Chương 461 : Ngộ kiếm
Chương 461 : Ngộ kiếmChương 461 : Ngộ kiếm
Khe sâu buốt giá, hơn nữa lại còn ngập nước.
Cái lạnh ập tới. Khoảng thế giới đâm theo vào mi tâm nàng kia cũng chợt bùng nổ. Mọi cảm giác về sự vật xung quanh, mọi xúc cảm tự thân đều đồng loạt bong khỏi cơ thể bằng xương bằng thịt của nàng mà thoát đi đâu hết.
Cả người hốt nhiên nặng nề, Kiến Sầu thoắt cái thấy mình như bị kéo tuột vào một thế giới khác.
Quanh quanh đâu đây là cả một vùng đại địa Thập Cửu Châu mênh mông rộng lớn. Song hình thế đất đai sông núi nơi này lại giống như đã ghi trong thư tịch cổ cách đây mấy ngàn năm trước chứ chẳng giống như Thập Cửu Châu hiện tại trong trí nhớ của nàng.
Ở biển tây có một tu sĩ áo trắng đang ác chiến, xung quanh gió giật sấm rên.
Nàng thấy mình như từ trên trời cao rơi thẳng xuống, thoắt cái thân liền nhập vào bóng người áo trắng kia, rồi sau đó tự mình cũng giơ kiếm vung lên bạt xuống như người nọ.
Một lát sau, dưới đáy biển hốt nhiên hiện ra một huyễn ảnh cực lớn. Nàng chẳng kịp thấy gì thì đã sa vào bên trong, cái đau vừa ập tới thì thân mình đã thoát khỏi người áo trắng nọ.
Ý thức trong nháy mắt liền bồng bềnh lãng đãng như mây khói.
Kiến Sầu cúi đầu nhìn thì thấy hóa ra dưới biển tây hải sâu hun hút có một con cá thờn bơn khổng lồ, cái miệng to tướng đỏ lòm vừa há ngoác ra thì thoắt cái người tu sĩ kia đã bị nó nuốt chửng.
Giữa đất trời bỗng vang lên tiếng kiếm ngân khe khẽ. Nước biển nhuộm máu tím bầm trong nháy mắt lại cuồn cuộn nổi sóng. Giữa cơn phong ba đầy tiếng gầm rú kinh hoàng ấy, thanh trường kiếm trắng đục đang cắm ngập nửa thân giữa trùng trùng sóng võ chợt phóng khỏi mặt nước, phiêu diêu bay về phía đông !
"Âm ! Âm !"
Băng tuyết từ đâu thi nhau ào ào đổ xuống vùi phủ kho vũ khí Nhai Sơn.
Ngay khi thanh kiếm vừa đâm phập vào mặt băng thì ý thức Kiến Sầu liền bị kéo tuột về vùng yêu ma đông nam ở nam vực Thập Cửu Châu, nơi có trạm Đồng Quan đỉnh đỉnh tiếng tăm mọc lên giữa hoang mạc mênh mông, cát vàng trận trận cuốn theo chiều gió.
Giữa trời bóng tu sĩ vậy mà lại đan đan xen xen hằng hà sa số như mắc cửi.
Người Côn Ngô, kẻ Nhai Sơn, kia Vọng Giang lâu, nọ Vọng Hải lâu...
Địch thủ đối chiến của họ chính là các ma tu tà đạo giới yêu ma. Tiếng la tiếng thét âm vang rên trời, thậm chí còn át cả tiếng gió tru thê lương trên hoang mạc.
Máu đỏ thi nhau tung vãi trên lớp lớp cát vàng, nhưng chỉ trong chớp mắt mặt trời sa mạc hừng hực đã hun khô tất cả, chỉ để lại mảnh mảnh loang lổ tím bầm phủ đầy trên mặt cát thô.
Đao rơi, kiếm rớt.
Tu sĩ hết người này đến người khác ngã xuống. Trong khoảnh khắc bi thảm ấy, dù trên thân có là máu của kẻ địch hay của chính chủ thì các ngọn đao thanh kiếm đều vụt bay lên không rồi biến mất trong mây. ....
Liên miên không dứt ! Tất cả đều bỏ mình mà chết trận ! Kiến Sầu không tài nào điều khiển được ý thức của mình, trí óc cũng bất lực chẳng chống lại nổi luồng ý thức khổng lồ trong mi tâm, chỉ đành để nó dẫn mình kê cận từng tu sĩ Nhai Sơn một, cùng đau, cùng hấp hối, cùng sợ hãi rồi cùng chết với họ !
Nàng vốn là người đã từng chết một lần nên tự thân đã chẳng còn sợ chất.
Nhưng có lẽ vì Khúc Chính Phong ban nãy vừa nói xong đã thình lình động thủ, hành động đó đã như một cú sốc đào trốc trong tâm tưởng nàng một ký ức tệ hại mà bản thân tuyệt chẳng muốn nhớ tới, rồi giờ đây sau khi trải qua bao chuyện như thế này, nó lại làm dậy lên một niềm chán ghét xuất phát từ tận đáy lòng :
Ghét người không có khả năng khống chế được sinh tử của mình.
Ghét người bạc nhược đầu hàng trước vận mệnh của mình.
Trên đời này vạn vật biến ảo vô thường. Chỉ có hủy diệt, chỉ có cái chết -
Là vĩnh hằng !
Tựa như một hạt bụi lơ lửng phiêu diêu bay giữa cái chết và hủy diệt, nàng cứ vậy mà nhìn môn hạ Nhai Sơn hết người này đến người khác ngã xuống, nhìn kiếm Nhai Sơn lớp lớp vun vút hú gió bay về kho vũ khí.
Đau thương cũng nhiều mà tuyệt vọng cũng lắm.
Nhưng trong đó cũng lại chẳng thiếu khí khái hào hùng, kiệt ngạo vô biên...
Từ tây hải cho đến nam vực, đến Minh Nhật Tinh Hải, và thậm chí là cả tận Cực Vực !
Mà những gì xảy ra ở nơi này thì Kiến Sầu đã từng thấy qua. Quỷ phủ vung lên chém xuống loang loáng, hoàng tuyên cuồn cuộn sục sôi, bóng quỷ từ kẽ đất thoát ra liên miên vô cùng vô tận, lớp lớp tràn lên giãm đạp hoàn toàn những con người kiêu hùng đang chiến đấu bên bờ sinh tử. Người nào người nấy đều máu me đầy mặt, thần sắc phẫn nộ tuyệt vọng cùng cực...
Liêu chết khốn thủ mà viện binh thì lê mê mãi không thấy tới.
Cả ngàn tu sĩ đấy ! Cả ngàn người bất khuất kiêu hùng ! Vậy mà cứ hết người này đến người khác lại ngã xuống, thân hồn bị ác quỷ như sóng triều xô vào cắn xé, diệt sát. Đầy trời trôi nổi những kiếm là kiếm mà mắt người thì trống rỗng vô thân trừng trừng nhìn mãi lên bầu trời Cực Vực mờ mịt âm u.
Trong xác họ, ý chí lúc thần hồn bị hủy diệt dường như vẫn còn lưu lại chẳng tan.
Miệng há nghẹn ngào, tiếng gào khản đặc nghe mà muốn đổ lệ, nước mắt lưng tròng : "Nhai Sơn. ."
Có giết chóc thì mới có kiếm.
Người cầm kiếm vì vậy mà cũng dấn thân hãm mình vào trong !
Thần hồn Kiến Sầu đắm chìm trong tiếng kêu bi thảm "Nhai Sơn" ấy mà không tài nào thoát ra nổi. Trong nháy mắt, muôn ngàn cảnh tượng lướt qua, rồi tất cả đều như ảo ảnh mà tiêu biến. Hiện ra trước mắt nàng bây giờ là một tòa cung điện khổng lồ bằng kiếm loang lổ máu đỏ.
Tòa nhà sừng sững nguy nga, chỗ nào chỗ nấy đều do kiếm xây thành.
Sàn điện trải rộng chồng chất lớp lớp những kiếm là kiếm. Vách tường thẳng đứng cũng là do kiếm xiên qua xiên lại dựng nên. Ngay cả vòm điện cao cao trên đầu cũng tua tủa hằng hà sa số, hình dạng mỗi thanh mỗi khác !
Đứng ở trong điện phóng mắt mà trông, tứ phía đều toàn kiếm với kiếm ! Uy thế của chúng khiến nàng vô thức kinh hồn, không tài nào làm chủ được mình, bàn chân bất giác bước về phía trước một bước -
"Cách !"
Chân nàng vừa chạm đất, dù tiếng động đã nhỏ đến cùng cực nhưng ngay tức khắc trong cung điện khổng lồ cả ngàn vạn thanh kiếm liền đồng thanh ngân vang. Cùng lúc đó ngàn vạn bóng kiếm tuốt trần cũng rùng rùng xuất hiện trong tay của ngàn vạn bóng người !
Người đông lớp lớp như sóng xô !
Kiếm tới như triều dâng vạn ngọn !
Tất cả đều ùn ùn xông tới trước mặt nàng, khiến nàng thoắt cái sa vào thế giết chóc một sống một còn, ý thức không thể không sinh ra phản xạ đánh trả cực nhanh ! Tinh thần tập trung cao độ, hoàn toàn không có lấy một thời khắc phân tâm nào ! Bóng người thoăn thoắt lúc dạt chỗ này lúc xô chỗ kia, ánh kiếm vun vút như quyện trăng sao. Trong nháy mắt tiềm lực bản thân được thúc đẩy tới tận cùng !
Sâu trong trong tiềm thức nàng trận chiến này là trận chiến giữa thiên giới và nhân giới.
Nhưng thân xác thì lại chẳng hay chẳng biết.
Hai mắt nàng mở to, trống rỗng, vô hồn. Cả người vô tri vô giác lọt thỏm dưới khe băng. Máu khô dính trên tà áo trước màu nguyệt bạch của nàng đã thấm loang tứ phía, nó nối liền một dải với dòng máu từ mi tâm chảy ra nơi có lằn đỏ lấp lánh trên sống kiếm thanh Nhất Tuyến Thiên, trông vừa diễm lệ mà vừa lạnh cả người.
Khúc Chính Phong đứng ở phía trên chằm chằm nhìn nàng, cuối cùng nhớ lại cái câu "Không tin" chắc nịch kiên định ban nãy của nàng thì chợt bật cười, nhưng ý vị trong cái cười ấy nghe lại chẳng hiểu ra sao.
Hắn không đứng đó lâu mà chỉ nhìn có một lát, thấy không có gì khác khác thường thì lại quay người rời khỏi kho vũ khí giống như rất nhiều lần trước đây.
Cuộc chiến Âm Dương giới tái diễn, Thập Cửu Châu tấn công Cực Vực đã tới ngày thứ mười.
Song tình hình chiến trận lại chẳng mấy khả quan.
Thậm chí đã đánh úp Tuyết Vực, chiếm được thế thượng phong, nhưng giao chiến ở Cực Vực vẫn rất khó như trước. Thêm vào đó mười một giáp đã qua, dù là Thập Cửu Châu hay Cực Vực thì cũng chẳng bên nào dám có hành động liều lĩnh khinh xuất, vì vậy phần lớn thời gian chỉ bộc phát những trận đánh cỡ nhỏ, đột xuất cũng có hai lần đánh lớn nhưng kẻ tám lạng người nửa cân, thắng bại khó phân.
Đứng trước sa mạc đen kịt nhìn ra miền ác thổ vạn dặm xa tít đằng trước, một trưởng lão Vọng Giang lâu than thở : "Mà cũng thật là lạ, địch không động, ta không động. Bây giờ vây chết ở đây, cách quỷ môn quan năm mươi dặm như thế này, thật là nửa bước cũng chẳng tiến nổi."
Xa xa nơi kia là bóng quỷ môn quan hung tợn sừng sững đứng lặng giữa trời. Trước đó là một vùng đất trống trải hoang vu, đầy rẫy nguy hiểm. Cỏ thiên thời chen chúc len lỏi trên các khe đá khô rập rờn uốn mình theo gió. Cuối trời bóng tối âm âm u u, trầm lặng khôn xiết. Nhìn thì yên tĩnh như vậy nhưng chẳng ai biết được bên trong nguy hiểm nhung nhúc thế nào.
Đứng trước vùng sa mạc, từ trên cao Tạ Bất Thần phóng mắt nhìn xuống địa hình bên dưới, dáng thanh bào xanh xanh, vạt áo phần phật bay bay trong gió cát hoang nguyên, mi mày như mực ngưng họa hùng sơn, ẩn ẩn bên trong một vẻ tuấn lãng lạnh lùng nghiêm nghị, tuy nhiên từ nơi khóe môi mỏng lại nhếch lên một nụ cười trầm tĩnh điềm đạm.
Bày mưu định kế, quyết thắng thiên lý.
Nghe trưởng lão Vọng Giang lâu phàn nàn, Tạ Bất Thần một chút sắc giận cũng không lộ, chỉ nói : "Phía Thiền Tông tới đây chẳng được bao lâu, đồng đạo Nhai Sơn với Tinh Hải cũng còn chưa đến, vậy nên nửa bước chẳng tiến nổi mới là chuyện bình thường, hà tất phải nôn nóng quá mức."
Hà tất phải nôn nóng quá mức ư ?
Vị trưởng lão Vọng Giang lâu nghe vậy đành bất lực, không còn lời nào để nói với hắn, trong bụng thầm nghĩ đúng là đệ tử chân truyền Côn Ngô dưới trướng Hoành Hư chân nhân có khác. Cái gã con trời ưu ái đứng sau Kiến Sầu Nhai Sơn gần trăm năm nay ở Thập Cửu Châu này chỉ được cái nói cứng là hay, thùng rỗng kêu to là giỏi.
"Nhưng kéo dài như thế này dù gì cũng thật không phải cách !"
"Không thắng được thì thủ; thắng được thì công. Dùng chiến thuật phòng thủ là lúc binh lực không đủ, khi nào dư mới tấn công. Người thủ giỏi ém kín tiềm lực dưới tâng tâng đất sâu; người công giỏi binh lực sức như giáng từ chín tầng trời. Nhờ bảo toàn được lực lượng mà sẽ giành thắng lợi."
Tạ Bất Thần làm sao lại chẳng nhận ra vị trưởng lão này đang rất mất kiên nhẫn !
Nhưng mấy cái kiểu thái độ ở người ngoài này thật rất khó mà ảnh hưởng tới y.
Tạ Bất Thần lúc nhỏ thuộc làu binh thư, tinh thông các cách bài binh bố trận nên dĩ nhiên là mưu trí vô song; sau này đến Thập Cửu Châu y lại còn nghiền ngẫm đào sâu trận pháp vì vậy bảo sao mà con người chẳng khí định thân nhàn, chỉ nhìn đại cục bằng một cái đầu lạnh. Đứng chắp hai tay sau lưng với Nhân Hoàng kiếm trong lòng bàn tay, biết cái vị trưởng lão Vọng Giang lâu này nghe thì nghe chứ chẳng hiểu chút gì những điều mình nói, y cũng chẳng quay đầu lại mà nói tiếp : "Biết mình biết người thì mới trăm trận trăm thắng. Quỷ môn quan quả đúng là cửa ải tiến nhập Cực Vực quan trọng nhất, vì vậy Bát phương diêm điện mới chọn nơi này mà điều trọng binh mai phục. Cường công chắc chắn sẽ ác liệt. Trong thiên hạ đã từng có chuyện lấy ít thắng nhiều, lại thêm biến hóa đa dạng linh hoạt, vì vậy có đánh hai bên cũng chẳng kém cạnh gì mấy. Trưởng lão lẽ ra phải bình tĩnh thì hơn.”
Vị trưởng lão Vọng Giang lâu kia nghe vậy không thốt nổi nên lời.
Mấy ngày trước, các tu sĩ từng tham gia trận đánh úp Tuyết Vực của hai tông Thiền - Mật đã nhanh chóng lăn xả vào chiến trường Cực Vực, nhưng chờ lâu thật lâu mà bên Tinh Hải với Nhai Sơn vẫn chẳng thấy ai thật là làm họ sợ hết hồn hết vía. Mãi một hai ngày sau mới có tin của Khúc Chính Phong gửi tới bảo vì tu sĩ Tinh Hải - Nhai Sơn bị thương tổn nặng nề trong chiến dịch Tuyết Vực nên cần phải nghỉ lại mấy ngày để dưỡng thương, chờ đến khi sức khỏe khá hơn sẽ đến.
Mọi người thực ra lại chẳng tin tưởng Khúc Chính Phong, vì vậy mới tìm Tuyết Lãng thiên sư Thiên Tông để chứng thực. Nào ngờ thiên sư ngậm miệng làm thỉnh. Trong khi đó tiểu tuệ tăng Liễu Không lòng dạ đơn thuần, không biết sao lại tự nhiên buột miệng bảo hai mắt của đại sư tỷ Kiến Sầu đúng là có vấn đề. Lúc nói cậu ta có vẻ rất lo lắng quan tâm.
Đến nước này bọn họ cũng đành phải chịu thuận theo thời thế.
Dù gì mấy trăm tu sĩ Nhai Sơn - Tinh Hải nói nhiêu cũng không nhiều. Nếu họ có thể vì Thập Cửu Châu góp thêm một phần chiến lực mà đến thì thực có thể nói là như hổ thêm cánh, chứ không thì cũng chịu. Vì vậy dù có hơi nghi ky nhưng trước mặt Nhai Sơn mọi người cũng chẳng dám nhiều lời.
Chiến cục trước mắt đang ở thế giằng co. Vì vậy sau khi bàn bạc xong, Hoành Hư chân nhân và Phù Đạo sơn nhân liền quyết định phái vài tốp nhân mã đi kiểm tra xem phụ cận xung quanh có gì bất thường hay không.
Bọn họ ở nhóm có tu vi cao nhất nên dĩ nhiên là sẽ nhận phần dọ thám quỷ môn quan hung hiểm.
Trừ họ và Tạ Bất Thần thì đứng kế đó còn có Phó Triêu Sinh, một kẻ có thân phận vô cùng đặc biệt nhạy cảm, mấy ngày qua đã từng dấy lên gió to sóng lớn, làm nghiêng ngả Tinh Hải một trận ra trò.
Lúc Tạ Bất Thần nói chuyện, Phó Triêu Sinh chỉ đứng một bên nghe chứ không tỏ thái độ gì đặc biệt. Tuy nhiên Tạ Bất Thần sau khi dứt lời với vị trưởng lão kia xong thì lại quay về phía hắn. Ánh mắt lãnh đạm trông chẳng ra một chút cảm xúc tâm tư nào, y hỏi thẳng Phó Triêu Sinh tuyệt không chút kiêng dè : "Phó đạo hữu tu vi cao thâm, lại đã từng đến Cực Vực rồi. Bây giờ còn cách năm mươi dặm, ngài nhìn quỷ môn quan ở xa kia nãy giờ thế thì không biết có nhìn ra manh mối gì chăng ?"
Kiến Sầu không có ở đây, Phó Triêu Sinh phần lớn thời gian đều ở cùng một chỗ với người Nhai Sơn, lần này cùng nhau đi ra nơi này chẳng qua là vì Tạ Bất Thân bên Côn Ngô chủ động xin phép mời hắn ra quan sát. Hắn đành mặt nặng mày nhẹ mà đi theo.
Không ngờ Tạ Bất Thần trái lại lại rất thờ ơ lãnh đạm, tuyệt chẳng có vẻ gì là cáu giận.
Bây giờ nghe y hỏi mình, Phó Triêu Sinh bèn đáp : "Đạo hữu đoán không sai. Sau quỷ môn quan có mười vạn ác quỷ ẩn mình; quỷ vương trong thập đại quỷ tộc và hai tộc điểu - chủy thì đóng quân ở hậu phương. Đất này dễ thủ khó công."
"Năm mươi dặm tất nhiên vô cùng gần. Phía địch thủ tất có đại năng tọa trấn. Chúng ta đã thấy rõ tình hình vậy thì trở vê bẩm báo thương nghị đi."
Phó Triêu nói rất vắn tắt, Tạ Bất Thần cũng không vặn hỏi thêm. Đáp lại câu kia xong, y liền hạ xuống vách lũy, Nhân Hoàng kiếm không phản chiếu ánh sáng, chỉ có bóng kiếm cao cao liền theo bóng y phiêu phiêu bay đi như cánh hạc trong mây.
Sau đó vị trưởng lão Vọng Giang lâu và Phó Triêu Sinh tất nhiên cũng đi theo. Song được nửa đường, vị trưởng lão kia đi rất xa, để rớt lại hai người Tạ Bất Thần và Phó Triêu Sinh ở phía sau.
Tạ Bất Thần cười hỏi : "Người bên Nhai Sơn Tinh Hải còn chưa thấy lại, chắc chắn là xảy ra "biến cổ" gì rồi. Người ngoài như chúng tôi làm sao mà biết được nội tình bên trong. Nhưng nghe nói Phó đạo hữu lại là bạn tri kỷ của Kiến Sầu đạo hữu, vậy chắc có lẽ là biết rõ ràng hơn chăng ?"
Phó Triêu Sinh không phải người. Mặc dù từng làm quốc sư ở cô đảo nhân gian nhưng lòng người thiên hình vạn trạng, đối với mấy cái chuyện lắt léo vòng vèo tế nhị của họ hắn thực không rành cho lắm. Nghe thấy hai tiếng "người ngoài" trong miệng Tạ Bất Thần, sắc mặt hắn liên ẩn ẩn lạnh đi.
Tạ Bất Thần tựa như không nhìn thấy. Nhân Hoàng kiếm vẫn tiến về phía trước, hòa cùng với phong thái thanh quý của bóng Tam công tử phủ Tạ hầu năm xưa, song mi mày lãnh đạm, so với thời trước thì bây giờ lại nhuốm thêm mấy phần tiên khí đầy vẻ lạnh lùng hiếu chiến.
Hồng trần chẳng lấm người, thanh tịnh khôn xiết. Y điềm đạm thở dài nói : "Xưa nay nhân yêu khác đường. Ở Thập Cửu Châu, giữa tu sĩ với nhau thiên kiến bè phái còn trừ chẳng hết huống hồ là đây tộc loài khác biệt. Tuy ngài có Nhai Sơn với Kiến Sầu đạo hữu hỗ trợ, mọi hiềm khích lúc trước đều bỏ hết qua một bên, nhưng chưa chắc các thế lực tông môn khác có thể thôi không thành kiến. Người sáng suốt chẳng mang thân đứng dưới tường đổ, Tạ mỗ nếu là ngài thì sẽ không mạo hiểm tới đây đâu."
Thâm ý trong lời ý có thể nói là hết sức rõ ràng.
Cho dù Phó Triêu Sinh nhân tình thế thái không mấy thông suốt mà cũng nghe ra. Hắn biết cái vị Tạ Bất Thần bị Kiến Sầu xem là tử địch này không phải là hạng tài năng tầm thường. Vì vậy y có nói gì hắn cũng chẳng buồn tin, chỉ đáp : "Mạo hiểm hay không đã có bạn cũ cân nhắc cho rồi, chẳng phiền đến người ngoài bận tâm đâu."
Bạn cũ...
Bọn họ vậy mà lại xưng hô với nhau như vậy sao 2
Tạ Bất Thân nghe đến đây thì không đốp chát lại nữa, chỉ cười cười cho qua rồi hóa thành lưu quang tàn ảnh nhắm về phía nơi chúng tu sĩ Thập Cửu Châu trú đóng mà bay vút đi.
Vũ trụ mênh mông, triệu triệu vì sao theo dòng ngân hà xoay xoay chuyển chuyển.
Người chìm trong thế giới ý thức không hay năm tháng và cũng chẳng biết đến xuân hạ thu đông.
Kiến Sầu tỉnh lại trong khe băng. Lúc mở mắt, nhìn thấy khoảng trời hẹp bất biến trên cao, nàng tưởng như mình đã qua mấy đời mấy kiếp. Thời gian qua lâu hay mau nàng cũng không có ý niệm, hơn nữa chuyện gì đã xảy ra cũng lại càng chẳng biết.
Đến khi nhận ra thân đang nằm dưới khe băng thì hết hồn thất kinh. Bất giác trở mình, người liền nhẹ như khói, thoắt cái đã đằng vân phóng vút lên không.
Nơi mi tâm chợt thấy đau.
Nàng đưa tay nhổ. Thân kiếm sắc bén liên bị nàng rút từng chút ra khỏi. Đây chẳng phải thanh Nhất Tuyến Thiên mà trước kia Khúc Chính Phong đã đâm nàng thì còn kiếm nào vào đây ?
Song bây giờ nàng cầm lại, cảm giác lại hoàn toàn khác biệt so với lúc trước.
Liên hệ trên phương diện tâm linh tuy vẫn không khắng khít như nhỏ máu nhận chủ, nhưng thanh kiếm lại ẩn ẩn toát ra một mối đồng cảm sâu đậm hơn, điều khiển dễ dàng tự nhiên chứ không lộ liễu chút nào.
Đến bây giờ, mọi chuyện xảy ra liền bỗng chợt như đèn kéo quân vùn vụt lướt qua trong trí : cảnh người hằng hà sa số ngã xuống, cảnh tòa điện kiếm khổng lồ kỳ lạ cùng với rừng kiếm trùng trùng thoăn thoắt, chiêu số biến hóa vô tận, hơn nữa lại còn có cả lĩnh ngộ đạt được trong cực hạn giết chóc bên bờ sinh tử...
Tâm niệm vừa động, Nhất Tuyến Thiên thoắt cái liên rút thành sáu thước.
Những cái khác thì chẳng có gì khác biệt so với lúc trước, duy có đường đỏ đáng sợ trên sống kiếm là không biết tại sao lại ngắn đi một tấc. Một tấc ấy nằm cạnh ngay chuôi mà bây giờ đã biến mất vô ảnh vô tung. Nếu kiếm co lại thành ba xích, thì rốt cục sẽ thiếu đi nửa tấc.
Vừa thoạt nhìn thấy Kiến Sầu liền ngẩn người, sau chợt cau mày rồi bất giác đưa tay sờ lên mi tâm. Chỗ bị Nhất Tuyến Thiên đâm vào bây giờ thành một đường đỏ tươi.
Thanh thanh dài dài, kỳ tà kỳ hiểm, vừa đúng nửa tấc ! Đầu óc thoắt cái quay cuồng, sục sôi đủ mọi ý nghĩ. Nhưng ngay sau đó, lý trí đã kịp thời kiềm chế hết lại. Đưa mắt nhìn quanh chỉ thấy băng tuyết mênh mông chứ nào còn thấy bóng dáng Khúc Chính Phong đâu nữa !
Thần sắc liền ẩn ẩn thoáng nét âm trầm.
Kiến Sầu chẳng thể nghĩ ngợi gì hơn, tay cầm Nhất Tuyến Thiên, tâm niệm vừa động là đã rời kho vũ khí ngay, na di một trận liền vượt hơn mười dặm về thẳng Nhai Sơn.
Mọi người tự nhiên thấy nàng, thảy đều mừng rỡ không thôi.
Nhưng nàng cũng chẳng bận tâm, linh thức vừa phóng tác thì đã biết ngay người cần tìm ở chỗ nào, tâm niệm phát động lần nữa thì thoắt cái đã đứng ở một khúc ngoặt trên sơn đạo dẫn lên đỉnh Linh Chiếu.
Đây chính là đài Trích Tinh, một trong tám cảnh đẹp của Nhai Sơn.
Đêm đã khuya. Chân trời xanh thẫm màu mực, sao sáng giăng giăng trải dài. Gió núi hây hẩy quyện cùng tiếng sóng lúc xa lúc gần. Trong hư không lạnh lẽo lãng đãng bay đến mùi rượu mạnh.
Khúc Chính Phong đang ngồi uống rượu trên đài Trích Tinh, nơi có mỏm đá nghiêng nghiêng nhô ra ngoài.
Kiến Sầu dừng bước sau lưng hắn, mi mục lành lạnh : "Kiếm hoàng bệ hạ xuất thủ thật bất phàm. Nếu cây kiếm đó không phải là Nhất Tuyến Thiên thì e rằng giờ này Kiến Sầu đã đầu một nơi thân một nẻo rồi. Ta thật rất muốn biết ngài như đã có ý muốn động thủ thì còn hỏi tin hay không tin để làm gì 2"
"Nếu cô nói tin, ta sẽ giải thích rõ ràng cho cô nghe ngọn nguồn chân tướng bên trong và cả những chuyện phát sinh sau đó. Bằng như không tin thì cũng giống như hôm qua, bất tất phải nhiều lời. Rượu hớp liền tay, không cần quay người lại Khúc Chính Phong cũng biết là nàng. Tuy nhiên vừa dứt lời thì không biết tại sao hắn lại cười mà ngoái đầu lại. Mắt nhìn nàng chằm chằm, giọng điệu ra chiều tinh tế sắc sảo, hắn hỏi : "Nhưng nói gì thì nói, Kiến Sầu đạo hữu tu vi chẳng thua Khúc mỗ bao nhiêu. Ta đây cũng tuyệt không phải thình lình đánh lén, Kiến Sầu đạo hữu thật không thể tránh khỏi ư ? Hay hỏi cho đúng thì cô thật sự không tin ta à?
Kiến Sầu cầm kiếm nhìn Khúc Chính Phong không nói tiếng nào, đáy mắt ánh lên kiêng kiêng ky ky.
Khúc Chính Phong cũng chẳng cần nghe nàng trả lời. Tiện tay hắn nhấc bổng một vò rượu để trên đất lên rồi thảy qua cho nàng, đoạn nói : "Uống đi ! Uống rồi lên đường là vừa."