Chương 473 : Bắt sống Tạ Bất Thân
Chương 473 : Bắt sống Tạ Bất ThânChương 473 : Bắt sống Tạ Bất Thân
Hiện giờ trong trận tu vi Kiến Sầu dù sao cũng cao hơn các quỷ tu tộc Vô Thường khác một bậc, vì vậy nên chẳng ai nhận ra có cái gì khác thường trong tiếng nhịp mà nàng gõ trên nan quạt. Hết thảy quỷ tu đều sững sờ trước lời đề nghị vừa rồi của nàng, đầu óc vẫn còn ngập dính trong đủ thứ suy nghĩ kinh tâm động phách trước nay chưa từng có.
Chỉ duy có một người là khác hẳn.
Hắn chính là Khúc Chính Phong tu vi còn cao hơn nàng bậc.
Gần như ngay khi đầu ngón tay nàng nhịp xuống nan quạt, gõ thành một chuỗi tiết tấu kia thì hắn đã thấy bất bình thường, bởi trong đó nó có hòa quyện với một số luồng hồn lực rất đặc biệt. Nhưng vì sự pha tạp này quá tỉnh tế, cộng với Kiến Sầu thủ đoạn cao minh nên những người khác không nghe ra được. Hơn nữa cây quạt của Liên Chiếu vốn mang danh "Diễm quỷ lưu ly phiến", tự nó đã là linh vật hiếm có, bên trong vốn đã chứa dao động hồn lực, người ngoài cho dù có nhận ra thì cũng chỉ cho rằng đó là dao động tự nhiên khi nhịp ngón tay trên nan quạt mà thôi chứ không hề liên hệ tiếng động này đến chuyện gì đặc biệt khác.
Vả lại dù gì đi nữa thì...
Ai mà ngờ được Liên Chiếu hiện giờ chẳng phải là Liên Chiếu trước kia nữa chứ 2
Sau khi mấy tiếng nhịp nhịp linh tinh kia kết thúc, với tinh thần bình tĩnh, ánh mắt mang hơi hướm quan sát của Khúc Chính Phong liên điểm xuống khuôn mặt hiện đang vô cùng diễm lệ quyến rũ của Kiến Sầu.
Thật đúng là chẳng nhìn ra được một chút khác thường nào. So với lúc trước vẻ diễm lệ quyến rũ của nàng trông băng giá hơn song lại có sức quyến rũ đến kỳ lạ. Nàng bây giờ biểu hiện thật chẳng khác gì một kẻ tà ma ngoại đạo tâm địa xấu xa mang tinh thần được ăn cả ngã về không giống như phường lưu manh liều mạng I!
Rút cục là nàng đã nghiên cứu kỹ ký ức của Liên Chiếu nên mới bắt chước giống được đến như vậy, hay trong con người nàng vốn đã tiềm tàng cái mặt nhân cách này rồi nên gặp dịp như bây giờ nó mới chẳng chút che giấu mà lộ ra rành rành trước mắt người khác chăng ?
Cũng giống như... hắn vậy.
Trong lúc mấu chốt, hắn đã chẳng hỏi Kiến Sầu tại sao không tranh thủ dịp này ra tay hạ thủ Tạ Bất Thần. Ngay cả việc ban nãy nàng gõ nhịp như vậy rút cục là để truyền tin cho ai ngoài trận hắn cũng lại càng không hỏi.
Khúc Chính Phong cụp mắt áp ngón tay hơi chai một đường dài lên miệng, húng hắng ho khan mấy tiếng.
Bầu không khí đang tĩnh mịch liền bị tiếng hắn phá vỡ. Chúng quỷ ai nấy đều đưa mắt nhìn sang hắn.
Hắn bấy giờ mới tần ngần liếc nhìn mọi người, bộ dạng làm như nãy giờ đã tính toán đấu tranh suy nghĩ lung lắm, đoạn nói : "Ta thấy Liên Chiếu sư tỷ nói rất đúng. Kẻ địch ngoài trận hình như không đông lắm. Nhưng bọn chúng lại thân không biết quỷ không hay xuất hiện trong vùng nội địa quỷ môn quan như thế này thì chắc hẳn phải có cách thức nào đó mà chúng ta không biết. Nếu không thì vọng đài bên kia..."
Đúng vậy.
Người bày mai phục ngoài trận làm sao lại có thể thân không biết quỷ không hay xuất hiện ở chỗ này 2? Đây mới là câu hỏi sâu xa nhất và cũng khiến người ta khó hiểu nhất !
Sau khi nghe Liên Chiếu phân tích lợi hại trong đó, kế đó lại nghe đến Tiêu Mưu mùi bệnh hoạn đầy mình suy đoán cũng có lý, Khổng Ẩn liền hiểu ra trước mắt chỉ có một con đường : "Thứ nhất, không biết vọng đài và quỷ môn quan có xảy ra chuyện gì hay không, chúng ta không nên hành động thiếu suy nghĩ. Thứ hai, vô luận ra sao, nếu bắt được kẻ địch ngoài trận thì chắc chắn sẽ có thể lấy công chuộc tội. Thứ ba, chúng ta cũng lại còn có thể tra khảo ra cách đột nhập vào nơi này của bọn chúng, thế tất sẽ lập được công toU
Đời tu sĩ sao mà dài dằng dặc !
Bọn chúng cũng chẳng phải là nhân vật tài năng lợi hại gì so với thiên hạ, vất vả mất quá nửa đời mới có được địa vị như bây giờ thì sao có thể đầu hàng dễ dàng được ?
Nên nhớ hình phạt ở Cực Vực rất nặng, một khi bị tội thì sẽ không cách nào có dịp trở mình nổi !
Cảm giác này so với cái chết còn khó chấp nhận hơn nhiều !
Vừa nãy đầu óc rối rắm song bây giờ định thần lại, Khổng Ẩn chỉ thoáng cái là đã thấy rõ hậu quả phức tạp bên trong, lại nhìn lại tình hình thì thấy rõ ràng người ngoài trận tu vi cũng chẳng có gì ghê ghớm lắm.
Cho dù kẻ kia có trận pháp chống lưng thì nhất thời cũng không làm gì được lão.
Nên nhớ có trận pháp hỗ trợ thì chiến lực của tu sĩ chắc chắn sẽ mạnh hơn nhiều nhưng nếu địch thủ lại không giết được lão thì điêu đó chỉ có hai trường hợp : Một là người kia không muốn giết mà muốn bắt sống lão; hai là giết không được bởi đó là do tu vi của y thực ra thấp hơn lão ! Nói cách khác, cho dù xét dưới góc độ nào đi nữa thì ít ra tạm thời lão hoàn toàn không phải lo cho tính mạng mình. Đã như vậy thì sợ gì mà không mạnh tay thử một lần xem sao ?!
Ý đã quyết, ánh mắt Khổng Ẩn liền thay đổi trong nháy mắt.
Cái uy trưởng lão lại được tiếp sức tỏa ra trên người, lão liên thét lớn ra lệnh cho mọi người xung quanh bình tĩnh lại, đoạn thẳng thừng ra lệnh bằng một sắc mặt vô cùng ngoan lệ : "Người ở trong trận không phá trận được mà còn bị vướng chân vướng tay. Liên Chiếu, Tiêu Mưu, Tuyết Âm, ba người các ngươi đi tiên phong che cho ta, mở đường phá trận, bắt sống địch thủ !"
Tu vi ba người Liên Chiếu, Tiêu Mưu, Tuyết Âm đều không bằng Khổng Ẩn thì đời thưở nào lại có cái chuyện bắt bọn họ đi thủ hộ cho trưởng lão ngược ngạo vậy kia chứ 2
Cho dù là bảo vệ thì bảo vệ được là mấy đâu !
Rõ ràng đây là đẩy bọn họ đi đầu chịu chết, mục đích là để gây chú ý với người ngoài trận để cho lão có thể tìm được dịp thoát ra chế địch !
Kiến Sầu và Khúc Chính Phong đều đã từng thấy qua lòng người gian trá thì chút chuyện như vậy sao lại chẳng nhận ra ?
Tuyết Âm thì cứ lẹt đẹt kẹt mãi ở tầng lớp trung hạ trong tộc Vô Thường, xưa nay bụng dạ lươn lẹo hiểm ác, bởi vậy nên liếc mắt nhìn qua thì đã thấy ngay tính toán của Khổng Ẩn.
Nhưng bọn họ chẳng ai dám lật tẩy lão.
Kiến Sầu không sợ đánh cược. Khúc Chính Phong thì thực lực mạnh mẽ, hơn nữa lại còn tin tưởng Kiến Sầu. Tuyết Âm biết mình không có lý do lý trấu gì bác bỏ, đó là còn chưa kể chuyện tới nước này nhưng Liên Chiếu và Tiêu Mưu đều lấy im lặng coi như đồng ý cả. Vì vậy, ba người bọn họ đưa mắt nhìn nhau, mục quang thật giả khó phân mà kiên cường quyết đoán. Tất cả liền lập tức ứng tiếng đáp : "Tuân lệnh !"
Nói xong ai nấy đều tăng phòng ngự, phóng mạnh ra khỏi lồng sáng bảo hộ vàng nhạt !
Lúc đó công kích trận pháp đang đâm qua xiên lại dây đặc ngoài lồng sáng lung tung như ruồi mất đầu, nhưng ngay sau đó thì chẳng khác gì tìm ra mục tiêu, tất cả liền lập tức rào rào đánh tới tấp lên ba người bọn họ !
"Âm! Ầm! Âm..."
Sức công phá vừa lớn vừa kinh khủng điên cuồng phủ kín bọn họ.
Chỉ trong nháy mắt đã chẳng còn thấy nổi bóng dáng người nào.
Cũng ngay vào lúc này, trong khi các công kích phần lớn đều tập trung đi chỗ khác thì trưởng lão Khổng Ẩn tộc Vô Thường liền thu lại lồng sáng vốn đang dùng để bảo hộ năm trăm quỷ binh kia lại, khiến nó bao sát thân mình như trước rồi cả người liên hóa thành một đạo chớp điện vàng nhạt âm âm phóng vụt ra ngoài trận !
"Đùng" một tiếng !
Khi tới sát chỗ biên giới hắc ám thì giống như gặp phải chút lực cản, nhưng tốc độ của Khổng Ẩn lại thực sự quá nhanh, lão thậm chí còn chẳng cảm giác được sức vây khốn của trận pháp này lớn đến đâu thì đã phá vỡ một vùng biên giới mất rồi !
Áp lực đè nặng khi bị hãm trong trận lúc nấy liền lập tức tan biến. Lúc nhìn thấy lại bầu trời nhờ nhờ âm thảm quen thuộc bên ngoài, Khổng Ẩn liền cảm thấy tự do sung sướng như thấy lại mặt trời giữa ban ngày !
Đại trận quái gì chứ ? Cũng thường thôi I Hóa ra lấy sức lão đánh một cú là nó đã bục cái rụp rồi, xem ra cái sát trận lợi hại này về mặt "khốn" cũng chẳng có gì ghê gớm. Lúc nãy bọn họ đông người như vậy nhưng thế mà lại bị cái trận pháp khiếp người này hù đến hồn vía lên mây !
Khổng Ẩn chợt thấy thật lố bịch buồn cười, rút cục mình như vậy mà lại bị người ta giở mánh giỡn mặt thế này thì đâm thẹn quá hóa giận, tức nói không nên lời.
Khổng Ẩn phóng mắt nhìn lại -
Ngoài trận làm quái gì có thiên quân vạn mã đâu ? Chỉ có mỗi hai tên tu sĩ một nam một nữ thôi I
Một người là nam tu mặc áo xanh mà bọn họ đã thấy qua trong trận lúc trước, tuổi trông còn rất trẻ nhưng trông rất ra dáng quân tử. Tu vi chính xác không cảm thấy được nhưng hình như cao hơn lão một chút.
Mà ngay khi vừa thấy lão phá trận phóng ra, người nam tu kia lại hoàn toàn chẳng kịp có hành vi gì để chế ngự lại, hơn nữa dù trông hắn có vẻ bình tĩnh thì ánh mắt lại hình như có chút bối rối.
Còn người kia thì lại là một nữ tu Khổng Ẩn chưa gặp bao giờ, tướng mạo trời sinh cực đẹp, vừa nhìn là biết ngay đệ tử kiệt xuất của danh môn chính phái Thập Cửu Châu phái đi.
Cô ta phản xạ cũng không chậm nhưng tu vi lại quá thấp. Trông thì cũng là nguyên anh hậu kỳ Thập Cửu Châu đấy, song vẫn còn xa mới tới đỉnh điểm hoàn thiện cảnh giới. Thật đúng là chẳng đáng coi vào đâu.
Xem ra kẻ địch chẳng phải là thứ gì đáng sợ cho cam. Quan trọng ở chỗ cái bọn Thập Cửu Châu không biết từ đâu rớt xuống này lại có thể dựa vào pháp bảo, trận pháp tông môn mà đứng ở đây ôm cây đợi thỏ, hại một đám quỷ tu đến thê thảm như thế này !
Trong tích tắc điện quang thạch hỏa, Khổng Ẩn đâu có hơi sức nào mà nghĩ cho kỹ !
Ngay khi lão vừa nhìn thấy rõ hai người thì công kích dưới tay đã vù vù phóng ra như mưa, hơn nữa còn đồng thời nhắm đánh về phía Tạ Bất Thần và Lục Hương Lãnh !
Đang yên đang lành Lục Hương Lãnh đâu ngờ sự việc lại tự nhiên đổ biến thế này. Không biết sao trong nháy mắt đồng đạo Thập Cửu Châu vốn đang bao quanh trận pháp liền chợt mất tăm mất tích chẳng còn thấy bóng một ai, tựa hồ như họ chưa hề xuất hiện ở chỗ này bao giờ vậy.
Mà đùng một cái trận pháp bất bại của Tạ Bất Thân cũng tự nhiên bị phá thủng.
Cảm giác này thật chẳng khác gì thành trì phòng thủ kiên cố nhưng thình lình lại đổ sụp xuống thành cát mịn !
Hơn nữa, Tạ Bất Thần lại càng khiến nàng không tài nào tưởng tượng nổi.
Hắn lúc này hình như quả thật có hơi hoảng loạn...
Lục Hương Lãnh hơi cau mày liễu, đầu óc quay cuồng đủ mọi ý nghĩ, chỉ cảm thấy mới đó thôi mà tình hình tự nhiên chợt trở nên quỷ dị đến chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao, bởi vậy càng phải cật lực đối phó với tràng công kích đang thình lình đánh tới trước mặt.
Trong lúc vội vàng không kịp phòng thủ Lục Hương Lãnh liền bị một đòn quét trúng. Cánh tay nàng liên tét một đường dài, máu bắn ra vẩy một vồng đỏ tàn khốc xuống mặt đất Cực Vực xám vàng đen đen trắng trắng.
Tạ Bất Thần nhìn thấy tất cả, nhưng hiện giờ công kích xung quanh đang đánh tới như mưa, dưới mắt Khổng Ẩn thì y dù có lòng cứu người nhưng lại chẳng có sức. Thật đúng là tượng đất qua sông, thân mình còn lo không nổi nữa là lo cho người khác !
Người có bản lãnh như Khổng Ẩn vậy mà lại chẳng nhìn ra đầu óc y không tập trung.
Cho dù có phải dùng tới mánh khóe gì để tránh đạo kiếp vấn tâm thì Tạ Bất Thần hiện giờ vẫn đúng là nhập thế trung kỳ hàng thật giá thật, nếu phải đối phó với Khổng Ẩn thì cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Thế nhưng Tạ Bất Thần chẳng hề làm gì.
Vào thời khắc này tâm trạng y ấy vậy mà lại vô cùng bình tĩnh.
Y liếc mắt nhìn sơ qua "Liên Chiếu" đang ngụp lặn đối phó với công kích ào ào như mưa trong trận, đồng thời trong khi đó cũng lách người tránh được mười hai mũi kim quang vàng vàng nhọn hoắt phóng tới sát sạt, thế nhưng vậy mà lại không thoát nổi ba mũi rắn chắc khác đâm xuống người mình !
"Phập !" Máu đỏ ào ào bắn ra.
Cái mặt y cũng liền tái mét, hơn nữa còn nồng nặc khí tức hủ bại thua thiệt. Con người nhìn cực kỳ yếu ớt hư nhược.
Đang tính lao thẳng vào y, Khổng Ẩn thấy vậy liền mừng rỡ : "Cái đồ miệng cọp gan thỏ ! Hóa ra là một tên bị thương dẫn xác tới ! Để coi mày tài cán đến đâu cho biết ! Ha ha ha..."
Người bị thương rồi nên trận pháp tự nhiên cũng mất điều khiển.
Công kích vốn rất dữ dội nhưng mất điều khiển thì chúng lại hóa thành linh lực tinh thuần bay tứ tán trên đất Cực Vực, chỉ trong chốc lát là đã bị địa lực âm hoa cuồn cuộn trong gió xung quanh xé tan, tiêu thất chẳng còn tăm tích. Bọn Kiến Sầu đang bị vây công đương nhiên cũng thuận thế thoát khốn. Ba người ai nấy đều trông te tua thảm hại vô cùng, song bị một trận đánh đến cuồng oanh loạn tạc như thế thì mấy ai có thể bình yên vô sự được đây ?
Tất cả thực lực đều mất quá nửa.
Dĩ nhiên thương tích và hao tổn của Tuyết Âm là chuyện thật còn của Kiến Sầu và Khúc Chính Phong thì chỉ là cái mặt ngoài làm ra vẻ mà thôi. Nhưng dù thật hay giả, đến lúc thoát khốn, cả ba người bọn họ không biết sao lại thình lình "giác ngộ" và "ăn ý" cực kỳ, chẳng mưu mà hợp, tự nhiên liền đồng thời hóa thành ba đạo lưu quang nhanh như thiểm điện phóng vụt ra ngoài trận đánh tới !
Thế vây trong chớp mắt chợt thành.
Tạ Bất Thần và Lục Hương Lãnh khổ đấu chống chọi chưa đầy một khắc thì đã bại.
Lục Hương Lãnh vốn không giỏi đánh đấm, hơn nữa thực lực lại còn thua xa trưởng lão Khổng Ẩn tộc Vô Thường nên ăn ngay một chưởng lên người, thân hồn liền bị phong tỏa !
Tạ Bất Thần ở đằng kia cũng bị hai người vây khốn : một bên là Tuyết Âm sử dây câu hồn, bên kia là "Liên Chiếu" cầm quạt lưu ly !
Hai người bọn họ lẽ ra đã chế trụ y trong cùng một lúc, nhưng bị một bàn tay nhỏ nhắn trắng muốt nắm chặt, cây quạt lưu ly đỏ hồng nửa chừng thế mà lại đổi hướng !
"Bốp l
Tiếng quạt và dây câu hồn va vào nhau vang lên giòn tan !
Cây quạt lưu ly có vẽ hình yêu nữ âm u mị hoặc thoắt cái xếp lại cái rẹt, trong tích tắc liên hất văng dây câu hồn đi không chút lưu tình, phong cách bá đạo đến cực điểm !
"Liên Chiếu ! Ngươi chớ khi người quá đáng !"
Lại bị Liên Chiếu ngang ngược chơi trên đầu trên cổ, Tuyết Âm giận điên người.
Tuy mới giả làm Liên Chiếu không lâu, nhưng cái thói quen bắt chẹt và chọc tức người khác của nàng ta Kiến Sầu học mau đến nỗi thong dong như xe nhẹ chạy đường quen. Bấy giờ, mắt chẳng thèm liếc sang lấy một cái, cây quạt lưu ly của nàng vừa xoay ngoắt một vòng xong thì trong chớp mắt đã kề tới sát cần cổ Tạ Bất Thần.
Nàng khẽ cười, tiếng nghe như mây phiêu hốt trong gió.
Ngọt ngào nhưng cũng rợn hết cả người.
Nàng vậy mà cũng đáp trả Tuyết Âm : "Sư tỷ bị thương nặng như vậy mà vẫn còn muốn tranh công với sư muội ta, vậy há chẳng biết trời cao đất dầy là gì ư?"
Trong ba người thì rõ là Tuyết Âm bị thương nặng nhất.
Đúng là thị cũng có lòng muốn tóm lấy tên nam tu Thập Cửu Châu này, nhưng tiếc thay Liên Chiếu hình như đã để mắt đến y từ lâu, vừa ra tay là chuẩn xác tàn độc, bá đạo hung hãn, tuyệt chẳng đếm xỉa gì đến lý lẽ !
Tuy chỉ đánh qua đánh lại chốc lát nhưng cũng đủ để Tuyết Âm chịu thiệt một phen I
Nhất thời thị cay đắng đến nói không nên lời.
Mà "Tiêu Mưu'" ở bên cạnh thì từ đầu chí cuối dường như chẳng hề có bụng tranh công. Vào lúc vây công gã xuất lực hỗ trợ, sau khi đã thực sự khống chế được hai tên tu sĩ Thập Cửu Châu rồi thì thu tay lại ngay ! Đây chẳng phải Liên Chiếu ngư ông đắc lợi thì là gì ?
Tạ Bất Thần tạm thời vẫn còn chưa biết Kiến Sầu đang đóng vai gì ở chỗ này, nhưng đến khi nghe nữ tu cầm dây câu hồn kêu tên "Liên Chiếu" thì y liền hiểu ra ngay thân phận hiện tại của nàng.
Hàng mày thâm trầm lạnh lùng chợt hơi nhíu lại, ánh mắt đảo nhìn một lượt, song đến khi quét tới người nam tử áo trắng dáng vẻ xa lạ bệnh hoạn đang đứng sau lưng Kiến Sầu kia thì đôi con ngươi trong đáy mắt Tạ Bất Thần vụt co lại, thân hình khẽ động tựa như phản ứng.
Nhưng ngay khi y vừa nhúc nhích một cái thì trên cổ chợt nhói đau !
Tạ Bất Thần hốt nhiên lạnh toát cả người !
Bởi đó chính là lúc sát ý trùng trùng bao phủ, một cảm giác rất quen thuộc với y...
Tuy đã xếp lại nhưng cạnh cây quạt lưu ly cũng sắc bén chẳng thua gì dao. Con dao lạnh ngắt ấy đang điểm trên cổ y, chỉ hơi ấn nhẹ xuống một chút là đã cứa đứt da, nhiễu máu tong tong.
Bâu áo thanh sam chỉ chốc lát đã tím bầm ướt rượt.
Cái cằm thanh tao của y bị người ta ép kéo qua, buộc mục quang cũng phải đi theo, khiến đôi mắt điềm tĩnh ẩn đầy sắc sảo mà hiểm ác kia phải trừng trừng nhìn lên một trời sóng mắt mênh mông kiêu diễm đến câu hồn nhiếp phách dưới lốt ngụy trang của kẻ cưỡng chế y.
Kiến Sầu nhìn y tựa như một người thợ săn nhìn con thú ngoan tự nhảy xuống hố, nét mặt trông vừa quyến rũ đến mê hồn vừa vui vẻ xinh đẹp khôn xiết. Nàng thế mà lại sáp lại gân y, rồi cứ thế mà ngả ngớn thổi nhẹ một hơi vào tai y ngay trước mặt bàn dân thiên hạ, giọng thì cảnh cáo mà nghe như lại chẳng có chút uy hiếp nào : "Quý công tử ơi, chớ nhúc nhích lung tung đấy. Nhìn ngươi không biết sao Liên Chiếu lại tim đập chân run quá thế này. Đao kiếm không mắt, phải cẩn thận mới được, chứ để cái túi da đẹp đẽ này bị thương người ta tự nhiên sẽ đau lòng đó...'