Chương 471 : Đột nhiên
Chương 471 : Đột nhiênChương 471 : Đột nhiên
Cực Vực ác thổ vạn dặm, bình nguyên hoang vu, cỏ dại xơ xác trải ngập đến tận chân trời.
Chỗ này cách quỷ môn quan có hơn mười dặm, vị trí vọng đài huyền bí hẳn cũng phải rất gần; nếu thị lực tốt, ngẩng đầu lên là đã thấy được đường nét hình dáng quỷ môn quan hung hiểm xa xa nơi chân trời.
Song lúc này lạ một điều là tuyệt chẳng có ai phát hiện thấy chỗ này đang quỷ dị sinh biến -
Ngoại trừ những người đang bị hãm trong cuộc !
Đã có Khổng Ẩn trưởng lão cầm đầu, chúng quỷ tộc Vô Thường nào ngờ ở gần chỗ đóng quân của quỷ môn quan và vọng đài lại xảy ra chuyện như thế này đâu 2
Đó là còn chưa kể mánh lới bên phía địch thủ còn cao siêu hơn bọn chúng gấp mấy lần !
Mây đen bốn phương tám hướng cuồn cuộn xô tới, sấm sét nhì nhằng chớp giật, thậm chí có trợn nhìn rách mắt cũng chẳng thấy nổi được tình hình xung quanh ra sao, thế nhưng người ngoài trận thì lại thấy rất rõ cục diện bên trong.
Lục Hương Lãnh đứng chếch sau lưng Tạ Bất Thần.
Hắc vân cuồng động trước trận, dáng áo tuyết bạch phần phật bay trong gió, khuôn mặt thanh lãnh tựa như tích tụ tinh hoa trong trăng. Tuy thân đang đứng ở đất Cực Vực hung hiểm tà dị nhưng người thì lại chẳng khác gì tiên nữ đứng dưới cây quế nơi cung trăng, khí vị toát ra thật xa cách khó gần.
Ánh mắt Tạ Bất Thần chăm chăm nhìn trận không rời nhưng ánh mắt Lục Hương Lãnh thì lại vô thức ngưng đọng trên người y.
Thật ra hai người bọn họ cũng không phải là chỗ quen biết thân thiết gì cho cam. Chẳng qua năm đó đi ngang qua quảng trường Tây Hải nàng tình cờ gặp Tạ Bất Thần thương tích đây mình chạy về Côn Ngô, thể trạng suy kiệt vô cùng. Sẵn lòng lương y, nàng bèn ra tay chữa trị, cứu giúp một phen.
Lúc đó chỉ có thể nói là cơ duyên xảo hợp, cứu được đệ tử Côn Ngô mà thôi. Nào ngờ về sau lại có dịp cùng đi ẩn giới Thanh Phong Am với nhau, hơn nữa còn tận mắt chứng kiến vị anh tài trời ban của Côn Ngô này và đệ tử thuộc lớp hậu bối mới của Nhai Sơn đánh nhau đến gần như một mất một còn...
Trong vòng tám mươi năm sau đó thì gần như chẳng có qua lại gì.
Thứ nhất là vì trong sáu mươi năm đầu, Tạ Bất Thân sống chết ra sao người ta cứ đồn đại bàn tán xôn xao cả lên. Hai mươi năm sau thì Kiến Sầu khổ sở vất vả trở về, Tạ Bất Thần đột phá nguyên anh nhưng sau đó lại quấy lên một trận sóng to gió lớn ở Tuyết Vực. Thứ hai là vì trong khoảng thời gian này ngay chính bản thân nàng cũng gặp rất nhiều chuyện xảy ra, tự mình lo cho mình còn chẳng xong thì làm sao có thể để ý đến tâm tư người khác cho được cơ chứ 2
Mãi tới bây giờ, khi mới bắt đầu dễ thở hơn được một chút, giật mình nhìn lại vị Tạ đạo hữu này thì lại thấy mình thua xa.
Lục Hương Lãnh nghĩ y rất lợi hại, nhưng thật chẳng ngờ là lại còn lợi hại đến mức này : Bằng cách thức phi thường khôn tả, y đã thần không biết quỷ không hay tiến được vào quỷ môn quan. Nhưng không chỉ dừng lại ở đó mà thôi, y lại còn truy ra được dấu vết của quỷ tu để lại trước đó mà quyết định phục kích ở chỗ này, đoạn bày bố đại trận, ôm cây đợi thỏ, thế là bây giờ đã vây hãm dễ như bỡn một đoàn quỷ tu có nhân số đông hơn bọn họ gấp mấy lần !
Sấm sét vang vang bên tai, chớp sáng ngang dọc rọi soi đáy mắt...
Nhưng đồng thời chúng cũng làm dậy lên một lòng sửng sốt thán phục từ tận sâu trong tâm khảm nàng !
Chả trách sao mà y lại cũng có thể được xưng là anh tài trời ban, ngang cùng với vị Kiến Sầu đạo hữu kia...
Danh bất hư truyền.
Những người cùng đi với Tạ Bất Thần như nàng còn chưa ra tay mà đám quỷ tu tộc Vô Thường ở phía trước đã ăn một vố đau !
Bọn họ lần này đi không đông lắm, tổng cộng chưa tới sáu mươi người. Trừ nàng cảnh giới không thấp chiến lực không cao ra thì tất cả đều là những tay lão luyện bậc nhất trên Thập Cửu Châu. Đa số họ phần lớn đều là tu sĩ Côn Ngô.
Tạ Bất Thân lại chợt truyền lệnh giết vào trận, công kích xung quanh liền tập tức đùng đùng đánh tới.
Giữa tu sĩ Thập Cửu Châu và quỷ tu Cực Vực với nhau thì làm gì có chuyện hạ thủ lưu tình ? Đó là còn chưa kể lúc thiết lập sát trận, Tạ Bất Thần cũng đã từng báo trước giết được bao nhiêu thì giết, chỉ giữ lại kẻ cầm đầu làm tù binh là được.
"Vù là
"Bịch ! Bịch !
"Âm! Âm...
Kiếm quang vun vút, gươm giáo chói lòa !
Phù lục vừa phóng, máu đen tung tóe ! Ngay khi trận pháp phát động thì vùng đất nho nhỏ chẳng đáng vào đâu so với cả một Cực Vực vạn dạm ác thổ này đã biến thành địa ngục tu la thảm khốc !
Tạ Bất Thần mặt mũi lạnh tanh, ánh mắt điềm tĩnh vô cảm nhìn xuyên qua trận pháp cuồn cuộn mây đen. Ánh mắt ấy thấy rõ nhất cử nhất động tình hình trong trận, thấy rõ mỗi tên quỷ một vật vã cầm cự ra sao, song lại chỉ chú tâm tìm mỗi người nó muốn.
Đám lâu la cấp thấp và ác quỷ tầm thường thì chẳng cần phải để ý làm gì.
Y cần thông tin và vị trí vọng đài thế nên chỉ phải tìm người có tu vi cao nhất là đủ.
Hết thảy cũng được mấy người.
Quét linh thức qua trận một lần là dễ dàng nhìn ra ngay -
Khổng Ấn - cảnh giới kim thân.
Nhưng ngay khi Tạ Bất Thần dời mắt, lần vê phía cố định linh thức để nhìn người kia thì chợt có một bóng người khác đứng cách Khổng Ẩn không xa lắm không biết tại sao lại tự nhiên lọt vào trong tâm mắt y.
Áo xống đen tuyền, dáng vẻ diễm lệ quyến rũ I
Mi mày mị hoặc thanh thoát, da dẻ như tuyết, dung mạo như hoa, chân trần mang lắc ngọc, rõ ràng là trông chẳng có chỗ nào giống, nhưng nơi đầu mày cuối mắt thế mà lại dập dềnh toát ra một chút lãnh ý vừa đanh thép vừa mâu thuẫn khiến Tạ Bất Thần nhìn mà cảm thấy quen thuộc đến kinh hồn !
Không thể nào...
Trong sát na, ánh mắt hai người giao nhau I!
Cũng trong một khoảnh khắc điện quang thạch hỏa cực ngắn ấy, y thấy nàng và đồng thời nàng cũng nhìn thấy y.
Không chút phân vân, chẳng chút nghi hoặc, cho dù cả khuôn mặt đường nét hoàn toàn khác biệt, nhưng Tạ Bất Thần dám chắc -
Đó là nàng !
Trừ nàng ra, trên đời này chẳng có một người thứ hai nào có ánh mắt thế này, càng tuyệt không thể chỉ bằng một cái nhìn đơn giản như vậy mà lại có thể quấy lên trong y ngàn vạn cảm xúc bất kham đồng thời còn kèm theo cả...
Sát ý.