Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 468 - Chương 468 : Liên Chiếu

Chương 468 : Liên Chiếu Chương 468 : Liên ChiếuChương 468 : Liên Chiếu

Bốn tiếng "đổi vai cho nhau" của Kiến Sầu vừa mới tới đầu lưỡi thì đã bị Khúc Chính Phong quyết liệt áp đảo, chặn ngay cho kẹt luôn bên trong miệng, khiến nàng thiếu điều mắc nghẹn.

Nàng ngẩng nhìn Khúc Chính Phong, mãi một hồi sau vẫn chẳng nói tiếng nào.

Khúc Chính Phong thì giương mắt nhìn lại chẳng chút áy náy, sau đó liền đi qua phía tu sĩ Minh Nhật Minh Hải giao phó công việc.

Bầu không khí tại đương trường nhất thời trở nên im ắng lạ lùng.

Thật ra chúng tu sĩ từ Tỉnh Hải cho tới Nhai Sơn, ai nấy đều chấn kinh ngốc trệ trước lối hóa trang khác hẳn với ngày thường của hai người bọn họ. Một đằng thì thấy Kiến Sầu mặt đỏ tía tai không dám nhìn thẳng, một đằng thì cũng chỉ nghe kẻ hỏi người đáp một câu như vậy mà thôi, nên rốt cục chẳng ai hiểu đầu cua tai nheo ra sao.

Hai cái vị đại lão này chơi cái trò gì bí hiểm thế ?

Cớ sự chuyện này ra sao đã chẳng rõ, vả lại nữ tu mà Kiến Sầu hiện giờ đang giả dạng đây là người như thế nào bọn họ cũng mù tịt, cho nên ai nấy đều ù ù cạc cạc.

Còn Kiến Sầu trong bụng lại hiểu rõ mười mươi. Nhưng càng hiểu rõ bao nhiêu nàng lại càng nhận ra lời từ chối của Khúc Chính Phong ban nãy rốt cục có ý vị như thế nào. Dù sao nghĩ kỹ thì cũng phải, người ta đường đường là kiếm hoàng bệ hạ, hơn nữa lại còn là một Khúc Chính Phong mưu mô đen tối đây mình, hắn mà đồng ý với nàng thì đó mới đúng là mơ mộng hoang đường. Vì vậy dù có lớn gan cỡ nào thì cũng chỉ là ý tưởng mà thôi. Khả năng biến nó thành hiện thực đúng là quá mức xa vời.

Kiến Sầu đứng sững một hồi rồi chỉ còn đành thở dài nhận mệnh.

Trước khi lên đường, nàng dứt tiểu chồn ra khỏi người mình rồi dúi nó vào lòng Phương Tiểu Tà nói : "Cực Vực hung hiểm, ở đây cũng chỉ an toàn tạm thời, ai mà biết được về sau sẽ sinh biến ra sao. Con chồn này vừa lười vừa điêu, nhưng cũng có chút bổn sự đấy. Cho nên tỷ để nó lại, cho nó theo ngươi. Ngươi tính tình nóng nảy bộp chộp, lại tranh cường háo thắng, lúc còn ở trong sơn môn thì không lo, nhưng tới Cực Vực rồi thì phải để ý để tứ nhiều hơn, hành sự cẩn thận, mang nó theo; nếu không có tin của tỷ với kiếm hoàng bệ hạ truyền về thì đừng bao giờ rời mọi người."

Tiểu chồn trắng mắt nhìn lên, coi thường ra mặt.

Phương Tiểu Tà trống ngực thình thình vừa mới lặng được một chút, mây đỏ trên mặt cũng vừa mới tan bớt, đang yên đang lành thì ngờ đâu Kiến Sầu lại tự nhiên tới nói chuyện với mình 2

Bất thình lình trở tay không kịp, thế là cả người liền lại ngẩn ngơ lần nữa. Trống ngực liên hồi cuồng loạn, Phương Tiểu Tà chỉ biết ngây ngốc ôm lấy tiểu chồn dúi kẹt trong lòng, miệng ứng tiếng vâng dạ. Kiến Sầu đi mất từ đời nào rồi mà nó mãi vẫn còn chưa tỉnh lại được, đầu óc chỉ toàn thấy có mỗi khuôn mặt rực rỡ kiêu diễm vạn phần của đại sư tỷ cứ đang cúi xuống nói chuyện với mình lúc nãy...

"Thiếu niên vô tư, xuân tâm chợt động." Cảnh tượng vừa rồi biến hóa ra sao đều không qua khỏi cặp mắt của Khúc Chính Phong. Vừa đi khỏi thạch thất không xa, hắn nghĩ lại một hồi rồi cả cười : "Nhưng thật ra thì cũng đúng là đã đến tuổi "Biết thích cái đẹp mà yêu mỹ nhân' rồi."

Hắn nói Phương Tiểu Tà á ? Kiến Sầu sau khi ra khỏi thạch thất thì dĩ nhiên đã hóa thành dáng vẻ giống y như nữ tu Liên Chiếu. Mặt mày kiều diễm rạng rỡ, y bào đen tuyên trên người càng rộng thì lại càng tôn thêm dáng dấp thần thái mỹ lệ của nàng, còn đôi chân trần trắng nõn kia hút hồn ra sao cũng càng lại chẳng cần phải nói.

Nghe Khúc Chính Phong nói vậy, Kiến Sầu liền hơi cau mày. Lúc nãy tuy nói chuyện là nói với Phương Tiểu Tà nhưng thật ra mọi sự chú ý nàng đều dồn hết cả lên người tiểu chồn. Nhớ năm xưa tên tiểu gia hỏa lai lịch thần bí này đại triển thần uy ở mười tám tầng địa ngục, dốc hết sức đánh một trận với quỳ ngưu. Thành thử nếu lỡ có xảy ra chuyện gì thì nó chắc có thể có khả năng bảo vệ một số người. Ý là vậy chứ nàng thật sự chẳng để ý gì đến Phương Tiểu Tà.

Khúc Chính Phong nói thế này thì hơi quá rồi.

Dĩ nhiên Kiến Sầu thấy mình khác đi sau khi biến đổi mặt mũi quần áo. Người ngoài tuy có thái độ như thế nhưng trong mắt nàng đó lại là điều hết sức bình thường, kể cả Phương Tiểu Tà cũng không ngoại lệ. Dù sao biến hóa như vậy cũng đúng là rất lớn.

Nàng và Khúc Chính Phong nhắm hướng cửa tâng địa ngục thứ mười tám mà đi. Đây cũng chính là chỗ Chưởng ngục ty tâng thứ mười tám tọa lạc, nơi tập trung quỷ binh chiêu mộ. Giờ này có lẽ chúng quỷ đều đang đợi Tiêu Mưu và Liên Chiếu ở đó rồi mới lên đường.

Hai người ngược hướng tế đàn, đi xuyên qua khu phế tích.

Đi thì đi nhưng nàng vẫn nói chuyện với Khúc Chính Phong về Phương Tiểu Tà.

"Kiếm hoàng bệ hạ ở Minh Nhật Tinh Hải lâu nên chắc không biết nó." "Tiểu tử này họ Phương. Tên cũng lạ, gọi là "Tiểu Tà". Nó là đệ tử Trình chưởng môn thâu nhận được cách đây ít năm, thiên phú chưa hẳn thấp hơn ta, hiếu thắng, hiếu chiến thì chớ lại còn lì đòn chẳng chịu thua. Coi như bây giờ là người xuất sắc trong lớp hậu bối trẻ ở Tả Tam Thiên trung vực rồi."

"Giang sơn đời đời lớp lớp, cũ mới luân phiên."

"Không biết kiếm hoàng thấy nó trong bụng cảm giác ra sao ?"

Câu này của Kiến Sầu thật ra hoàn toàn không có ác ý. Vì nàng đang xúc động nên mới nói vậy mà thôi. Nhưng khi nó đến tai Khúc Chính Phong thì tự nhiên lại ẩn ẩn mang theo một chút ý vị khó nói nên lời.

Thế hệ này tiếp thế hệ kia, cũ mới luân phiên.

Sau hắn là Kiến Sầu, kế Kiến Sầu thì có Phương Tiểu Tà...

Trong lòng vẫn bồi hồi khó tả, mắt tuy liếc sang nhìn Kiến Sầu trong lốt Liên Chiếu nhưng Khúc Chính Phong lại không trả lời mà lặng người trầm ngâm.

Phế tích điêu tàn lồng lộng gió thổi.

Kiến Sầu im lặng không nói thêm tiếng nào, để mặc cho tiếng gió gào thét thay thế thiên ngôn vạn ngữ trong lòng mà chăm chăm thẳng tiến về phía Chưởng ngục ty.

Càng gần đến nơi, phong tư hành xử của nàng càng giống với Liên Chiếu. Lãnh ý sương tuyết vốn phủ cứng khuôn mặt đến bảy phần thì nay đã ẩn ẩn tan đi chỉ còn lại một phần, thay vào đó là một vẻ quyến rũ mới mẻ, kiêu kỳ khôn tả.

Rồi cứ kiều diễm rạng rỡ như thế mà đi thẳng ra khỏi tầng địa ngục thứ mười tám. Ngay khi Khúc Chính Phong thẳng thừng từ chối thì Kiến Sầu cũng đã nghĩ thông : Tuy giả làm Liên Chiếu khiến nàng thấy không được thoải mái cho lắm nhưng trên thực tế thì đây cũng không phải là chuyện gì cực khó. Chẳng qua cái cô ả Liên Chiếu này xưa nay chẳng có mấy ai là bằng hữu, yêu mị quyến rũ lung tung, vui buồn tùy hứng mà thôi. Nếu phải ỏn ẻn thế thọt thì nhiều khi nàng diễn khó đạt, nhưng thể hiện tính tình khó chịu bằng cách lạnh mặt, nhấc tay nhấc chân sao cho ra chút hống hách ngang ngược thì lại không phải là việc gì phức tạp.

Kế đó chỉ còn mỗi thần tình sắc mặt phải đóng sao cho khéo nữa là xong. Mười phần chẳng vẹn cả mười, nhưng được tới sáu bảy phần thì chắc chẳng ai nghi ngờ.

Nàng thực ra lúc nào cũng cầu toàn, song từ trước tới nay lúc nào xem đại sự làm trọng, nên bây giờ dĩ nhiên sẽ không vì chút lặt vặt bê ngoài mà làm lỡ việc lớn.

Khúc Chính Phong đương nhiên cũng càng không ngoại lệ. Đối với hắn giả dạng thành Tiêu Mưu thì đơn giản hơn so với Kiến Sầu, cũng có thể xem như tuyệt không có chút sơ hở gì. Biến mặt một cái là ngũ quan anh tuấn song thân sắc lại mang vẻ bệnh hoạn trông u ám vô cùng. Nói chung đúng là giống y như thật.

Ở chưởng ngục ty, quỷ tu chờ lâu đến nỗi sốt ruột hết cả lên.

Mấy trăm quỷ binh được chiêu mộ từ tâng địa ngục thứ mười tám đều tụ tập ngoài chưởng ngục ty. Vì công pháp tu luyện khác biệt nên tướng mạo bọn chúng cũng thiên kỳ bách quái, kỳ hình quái trạng, tỷ như chường mặt ra ở cô đảo nhân gian thì dĩ nhiên là ai thấy cũng phải hết hồn.

Nhưng đây lại là Cực Vực nên mọi người đều đã quen.

"Không biết làm cái gì mà giờ này còn chưa tới nữa ?" "Chờ lâu đến nỗi ông đây phát sốt lên rồi."

"Ta cứ mong sao thấy được mặt mũi cô nàng kia tròn méo thế nào, làm gì tới nỗi điên đảo thần hồn các ngươi như vậy hả ?"

"Cái mặt ngươi mà cũng mơ ngủ với nàng hả ?"

"Ha ha ha ! Để rồi xem !"

"Dụ nàng lên giường không phải dễ đâu.......

Một đám quỷ tu tụ lại đều là ác quỷ phải chịu hình trong địa ngục, tội nghiệt nặng nề, bởi vậy nên lúc bàn tán thường bạ đâu nói đó, nghe chẳng hay ho qì.

Chỉ một lát sau thì đã ô ngôn uế ngữ hết cả lên.

Chủ ngục của tâng địa ngục thứ mười tám là một tên quỷ mập bụng núng na núng nính. Trước kia gã phụ trách chưởng ngục ti Hàn Băng tầng thứ nhất, mấy chục năm nay mới được thăng quan, giờ chỉ cần thăng lên một cấp nữa là có thể rời mười tám tầng địa ngục, đi Bát phương thành làm phán quan rồi.

Dù sao việc chiêu mộ quỷ binh cũng không phải do gã chịu trách nhiệm nên gã không nôn nóng sốt ruột chút nào. Lúc này đám tân binh đang bắt đầu mở miệng bàn tán về cái nàng "Liên Chiếu" một cây xanh rờn kia thì gã cũng không chõ miệng vào, chỉ đứng kế đó dỏng tai nghe say sưa. Nhưng nữ quỷ tu được tộc Vô Thường phái tới trợ giúp tuyển binh hiện đang đứng bên cạnh gã kia thì nghe một hồi đã muốn chịu hết nổi.

Thị tên Tuyết Âm, nhập tộc cũng được gần trăm năm nay. Trong số các nữ tu cùng lứa trong tộc thì tu vi thị đứng đầu. Nhưng có xét trên phương diện nào thì thị cũng chỉ có thể bài danh thứ hai, xếp sau Liên Chiếu mà thôi.

Nguyên nhân vì sao ư ? Thì còn có thể có cái gì khác cơ chứ !

Liên Chiếu dung mạo mỹ lệ. Ngoài việc ả ta có đủ chiêu trò để đối phó nam nhân thì số quỷ tu ham mê sắc dục trong thập đại quỷ tộc cũng không ít. Vì vậy dù Liên Chiếu tu vi có thấp hơn thì đã làm sao ? Hôm nay, ả ta vẫn vô duyên vô cớ được trưởng lão trong tộc phái đi chiêu mộ quỷ binh với Tiêu Mưu, rinh được công to đấy thôi.

Mà người có thực tài như thị lại chỉ được đi theo trợ giúp.

Bây giờ lại còn phải chờ mòn chờ mỏi ở đây !

Năm này tháng nọ tức tối bất mãn chồng chất nên đúng là Tuyết Âm bị dồn ép quá lâu. Thậm chí mấy tên quỷ này có bàn tán vê Liên Chiếu chỉ nửa câu thôi, dù là cua gái hay sỉ nhục gì gì đó thì thị cũng thấy chói tai mắc ói !

Cái mặt xinh đẹp của Tuyết Âm lúc này liền bắt đầu hơi cau lại.

Thị lia con mắt lạnh ngắt lên người một gã quỷ tu to mồm nhất trong số đám tân binh mới được chiêu mộ kia. Gã này khoác loác huênh hoang rằng lúc tham gia ứng tuyển đã từng gặp Liên Chiếu, thấy được dáng vẻ người đẹp quyến rũ ra sao, mặt mũi diễm lệ thế nào, thị nghe mà bàn tay nắm dây câu hồn liền xiết lại.

Nào ngờ còn chưa tìm được dịp phát tác thì bên ngoài chợt có người kêu to : "Bọn họ tới rồi I"

Gã quỷ tu to mồm kia vẫn còn đang liến thoắng một tràng : "Ối chao ! Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu ! Nếu quả được nàng để lọt mắt xanh, thiệt lão tử ta có chết cũng thỏa !"

Nhưng tự nhiên xung quanh chợt im hơi lặng tiếng cái rẹt, giọng gã nghe lại càng to, âm thanh vang dội nghe như sóng triều, vì vậy gã mới chợt ngậm miệng nhìn sang. Đúng là Liên Chiếu và Tiêu Mưu đã tới.

Theo quy định, sau khi tuyển binh xong, hai người bọn họ phải đi kiểm tra tình hình Thích thiên tạo hóa trận, thường thì chỉ đi một chút rồi về thế mà không ngờ lại bắt mọi người chờ tới hơn một canh giờ thế này.

Tiêu Mưu là một tên quỷ bệnh lao, nhìn chẳng có gì hấp dẫn.

Mà bóng dáng nữ tu đang dẫn đầu đi thẳng tới kia trong chớp mắt đã choán hết tâm mắt mọi người !

Là Liên Chiếu.

Song chỉ mới có hơn một canh giờ không gặp thôi mà không biết sao lại hình như còn đẹp hơn trước, diễm quang lấp lánh tứ bề thế này !

Bộ hắc bào rộng chẳng che được cái eo nhỏ nhắn động lòng người, chiếc lắc ngọc đỏ trên mắt cá chân rung rinh ánh lên những đốm sáng li ti long lanh nổi bật trên nền da trắng muốt, mi mục vốn kiều diễm lẳng lơ lúc này lại có phần uể oải lành lạnh nhưng nó lại chẳng khiến nàng kém sắc mà trái lại còn làm cả khuôn mặt thêm phần quyến rũ mị hoặc như có như không.

Phong cách thật đúng là chẳng coi ai ra gì I

Mục quang thờ ơ toát ra vẻ khinh khỉnh nhạo đời. Gã quỷ tu to con lúc nãy còn lớn tiếng huênh hoang kia vừa bị ánh mắt này của nàng lia qua một cái thì cái thân cường tráng liền xụi lơ hết một nửa, chẳng khác gì như bị ai thình lình túm lấy cần cổ, khiến gã thấy mình như nghẹn thở muốn gần chết đến nơi.

Chiếc lắc ngọc trên chân lanh canh khe khẽ, nàng tựa như một áng mây bồng bềnh lướt qua.

Ngang nhiên tự tại mà đi, nguyên cả một đám đông đấy nhưng xung quanh lại tính mịch như tờ. Kiến Sầu từ ngoài đi thẳng vào trong chẳng tốn chút sức, sau đó thì đưa mắt liếc nhìn cái ả Tuyết Âm lần này được tộc Vô Thường phái tới hỗ trợ Liên Chiếu kia, mục quang ngưng lại trên nắm tay đang xiết chặt dây câu hồn của thị một chút rồi khẽ cười.

Đáy mắt hút hôn mà lãnh đạm ánh lên một vẻ chế nhạo không chút lưu tình : "Tiết kiệm hơi sức một chút đi ! Chưa lên chiến trường, tự mình thương tổn tay mình cũng chẳng sao, nhưng mà không có ai đau lòng cho thì đó mới đúng là đáng thương nha !

"Liên Chiếu, ngươi !"

Tuyết Âm đâu ngờ Liên Chiếu vừa mới quay lại, mở miệng ra là đã ác khẩu như thế này, tuy trong câu nói tuyệt không có nửa tiếng thô tục nhưng nó lại như vả vào mặt thị bôm bốp cả trăm phát !

Nhất thời tức điên, ngay cả một câu cho trọn vẹn cũng nói không nên lời.

Kiến Sầu thấy bộ dạng người kia như vậy thì liên làm như không nghe, không thấy bất cứ cái gì. Thậm chí thị ta chợt nổi điên lên nàng cũng tựa hồ như chẳng cảm thấy, cứ phớt tỉnh mặc kệ, người thì tha tha thướt thướt đi tới trước mặt chủ ngục mập mạp tròn trịa kia.

Môi thơm nhoẻn cười, lúm đồng tiền trên má xinh xắn như hoa.

"Ngục ty đại nhân, quỷ binh tộc Vô Thường đã chiêu mộ xong, bây giờ thì phải đi vọng đài quỷ môn quan. Thế không biết lệnh bài thông hành đâu rồi ?"

Cái giọng thật đúng là ngọt tới tận xương người ta. Nhưng nó cũng không phải là ngọt ngấy mà thậm chí trong đó còn nhuốm chút lãnh đạm biếng nhác, âm cuối phát ra nghe run run vũ mị tinh tế, thực chẳng khác gì câu hồn người ta. Chủ ngục mập run lên, ánh mắt không sao rời đi chỗ khác nổi, bất tri bất giác chìa lệnh bài trong tay ra.

Cánh tay trắng nõn của Kiến Sầu giơ ra nhận lấy, sau đó lại nghe nàng nói : “Tạ ơn ngục tỉ đại nhân."

Đoạn cực kỳ tự nhiên xoay người lại.

Đứng sau nàng chính là Khúc Chính Phong đóng vai Tiêu Mưu bệnh lao ốm yếu.

Dựa vào thái độ của Liên Chiếu với Tiêu Mưu trong ký ức, Kiến Sầu liếc nhìn hắn, khóe môi nhếch lên cười cười rồi liền giở cái giọng vừa khích bác vừa ái muội trêu cợt bảo : "Tiêu Mưu sư đệ, đi chứ ?"

Chỉ liếc mắt chút thôi.

Thường thì bấy nhiêu đó dĩ nhiên chẳng là gì vì dù sao nàng cũng phải nhập vai Liên Chiếu.

Nhưng Khúc Chính Phong lại biết rất rõ người dưới cái lốt này là Kiến Sầu, vì vậy tận đáy lòng liên chợt cảm thấy có cái gì đó thoát ra, chao chao đảo đảo giống như kinh tâm động phách, ngay cả hắn cũng phải thất thần trong khoảnh khắc.

Mãi một hồi sau hắn mới cụp mắt xuống, kế đến liền trương cái bản mặt tuấn tú mà tái xanh u ám ra, điềm đạm đáp : "Mọi sự tất nhiên đều do Liên Chiếu sư tỷ làm chủ."
Bình Luận (0)
Comment