Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 464 - Chương 464 : Cực Vực Không Ai Không Phát Râu

Chương 464 : Cực Vực không ai không phát râu Chương 464 : Cực Vực không ai không phát râuChương 464 : Cực Vực không ai không phát râu

Nó làm như nàng không nghe thấy cái màn oán hận liên tu hồi nãy sao ?

Kiến Sầu vừa mới tới tâng địa ngục thứ mười tám này thì nhìn thấy quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ ngay, trong bụng cứ thấy vừa quái lạ vừa trùng hợp nên mới đi qua xem, ngờ đâu trước mặt lại diễn ra cái trò buồn cười như thế này !

Nhãn thần cổ quái, nàng nhìn nhìn quỷ đầu nhỏ đang nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh quỳ gối trước mặt mà bảo : "Đứng lên trước đi cái đã"

Cứ hở một chút là quỳ với lạy, nàng thật chẳng thích.

Nhưng không ngờ quỷ đầu nhỏ mặt mày lại có vẻ lúng túng xấu hổ, cái miệng tuy ứng tiếng "Dạ dạ dạ" nhưng cả người thì vẫn quỳ ngay đơ một chỗ.

Kiến Sầu cau mày hỏi : "Sao còn không chịu đứng ?"

Quỷ đầu nhỏ thấy nàng cau mày thì sợ tới nỗi hồn vía lên mây, mặt mày mếu máo như đưa tang : "Tiểu nhân, tiểu nhân vừa nãy bị dập đầu gối, đứng dậy không nổi."

Kiến Sầu lại một lần nữa hết đường nói, trong lòng thầm thở dài, những tám mươi năm trôi qua vậy mà bây giờ gặp lại, hai tên quỷ đần này vẫn chẳng tiến bộ chút nào.

Nàng giơ tay lên phất một cái. Một đạo địa lực âm hoa liền rót vào người quỷ đầu nhỏ.

Cơ thể quỷ đầu nhỏ chợt nhẹ đi. Cái đầu gối lúc nãy bị bể do quỳ mạnh quá cũng khỏi đau nên vì vậy quỷ đầu nhỏ liền đứng dậy được ngay. Nó rối rít cảm ơn Kiến Sầu, cứ mở miệng ra là "Cám ơn, cám ơn đại tôn" mãi.

Rốt cục vừa đứng thẳng lưng, ngẩng đầu lên nhìn thì lại hãi hùng đến thiếu điều muốn quỳ phịch xuống đất lần nữa !

Trong khu phế khư này đâu chỉ có mỗi một mình nàng Kiến Sầu đứng đó thôi đâu !

Thật ra lúc nấy quỷ đầu nhỏ vừa mới nghe thấy tiếng của Kiến Sầu thì đã giật mình quay phắt lại. Lúc đó nó đã sợ vỡ mật rồi, hoàn toàn chẳng có đầu óc đâu mà nhìn sang bên cạnh nàng nữa.

Bây giờ ngó tới quỷ đầu nhỏ mới thấy đứng gần gần phía sau Kiến Sầu có một nam tử mặc áo đen trông rất anh vũ phi phàm, trên người toát ra một khí thế vô cùng đáng sợ. Lúc này hắn ta đang cau mày quan sát hai đứa bọn nó bằng một ánh mắt kinh hãi hồn người, mục quang hết chiếu qua người quỷ đầu nhỏ thì lại chiếu tới quỷ đầu to vẫn còn đang kẹt lại trong khe đất.

"Kiến, Kiến, Kiến, Kiến, Kiến Sầu đại tôn, cái cái cái..."

Quỷ đầu nhỏ sợ đến lắp bắp, nói không ra hơi.

Kiến Sầu liếc nhìn sang Khúc Chính Phong rồi quay sang quỷ đầu nhỏ giải thích : "Không phải sợ ! Đây là bạn ta."

Không phải sợ...

Sợ chết cha người ta chứ ở đó mà không sợ !

Không nghe còn đỡ, mà nghe được tiếng "bạn' kia rồi thì quỷ đầu nhỏ liền bỏ người này với Kiến Sầu vào chung cái giỏ "cá mè một lứa" ngay. Trong bụng tuy khóc ròng nhưng nó lại vẫn cố trưng ra cái mặt thân thiện kèm theo một nụ cười hết sức miễn cưỡng với cái "người bạn" của Kiến Sầu này. Quỷ đầu nhỏ thật không ngờ là mình lại xui xẻo đến vậy. Trong tích tắc im lặng cười cười đó, đủ mọi câu hỏi cứ quay mòng mòng trong đầu nó, tỷ như : Nữ ma đầu kia sao lại có mặt ở đây ? Hay là Thập Cửu Châu đã đánh tới mười tám tầng địa ngục rồi ? Hình như ả có cách ra vào Cực Vực rất đặc biệt giống như lời đồn thì phải ? Lúc nãy mình nói nhăng nói cuội một hồi, không biết ả nghe được bao nhiêu 2? Cái người đứng cạnh ả là ai, tới đây làm gì ?

Nhưng nó không dám mở miệng hỏi mà vẫn ráng giữ cái nụ cười gượng gạo trên mặt kia, mong sao chân chó xun xoe thế này thì sẽ mê hoặc được Kiến Sầu.

Ban nãy quỷ đầu nhỏ huyên thuyên bao nhiêu thì Kiến Sầu nghe hết bấy nhiêu. Nàng sao lại chẳng biết tên tiểu quỷ này thực bụng nghĩ gì. Nhưng năm xưa bởi xảy ra sự cố trên Nhất Nhân đài nên nàng mới lạc vào Cực Vực. Hai tên tiểu quỷ lúc đó muốn luộc nàng ăn thịt mà còn chẳng làm gì nổi huống hồ bây giờ nàng đã là đại năng phản hư, hơn nữa còn tu thành pháp thân Thiên long bát bộ, vì vậy chút mánh khóe của bọn chúng thực sự chẳng cần phải sợ.

Lúc đến Kiến Sầu đã nhìn sơ qua tình hình xung quanh; tuy thấy có vẻ hơi kỳ quái nhưng nàng làm thinh chẳng nói lấy một tiếng, chỉ lôi quỷ đầu to ra khỏi khe đất rồi sau đó mới hỏi : "Sao các ngươi lại ở đây 2"

Câu này đáng lẽ ra là tụi tôi hỏi cô mới đúng á !

Kiến Sầu vừa hỏi thì kể từ khi nàng rời Cực Vực bao nhiêu chuyện bi thảm xảy ra với hai huynh đệ tiểu quỷ bọn họ đều được quỷ đầu nhỏ nhất nhất kể nổ như đậu lăn ống trúc, không chút giấu diếm, nội dung dĩ nhiên là có thêm mắm dặm muối một chút, để mong nữ ma quỷ dám đánh với Tân Nghiễm gia gia này thấy cuộc sống bọn chúng thê thảm thế nào trong thời gian qua mà thương tình tha cho một con đường sống. Nhưng dù nói có hơi quá một chút thì sự thực về cơ bản chẳng khác bao nhiêu.

Kiến Sầu dĩ nhiên nghe ra được chuyện nào là chuyện thực sự đã xảy ra, chuyện nào là chuyện quỷ đầu nhỏ nói vớ nói vẩn mà bỏ ngoài tai, sau khi nghe hết thì lọc ra được những tin tức mình cần :

Một là Trương Thang đã được thăng làm đại phán quan trong điện diêm vương Tần Nghiễm;

Hai là Cực Vực đang tổ chức chiêu mộ quỷ binh tham chiến trên quy mô lớn;

Ba là, vùng phế tích này...

Kiến Sầu ánh mắt chợt lóe, kế lại nhìn quanh quất một vòng, đoạn hỏi quỷ đầu nhỏ : "Ngươi nói cả hai đều ẩn thân chỗ này trong suốt tám mươi năm qua, thế mà Trương Thang cũng không tới tìm người diệt khẩu sao ?"

"Đúng là như vậy. Nhưng thật ra tiểu nhân cũng không biết đó có phải là do trùng hợp hay không." Tranh thủ cơ hội thể hiện sao cho thật tốt trước mặt Kiến Sầu, hiện giờ quỷ đầu nhỏ cứ hễ được hỏi đến đâu là nó trả lời đến đó ngay. Thấy nàng có vẻ quan tâm đến khu phế tích này và tuy tim gan rỉ máu, nhưng nó vẫn sốt sắng mời nàng đi theo mình : "Tiểu nhân với Đại Đầu tu vi hèn mạt, chỗ này có gì cổ quái hay không cũng chẳng nhìn ra, hay đại tôn tự đi xem thử xem thế nào I"

Kiến Sầu tuyệt không kiêng ky, đáp : "Chính vừa ý ta."

Nói xong mới nhớ bây giờ mình không chỉ có mình mình, vì vậy nàng mới ngoái đầu nhìn sang Khúc Chính Phong đang đứng bên cạnh mà ra chiều khách khí hỏi : "Kiếm hoàng bệ hạ, ngài thấy sao ?"

Kiếm, kiếm hoàng bệ hạ... Lúc trước quỷ đầu nhỏ đã đoan đoán rằng người nam tử mặc huyền bào này lai lịch phi phàm, nhưng đến khi nghe cái người bị nó gọi là "ma quỷ" kia thốt lên mấy tiếng "Kiếm hoàng bệ hạ”, mà trong khi đó người ta lại là Kiến Sầu đại tôn vang danh "Quỷ Kiến Sầu" trên toàn cõi Cực Vực, thì quỷ đầu nhỏ liền thấy trước mặt mình tối sầm.

Chết rồi, lần này đạp phải thuyền giặc, rút chân không ra rồi !

Khúc Chính Phong ở cạnh bên thì nhíu mày.

Về chuyến đi Cực Vực của Kiến Sầu năm đó, chút tin tức phong thanh nghe được trên Thập Cửu Châu đúng là không giả. Nhưng trừ một số rất ít người trong Nhai Sơn còn thì không một ai biết chính xác chuyện gì đã xảy ra. Hắn đã bỏ Nhai Sơn nên ít nhiều cũng muốn tránh tiếng, vì vậy mà dĩ nhiên cũng chẳng biết gì hơn.

Hôm nay xem ra sự tình bên trong sợ là còn có chỗ kinh người.

Khúc Chính Phong vốn cứ tưởng lần này tay trắng tới Cực Vực, chẳng có gì để dựa vào, nào ngờ vừa mới chân ướt chân ráo xuống đến một chỗ trong mười tám tầng địa ngục này thì Kiến Sầu đã gặp ngay "người quen”.

Tuy không được nhiều người hoan nghênh nhưng hai tên tiểu quỷ này lại cho họ biết rất nhiều tin tức. Đó là tính kể cả khi bọn chúng còn chưa phát hiện ra có người lạ tới : ban đầu thì gọi Kiến Sầu là "ma đầu", đến chừng nàng ra mặt thì sợ, đổi ngay thành "đại tôn".

Cho dù là "ma đầu" hay "đại tôn”, đặt trong hoàn cảnh Cực Vực mà xét thì cũng không phải là dễ lý giải cho lắm.

"Ma đầu" bình thường đã chẳng phải là danh hào tốt lành gì huống hồ là ở một nơi như thế này ở Cực Vực;

"Đại tôn" thì lại càng cực kỳ đặc biệt. Từ thời hoang cổ đến nay, có thể được tôn xưng "Đại tôn" chỉ có mỗi một đại tôn Bàn Cổ, vị thần đã từng khai thiên lập địa, làm sinh sôi loài người. Còn hai tên tiểu quỷ này, nhất là cái thằng quỷ đầu nhỏ mồm mép trơn tru kia, quá nửa chắc là vì nịnh nọt lấy lòng nên mới xưng hô như vậy.

Thế nhưng...

Dù có được tôn xưng "Đại tôn" nhưng "Đại tôn" mà tài cán không có, không làm được bất cứ chuyện gì thì chắc chẳng có mấy khả năng được tung hô như vậy.

Chỗ này là mười tám tầng địa ngục, đại trận Thích thiên tạo hóa cũng ở ngay tại đây. Năm đó Khúc Chính Phong dĩ nhiên đã từng đặt chân tới, song mười một giáp trôi qua, cảnh vật đã hoàn toàn khác xưa.

Giờ nghe Kiến Sầu hỏi, hắn chỉ liếc nhìn nàng đáp : "Tuyệt không có vấn đề gì."

Kiến Sầu nhận ra rất rõ tự tâm hắn có chút thắc mắc khó hiểu, nhưng lúc này lại chẳng phải là lúc nói chuyện nên nàng cũng không hỏi nhiều, chỉ để quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ đi trước dẫn đường.

Hai người hai quỷ vòng vèo len lỏi giữa vùng phế khư gập ghềnh gạch đá ở phía trước một hồi thì thấy sau đó có một cái hang động không nhỏ, cỏ thiên thời bó chồng lớp lớp che kín cửa vào. Quỷ đầu nhỏ nhanh nhảu đi tới ôm đống cỏ bỏ sang một bên thì cửa động liền lộ ra.

Kiến Sầu và Khúc Chính Phong liền khom người cúi đầu bước vào.

Không gian bên trong động không lớn lắm, trông hơi chật chội. Nơi đây không ẩm thấp nhưng lại rất âm u, nhìn tựa như thạch thất dưới lòng đất.

Khu phế tích dưới mười tám tâng địa ngục này xưa nay đều mê hoặc huyền bí. Gian thạch thất trước mắt hai người hẳn là một phần của cả khu phế tích; dáng vẻ trông khá cổ xưa mà hư hại cũng nhiều. Tường vách tứ phía đều bằng cự thạch xám trắng cả khối xây thành. Vòm trần bên trên nguyên một mảng trắng bóc, nhưng mặt sàn dưới chân thì lại tuyên một màu đen kịt. Có lẽ vì bị năm tháng tuế nguyệt bào mòn nên bây giờ nhìn đâu cũng thấy khe nứt đường rạn chẳng chịt khắp nơi. Tuy vậy những đường cong cong khắc trên mặt đá là vẫn còn nhìn thấy rõ.

Kiến Sầu và Khúc Chính Phong cũng chẳng phải người thường, ai nấy đều kiến văn quảng bác nên vừa bước vào là đã chú ý đến những đường vẽ này ngay.

Trông thì rõ là không phải dùng vật bén nhọn khắc nên. Các đường vẽ đều run run chẳng chút sắc nét, nhìn cực kỳ thô lậu, về mặt tổng thể cũng không cân xứng suôn sẻ, làm như người ta đập đá, lựa viên nào nhọn đầu rồi ra sức cào mạnh là ra nét vẽ.

Đây là bích họa chứ không phải trận pháp gì. Đường nét cực kỳ vụng về, chỉ gân như có khả năng biểu ý mà thôi. Nhìn hết cái này đến cái kia thì thấy như sau -

Hình đầu tiên vẽ một vòng tròn thật lớn;

Hình thứ hai vẽ một người khổng lồ đầu đội trời chân đạp đất, tay cầm một cây búa to;

Ở ngay phía sau lưng người khổng lồ có một thông đạo, trên thông đạo này vẽ rất nhiều hình người nho nhỏ bình thường;

Sau đó thì nội dung bức bích họa được chia thành hai phần : bên trái là đồ án đường nét loằng ngoằng chồng chéo kỳ hình quái trạng, nhìn giống như mây đen bao phủ; bên phải thì có người khổng lồ và rất nhiều hình người nho nhỏ đứng quay mặt về bên trái, hai tay nâng cây búa lớn lên, trông tựa như hiến lễ;

Bức vẽ thứ năm được khắc họa trên mặt sàn đá đen nhánh, cảnh chẳng khác gì đêm tối vĩnh cửu bao phủ. Giữa hắc ám mênh mông, người khổng lồ cùng với nhiều hình người tí hon khác đang đánh nhầu với hình đồ án đường nét kỳ quái kia;

Bức cuối cùng vẽ trên vòm trần bằng đá trắng. Trời sáng. Người khổng lồ không còn, đồ án đường nét loằng ngoằng nọ cũng biến mất. Trong tranh chỉ còn lại những con người nhỏ bé đang ngẩng đầu nhìn về một phương xa xăm.

Khúc Chính Phong nhìn nhìn mà đầu mày nhíu chặt.

Kiến Sâu xem xong thì cảm thấy tựa như có ai đó đang hùng hổ dộng mạnh một nhát búa tạ vào lòng, sống lưng chợt rùng lên kinh hãi I

Những gì miêu tả trên bích họa, hơn nữa trong đó lại còn có cả người khổng lồ đường nét thô sơ kia...

"Đây là bức vẽ đại tôn Bàn Cổ khai thiên lập địa."

Khúc Chính Phong tuy cau mày nhưng sắc mặt lại không có vẻ gì là quá ngạc nhiên; ngay cả đối với đồ án đường nét rắc rối kỳ hình quái trạng kia trong khi Kiến Sầu nhìn chằm chằm không rời mắt thì hắn cũng chỉ liếc sơ qua mà thôi.

"Chỗ này chắc là nơi sinh sống của tiên dân thời viễn cổ."

"Tiên* dân viễn cổ ?"

* Chữ tiên này nghĩa như trong đầu tiên, trước tiên.

Kiến Sầu cố hết sức dằn cảm giác kinh hãi xuống tận đáy lòng, buộc trí óc quên đi ảo ảnh thân chích mà mình thấy được trong cổ trận dưới hố sâu ở Tuyết Vực ngày đó, ánh mắt nàng rời khỏi các bức vẽ rồi hạ xuống người Khúc Chính Phong.

Khúc Chính Phong vắn tắt giải thích : "Hoang cổ, viễn cổ, thượng cổ, kim cổ, hiện giờ chúng ta đang ở vào kỷ nguyên thứ tư, tức thời kim cổ. Chỗ này chắc là di tích từ kỷ nguyên thứ hai còn sót lại. Lúc đó luân hồi vừa mới lập, âm dương hai giới còn chưa phân biệt rõ ràng. Hai khối đá trên trần với dưới sàn mà cô thấy là đá lưỡng cực, hợp chúng lại sẽ có diệu dụng huyền bí nào đó, nhằm để người ngoài không truy xét được tung tích. Có lẽ tiên dân ở đây dựng lên để tránh họa. Không ngờ thời thế thay đổi, tiên dân biến mất, nên nó mới còn lại cho đến giờ. Tình cờ hai tên tiểu quỷ này tìm được, rồi vì tránh vận xui nên mới ẩn thân ở đây mấy chục năm mà không bị ai phát hiện."

Đã vậy năm thì mười họa mới ra ngoài một lần, không bị phát hiện cũng là chuyện rất bình thường.

Thậm chí cho dù Trương Thang lại nổi sát tâm lần nữa thì cũng không thể nào mà cứ mỗi chốc mỗi lát lại để mắt lục lọi khắp Cực Vực được. Một là cần phải có tu vi cực cao. Thứ nữa, thân là thuộc hạ làm việc dưới trướng diêm vương Tần Nghiễm, y cũng buộc phải thu liễm lại một chút, chứ làm quá sẽ khiến người ta nghi ngờ.

Vì vậy tính ra thì hai tên tiểu quỷ đúng là gặp hên.

Kiến Sầu nghe Khúc Chính Phong đầu mày liền cau cau khó hiểu. Nàng bất giác hỏi ngay : "Sao ngài dám chắc như vậy ?"

Nhưng vừa hỏi xong thì tự nhiên chợt nghĩ tới điều gì đó mà thấy mình đúng là hồ đồ.

Quả y như rằng, Khúc Chính Phong liền thản nhiên đáp lại : "Cửu khúc hà đồ. Cửu khúc hà đồ là vật huyền bí nhất trên Thập Cửu Châu. Từ lúc giao thời giữa thượng cổ và kim cổ, nó lần lượt qua tay hết ba vị đại năng, sau cùng mới thuộc về Khúc Chính Phong. Nghe đồn trong đó ghi chép đủ thứ thuật pháp cổ xưa siêu việt phi thường, không những vậy lại còn đề cập đến cả các bí mật có từ lúc vũ trụ mới sơ khai.

Nhưng từ trước đến nay tất cả toàn là đồn đại bắt gió bắt bóng, chẳng đáng tin tưởng. Mãi cho đến bây giờ, khi Khúc Chính Phong khẳng định mười mươi như vậy Kiến Sầu mới biết không có lửa sao có khói, việc tất phải có nguyên nhân !

Hèn chi Phó Triêu Sinh lại nghĩ tới chuyện đi mượn Hà đồ...

Không hiểu sao Kiến Sầu liền chợt thấy hiếu kỳ vô hạn với nó, cũng muốn hỏi mượn Khúc Chính Phong xem thử một phen, song lại nghĩ mình với người ta lúc này tương giao nhập nhằng chẳng đâu vào đâu, mà đây lại đúng là lúc khó xử, vì vậy đành âm thầm dẫn sự hiếu kỳ xuống tận đáy lòng.

Đại chiến tới nơi, vẫn nên tĩnh tâm rồi nghĩ xem sau đó làm như thế nào cho tốt thì hơn.

Từ sau khi đi vào, quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ đều giương to mắt dè dặt nhìn kỹ hai người. Tuy nghe mà không hiểu lắm họ nói cái gì nhưng vì lo cho sự an toàn của chính bản thân mình nên chẳng đứa nào dám xen vào nửa câu.

Mãi cho đến lúc này, Kiến Sầu mới lại nhớ tới bọn chúng. Nàng hỏi : "Bây giờ Thập Cửu Châu với Cực Vực khai chiến, ngoài chuyện chiêu mộ quỷ binh thì các ngươi còn biết việc gì khác có liên quan không ?"

"Bẩm Kiến Sầu đại tôn, trừ những điều này ra, tiểu nhân chỉ biết là đã đánh đến trước quỷ môn quan thôi. Hôm đó tiểu nhân ra ngoài dò la tin tức thì vừa hay nghe rằng phía Bát phương thành đang điều động binh tướng. Ngay cả gã họ Trương kia, à không không, là Trương phán, Trương phán đại nhân...'

Vừa buột miệng kêu "gã họ Trương", quỷ đầu nhỏ liền cảm thấy không hay. Cái kiểu dám ăn nói xách mé như vậy tự nhiên lộ ra cho người thấy làm nó sợ điếng người.

Kiến Sầu hỏi gặng : "Trương Thang thế nào ?"

Quỷ đầu nhỏ bây giờ coi hai người Kiến Sầu với Khúc Chính Phong chẳng khác gì sát thần, trong bụng chỉ mong mau mau tống tiễn cả bọn đi đâu đó cho xong. Hai con mắt đỏ của nó đảo lia đảo lịa, trong đầu tự nhiên nghĩ ra một kế, vì vậy bèn ân cần đáp : "Đại tôn không biết đấy thôi, Trương phán đại nhân bây giờ đã là tâm phúc số một dưới trướng diêm vương Tần Nghiễm gia gia rồi ! Những năm gần đây có việc gì quan trọng diêm vương đều giao hết cho ngài ấy cả, còn Thôi phán quan cũ thì cho thất thế. Cách đây ít lâu, tiểu nhân nghe người ta nói Trương phán đại nhân hiện đang phụ trách điều động một phần quỷ binh quỷ môn quan, chắc là đóng quân ở đâu đó gần Uổng Tử thành. Đại tôn quen với Trương đại nhân mà ! Người ta lại là nhân vật cốt cán nên chắc chắn là biết chuyện rõ hơn hai đứa chúng tôi !"

Ý tứ trong đó chính là -

Chúng ta không biết nhưng Trương Thang lại biết. Đại tôn mau đi hỏi gã đi I

Kiến Sầu làm gì mà chẳng nghe ra cái chỗ mờ ám bên trong I

Cứ nhìn cái vẻ quỷ quái, hai con mắt láo liên đảo tới đảo lui của quỷ đầu nhỏ là nàng đã thấy ngay. Mà ở thành Uổng Tử, chiếc "Chiếu ngã kính" lại chặn người sống nhập thành, trong khi đó nàng bây giờ cũng chẳng còn được cái vị Vụ Trung Tiên thần bí kia giúp phân ly thân hồn nữa, đã vậy thời kỳ này cũng lại rất đặc biệt, nàng nào dám mạo hiểm dễ dàng như vậy ! Thế nên Kiến Sầu cứ trân trân nhìn quỷ đầu nhỏ cả buổi, trong bụng tính tới tính lui đủ điều, cuối cùng mới chợt cười nói : "Uổng Tử thành ta không vào được. Ta quen Trương Thang, các ngươi cũng quen hắn, hơn nữa lại quen cả ta. Chi bằng nhờ các ngươi chuyển lời vậy. Hai người giúp ta đi "Mời" Trương đại nhân nhé I“

"Hả ?I"

Quỷ đầu to chân chất không tỏ thái độ gì nhưng quỷ đầu nhỏ thì trong tích tắc đã tưng cao ba thước. Mặt mũi tái mét vì sợ, đầu lắc lia lắc lịa như trống bỏi, nó hét râm lên : "Không ! Không đi ! Có chết cũng không đi !"

"À I" Kiến Sầu thản nhiên liếc nhìn bọn chúng, giọng thốt ra lạnh lùng, thoắt sau thì liền đè tay xuống thanh kiếm bên không, sắc mặt vô tình, bảo : "Bằng như không chịu đi, ta giết quách các ngươi là xong."

Quỷ đầu to, quỷ đầu nhỏ : ??2??

Chuyện tới nước này sao chẳng khác dự đoán gì mấy vậy trời ?I
Bình Luận (0)
Comment