Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 467 - Chương 467 : Đại Sư Tỷ Mơ Mộng Hão Huyền

Chương 467 : Đại sư tỷ mơ mộng hão huyền Chương 467 : Đại sư tỷ mơ mộng hão huyềnChương 467 : Đại sư tỷ mơ mộng hão huyền

Nữ tu tộc Vô Thường mà Khúc Chính Phong bắt về tên Liên Chiếu, tu vi ngọc niết trung kỳ, trong thập đại quỷ tộc tính ra cũng chỉ là một cao thủ thường thường bậc trung, so trên toàn Cực Vực mà nói thì dĩ nhiên chẳng phải là nhân vật quan trọng gì.

Nhưng cô ả thế mà lại khá nổi danh trong thập đại quỷ tộc.

Nhất là trong giới nữ tu của thập đại quỷ tộc.

Song danh tiếng này lại không do tu vi bản thân bình bình, cũng chẳng phải bắt nguồn từ lai lịch tâm thường mà là có được nhờ...

Sắc đẹp.

Nam tu khắp chốn có rất nhiều người ái mộ vẻ quyến rũ của ả, trong khi đó giới nữ tu lại khinh ả phóng đãng buông thả. Nghe đồn trong thập đại quỷ tộc đã có khá nhiều người nổi danh thuộc lớp hậu bối trẻ tuổi từng đi lại thân mật với ả rồi, thậm chí ngay cả các bậc trưởng lão cao tâng cũng có khuynh hướng "quý mến" chứ chẳng phải vừa.

Tên gọi Liên Chiếu nhưng hành xử thì chuyên gây toàn những chuyện hết sức phong lưu.

Mà làm người thì kiêu ngạo hống hách, đi đâu cũng hay ỷ thế hiếp đáp kẻ khác, ngay chính tại bản tộc tộc Vô Thường xích mích thù oán còn kết cả nùi huống hồ chỉ là trong toàn thập đại quỷ tộc.

Lúc cao hứng thì mặt mày tươi rói với người ta, đến khi mất hứng thì ngay cả liếc mắt nhìn một cái cũng chẳng thèm liếc.

Hoa nở một đóa rực rỡ như rặng mây đỏ, mày rủ mắt chau ý tứ thẹn thùng vậy thôi nhưng ấy thế mà lại khiến không biết bao nhiêu người phải điên đảo thân hồn. Đây đúng là một tay chơi cừ khôi, giỏi hý lộng lòng người, nhất là bốn cợt tim chàng thì không ai bằng.

Những mặt khác ra sao không kể, chỉ kể riêng về khoản phong tình thì cứ nhìn đủ màn diễm dã ướt át từ ký ức của Liên Chiếu là Kiến Sầu đã thấy người dan díu thân mật dưới váy ả nhiều không đếm hết. Có người bị dụ cho vào tròng cho đã rồi bị ả giở chứng hắt hủi, vì vậy cứ khổ sở cầu tình mãi mà chẳng được. Có khi thì nhân duyên nhỏ nhoi tựa sương mai, hoan hảo một trận xong là anh đi đường anh, tôi đi đường tôi. Dĩ nhiên trong số đó cũng có cả những người thành chấp niệm, ả bỏ không biết bao nhiêu là tuyệt kỹ vốn liếng mà chẳng bao giờ quyến rũ được...

Ví dụ như Lệ Hàn tộc Quỷ vương.

Từ trí nhớ ả Kiến Sầu vừa mới nhìn đã biết ngay gã Lệ Hàn này chính là Phó Triêu Sinh giả dạng. Nhất thời trong bụng cũng thấy tiếc cho nữ tu này tìm sai người, vì dù sao Phó Triêu Sinh đâu có hiểu thế thái nhân tình. Nếu hắn giải mã được mấy cái trò tình câu dụ bóng gió của ả thì đó mới đúng là gặp quỷ.

Nói tóm lại, Liên Chiếu hoàn toàn là một nữ tu cực kỳ có cá tính, làm chuyện gì cũng khác người. Cách ả ta đối nhân xử thế đúng sai ra sao Kiến Sầu cũng chẳng có thành kiến gì. Chỉ có điều khác người khác tính, nếu phải đội lốt một nữ tu như thế này thì hơi bị khó cho nàng.

Nam tu kia thì họ Tiêu, tên Danh Mưu, đồng tộc với Liên Chiếu. Bởi chết vì lao lúc ở cô đảo nhân gian nên ngũ quan dù rất anh tuấn song cái mùi bệnh hoạn vẫn ám mãi trên mặt chẳng tiêu, nhìn vào là cứ thấy u ám chán đời.

Mà trong tộc Vô Thường thì đây lại là một anh tài hiếm có. Hơn bốn mươi năm gần đây Tiêu Mưu mới nhập tộc, nhưng tu vi lại tăng vùn vụt đến ngang hàng với Liên Chiếu, vì thế mà trở thành mối nguy uy hiếp địa vị của ả trong lớp quỷ tu cùng thế hệ. Cũng vì vậy quanh năm suốt tháng ả đều hết sức tránh xa Tiêu Mưu, hai người cứ gặp mặt là chẳng mấy hòa thuận cho lắm.

Do sắp xếp của tộc Vô Thường nên lần này bọn họ mới đi chung với nhau, sau đó thì bị Khúc Chính Phong hạ thủ.

Thập Cửu Châu đánh quỷ môn quan, trận chiến Âm dương giới bùng nổ.

Cách đây tám ngày Bát phương diêm điện đã truyền nghiêm lệnh, đốc xúc các tộc chiêu mộ quỷ binh, ngay cả một số ác quỷ đang phải chịu hình trong mười tám tâng địa ngục cũng không ngoại lệ. Lúc sắp xếp sự vụ ở tầng địa ngục thứ mười tám thì tộc Vô Thường rút thăm bốc trúng. Vì vậy nên trưởng lão cấp trên mới phái Tiêu Mưu và Liên Chiếu cùng đi với nhau phụ trách việc chiêu mộ quỷ binh.

Bây giờ thì binh đã tuyển xong. Hai người bọn họ phải dẫn toàn bộ số quỷ chiêu mộ được đến chỗ đóng quân ở quỷ môn quan. Nhưng dĩ nhiên cả Tiêu Mưu lẫn Liên Chiếu đều hoàn toàn không ngờ rằng ở mười tám tầng địa ngục nơi mà quỷ tu tâm thường cũng khó lòng tới được này ấy thế mà tự nhiên lại có người sống chui ra. Đã vậy hắn lại còn có thể dễ dàng chế ngự cả hai, ném vào đây hai cái xác bất tỉnh nhân sự.

Khúc Chính Phong nói không sai. Đây quả đúng là cơ hội cực tốt.

Hiện giờ bọn họ đã sưu hồn hai tên quỷ tu này xong nên các chuyện liên quan đến chúng và một số sự vụ trong tộc Vô Thường đều rõ như lòng tay. Vả lại sau đó chúng còn phải đến chỗ đóng quân ở quỷ môn quan nữa. Cứ thử tưởng tượng mà xem, hai người bọn họ thần không biết quỷ không hay đội lốt Tiêu Mưu với Liên Chiếu dẫn quỷ binh đi đến đó, vậy thì sẽ thu được không biết bao nhiêu là tin tức hữu dụng.

Nhưng vấn đề là... Tính cách hai người hoàn toàn bất đồng, bắt chước cho giống cũng khó chứ chẳng chơi !

Kiến Sầu cứ vậy mà ngó Liên Chiếu đăm đăm. Ả ta dù bị quăng ngay đơ trên nên đất vậy mà trông cũng quyến rũ vạn phần, khó lòng tránh sao cho khỏi nghĩ quàng nghĩ xiên. Nàng nhìn từ phục sức trên đầu cho đến đôi chân trần trắng nõn có buộc chuỗi ngọc đỏ hồng của ả ta một hồi rồi rốt cục vẫn đành ngoái đầu vê phía Khúc Chính Phong nói : "Kiếm hoàng bệ hạ, việc này có nên...

"Có gì không được 2”

Sau khi sưu hồn xong, Khúc Chính Phong liền tự nhiên ngồi xổm xuống quan sát kỹ lưỡng các đặc điểm trên người Tiêu Mưu tộc quỷ Vô Thường, thậm chí cả khúc băng gấm trắng bạc buộc tóc của người ta hắn cũng tháo xuống xem. Nghe thấy giọng Kiến Sầu có vẻ ngần ngà ngần ngừ, Khúc Chính Phong không khỏi quay đầu nhìn, tự nhiên hỏi lại.

Kiến Sầu vốn định nói nữ tu này tính cách tiêu sái dị thường, phóng khoáng đến kinh hồn lạc phách, vả lại quan hệ với những người xung quanh, đặc biệt là nam giới, lại khá phức tạp. Nàng sợ thứ nhất là bắt chước không nổi, thứ hai là quan hệ phức tạp quá có khi sẽ ảnh hưởng đến mục đích do thám của hai người, dễ gây ra những phiền phức rắc rối không đáng có. Nhưng khi bị Khúc Chính Phong hỏi lại, không biết sao Kiến Sầu lại chẳng nói nổi nên lời.

Khúc Chính Phong chỉ sưu hồn Tiêu Mưu nên e rằng đối với đủ thứ bí mật trong lòng nữ tu này hắn chỉ nghe phong thanh mà thôi chứ chẳng tận mắt thấy, mà nàng thì lại không tiện giải thích cặn kẽ ngọn nghành.

Vì vậy nghe Khúc Chính Phong hỏi xong, Kiến Sầu cứ trầm ngâm mãi một hồi lâu, rốt cục rồi cũng chẳng nói tiếng nào. Hiện giờ cách hay hơn thì chẳng có trong khi đó cơ hội trước mắt lại vô cùng quan trọng nên tuyệt đối không thể bỏ qua.

Nàng vẫn chưa đến nỗi vì yêu ghét cá nhân mà làm hư toàn bộ đại cục.

Vì vậy chỉ đáp lại "Không có gì" rồi sau đó cũng cúi xuống lục đồ trên người nữ tu, từ phục sức trâm gài trên đầu cho đến pháp khí lệnh bài, tất cả đều không bỏ sót.

Xong việc thì cũng gân đến giờ.

Hai canh giờ trôi qua.

Kiến Sầu và Khúc Chính Phong nhốt đại hai tên quỷ tu trong hai gian phòng riêng, sau đó thì tới thạch thất, ra khu tế đàn ở bên ngoài để đón người.

Lúc trận pháp truyền tống của kính Di Thiên khởi động thì xem ra ở bên tầng địa ngục thứ mười tám này rất yên tĩnh, tiếng cũng không mà hào quang cũng chẳng, trong chớp mắt bóng người đã hiện ra trên tế đàn.

Kiến Sầu đứng ở kế bên, liếc mắt nhìn một cái đã thấy tiểu chồn được Phương Tiểu Tà bế trong tay.

Tiểu chồn vừa mới hiện ra trên tế đàn là cũng thấy Kiến Sầu ngay. Quen hơi quen thói, nó liên phóng "Vù” qua, bám cái chóc lên vai nàng.

Một đoàn này đều là tu sĩ Nhai Sơn cả. Mọi người thấy Kiến Sầu và Khúc Chính Phong thì định thi lễ nhưng lại bị hai người gạt ngang, vì vậy chỉ đành ra dấu chào hỏi ước lệ sơ sơ.

Một lát sau, trận pháp truyền tống lại khởi động lần nữa, tiếp tục chuyển người vào gian thạch thất được khuếch trương thành động phủ khổng lồ nơi đây. Tu sĩ hai bên đều là phần tử tinh nhuệ, vì vậy nên không đông người lắm. Hết thảy cộng lại có hơn tám trăm, cứ lần lượt truyền tống chừng mười lần, mất khoảng một khắc là xong.

Mọi người đều tê tựu hết trong gian thạch thất được cải tạo làm nơi trú đóng tạm thời.

Tình hình Cực Vực ra sao, trước khi tới đây bọn họ đều nắm khái quát. Còn tình hình mới và những điều đặc biệt trong tâng địa ngục thứ mười tám này thì Kiến Sầu và Khúc Chính Phong hiện đang phổ biến cho bọn họ biết.

Thứ nhất, nơi đây tạm thời an toàn;

Thứ nhì, không được manh động khinh xuất;

Thứ ba, phải chờ Trương Thang;

Thứ tư, Kiến Sầu và Khúc Chính Phong sẽ giả dạng trà trộn vào tộc Vô Thường, sau khi nghe ngóng được tình hình quỷ môn quan trong lòng địch ra sao thì sẽ mưu định kế sách, tất cả những người khác đều phải ở lại đây chờ lệnh.

Chúng tu sĩ dĩ nhiên không ai phản đối.

Việc kế tiếp là làm quen với nơi đóng quân, sắp xếp chỗ ở.

Đa số mọi người đều tham gia chiến trận Âm dương giới lần đầu nên ngoài hơi tò mò một chút ra thì còn cảm thấy vô cùng háo hức. Phương Tiểu Tà là ví dụ điển hình nhất. Hắn chẳng thèm nhìn đến chỗ ở mà cứ đứng ngó ngó nghiêng nghiêng ở cửa động.

Kiến Sầu biết tính tên tiểu bối này nên cũng không quản thúc hắn.

Quả đúng như đã nói từ trước, trưởng lão Thích Bá Viễn không tới mà ở lại Nhai Sơn. Người đến mười tám tầng địa ngục chuyến này là Hi Hòa, một vị trưởng lão khác của Nhai Sơn, tính tình hiền hòa.

Kiến Sầu nói chuyện với ông một lúc, chủ yếu là báo về việc Trương Thang.

Hai tên quỷ tu Tiêu Mưu và Liên Chiêu cho dịp may hiếm có. Kiến Sầu và Khúc Chính Phong đều chẳng biết sẽ mất bao lâu để do thám. Dĩ nhiên, sau khi nhận được tin của quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ, Trương Thang bao lâu sẽ đến bọn họ cũng không biết nốt.

Vì vậy cần phải sắp xếp trước cho tốt.

Lo nhất là Trương Thang tác phong ác quan thành thói, tính nết hách dịch, nàng sợ mọi người hiểu lầm, sinh chuyện xích mích cãi cọ mất hòa khí, làm hỏng mất chuyện lớn.

Kiến Sầu vừa nói, trưởng lão Hi Hòa liên biết nặng nhẹ, đáp ngay : "Xin đại sư tỷ yên tâm, nếu vị Trương phán đại nhân này đến, chúng tôi sẽ không dám xử tệ."

Đấn lúc này nàng mới thấy yên lòng.

Sau đó thì cùng giả dạng hóa trang với Khúc Chính Phong.

Vì người sống ở Cực Vực rất dễ gây chú ý, khó qua khỏi các chốt kiểm soát, vì vậy cả hai đều nhờ vào khả năng trên xuất khiếu của mình mà xuất khiếu nguyên thần luôn, thân xác thì đem giấu trong túi càn khôn mang theo bên người. Sau đó dưới dạng nguyên thần ai nấy đều mặc quần áo quỷ tu lấy được vào, chỉnh trang kỹ lưỡng mọi tiểu tiết rồi mới đi ra.

Vừa nhìn thấy chúng tu sĩ đều ngẩn người sững sờ, có cảm giác như lại làm quen hai người bọn họ lại một lần nữa.

Khúc Chính Phong thì không cần phải nói. Trước khi bỏ Nhai Sơn, hắn là một đại sư huynh ủ rũ chán chường, trong môn nói một là một, nói hai là hai, vô cùng có uy; sau khi bỏ Nhai Sơn thì trở thành kiếm hoàng Minh Nhật Tinh Hải mới, là bóng đen đè nặng trên đầu ngàn vạn tu sĩ, vì vậy mà càng uy nghiêm không thể tả.

Vậy mà bây giờ đùng một cái lại đi đội lốt một tên quỷ bệnh lao.

Trước mặc huyền bào đen tuyền thì bây giờ cả người thành trắng toát, tóc tai đang chải gọn gàng cũng bỏ xõa xuống, chỉ buộc hờ lại bằng một khúc băng gấm. Tuy vẫn chưa biến đổi hình dáng cho hoàn toàn giống với Tiêu Mưu, nhưng Khúc Chính Phong cũng mang cái mặt tái nhợt, nông nặc mùi bệnh hoạn, đi ra trình diện.

Đôi mắt điềm tĩnh nhiếp người giờ đã thành nội liễm thâm sâu.

Vừa biến thân một cái là đã hóa giống như đúc một bệnh công tử trông có vẻ hơi lầm lì quái gở !

Mà Kiến Sầu...

Kiến Sầu...

Lúc mọi người liếc mắt nhìn sang nàng thì đầu óc liền đánh "Keng" một cái. Lần đầu tiên trong đời những gì tận mục sở thị trước mặt thật giống như một cơn bão cuốn phăng mọi giác quan cảm xúc trong người, thậm chí ngay cả một câu cũng chẳng thốt nổi nên lời !

Rực rỡ !

Mà lạnh lùng !

Trong cái diễm lệ ấy thoạt đầu mới trông còn phảng phất nét lười nhác, quyến rũ đến hút hồn hồi nào không hay, mà nhìn lại lần nữa thì băng tuyết sừng sững, lãnh đạm thờ ơ cực kỳ. Bộ trường bào nguyệt sắc quen thuộc lúc trước giờ chẳng thấy đâu, thay vào đó là một chiếc áo đen rộng, lộng lẫy mà oai nghiêm. Họa tiết xương cốt khô lâu đỏ sậm thêu trên đường viền nhìn chẳng thấy kinh mà trái lại lại toát ra một nét gì đó quyến rũ một cách lạ lùng.

Mày liễu nét chì thanh thoát, môi hông phơn phớt điểm son.

Làn da trắng nõn nổi bật trên nền áo đen, trông tựa tuyết ngọc lấp lánh dưới ánh mặt trời, dịu dàng vũ mị; chân trân khẽ nhón, lắc ngọc đỏ hồng hờ hững trên mắt cá chân xinh xinh, lưu quang bắt sáng lấp la lấp lánh nhìn đến là câu hồn nhiếp phách.

Phương Tiểu Tà thiếu niên trẻ người non dạ vừa nhìn thấy nàng mặt mũi liền đỏ bừng, hai cái tai cũng giống như bị ai nướng chín, nhìn nữa cũng chẳng dám nhìn.

Đại sư tỷ Kiến Sầu Nhai Sơn xưa nay thanh lãnh mộc mạc, con người đúng là nhã nhặn bao dung nhưng thực lực thì sừng sững quét ngang Thập Cửu Châu, đi đâu ai ai cũng ngưỡng mộ.

Thật chẳng khác gì một đóa tuyết liên trên núi cao chập trùng hiểm trở.

Tuy thấy đẹp thì đẹp đấy nhưng bởi nàng cô độc xa cách nên người ta sinh kính sinh sợ, rồi yêu quý nể trọng chứ tuyệt không hề dám có ý khinh nhờn.

Mà thời khắc này đùng một cái chén ngọc nghiêng trời, tuyết tan đỉnh núi, người ngoài vẻ siêu phàm thoát tục còn nhuốm thêm ba phần hơi hướm hồng trần nhân gian.

Những điểm mà ngày xưa không để ý thì bây giờ đã hiển lộ hoàn toàn;

Xưa có lúc vẩn vơ không dám nghĩ thì bây giờ đã tựa như gần tự tin hẳn lên. Đó không phải là vì người ta thấy mặt mũi sắc diện nàng thay đổi quá lớn mà là vì nàng tựa như tiên nữ sa xuống hồng trần, muốn tự mình trải nghiệm cuộc sống thế gian ra sao, thành thử con người trước mông lung xa vời thì nay đã tựa hồ như gân gui hơn, hoàn toàn trong tâm tay với.

Nhưng cũng chỉ là gân gần như "tựa hồ" mà thôi.

Thực ra Kiến Sầu lúc này đang cau cau mày, thần sắc như hóa băng. Nàng lăng không nhẹ nhàng bước vài bước, thế nhưng nghe thấy chiếc lắc trên mắt cá chân mình rung lên leng keng như muốn đốn tim người ta thì toàn thân phát sốt, thật quả là vừa quỷ dị vừa chẳng thoải mái chút nào.

Vì vậy trâm mặc một hồi, tự nhiên trong đầu liền nảy ra một ý tưởng vô cùng táo bạo.

Nàng dừng bước rồi nhìn về phía Khúc Chính Phong đang thản thản nhiên nhiên đứng ở phía bên kia, đoạn từ tốn mở miệng hỏi thử : "Kiếm hoàng bệ hạ, không biết ngài với ta có thể..."

Khúc Chính Phong vừa liếc mắt nhìn là đã nhìn thấu tâm tư nàng. Mục quang quét từ đầu đến chân nàng một lượt, rồi chẳng chờ cho nàng dứt câu hắn đã lạnh lùng chối phắt : "Đừng có mơ."
Bình Luận (0)
Comment