Chương 462 : Kính Di Thiên
Chương 462 : Kính Di ThiênChương 462 : Kính Di Thiên
Kiến Sầu bắt lấy vò rượu cầm trong tay nhưng lại không uống.
Nàng đứng phía ngoài đài Trích Tinh nhìn Khúc Chính Phong uống rượu. Dường như hắn nói là nói vậy thôi chứ không phải có ý muốn nàng uống thật sự, chỉ trầm lặng nốc một mình chẳng màng đến người khác.
Uống từ nửa đêm cho đến rạng sáng.
Trời sáng hẳn thì bình rượu rỗng không.
Người Khúc Chính Phong nồng nặc mùi rượu nhưng đáy mắt lại chẳng có vẻ say. Hắn võ võ tay đứng lên nói với nàng : "Đi thôi."
Những việc cần sắp xếp đã sắp xếp xong xuôi từ trước rồi.
Vào lúc rạng sáng, không biết nghe lệnh ai mà tu sĩ của hai bên Tinh Hải và Nhai Sơn người nào người nấy đều nghiêm chỉnh tập trung trên đỉnh Linh Chiếu.
Kiến Sầu cùng đi với Khúc Chính Phong một đoạn đường núi, vừa mới bước qua khúc rẽ thì thấy người người lố nhố. Thậm chí giữa đám đông đó nàng còn thấy có cả tên tiểu quỷ Phương Tiểu Tà trong lớp đàn em mới lên.
Nó vốn theo chân chưởng môn Trịnh Yêu đi tuốt tới Minh Nhật Tinh Hải, nhưng không ngờ bây giờ đã về rồi như thế này. Trên đỉnh Linh Chiếu đó, đứng trước là trưởng lão Thích Bá Viễn, sau là rất nhiều môn hạ Nhai Sơn khác. Nếu bảo sau lưng không có quỷ, Kiến Sầu thực chẳng tin nổi.
Thật ra khi Khúc Chính Phong đề nghị về lại Nhai Sơn, nàng đã mơ hồ đoán đoán ra, nhưng các biểu hiện lộ ra không đủ nhiều nên nàng không dám chắc. Mà bây giờ nhìn cục diện trước mắt như thế này mà còn đoán không ra thì nàng thực đúng là quá ngốc. "Côn Ngô có biết không ?”
Đứng trên sơn đạo nơi lưng chừng núi phóng mắt nhìn xuống đỉnh Linh Chiếu và cả đám đông hừng hực khí thế ở đó, Kiến Sầu trầm ngâm thật lâu rồi rốt cục mới hỏi một câu như vậy.
Khúc Chính Phong bật cười hỏi lại : "Cô nghĩ Côn Ngô có biết không ?"
Kiến Sầu bụng bảo dạ biết mới là có quỷ đó.
Nàng khẽ thở dài một hơi rồi cuối cùng thôi không hỏi nữa.
Trong hơn mười ngày nàng ngộ kiếm trong kho vũ khí, mọi sự bên ngoài đều được Khúc Chính Phong sắp xếp đâu ra đấy. Hắn vừa là người phản Nhai Sơn vừa là kiếm hoàng bệ hạ của Minh Nhật Tinh Hải, mà bây giờ muốn tấn công đánh Cực Vực thì mọi người thế là cùng chung kẻ địch vậy. Cho nên xét về biểu hiện bên ngoài mà nói, hắn không chỉ có mặt ở Nhai Sơn, hơn nữa lại còn sắp xếp an bài một số chuyện thì điều này cũng hoàn toàn chẳng có vấn đề gì.
Còn sự thật ra sao...
Người nào người nấy đều câm như hến thì trời biết đất biết, ngươi biết ta biết, chỉ duy có mỗi người Côn Ngô là không biết mà thôi.
Khúc Chính Phong vẫy vẫy tay với Kiến Sầu, song cũng chẳng nói gì mà ngay sau đó liên tung người nhảy lên. Từ trên sơn đạo nơi lưng chừng núi hắn cứ vậy mà phóng phóng tựa như bám vào thang trời để leo lên vách đá cao.
Cao tít bên trên là đình đá.
Từ mặt đình phía trong có một hành lang đi sâu vào lòng núi, nối thông với điện Lãm Nguyệt ở mặt núi cao cao phía trước. Mà dưới điện Lãm Nguyệt này lại tàng trữ những bí mật mà Nhai Sơn không muốn để lộ. Kiến Sầu sắc mặt không tỏ ra có vẻ gì là bất ngờ. Nàng cũng chẳng theo Khúc Chính Phong ngay mà hạ xuống phía dưới trước, đứng cạnh trưởng lão Thích Bá Viễn nói chuyện dăm ba câu, đến khi biết được tình hình mấy ngày qua và kế hoạch sau đó, có được câu trả lời xác định thì bấy giờ mới hơi hơi yên lòng.
Ngoảnh đầu nhìn lại, Nhai Sơn nhân thủ bốn trăm, người người tinh nhuệ, thảy đều chú mục nhìn nàng. Cảnh tượng khiến nàng chợt nhớ tới ngàn vạn thanh kiếm cũ cũ mới mới đã từng thấy khi lấy kiếm ngộ kiếm trong kho vũ khí lúc trước, nhớ tới cả hằng hà sa số đạo hào quang chói ngời tựa như sao sa rơi rụng mà tự nhiên trong lòng chua xót.
Trước mắt nàng, khuôn mặt người nào cũng đều hoạt bát như vậy. Ai nấy đều vận đạo bào gọn gàng tươm tất, dù bình thường hay anh tuấn thì thần sắc đều tuyệt chẳng có vẻ gì là lo sợ mà trái lại còn tràn đầy nhiệt huyết.
Khí thế trên người cũng hừng hực hiên ngang, chẳng khác gì kiếm trong tay.
Mười một giáp trước, sư tôn Phù Đạo sơn nhân của nàng và cả Khúc Chính Phong đã phản Nhai Sơn này chắc có lẽ cũng giống như nàng, cũng cùng cảm xúc, cũng lấy ánh mắt như thế này mà nhìn chăm chăm những khuôn mặt hoạt bát bừng bừng kia chăng ?
Ánh mắt Kiến Sầu lấp lánh. Nơi đáy con ngươi tuy vẫn còn bị che một lớp, nhưng không biết có phải vì trước đó hai ngày đã từng ngộ kiếm hay không mà bây giờ thị lực của nàng đã tốt hơn nhiều, bắt đầu có thể tạm thấy được chút chút.
Thần sắc nghiêm nghị, nàng nói với mọi người : "Ta với kiếm hoàng bệ hạ đi trước dò đường. Các ngươi sẽ thâm nhập vào sau. Phải thật là cẩn thận, đừng hành sự lỗ mãng." Giọng điệu vô cùng nghiêm trang trịnh trọng, ai nấy đều nhận ra. Thậm chí Phương Tiểu Tà tính tình bương bướng cũng không ngoại lệ. Mọi người đều nhìn ra sự quan tâm ân cần trong câu nói của nàng mà trong lòng tự nhiên liền thấy xúc động hẳn lên. Chúng nhân ôm kiếm đồng loạt khom người hô vang đáp lại nàng : "Dạ, đại sư bá
Tu sĩ Minh Nhật Tinh Hải đều lặng người đứng nhìn.
Kiếm hoàng bệ hạ của bọn họ mặc dù xuất thân Nhai Sơn, vả lại bọn họ bình thường cũng không phải là chưa từng thấy qua tu sĩ phái này, nhưng bây giờ khi thực sự đứng trên đỉnh Linh Chiếu, nhìn vách núi cheo leo chót vót ngàn nhãn trước mắt, nghe hùng khí thấu tận mây xanh cùng giọng điệu hiên ngang lẫm liệt ấy, tất cả đều không khỏi xúc động, thấy mình chẳng bằng mà tự thẹn, nhiệt huyết sục sôi khó lòng kiềm nén nổi.
Nhai Sơn là như thế đó.
Nghe xong Kiến Sầu chầm chậm khẽ cười. Nàng ngoái đầu nhìn lên trên thì thấy Khúc Chính Phong đang đứng trong tòa thạch đình cao cao trông xuống, tựa hồ như đang đợi mình; vì vậy bèn không nói nữa, vừa tung người lên thì thân đã trong thạch đình.
Hai người im lặng, đi thẳng một mạch từ hành lang thạch đình cho tới điện Lãm Nguyệt, tâm niệm vừa trầm thì đã tiến vào không gian dưới lòng đất Nhai Sơn.
Lúc từ Cực Vực về Kiến Sầu đã từng đến đây nên bây giờ cũng không thấy bỡ ngỡ. Còn Khúc Chính Phong đã ở Nhai Sơn lâu năm, vả lại còn tới đây nhiều lần nên dĩ nhiên là quen thuộc hơn nhiều.
Không gian khá rộng lớn và ẩm ướt, thậm chí ở tít trên trần đá còn có thạch nhũ tua tủa chúc xuống, hình dáng thiên kỳ bách quái. Ở ngay vùng trung tâm nơi đây có một cái đài tròn nhô lên cao cao, mặt đài khảm gương đồng cực lớn, trên chiếc gương ấy là một bộ xương khô cũ kỹ trong tư thế đang ngôi xếp bằng.
Lúc Kiến Sầu và Khúc Chính Phong đến, bộ xương khô kia liền lấp lánh u quang, một lát sau thì da thịt máu huyết tái sinh, biến thành một lão giả gầy guộc. Lão hướng về phía hai người nói : "Rốt cục cũng đến rồi."
Ánh mắt lão đầu tiên hạ xuống người Khúc Chính Phong, ngưng đọng thật lâu, sau lại chuyển qua Kiến Sầu, nhìn lằn máu thanh thanh nửa tấc trên mi tâm nàng được một hồi thì chợt mỉm cười, nói liền ba tiếng "Tốt ! Tốt ! Tốt !"
Kiến Sầu thi lễ : "Bái kiến lão tổ tông."
Khúc Chính Phong đứng im như tượng.
Lão tổ tông dường như cũng chẳng lấy làm phiền, chỉ nói : "Trận chiến Âm Dương giới mười một giáp trước, cái lão tiểu tử Phù Đạo kia hăng hái xông xáo đi theo người ta xuống mười tám tầng địa ngục phá kính Di Thiên, nhưng đó là tỏ vẻ thôi chứ thật ra thì đã kiếm cách thần không biết quỷ không hay mang cái kính này về Nhai Sơn rồi. Lúc đó chẳng qua là để phòng hờ vạn nhất vì dù sao cách mở kính đã thất truyền từ lâu. Cực Vực đã dở mà Thập Cửu Châu cũng dốt. Nào ngờ mười một giáp sau Cửu khúc hà đồ hiện thế, sau lại có cái vị Phó đạo hữu kia đến thăm nên mới tự nhiên mà có cách mở. Thành thử cái nước cờ nhàn năm xưa bây giờ lại hóa ra hữu dụng. Chuyến này thâm nhập Cực Vực hung hiểm khó lường, hai người các con phải thật cẩn thận."
Cứ nghĩ một chút là biết kế sách ra sao, huống hồ Khúc Chính Phong tuy không nói nhưng qua Thích Bá Viễn, Kiến Sầu đã biết rõ ngọn ngành.
Có thể đánh úp Tuyết Vực được thì cũng có thể đánh úp Cực Vực được.
Chiến trường trực diện ở cửa quỷ cực đông đã có lực lượng nòng cốt Thập Cửu Châu chống đỡ. Chỉ có điều trong trận Âm dương giới mười một giáp trước, Nhai Sơn tổn thất vô cùng nặng nê, vì vậy nên khó mà tin tưởng nổi đám chó đội lốt người kia, trước mặt ra vẻ "đồng đạo" đạo mạo an nhiên nhưng sau lưng thì đã tranh thủ chơi xấu từ trước rồi.
Tương truyền chiếc kính Di Thiên này là thông đạo mà đại tôn Bàn Cổ đã tạo ra trong lúc khai thiên tịch địa, thiết lập luân hồi. Vốn nó dựng ở Cực Vực nhưng về sau cách mở thất truyền, thành ra dân dần trở nên vô dụng.
Kiến Sầu có thể biết được nguồn gốc cái kính này cũng đều nhờ vào Phó Triêu Sinh. Vị đại yêu phù du này ẩn mình ở Cực Vực hơn mười năm. Vì để điều tra về việc luân hồi nên hắn đã lục lọi mọi điển tịch trong Bát phương diêm điện, nhờ vậy mới đọc được đôi câu vài dòng về chiếc kính, hơn nữa lại còn mang về cho nàng xem một chiếc lá vàng mong mỏng. Lúc đó nàng đã nghĩ có thể kính Thiên Di sẽ có ích gì đó cho môn phái, vậy mà hôm nay tự nhiên liền ứng nghiệm đúng y như rằng.
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Nhai Sơn và Côn Ngô lâu nay vốn chỉ hợp tác bê ngoài chứ thật ra thì bằng mặt mà chẳng bằng lòng. Cực Vực phải đánh, mối thù cho vạn người Nhai Sơn ngã xuống mười một giáp trước phải báo, tất nhiên cũng không thể không phòng đao kiếm đâm lén sau lưng.
Bởi ăn phải trái đắng một lân nên biết khôn, Nhai Sơn hôm nay tâm cơ đã thâm sâu hơn trước. Năm đó sở dĩ bị tính kế cho vào tròng là vì quá tin người, có ngờ đâu minh hữu hết kẻ này đến kẻ khác cứ thi nhau gặp chuyện bất trắc. Bây giờ, trong bụng đã có lòng ngờ, nếu lại giở mánh khóe qua mặt thì Nhai Sơn cũng chẳng kém cạnh ai.
Vì vậy mánh ở đây chính là giấu trời qua biển. Bọn họ cố ý ém không ít người lại, đến hôm nay thì tất cả tập trung, đi thẳng tới Cực Vực qua kính Di Thiên.
Đây chính là "binh hành hiểm chiêu". Người không có gan không làm nổi.
Cần nhất là phải can đảm và thận trọng.
Người tham gia gồm có tu sĩ hai bên Nhai Sơn - Tinh Hải. Đi đầu dò đường dĩ nhiên là Kiến Sầu và Khúc Chính Phong
Nghe lão tổ tông dặn dò, hai người gật gật vâng dạ.
Nói xong lão vươn một ngón tay khẳng khiu như cành khô, đầu móng dài thượt, chỉ vào một chỗ trên kính đồng.
Kiến Sầu và Khúc Chính Phong đều dịch tới đó đứng.
Lão tổ tông vẫn giữ hình dạng một lão nhân sống lâu thành tinh đã không biết bao nhiêu năm ấy, mà không, đây phải là một là bộ xương khô sống lâu thành tinh đã từng chứng kiến thời cuộc phong vân biến đổi nhiều không biết bao nhiêu cho hết mới đúng. Đại sự sắp xảy ra tuy trong tương lai chắc chắn sẽ làm rung chuyển cả Thập Cửu Châu nhưng thần sắc trên khuôn mặt mi mày chẳng chịt nếp nhăn của lão lại chẳng hề dao động một mảy.
Lão không nói nữa, hai mắt nhắm lại.
Ngón tay gầy guộc xương xẩu thả nhẹ xuống, điểm lên mặt kính đồng, cái miệng lầm rầm phát ra một tràng âm tiết nghe mà chỉ thấy ù ù cạc cạc, trúc trắc đến cực điểm.
Một hồi sau, cả mặt kính Di Thiên chợt rung lên, kêu "Boooong" một cái. Bụi bặm lớp lớp lâu ngày đóng bên trên bay mù tứ phía, trông chẳng khác gì yêu ma lượn lờ xung quanh.
Trong nháy mắt, mặt kính liên bừng sáng, kim quang rùng rùng như nước.
Sóng không gian như có như không gờn gợn. Đến lúc này, bầu không khí trong lòng đất nơi đây chợt vang lên tiếng quỷ khóc lóc thê lương. Từ ánh hào quang, bóng quỷ hết lớp này đến lớp khác ùn ùn tỏa ra, bay lượn vây quanh hai người.
Kiến Sầu im lặng xiết chặt kiếm trong tay.
Khúc Chính Phong cả người cũng căng thẳng, chẳng dám xem thường.
Đến khi bóng quỷ bao quanh dầy đặc đến mức chẳng còn thấy bóng hai người họ đâu nữa thì lão tổ tông hai mắt đang nhắm hốt nhiên trợn trắng, đồng thời một tiếng quát chói tai cũng vang lên : "Vạn quỷ mở đường !"
"Âm là
Chẳng khác gì sấm sét từ trời cao giáng xuống I
Tiếng quát điếc tai khiến Kiến Sầu kinh hoàng run rẩy thần hồn. Bóng quỷ trùng trùng đen đặc vây quanh tựa như giông bão ầm ầm gào rú. Chúng kéo lấy nàng, cấu xé nàng.
Trời đất đảo điên !
Một lát sau, mọi cảm giác tựa như đang quay cuông trong vực xoáy liền như sóng triều rút mất khỏi thân. Kiến Sầu hốt nhiên cảm thấy gió lạnh thấu xương thổi lướt qua người, trong đó còn phảng phất bay mùi máu khô.
Hai chân nàng giãm lên nền đất rắn chắc. Mở mắt nhìn thì cảnh vật đã khác.
Chỗ kính Di Thiên đưa tới chẳng phải là nơi nào xa lạ mà nó chính là tầng địa ngục thứ mười tám nàng đã từng đặt chân qua khi tham gia đỉnh tranh năm xưa I
Đây là tế đàn cổ xưa !
Phía trước bình nguyên hoang vu trải dài, cổ thụ che trời tịnh không sức sống, quanh thân cây nào cây nấy chằng chịt dây leo khô héo, nơi nơi mục ruỗng rệu rã. Sau lưng là một vùng đổ nát rộng lớn hoang tàn, thành trì năm xưa lớp lớp ngạo nghễ vươn cao giờ chìm trong tịch mịch, cát bụi vùi phủ.
Mặt sàn bình đài tế đàn có chỗ lồi lõm gồ ghề. Năm đó lần đầu tiên Kiến Sầu nhìn thấy liền đoán là bên trên hẳn phải có thứ gì đó, bởi bị người ta móc mất nên mới trông như thế này. Hôm nay nghĩ lại mới hay hóa ra phần khuyết thiếu chính là kính Di Thiên !
Vì vậy từ Nhai Sơn bọn họ vừa khéo rớt xuống đúng chỗ này.
Nơi đây ngày xưa đỉnh tranh sôi động náo nhiệt nhưng bây giờ đập vào mắt nàng lại là một vùng lộn xộn hoang phế. Khu phế khư rộng lớn ở đằng xa thì sụp lún, trên mặt đất vẫn còn dấu tích chưởng ấn sâu đến gần ngàn thước, rộng đến gần như choán hết cả diện tích tâng địa ngục thứ mười tám !
Năm tháng tuế nguyệt lưu chuyển, hố sâu giờ đầy cỏ thiên thời.
Kiến Sầu nhìn về phía Khúc Chính Phong thì thấy hắn đang phóng mắt nhìn vùng chưởng ấn khổng lồ kinh người xa xa vì vậy bèn ngoảnh đầu nhìn theo. Trong chớp mắt, đủ thứ chuyện phong vân xa xưa liền vụt qua trong trí, bên tai tưởng như vẫn còn vọng lại câu nói cuồng ngạo của mình sau khi buộc phải đối chưởng với diêm vương Tần Nghiễm -
"Quỷ phủ tạm để lại Cực Vực. Một ngày nào đó Kiến Sầu môn hạ Nhai Sơn sẽ lại đến lấy I"
Nhớ tới đây thì bật cười.
Cùng lúc đó ánh mắt đang dõi trông ra xa xa chợt thình lình thấy có hai bóng người đang thậm thò thậm thụt trốn trong vùng thành trì gạch đá đổ nát : một người đầu vừa lớn vừa tròn, người kia đầu vừa nhọn vừa nhỏ; dáng dấp trông quen quen. Kiến Sầu như chợt nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt tự nhiên liên khang khác.
Đang trầm ngâm tự hỏi không biết đấng anh tài nào mà lại có thể để lại dấu chưởng kinh người như thế này ở địa ngục mười tám tầng thì Khúc Chính Phong chợt nghe thấy tiếng Kiến Sầu cười, kế lại thấy nàng thần sắc là lạ bèn hỏi : "Có chuyện gì không ?"
"Hoàn toàn không có gì, chỉ là..."
Kiến Sầu cũng thực chẳng biết diễn tả ra sao cảm giác trong lòng. Nàng ngoái lại nhìn hắn nửa đùa nửa thật đáp, sắc mặt ửng chút hơi hướm cổ quái khôn tả : "Kiếm hoàng bệ hạ, đến đây coi như là địa bàn của ta rồi."