Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 474 - Chương 474 : Mối Phiền Toái Của Ngài Đại Phán Quan

Chương 474 : Mối phiền toái của ngài đại phán quan Chương 474 : Mối phiền toái của ngài đại phán quanChương 474 : Mối phiền toái của ngài đại phán quan

Suồng sã buông thả.

Bỡn cợt lẳng lơ.

Như thế này thì ai mà dám lấy nữ tu quyến rũ diễm lệ trước mặt đem so với đại sư tỷ Kiến Sầu Nhai Sơn trước kia rồi bảo hai người là một đây ?

Người nàng thoang thoảng thơm. Giơ tay nhấc chân làm gì cũng kiều mị, dáng vẻ rõ là mềm mại hấp dẫn khôn xiết nhưng mùi hương như có như không kia thì lại chẳng khác gì hàn mai trong đêm tuyết.

Hương lạnh.

Kiến Sầu sáp tới gần như vậy khiến Tạ Bất Thân cảm thấy mọi giác quan của mình dường như bị nàng tước đoạt hết cả; trước mặt chỉ thấy một người mặt hoa da phấn xa lạ nhưng thần sắc dưới đáy mắt thì vẫn như xưa. Ở đó là một trời sóng biếc mênh mông tựa hồ như thấy được cả núi non mây trắng lờ lững chân trời đổ nghiêng soi bóng, đồng thời từ đó cũng còn có thể thấy được vài phần lãnh đạm xa cách.

Ngoài ra còn có thêm cả vẻ trêu tức.

Mi mục như họa.

Rõ ràng hết thảy đều rất khác với phong thái ngày xưa, nhưng từ đó y thế mà lại thấy được thấp thoáng bóng người năm cũ : Chẳng bao lâu sau, mưa bụi giăng giăng núi biếc, nàng đứng dưới đình ngoái đầu mỉm cười với y, dáng vẻ khi ấy cũng dịu dàng duyên dáng như sương khói...

Chẳng khác gì một đóa sen trồi nở trên mặt nước biếc.

Song chỉ trong chớp mắt, những ảo ảnh ấy thoắt cái đã thành xa xăm mù mịt. Cán quạt lưu ly truyên địa lực âm hoa vào trong người khiến cần cổ y đau nhói. Cơn đau lôi y trở về với thực tế, nhắc cho y nhớ quá khứ và hiện tại giờ đã hoàn toàn cách xa.

Sắc mặt hơi tái, Tạ Bất Thần không nói một tiếng mà cũng chẳng nhúc nhích lấy một mảy, tựa hồ như thật sự ghi nhận lời cảnh cáo của Kiến Sâu, tuyệt không cố công nghĩ cách xoay sở làm gì.

Thế nhưng ánh mắt thì vẫn có vẻ băn khoăn đảo qua Kiến Sầu và Khúc Chính Phong.

Dĩ nhiên Khúc Chính Phong lúc này vẫn đang đội lốt Tiêu Mưu. Hắn thật không ngờ Tạ Bất Thần lại nhạy bén đến thế này, mới đó mà đã chú ý đến mình ngay. Tuy nhiên hắn lại chẳng biết y nhìn là vì Kiến Sầu hay là vì đã nhìn ra ra thân phận thật sự của hắn.

Nhất thời bầu không khí tại đương trường chợt trở nên tĩnh mịch.

Trận pháp đã phá, công kích cũng tan biến, đám quỷ binh tộc Vô Thường xiểng liểng ngã tới ngã lui. Nhưng tận mắt chứng kiến màn nói chuyện của Liên Chiếu với vị tu sĩ Thập Cửu Châu kia, bọn chúng ai nấy đều câm nín, bụng dạ chỉ biết nhất tê đồng thanh cảm thán một câu "Quả nhiên là vậy".

Không chỉ có ma chết mà ngay cả người sống nàng cũng chẳng tha đó nha...

Mà tu sĩ này được cái mã ngoài dễ nhìn quá, thảo nào mà trong hoàn cảnh như thế này nàng vẫn cứ phải trêu ghẹo một phen mới nghe.

Người thì thấy ghen ty trong bụng, người thì khịt mũi coi thường, và dĩ nhiên trước sự lả lơi lộ liễu tuy mê hoặc nhưng từ đó lại toát ra chút khí vị nguy hiểm thế này cũng khiến khá nhiều kẻ chợt cảm thấy say đắm khôn cùng. Chỉ đẹp không thôi thì chẳng hại gì. Nhưng biết rõ nguy hiểm mà vẫn cắm đầu cắm cổ lao vào thì cái đẹp ấy thật đúng là chết người.

Trước kia Liên Chiếu có biểu hiện ra như thế hay không quỷ binh đa phần bên dưới đều chẳng rõ lắm, chỉ biết Liên Chiếu hiện tại thật sự đã khiến mọi người cùng có cảm giác như trên I

Tiêu Mưu không nói tiếng nào.

Tuyết Âm cướp người thất bại, đã vậy còn ăn nhằm trái đắng, hơn nữa lại thấy Liên Chiếu buông thả ngả ngớn đến cực điểm thì cơn lộn mửa trong bụng cứ quặn lên hết đợt này đến đợt khác, làm thị chẳng buồn nói lấy một câu.

Mà Khổng Ẩn trưởng lão thì hoàn toàn không lý lai gì đến, ngay cả chuyện mình khống chế nữ tu này còn Liên Chiếu kiềm giữ nam tu kia đối với lão cũng chẳng thành vấn đề. Dù sao lão mới là trưởng lão, ai bắt được người mà chẳng có công lão ở trong. Đó là chưa kể hồi nãy nhờ có Liên Chiếu nhắc nhở, lão mới quyết định được ăn cả ngã về không, vì vậy khi phá trận thoát ra thì thấy hai người kia thân cô thế cô, thế nên ra tay một cái là tóm được người ngay.

Bởi vậy bây giờ lão nhìn Liên Chiếu cũng thấy thuận mắt hơn.

Thấy bầu không khí tại đương trường chẳng mấy hay ho, Khổng Ẩn liền cười nói : "Thật đúng là không ngờ tòa đại trận này thế mà lại khiếp như vậy ! May nhờ có Liên Chiếu vừa nhạy bén vừa mưu trí nên chúng ta mới xuất thủ là đã bắt sống được hai tên tu sĩ không biết trời cao đất dây này rồi !"

Kiến Sầu nửa cười nửa không quét mắt nhìn Tạ Bất Thần và Lục Hương Lãnh hai người không biết "trời cao đất dây" là gì kia, đoạn làm bộ làm tịch khiêm tốn đáp lại : "Đâu có, đâu có ! Thật ra là trưởng lão nắm thời cơ nhanh, †u vi kinh người, nên tộc Vô Thường ta mới tránh được thiệt hại. Hai đứa này trông hình như không phải người thường, đã vậy không biết sao lại còn lẻn vào sâu trong quỷ môn quan được. Chờ lúc nào tới vọng đài nhất định phải nghiêm hình thẩm vấn, tra hỏi xem sao. Lần này phải chúc mừng trưởng lão lập được đại công mới đúng."

Thức thời ! Quả nhiên là thức thời I

Trước kia Khổng Ẩn trưởng lão cũng không phải là chưa từng gặp qua Liên Chiếu. Mặc dù thấy nàng xinh đẹp thật sự nhưng cái tật kiêu căng hợm hĩnh, thích nâng trên đạp dưới thì lão chịu, không thể ưa được. Đến bây giờ khi chính bản thân mình được tâng bốc xu nịch lão mới biết cái cảm giác lâng lâng này thực đúng là mê người.

Mà cái ả Liên Chiếu này thiệt hiểu chuyện quá, có đâu như Tuyết Âm cứ chăm chăm chực cướp mẹ công lao con người ta l

"Ha ha ha ha...' Khổng Ấn không khỏi võ tay cười to, nhất thời chút hào khí hiếm thấy cũng không khỏi bùng lên từ sâu tận đáy lòng, còn đối với việc quỷ binh tộc Vô Thường thương vong bao nhiêu thì hoàn toàn không thèm để ý tới, chỉ nói : "Công lao thì mọi người ai nấy đều lập cả. Bản trưởng lão hưởng lộc thì dĩ nhiên sẽ không thiếu phần các ngươi đâu. Nào, đem giam hai tên kia lại. Chúng ta chạy gấp về vọng đài, bây giờ đã trễ hơn cả canh giờ rồi."

“Tuân lệnh !

Dù trong bụng có phục hay không, có bất mãn Khổng Ẩn về hành vi bắt người đi làm bia lãnh đạn trước đó hay không thì bây giờ chuyện cũng đã rồi. Chúng quỷ ai nấy đều nhất tê cun cút nghe lệnh.

Khổng Ẩn vừa nói xong thì lập tức liền có người tiến tới kiềm giữ Tạ Bất Thần và Lục Hương Lãnh.

Bị thu lại, cây quạt lưu ly trong tay Kiến Sầu liên rời khỏi cổ Tạ Bất Thần. Bàn tay trắng nõn vừa xoay nhẹ một vòng thì cây quạt lại biến thành cây trâm lưu ly đỏ rồi được nàng tiện tay cắm lên búi tóc.

Suối tóc đen tuyền như thác, da dẻ trắng ngần như tuyết. Xống áo thùng thình trên người tựa như buông lơi, tay áo rộng bồng bềnh phiêu dật, thấp thoáng để lộ một cổ tay mảnh dẻ, trắng đến chói mắt.

Nàng làm như vô tình liếc mắt nhìn quanh rồi mãi đến lúc này mới chợt nhận ra kế bên còn có Lục Hương Lãnh : "Ồ, ta thật là sơ sót. Hồi nãy lại chẳng để ý thấy. Hóa ra ở đây lại còn có một mỹ nhân nữa."

Cho đến tận bây giờ Lục Hương Lãnh vẫn còn chưa mấy tỉnh trí. Tình thế biến đổi thực quá ư kỳ lạ. Nàng cũng không phải là người không có đầu óc nên dĩ nhiên là đã nhìn ra Tạ Bất Thần vừa rồi thua là vì không gắng hết sức, cử chỉ hành động ít nhiều có vẻ như qua loa lấy lệ, hoàn toàn không xứng tầm thực lực mà một tu sĩ nhập thế trung kỳ phải có.

Thậm chí ngay cả mức độ mấu chốt nhất còn chẳng đạt tới thì sao có thể xứng danh thiên kiêu Côn Ngô được 2

Nàng với Kiến Sầu ít nhiều gì cũng coi như là có chút giao tình, khá hợp ý nhau, nhưng dù sao thì cũng không thể quen thân đến nỗi từ thần sắc trong mắt mà nhận ra được tình thế đối phương. Vì vậy khi "Liên Chiếu" õng ẹo cất tiếng, đá ánh mắt hút hồn về phía nàng thì nàng chỉ hơi cau mày nhìn lại chứ chẳng nói tiếng nào.

Xiêm y cả người tuyết bạch, phong thái trông vẫn luôn xuất trân như xưa.

Mấy tên quỷ binh đi tới trói người, cử chỉ hơi có phần thô bạo. Kiến Sầu thấy vậy thì không khỏi kín đáo cau mày, song sau đó lại chỉ kêu "Ôi" một tiếng chẳng mặn chẳng lạt, rồi uể oải răn chúng : "Động tay động chân cái kiểu gì đấy hả ? Người ta dù gì cũng là mỹ nhân yểu điệu đáng yêu, sau này còn có chỗ hữu dụng nữa. Đừng có hở tí là đập hở tí là gõ ngu ngốc như thế nhá."

Nói vậy dụng ý ra sao tự nàng dĩ nhiên rất rõ nhưng lọt vào tai người khác thì ý nghĩa lại hơi có chút vi diệu.

Ai nấy đều biết Liên Chiếu là loại người chuyên nhìn mặt nhìn tu vi mà bợ đỡ. Vừa rồi tự nhiên nàng ta trêu chọc nam tu kia thì thôi chẳng nói làm gì, thế nhưng giờ sao lại còn đi chiếu cố luôn cả nữ tu thế này ?

Vì ghen ghét chăng 2

Hay vì không quen thấy người khác đối xử với nữ tu thô lỗ như vậy ?

Mà nhiều khi...

Nàng ta tật cũ tái phát, trai không bỏ gái không tha thì phải 2

Lũ quỷ đoán già đoán non, đầu óc rối nùi, nhưng khi ánh mắt chúng chạm phải ánh mắt Kiến Sầu đang liếc một vòng về phía mình thì ai nấy đều chẳng hẹn mà cùng sởn tóc gáy, thôi ngay mấy cái trò suy diễn đoán mò kia.

Nàng đã nói như vậy thì đám quỷ binh cũng không dám cãi, động tay động chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, kế đó thì trói kỹ Tạ Bất Thần và Lục Hương Lãnh lại bằng dây câu hồn.

Dây câu hồn là pháp khí tiêu biểu của tộc Vô Thường, bất kỳ người nào cũng có thể tu luyện được, uy lực tuy có phân cao thấp nhưng tác dụng về cơ bản đều như nhau. Đó là dùng để áp chế, câu hồn.

Chỉ cần quấn bảy tám dây lên người hai người bọn họ thì sức mạnh hồn phách sẽ bị đóng cứng trong thân xác, không thể nào thoát ra ngoài được nửa phần.

Mãi cho tới bây giờ chúng quỷ mới bắt đầu cảm thấy yên tâm thực sự.

Quỷ binh chiêu mộ đi vọng đài được nửa đường mà lại gặp sự cố như thế này thật vượt quá sức tưởng tượng của chúng. Tuy tổn thất rất nặng nhưng bắt được hai tu sĩ Thập Cửu Châu thân phận dường như không thấp nên dĩ nhiên là đã lập được công to.

Vì vậy tâm trạng bọn họ coi như cũng chẳng tệ gì mấy.

Sau khi trói chặt người đem áp giải theo đoàn, đội ngũ quỷ binh còn sống sót hơn một nửa hiện giờ liền tập kết lên đường, lại tiếp tục nhắm hướng ban đầu mà trực chỉ tới vọng đài.

Thoắt sau cả một vùng bình nguyên xơ xác bề bộn liền chẳng còn ma nào.

Mãi đến khi lũ quỷ đi khỏi được hơn cả nửa canh giờ thì bốn phía quanh trận pháp mà Tạ Bất Thần đã lập nên trước đó mới dần dần thấy có bóng người hiện ra.

Bọn họ ai nấy đều là tu sĩ Thập Cửu Châu đi theo Tạ Bất Thân đợt này, trong đó phần đông là người của Côn Ngô. Nhưng dù có thuộc môn phái nào, thân phận địa vị ra sao thì đầu óc người nào người nấy đều chỉ ong ong có mỗi câu truyền âm của Tạ Bất Thần ngay vào lúc tình thế đảo chiều chỉ trong một nháy mắt.

Ù ù cạc cạc ! Thật chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao !

Đang đánh ngon lành thế mà lại tự nhiên chịu thua, mặc cho người ta bắt đi. Rốt cục là chuyện quái gì đây ?

Trên hoang nguyên Cực Vực mênh mông rậm rạp cỏ dại, mọi người hai mặt nhìn nhau chẳng biết làm sao. Ai nấy mắt mũi trợn tròn, mồm miệng há hốc.

Mà trong thành Uổng Tử nơi gần với quỷ môn quan nhất, tâm trạng Trương Thang cũng chẳng tốt đẹp hơn là mấy. Bằng ánh mắt lạnh nhạt toát ra vẻ khắc nghiệt vô cảm đặc biệt của riêng mình, Trương Thang nhìn hai tên tiểu quỷ đang run cầm cập thấy rõ nhưng thế mà lại còn làm bộ làm tịch cố tỏ ra vẻ cứng cỏi trước mặt.

Tám mươi năm trước, y tham gia đỉnh tranh một lần liên vang danh rực rỡ, nhờ vậy nên mới có cơ hội vào Bát phương thành phục vụ trong điện diêm vương Tần Nghiễm, chịu sự sai khiến của ngài; không lâu sau thì được thăng làm đại phán quan, giữ ngang địa vị với Thôi Giác, thủ hạ đắc lực nhất của diêm vương Tần Nghiễm.

Nếu như không có cái gã Lệ Hàn tộc Quỷ Vương, tức "Phó quốc sư” yêu tà năm đó mà nói thì khoảng thời gian này của Trương Thang thật ra coi như cũng khá trôi chảy.

Qua đỉnh tranh, với tư cách là một trong số những người xuất sắc, tài năng nổi bật/Lệ Hàn" dĩ nhiên cũng được diêm vương Tân Nghiễm tán thưởng thu vào dưới quyền. Vì vậy mà gã ta cũng lên làm phán quan nốt. Mà phía sau lại còn được tộc Quỷ Vương chống lưng nên thế lực hơn xa Trương Thang.

Hai người ai nấy đều biết tỏng ruột gan của nhau nhưng lại cùng há miệng mắc quai vì có dính líu với Kiến Sầu. Dù sao ngươi lật tẩy được ta thì ta cũng lật tẩy được ngươi thôi. Phần thì Trương Thang không muốn ai biết Kiến Sầu năm xưa vào được Uổng Tử thành đều nhờ một tay mình tác thành. Phần thì Phó Triêu Sinh cũng chẳng muốn người ta biết mình không phải là Lệ Hàn tộc Quỷ Vương. Vì vậy hai người tuy lúc nào cũng so kè minh tranh ám đấu đủ chuyện với nhau nhưng vì nguyên nhân cốt lõi như thế nên ai nấy đều luôn tâm bình khí tĩnh, từ trước đến nay tuyệt không bao giờ nhắc đến Kiến Sầu nửa câu.

Trương Thang cứ tưởng chuyện đã qua là xong. Mà cái gã Phó Triêu Sinh đội lốt Lệ Hàn kia cũng hô lên "Bế quan tu luyện" rồi bặt tăm bặt tích lâu thật là lâu, chắc là lấy cớ rời Cực Vực rồi.

Tuy chiến trận Âm dương giới lại nổ ra nhưng Trương Thang thật ra cũng chẳng nghĩ tới nhiều bởi từ đầu chí cuối y chưa bao giờ thấy chuyện này có liên quan gì đến mình, hay nói khác đi là có thể ảnh hưởng xấu đến bản thân.

Cho tới tận bây giờ -

Hai cái tên tiểu quỷ này tự nhiên lại lù lù hiện ra trước mặt y trong khi y bỏ công tìm kiếm từ bao năm trước mà bọn chúng lúc nào cũng bặt vô âm tín. Y muốn giết mãi mà giết chẳng được.

Quỷ đầu to, quỷ đầu nhỏ.

Hôm nay, theo lệnh diêm vương Tần Nghiễm, y vốn phải đi vọng đài quỷ môn quan xem xem Sở Giang vương tọa trấn tình hình thế nào. Ai ngờ vừa đả tọa tu luyện xong, mới mở mắt ra, còn chưa kịp đạp cửa ra ngoài thì đã thấy trận pháp bố trí ngoài dinh cơ đột nhiên biến động.

Kế đó là tiếng đập cửa.

Y phóng linh thức nhìn xem. Lúc thấy khách là quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ thì thiếu chút nữa y đã vung đao chém phăng cả hai tên kia rồi, song may là vẫn còn nghĩ đến trận chiến Âm dương giới lần thứ hai nên trước khi động thủ cũng phải gượng dẫn sát ý xuống, để yên cho chúng vào trong.

Hai tên tiểu quỷ sợ y thấy rõ, người run như cầy sấy, lúc đi vào thì đùn đẩy nhau thiếu chút nữa là lăn kênh ra đất.

“Huynh đi đi...

"Mày đi đi

Giọng điệu dè dặt lí nhí, sợ run cầm cập. Trương Thang liếc nhìn chúng rồi lại cúi đầu chùi chùi con dao cạo xương sắc bén trong tay, sau mới hỏi : "Sau đỉnh tranh năm đó, hai tên quỷ các ngươi mai danh ẩn tích, trốn biệt ở chỗ nào của Cực Vực không biết. Bây giờ lại dám hiện diện trước mặt bổn quan thế này thì chắc là có người chống lưng cho rồi."

"Tiểu nhân Tiểu Đầu quỷ - "

"Tiểu nhân Đại Đầu quỷ - "

"Bái kiến phán quan đại nhân !"

Quỷ đầu nhỏ và quỷ đầu to đều thuộc loại ham sống sợ chết. Dọc đường tới Uổng Tử thành, cả hai đều không phải không tính đến chuyện bỏ trốn nhưng trốn được nửa đường, nghĩ lại thì thấy Cực Vực lớn như vậy, trong khi đó chiến trận Âm dương giới lại còn đang đánh đấm ầm ầm, thế thì còn chạy đâu nổi bây giờ ?

Đẳng nào cũng chết, chi bằng nhắm mắt đưa chân liều một phen xem Sao.

Vì vậy cứ tẩn ngẩn tân ngần mãi, rốt cục lại đành mắm môi mắm lợi đi truyền tin cho Kiến Sầu.

Nhưng khi gặp Trương Thang, cả hai liền chẳng khác gì như chuột thấy mèo. Dù sao những người thuộc hạng bình dân tép riu như chúng đều rất sợ đụng phải quan. Mà Trương Thang thì lại là quan to hiếm hoi của Cực Vực chứ chẳng phải chơi. Y chỉ cần lừ mắt nhìn là đã đủ chết vì sợ rồi I

Hai tên quỷ liền hành lễ trước chứ tuyệt không dám qua loa sơ suất.

Sau đó quỷ đầu to chất phác thì chẳng nói tiếng nào, chỉ có quỷ đầu nhỏ là cẩn thận dè dặt quan sát sắc mặt Trương Thang, đoạn giả lả cười nói : "Trương, Trương đại nhân, bọn tiểu nhân đến đây là để chuyển lời giúp người ta đấy..."

Trương Thang vô cùng thờ ơ hỏi lại : "Giúp ai ?"

Quỷ đầu nhỏ thấp tha thấp thỏm đáp : "Giúp Kiến Sầu đại tôn."

Chỉ trong một sát na đó thôi !

Ngón tay y đang miết miết trên con dao cạo xương mỏng chợt giật nảy, ngay sau đó đuôi lông mày liền rung lên theo, còn lưỡi dao nằm giữa đầu ngón tay kia cũng càng lóe lên hàn quang lạnh ngắt !

Trên toàn Cực Vực, Trương Thang tâm cơ chẳng thua ai. Tuy y coi như cũng là quỷ tu rôi nhưng phong cách thì vẫn y như lúc còn ở cô đảo nhân gian xưa kia. Mặc dù tính tình lạnh nhạt song lòng ham muốn quyền thế và niềm đam mê hình ngục vẫn hoàn toàn không hề thuyên giảm chút nào.

Đang làm đại phán quan ngon lành thế này, Trương Thang tất nhiên không bao giờ muốn sinh sự lôi thôi. Nhưng khi nghe thấy hai tiếng "Kiến Sầu” bật ra khỏi miệng quỷ đầu nhỏ thì y biết mình không muốn phiên phức nhưng phiên phức lại tìm đến cửa !

Ánh mắt rốt cục cũng hất lên, Trương Thang nhìn thẳng quỷ đầu nhỏ, tuy kinh sợ đây một bụng nhưng giọng điệu thì vẫn lại giữ được điềm tĩnh như thường mà truy tiếp : "Chuyển lời nói cái gì ?"

Y không nhìn còn đỡ chứ nhìn rồi thì quỷ đầu nhỏ thiếu chút nữa là hóa đá.

Hai ánh mắt chẳng khác gì hai con dao nhọn đâm vào người nó hai cái lỗ to I

Quỷ đầu nhỏ thấy trên cổ mình như có một thanh kiếm bén dí sát vào, trong bụng cứ nơm nớp sợ chọc giận người ta, giọng nó không khỏi nhẹ bẫng đi, lại đáp : "Kiến Sầu đại tôn nói, cố nhân tới rồi, giờ đang chờ, chờ đại nhân tới gặp ở địa ngục tâng thứ mười tám..."

Trương Thang cau mày : "Còn gì nữa ?”

Quỷ đầu nhỏ rụt cổ sợ run : "Hết ! Hết rồi !"
Bình Luận (0)
Comment