh mắt Khúc Chính Phong mà chợt nghĩ ra nhiều điều.

Nghe ý tứ câu nói thì rõ là một chút khách sáo với người ta cũng không có, hơn nữa còn toát ra cái hơi phớt lờ, ai muốn nghĩ gì thì nghĩ. Mới đầu nghe thì thấy hắn dường như rất tin tưởng Côn Ngô nên vô cùng yên tâm, nhưng nghĩ kỹ lại thì hóa ra lại là chuyện chẳng quan trọng gì đối với hắn.

Nhai Sơn và Côn Ngôn lâu nay đã có thù, vì vậy nàng hoàn toàn có thể hiểu được.

Kiến Sầu im lặng thật lâu, chẳng nói tiếng nào. Khúc Chính Phong dường như cũng chẳng buồn chờ nàng đáp lại, nàng nghĩ gì cũng càng chẳng muốn biết, chỉ tiện tay cách không ném cho nàng một miếng ngọc giản rồi nói : "Môn hạ Nhai Sơn không biết xài kiếm thì đúng là quá mất mặt. Đại chiến cận kê, cơ hội khó có. Cô nếu đã sốt ruột thì ngay lúc này tranh thủ thời gian luyện kiếm đi."

Phản xạ của Kiến Sầu cũng nhanh, vừa nghe "bụp" một tiếng thì ngọc giản đã về tay. Nhập linh thức xem qua thì thấy bên trong có đủ mọi kiến thức về kiếm từ cơ bản cho đến nâng cao, từ kiếm chiêu đến kiếm khí rồi đến kiếm ý, hết thảy không gì không có.

Mà nhìn kỹ lại tấm ngọc giản, thấy ấn phù thì biết ngay là đồ của Nhai Sơn. Chắc Khúc Chính Phong lúc còn ở Nhai Sơn đã có nó rồi thì phải ?

Nàng bắt đầu xài búa từ khi lên trúc cơ. Về sau cây búa quỷ phủ này lạc mất Cực Vực, tu vi lại tới nguyên anh, công pháp cần thiết cũng có nên cứ nhờ đó mà tự học thành tài. Vì vậy nàng không có dịp và cũng chẳng cần phải tìm học chuyên sâu về kiếm làm gì, đã vậy nên dĩ nhiên cũng không cần phải đòi Phù Đạo sơn nhân dạy cho mấy cái thứ chiêu chiêu số số làm chỉ.

Thế mà không ngờ bây giờ Khúc Chính Phong lại cho nàng.

Kiến Sầu không khỏi nhớ tới năm xưa ở Nhai Sơn Khúc Chính Phong thật có thể xem một nửa như thầy. Nghe nói Phù Đạo sơn nhân chẳng lo quản sự, chỉ toàn vân du thiên hạ, mấy người đệ tử của ông đều do một tay hắn chỉ dạy mà nên.

Tay cầm ngọc giản mà trong lòng bùi ngùi sự đời kỳ diệu, nàng bèn đáp tạ : "Xin nhận của kiếm hoàng bệ hạ vậy."

Khúc Chính Phong ôm bầu rượu đi mà nói với lại : "Lúc tập kiếm thì xem mình như phàm nhân mà học. Phải học kiếm chiêu trước, sau đó hóa giải chiêu thức, vậy thì người với kiếm mới có thể như hai mà một. Cô bây giờ tu vi đã tới phản hư, nhưng luyện kiếm lại thì bắt đầu lại từ đâu. Đừng dùng khả năng có được do tu hành mà điều khiển, cứ coi mình như người bình thường không biết chút thuật pháp nào, cứ thế bắt đầu vung kiếm lên học đi."

Tiếng nói vừa dứt thì người đã tan vào hư không, chẳng còn thấy bóng dáng đâu.

Kiến Sầu đứng trên lưng chừng núi cầm kiếm dõi mắt nhìn theo hướng hắn đi, trong lòng càng lúc càng cảm thấy bối rối chẳng biết nói sao.

Theo lý mà nói thì Khúc Chính Phong dù sao cũng là người phản bội Nhai Sơn. Tuy đã bỏ Nhai Sơn rồi nhưng đối đãi với nàng thì thái độ lúc lạnh lúc nóng, lúc bạn lúc địch, thật chẳng biết đâu mà lần.

Hơn nữa...

Đệ tử Nhai Sơn bình thường ra vào Nhai Sơn đều cần phải có Nhai Sơn lệnh để qua đại trận hộ sơn. Khúc Chính Phong đã bỏ sơn môn thì lý ra không thể ra vào dễ dàng được. Nhưng trước đó, lúc trở lại Nhai Sơn, hắn ra vào tuyệt chẳng cấm ky chút nào, đó là còn chưa kể đến chuyện đi mở kho vũ khí, muốn mở cũng cần phải có lệnh bài mới mở được.

Hắn ra vào mấy chỗ này thật chẳng khác gì hậu viện nhà mình.

Nếu nói bên trong không có ẩn tình rắc rối gì, nàng thật khó mà tin nổi.

Tuy nói là phản bội Nhai Sơn nhưng trưởng bối trong môn lúc nhắc đến hắn lại thở dài tiếc nuối. Mà không biết sư phụ có biết là hắn phản Nhai Sơn thật không 2

Đầu óc mông lung nghĩ đủ mọi chuyện nhưng cuối cùng cũng phải gác sang một bên. Đại chiến trước mắt, nàng thật không có thời gian đâu mà suy xét nhiều như vậy.

Tạm đặt Nhất Tuyết Thiên cạnh bên, tâm bình trí tĩnh, nàng chăm chú đọc mọi điều ghi chép trên ngọc giản. Nội dung bên trong tuy nhiều và rối rắm nhưng việc cần làm thật ra rất đơn giản -

Chỉ cần tự xem mình như một người bình thường là được.

Bỏ hết mọi khả năng sức mạnh đã có mà bắt đầu lại từ đầu, dùng cách thức nguyên sơ nhất, buồn tẻ khô khan nhất để lĩnh hội chân ý nguyên thủy nhất trong chữ "Kiếm".

Nhưng bỏ hết tất cả những gì mình có sao mà khó khăn quá thể !

Kiến Sầu tuy có thử qua nhưng lúc lấy một thanh kiếm phàm thông thường ra luyện thì linh khí quanh người liền tự nhiên lưu chuyển, nhiêu năm †u luyện nên cứ thành thói quen quán tính như vậy.

Thử tới thử lui nguyên cả khắc* mà chẳng làm được.

* Một khắc là mười lăm phút.

Nàng dừng lại suy nghĩ hồi lâu thì mơ hồ ngộ ra trong đó cái lý nhân sinh ở đời : Vấp ngã rồi lại đứng dậy thật ra hoàn toàn không khó mà khó là khó ở chỗ phải bỏ được mọi thứ mà mình đang có để dấn thân xông pha vào một lĩnh vực hoàn toàn mới mẻ, làm lại hết từ đầu.

Tuy trong lòng rất muốn nhưng thói quen đã thành lại khó bỏ.

Luyện kiếm còn như vậy huống hồ đời người đằng đẫng, đường tu đạo tít tắp khôn cùng thì lẽ nào lại ngoại lệ ?

Mãi chẳng nghĩ ra cách gì hay, Kiến Sầu đành mỉm cười tự hạ luật sắt với mình. Nàng đóng hết rất nhiều đại huyệt trên người, để cho chắc ngay tổ khiếu mi tâm cũng lập cấm chế bắt linh thức mạnh mẽ trú đóng bên trong, làm hết mọi cách có thể sao cho bản thân thật giống như lúc còn là người phàm trên cô đảo nhân gian ngày xưa nhất.

Đến lúc này lại cầm kiếm lên mới có cảm giác đúng đường. Trừ việc đã luyện qua "Nhân khí”, nhiều năm trui rèn nên cơ thể trở nên mạnh mẽ quá mức bình thường thì nàng hoàn toàn đã gần như người phàm, thậm chí đứng ở chỗ khắp nơi toàn là băng tuyết như thế này cũng cảm thấy lạnh lẽo khó chịu.

Nhưng nàng một lòng học kiếm thật sự.

Từ người phàm đến đại năng nhìn như thay đổi rất lớn, nhưng bỏ hết mọi tư tưởng quan niệm thì Kiến Sầu vẫn là Kiến Sầu như xưa.

Bình tâm tĩnh trí người tâm không thể bình, trí không thể tĩnh chính là lay động tâm trí người ấy, khiến người ấy trở nên kiên cường nhẫn nại, như vậy sẽ làm "tăng ích sở bất năng", bổ khuyết vào kiến thức tài năng người ấy những gì còn thiếu.

Khúc Chính Phong bắt nàng học từ căn bản học lên thì nàng cũng nhất nhất nghiêm túc tuân theo, cũng bắt đầu học lại từ đầu, tuyệt không hiềm mình với Khúc Chính Phong bây giờ đã chẳng kém nhau bao nhiêu, lên tới cảnh giới như hiện giờ thì không cần phải nghe theo lời khuyên của người khác nữa.

Về môn kiếm, nàng thật chỉ mới là người mới học.

Phải theo sát hướng dẫn trên ngọc giản, cứ nhìn cách cầm kiếm đơn giản nhất mà vung kiếm lên, rồi lại lặp đi lặp lại động tác cực kỳ tẻ nhạt đáng chán ấy hết lần này đến lần khác, mãi cho đến khi nào đạt tới tiêu chuẩn ngọc giản đề ra mới thôi.

Bỏ hết mọi khả năng sức lực sẵn có để làm một người thường luyện kiếm, hơn nữa còn luyện trên băng tuyết giá lạnh, mà đôi mắt lúc trước bị thương lại chưa lành nên tuy được ở chỗ thân thể khỏe mạnh nhưng lúc bắt đầu luyện thực sự cũng bất tiện nhiều cho nàng. Thoắt cái đã gần hết ba canh giờ.

Khúc Chính Phong có quay lại kho vũ khí xem nhưng hắn chỉ trơ mắt nhìn nàng đạp bừa lên một khối tàn băng rệu rã, suýt chút nữa là ngã lộn cổ vào khe sâu mà không hề giơ tay ra giúp đỡ.

Hắn chỉ như người ngoài bàng quan đứng nhìn.

Kiến Sầu luyện kiếm vất vả hay dễ dàng dường như đều chẳng liên quan gì đến hắn, một chút xúc động hay cảm tình cũng không, chỉ trơ trơ giương mắt ngó mà thôi.

Khúc Chính Phong xem chưa đầy một khắc thì đã quay lưng bỏ đi.

Đến ngày thứ hai thứ ba, mắt không cần nhìn rõ mọi vật nhưng Kiến Sầu đứng đã thoải mái vững vàng, động tác vẫn chẳng có gì khác ngoài cầm kiếm và bạt kiếm nhưng so với lúc trước thì lưu loát thành thục hơn nhiều.

Tiếng kiếm vù vù xé gió, trông đã ra thế ra dáng lắm rồi.

Lần này Khúc Chính Phong xem được hai khắc, nhưng vẫn chẳng nói chẳng rằng, chỉ ngồi trên sườn núi uống rượu rồi đi.

Ngày thứ chín nàng đã luyện đến kiếm chiêu.

Dưới tay nàng, kiếm pháp loang loáng có lớp có lang, lúc nhẹ như nước chảy mây trôi, lúc nhanh như sao sa băng theo bóng nguyệt, khi nặng thì tựa sức ngàn quân dời núi. Mọi biến chiêu đổi thế đều theo đúng như luật. Thậm chí chẳng cần tới một chút linh khí, nhiều lúc kiếm thế đạt tới đỉnh là đã bắt đầu thấy có kiếm khí rồi.

Vì vậy hôm đó Khúc Chính Phong ngồi xem được nửa canh giờ.

Càng về sau Kiến Sầu tiến bộ càng lúc càng thần tốc.

Lúc mới học vạn sự khởi đầu nan, một khi qua rồi thì với tâm tính và ngộ tính sẵn có, việc lĩnh ngộ gốc rễ thuật kiếm trở nên rất đơn giản đối với nàng.

Cầm kiếm mất bốn ngày, vung bạt hết ba ngày nhưng đến kiếm chiêu thì chỉ một cần có một ngày. Người khác càng lên cao càng thấy khó, tiến bộ chậm chạp, nhưng nàng thì càng lúc càng dễ, càng lúc càng nhanh. Đây chẳng qua chính là lẽ mài đao trước đốn củi mau, việc nhiều công ít, làm chơi mà ăn thật.

Khúc Chính Phong nhìn nàng luyện mới thấy Phù Đạo sơn nhân chọn người chẳng sai, song nhìn mãi một hồi trong bụng không khỏi có chút phiền muộn, vì vậy xem được nửa canh giờ rồi lại đi.

Đến ngày thứ mười thì ra kiếm ý.

Mười ngày nay Kiến Sầu đều gân như không ngủ không nghỉ, kho vũ khí Nhai Sơn quanh năm giá rét, luyện thể "Nhân khí” không được linh thức và linh lực tự động thúc giục nên tay nàng bị tổn thương nhiều chỗ vì lạnh, nhưng kiếm thì càng lúc càng ra hình ra dạng hơn nhiều.

Tâm đến đâu, kiếm theo đến đó.

Nàng đang luyện một bộ kiếm pháp có tên "Du long”. Cổ tay vừa xoay một cái, kiếm ngân liền tựa long ngâm, tuy là người điêu khiển nhưng trông có phần thực như rồng bay phượng múa.

Dù là kiếm thường song vung bạt cũng đã rất có thần.

Ngày hôm đó khi Khúc Chính Phong đến là nhằm giờ dậu, trong kho vũ khí không có ngày đêm luân phiên, Kiến Sầu vẫn đang miệt mài luyện kiếm.

Mũi kiếm thanh kiếm phàm đi đến đâu bóng rồng tựa như lao theo đến đó, không những vậy khí thế còn hùng tráng uy nghiêm vô cùng.

Trên đầu mũi kiếm đường bạch hồng loang loáng, sắc màu chớp động theo thế kiếm vung lên bạt xuống mà xuyên phá trường không, nhìn như tiêu sái nhưng trong đó lại ẩn rặt sát cơ !

Từ giờ dậu cho đến giờ giờ hợi, Khúc Chính Phong đứng trên lưng chừng núi nhìn nàng cả hai canh giờ mà chẳng nói tiếng nào. Mãi cho đến lúc nàng hạ thanh kiếm phàm đã mòn mũi xuống hắn mới thốt được một câu : "Tốt rồi."

Những ngày này Kiến Sầu đã thu lại linh thức, chuyên tâm luyện kiếm, Khúc Chính Phong tu vi lại cao, lúc đến thường vô thanh vô tức, mà nàng cũng tập trung tinh thần, không hề phân tâm nên vì vậy chỉ nhớ hình như hắn có đến xem qua chứ không biết rõ hắn đến mấy lần, mỗi lần ở lại bao lâu.

Lúc này thu kiếm, chợt nghe có tiếng người, nàng liền ngoái lại nhìn.

Khúc Chính Phong vẫn đang điềm nhiên đi tới cách đó không xa.

Đi ngang qua mỏm đá thoi loi chỗ Kiến Sầu để Nhất Tuyến Thiên, hắn bỗng xoay người cầm thanh kiếm lên nhìn nhìn một cái, xong lại tự nhiên mang luôn trong tay mà đi về phía nàng.

Khi đến trước mặt, hắn nhìn nàng chằm chằm hỏi : "Cô tin ta không ?"

Ánh mắt hắn vô cùng bình lặng, lặng đến nỗi chẳng gợn chút sóng trước gió. Trong khoảnh khắc, bốn cái tiếng đơn giản vừa thốt ấy vậy mà lại chợt toát ra một hơi hướm vô cùng rợn người.

Kiến Sầu bất giác cau mày. Mắt đối mắt nhìn lại hắn, thân sắc thập phần bình tĩnh, nàng đáp : "Không tin."

Khúc Chính Phong mỉm cười. Ngay sát na nàng vừa dứt lời thì kiếm trong tay hắn chợt động, thoắt cái đã vung lên !

Đường kiếm ấy đâm thẳng vào mi tâm nàng !

Mũi kiếm vừa dài vừa hiểm hiếm có trong nháy mắt xuyên thấu, nhưng lại chẳng lút qua tới sau đầu nửa phân !

Ánh sáng nơi đáy mắt vụt tắt, đau đớn nổ ầm trong óc, hơn nữa nàng còn tựa như thấy cả một thế giới mênh mông bổ nhào về phía mình !

"Âm Ị

Mặt mày lãnh đạm, Khúc Chính Phong buông tay, để mặc nàng ngã xuống khe băng sâu hun hút mà bàn tay còn nắm lấy Nhất Tuyến Thiên ngập trong mi tâm !
Bình Luận (0)
Comment