Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 465 - Chương 465 : Ai Tỉnh, Ai Điên ?

Chương 465 : Ai tỉnh, ai điên ? Chương 465 : Ai tỉnh, ai điên ?Chương 465 : Ai tỉnh, ai điên ?

Nói nào ngay, tuy quỷ đầu nhỏ cứ mở miệng ra là gọi Kiến Sầu ma đầu này ma đầu nọ, nhưng thực tình thì cũng chỉ là vì Cực Vực bị nàng phá hoại quá lớn nên mới thế, với lại đâu chỉ có mỗi mình nó thôi đâu, tất cả mọi người đều nói như vậy.

Song thực bụng quỷ đầu nhỏ lại không thấy Kiến Sầu là người xấu.

Lúc trước nhờ cứu được Kiến Sầu nên lợi lộc chẳng phải là đã ăn được cả đống rồi đó sao 2 Vì vậy tám mươi năm qua, tuy thấy Kiến Sầu là người rất đáng sợ nhưng quỷ đầu nhỏ lại chưa bao giờ nghĩ rằng nàng có thể làm gì mình.

Nào ngờ bây giờ tự nhiên lại nói năng như thế này !

Động một chút là giết quỷ a !

Quỷ đầu nhỏ lạnh toát cả người. Nó bất giác ôm chầm lấy quỷ đầu to bên cạnh, run rẩy kêu : "Đại, đại tôn, người làm vậy sao được ?"

"Không được hả ?"

Dĩ nhiên Kiến Sầu chỉ dọa chơi. Nàng chẳng phải là người thích giết chóc, nhưng tên tiểu quỷ này bụng dạ lươn lẹo hơi nhiều, không hù nó sợ thì nó không thật bụng làm việc. Vì vậy, sắc mặt vẫn đanh lại, nàng bảo : "Chính tự ngươi nói chết cũng không đi mà. Vậy thì chết xong rồi thì đúng là khỏi phải đi."

"Ta...

Muốn sống hay muốn chết ?

Chọn chết như thế này hay chết như thế kia... Bà mẹ nó, hồi đó không chết là không chết, chừa mạng đó để chết sau mới ác ! Có quỷ nào trên đời mà vì sống còn phải cúi đầu ăn nhục như thế này không đây 2

Người mạnh ta yếu, thôi cứ ngoan ngoãn quỳ gối cho xong.

Quỷ đầu nhỏ ức muốn khóc.

Nó nhìn nhìn khuôn mặt trơ trơ của Kiến Sầu, thấy nàng hoàn toàn chẳng có vẻ gì là nói chơi hay trêu chọc, kế lại ngó sang Khúc Chính Phong đứng bên cạnh thấy người cũng chẳng phải thứ lương thiện gì nốt, rốt cục đành cực kỳ thức thời cam lòng nhận mệnh. Ngay lập tức, cái mặt nó liền xun xoe toét ra cười, làm như trước đó chưa hề mở miệng từ chối qua lấy một câu : "Quỷ đầu nhỏ ta đối với Kiến Sầu đại tôn tận trung tận tâm, dĩ nhiên là dầu sôi lửa bỏng gì cũng nhảy vào, tuyệt không chối từ ! Họ Trương kia đã thấm vào đâu, đừng nói là mời Trương phán, dù đại tôn có mời tới các gia gia diêm vương đi nữa thì quỷ đầu nhỏ ta cũng nhất định ngắt đầu cầm tay giúp người mời các ngài ấy đến !"

Hay ! Mồm miệng lại dẻo quẹo như trước rồi.

Ngay lúc đó Kiến Sầu thật muốn rút lại đổi thành "Vậy thôi không mời Trương Thang nữa, chúng ta mời diêm vương Tần Nghiễm đi”, nhưng thấy quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ bộ dạng tội nghiệp hết sức nên rút cục không đành chơi ác, dọa sợ bọn chúng.

Nàng cười bảo : "Đừng lắm lời nữa, ta không có thời gian."

"Vậy đại tôn muốn nhắn gửi điều gì, tiểu nhân sẽ đi với Đại Đầu ra mười tám tầng địa ngục, vào thành tìm Trương đại nhân chuyển lời cho."

Nhận rõ tình hình trước mắt, quỷ đầu nhỏ hoàn toàn chẳng trông mong may mắn gì. Nó với quỷ đầu to vốn vì sợ Trương Thang giết người diệt khẩu nên mới ẩn thân chỗ này mấy chục năm trời, bây giờ phải dẫn xác tới trước mặt y đưa tin nên dĩ nhiên không cần phải trốn nữa, có đi ra ngoài cũng không thành vấn đề. Có điều nhìn thì hình như Kiến Sầu muốn nhắn gửi điều gì đó.

Khúc Chính Phong dĩ nhiên chẳng biết Trương Thang với Trương Canh là ai. Từ đầu chí cuối hắn đều im lặng đứng một bên lắng nghe, chỉ hiểu hiểu được là Trương Thang với Kiến Sầu quen nhau, hơn nữa cả hai còn từng làm chung một số chuyện, bây giờ người này là đại phán quan - tâm phúc số một - dưới quyền diêm vương Tần Nghiễm trong Bát phương diêm điện của Cực Vực.

Chuyện của Kiến Sầu thì cứ để tự nàng ấy xử lý.

Bây giờ hắn chỉ đứng nhìn chứ không xen miệng vào.

Kiến Sầu trâm ngâm một hồi, trong bụng muốn nói rất nhiều, nhưng nghĩ tới đủ thứ chuyện liên quan đến cái vị Trương đại nhân tạm có thể coi như người quen này thì rốt cục lại lắc lắc đầu rồi thôi.

Lúc ở cô đảo nhân gian Trương Thang là bề tôi quyên hành ngập trời, con người tuyệt chẳng phải hạng ngu xuẩn.

Nàng cười nhạt bảo quỷ đầu nhỏ : "Không cần nói gì nhiều, ngươi chỉ cần nói là ta - người quen của y - đã trở lại, giờ đang chờ gặp y ở mười tám tâng địa ngục này.

Chỉ đơn giản vậy thôi 2

Quỷ đầu nhỏ tròn mắt há hốc miệng ra nhìn. Nó chẳng hiểu nổi chỉ nói như vậy thôi thì có tác dụng gì, trong bụng thâm nghĩ nếu nó là Trương Thang thì chắc chắn sẽ chẳng hơi đâu đi rước phiền toái vào người làm gì cho mệt. Nhưng nghĩ là nghĩ thế thôi chứ nó chẳng dám nói ra miệng. Quỷ đầu nhỏ liền dè dặt cẩn thận nhìn Kiến Sầu lom lom, hỏi lại cho chắc : "Chỉ một câu đó thôi ?"

"Một câu đó thôi."

Kiến Sầu quả quyết khẳng định. Nàng phất phất tay ra ý có thể bắt đầu đi đưa tin được rồi, nhưng đến lúc cuối, sực nhớ tới chuyện gì đó lại liên bảo bọn chúng đứng lại.

"Khoan đã, những năm nay các ngươi trốn ở mười tám tầng địa ngục vậy không biết có tin tức gì về vị Vụ Trung Tiên trong Uổng Tử thành không ? Ông ta chắc là vẫn ở chỗ cũ chứ ?

"Chuyện này bọn ta không biết."

Dĩ nhiên rồi ! Vị Vụ Trung Tiên này năm đó tuy lợi hại nhưng những năm gần đây đều không có động tĩnh gì, quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ cũng chẳng là dân tai to mặt lớn, huống hồ ở mười tám tầng địa ngục, chỗ mà chim chẳng buồn ỉa này, chúng lại còn trốn cả mấy chục năm, hỏi gì cũng không biết là chuyện rất bình thường.

Song câu trả lời lại hoàn toàn nằm trong dự kiến của Kiến Sầu. Đối với vị đại năng Cực Vực này từ trước đến giờ nàng vẫn luôn thắc mắc phỏng đoán đủ điều, với lại qua chuyện năm đó lại từng chịu ơn người ta nhiều nên rốt cục vẫn quyết định thử một lần xem sao.

Kiến Sầu lấy một miếng ngọc giản ra rồi khẽ điểm đầu ngón tay lên.

Một quầng hào quang sáng trắng dìu dịu liền tuôn vào trong.

Sau đó, nàng đưa miếng ngọc giản cho quỷ đầu nhỏ bảo : "Gặp Trương Thang xong thì tới con hẻm cũ ngày trước trong Uổng Tử thành tìm xem xem thế nào. Nếu Vụ Trung Tiên tiền bối vẫn còn ở đó thì chuyển tấm giản này cho ông ấy giúp ta. Các chuyện phát sinh về sau không dính dáng gì tới hai ngươi nữa."

Quỷ đầu nhỏ tuy nghi trong bụng chuyến này đi gặp Trương Thang chưa chắc còn mạng để lại đi đưa tin tiếp cho lão đầu kia, nhưng Kiến Sầu đã xếp đặt đâu ra đó, nó chỉ đành biết nuốt lo vào lòng mà cầm lấy ngọc giản, đã vậy lại còn tò mò liếc mắt nhìn nhìn rồi mới cất đi, đoạn hỏi : "Giờ lên đường được chưa ?"

"Đi đi.”

Thời cơ không chờ người, dĩ nhiên sớm được chừng nào tốt chừng ấy, không nên lề mê.

Kiến Sầu gật đầu tỏ ý đã xong. Nàng nhìn hai tên tiểu quỷ một lớn một nhỏ ra khỏi cửa động, ánh mắt trông theo mãi cho đến khi chúng khuất bóng nơi cửa mười tám tâng địa ngục. Cả hai đi rôi Khúc Chính Phong mới mở miệng hỏi : "Vụ Trung Tiên là ai 2"

Thạch thất tôi tối âm u, duy ở cửa động là để lọt vào nơi đây một thứ ánh sáng lờ nhờ đặc biệt chỉ Cực Vực mới có; trong không gian lơ lửng bụi cỏ và bụi bặm, khí vị cổ xưa mục nát tràn ngập nơi nơi, căng đầy trong từng hơi thở.

Kiến Sầu ngẩn trông hồi lâu, mãi sau mới quay người lại.

Lúc Khúc Chính Phong hỏi câu kia, Kiến Sầu mày liễu thanh thanh hơi cau lại. Nàng ngần ngừ một lúc nhưng rồi cũng đáp : "Kiến Sầu cũng thật không biết thân phận thật sự của vị tiền bối này, song nếu ta đoán không lâm thì kiếm hoàng bệ hạ và người này chắc có lẽ cũng có liên quan với nhau."

"Liên quan 2”

Câu trả lời của Kiến Sầu làm Khúc Chính Phong hơi ngạc nhiên. Hắn nhíu mày chú mục nhìn nàng, nét mặt chợt toát ra khí tức sắc sảo, bén nhọn tựa như một thanh kiếm tuốt trần.

Nhưng Kiến Sầu lại bật cười : "Kể cho rõ ngọn ngành thì dài lắm..."

So với bầu trời trên vạn dặm ác thổ Cực Vực, bầu trời ở mười tám tầng địa ngục tối tăm u ám hơn, song lại vô cùng trống trải yên bình. Cỏ cỏ cây cây tàn tạ mênh mông, rừng chết lá khô chôn giấu hiểm nguy trùng trùng có từ tận thời hoang cổ, phế tích trâm mình ngủ vùi ẩn sâu trong lòng bao bí mật tàn khốc trường tồn cùng thời gian.

Quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ đã khuất bóng nơi xa.

Vùng trung tâm Cực Vực vạn dặm ác thổ, cát vàng sa mạc trải dài tít tắp, bình nguyên một miền mênh mông ngựa thỏa vó câu, mãi đến khi nơi chân trời mây đùn gió nổi thì hung hiểm mới rình rập tứ phía.

Ngoài quỷ môn quan trăm dặm, nhà cửa phòng ốc lô nhô.

Đây là nơi trú đóng của tu sĩ Thập Cửu Châu.

Đối với tu sĩ mà nói, tuy là đất Cực Vực nhưng việc dựng tạm nhà cửa phòng ốc cũng vô cùng đơn giản thuận tiện. Gần mười ngày giằng dai chiến sự trước quỷ môn quan nên phòng ốc cũng bắt đầu trở nên trùng trùng điệp điệp, trông vô cùng rộng lớn.

Lấy quỷ môn quan ngoài năm mươi dặm làm biên giới thì phía trong là Cực Vực ác thổ địa lực âm hoa cuồn cuộn, vô cùng tương phản với thiên địa linh khí ở phía ngoài.

Thiên địa linh khí thì chỉ riêng Thập Cửu Châu mới có.

Trận chiến này về bản chất là nhằm để giành lại quyền khống chế luân hồi mà Cực Vực đã mưu đoạt trước đó, song mấu chốt chế thắng cũng nằm ở tương quan lực lượng giữa thiên địa linh khí và địa lực âm hoa. Phàm các vùng bị tu sĩ Thập Cửu Châu chiếm cứ đều có thiết lập trận pháp liên thông với bên ngoài tạo đường cho thiên địa linh khí tràn vào, nhờ vậy mà dân dần đè ép lấn chiếm không gian địa lực âm hoa. Đối với tu sĩ chỉ chuyên dựa vào thiên địa linh khí để tu luyện, môi trường tác chiến như thế lại càng thuận lợi hơn nên dĩ nhiên cũng có thể xâm lấn không ngừng địa bàn quỷ tu Cực Vực.

Mặc dù vậy bây giờ bọn họ lại đang kẹt ở quỷ môn quan, chẳng làm sao tiến nổi được một bước.

Đông đảo tu sĩ đại năng nghĩ tới mà không khỏi thấy lo lắng.

Thân là đại phái trung vực căn cơ thâm hậu, vả lại trận chiến âm dương giới này cũng đã chuẩn bị cả mười một giáp nay, nên cả Nhai Sơn và Côn Ngô đều tự có người đặc trách mang theo khá nhiều pháp khí không gian có thể hóa thành động phủ. Đến nơi đây rồi thì cũng chẳng phải làm gì nhiều, chỉ cân đánh pháp quyết ném xuống đất một cái là có ngay động phủ, cái cao ngất sừng sững cái công phu tinh mỹ cứ thế liên tiếp mọc lên.

Đại điện nghị luận chiến trận lâm thời cũng là do pháp khí biến thành.

Lúc này, trong điện, Hoành Hư chân nhân đang đứng nhìn bản đồ Cực Vực phiêu phù trên không mà cau mày. Dĩ nhiên, tấn công mãi mà không xong như thế này tình hình đúng là không thể nào lạc quan nổi.

Nhưng Phù Đạo sơn nhân ngồi ở tít bên kia thì dường như chẳng lo lắng gì cả. Trước mặt lão là một cái mâm bạch ngọc to thật to, cứ nhìn bên trong thấy xương đùi gà chất chất chồng chồng thành một đống là đủ biết lão đã ngồi ở đây rất lâu mới được như thế.

Thoạt nhìn thì dường như xưa nay vẫn vậy.

Nhưng Hoành Hư chân nhân biết rõ là khác, có rất nhiều thứ đã chẳng còn được như trước nữa. Ở Minh Nhật Tinh Hải, từ khi Khúc Chính Phong đề nghị cùng đi với Kiến Sầu đến Tuyết Vực, lão đã thấy không bình thường, song lúc đó chuyện chẳng có gì to tát nên lão cũng ngầm đồng ý chứ không cản trở chút nào.

Ai ngờ cho đến mãi hôm nay...

Cực Vực và Thập Cửu Châu là hai giới âm dương khác biệt, ngày xưa khó thông tin liên lạc nhưng bây giờ thì cửa quỷ cực đông đã bị bọn họ phá bung, tin tức qua lại giữa hai giới tuy không thuận tiện như trước nhưng lại không phải là không thể biết được.

Cách đây nửa canh giờ, có người nói cho lão biết rằng tu sĩ Minh Nhật Tinh Hải với tu sĩ Nhai Sơn cùng tham gia đánh úp Tuyết Vực lúc trước đều đã tụ tập hết ở Nhai Sơn. Mà đại sư tỷ Kiến Sầu Nhai Sơn sau khi có mặt một lát ở đó thì lại biến mất vô ảnh vô tung cùng với Khúc Chính Phong. Chúng tu sĩ tụ tập kia, tất cả hình như cũng xuất phát đi đâu luôn rồi.

Thời điểm này quá nhạy cảm khiến Hoành Hư chân nhân không thể không nghi ngờ.

Lão nhìn chằm chằm bản đồ Cực Vực một hồi lâu rồi cuối cùng đành nhắm mắt, thở dài nói : "Ta với ông quen nhau ngàn năm có dư, nhưng việc xảy ra năm đó ở Cực Vực rút cục ông vẫn canh cánh trong lòng không tha mà cũng chẳng tin tưởng Côn Ngô ta nữa."

Tin tưởng 2

Tiện tay thẩy cái xương gà vừa gặm vào trong mâm xong, Phù Đạo sơn nhân liền chùi chùi tay vào bộ đạo bào lem luốc bẩn thỉu đến chẳng còn nhìn ra nổi màu sắc ban đầu trên người mình, sạch sẽ rồi mới ngẩng đầu lên nhìn Hoành Hư, giọng nói nghe không ra hỉ nộ : “Các anh linh đã khuất của Nhai Sơn ta ngàn người đều ở dưới mộ ngó trông. Ngay như sâu trong thâm tâm ta có muốn tin tưởng ông cũng còn chẳng dám."

Nhai Sơn - ngàn anh linh tu sĩ !

Hoành Hư chân nhân chợt cảm thấy áp lực to lớn ập xuống người; vì không biết Phù Đạo sơn nhân với Nhai Sơn đang bày trò gì sau lưng mình, hơn nữa theo dự đoán của chu thiên tinh thần đại trận, đại kiếp trăm năm của Côn Ngô lại sắp đến kỳ nên tâm lý lão nặng nề, khó lòng tránh khỏi nghỉ ky và nôn nóng.

Lão chầm chậm mở to mắt nhìn, trong đôi con ngươi thông thấu thiên cơ thường ngày chợt thoáng ánh lên một nét âm u hiếm thấy : "Phù Đạo, mười một giáp trước ta đã giải thích với ông rồi. Chuyện năm đó là tại ta không xem xét kỹ nên mới khiến Thân sư đệ phạm phải lỗi lớn, làm ảnh hưởng đến chiến cuộc, liên lụy Nhai Sơn. Bây giờ, lại đánh nhau ở âm dương giới lần nữa, chiến sự dằng dai khó định, còn ông thì thù xưa không bỏ, e rằng hai chúng ta kình nhau ám đấu đến mệt chết thôi ! Năm đó, người bên ta chỉ nghĩ lâm một lần mà phạm lỗi quá lớn, từ mười một giáp nay lương tâm cứ luôn cắn rứt không yên; không lẽ bây giờ Phù Đạo huynh cũng muốn đi theo vết xe đổ này, một lần nghĩ dại thành sai lầm tày đình ư ?"

"Một lần nghĩ dại hử ?"

Phù Đạo sơn nhân nghe ra trong giọng điệu của Hoành Hư chân nhân đúng là có cái chân thành khổ tâm vô cùng dồn nén, nhưng tới khi bốn tiếng "Một lần nghĩ dại" ngang nhiên lọt vào màng nhĩ thì thình lình chợt thấy nó chướng tai cực kỳ ! Lão không khỏi cười lạnh phất tay áo lớn giọng vặc lại I

"Hoành Hư ông thật đúng là "nghĩ dại" đơn giản như vậy thôi hả ?!"

Đúng như Hoành Hư chân nhân nói, hai người họ biết nhau đã quá lâu.

Phù Đạo sơn nhân xưa nay là người bộc trực nóng nảy, tính tình vốn gàn dở, thậm chí lên làm trưởng lão chấp pháp của Nhai Sơn rồi mà cũng chẳng thay đổi mảy may. Trong khi đó Hoành Hư chân nhân thì hỉ nộ không lộ, nhiều khi năm đó ngay cả sư tôn cũng chẳng nhìn thấu được suy nghĩ trong đầu lão. Thế mà Phù Đạo ông lại cho rằng mình hiểu người, về sau mới biết là ngu xuẩn !

Càng quen lâu lão càng thấy Hoành Hư bụng dạ khó lường !

"Thân Cửu Hàn sư đệ ông thiên phú hơn người, hậu sinh khả úy, sư tôn ông cũng rất thích. Nhưng trong trận chiến Âm Dương giới mười giáp trước hắn ta thế mà tim nghẹt mỡ heo*, dám đi hại Nhai Sơn ta !"

(* Nguyên văn "trư du mông tâm' : mỡ heo phủ tim, chỉ người làm việc hồ đồ, không phân biệt được đúng sai. Thành ngữ này bắt nguồn từ truyện Hồng Lâu Mộng. Ngoài ra, bạn nào đọc truyện Phong Thần sẽ biết Tỷ Can có trái tim bảy lỗ gọi là "thất khiếu linh lung tâm”, sau này thành thành ngữ ý chỉ người rất thông minh, có lương tâm.)

"Là hắn điên hay Hoành Hư ông điên hả ?!"

"Đầu tiên thì Thân Cửu Hàn, kế là Nhai Sơn, rồi tới Tạ Bất Thân đồ đệ của ông, đã vậy lại còn có đồ nhi Kiến Sầu của ta nữa ! Hoành Hư ơi là Hoành Hư, ta sợ rằng không phải ông chỉ nghĩ dại một lần, sai đi vạn dặm mà là nghĩ lần nào dại lần đó, thế mà còn chẳng biết hối cải !"

Dáng người gầy gò của lão căng cứng, khuôn mặt không nghiêm chỉnh bao giờ lúc này vì bức xúc mà đỏ ké lên, thần thái vừa uy nghiêm vừa phẫn nộ xưa nay chưa hề có !

Chẳng khác gì một ngọn núi lửa đang sắp sửa phun trào, không cách gì ngăn lại nổi !

Trấn áp nó càng lâu thì lúc bạo phát sẽ càng kinh khủng hơn nhiều ! Ánh mắt gườm gườm sắc nhọn, đây nào còn phải Phù Đạo sơn nhân mặc kệ sự đời ngày xưa ?!

Hoành Hư chân nhân nhìn thẳng Phù Đạo sơn nhân qua tấm bản đồ đang lơ lửng trên không giữa họ. Trong chớp mắt, bao thần thái cảm xúc lộ rõ ra trên mặt lão lúc nãy chợt biến mất, tựa hồ như đã chìm hết xuống đầm sâu âm u không đáy vậy.

Lão im lặng thật lâu, mắt nhìn chằm chằm Phù Đạo cũng thật lâu.

Làm thinh một hồi như vậy, đến lúc mở miệng lại thì giọng đã bình thản, tuyệt không chút bối rối : "Ta không điên. E rằng người điên là ông mới đúng."

"Ha ha ha ha...”

Phù Đạo sơn nhân nghe xong câu kia thì chợt bật cười ha hả, tựa hồ như thấy người ta bịt tai trộm chuông, như nghe thấy một chuyện vớ vẩn hoang đường nhất trên đời này. Lão cười đã xong thì nói liền ba tiếng : "Tốt ! Tốt I Tốt ! Thực đúng là quá tốt !"

Đoạn cũng chẳng nghị với sự gì, chỉ chắp tay sau lưng ngửa mặt cười lớn mà đi thẳng ra cửa.

Trong điện chỉ còn lại có một mình mình Hoành Hư chân nhân.

Lão ngẩng đầu nhìn lên trên cao. Nơi đây không gian thênh thang trống rỗng, tuyệt chẳng có Chu thiên tinh thần đại trận tính thiên cơ như trong đại điện Chư Thiên của Côn Ngô, song gân một trăm năm nay đại trận này đã trở thành cái bóng đen ngòm nặng nề trong tâm tưởng lão.

Tạ Bất Thần trở vê đúng vào lúc Phù Đạo sơn nhân vừa cười vừa đi ra cửa. Y vốn định hành lễ nhưng lão đi quá nhanh nên chẳng kịp. Vì vậy lúc vào điện, Tạ Bất Thần đã nhạy cảm đoán đoán ra. Tức thì tâm trạng thu liễm, y cúi người hành lễ : "Đệ tử bái kiến sư tôn, nghe nói sư tôn có việc sai khiến nên tới nghe lệnh."

Hoành Hư chân nhân nghe giọng y nhưng mãi một hồi sau mới quay đầu lại. Sắc mặt đã trở lại bình thường như không, lão nói : "Tình hình chiến trận ở quỷ môn quan dẳằng dai, để lâu thua thiệt rất lớn, Thập Cửu Châu ta sẽ tổn hại vô ích. Vì vậy sư tôn đã bàn qua với những người khác xong. Ta muốn con chỉ huy một đội nhân mã, nghĩ cách bọc hậu quỷ môn quan, thám thính xem tình hình thế nào. Quan trọng nhất là chỗ lập vọng đài phải dò xét cho rõ. Chỉ cần biết cái đài này ở đâu thì sau này tái chiến sẽ là làm chơi ăn thật."

Vọng đài chính là từ cách gọi "Liễu vọng đài" mà ra. Nó vốn là một cái đài dùng để quan sát từ trên cao. Ở tu giới, vì có linh thức và trận pháp nên vọng đài không cần phải dựng cao hơn mặt đất, song bởi vì cũng có chung công dụng là canh gác và quan sát nên vẫn giữ tên y như theo lối xưa.

Mà vọng đài của Cực Vực lại có chỗ rất đặc biệt. Tòa nào cũng có thể điều tiết và kiểm soát địa lực âm hoa dưới lòng đất. Nếu có thể loại được vọng đài thì thiên địa linh khí của Thập Cửu Châu sẽ tràn vào, lúc lâm trận sẽ chiếm lợi thế vô cùng lớn.

Tất nhiên Tạ Bất Thần hiểu được lợi hại trong đó. Thần sắc trong mắt hơi động, nhưng dáng vẻ vẫn lạnh lùng như thường, y đáp : "Đệ tử lĩnh mệnh. Sư tôn nếu không còn gì khác phân phó, đệ tử xin phép cáo lui, kiểm kê nhân mã, xuất phát lập tức."

"Ừ, con đi đi."

Hoành Hư chân nhân gật gật đầu. Đến khi Tạ Bất Thân khom người hành lễ thối lui, lão lại nhìn lại y thì trong đôi mắt điềm tĩnh trải đời chợt lóe lên một vẻ gì đó. Lão giơ tay ra vỗ lên vai y một cái, cái mặt vô cảm cười cười : "Con đúng là hậu sinh khả úy, trò giỏi hơn thây. Tương lai Côn Ngô sẽ phải cần đến con chấp chưởng. Vì vậy lần này hành tẩu nhớ cẩn thận đấy."

Tạ Bất Thần con người vốn lạnh lùng, tuy đã bái nhập Côn Ngô rồi nhưng trước sau vẫn luôn lãnh đạm như thường, về phần tình cảm thầy trò với Hoành Hư chân nhân thì thực ra có cũng được mà không có cũng không Sao.

Dù sao y đã từng giết người yêu quý nhất đời mình, những người khác thật chẳng đáng phải bận tâm.

Bây giờ tự nhiên Hoành Hư chân nhân lại đột ngột ân cần như vậy, y thấy không được quen cho lắm. Hơn nữa...

Dù gì năm xưa đã từng mang thân là Tam công tử phủ Tạ hầu ở cô đảo nhân gian, người kết giao đều thuộc lớp quyên quý, đối với những chuyện như thế này, kẻ mưu trí đầy mình như y dĩ nhiên vô cùng nhạy cảm.

Vì vậy, mặt tịnh không hỉ sắc, tựa hồ như chẳng hề nghe thấy câu nói kia, sau một lúc im lặng, Tạ Bất Thần cụp mắt đáp : "Sư tôn hậu vọng, đệ tử thực không dám nhận, nguyện chuyến này sẽ không phụ lòng mong mỏi của sư tôn"

Hoành Hư chân nhân lúc này mới rút tay ra, nhìn y lui ra ngoài.

Mãi đến khi bóng người đã khuất hẳn, lão mới nhìn lên bản địa đồ Cực Vực trước mặt, miệng châm chậm mấp ma mấp máy tựa như thầm thì lặp lại từng chữ một những câu mà chính lão vừa nói lúc nãy.

"Hậu sinh khả úy, trò giỏi hơn thầy."

"Đại kiếp !"

"Nó, sẽ thay thế ta..."
Bình Luận (0)
Comment