Chương 472 : Ám hiệu
Chương 472 : Ám hiệuChương 472 : Ám hiệu
Chiến tranh Âm dương giới lần thứ hai đã nổ ra được hơn mười ngày. Khói lửa bắt đầu từ cửa quỷ cực đông rồi kéo dài xuống cho tới khi hình thành tình thế giằng co trước trận địa quỷ môn quan nơi đây. Hai bên đều ra sức thăm dò nhau nhằm tìm hiểu con át chủ bài trong tay đối thủ đồng thời cũng là để xem xem trong mười một giáp qua song phương phát triển thế nào. Vì vậy chẳng ai thèm sốt ruột hay nôn nóng cả.
Song phía Thập Cửu Châu cũng có chỗ không tâm thường.
Nguyên nhân nằm ở Nhai Sơn.
Thân là đệ tử chân truyền dưới trướng Hoành Hư chân nhân của Côn Ngô, tất nhiên Tạ Bất Thân biết rất rõ cái chuyện "Kiến Sầu thụ thương trong chiến dịch Tuyết Vực nên lần lữa không tới" không phải là chuyện gì đơn giản như người ta đồn thổi.
Dù sao người vắng mặt cũng chẳng phải chỉ có mỗi mình nàng.
Trừ nàng ra còn có rất nhiều tu sĩ Nhai Sơn và Minh Nhật Tinh Hải vốn đã từng đi Tuyết Vực đánh úp Tân Mật nữa. Thậm chí ngay cả Khúc Chính Phong là kiếm hoàng mà cũng còn chẳng đến !
Có người lén đặt giả thuyết cho rằng nhiều khi cái vị phản đồ Nhai Sơn Khúc Chính Phong này tranh thủ Thập Cửu Châu vắng người mà giở trò gì đó. Song theo tin tức từ Thập Cửu Châu truyền về thì điêu này lại hoàn toàn không hợp lẽ chút nào.
Thập Cửu Châu vẫn luôn gió êm sóng lặng, chẳng có chuyện gì xảy ra.
Thế thì rốt cục Kiến Sầu với Khúc Chính Phong và gần ngàn tu sĩ vốn phải xông pha chiến trường Cực Vực kia bây giờ đang làm gì ? Vào thời khắc này mọi thứ liền có đáp án ngay.
Đó là trong sát na khi y thấy được người nữ tu diễm lệ quyến rũ đứng lẫn trong đám quỷ tu Cực Vực tộc Vô Thường kia !
Chỉ trong khoảnh khắc ánh mắt đôi bên giao nhau, vào sát na điện quang hỏa thạch cực kỳ ngắn ngủi đó, thời gian tựa như giãn dài. Bắt đâu từ một điểm tâm thường nho nhỏ, nó hốt nhiên bỗng kéo căng thành một đường mỏng mảnh thật dài.
Đâu này là y, đầu kia là nàng.
"Phạch !
Trong cảnh vây công tứ bề hỗn loạn, bàn tay nhỏ nhắn của nàng chợt xòe ra, những ngón tay thon dài trắng muốt giơ lên giật cây trâm lưu ly đỏ rực trên đầu xuống. Kế đó năm ngón lại trổ tài thi triển, thế là cây trâm chạm trổ tỉnh mỹ kia liền hóa thành một chiếc quạt lưu ly đỏ thắm.
Mặt quạt không lớn, chính diện nhũ kim họa nét sắc sảo hình nữ yêu có sức quyến rũ con người ta sa vào vòng sa đọa theo nhiều cố sự truyền thuyết dân gian, hàng mi rung rung khép hờ, trông lộng lẫy đến hút hồn, thật rất có phong phạm y như chủ nó.
Mặt sau thì vẽ chúng quỷ địa ngục. Đây hắc thủy xuôi dòng, chỗ này móng vuốt răng nanh, chỗ kia đầu lâu xương trắng !
Tay nàng lại lật một cái. Chiếc quạt lưu ly trong lòng bàn tay liên xoáy tít, lúc bay ra thì diễm lệ hút hồn mênh mang, song vừa làm được một vòng trên không, lúc bay trở lại thì quanh thân đã rùng rùng sát cơ lạnh người !
"Phập ! Phập ! Phập !"
Nơi chân trời lôi điện giáng xuống dưới lớp lớp mây đen chen dầy đến một ngọn gió cũng chẳng thổi lọt. Mây vốn là vật vô hình nhưng lúc này lại bị các cạnh quạt đâm chém nên trong chớp mắt liền sụp đổ !
Tiếng nổ đùng đoàng tứ bề, người bị vây trong trận liền thấy áp lực chợt nhẹ đi nhiều.
Kiến Sầu vừa đối mắt nhìn Tạ Bất Thần vừa ra tay phóng quạt chỉ trong chớp mắt. Đến khi chiếc quạt bay trở về tay thì ánh mắt nàng đã dời đi chỗ khác, sắc mặt nhìn như bình tĩnh nhưng trong lòng thì lại đúng là một trời biển động sóng gầm !
Nàng hiểu Tạ Bất Thần quá rõ.
Bao ngày bao tháng trôi qua, ít nhiều gì chúng cũng để lại một chút vết tích nào đó trên con người nàng. Nàng tuy rất quyết đoán, thẳng tay trừ bỏ mọi rào cản của quá khứ đối với mình, một lòng quý trọng thời gian trước mắt mà sống cho hiện tại, song vào lúc này lại cũng không sao phủ nhận được rằng xét về một bình diện nào đó, con người rốt cục cũng vẫn phải chịu ảnh hưởng của quá khứ.
Tạ Bất Thần chỉ liếc mắt nhìn là đã nhận ra nàng.
Nàng cũng chỉ liếc mắt nhìn lại là cũng đã đoán được rằng y nhận ra nàng I
Vào thời khắc này, ngàn suy vạn nghĩ liền chẳng khác gì một bầy ngựa chiến râm rập chạy loạn trong trí nàng. Câu hỏi đầu tiên vừa mới chợt nảy ra "Rốt cục Tạ Bất Thần làm sao qua lọt quỷ môn quan” thì ngay lập tức nàng đã ý thức đến đến một vấn đề khác quan trọng hơn và thậm chí còn chí mạng hơn nữa !
- Làm sao bây giờ 2
Thân đang ở trong trận, tạm thời nàng khó mà biết được Tạ Bất Thần dẫn theo bao nhiêu người. Nhưng nếu họ đã tới được chiến trường Thập Cửu Châu thì tu vi chắc chắn không thấp, đó là chưa kể bây giờ còn thần không biết quỷ không hay thọc sâu vào hiểm địa phía sau quỷ môn quan như thế này nữa.
Nhân số có thể không nhiều, nhưng chắc chắn rất mạnh !
Quỷ tu tộc Vô Thường Cực Vực bên này, thoạt nhìn thì 'Quỷ đông thế mạnh”, nhưng trừ vài người đầu lĩnh và một sốt ít ác quỷ có thực lực, còn lại đều là tán tu ô hợp mới tuyển từ mười tám tầng địa ngục xong, vì vậy tuy nhiều vê số song chưa kịp chuẩn bị gì mà đã bị phục kích như thế này thì làm sao đánh lại địch thủ là tinh binh cường tướng cho nổi ?I
Chết tiệt I
Hỏng bét rồi I
Ngay khi Kiến Sầu nhận ra được vấn đề này, bao lửa giận và uất ức đè nén liền bùng lên, cộng hưởng cùng sát ý đang phừng phực sẵn có trong lòng !
Dĩ nhiên Tạ Bất Thần tới đây không phải là để giết nàng, lúc đứng trong trận nhìn thấy nàng, đôi mắt y trông cũng sững sờ thấy rõ.
Vì vậy chuyến này bọn họ chắc chắn phải có mục đích khác.
Mạo hiểm nhập cửa quỷ, dọc đường phục kích một đám lính ô hợp, mà vừa hay đích đến của chúng cũng là vọng đài. Chẳng cần nghĩ cũng biết, mục đích của Tạ Bất Thần rốt cục chỉ là vọng đài mà thôi.
Nhưng vấn đề lại nằm ở chỗ này !
Tạ Bất Thần muốn phục kích người trên lộ đường này để thu thập tin tức liên quan đến vọng đài. Còn Kiến Sầu ẩn thân trong đám người này cũng là vì để đi vọng đài làm một số chuyện gì đó.
Hai bên lóng nga lóng ngóng thế nào mà chạm trán cái rầm ngay lúc này ! Phàm đã đánh nhau tất có thắng bại.
Nếu phía tộc Vô Thường Cực Vực thắng thì tu sĩ Thập Cửu Châu bên kia sẽ phải chịu tổn thất, hơn nữa chắc chắn sẽ còn đánh rắn động cỏ. Tạ Bất Thần có chết hay không không quan trọng mà nếu phạm sai lâm ảnh hưởng đến chiến cục thì đó mới là chuyện lớn.
Tỷ như tu sĩ Thập Cửu Châu thắng, nàng và Khúc Chính Phong tuy có thể thừa loạn đào thoát mà không bị bại lộ thân phận thế nhưng làm vậy thì sẽ phải chịu mất ưu thế gián điệp bên Cực Vực.
Bởi vì người có tu vi cao nhất ở đây là trưởng lão Khổng Ẩn. Nàng và Khúc Chính Phong thì giả dạng làm Liên Chiếu và Tiêu Mưu. Khổng Ẩn mà chết, hai người bên nàng có thể an toàn thoát khốn, nhưng vậy thì dĩ nhiên sẽ gây nghi ngờ. Vả lại bọn họ cũng không thể nào lấy vải thưa che mắt thánh ở trước Bát phương diêm điện được, chắc chắn thế nào cũng sẽ bị nhìn ra năng lực thật sự.
Tạ Bất Thần sớm không tới, muộn không tới, vậy mà lại nhè đúng ngay lúc này, thế chẳng phải hỏng bét thì là gì ?I
Những ý nghĩ trên cứ quay cuồng trong trí nàng, sát ý hung hiểm cứ vậy dồn đầy trong lòng chẳng khác gì lớp lớp mây đen nặng nề chỉ chực chờ sa thẳng xuống đất.
Hiện giờ nàng là Liên Chiếu, nhưng Tạ Bất Thần thì vẫn là Tạ Bất Thần.
Tạ Bất Thần có thể nhận ra nàng là Liên Chiếu, nhưng những người cùng đi với y thì chưa hẳn.
Địch ở ngoài sáng, ta trong tối I
Tạ Bất Thần tu vi mới chỉ tới nhập thế, còn nàng thì đã lên tới tận phản hư rồi I Có thể giết một trận !
Vả lại trước giờ chẳng có dịp, sau này cũng chưa chắc sẽ lại gặp lại một dịp cực đẹp như thế này !
Nhưng cái giá phải trả cũng lớn...
"Tu sĩ Thập Cửu Châu ! Bọn họ là tu sĩ Thập Cửu Châu !"
"Đừng chạy loạn
"Kẻ nào lâm trận bỏ chạy, giết không tha !"
“Tránh ra HI,...
Trong không gian chật hẹp chịu sự vây công của trận pháp, chúng quỷ tu tộc Vô Thường sau khi ăn phải đợt công kích cuồng oanh loạn tạc đầu tiên, lập cà lập cập một hồi thì rốt cục cũng định thần lại được.
Trưởng lão Khổng Ẩn vì bị ba đòn lôi điện giáng trúng cùng một lúc nên trông khá thảm hại. Nhưng nói cho cùng tu vi của lão cũng đã tới kim thân, hơn nữa lão lại thấy đám quỷ binh mới chiêu mộ vừa bị phục kích có một chút mà đã tan tác thành năm bè bảy mảng như thế này thì tức giận không thôi, thành thử mới thét lên dọa giết, đồng thời quanh người cũng hiện lên một vầng hào quang vàng vàng !
Cảnh giới "Kim thân" của Cực Vực có thể coi như tương đương với "Xuất khiếu" ở Thập Cửu Châu. Chỉ có điều tu sĩ Thập Cửu Châu tu thân trước rồi mới tu tâm, còn quỷ tu Cực Vực không có thân thể, chỉ có hồn phách nên tu hồn trước rồi mới tu thân. Cảnh giới kim thân chính là bước ngoặt lớn trong tu luyện của quỷ tu Cực Vực.
Sau khi tu qua ngọc niết, quỷ hồn sẽ tu tập công pháp, ngưng tụ ra kim thân. Dĩ nhiên kim thân không giống như thể xác có máu thịt thực sự, nhưng ở Cực Vực thì cũng gần như chẳng khác gì mấy. Ngoài mạnh hơn ra nó còn có thể coi như là phương tiện tấn công.
Khổng Ẩn chuyên tu "Huyễn hình kim thân" của tộc Vô Thường. Đường lối môn này khác với đường lối mạnh mẽ bá đạo mà quỷ dị của tộc quỷ vương. Mặc dù uy lực của nó không bằng nhưng lại có nhiều chỗ kỳ diệu huyền bí hơn.
Quầng hào quang kim sắc quanh thân Khổng Ẩn sáng lên, tuy mờ nhạt nhưng ấy thế mà lại có thể cản được hàng hà sa số chớp điện đang đùng đùng giáng xuống. Cả người lão bây giờ trông y hệt như một người bằng xương bằng thịt thật sự. Bàn tay lật nhoáng một cái thì ấn đã kết xong, lấy thân mình tâm, xung quanh là hào quang tạo thành một lồng bảo hộ sáng lên vàng dịu !
"Mau ! Tiến lên mau !"
Giọng điệu già nua hòa cùng nộ ý không tiêu, vừa hung hãn vừa gấp rút. Sau khi khởi động lồng hào quang bảo hộ xong, Khổng Ẩn liền quay về phía bọn Tuyết Âm/'Liên Chiếu" với "Tiêu Mưu" đang tối tăm mặt mày mà thét lớn.
Trong ba người Tiêu Mưu có tu vi cao nhất. Khúc Chính Phong đã giả làm gã thì dĩ nhiên cũng không quá nhút nhát, vì vậy liền nghe theo lời Khổng Ẩn tiến vào lông bảo hộ, hành sự nhìn cũng khá thong dong.
Tuyết Âm thì lại không được may mắn như vậy. Các tu sĩ mai phục ngoài trận đều dường như nhận định thị là đầu lĩnh địa vị không thấp, vì vậy nên cả chục đạo công kích đều thi nhau nhắm hết xuống người thị. Thành thử khi thị chui được vào lông sáng bảo hộ thì thiếu chút nữa là ngã chúi nhủi vào trong.
Lúc này trong trận dấy nên cuồng phong. Gió mạnh đến nỗi cỏ thiên thời trên cả một vùng hoang nguyên mênh mông soàn soạt vật vã rạp theo chiều gió, tiếng nghe chẳng khác gì ác quỷ gào khóc.
Đám quỷ tu vốn đã là quỷ mà lúc này cũng không khỏi phải kinh hãi.
Mặt đất vốn bằng phẳng, lổn nhổn đầy sỏi đá thế mà giờ lại tự nhiên nhúc nhích động đậy dưới chân chúng, thật chẳng khác gì có con gì đó đang cựa mình sống lại I
"Coi chừng dưới chân !"
Tuyết Âm hoa dung thất sắc, hốt hoảng gào to I
Phản xạ của Khổng Ẩn trưởng lão cũng cực nhanh. Vừa mới chớm nhận ra dị động dưới chân, lão đã lập tức phi thân lên, đồng thời lông hào quang bảo hộ vàng nhạt cũng dầy lên, đôn cao thêm mấy trượng.
Mục quang lóe sáng, Khúc Chính Phong cũng phi thân lên cao theo.
Ngay sau đó, gần một trăm con rồng đá hung hãn liền từ dưới đất bay vọt lên, xoáy tít theo các vụ gió mạnh như cối xay, lao thẳng về phía quỷ tu trong trận !
Mà diện tích trong trận lại quá nhỏ hẹp ! Tự nhiên bị đánh úp, chúng quỷ hoảng loạn đã đành, lại thêm vừa rồi Khổng Ẩn trưởng lão gào thét kêu gọi nên cả đám đều hè nhau chạy về phía lão, co cụm lại thành một cục, nhất thời nửa khắc đâu thể nào tán ra được đâu !
"Âm! Âm! Âm..."
Các vụ xoáy đá khổng lồ phóng sức càn quét, một trận âm phong thổi qua một cái là đốn ngã hơn chục quỷ tu !
Vừa mới kịp quen dần trước các trận công kích đầu tiên, chúng quỷ tu Cực Vực đã lại phải há họng tru to phen nữa, mà đợt này lại kịch liệt nặng nề hơn đợt trước nhiều nên tiếng nghe cũng thê thảm hơn !
Ngay cả trưởng lão Khổng Ẩn cũng không hoàn toàn tránh nổi. Hai con rồng đá thô to dài ngoẵng đồng thời đập vào hai bên lồng sáng bảo hộ, lực đánh nhân hai ép vào khiến lão nhăn nhó mặt mày. Hào quang kim thân vốn đang ổn định liên chao đảo, thiếu chút nữa thì không duy trì nổi lồng sáng, sắc mặt lão vì vậy cũng tái xanh tái xám theo !
Mà chết cái nữa là...
"Liên Chiếu II"
Thân mình vừa mới trụ vững lại trong lồng hào quang, còn chưa kịp tỉnh hồn, Khổng Ẩn trưởng lão đã theo bản năng phóng linh thức kiểm tra một lượt, ngay lập tức liên thấy thiếu mất một người, liếc mắt tìm xem trong trận thì sợ đến nỗi cả người phải toát mồ hôi lạnh !
Liên Chiếu vẫn còn ở lại giữa trận, đã vậy lại còn gân như đứng sát ngay vùng không gian đen kịt công kích !
Dáng người diễm lệ quyến rũ ngày thường trông thoải mái ung dung là thế vậy mà bây giờ trông cũng khá chật vật khốn khổ.
Vừa rồi chúng quỷ phải chống cự đến tối tăm mặt mày, chẳng ai để ý tới nên trong lúc hỗn loạn nàng đã bị tuột lại phía sau chẳng biết tự bao giờ. Vì cách quá xa nên lúc Khổng Ẩn trưởng lão gào thét gọi bọn họ tránh vào lồng sáng, nàng lại không theo được và cũng chẳng tài nào tránh nổi các đòn công kích dày đặc của trận pháp !
"Âm là
"Âm Ị
"Âm là Rành rành chỉ nhờ vào thuật pháp nên rồng đá mới tụ lại phun từ dưới lòng đất lên, nhưng khi tấn công thì con nào con nấy lại giống như có sinh mạng, con mắt tựa như nhìn được rộng nên có thể ra đòn từ rất nhiều góc độ hiểm hóc xảo trá I
To lớn !
Tỉnh vi I
Hung hãn !
Đây là trận pháp của Tạ Bất Thần, hay nói chẳng ngoa thì đây cũng chính là bản thân con người hắn.
Trận pháp của y lợi hại ra sao lúc ở Sát Hồng tiểu giới Kiến Sầu đã từng mục kích qua. Bây giờ tu vi của y đã cao hơn xưa nhiều nên hiểu biết đối với trận pháp tự nhiên cũng thâm sâu hơn, ngay chính nàng ứng phó mà cũng cảm thấy hơi mệt.
Nên nhớ nàng đâu phải chỉ cao ở mỗi tu vi mà thôi đâu. Trong căn trạch viện ở Uổng Tử thành Cực Vực nàng đã từng học qua rất nhiều tinh túy nền tảng quan trọng về trận pháp, mà mặc dù vậy lúc này đối đầu mới thấy cảnh giới và độ khó trong trận pháp của y vẫn còn cao đến thế nào !
Tuy so với chủ nhân của căn nhà trong Uổng Tử thành kia nàng chẳng kém bao nhiêu, song xét về cảnh giới và thực lực của Tạ Bất Thần hiện giờ thì có thể nói y đã đạt đến độ siêu phàm rồi !
"Âm là
Thạch long thô to cả trượng lại từ một góc xéo quất tới Kiến Sầu. Nàng chân trần xống áo đen tuyền liền dẫn động địa lực âm hoa bao quanh thân mình, đầu mũi chân trắng muốt thế mà lại đạp xuyên qua vụ gió xoáy trong có rồng đá đánh tới, điểm xuống một tảng đá cứng ngắc I! Thân hình liền nhẹ bẫng như một phiến lông chim.
Ba bốn con rồng đá đập xuống nhưng nàng đã lách mình qua một khoảng không gian cực hẹp mà bồng bềnh thoát thân !
"Âm! Âm! Âm !"
Chiếc quạt lưu ly trong tay nàng phất lên một cái, gió yêu vạn luồng liền đùng đùng cuồng nộ ! Chín phần trong đó quất về phía đám thạch long đang lúc nhúc uốn éo trong trận, hơn nữa lại còn thổi đến mức đá trên thân chúng cứ thi nhau rớt đồm độp xuống đất, khiến trong nháy mắt lũ rồng kia liền teo tóp hết cả lại.
Còn một phần gió còn lại thì đỡ dưới chân nàng.
Y bào đen tuyền phần phật trong gió lộng, Kiến Sầu chân đạp cuồng phong, tay cầm quạt đỏ, dáng vẻ trông chẳng khác gì yêu ảnh bồng bềnh xa xa nơi chân trời. Chúng quỷ hết thảy còn đang lên ruột đến toát mồ lạnh thì nàng đã hữu kinh vô hiểm mà hạ xuống lồng sáng bảo hộ mà Khổng Ẩn trưởng lão đã mở ra.
Lúc này, quỷ tu tộc Vô Thường bị hãm trong trận và quỷ binh mới tuyển đã chết mất ba thành. Nhìn sơ một lượt, tình cảnh thật vô cùng tàn khốc bi thảm.
Thân ở trong trận, bọn chúng hoàn toàn không thể thấy được ngoài trận ra sao, chỉ biết địch nhân chắc chắn là người của Thập Cửu Châu vì Cực Vực không có trận pháp cao minh như vậy. Hơn nữa, chúng cũng không biết đối phương có bao nhiêu người, không biết các đòn công kích đủ thứ từ ngoài nã vào như thế này rốt cục là do tu sĩ nào, đã vậy chính bản thân còn bị vây trong trận nên cũng khó.
Quỷ tu chỉ có hồn phách, không có thể xác, vì vậy nên phải chịu hao tổn hồn lực chứ bị thương thì không đổ máu.
Nhất thời chúng chỉ thấy trận pháp thiên biến vạn hóa, kỳ ảo khôn cùng.
Sau mây đen chớp điện thì tới rồng đá, hết rồng đá thì tới cỏ. Cỏ thiên thời đang oăn mình vật vã trong gió thoắt cái chợt phựt lửa xanh sẫm ! Biển lửa hừng hực lan rộng điên cuồng gào thét I
Hồn phách nào chậm chạp, hay chạy không kịp nhanh, trên người chỉ dính một chút lửa thôi là y như bị trúng phải kịch độc, thân thể liên bắt đầu mất màu, đau đớn kêu gào vô cùng thê thảm. La hét xong thì chẳng còn sức đâu mà chạy nữa, cả người liền nhào xuống đất, biển lửa bên dưới liền chồm lên thiêu rụi, chẳng còn để lại chút gì.
Tuy tu vi Kiến Sầu trên thực tế hơn xa Liên Chiếu mà nàng đang giả dạng, nhưng sau khi chui vào lông sáng bảo hộ xong, quay đầu nhìn lại thấy thạch long tự nhiên biến mất, lửa xanh hung hãn lan tràn nuốt chửng không biết bao nhiêu là quỷ tu thì trống ngực cũng không khỏi phải đập thình thình !
Cũng cùng lúc đó nàng chợt nhận ra có ai bên cạnh đang nhìn mình. Ngoái đầu nhìn lại thì ra là Tuyết Âm ánh mắt trông có vẻ khiếp sợ. Hình như thị ta hoàn toàn không tưởng được rằng nàng có thể dựa vào thực lực của mình mà thoát khỏi hiểm cảnh bên kia.
Vì vậy Kiến Sầu liền bắt chước giọng điệu của Liên Chiếu trước kia, trong lúc dầu sôi lửa bỏng cũng không quên hừ lạnh châm chọc Tuyết Âm : "Sao hả ? Không ngờ ta cũng có bản lãnh thoát được phải không ? Coi thường người khác vừa vừa thôi nhé
Tuyết Âm lại một lần nữa bị Liên Chiếu châm chọc đến nỗi tức nói không nên lời. Nộ hỏa đè lí trí nên bao ngờ vực về thực lực Liên Chiếu lúc nãy liền tan tành mây khói, nào còn đầu óc đâu mà suy diễn tự hỏi tại sao địch thủ lại có thể thoát thân được trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc như vậy ? Trong bụng chỉ có thể nghĩ được rằng cái ả tử thù của mình kia chẳng qua chỉ là mèo mù đánh phải chuột chết nên mới tránh được thế công của trận pháp đấy thôi.
Khúc Chính Phong đứng ở gần bên ánh mắt hơi anh ánh sáng. Giữa những cơn gió âm tà điên cuồng, màu lửa lam sẫm trong trận hắt lên người hắn khiến cái mặt tái nhợt chẳng chút huyết sắc kia liền trông như vừa bệnh hoạn mệt mỏi vừa đầy quỷ khí lạnh người.
Hắn từ từ liếc mắt nhìn về phía Kiến Sầu, trong bụng lại càng thấu hiểu hơn -
Mối quan hệ gần như một mất một còn giữa Kiến Sầu và Tạ Bất Thần hắn cũng biết rõ, không những vậy lại còn biết tính nàng xưa nay hạ thủ chẳng lưu tình, có thù tất báo, hễ cứ có dịp là ra tay ngay.
Lúc Kiến Sầu nhìn Tạ Bất Thần thì hắn cũng lại đang nhìn nàng. Nàng vừa mới thấy tên kia thì thần sắc thế mà chẳng lộ ra chút gì khác thường, nhưng khi ngoảnh lại đối phó với các đợt tấn công của trận pháp thì hình như có hơi chần chờ một chút thì phải.
"Định làm gì thế này ?"
Câu hỏi vang lên rõ mồn một trong đầu Khúc Chính Phong.
Kiến Sầu im lặng liếc nhìn hắn. Nàng biết ý hắn đang hỏi mình nhân dịp này có muốn ra tay với Tạ Bất Thần hay không, vì vậy mới kín đáo lắc lắc đầu.
Khúc Chính Phong liên cau mày.
Nhưng Kiến Sầu lại không ra dấu gì nữa, hơn nữa đang lúc sống còn cũng chẳng thể giải thích được, chỉ đứng trong lồng sáng là nơi tương đối an toàn mà nhìn ra bên ngoài.
Khổng Ẩn cảnh giới kim thân, tu vi phát huy cực hạn, màn hào quang vàng dịu phát ra cuối cùng lại dây thêm một tầng !
Lôi điện và thạch long cộng lại đã giết mất ba phần quỷ tu, sau đó lại có lửa xanh từ dưới đất bùng lên, cháy mới chỉ có một chút mà đã thiêu hủy hết hai phần thần hồn quỷ tu !
Ngay cả vụn cặn cũng chẳng còn I
Đội ngũ quỷ binh vốn có gần cả ngàn người, vậy mà trong chớp mắt chỉ còn lại chưa đầy năm trăm. Tất cả đều co cụm trong lồng sáng bảo hộ của Khổng Ẩn trưởng lão, nhìn chẳng khác gì thú bị nhốt trong chuồng, cực kỳ thảm hại nhếch nhác I
Bọn tiểu bối ngấm ngầm đấu khẩu cạnh khóe nhau gay gắt đến đâu Khổng Ẩn cũng không có đầu óc nào mà để ý, mục quang lướt sơ một vòng thấy cục diện thê thảm thế này thì sắc mặt liền sa sầm.
Với bản lãnh của mình, lão chỉ có thể thấy mờ mờ bóng Tạ Bất Thần mà thôi.
Tu vi hai người thật ra không kém nhau bao nhiêu, vì vậy cho dù trận pháp cũng vẫn tiếp tục nã đòn ác liệt như trước, lồng hào quang bảo hộ của Khổng Ẩn rung rinh chao chảo không ngừng, nhưng trong nhất thời nửa khắc thì vẫn không thể ảnh hưởng gì được lão. Tuy vậy trong địa bàn của mình đi được nửa đường rồi mà còn bị người ta đánh úp, cảm giác ấy thật đúng là tức nuốt không trôi !
Đó là còn chưa kể chết quá nhiều người như thế này !
Việc chiêu mộ quỷ binh vốn rất quan trọng. Tộc Vô Thường cũng phải đấu đá với các tộc lớn khác mới trúng thầu được, thành ra lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm vạn lần không được để xảy ra bất cứ sai sót gì !
Nào ngờ nửa đường lại gặp giết chóc ngáng chân thế này ! Trong nháy mắt trong đầu Khổng Ấn nộ hỏa đùng đùng bốc lên. Nó dữ dội đến nỗi thiêu rụi luôn cả lý trí của lão. Cái mặt cũng rúm ró nhăn nhúm hết cả lại. Lão quay về phía bọn Kiến Sầu Tuyết Âm đang đứng bên cạnh hét lên : "Cái đám đần độn các ngươi đầu óc vứt đâu hết rồi ? Còn không mau truyền tin cho vọng đài hả ?!I"
Chỗ này vốn rất gần vọng đài. Thập đại quỷ tộc phụ trách chiêu tập quỷ binh trong mười tám tầng địa ngục, sau đó còn phải dẫn chúng tới vọng đài nên dĩ nhiên là phải có cách liên lạc đặc biệt với vọng đài trong trường hợp khẩn cấp.
Đó là hư phù. Bóp nát phù này thì vọng đài sẽ biết bọn họ đang gặp nguy hiểm, đồng thời cũng sẽ biết được luôn cả vị trí bị phục kích. Mà miếng hư phù này vừa hay lại do Liên Chiếu chịu trách nhiệm chiêu mộ quỷ binh đợt này nắm giữ, tức trên người Kiến Sầu cũng có !
Khổng Ẩn vừa quát xong thì ngay lập tức mọi ánh mắt quỷ tu đều gần như chĩa hết lên người nàng.
Kiến Sầu cũng lần tay lôi tấm hư phù tím sẫm ra. Song khi các đầu ngón tay vận lực, thiếu chút nữa là miết nát nó đến nơi thì nàng chợt khựng lại, sóng mắt mênh mông diễm lệ lưu chuyển, nhìn như ngần ngừ nửa có nửa không; môi thơm hơi bặm lại, tựa hồ như vì tình hình gặp phải trước mắt mà ấm ức không cam lòng.
Đang gần như phải phát động hết tu vi kim thân để duy trì lồng sáng bảo hộ muốn chết, thời khắc dầu sôi lửa bỏng Khổng Ẩn đâu ngờ ả yêu nữ này vậy mà lại còn đứng đó do dự chần chờ, ưỡn ẹo làm dáng. Lão tức mình hổn hển quát : "Còn đực mặt ra đó làm gì ? Bóp phù đi !"
Nhưng Kiến Sầu chỉ liếc mắt nhìn lão, các ngón thu lại, nắm gọn tấm hư phù trong lòng bàn tay. Chúng quỷ chẳng ai hiểu ra sao.
Khổng Ẩn thì thiếu điều phát điên, cả cái mặt tím đen hết cả lại.
Nhưng Liên Chiếu tựa hồ như chẳng hề nhận ra tình hình nguy cấp trước mắt, ánh mắt tưng tức ban nãy lúc này lại chợt chuyển hướng nhìn ra ngoài trận.
Xa xa bóng Tạ Bất Thần mờ mờ ẩn hiện giữa lớp lớp mây khói đen kịt.
Cái giọng vốn yêu mị lúc này chợt lạnh đi, nghe ấm ức phiền não khôn xiết mà cũng lại có sức mê hoặc bội phần, nàng quay về phía Khổng Ẩn cười nhạt nói : "Khổng trưởng lão thật đúng là hồ đồ ! Việc chiêu mộ quỷ binh quan trọng như vậy nhưng lại bị chúng ta làm hỏng mất, cho dù Bát phương diêm điện không truy cứu thì trong tộc cũng chẳng dễ tha cho chúng ta. Từ khi nhập tộc đến nay, con đường này mấy ai đi được dễ dàng ! Nếu bị khiển trách thì tương lai sẽ mất tiền đồ. Các ngươi bằng lòng hay không ta không biết nhưng Liên Chiếu ta - tuyệt không cam lòng !"
Mi tâm Khổng Ẩn hốt nhiên liền giật nảy lên.
Ngay lúc này, chúng quỷ chẳng ai có thể rời mắt khỏi nàng. Tất cả chỉ đành mặc cho cái giọng khàn khàn mê hồn kia rút cạn mọi ý chí trong người, mặc cho nó xiết chặt lấy cần cổ để bọn chúng kinh tâm nghẹn thở một phen !
Kiến Sầu cất tấm phù đi rồi lại bật xòe chiếc quạt lưu ly ra, giọng điệu như chém đinh chặt sắt : "Tuyệt đối không được báo cho vọng đài, kêu họ phái chi viện tới. Người bày trận mai phục bên ngoài chắc chắn phải là một kẻ quan trọng thuộc môn phái lớn của Thập Cửu Châu. Chúng ta phải bắt sống y, rồi giải ra trước mặt diêm quân lấy công chuộc tội !"
Bốn tiếng "Lấy công chuộc tội" vừa thốt ra, quỷ tu ai nấy đều hết hồn hết vía.
Tất nhiên Khổng Ẩn trưởng lão vẫn còn nhớ bọn Liên Chiếu đã từng cảnh tỉnh mình về tình hình bất thường xung quanh, nhưng lão thì lại lơ là chậm chạp nên mới làm mọi người mất cảnh giác mà sa chân vào bây địch như thế này.
Nếu quả phải truy cứu tận ngọn...
Thì đúng là không dám nghĩ nổi. Mồ hôi lạnh tong tỏng đầy trán, đến lúc này rút cục Khổng Ẩn mới bình tĩnh trở lại.
Bên ngoài các đòn tấn công vẫn luôn nã xuống dầy đặc như vũ bão, thế nhưng khoảng không gian nằm gọn dưới lồng bảo hộ thì lại tính mịch đến rợn người !
Chẳng ai nói lấy một tiếng.
Trong bầu không khí tịch mịch hòa lẫn với tiếng râm rĩ bên ngoài, trong lúc chờ đợi, chỉ có tiếng móng tay đỏ chót của Kiến Sầu là khe khẽ nhịp nhịp lên nan quạt lưu ly nghe vang vang rõ mồn mội...
"Tốc !"
"Tốc ! Tốc I"
"Tốc l"...
Tiếng này tiếp tiếng kia, tựa hồ như gõ vào lòng người. Cả một tràng cũng chẳng có nhịp điệu quy luật gì, nhưng vậy mà chẳng ai lại để ý thấy được nó gây ra những chấn động tinh vi lan tỏa một cách rất tự nhiên ra ngoài.
Đến khi tiếng gõ truyền tới ngoài trận thì Tạ Bất Thần liên nhận ra ngay.
Sau một thoáng giật mình, từ sâu dưới đáy mắt vô tình lãnh tuấn của y chợt ánh lên một tia trâm ngâm quỷ dị khó hiểu. Thay mận đổi đào.
Rút củi đáy nồi.
Nàng trà trộn vào đám quỷ tu tộc Vô Thường này chắc chắn là có tính toán riêng của nàng. Một dịp quá tốt như thế này nhưng nàng lại chẳng tranh thủ đi giết y mà trái lại còn muốn y "hợp tác”...
Y có nên tin nàng không 2