Chương 466 : Buồn ngủ gặp chiếu manh
Chương 466 : Buồn ngủ gặp chiếu manhChương 466 : Buồn ngủ gặp chiếu manh
"Ông ta thực lực kinh người, hơn nữa lại có khả năng phân ly thân hồn, thực lực ít nhất phải là hữu giới. Vả lại chính kiếm hoàng bệ hạ cũng đã từng tới ẩn giới Thanh Phong Am rồi, vậy không biết ngài còn nhớ tới đủ thứ tượng đá ở trong đó không ?”
"Lấy đá làm vạn vật. Đá không chỉ có hình mà thậm chí còn có linh."
"Người ta đồn rằng Bất Ngữ thượng nhân phi thăng khoảng hơn mười giáp trước. Lúc đó trận chiến Âm dương giới chưa nổ ra, tu sĩ mà còn thần hồn là vẫn vào được luân hồi. Hồi đi ẩn giới ta vẫn còn mới ở kim đan, mà kiếm hoàng bệ hạ lúc vào trong tra xét thì đã là nguyên anh đệ nhất rồi, ngài chắc cũng để ý đến mối liên quan giữa Bất Ngữ thượng nhân và tâm ma của ông †a chứ ?”
Ở mười tám tầng địa ngục, trong gian thạch thất nằm giữa một vùng hoang phế của tiên dân thời viễn cổ, Kiến Sầu liền nhất nhất kể lại chuyện mình đã tiếp xúc với Vụ Trung Tiên trong con hẻm cũ kỹ ở Uổng Tử Thành ngày xưa ra sao, sau đó lại so sánh với hiểu biết trong ẩn giới Thanh Phong Am trước đó mà hỏi đến chuyện tâm ma.
Rốt cục người phi thăng là Bất Ngữ thượng nhân hay tâm ma của lão ?
Ngày đó, trong con đường Ý trịch trục, cái xác nằm trong bức tượng nọ rốt rục là người nào khác hay thật ra nó chính là Bất Ngữ thượng nhân ?
Sâu trong thâm tâm Kiến Sầu lúc nào cũng mơ hồ nghĩ đến tình huống đáng sợ này. Còn Khúc Chính Phong ở ẩn giới Thanh Phong Am đúng là đã từng gặp qua, bây giờ nghĩ kỹ lại mà nói thì hắn quả có chút đầu dây mối nhợ với Bất Ngữ thượng nhân thật. Nhất là Cửu khúc hà đồ.
So với sự dè dặt không dám chắc của Kiến Sầu, đối với chuyện tâm ma của Bất Ngữ thượng nhân, Khúc Chính Phong biết được nhiều hơn, và cũng rõ ràng hơn. Vì vậy trâm ngâm một hồi, hắn mới nhìn nàng nói : "Mặc dù người đời bảo Bất Ngữ thượng nhân đã phi thăng nhưng cô thì cô nghi rằng thật ra đó là tâm ma của ông ta mới đúng. Trước khi trận chiến Âm dương giới nổ ra, Bất Ngữ thượng nhân thực sự đã thua dưới tay tâm ma mà chết từ lâu rồi. Sau đó vì luân hồi bị diệt nên tuy xuống Cực Vực nhưng ông ta lại không vào luân hồi. Mà người này hiện giờ chính là Vụ Trung Tiên sống trong Uổng Tử thành. Vậy có đúng không ?”
Khúc Chính Phong nói một tràng thản nhiên đều đều nhưng nội dung lại thực kinh thiên động địa !
Nếu có ai khác nghe được e rằng phải sợ đến tròn mắt há hốc cả miệng ra l
Dù sao vào lúc giao thời giữa thượng cổ và kim cổ, Bất Ngữ thượng nhân cũng chính là vị đại năng thông thiên triệt địa thứ ba, xếp sau Lục Diệp lão tổ Tỉnh Hải và Bát Cực đạo tôn Côn Ngô, đồng thời cũng là kẻ thứ ba nắm giữ "Cửu khúc hà đồ', hơn nữa còn trở thành truyên kỳ phi thăng lên thượng khư tiên giới trong miệng người đời.
Hôm nay trong gian thạch thất này hai người họ vậy mà lại nói ông ta đã chết từ lâu !
Kiến Sầu lặng lẽ liếc mắt quan sát sắc mặt Khúc Chính Phong nhưng lại thấy trong đó cũng chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên khác thường mà trái lại lại còn vô cùng lý trí, bởi vậy nghĩ kỹ một chút thì liên nhận ra chuyện tâm ma hắn đã biết từ lâu.
Còn chuyện về Vụ Trung Tiên trong Uổng Tử thành thì chưa thể biết chắc được.
Nàng ngẩng đầu ngắm những đường nét nguệch ngoạc mà tiên dân thời viễn cổ đã vẽ lên các vách đá xung quanh, giọng nói đượm chút mông lung buồn buồn : "Đúng là ta nghi như vậy. Sở dĩ thế là bởi vì còn do Phiên Thiên ấn nữa, cho nên đối với chuyện này cũng gần như tin chắc đến tám phần mười. Song Bất Ngữ thượng nhân năm đó lại bị Thập Cửu Châu xem như ma đầu tuyệt thế. Ông ta chiếm cứ Minh Nhật Tinh Hải, giết tu sĩ không biết bao nhiêu mà kể. Bây giờ người thì đã ở Cực Vực nhiều năm nhưng không biết là sẽ đứng về bên nào. Nếu chúng ta mở lời, ông ta có chịu ra mặt giúp hay không đây...
Người ta đại năng tu vi ít nhất cũng tới hữu giới. Mười một giáp trước hoàn toàn không có tin tức gì về việc Vụ Trung Tiên đã từng tham gia chiến trận Âm dương giới. Bây giờ nếu có thể xin ông ta giúp đỡ được thì Thập Cửu Châu nhất định sẽ như hổ mọc thêm cánh.
Nhưng nói gì thì nói ngay chính nàng cũng tự biết điều này chỉ là hy vọng hết sức xa vời. Dù sao nếu mười một giáp trước chưa từng tham gia, rồi mười một giáp sau lại phá lệ, điều này dường như không được thực tế cho lắm. Cái lý nó đơn giản như vậy, Kiến Sầu hiểu mà Khúc Chính Phong cũng hiểu. Nhưng dù chẳng mấy hy vọng, nàng vẫn nhờ hai tên tiểu quỷ kia đưa tin.
Khúc Chính Phong thì lại chẳng mấy lo lắng. Hắn bật cười nói : "Làm thì cũng đã làm rồi. Thành hay bại ta với cô đều không thể quyết định được. Mà đáng lẽ ra có lo thì phải lo cho hai tên tiểu quỷ cô sai đi truyền tin mới đúng chứ ?'
"Tụi nó 2"
Kiến Sầu liếc mắt nhìn Khúc Chính Phong. Hắn liền bảo : "Hai đứa kia nhát như chuột, lén lén lút lút, đã vậy tâm địa còn bất chánh. Theo cách nói chuyện thì vì trước đó có dính líu với cô nên cái vị Trương đại nhân đại phán quan kia muốn giết chúng diệt khẩu. Đi đưa tin sợ là nguy hiểm đầy mình bởi con người ta thường thích tránh hại tìm lợi. Chúng dù đồng ý thật nhưng ra khỏi mười tám tầng địa ngục này e rằng cũng chưa chắc sẽ giúp cô đưa tin được."
Hóa ra là hắn lo điều này.
Kiến Sầu nhếch môi cười, thần sắc ánh lên tiếu ý nhàn nhạt, song lúc mở miệng đáp lại thì không khỏi nhớ tới Trương Thang.
Con người này vừa là quyền thần vừa là ác quan đích thực. Năm đó trong triều đình Đại Hạ ở cô đảo nhân gian, y phong quang hiển hách một thời, quyền hành đầy mình, nói một không hai, thực đúng là cây đao sắc bén nhất trong tay thượng cấp. Nói xét nhà diệt tộc là xét nhà diệt tộc, ngay như phủ Tạ hầu căn cơ thâm hậu mà cũng phải đổ dưới tay y.
Nghĩ cho kỹ thì người này tài năng quả thực kinh hồn. Người có tội phải chết, nhưng người vô tội y cũng hạ thủ được. Luận về hai chữ "Tàn nhẫn", so ra y chẳng thua Tạ Bất Thần là mấy.
Dựa vào tính cách Trương Thang mà xét thì quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ là cái họa ngầm. Y mà giết được thì chắc chắn sẽ giết. Còn lần này, nàng dám phái hai tên tiểu quỷ nhát như chuột kia đi đưa tin mà trong bụng không sợ là cũng bởi vì biết xét tính tình con người y.
Hai đứa tiểu quỷ kia năm thì mười họa mới lộ mặt, Trương Thang không phát hiện ra cũng là chuyện bình thường. Nhưng lần này, sau một thời gian dài vắng mặt, chúng bỏ chỗ tị nạn mà xuất đầu lộ diện ở Uổng Tử thành thì y làm sao sẽ lại chẳng biết 2
Vì vậy hai tên tiểu quỷ kia cứ ngoan ngoãn đi đưa tin thì tất nhiên là tốt, nếu lén chuồn đi nàng cũng không ngại, vì dù sao Trương Thang còn đáng sợ hơn nàng nhiều.
"Không gặp trục trặc gì đâu."
Gạt mọi suy nghĩ lan man sang một bên, cuối cùng Kiến Sâu cũng đáp lại Khúc Chính Phong theo như dự đoán của mình trước đó. Nhưng nàng càng trầm lặng bình thản như thế thì lòng hiếu kỳ trong hắn lại càng nặng : "Theo như lời ba người đã nói trước đó thì kẻ này sợ là chẳng phải hạng dễ bảo. Cô sai hai tên tiểu quỷ đi truyền lời, y nghe được chắc chắn sẽ tới gặp, thậm chí còn đứng cả về phía Thập Cửu Châu chúng ta ư ?
Y dĩ nhiên sẽ tới.
Trương Thang là ai chứ 2? Tình hình lợi hại ra sao, y hẳn phải thấy rất rõ.
Vả lại...
Sâu trong đáy mắt nàng chợt ánh lên một tia nhìn láu lỉnh hiếm thấy, song trên chót mày liễu thanh thanh hơi nhướng lên kia thì lại ân ẩn toát ra một vẻ quyết đoán đến gần như lạnh lùng : "Trừ ta ra y không còn cách nào khác."
Tự tin cực lớn.
Xem ra trước khi sai hai tên tiểu quỷ kia đưa tin, nàng đã tính trước hết cả rồi.
Khúc Chính Phong không khỏi nhớ tới cái câu nàng nói "Cứ coi như đây là địa bàn của ta" lúc mới đặt chân xuống giới này, sau khi hiện thân trong mười tám tầng địa ngục. Thoạt nghe thì tưởng đâu nàng bông lơn cho vui nhưng đến giờ mới thấy đúng là chẳng nói ngoa chút nào.
Chuyện phiếm về Vụ Trung Tiên rồi kế đến lại bắt qua Trương Thang xong thì cũng không còn điều gì khác để giãi bày, vì vậy hai người bèn tranh thủ thời gian bàn với nhau vê những chuyện quan trọng trước mắt. Có đôi khi may mắn cũng một phần của thực lực.
Nếu truyền tống một cái mà tới được mười tám tầng địa ngục liền, không lọt trúng ngay xuống một đám quỷ tu Cực Vực thì may mắn coi như rất thường. Nhưng đằng này bọn họ không những không chỉ truyền tống tới nơi mà còn chẳng gặp nguy hiểm gì, đã vậy trời xui đất khiến làm sao lại gặp hai tên tiểu quỷ, đến được một chỗ mà thường khó có ai phát hiện ra.
Khởi đầu như thế này thì gân như quá hoàn mỹ.
Vì giữa Thập Cửu Châu và Cực Vực có trận tuyến quy tắc ngăn cách, hơn nữa còn bị Thích thiên tạo hóa trận cản trở nên việc truyên tin cực kỳ khó khăn, thế nên lần này hành động bí mật, không để ai biết đúng là có chút mạo hiểm.
Kiến Sầu và Khúc Chính Phong là hai đại năng xung phong vào Cực Vực trước tiên. Hai canh giờ sau, nếu mệnh bài của họ ở Thập Cửu Châu không vỡ thì tu sĩ Nhai Sơn - Tinh Hải hai bên cũng sẽ theo vào qua kính Di Thiên. Nói cách khác, trong vòng hai canh giờ này, hai người họ phải bình yên vô sự, không những vậy phụ cận quanh địa điểm truyên tống phải bảo đảm an toàn, tuyệt không có gì nguy hiểm cho đại bộ phận tu sĩ đổ bộ xuống. Ngoài ra, bọn họ cũng phải tìm cho được một nơi ở phù hợp.
Hiện giờ, cả hai đều bình yên vô sự, chỗ ẩn thân cũng đã giải quyết xong, chỉ còn mỗi việc phải đi ra ngoài xem xem quanh quanh địa điểm truyên tống này có gì nguy hiểm hay không nữa mà thôi.
Cách đây mười một giáp, vì đã từng trải qua trận chiến Âm dương giới nên người Thập Cửu Châu biết rất rõ Cực Vực hung hiểm, không thể nào bắt được thiên địa linh khí. Nhưng nếu trên người tu sĩ lại có linh khí tích trữ sẵn thì vẫn có thể sử dụng như thường, hoàn toàn không gặp bất kỳ trở ngại gì.
Điều này cũng y như trữ nước vào bình khi đi sa mạc vậy. Nước tự có thì dùng còn thì không cách nào từ ngoài bổ sung thêm vào được. Năm đó, Kiến Sầu rớt xuống Cực Vực mà không thể nào vận dụng nổi linh địa linh khí là vì đánh trận ấy với Tạ Bất Thần trong ẩn giới Thanh Phong Am sức lực tiêu hao quá lớn. Hơn nữa, nàng lại còn phá giới mà đến nên rốt cục gần như thành dầu hết đèn tắt. Về sau tuy lại sức và không những vậy lại còn được Vụ Trung Tiên giúp phân ly thân hồn nhưng cảnh giới còn chưa tới nguyên anh nên chỉ có thể tu hồn theo cách tu của quỷ tu Cực Vực; mặc dù trong túi càn khôn có linh thạch đấy nhưng tuyệt không cần phải dùng đến.
Song lần này tu sĩ từ Thập Cửu Châu tới sẽ không gặp tình trạng thiếu thốn như nàng. Nhai Sơn với Tinh Hải dĩ nhiên biết rất rõ tình hình Cực Vực nên chắc chắn là sẽ mang đủ linh thạch, việc tôn trữ một số lượng lớn để dùng cho kháng chiến trường kỳ hẳn đã an bài từ lâu.
Còn về phần kiếm hoàng Minh Nhật Tinh Hải Khúc Chính Phong thì càng không cần phải lo. Huống chi Kiến Sầu nhớ rất rõ sau khi pháp vương Bảo Ấn của Tân Mật Tuyết Vực bỏ mạng, ấn Hậu Thổ vốn thuộc về lão liền rơi vào tay của Khúc Chính Phong ngay.
Mà ấn Hậu Thổ thì lại có thể trừ được địa lực âm hoa Cực Vực. Chỉ bấy nhiêu đó là đủ biết Khúc Chính Phong sau tới Cực Vực tuyệt sẽ không yếu nhược mà trái lại còn mạnh hơn trước gấp nhiều lần !
Vì vậy bây giờ sau khi bàn bạc xong xuôi, hai người liền chia nhau hành động. Khúc Chính Phong ra ngoài thạch thất, kiểm tra diệt trừ nguy hiểm quanh địa điểm truyên tống, kế đó dưới tế đàn sẽ bố trí một trận pháp truyên tống mới thông đến thạch thất. Còn Kiến Sầu thì ở lại trong này, chế một tấm lệnh bài bằng ngọc xanh ấn lên vách đá.
Ngay lập tức một nguồn lực không gian liền cuồn cuộn tuôn ra. Nhờ tác động trực tiếp lên pháp khí mà chớp mắt nó đã biến gian thạch thất nhỏ hẹp thành một động phủ khổng lồ có thể chứa được cả ngàn người. Ở chính giữa động còn có bình đài rộng lớn, hình dạng giống y như đỉnh Linh Chiếu.
Thật chẳng khác gì bứng nguyên cả dãy Nhai Sơn hùng vĩ đặt vào.
Làm xong nàng lập trận pháp sao cho phù hợp với tế đàn, kế đó lại ra cửa động phía sau tra xét kỹ lưỡng tình hình quanh chỗ phế khư này một lần, sau khi thấy không có sai sót bất trắc gì thì mới trở lại thạch thất.
Đến lúc này Khúc Chính Phong cũng vừa làm xong phần việc kiểm tra của mình, nhưng khi quay lại thạch thất thì lại chẳng phải vác xác về một mình.
"Bịch Ị
Vừa giơ tay quăng đùng một cái thì hai tên quỷ tu đã lăn kênh ra đất : Một nam một nữ, người trắng kẻ đen, phục sức trông khá đặc biệt.
Kiến Sầu từng phải nán lại Cực Vực rất lâu nên quỷ tu trong thập đại quỷ tộc ra sao đều đã thấy qua, bây giờ chỉ cần liếc mắt nhìn là nhận ra ngay : "Quỷ tu tộc Vô Thường ?"
Cả hai tên quỷ đều mất ý thức nằm xỉu trên đất. Nam tu mặc bạch bào, tóc sau đầu buộc lại bằng một dải băng gấm, mặt mũi tuy anh tuấn nhưng trong thần sắc lại ẩn ẩn toát ra chút tà khí bợt bạc yếu đuối. Nữ quỷ thì xiêm y đen tuyền, trên vạt áo có thêu họa tiết xương cốt khô lâu đỏ sậm; ngũ quan sắc sảo, kiều diễm mà lẳng lơ; búi tóc trên đầu cài nghiêng nghiêng một cây trâm lưu ly năm màu đỏ rực.
Tu vi cũng không cao, chỉ tới ngọc niết, tương đương với nguyên anh trên Thập Cửu Châu.
Hai tên này rõ ràng là thua dưới tay Khúc Chính Phong, bị hắn hạ cấm chế, nhiều khi ngay chính bản thân chúng còn chẳng biết mình bị cái gì.
Kiến Sầu có thể nhận ra đây là người của tộc Vô Thường thì dĩ nhiên Khúc Chính Phong cũng biết. Hắn nói : "Lúc nãy đi kiểm tra tình hình trong mười tám tầng địa ngục xong thì khéo làm sao mà lại gặp hai tên quỷ xấu số này. Bọn chúng lúc đó đang bàn luận về chuyện chiêu mộ quỷ binh địa ngục, trông có vẻ giống như hai tên đầu lĩnh cấp thấp vậy, cho nên ta mới bắt về, sưu hồn thử xem sao."
Đến cảnh giới hiện tại của hai người thì vận dụng thuật sưu hồn vô cùng dễ dàng.
Kiến Sầu thấy Khúc Chính Phong nói rất vắn tắt, song những tin tức quan trọng cần biết thì cũng đã biết rồi, từ giờ cho đến lúc người bên Thập Cửu Châu truyên tống tới vẫn còn hai khắc nữa, như vậy vẫn đủ thời gian. Cho nên nàng cũng chẳng nói nhiều, ngón tay liền điểm xuống mi tâm của nữ tu yêu diễm kia rồi triển khai thuật sưu hồn.
Khúc Chính Phong thì điểm ngón sưu hồn tên nam tu nọ.
Chỉ chưa đầy nửa khắc người trước người sau đã xong việc; mọi thứ trong trí nhớ của chúng cả hai đều nắm rõ.
Lúc thu tay lại, bọn họ chẳng hẹn mà chợt nhìn nhau.
Kiến Sầu biết Khúc Chính Phong đang nghĩ gì mà hắn thì cũng biết nàng nghĩ gì, vì vậy mới cười nói : "Đang buồn ngủ thì tự nhiên có người mang ngay chiếu manh tới. Đây đúng là dịp may khó có."
Ánh mắt Khúc Chính Phong rơi xuống người nam tu kia vậy mà lại chẳng có vẻ gì khác thường.
Kiến Sầu nhìn chằm chằm gương mặt diêm dúa lòe loẹt của nữ tu nọ, kế lại nhớ đến bao thói lẳng lơ của ả thấy được trong lúc sưu hồn thì không khỏi giơ tay lên sờ sờ mặt mình, thoáng chốc bỗng thấy đau cả đầu, rốt cục chịu chẳng nổi mà nhăn nhăn mày. Tâm tình nhất thời khó nói nên lời. "Ta chỉ sợ không biết diễn sao cho giống nữ tu này..."