Chương 470 : Đụng độ
Chương 470 : Đụng độChương 470 : Đụng độ
"Lần này tinh thần hăng hái lên cho ta. Các ngươi đừng tưởng cứ giở mấy cái trò lười biếng quen thói trong tộc là qua mắt được ta đâu."
"Đến lúc đó không chỉ có mỗi tộc Vô Thường ta mà còn có cả đám Quỷ Vương, Nhật Du nữa."
"Nếu bọn các ngươi có ai sai sót, bị diêm quân khiển trách, làm mất mặt tộc Vô Thường ta thì xong chiến sự, về đến tộc chờ ăn một trận ra trò đi I
Trên đường đi tới địa điểm trú đóng ở quỷ môn quan, thật ra trưởng lão Khổng Ẩn không nói gì nhiều. Thấy đã đi được hơn nửa đường lão tự nhiên chợt nhớ ra ba đứa tiểu bối Tuyết Âm, Tiêu Mưu, Liên Chiếu quan hệ dường như không được tốt mấy, thành thử mới không khỏi hao tâm tổn trí nhắc nhở bọn chúng một trận.
Dĩ nhiên Tuyết Âm ngoài mặt làm như rất phục tùng, nhưng trong bụng thì nguýt dài khi dễ. Thị thấy mấy cái câu này chẳng phải là nói cho thị nghe. Dù sao trong cái đám người Vô Thường tộc này, ai có khả năng làm bậy nhất thì cứ nhìn là biết ngay.
Nhưng thế mà cái người vốn phải hiểu ra thì lại không chịu hiểu.
Đi đường một hồi Kiến Sầu giả dạng làm Liên Chiếu mãi rồi cũng bắt đầu quen. Nghe Khổng Ẩn trưởng lão nói xong, nàng cũng chỉ cúi cúi đầu khẽ cười, một chút quyến rũ yêu mị cũng không thèm lấp liếm. Trái lại, nàng còn quay về phía lão đáp : "Xin trưởng lão yên tâm, chuyến này Liên Chiếu sẽ ước thúc kỹ bọn họ, không để xảy ra họa đâu."
Khổng Ẩn trưởng lão nhất thời nghẹn họng, chẳng nói được câu nào. Lão liếc mắt nhìn về phía người nữ tu chẳng biết thân biết phận quái gì này mà thân sắc phức tạp, cái miệng há to như muốn nói gì đó nhưng rốt cục rồi cũng đành ngậm lại.
Tiêu Mưu do Khúc Chính Phong giả dạng người vốn ít nói, tính tình lâm lì cô độc, hơn nữa Liên Chiếu lại sờ sờ ra đó nên có làm thinh cũng là chuyện rất bình thường.
Vì vậy gã vẫn một mực im lặng, không nói tiếng nào.
Nhưng Kiến Sầu lại không chịu im, chẳng những không im nàng lại còn làm mặt tỉnh mà quay sang gặng hỏi Khổng Ẩn lúc này đã thôi không răn răn dạy dạy nữa : "Tiện thể, hồi nãy Khổng trưởng lão có nhắc tới diêm quân, Liên Chiếu chỉ biết là từ trước tới nay chiến trường quỷ môn quan đều do Thôi Giác đại nhân đại phán quan dưới trướng Tần Nghiễm vương điện hạ giám sát chỉ huy. Thế mà bây giờ đổi người rồi sao ?"
"Vừa mới đổi đây."
Tin này Khổng Ẩn cũng vừa mới biết cách đây không lâu, nghe Liên Chiếu hỏi, sắc mặt lão liền trở nên nghiêm nghị hẳn lên : "Vừa rồi bên vọng đài có truyền tin tới, báo là diêm quân Sở Giang tới rồi. Phía Tuyết Vực gặp trục trặc, kế hoạch dự trù bị hỏng, ngài mới phụng mệnh Tần Nghiễm vương điện hạ tạm thời tới tọa trấn ở quỷ môn quan. Xem ra chắc là muốn tiêu hao đám tu sĩ Thập Cửu Châu ngu ngốc kia một trận cho biết."
Diêm quân Sở Giang, điện thứ ba trong Bát phương diêm điện !
Lúc nãy khi mới nghe Khổng Ẩn nhắc tới hai tiếng "diêm quân", vì nhạy bén và cẩn thận nên nàng mới hỏi lại xem sao, không ngờ người giám sát chiến trường ấy thế mà lại là diêm quân thật !
Đáy lòng hốt nhiên chấn kinh. Nàng và Khúc Chính Phong ở phía bên kia bất động thanh sắc liếc mắt nhìn nhau. Cả hai đều cảm thấy tình hình chợt trở nên nan giải phức tạp.
Hỏi câu này xong thường thì không nên hỏi nữa. Thứ nhất, đây là nội tình cấp trên, bọn họ không nên tò mò. Thứ nhì hỏi nhiều thì người ta sẽ cho là tọc mạch quá phận, rất dễ nghi ngờ động cơ của bọn họ.
Mà nếu không hỏi thì sau này phía bị động lại chính là bọn họ.
Nhưng may là tình huống hiện giờ lại rất đặc biệt. Cái nàng "Liên Chiếu" do Kiến Sầu giả dạng này thật chẳng phải người "giống như người ta', vì vậy mà hoàn toàn không thể bảo phải "giống như người ta" được.
Ánh mắt Kiến Sầu đảo một cái, thế là liền sáp lại gân Khổng Ẩn ngay.
Lúc này trong thâm tâm tuy chính nàng cũng rất háo hức hứng thú, nhưng bê ngoài thì liền trưng ra cái bộ mặt mưu mô ma mãnh, dáng vẻ tính toán trục lợi trông vô cùng sinh động chẳng che chẳng giấu chút gì, cứ thế mà trắng trợn gặng hỏi Khổng Ấn về diêm quân Sở Giang.
Tuyết Âm đi hơi lùi về phía sau bọn họ, tai cứ nghe cái giọng câu hồn nhiếp phách cực kỳ có dụng ý kia mà thấy bực bội trong bụng, song đồng thời cũng âm thầm cười khẩy.
Thị làm gì mà nhìn chẳng ra mục đích của Liên Chiếu I
Ả kia xưa nay quen thói tiểu nhân nịnh nọt bợ trên đạp dưới, giờ tự nhiên nghe thấy sự hiện diện của diêm quân Sở Giang thì chỉ mong sao sáp tới gần, e rằng lúc này nhiều khi trong đầu đã tính xong cách leo lên giường người ta như thế nào rồi.
Tuyết Âm đã nghĩ như vậy thì những người khác đều thế.
Khổng Ẩn trưởng lão dĩ nhiên cũng chẳng ngoại lệ. Lão không ưa mấy cái chiêu trò của Liên Chiếu, nhưng đã giao phó nhắn nhủ bọn họ rồi thì cũng không thể so đo xét nét quá, thành thử một số chuyện liên quan đến diêm quân Sở Giang lão đều nhất nhất nói hết cho bọn họ nghe.
Trước hết là tu vi.
Người có thể sở hữu cả một tòa diêm điện ở Bát phương thành, có thể trở thành một trong số tám vị diêm quân, hưởng địa vị cực cao ở Cực Vực thì bản lĩnh đương nhiên không phải nhỏ. Trong trận chiến Âm dương giới mười một giáp trước, diêm quân Sở Giang đã là đại năng phản hư trung kỳ, song trong lúc đánh trận lại bị thương, thực lực có phần hao tổn. Hơn sáu trăm năm liền tu dưỡng sau đó, dù không hoàn toàn phục hồi lại được như cũ nhưng chút thiếu hụt đó cũng không có ảnh hưởng lớn gì.
Tiếp theo dĩ nhiên là địa vị.
Trong số diêm quân tám điện, trừ Tân Nghiễm sinh ra từ hư vô Cực Vực, còn lại hết thảy đều do quỷ tu tấn thăng. Phần lớn đều dựa theo cống hiến trong trận chiến Âm dương giới lần thứ nhất mà xếp hạng. Lẽ ra thì diêm quân Tống Đế xếp thứ hai, đứng sau Tần Nghiễm, nhưng ngài tự khiêm, bảo mình không bằng Sở Giang nên vì vậy Sở Giang mới xếp thứ hai, kế đến thứ ba mới là Tống Đế. Nói một cách khác thì hiện giờ ở Cực Vực, ít nhất là nhìn từ bề ngoài, diêm quân Sở Giang có địa vị chỉ sau đấng tối cao Tần Nghiễm.
Cuối cùng là tính tình.
Nghe đồn thì không có điểm gì đặc biệt nổi trội, ít ra thì hơi có chút khác biệt so với các diêm quân các điện khác ở chỗ tính khí cũng bình thường, trong sáu trăm năm tại chức này mọi việc Sở Giang đều xử lý rất thỏa đáng, không ghi công nhưng cũng chẳng phạm lỗi bao giờ, nhìn thì tẩm ngẩm tầm ngầm giống như ém tài. Nhưng cũng có người đoán diêm quân Sở Giang thật ra cũng khá táo bạo, chẳng qua vì dường như có mối giao hảo tốt với diêm quân Tống Đế, hằng ngày đều được ngài ấy an ủi động viên, hơn nữa bởi mười một giáp trước thực lực hao tổn nên không muốn khiêm tốn cũng không được.
"Tóm lại, đến vọng đài quỷ môn quan rồi thì phải thật cẩn thận, không được tự tiện cãi lại ý diêm quân. Các ngươi chỉ là cấp dưới thừa hành, không làm gì sai thì không ai kiếm chuyện được với các ngươi. Đừng tự đâm đầu vào chỗ chết là tốt rồi."
Khổng Ẩn trưởng lão vừa chống gậy đi tới vừa thuật hết một lượt các tin tức về diêm quân Sở Giang, nói xong thì chốt lại một câu như trên.
Dĩ nhiên cái câu này vẫn là dành riêng cho Liên Chiếu.
Kiến Sầu bây giờ đã biết được sơ sơ các tin tức cần thiết, lúc nghe đến đoạn tu vi xong thì trong lòng cũng khá yên tâm, thế là bèn cười cười vuốt đuôi, lấy lòng Khổng Ẩn trưởng lão ngay lập tức : "Đa tạ trưởng lão chỉ điểm, bọn ta nhất định sẽ cẩn thận hơn."
Tuyết Âm nghe vậy liền tự nhiên cười nhạt.
Khổng Ẩn trưởng lão thấy nàng biết điều như vậy thì cũng không nói gì nữa.
Cả đoàn người vẫn tiếp tục tiến về phía trước.
Khổng trưởng lão dẫn đầu, mấy người Kiến Sầu đi sau, kế nữa là một đám quỷ tu hình dạng thiên kỳ bách quái rồng rắn nối đuôi, phóng mắt mà trông, người người quỷ quỷ nhấp nhô hung tợn đông nghịt cả vùng.
Quỷ môn quan cách thành Uổng Tử không xa lắm, nếu ngự không mà đi thì rất mau tới. Nhưng hiện giờ đang chiến tranh, thời điểm đặc biệt, vì sợ Thập Cửu Châu biết được bọn họ gửi binh tiếp viện nên tất cả đều bám đất hành quân bằng đường bộ cả; so với ngự khí ngự không thì không nhanh bằng, thế nên để đến nơi cũng mất hết mấy canh giờ. Hành quân như thế chẳng mấy chốc đã được hơn nửa đường.
Song không ngờ càng đến gần quỷ môn quan thì bầu trời càng lúc càng u ám.
Ban đầu chỉ thấy lấn vẩn đen đen, giống như có khí đen đang bay lượn lờ thành luồng trong không trung nhưng chẳng ai mảy may để ý đến. Khổng Ẩn trưởng lão còn chỉ cho họ thấy mấy luồng khí này mà giải thích thêm : "Mấy cái này là địa lực âm hoa từ trong lòng đất bay lên. Tất cả đều do vọng đài mà ra cả. Phần lớn quỷ binh chịu trách nhiệm tác chiến đều đóng quân sau quỷ môn quan, nhưng vọng đài thì không đặt ở chỗ đóng quân được mà phải ở một chỗ bí mật hơn. Chúng ta thấy trời bắt đầu tối thế này thì tức là đã đi vào phạm vi ảnh hưởng của vọng đài rồi."
Nhưng Kiến Sầu lại thấy hơi bất bình thường.
Liên Chiếu là do nàng biến thành, tu vi trên thực tế đã hơn Khổng Ẩn nguyên cả một cảnh giới tròn. Đó là còn chưa kể đến Khúc Chính Phong ở bên cạnh tu vi lại càng cao hơn nữa. Trong hai người bọn họ, một người thì đã từng tới Cực Vực, địa lực âm hoa đối với việc tu luyện của quỷ tu Cực Vực quan trọng ra sao đều hiểu biết rất sâu; còn người kia thì trong tay có chí bảo ấn Hậu Thổ có thể thay thời đổi thế cái một, động tĩnh dưới lòng đất nhất nhất ra sao cũng thấy được dễ dàng như trở bàn tay.
Cả Kiến Sầu và Khúc Chính Phong đều nhận ra khí lưu nơi chân trời không được bình thường.
Thoạt trông thì rất giống địa lực âm hoa, linh cảm ban đầu cũng đúng là tương tự như thế, nhưng làm cả bầu trời đen đặc địa lực âm hoa như thế kia thì lại lớn quá lớn ! Cho dù vọng đài quỷ môn quan đúng là đặt ở một nơi cằn cỗi này đi nữa thì hiện tại nguồn địa lực âm hoa thoát ra quá sức kinh người, đáng lẽ ra nó không thể đậm đặc đến mức bôi đen cả bầu trời trong khi vẫn còn ở xa vọng đài như thế này !
Chắc chắn là có vấn đề rồi !
Hai người đồng thời âm thầm cảnh giác trong lòng. Nhưng vì tuyệt không có chút đầu dây mối nhợ gì về chuyện đang xảy ra nên cả Liên Chiếu và Tiêu Mưu giả đều không thể để cho trưởng lão Khổng Ẩn tộc Vô Thường biết hiểu biết của họ hơn xa lão.
Vì vậy chỉ chịu trận gồng người căng thẳng tiến về phía trước.
Mà mới đi được có hơn một dặm thì bầu trời vốn chỉ âm u thoắt cái đã biến thành đêm đen đậm như mực I!
Tựa như trên trời cao có ai đó dội thẳng xuống một chậu mực đặc vậy !
Mây đen cuồn cuộn xô tới, âm phong lồng lộn thét gào, khiến khung cảnh một miền bình nguyên hoang vu bao la trong thoáng chốc cũng trở nên âm u tối tăm theo !
Giơ tay ra chẳng thấy được năm ngón !
Khổng Ẩn dọc đường cũng mang máng thấy bất thường, ngay khi vừa xảy ra biến thì cả người liền dựng tóc gáy !
Bây giờ mà còn nhìn không ra nữa thì có họa là người ngu !
Lão biến sắc chấn kinh, tức thời giật giọng hét lớn : "Chết ! Địch phục kích !!I Có phục kích -'
Nhưng giờ mới hành động thì quá trễ.
Lão đã dẫn nguyên cả đoàn người vào sâu trong vùng cạm bấy, bây giờ mới phát hiện ra thì khó mà thoát thân nổi I
Ngay khi lão vừa thét lên cảnh báo thì tứ bề đã quỷ dị sinh biến ! Mây đen âm u tảng tảng đang đùn lên phía chân trời chợt gào rít chẳng khác gì ma quỷ. Tất cả âm ầm lao xuống nện lên mấy trăm quỷ binh tộc Vô Thường trong trận !
Mây đen tảng nào tảng nấy đều dồn ứ một nguồn lôi điện kinh người !
Bị tấn công đột ngột không trở tay kịp, tiếng quỷ rú thảm vang dội tứ bê !
Một rẻo đất nho nhỏ lố nhố ma quỷ giữa một vùng hoang vu mênh mông hốt nhiên chợt trở thành chỗ tai kiếp hứng lôi điện ! Cả một vùng sấm chớp đùng đùng cuồng vũ đến kinh hồn táng đởm !
Kinh biến ập tới trong chớp mắt, bọn Khổng Ẩn Tuyết Âm tuy tu vi cao nhưng nhất thời cũng phải xiểng liểng tơi tả một trận, chẳng còn đầu óc đâu mà để ý đến những chuyện khác. Còn Kiến Sầu và Khúc Chính Phong thì đã có chuẩn bị trước nên giả bộ trúng kế vô cùng khéo léo, tuyệt không chút sơ hở, tuy nhiên khi hứng chịu các đợt lôi điện và mây đen đánh phá thì cũng không khỏi phải cau mày biến sắc thất kinh !
Cả hai đều là tu sĩ Thập Cửu Châu !
Còn ai rõ ràng hơn họ phương vị bài bố hắc vân và cách sinh lôi điện như thế này hơn nữa ! Chúng dĩ nhiên là của Thập Cửu Châu rồi !
Một mối linh cảm bất thường chợt tự nhiên trào lên trong người không sao dằn xuống được nổi, khiến cả hai vừa tránh được đợt đánh tiếp theo vừa đồng thời ngẩng đầu nhìn thẳng về con đường hành quân ngay phía trước !
Trường bào xanh xanh, bóng dáng lãnh đạm.
Sau tảng tảng khói mù đen đặc, tu sĩ kia chẳng phải là Tạ Bất Thần thì còn ai vào đây nữa ?!
Ngay lúc ấy, vấn đề đầu tiên nẩy lên trong đầu nàng vậy mà không phải là "Oan gia ngõ hẹp, giờ xử lý ra sao" mà là - Quỷ môn quan có trọng binh trấn giữ, thế nhưng Tạ Bất Thần làm sao qua lọt được 2
Hơn nữa còn thần không biết quỷ không hay đâm sâu vào, mai phục ở đây I