Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 469 - Chương 469 : Lưỡng Tuyến

Chương 469 : Lưỡng tuyến Chương 469 : Lưỡng tuyếnChương 469 : Lưỡng tuyến

Tiêu Mưu và Liên Chiếu trước giờ quan hệ vốn không được tốt cho lắm.

Liên Chiếu tính tình ngang ngược, thường chẳng coi ai ra gì. Xưa nay người được ả để mắt tới đều phớt lơ ả, mà những người ấy phần lớn chẳng phải cường giả thì cũng là kẻ có thế có quyền. Tiêu Mưu lúc mới nhập tộc cũng chỉ là một quỷ tu cực kỳ tâm thường mà thôi, hơn nữa vì có bệnh lao nên mặt mày tái nhợt, tính tình lại cô độc chẳng hòa đồng nên trong tộc Vô Thường không được mấy ai ưa. Người như vậy thì dễ gì Liên Chiếu nể mặt đây ?

E rằng từ trong sáng đến ngoài tối gã bị ả khi dễ ức hiếp cũng nhiều.

Mãi cho đến sau này, nhờ chính bản thân có năng khiếu tu luyện nên Tiêu Mưu mới từ từ được trưởng lão trong tộc coi trọng, vù một cái nhảy lên làm phần tử ưu tú mới trong tộc Vô Thường, vì vậy mà dần dần thoát được khốn khó ban đầu.

Song tính nết Tiêu Mưu dường như lại chẳng mảy may thay đổi. Lúc nào gã cũng cứ đóng cái dáng vẻ quen bị Liên Chiếu bắt nạt như trước, thái độ nhẫn nhục chịu đựng, hoàn toàn tuyệt chẳng có chút gì là mâu thuẫn với Liên Chiếu, bộ dạng hớn hở thoải mái như trút được gánh nặng, nhìn mà muốn phát tức lên được.

Cầm lệnh bài thông hành rồi, bọn họ liền rời địa ngục mười tám tầng.

Song suốt dọc đường đi ra, Tuyết Âm cứ thấy bực bội vô cùng. Thị nhớ lại dáng vẻ rực rỡ lẳng lơ của Liên Chiếu lúc mới tới ban nãy, nhớ cái câu chế nhạo nói năng xốc óc người ta mà mặt mũi sa sâm một đống, ánh mắt cũng trở nên u ám căm tức, hoàn toàn không tài giấu được nổi. Kiến Sầu đi phía trước là người cực kỳ nhạy cảm.

Ngay khi ánh mắt Tuyết Âm vừa lia tới người, nàng đã nhận ra ngay. Trong bụng tuy thầm "Xin lỗi" một tiếng, nhưng ngoài mặt thì tỏ ra vô cùng phản cảm mà quay đầu lại, khinh khỉnh liếc thị một cái.

Chẳng cần nói tiếng nào đã thấy rõ cái ý chế nhạo miệt thị của nàng.

Tuyết Âm tức run người.

Nhưng Kiến Sầu chỉ liếc mắt nhìn sơ qua một cái rồi chẳng thèm để ý đến thị nữa.

Xưa nay trong tộc Vô Thường, hai người Liên Chiếu với Tuyết Âm cũng có thể coi như là kẻ thù không đội trời chung. Bởi Tuyết Âm vào tộc sớm hơn một chút, tu vi cũng nhỉnh hơn, vì vậy mà Liên Chiếu lúc nào cũng phải so bì mình với người ta.

Dần dà không thù cũng sinh hận.

Vả lại Liên Chiếu vốn tính coi người như rác, mấy cái chuyện cậy thế khinh khi làm riết đã quen huống hồ là đối phương còn có ác ý với mình, bởi vậy nên lúc nào có dịp bắt nạt là bắt nạt ngay, tuyệt không bao giờ bỏ qua.

Với tính cách của Kiến Sầu thì dĩ nhiên nàng sẽ không đi làm mấy cái chuyện như thế này. Con người nàng phóng khoáng như sơn thủy, dù ai có chế giễu châm chọc thì bản tâm vẫn sừng sững ra đấy, tuyệt không mảy may lung lay. Nhưng bây giờ nàng đang là Liên Chiếu nên có một số việc không muốn làm cũng phải làm.

Kiến Sầu không hề áy náy mà rất thản nhiên. Vê phần Tiêu Mưu do Khúc Chính Phong giả dạng thì gã vốn tính lầm lì ít nói nên nàng không cần phải nói chuyện gì với gã, mọi chuyện đều đã có bàn tay "Liên Chiếu" nhào nặn sắp xếp đâu ra đấy, vì vậy sự việc lại càng kín kẽ, không chút sơ hở. Suốt dọc đường đều chẳng gặp rắc rối gì.

Vừa ra khỏi mười tám tầng địa ngục thì đã thấy thành Uổng Tử cách đó không xa.

Nguyên cả một tòa địa ngục mười tám tầng rất lớn, phần kiến trúc chính đều nằm dưới lòng đất Cực Vực, cửa ra dĩ nhiên không chỉ có mỗi một cái mà ứng với rất nhiều chỗ thuộc bảy mươi hai thành. Hiện giờ những quỷ binh mới chiêu mộ này phải lên chiến trường quỷ môn quan ngay nên cửa ra được chọn ở ngoài Uổng Tử thành cũng không có gì là bất ngờ.

Trưởng lão tộc Vô Thường chờ ở đây đã lâu lắm rồi. Da mặt nhăn nheo, lông mày trắng phau, đôi con ngươi thì xám sậm, nhìn thì rõ là cao thủ đã tu tới cảnh giới kim thân, tương đương với xuất khiếu ở Thập Cửu Châu.

Thấy bọn Liên Chiếu giờ này mới lộ mặt, lão liên không bình tĩnh nổi nữa : "Đáng lẽ một canh giờ trước đã phải tới rồi, sao mà lê mê chậm chạp vậy ? Làm cái gì thế hả ?"

"Không chờ Liên Chiếu sư muội thì sao chẳng lâu ra ? Vốn chỉ phải đi kiểm tra Thích thiên tạo hóa trận một chút thôi, ai dè đi biệt nguyên cả canh giờ, làm bọn chúng tôi chờ lâu ơi là lâu.'

Dịp may trước mắt như thế này quá tốt, Tuyết Âm dĩ nhiên không đời nào bỏ qua. Vả lại mọi chuyện thị nói đều là sự thật, ai ai cũng tận mắt chứng kiến, Liên Chiếu thực chẳng có cách gì biện bạch cho nổi.

Vị trưởng lão này tên Khổng Ẩn, cũng là người khá có uy ở trong tộc Vô Thường. Nghe vậy lão ta liền cau mày nhìn về phía Kiến Sầu : "Liên Chiếu, Tuyết Âm nói có đúng không ?"

Đúng ! Dĩ nhiên là đúng !

Dù sao thì hai tên quỷ xui xẻo kia dọc đường đã bị Khúc Chính Phong bắt cóc mất rồi.

Nhưng dĩ nhiên nàng không thể ăn ngay nói thật được.

Kiến Sầu liền xem xét tính tình và thói quen hành xử của Liên Chiếu một chút là biết ngay.

Vì vậy mà chẳng hoảng chẳng loạn.

Mày ngài khẽ nhướng thanh nhã khôn tả, Liên Chiếu liếc sang nhìn cái cô ả Tuyết Âm nhiều chuyện kia một cái xong thì sóng mắt mênh mông liền đá qua người "Tiêu Mưu" đang im thin thít một đống kia mà cất giọng uể oải đáp lại, giọng điệu nghe vừa đường hoàng vừa trộn ác ý thấy rõ : "Những gì Tuyết Âm sư tỷ nói dĩ nhiên là đúng. Nhưng xin Khổng trưởng lão minh giám, ta biết chuyện tuyển mộ quỷ binh cực kỳ trọng đại, sao dám trễ nãi tùy tiện được chứ ? Chỉ tại Tiêu sư đệ nói trong người không khỏe, ta đâu thể bịt mắt làm như không thấy, ráng ép lên đường cho đành ? Vì vậy nên mới chiếu cố dừng lại để Tiêu sư đệ vận công chữa thương, thế nên mới về chậm đó thôi."

Trong người không khỏe...

Chiếu cố dừng lại...

Vận công chữa thương...

Từng câu từng chữ đều vô cùng bình thường, nhưng phát ra từ miệng Liên Chiếu vốn có tiếng bại hoại đầy mình thì nghe đúng là khó lọt tai cho nổi !

Ai chẳng biết ả xưa nay không ưa Tiêu Mưu. Nào chèn ép, nào châm chọc, nào nhạo báng, thiện ý một chút cũng chẳng hề có, còn ác ý thì muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu.

Lý trí nách bảo bọn họ : Rõ ràng là Liên Chiếu đang tận dụng câu lời để hạ nhục Tiêu Mưu, đồng thời còn bắt gã gánh tiếng xấu thay cho mình. Tâm địa thật đúng là như rắn rết, đồi bại cực kỳ. Nhưng nghĩ là nghĩ vậy còn cảm thấy ra sao lại hoàn toàn là chuyện khác.

Chẳng ai dằn xuống nổi đủ thứ ý nghĩ đang vơ vẩn lung tung trong đầu.

Chỉ cần nhìn sóng mắt Liên Chiếu liếc xéo người ta kia là đã thấy ngứa ngáy trong lòng mất rồi. Thực tưởng như nàng đang nhìn mình mà có khi thật ra lại chẳng nhìn mình tẹo nào. Cứ càng mơ mơ hồ hồ chả dám chắc như thế thì tâm trí lại càng thêm phiêu diêu mơ mộng, khó lòng thôi được.

Đâu phải chỉ trai càng tệ thì gái càng mê đâu, nhiều khi gái càng hư thì trai càng không tài nào dứt nổi.

Liên Chiếu chính thuộc loại "gái hư” tài năng kiệt xuất, giơ tay nhấc chân thôi đã quyến rũ người, ai thấy cũng mê say như điếu đổ.

Ánh mắt chúng quỷ thuận theo ánh mắt nàng chiếu về phía người "Tiêu Mưu'.

Ai nấy đều thấy gã mặt mày tái nhợt, cô độc lầm lì đứng bên cạnh, kế đó lại thấy gã ngẩng đầu lên liếc xéo Liên Chiếu một cái, mà ả thì bộ dạng làm như chắc mẩm gã sẽ ngậm bồ hòn làm ngọt mà nhận tội vậy, ánh mắt toát ra vẻ uất ức, thậm chí ngay cả bàn tay đang rũ xuống bên hông cũng nắm xiết lại.

Đây rõ ràng là tức mà không dám cãi.

Chúng quỷ đều tưởng gã sẽ nói gì đó.

Nhưng cái cằm nhọn trắng nõn của Liên Chiếu lại nhẹ nhàng hất lên, ánh mắt nhìn Tiêu Mưu đầy ác ý, thần sắc lại càng hung hăng thấy rõ, nhìn vừa tựa như nửa cười nửa không.

Vì vậy "Tiêu Mưu' rốt cục cũng chẳng nói gì.

Khổng Ẩn trưởng lão cau mày hỏi : "Chuyện Liên Chiếu nói có đúng không ?”

"Tiêu Mưu" cúi đầu cụp mắt nhìn xuống, lí nhí đáp : "Là tại Tiêu Mưu luyện công gặp bất trắc, nhờ có Liên Chiếu sư tỷ ra tay cứu giúp nên mới không phải bị rớt tu vi. Lần này dây dưa đến trễ thực không phải lỗi ở Liên Chiếu sư tý"

Sự việc phát triển hoàn toàn vượt quá dự kiến của Tuyết Âm. Vừa nghe "Tiêu Mưu" trả lời xong, thị cả kinh đến mức chẳng nói được câu nào.

Tiêu Mưu xưa nay không phản kháng Liên Chiếu bao giờ thì thôi chẳng nói vì dù gì toàn đều là những chuyện vặt vãnh thường ngày cả. Nhưng bây giờ việc lớn quan trọng vậy mà không biết sao gã lại đi tự nguyện gánh tội thay cho Liên Chiếu thế này 2?

Giữa họ...

Chắc đã xảy ra chuyện gì mà thị không biết chăng ?

Chúng quỷ nghe "Tiêu Mưu' trả lời xong liền đua nhau bàn tán xôn xao, nhất thời ánh mắt bọn họ nhìn gã cũng liên đậm thêm chút ái muội, chút thông cảm khó nói thành lời.

Nam tu mà, có mấy ai qua nổi ải mỹ nhân đâu !

Giới quỷ tu Cực Vực hoàn toàn khác với giới tu sĩ Thập Cửu Châu chuyên đề cao thanh tâm quả dục, mấy cái chuyện như thế này rất thường. Nhìn bộ dạng Tiêu Mưu thế này thì chắc là dọc đường xảy ra chuyện lẹo tẹo tế nhị gì đó rôi. Mà xét vê mối quan hệ giữa hai người từ trước tới nay mà nói khả năng gã trêu chọc Liên Chiếu không lớn, quá nửa hẳn là tại Liên Chiếu trêu chọc gã thôi.

Có nhiều khi Liên Chiếu cũng thích nghịch chơi cho vui. Ả tự thị mình xếp sòng trong chuyện ghẹo trai. Tuy giữa hai người đã từng xảy ra khá nhiều xích mích, nhưng dù gì thì Tiêu Mưu cũng chỉ là chim non mới ra ràng. Nhìn là biết gã không quen với mấy cái chuyện nam nữ giường chiếu mấy. Mà loại đồ hiếm như thế này, Liên Chiếu nhìn một hồi lại cầm lòng chẳng đặng. Vậy mới nói chuyện rất là thường tình.

Cho nên bây giờ Liên Chiếu tự tung tự tác đổ vấy tội cho gã thấy rõ. Biết ả nữ tu này trở mặt còn nhanh hơn lật sách, gã tuy sợ nhưng cũng chẳng dám cãi lại câu nào.

Có trời mới biết được trong một canh giờ kia bọn họ đã làm cái chuyện gì.

Hiện tại gã kia chẳng làm sao cãi chày cãi cối chối phắt cái tội này, làm Liên Chiếu rớt đài chưa chắc đã được mà việc kia vỡ lở mới đúng là cực kỳ mất mặt.

Chả cần biết hai người kia nói gì, đầu óc đám quỷ tu đã tự động vẽ vời dựng thành tuồng hát cực kỳ mùi mẫn : Đụng phải gái hư nóng lạnh hỉ nộ thất thường như thế này, tuy bị chèn ép khinh khi đủ điều nhưng trong cái thế hèn mọn ấy không biết sao gã lại đâm ra thầm thích người hành hạ mình, hận nàng chẳng thuộc mỗi mình mình, rồi cứ vậy mà sa vào cái vòng luẩn quẩn, chẳng thoát ra được...

Hoàn mỹ.

Hợp tình hợp lý, tuyệt chẳng chút sơ hở.

Thậm chí ngay cả trưởng lão Khổng Ẩn cũng không khỏi liếc mắt nghi nghỉ nhìn Tiêu Mưu, song lại nghĩ đã lố giờ khá nhiều, không thể trễ nải được nữa, nên vì vậy cũng không lằng nhằng lâu chuyện này, chỉ nói : "Bây giờ tạm gác cái tội về trễ qua một bên, chờ xong việc rồi sẽ xử lý sau."

Kiến Sầu dĩ nhiên không kèo nhèo điều gì. Khúc Chính Phong thì ứng tiếng vâng dạ, coi như gánh hết chuyện này lên người mình.

Riêng Tuyết Âm thì hơi sững ra, ánh mắt cứ ngần ngừ đảo qua đảo lại nhìn hai người.

Nhưng Khổng Ẩn trưởng lão coi như đã xử xong chuyện này. Lão nhìn mấy trăm quỷ binh đông nghìn nghịt phía sau lệnh : "Bây giờ lên đường ngay lập tức, mau tới vọng đài quỷ môn quan !"

Vọng đài quỷ môn quan.

Kiến Sầu nghe vậy, ánh mắt lóe sáng.

Ngay từ lúc sưu hồn Liên Chiếu, biết được chỗ bọn họ tập họp quỷ binh chiêu mộ, nàng đã để ý đến điểm này. Trên một mặt nhất định mà nói thì Khúc Chính Phong và nàng đều cảm thấy mạo hiểm giả dạng thành Liên Chiếu với Tiêu Mưu rất đáng. Tất cả đều vì nhắm tới mục đích này !

Vọng đài điều tiết địa lực âm hoa. Một khi nó bị đánh sập, thiên địa linh khí của Thập Cửu Châu sẽ ào ào tràn vào Cực Vực, chiếm mất khu vốn thuộc quyền kiểm soát của vọng đài.

Tu sĩ cần thiên địa linh khí, quỷ tu cần địa lực âm hoa.

Đánh nhau nhất định phải có mặt trận. Mà trên chiến trường đặc thù như Âm dương giới, tình hình địa lý có ảnh hưởng rất lớn đến thực lực hai bên. Trên một chiến trường đậm đặc thiên địa linh khí hay địa lực âm hoa, khi đánh nhau sẽ dẫn tới cục diện khác biệt rõ ràng như đêm với ngày.

Mặt trận quỷ môn quan cho đến nay vẫn đang ở vào thế giằng co, bất phân thắng bại. Nếu chuyến này bọn họ có thể động tay động chân được chút gì trên vọng đài thì...

Kiến Sầu và Khúc Chính Phong cũng biết nặng nhẹ, biết điểm mấu chốt trong trận chiến Âm dương giới nằm ở đâu nên lúc này cả hai vẫn luôn cẩn thận không để lộ sơ hở, cứ theo vị trưởng lão Khổng Ẩn tộc Vô Thường kia mà tiến thẳng về phía quỷ môn quan.

Cùng lúc đó cũng có một đội binh mã khác đang đi về phía quỷ môn quan. Nhưng khác một điều là bên nhóm Kiến Sầu thì đi từ phía Uổng Tử thành nhắm thẳng tới vọng đài quỷ môn quan ở bên ngoài, trong khi đó cái đội kia thì từ ngoài quỷ môn quan đi sâu vào hậu phương bên trong.

Còn chưa tới mười dặm nữa là tới quỷ môn quan hung hiểm sừng sững nơi kia.

Tận đáy lòng Lục Hương Lãnh vẫn cứ cảm thấy lo lo sờ sợ thế nào. Nàng nhìn về phía Tạ Bất Thần đang vừa tiến lên vừa dõi mắt trông ra quỷ môn quan xa xa mà cảm thấy ánh mắt điềm tĩnh của vị con cưng nhà trời Côn Ngô này dường như đang ẩn giấu điều gì đó, song lúc muốn nhìn kỹ lại cho rõ thì lại chẳng trông ra bất cứ thứ gì nữa.

Trên bình nguyên hoang vu mênh mông ngoài quan ải, cỏ dại tàn úa liên miên trải dài tít tắp.

Thiên không u ám âm trầm, gió lạnh đùng đùng gào thét.

Lục Hương Lãnh vốn đi theo trưởng bối sư môn tới Cực Vực, bởi dù sao thuật luyện đan và dụng độc của nàng đều xuất chúng nên thế nào cũng sẽ có chỗ hữu dụng. Được Tạ Bất Thần chọn ra thành đội, nàng và những người khác hiện đang phụng lệnh Hoành Hư chân nhân Côn Ngô đi thám thính vọng đài phía trước.

Kể ra thì Tạ Bất Thần mới là người có toàn quyền quyết định. Nội tình phương hướng ra sao nàng vốn không nên hỏi nhiêu. Song ở quỷ môn quan lại có rất nhiều quỷ binh Cực Vực canh gác. Tuy tài trí có thừa nhưng nàng cũng hoàn toàn không nghĩ ra Tạ Bất Thần sẽ làm như thế nào mà dẫn được cả nhóm qua ải rồi sau đó đi thăm dò vọng đài thiết lập ở phía sau. Thấy càng lúc càng gần tới quỷ môn quan, Lục Hương Lãnh cuối cùng cũng không dẫn lòng được nữa. Mày liễu hơi cau, nàng tân ngần một hồi rồi cũng đành phải quay qua mở miệng hỏi Tạ Bất Thần : "Tạ đạo hữu, gần tới quỷ môn quan rồi, chúng ta làm sao mới có thể qua ải được đây ?"
Bình Luận (0)
Comment