Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 463 - Chương 463 : Cung Nghênh Đại Tôn Trở Vê

Chương 463 : Cung nghênh đại tôn trở vê Chương 463 : Cung nghênh đại tôn trở vêChương 463 : Cung nghênh đại tôn trở vê

"Tại huynh hết ! Năm đó nếu chẳng phải tại huynh nhìn ra cái con ma đầu kia là người bằng xương bằng thịt thì chúng ta đã chẳng vác nó về nhà; chẳng vác về thì sẽ chẳng có chuyện bị nó đe dọa; chẳng bị đe dọa thì cũng sẽ chẳng phải đi cầu cạnh Trương Thang ! Dĩ nhiên sau đó cũng sẽ khỏi bị gã "ngày nhớ đêm mong" ! Chúng ta cũng sẽ chẳng đến nỗi phải trốn chui trốn nhủi biết bao năm ở cái chỗ chim chẳng buồn ỉa thế này, nếu không thì giờ có khi đã thăng quan phát tài làm đến phán quan từ lâu rồi cũng nên !"

Giữa nguyên một vùng đổ nát, từ dưới một cái hốc sụp cỏ dại um tùm chợt có một cái đầu nhòn nhọn thò ra ngó nghiêng.

Quỷ đầu nhỏ đảo cặp mắt đỏ lanh lợi láu cá nhìn hết xung quanh một vòng, dù đã biết chắc an toàn rồi thì cái miệng cũng chẳng chịu yên, cứ cắn nhà cần nhẳn liên tu không ngừng.

Quỷ đầu to mặt mũi ngây ngô hiền lành trố cặp mắt lục nhìn ra. Cái hốc phía trước đúng là có lớn nhưng cái đầu nó lại to hơn quỷ đầu nhỏ nhiều, trong khi đó tự nó lại chẳng nhìn ra, vì vậy đang định theo đuôi quỷ đầu nhỏ song vừa thò đầu ra thì liền "Binh" một cái râm, mặt mày xây xẩm mắt nổ đom đóm tứ tung.

Đúng là đầu nó đập kẹt vào hốc.

Quỷ đầu nhỏ quay người lại thấy vậy thì tức muốn điên, thiếu chút nữa là rít lên thành tiếng : "Áaaa ! Cái đồ ngu như heo ! Mà cũng chẳng phải nữa, heo còn thông minh hơn ! Đệ đi đâu huynh đi đó, vậy mà nhìn đường cũng không nên thân là sao

"Huynh, huynh thấy đệ chui lọt..." Quỷ đầu to lúng ta lúng túng, đang thộn người ra thì thấy quỷ đầu nhỏ tức giận vì vậy bèn ngắc ngứ phân bua, nhưng ngay khi mắt thằng kia vừa lóe lên đỏ chét thì cái giọng cũng nhỏ dần rồi im bặt.

Đây là một nơi đổ nát trông vô cùng tầm thường. Lúc nãy hai tên tiểu quỷ đúng là ở dưới đống xà bần này bò lên, còn cái đầu của quỷ đầu to thì bây giờ đang bị kẹt giữa một khe nứt hẹp trên mặt đất.

Nửa đầu của nó nhô ra ngoài, phía sau còn thòng thêm bím tóc, thoạt nhìn trông chẳng khác gì một cây củ cải trắng mập từ đất mọc lên.

Quỷ đầu nhỏ thực muốn tự tử, chết quách cho xong. Nó đứng trước cái khe đất nứt, ngửa cổ than trời : "Thôi, ai biểu ta gặp huynh rồi lại còn làm huynh đệ với nhau. Muốn chết cũng khó a !"

Miệng tuy nói là nói vậy nhưng nó vẫn đi tới ôm đầu quỷ đầu to kéo lên, vừa kéo vừa ca cẩm rên rỉ : "Huynh nghĩ coi tại sao chúng ta lại xui xẻo đến thế này không biết ?"

"Cứ tưởng ôm trúng phải đùi vàng* chứ có dè đâu nó là thứ ma đầu lấy mạng người ta thế này ! Thiệt là vắt giò lên cổ chạy cũng còn chả kịp..."

* Thành ngữ "Ôm đùi" trong tiếng Trung tức là tìm được người dựa dẫm che chở, giống như một đứa bé bám chân người lớn để đi theo, nghĩa bóng là mượn sức của người khác.

"Không biết còn phải núp ở chỗ này bao nhiêu năm nữa đây."

"Chà, Đại Đầu, huynh nói coi, cái tên họ Trương kia chừng nào mới chết hả ?"...

Quỷ đầu to bị lôi lôi kéo kéo đến nỗi cái mặt sưng vù cũng móp méo theo, nhưng nghe hỏi thì bao thắc mắc cố hữu trong đầu từ không biết bao nhiêu năm qua liền ùn ùn phát tác. Nó hấp háy mắt nhìn nhìn quỷ đầu nhỏ, ngần ngừ mãi một hồi lâu rồi cuối cùng mới hỏi ra miệng : "Trương phán lúc nào chết thì huynh không biết. Nhưng mà Tiểu Đầu này, huynh chẳng hiểu gì hết, chúng ta làm sao phải núp trốn vậy ? Ở trong Uổng Tử thành đợi không phải tốt lắm rồi sao... ?"

Vừa nghe được trong tích tắc quỷ đầu nhỏ thực muốn giộng ngay đầu quỷ đầu to xuống cho kẹt luôn dưới đất. Nó nghiến răng nín nhịn, xong lại hít sâu một hơi tựa như đang gồng mình kiềm chế lắm vậy, nhưng rốt cục quá sức chịu đựng, cơn tức ghìm xuống không nổi, nó điên tiết gào lên : "Mày có ngu hay không thì bảo ?I"

"Mấy cái câu giống giống thế này tám mươi năm qua mày hỏi tao cả trăm lần rồi, không nhớ hả ?"

"Bà mẹ nó, tao đã nói ráo hết cả nước miếng !"

"Cái thằng họ Trương kia chắc chắn không phải là thứ tốt lành gì ! Nó liếc tao một cái tao đã nổi da gà ! Còn nữ ma đầu mà chúng ta vác về nhà rút cục lại có khả năng đi đỉnh tranh mới ghê. Quậy ra lớn chuyện như vậy chúng ta ai cũng biết là thằng kia giở trò ma đẳng sau rồi ! Chuyện lùm xùm rùm beng tới nỗi mấy cha diêm vương Bát phương diêm điện cũng bị kinh động. Như vậy mà họ Trương lại không giết chúng ta diệt khẩu hả ?"

"Nói tao nghe coi, cái đầu mày bự thế này rốt cục để làm gì ?I"

"Mày làm tao tức chết đi !"

Bị mắng té tát một trận, quỷ đầu to rốt cục cũng coi như nhớ nhớ ra được một chút, miễn cưỡng tạm hiểu cái lý trong lập luận của quỷ đầu nhỏ, nhưng vấn đề là...

Hai mắt nó lại chợt ngây ra : "Nhưng Trương phán đại nhân đâu có làm gì, đúng không ? Làm sao đệ biết ông ta chắc chắn sẽ giết chúng ta..."

Thế này thì thua.

Thua toàn tập.

Ngay khi quỷ đầu to vừa hỏi một tiếng như vậy, quỷ đầu nhỏ liền cảm thấy cuộc đời làm quỷ của mình xám xịt một màu, nhìn không ra chút ánh sáng nào.

Trương phán còn chưa động thủ, làm sao đệ biết hắn sẽ giết chúng ta...

Chưa động thủ mẹ gì a !

Chờ tới lúc người ta động thủ thì mày bỏ mạng từ đời nào rồi. Ngồi đó hỏi một câu thật là ngu si đần độn !!I

Hít sâu vào.

Hít sâu nữa.

Hít hít ! Thở thở !

Đứng cạnh khe đất nứt, ra công ra sức vất vả một hồi quỷ đầu nhỏ mới bình tĩnh lại nổi, mới dằn xuống được cái ý nghĩ kinh dị trong đầu "bỏ phứt cái gã huynh đệ ngu ngốc này lại cho nó muốn làm gì thì làm đi", đoạn mắm môi mắm lợi lấy hết sức kéo quỷ đầu to ra ngoài.

Kỳ thực quỷ đầu to chẳng nhận ra mình nói gì sai, nhưng thấy sắc mặc quỷ đầu nhỏ thì bản năng cầu sinh trong người rốt cục cũng đùng đùng trỗi dậy, mạnh mẽ đến nỗi trở thành linh cảm biết mình lúc này phải tạm ngậm miệng lại cho xong.

Bọn chúng trốn trong mười tám tầng địa ngục đúng là quá lâu rồi. Năm đó đỉnh tranh xảy ra chuyện lớn. Cả hai vốn chỉ mong có thể đu theo Kiến Sầu mà sống thoải mái hơn một chút. Nào ngờ nữ ma đầu này thế mà lại gây chuyện kinh thiên động địa, đã vậy thân phận lại còn hết sức kinh người !

Nhai Sơn gì gì đó quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ thực tình chưa nghe qua bao giờ.

Nhưng sau khi xảy ra chuyện, từ vẻ mặt và lời bàn tán của những người khác, bọn chúng dễ dàng biết được hai tiếng "Nhai Sơn" kinh khủng và đáng sợ như thế nào đối với toàn Cực Vực.

Nhắc tới cũng còn thấy may quá là may. Quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ đang còn chưa biết phải làm sao thì vớ va vớ vẩn thế nào lại bị quỷ tu tộc Quỷ vương quen thói ngang ngược bắt đi làm chân sai vặt, hầu hạ phục dịch bọn chúng, thế nên dẫn theo cả hai đứa vào mười tám tầng địa ngục để điều tra sự việc. Nhờ đó mà hai tên tiểu quỷ cũng nghe ngóng được một chút sự tình, chiêu hướng từ Bát phương diêm điện.

Lúc đó bọn chúng mới biết mình không trốn không được.

Mà Trương Thang trong đỉnh tranh thì tài năng lộ rõ, sau liền lọt vào mắt xanh của diêm vương Tần Nghiễm mà trở thành phán quan của diêm điện quan trọng nhất. Bằng như quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ lại leo lên Cực Vực, gã kia nếu muốn xử lý hai đứa tiểu quỷ bọn chúng như thế nào thì thật dễ như trở bàn tay !

Vì vậy lúc quỷ tu tộc Quỷ vương điều tra xong sự việc dưới mười tám tâng địa ngục, đang chuẩn bị trở vê Bát phương thành phụng lệnh thì quỷ đầu nhỏ liền quyết định dẫn theo quỷ đầu to bỏ trốn.

Hai đứa tiểu quỷ tu vi thấp bé tự nhiên vắng mặt cũng chẳng ai buồn để ý. Từ đó về sau bọn chúng cứ trốn trong cái vùng phế tích này. Hơn nữa, không biết tại sao mà tám mươi năm qua cũng có người qua kẻ lại đấy nhưng lạ là chẳng ai phát hiện ra. Thậm chí cái gã Trương Thang mà quỷ đầu nhỏ hãi bằng chết kia cũng chẳng đáo qua nơi này lấy một lần.

Tám mươi năm trời nơm nớp lo sợ a I

Phải nói là cay đắng khôn xiết !

Quỷ đầu nhỏ láu cá mà nhát gan, khi nhận ra không có ai phát hiện ra bọn chúng trong cái vùng hoang phế này thì nói thế nào cũng chẳng chịu đổi chỗ ẩn thân, tám mươi năm qua cứ ở rịt một chỗ như thế này.

Chỉ có năm thì mười họa nó mới mò ra nghe ngóng tin tức.

Mà trong vòng tám mươi năm này những dịp như vậy cũng chỉ được có năm sáu lần. Mỗi một lần đi là y như giắt đầu treo cạp quần, cả người run rẩy, cứ gió thổi cỏ lay một chút là sợ đến hãi hùng khiếp vía.

Hôm nay bọn chúng từ dưới khu phế tích bò lên chủ yếu là vì nghe phong thanh được một chút tin tức mới.

Vốn bảy ngày trước, quỷ đầu nhỏ liêu mình ra ngoài dọ thám tin tức một trận thì tự nhiên thấy đám ác quỷ trong mười tám tầng địa ngục chẳng còn lại bao nhiêu, hỏi ra mới biết tu sĩ Thập Cửu Châu đã đánh tới trước cửa quỷ môn quan rồi. Đó là lý do tại sao hiện tại Bát phương diêm điện với thập đại quỷ tộc đang phát động chiêu mộ quỷ binh !

Vì vậy bây giờ bọn chúng mới dám ngoi mặt lên.

Ai ngờ cái tên quỷ đầu to ngốc nghếch này còn chưa ra khỏi thì đã bị kẹt đầu trong khe đất !

Quỷ đầu nhỏ bặm mắt bặm môi co kéo hết sức nhưng quỷ đầu to kẹt vẫn hoàn kẹt. Kéo đến nỗi mặt mũi đỏ gay cả lên mà cũng chẳng thấy rục rịch chút nào, nó bực bội nghiến răng căn nhăn : "Thiệt là ! Đầu gì mà to vậy không biết...

Quỷ đầu to mộc mạc cười, mặt mũi ra chiều mắc cỡ : "Hình như năm đó lúc chết đầu huynh bị rộp bong bóng đấy. Mà này, chúng ta phải trốn trong phế khư cả đời sao ?"

"Chứ không thì làm sao ?" Chẳng thèm nghĩ ngợi, quỷ đầu nhỏ trợn mắt khi dễ nhìn quỷ đầu to : "Đệ nói rồi, tên họ Trương kia không có tốt lành cái gì hết ! Chúng ta mà thò mặt ra ngoài là đảm bảo chết với gã ! Huynh không trốn ở đây thì chắc đánh ăn gã ta được hả ?"

"Nhưng, nhưng..." Quỷ đầu to lúng búng nói : "Nhưng không phải mấy ngày trước đệ có nói mấy gia gia diêm vương đang chiêu mộ quỷ binh đó sao ? Chúng ta, chúng ta nếu đi..."

"Xì ! Nằm mơ đi !"

Quỷ đầu to còn chưa nói xong, quỷ đầu nhỏ đã chẹn họng nó ngay : “Ai biết người ta có chịu nhận hai cái đứa tiểu lâu la như chúng ta hay không, mà cho dù nhận thì cũng phải lăn ra chiến trường làm bia thịt. Gã họ Trương kia bây giờ làm đại phán quan dưới quyền diêm vương Tần Nghiễm đó. Huynh nghe rõ chưa, là đại phán quan a ! Hai ta gặp mặt còn phải gọi là gia gia kia kìa ! Gã mà phát hiện ra đệ với huynh thì chỉ cần nhấc đầu ngón tay út là đã dí chết cả hai rồi ! Mà tỷ như không bị phát hiện thì ra trận mạc cũng bay cha nó cái đầu. Huynh chịu khó suy nghĩ một chút đi, quân người ta Thập Cửu Châu đó ! Nghe nói còn có cả tu sĩ Nhai Sơn nữa ! Nữ ma đầu kia năm đó giơ tay đập một chưởng thiếu chút nữa là sập mất tiêu Cực Vực của người ta rồi, huynh quên rồi hả ? Ba đầu sáu tay, hung thần... Á, nhìn cái gì đó ?"

Đang vừa nói vừa vận sức kéo quỷ đầu to ra ngoài quỷ đầu nhỏ chợt sững người hốt hoảng. Nó thấy quỷ đầu to chẳng ngó ngàng gì tới mình, hai con mắt cứ ngước lên nhìn vào một chỗ cao thật là cao ở phía trên đỉnh đầu nó.

Không biết sao quỷ đầu nhỏ liền chợt rét lạnh hết nửa người. Lại cúi đầu nhìn xuống thì thấy trên mặt đất đã có một cái bóng đen kịt đổ xuống tự hồi nảo hồi nào. Cái bóng bao gọn cả cơ thể nho nhỏ của nó vào trong, bởi vậy một nửa người còn lại kia của nó cũng đóng băng theo.

Một giọng cười nghe vừa lạ lẫm vừa quen thuộc như ấn ký khắc sâu vào linh hồn liên vang lên trên đỉnh đầu nó : "Ma đầu ?"

Quỷ đầu nhỏ liền nghe đầu mình "Đùng" ầm một tiếng. Nó trúc trắc quay người lại, cót két ngước đầu nhìn thì rốt cục thấy phía trên đôi hài là một cái mặt cười cười đang từ trên đỉnh đầu mình nhìn xuống.

Cái bóng mặt mũi tươi cười toe toét thật đúng là quỷ dữ trong tranh !

"Bốp" một cái, hai đầu gối của quỷ đầu nhỏ bủn rủn, nửa thân người trên vẫn còn thẳng ngay đơ nhưng nửa thân dưới thì đã tuân đúng theo chuẩn phép tắc mà khuyu xuống trước mặt Kiến Sầu, hơn nữa nó còn cực kỳ lanh lẹn nhếch miệng tươi cười, khoe tám cái răng nhọn kinh dị cho người ta xem, kế đó thì lập tức dập đầu binh binh lên mặt đất.

"Quỷ đầu nhỏ bái kiến Kiến Sầu đại tôn, cung nghênh đại tôn trở về !"
Bình Luận (0)
Comment