Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 475 - Chương 475 : Cướp Người

Chương 475 : Cướp người Chương 475 : Cướp ngườiChương 475 : Cướp người

Cứ nói khơi khơi kêu gặp là y đi gặp sao 2

Trương Thang suýt chút nữa còn chẳng dám tin vào tai mình. Con dao mỏng nằm dưới đầu ngón tay y xoay tít một đường tựa hồ như muốn giết phứt hai tên tiểu quỷ là người biết y đã từng có qua lại với Kiến Sầu năm xưa. Nhưng khi thấy đầu mũi dao bật ra, y lại chợt khựng lại.

Kiến Sầu...

Người nhờ chuyển lời cho y là Kiến Sầu.

Ở cô đảo nhân gian, người phụ nữ ấy rút cục cũng đã kết nghĩa phu thê với Tạ tam công tử. Trong Sát Hồng tiểu giới, người có thực lực siêu quần cũng chính là nàng ta. Mà trong đỉnh tranh, một lần nữa, người có thực lực trác tuyệt và tâm tư tinh tế cũng lại là nàng ta. Thậm chí...

Cuối cùng nàng ta còn tuyên bố mình đúng là môn hạ Nhai Sơn.

Nhờ trước kia có từng đọc qua thư tịch cổ mà y mới biết đến địa danh này. Thế nhưng hiện giờ ngay như y là quỷ tu kim thân mà cũng không tài nào đi tới nơi đó được. Từ trước đến giờ y chỉ nghe người ta nói Thập Cửu Châu thời thế xoay vần biến động luôn luôn, lúc nào cũng có nhân tài kiệt xuất, nhưng biết là biết vậy thôi chứ y chưa bao giờ có dịp được nhìn thấy tận mắt.

Nghĩ cũng lạ, tám mươi năm trôi qua, Kiến Sầu lại cứ càng ngày càng mạnh.

Năm đó nàng ta cũng là người nhạy bén cơ trí, can đảm tinh tế, vậy mà với chỉ một câu nói hoàn toàn chẳng có sức thuyết phục như thế này mà hòng mong y dấn thân mạo hiểm ư ? Mặc dù không biết Kiến Sầu làm thế nào để trở lại Cực Vực, nhưng năm xưa nếu nàng ta đã có thể tới được một lần thì bây giờ thêm lần thứ hai cũng chẳng có gì là đáng ngạc nhiên.

Trương Thang không phải là người thích truy xét đến cùng gốc gác kẻ khác mà chỉ quan trọng kết quả. Từ trước đến nay chuyện đời đã không muốn nghĩ thì thôi nhưng nghĩ rồi thì con người ta sẽ đâm ra vô cùng do dự, giống như vào lúc này.

Y không tài nào kiêm lòng nổi mà phải phán đoán mục đích và mưu đồ của Kiến Sầu.

Người thông minh như y chỉ cần tự đặt mình vào vị trí của nàng ta là ngay lập tức trong đầu đã thấy được nguyên cả một hệ thống mà trong đó nàng có thể lợi dụng điểm yếu để uy hiếp y, buộc y phải chịu sự điều khiển của mình.

Y đã nghĩ tới được thì dĩ nhiên Kiến Sầu cũng có thể nghĩ tới được.

Vì vậy trong sát na con dao mỏng bật xoay dưới đầu ngón tay ấy, sắc mặt Trương Thang vốn đã khắc nghiệt lạnh nhạt thì bây giờ lại càng lạnh lẽo hơn băng. Ánh mắt vô tình vô cảm một lần nữa lại quét tới trên người hai tên tiểu quỷ.

Quỷ đầu nhỏ và quỷ đầu to hoàn toàn không biết mình suýt nữa là đi đời nhà ma để trước khi chết còn kịp run cầm cập thêm vài trận. Thấy Trương Thang có vẻ suy nghĩ thì cứ nghĩ là còn hy vọng, vì vậy quỷ đầu nhỏ liền vội bồi thêm : "Đại tôn tuy không nói gì thêm nhưng người ở ngay địa ngục tầng thứ mười tám chờ đấy. Đại nhân cứ đi xuống dưới bức tường đổ trong khu phế khư là thấy...

Mà càng nói dần đến cuối thì tiếng càng lúc càng lí nhí. Quỷ đầu nhỏ lúc này mới chợt nhận ra con mắt Trương Thang nhìn mình hình như không giống như mình nghĩ.

Đây rõ ràng là cái kiểu nhìn muốn xẻ thịt dê con mập ú đây mà I

Quỷ đầu nhỏ liền im bặt, còn bao nhiêu tiếng chưa kịp nói liền nuốt ngược hết lại vào họng, cẩn thận cười trừ, không dám nhiều chuyện thêm một câu.

Chẳng ai biết Trương Thang đang nghĩ gì. Sau khi lừ mắt nhìn quỷ đầu nhỏ làm nó im thin thít, y chỉ dửng dưng xua tay nói : "Các ngươi đi đi."

Hai tên tiểu quỷ liên ngẩn ra. Quỷ đầu to còn cứng nhắc, ngây ngốc hỏi : “Nhưng đại nhân còn chưa nói có đi hay không...'

"Có im mồm không thì bảo ?"

Quỷ đầu nhỏ đứng ngay bên cạnh, vừa nghe xong thì sợ đến nỗi giật thót người, đầu túa mồ hôi lạnh. Nó vội chồm tới bịt miệng quỷ đầu to không cho nói thêm tiếng nào nữa rồi rối rít tạ tội với Trương Thang : "Trương đại nhân thứ lỗi, người huynh đệ này của tiểu nhân ngài cũng biết rồi. Hắn bị ngốc mà. Chúng tôi đi ngay, đi ngay đây...'

Nói tới đây thì chẳng phân bua gì nữa, quỷ đầu nhỏ liền kéo tuột quỷ đầu to ra ngoài. Đến khi thối lui tới ngoài cửa, nó lại kéo tay ông anh nhắm về phía một con đường tịnh không một bóng người mà cắm đầu cắm cổ chạy như điên, trong chớp mắt đã chẳng còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Quỷ đầu to hoàn toàn không hiểu tại sao phải chạy.

Chạy chẳng biết được bao xa nhưng đến lúc mệt xỉu phải dừng lại, quỷ đầu to liền le lưỡi thở hồng hộc, chống đầu gối nhìn về phía quỷ đầu nhỏ cũng xất bất xang bang như mình, khó hiểu hỏi : "Sao phải chạy ? Hắn, hắn còn chưa nói là có đi gặp đại tôn hay không mà...'

"Cái đồ ngu ! Mẹ kiếp, ngu gì ngu thế !" Quỷ đầu nhỏ hết hơi đứng tựa vào một bức tường đổ ven đường phì phò thở. Nếu còn có sức thì nó thật chỉ muốn phóng chỉ đâm chết phéng ông anh nhà mình đi !

"Trương Thang cái gã mặt mày cô hồn đó có đi hay không thì mắc mớ gì đến hai đứa chúng ta ? Chuyển lời tới nơi là được rồi. Người ta chưa giết ngươi, ngươi lại còn không chạy, bộ muốn hắn nhanh nhanh giết chúng ta diệt khẩu hay sao hả ?!"

"A...

Đầu óc quỷ đầu to dĩ nhiên không theo kịp một tràng dài của quỷ đầu nhỏ nên gã chẳng hiểu ra làm sao. Nhưng quỷ đầu nhỏ cũng tuyệt không mong gì gã hiểu, chỉ dứt khoát nói tóm lại : "Dù thế nào cũng đừng hỏi sao trăng gì hết. Ta kêu huynh đi đâu huynh cứ việc đi đó. Chắc chắn sẽ không sai !"

Câu này thì quỷ đầu to hiểu cái rẹt. Gã nghiêm túc ừ một tiếng, gật đầu lia lịa.

Hai tên tiểu quỷ đứng lại nghỉ ngơi hồi lâu, cuối cùng thì hơi thở cũng đều đặn trở lại.

Đến đây, cho dù Trương Thang có tới chỗ hẹn hay không thì chuyến này bọn chúng coi như cũng đã làm xong một nửa nhiệm vụ.

Còn chuyện phải làm...

Quỷ đầu nhỏ lật vạt áo dưới lên phe phe phẩy phẩy vài cái cho mát. Nó nhìn nhìn tứ phía, định hướng xong thì liền ngoắc tay gọi quỷ đầu to nói : "Xong rồi ! Cũng không lộn đi đâu lắm ! May mà lúc đi ra ta lanh trí, không có chạy sai hướng. Ở ngay trước đây chứ chẳng đâu xa. Đi ! Chúng ta đi kiếm Vụ Trung Tiên đi I"

"Ừ Ị" Quỷ đầu to ngây ngô ứng tiếng rồi rảo bước đi theo quỷ đầu nhỏ.

Thật ra đối với tu sĩ mà nói thì tám mươi năm cũng chưa phải là ngắn ngủi gì, đó là còn chưa kể hai tên tiểu quỷ này tu vi chẳng tới đâu. Người bình thường nhiều khi chưa chắc nhớ được đường đi năm xưa nhưng bọn chúng trong tám mươi năm trời đều trốn dưới khu phế tích của mười tám tầng địa ngục, gần gần bên cạnh cũng chưa từng đi qua, trí nhớ cái cũ không bị cái mới chèn ép bao nhiêu nên đầu óc nhờ vậy rất sáng suốt thanh tỉnh.

Suốt cả đoạn đường chạy mãi đến đây, quỷ đầu nhỏ thế mà lại không hề lộn đường. Nó dẫn quỷ đầu to quẹo trái quẹo phải loạn xạ trên những con đường đan xen chẳng chịt như mê cung trong thành, chưa đầy hai khắc sau thì thấy lại con hẻm xập xệ mà ngày xưa đã từng đi qua.

Tám mươi năm trôi qua, con hẻm này trông hình như còn nát hơn ngày xưa vài phần. Bên trong cũng vẫn chẳng bói đâu ra lấy một con ma nào. Mặt đất đầy bụi bặm, ván gỗ nứt nẻ mục nát nằm chồng lộn xộn khắp nơi. Đó đây, trong những góc tường âm u nước chảy ri rỉ, cỏ thiên thời ngoan cố cắm rễ tỏa bụi sum xuê.

Dù nhìn kỹ đến đâu đi nữa thì cũng tuyệt không thấy một chút dấu vết nào là có người ở. Nhưng càng như vậy thì quỷ đầu nhỏ càng tin chắc rằng mình đã tìm đúng chỗ. Thực ra nó cũng thấy hơi sờ sợ trong bụng nhưng nghĩ lại năm xưa tới đây cũng chẳng bị sao, vả lại...

Không lẽ Cực Vực còn có ai đáng sợ hơn Trương Thang với Kiến Sầu nữa sao 2

Chắc chắn là không rồi.

Hai kẻ khủng khiếp như vậy mà mình còn thoát thì mấy người khác còn sợ quái gì nữa ! Cho nên sau khi tự trấn an, lên tinh thần sẵn sàng xong xuôi, quỷ đầu nhỏ liên kéo quỷ đầu to đi vào trong hẻm.

Thi thoảng lúc nào tình cờ đạp phải một miếng ván mục là nghe răng rắc vang dội, thành thử con hẻm cũ lại càng trông có vẻ tịch mịch hơn thêm. Đoạn đường tuy rất ngắn nhưng quỷ đầu nhỏ lại thấy sao đi lâu thật là lâu, mãi cho đến khi tới cuối đầu hẻm bên kia, dừng lại trước hai cánh cửa khép hờ nọ, nó liền không khỏi phập phồng thấp thỏm trong bụng.

"Cốc ! Cốc !"

Không dám đẩy thẳng cửa, quỷ đầu nhỏ cứ theo phép tắc gõ trước một cái, sau mới đánh tiếng hỏi dò : "Có ai ở đây không ? Chúng tôi tới đưa tin đây."

Bên trong không có ai trả lời.

Quỷ đầu nhỏ chợt hơi căng thẳng. Nó chờ một chút rồi tiếp tục gõ cửa, lặp lại mục đích vừa nói ban nấy một lần nữa.

Nhưng bên trong cũng vẫn không có ai trả lời.

Đến bây giờ tự nhiên quỷ đầu nhỏ mới bắt đầu thấy lạ. Lá gan cũng to thêm ra một chút, nó bèn ép sát cái đầu nhỏ nhòn nhọn của mình vào giữa khe cửa đang khép hờ mà nhìn vào trong.

Bên trong tối thui thui, chẳng nhìn thấy được gì.

Song lại có tiếng động : "Sàn sạt ! Sàn sạt..."

Lúc nhẹ, lúc nặng, nghe như là vật gì cào cào đục đục chà xát lên mặt đá, ngay sau đó miểng vụn miếng to miếng nhỏ cứ thế văng ra.

Tiếng động lộn xộn thấy rõ, nhưng nghe kỹ thì hình như trong đó lại ẩn chứa một nhịp điệu khá kỳ quái. Đầu quỷ đầu nhỏ ong ong hết cả lên. Nó đoán bên trong hẳn phải có người nên định lùi lại gõ cửa tiếp, gõ cho tới khi nào người ta cho phép vào mới thôi. Nào ngờ vừa mới lùi một bước thì lại vướng phải quỷ đầu to đang đứng ngay sát phía sau !

"A a a - "

"Rầm !"

Hai tên tiểu quỷ chẳng kịp phòng bị, khi khổng khi không lại bị níu níu kéo kéo, tao đụng mày, mày kéo tao, thành thử té cái bịch, hai cánh cửa đang khép hờ vì vậy cũng bật tung ra.

"Âm Ị

Hai cánh cửa đập thẳng vào tường, bụi bặm mù mịt đổ xuống rào rào, hít sặc ho khù khụ.

Quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ mặt mày đầy bụi, trông cực kỳ thảm hại. Mà sợ gần chết chứ giờ này còn đầu óc đâu mà để ý tới chuyện thảm hay không thảm chứ ! Tuy không nhìn thấy nhưng cả hai đều biết rất rõ ở đây có một người cực kỳ đặc biệt lợi hại, tuyệt không phải là kẻ mà chúng có thể chọc vào.

Quỷ đầu nhỏ vừa nằm dài dưới đất, bản năng cầu sinh liền trỗi dậy mãnh liệt. Nó vẫn chưa chịu đứng dậy mà ngay lập tức ôm đầu, om sòm phân bua : "Tiền bối tha mạng ! Tiền bối tha mạng ! Chúng tiểu nhân chẳng qua chỉ là theo lời người ta tới đây nhắn tin cho người, vừa rồi gõ cửa cả buổi mà không thấy ai, nhất thời vô ý ngã vào chứ tuyệt không có ý mạo phạm đâu..."

Không ai trả lời.

Trong nhà vẫn vang vang tiếng sàn xạt kỳ quái kia.

Quỷ đầu to dĩ nhiên vẫn còn ngơ ngác không biết xảy ra chuyện gì, còn quỷ đầu nhỏ thì đã bắt đầu thấy lạ chứ chẳng cần đợi đến lúc chủ nhà nơi đây làm khó làm dễ mình.

Nó đánh bạo ngước mắt nhìn lên.

Căn nhà nằm sâu trong con hẻm cũ này vốn tối đen như mực, chẳng nhìn thấy gì, nhưng vừa rồi nó với quỷ đầu to vô ý ngã xuống nên cửa mở ra, ánh sáng bên ngoài mới chiếu vào, nhờ vậy mà thấy được sơ sơ bên trong.

Trong nhà bày biện vô cùng sơ sài.

Tất cả mọi thứ nằm trong tâm mắt nhìn thấy được của quỷ đầu to đều bằng đá đẽo đục mà thành, còn nguyên một vùng trước mặt thì không chỗ nào là không bày la liệt đủ thứ tượng đá lớn nhỏ, kiểu cách khác nhau.

Nhưng không biết sao cái nào cái nấy đều bể nát hết cả.

Từ trước đến giờ quỷ đầu nhỏ chẳng nhìn ra những thứ này có gì độc đáo, chỉ thấy chúng giống giống nữ tử, nhưng trên các tượng lại không thấy có mặt mũi gì, hay cũng có thể là không được khắc chạm, hoặc nhiều khi có khắc nhưng sau đó lại bị bể tan tành nên nhìn không ra đường nét chung.

Tiếng động mà quỷ đầu nhỏ nghe thấy khi nãy là từ trong góc tối nhất vọng ra. Ở đó mờ mờ bóng dáng một ông già quần áo lem lem luốc luốc, từ ngoài nhìn vào thì thấy được khuôn mặt già nua nghiêng nghiêng nhưng các đường nét góc cạnh ra sao lại trông không rõ. Quanh chỗ lão bụi bặm lớp lớp, song cũng giống như mọi nơi bên ngoài, chẳng có chỗ nào là có dấu chân qua lại, tựa hồ như người ngồi đó đã mấy chục năm rồi mà chưa từng dời bước lấy một lần.

Trước mặt lão là một bức tượng cao ba thước, con dao chạm đá xám trong tay lão liên tục sàn sạt đục đẽo hết nhát này đến nhát khác, vụn đá mẩu to mẩu nhỏ cứ thế văng khỏi mũi dao, chồng chồng chất chất rớt xuống đất.

Dường như tượng lão khắc là nữ tử, dáng người hiên ngang bất khuất, xiêm y tầng tầng lớp lớp, tay nàng cầm một quyển trục, ống tay áo bay bay bồng bềnh tựa như một phiến lá liễu phất phơ trước gió...

Các đường chạm khắc đường nào đường nấy đều đạt tới cảnh giới phản phác quy chân, tinh chuẩn lão luyện, nhất cử nhất động đều thoải mái linh hoạt, nhìn vào là có thể cảm thấy được ngay đây hẳn là một nữ tử vô cùng xinh đẹp.

Nhưng nàng lại có không mặt mũi.

Tất cả các chi tiết lớn nhỏ cần phải có trên tượng thật ra đều được đánh bóng gần xong, cũng gần như đã hoàn mỹ rồi, song chỉ có khuôn mặt thì vẫn lại là một vùng phẳng chưa làm.

Bức tượng này cũng giống như mọi bức tượng khác trong nhà. Đẹp thì đẹp đấy nhưng diện mục lại mơ hồ.

Dù quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ té xuống ồn ào như vậy nhưng bấy nhiêu đó cũng chẳng đủ cho ông lão kia chịu quay người liếc mắt nhìn chúng lấy một cái, con người làm như hoàn toàn chẳng nghe thấy bất cứ cái gì mà chỉ toàn tâm mải miết khắc tượng.

Hai tên tiểu quỷ liền trố mắt nhìn nhau. Bọn chúng lại thử kêu thêm mấy tiếng nữa nhưng ông lão lại hoàn toàn không lý lai gì tới, thực chẳng khác gì như người ngoài thế giới khác, bàn tay thậm chí vẫn thoăn thoắt làm việc, không hề dừng lại lấy một lần.

Quỷ đầu to thấy vậy lại ngơ ngác hỏi : "Giờ, giờ làm sao ?"

Quỷ đầu nhỏ cũng nhức đầu. Nhưng trí óc nhanh nhạy, lại nghĩ mình đã tới chuyển lời giúp rồi, những chuyện cần làm cũng đã làm, Kiến Sầu đại tôn là người tốt như vậy, nó nghĩ nàng ta chắc lẽ cũng sẽ không làm khó nó đâu.

Nghĩ tới nghĩ lui, nó bèn quyết định đứng ngay sau lưng ông lão, cung cung kính kính cúi người hành lễ nói : "Tiền bối ạ, tiểu nhân hai người chúng tôi tới là để truyền tin cho Kiến Sầu đại tôn, người năm xưa có từng đến bái phỏng tiền bối. Đây cũng, cũng chính là Kiến Sầu Nhai Sơn. Đại tôn lệnh cho chúng tiểu nhân phải đích thân trao tận tay cho tiền bối cái này."

Ông lão vẫn cứ đục đục đẽo đẽo, không hề đếm xỉa gì tới.

Quỷ đầu nhỏ lại bắt đầu toát mồ hôi hột, nghĩ kiểu này chắc lão đầu chắc sẽ chẳng trả lời đâu. Đứng đó hồi lâu, rốt cục nó bèn cương quyết gắng gượng đi tới : "Vậy tiểu nhân để nó ở đây, tiền bối rảnh thì xem..."

Nói đoạn nó liên đem tấm ngọc giản mà Kiến Sầu đã chính tay đưa cho đặt lên chiếc bàn đá ở kế bên ông lão.

Đến đây bụng dạ nặng như đeo đá rốt cục cũng nhẹ bẫng đi.

Xong việc, hai tên tiểu quỷ liền giống như thoát được đại kiếp trong đời, chào ông lão xong thì ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi hẻm cũ.

Trong gian nhà bụi bặm dầy đặc bây giờ chỉ còn lại mỗi mình Vụ Trung Tiên.

"Sạt ! Sạt ! Chát ! Chát...'

Đá vụn cứ thế rớt xuống không ngừng.

Chẳng mấy chốc đường nét cuối cùng trên thân tượng rốt cục cũng gần như hoàn mỹ, tuyệt chẳng có lấy một chút khiếm khuyết nào.

Vì vậy, con dao đục trong tay cuối cùng cũng dừng lại.

Khuôn mặt già nua, nếp nhăn lồi lõm chằng chịt dọc ngang trông chẳng khác gì những đường rãnh nứt nẻ ngoằn ngoèo trên mặt đất khô hạn, đôi mắt chẳng biết đã lòa hay vẫn còn thấy rõ kia rồi cũng từ từ ngước lên. Mục quang lão thoáng liếc qua trên những đường chạm vô khuyết, sau đó cuối cùng rồi cũng lại dừng lại trên "mặt" bức tượng.

Khuôn mặt ấy phẳng lì.

Bao năm rồi nhỉ ?

Ngay chính lão cũng chẳng nhớ nổi nữa.

Bao năm bao tháng đã trôi qua trong bâu không gian này lão đã không còn nhớ. Thậm chí cả nữ tu chỉ tiện tay một cái là đã thay đổi hoàn toàn vận mệnh đời lão, hình dáng nàng ra sao lão cũng chẳng còn nhớ...

Mà rõ ràng là tận sâu trong tâm khảm lão nàng sống động đến vậy nhưng đến lúc phải hạ dao khắc chạm thì lại hoàn toàn mất hết đầu mối.

Cái gì cũng đúng là nàng.

Thế nhưng thế này thế này, thảy lại không giống.

Cách một khoảng không ngắn ngủi, Vụ Trung Tiên cứ vậy mà "mặt đối mặt" gân sát với bức tượng nữ tu còn chưa được chạm ngũ quan kia, mãi thật lâu sau đó mới quay đầu nhìn tấm ngọc giản để trên bàn.

Gian nhà xập xệ bụi bặm đóng dầy.

Con hẻm xưa cũ yên ắng tĩnh mịch.

Vốn đã chạy mất dạng từ đời nảo đời nào nhưng quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ lại tuyệt không biết rằng khi miếng ngọc giản vừa rời khỏi tay chúng thì một đạo ấn phù nào đó ở bên trong liền chợt biến đổi, nhưng nó không truyền tới địa ngục tâng thứ mười tám mà là đánh động ngay trong lòng Kiến Sầu hiện lúc này đã đến vọng đài.

Đương nhiên nàng cũng không tin tưởng hoàn toàn vào hai tên tiểu quỷ. Vì vậy trên phiến ngọc giản nàng có lưu hai đạo ám ký. Đạo thứ nhất thì kết nối với quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ. Ngọc giản một khi rời khỏi tay chúng, ám ký này sẽ liền tiêu tan, cho dù có ở xa đến đâu nàng cũng sẽ cảm thấy được. Còn đạo ám ký thứ hai thì tương thông với chính bản thân nàng. Nếu những gì viết trên ngọc giản được vị tiền bối mà nàng cần trợ giúp kia đọc được thì ám ký đó sẽ tự động tan biến, nàng sẽ khắc biết ngay.

Chỉ cần dựa vào hai đạo ấn ký này là nàng đã nắm được kha khá thông tin rồi.

Vào lúc này, khi đạo ấn ký thứ nhất truyền đến cảm ứng tiêu tán, Kiến Sâu liền biết ngay là hai tên tiểu quỷ hẳn đã làm xong những việc cần làm, sau đó chỉ còn phải chờ xem Trương Thang và cái vị tiền bối "Vụ Trung Tiên" kia có bằng lòng hợp tác hay không nữa mà thôi.

"Sở Giang vương điện hạ giờ đang tu luyện. Ngài có dặn phàm việc không cấp thiết quan trọng thì không được quấy rây. Vậy xin trưởng lão về trước đi, chờ sáng sớm mai điện hạ tu luyện xong thì sẽ cho truyền kiến."

Trong lòng đất, đại điện đen tuyền sừng sững nguy nga.

Trước điện cũng chẳng có ai khác đứng ngoài một vị phán quan mặt tròn núng nính. Gã xua xua tay ngăn Khổng Ẩn trưởng lão tộc Vô Thường đang tiến lên xin yết kiến, lạnh nhạt mời bọn họ đi về.

Nghe phán quan nói vậy, Khổng Ẩn tự nhiên cảm thấy hơi bực, nghĩ bụng cái lão Sở Giang vương tự cao tự đại này thật đúng là khó hầu, tuy nhiên ngoài mặt thì lại không thể cung cung kính kính, khúm núm ứng tiếng tuân theo.

Đám người đi cùng thái độ cũng bất đồng. Ai bực ai vui Kiến Sầu không biết, chỉ biết mình thâm thở phào nhẹ nhõm trong bụng khi nghe thấy phán quan bảo diêm vương Sở Giang tạm thời không tiếp khách vào lúc này. Từ sau khi nửa đường bị Tạ Bất Thần phục kích, bọn họ đều theo trưởng lão Khổng Ẩn đi suốt không ngừng cho đến địa điểm tọa lạc tòa "Vọng đài" này. Song lúc đến nơi thì không khỏi khó tránh được ngỡ ngàng bởi nó hoàn toàn chẳng giống chút gì so với tên gọi. Một công trình kiến trúc quan trọng như vậy, trong tên lại còn có chữ "Đài" nhưng lạ lùng ở chỗ là nó không phải xây nổi trên mặt đất mà là nằm chìm hẳn dưới lòng đất I

Không có mặt trời mà cũng chẳng có ánh sáng.

Sau quỷ môn quan sâu, dưới lòng đất mười dặm, bọn quỷ tu đã hợp lực cố công đào nên một đường địa đạo dài dưới lòng đất, từ đó tẻ nhánh chằng chịt đan xen khắp nơi như mạng nhện. Vách hầm đều bằng nham thạch rắn chắc, địa lực âm hoa lưu động trong không khí nồng nặc đến nỗi khiến con người ta thiếu điều muốn chóng mặt, choáng váng tựa như say rượu.

Từ đó mà suy thì vọng đài ắt phải ở chỗ này.

Nhưng bọn họ từ ngoài vào đây, rồi cùng hộ tống Khổng Ẩn trưởng lão đến chỗ này, suốt dọc đường lại chỉ đi qua rặt một đường địa đạo như nhau, hoàn toàn không thể nhìn ra được thứ gì quan trọng, còn vọng đài thì lại càng mù tịt, tuyệt không có lấy một chút đầu mối nào.

Vào lúc này mà đi gặp diêm vương Sở Giang thì thực hơi mạo hiểm -

Dù sao bây giờ bọn họ còn chưa biết gì về vọng đài, trong khi đó diêm vương Sở Giang tu vi cũng chẳng phải là thấp, nếu y lại có cách thức nào đó mà bọn họ hoàn toàn không biết thì rất có khả năng sẽ bị nhìn thấu lốt ngụy trang chỉ trong nháy mắt.

Đến chừng đó muốn do thám vọng đài sẽ lại càng khó khăn hơn.

Nhưng hiện tại diêm vương Sở Giang đang tu luyện, phải sáng sớm ngày mai mới cho truyền gặp bọn họ, thế thì vừa khéo cho họ có thời gian xoay sở. Tuy chỉ có mỗi một tối nhưng với bản lãnh của nàng và Khúc Chính Phong thì chưa chắc sẽ không dò la ra được điều gì.

Một đám quỷ tu khấp khởi mong lập công được tưởng thưởng mà đến thế nhưng lại ăn phải cái vố cửa đóng nên trong bụng không khỏi có phần bất mãn.

Giữa thập đại quỷ tộc và Bát phương diêm điện thật ra từ trước đến nay vẫn hơi xích mích với nhau. Trên danh nghĩa, bọn họ thật chẳng phải thuộc hạ hay cấp dưới của Bát phương diêm điện. Song vì trong số tám diêm vương thì Tần Nghiễm thế lực quá mạnh, các phe phái khác đành phải chịu lép vế trước cường giả mà thôi.

Mặc dù vậy, điều đó tuyệt không có nghĩa là bọn họ cam tâm tình nguyện, nhất là vào những dịp đối phương không thèm nể mặt một cách trắng trợn như thế này.

Sau khi trưng ra bản mặt khiêm cung hữu lễ cáo biệt vị phán quan ở ngoài hành cung diêm vương Sở Giang, Khổng Ẩn liền dẫn chúng quỷ rời khỏi gian động quật được cơi nới vô cùng trống trải rộng lớn, kế đó thì đi vào một địa đạo khác thông đến nơi trú đóng của tộc Vô Thường. Tâm trạng không vui nên giọng điệu dĩ nhiên cũng không tốt, lão bảo : "Nếu hôm nay Sở Giang vương điện hạ không tiếp thì chúng ta cũng tu chỉnh chút đi. Nhưng nhất định phải coi chừng thật cẩn thận hai cái tên tu sĩ Thập Cửu Châu kia. Từ giờ đến sáng mai vẫn còn nguyên cả một đêm, mấy người các ngươi tranh thủ thời gian đi tra hỏi xem sao. Trước khi diện kiến Sở Giang vương điện hạ, nếu moi ra được chuyện gì quan trọng thì quá tốt."

Bắt được người dĩ nhiên là có công, nhưng nếu có thể biết được rõ ràng tiền căn hậu quả thì sẽ lại càng hay hơn, người khác không thể bới móc khuyết điểm được. Bọn Kiến Sầu đều biết rất rõ cái lý này. Vì vậy nghe xong chẳng ai lên tiếng ý kiến ý cò. Tất cả đều quy quy củ củ ứng tiếng chấp hành.

Thành thử một đám quỷ tu bọn họ bèn rồng rắn đi xuyên qua mạng địa đạo tứ phương thông suốt mà cũng cực kỳ phức tạp nơi đây, dọc đường thi thoảng có gặp vài đợt quỷ tu đi tuần nhưng người nào người nấy đều không nói một câu, mặt mày vô cùng nghiêm nghị.

Mãi một hồi sau mới tới được nơi trú đóng của tộc Vô Thường.

Thập đại quỷ tộc đều phái một lượng binh lực nhất định chốt ở nơi đây. Mỗi tộc mỗi khu riêng, nước giếng không phạm nước sông nên coi như cũng khá thanh tịnh.

Đám quỷ binh cấp thấp đều ở cùng một chỗ với nhau, còn "Liên Chiếu" và "Tiêu Mưu" thân phận như vậy thì có phòng ốc riêng.

Vuông vuông vắn vắn, chẳng lớn gì mấy. Nhìn ngang nhìn dọc chỉ thấy sơ sài, ngay cả một cái bàn cũng còn không có. Nhưng nhờ chỗ này địa lực âm hoa đồi dào nên dù chẳng dốc sức tu luyện, chỉ cần ở không thôi thì tu vi cũng có thể tự nhiên tăng lên.

Sau khi vào phòng mình, xem xét kỹ lưỡng một hồi, không thấy có gì lạ, Kiến Sầu liền ngông nghênh đi ra. Tỷ như lấy phải thân phận khác, nhiều khi nàng còn phải e dè, viện cớ này cớ nọ.

Nhưng bây giờ 2

Nàng là Liên Chiếu tính tình phóng đãng buông thả, ra ngoài rồi mà có đi tới phòng nam tu gõ cửa rầm rầm - như phòng của chàng Tiêu Mưu người nhìn tuy có hơi bệnh hoạn nhưng lại cực kỳ anh tuấn kia - thì cũng là chuyện hết sức bình thường.

"Cốc ! Cốc !"

Các đầu ngón tay móng sơn đỏ chót của nàng vừa gõ nhè nhẹ hai cái thì cửa đá đã mở. Khúc Chính Phong dưới lốt Tiêu Mưu mặt mũi tái xanh liền hiện ra trước mắt Kiến Sầu.

Chẳng cần hỏi hắn cũng biết nàng muốn làm gì.

Người vận bạch bào trông cũng khá tiêu sái phong độ, từ trong phòng đi ra Khúc Chính Phong húng hắng ho khan vài tiếng che đi vẻ bệnh hoạn của mình rồi nối gót đi theo Kiến Sầu.

Địa đạo rất dài, có chỗ thẳng một đường, có chỗ phải quẹo quẹo rẽ rẽ. Cứ đi được một quãng thì một ngọn quỷ hỏa mờ mờ lại phực lên, ánh sáng đổ bóng âm u vặn vẹo trên nền đất. Quỷ binh thủ vệ hiện ra dưới quỷ hỏa trông lại càng khiếp người.

Nhưng Kiến Sầu dĩ nhiên không cần phải sợ vì quỷ binh trông coi ở địa bàn này đều thuộc tộc Vô Thường cả.

Tiến về phía trước được một quãng, gặp một quỷ binh đứng gác, nàng tiện thể bèn hỏi : "Hai cái tên tu sĩ bắt được khi trước nhốt ở đâu ? Ta với Tiêu Mưu sư đệ phụng mệnh Khổng trưởng lão đi thẩm vấn chúng đây."

"Hồi bẩm Liên Chiếu đại nhân, bọn chúng hiện được giam trong hai gian hình phòng ở cuối. Nhưng mà..."

Tên quỷ binh kia dĩ nhiên không dám trêu vào Liên Chiếu. Thấy nàng chân trần đi tới, lại nghe tiếng chiếc lắc ngọc trên mắt cá chân nàng đỉnh định đang đang, gã đã sợ hết hồn hết vía, đầu cũng cúi gằm xuống chứ chẳng dám ngước mắt lên nhìn, song trả lời đến gần cuối thì giọng điệu lại có chút ngập ngừng.

Chót mày mỏng như lá liễu của Kiến Sầu liền nhướng lên : "Nhưng nhị cái gì?”

Tên quỷ binh kia ngước lên liếc nhanh một cái rồi vội vàng cúi đầu xuống, dù hồn vía chỉ muốn lên mây nhưng cũng gắng đáp : "Nhưng hồi nãy Tuyết Âm đại nhân đã vào trong tra hỏi rồi."

Tuyết Âm ?

Lại là ả ta.

Thật đúng là coi Liên Chiếu như tử địch, đụng chỗ nào là thọc gậy bánh xe chỗ đó đây mà.

Kiến Sầu quả có hơi bất ngờ. Vậy mà lại có người để ý đến Tạ Bất Thần và Lục Hương Lãnh còn hơn cả nàng, hơn nữa còn qua mặt, đi tra hỏi trước một bước rồi. Nhất thời, đáy mắt chợt lóe hung quang nhưng mặt mũi thì vẫn bình thản như không, nàng chỉ cười lạnh đáp : "Cô ta đúng là nhanh chân nhanh tay thật."

Gã quỷ binh kia không dám nói tiếng nào.

Khúc Chính Phong giả dạng Tiêu Mưu dĩ nhiên cũng ngậm miệng kiệm lời theo.

Kiến Sầu phất phất tay bảo : "Tiêu Mưu sư đệ, chúng ta cũng qua đó xem sao đi."

Nói đoạn nàng liền đi lướt qua mặt gã quỷ binh kia, tiến sâu vào một chỗ trên con đường địa đạo tối tăm.

Cuối đường quả nhiên có hai gian thạch thất.

Kiến Sầu phóng linh thức xem một vòng, đoạn đẩy cửa trái bước thẳng vào không chút nể nang, vừa đi vừa hếch hếch cái cằm thanh tú lên.

Bên trong thế mà lại là một nơi dùng để tra tấn.

Tạ Bất Thần bị người ta thay dây khổn tiên mới, trói gô trên một cái cột đá ba thước liền khối với toàn sàn phòng. Bề mặt cột khắc chạm vô vàn họa tiết cổ xưa quỷ dị. Mà lúc này cái nào cái nấy đều bị kích phát, quang mang rừng rực tỏa ra đỏ thẫm như máu, hóa thành ngàn vạn tia mang theo một nguồn lực âm hàn bạo lệ chui vào các đại huyệt trên thân thể, xuyên thấu cả qua các khớp xương trong người !

Cái đau này thật người bình thường không cách nào chịu nổi !

Ngay cả Tạ Bất Thần có tu vi như vậy mà cũng phải ngắc ngoải. Hàng mày xưa nay lạnh lùng tuấn lãng bây giờ nhíu chặt, cặp môi mỏng cũng bắt đầu trở nên xanh xanh tím tím một cách lạ lùng, trông thì rõ là lạnh nhưng trán lại mướt mồ hôi.

Tuyết Âm, người đã qua mặt Kiến Sầu đi trước một bước, lúc này đang đứng chỉ cách vài thước trước mặt Tạ Bất Thần, tay thì cầm dây câu hồn, dường như đang sắp sửa làm gì đó.

Nhưng Kiến Sầu đẩy cửa bước vào động tĩnh lại quá lớn. Tuyết Âm nghe thấy, đầu mày liền giật lên bực dọc, cánh tay ra roi cũng chợt khựng lại, ngoái cổ nhìn thì thấy ngay cái bản mặt lòe loẹt diêm dúa đến phát ghét kia.

Ấy thế mà Liên Chiếu dường như lại chẳng nhìn ra được thị đang cảnh giác và nổi địch ý với ả. Con mắt tinh quái ái muội của ả cứ đảo tới đảo lui lên người thị với cái gã tu sĩ Thập Cửu Châu mà ngay cả mạng mình cũng còn chưa biết ra sao. Một hồi sau thì ả ta tự nhiên lại ngoác miệng ra cười.

Cái thân mềm mại uyển chuyển rung rung theo giọng cười.

Thật đúng là "Hoa chi loạn chiến" như người ta thường nói, cười lăn cười bò, cười đến đau cả bụng.

"Ngươi cười cái gì !"

Bị Kiến Sầu nhìn với cái kiểu như vậy, và tuy biết mình chẳng làm gì nhưng không biết tại sao Tuyết Âm lại cảm thấy chột dạ, giống như chính thị mới đang làm chuyện trái khoáy, thế nên nhất thời hơi bực mình.

Kiến Sầu vậy mà chẳng chút so đo, trái lại còn thích thú cười : "Hóa ra là Tuyết Âm sư tỷ kết cái loại bại hoại văn nhã đẹp mã như thế này nha..."

"Cái gì ?" Tuyết Âm mới nghe thoạt đầu còn chưa thủng, nhưng đến khi hiểu ra thì thẹn quá hóa giận : "Ngươi nói hươu nói vượn cái quái gì vậy ! Bộ tưởng ai cũng lắng lơ vô liêm sỉ như ngươi bạ trai nào cũng ngủ ha ?I"

"Khụ khụ khụ..."

Tuyết Âm làm cho một tràng, Kiến Sầu còn chưa kịp tỏ thái độ thì Khúc Chính Phong ở phía sau đã húng hắng ho khan. Nàng nghe ra rõ ràng là hắn đang cố nén cười.

Song bộ dạng như vậy lọt vào mắt Tuyết Âm thì lại hóa thành bọn họ đúng là có tật giật mình thật, bởi vậy con mắt thị nhìn Kiến Sầu lại càng thêm khinh miệt hơn.

Nhưng Kiến Sầu lại xem như vẫn bình tĩnh, dù chưa chắc cảm thấy nói vậy quá khó nghe. Tuy nàng không phải kiểu người như Liên Chiếu, song cũng không thấy mình có tư cách xen vào lối sống của người khác. Đầu mày chợt nhíu lại, ra vẻ chẳng tốt lành gì với người trước mặt.

Làn thu ba long lanh lưu chuyển, mày liễu khẽ nhướng.

Nét cười cợt trên mặt tắt ngấm, chân bước lên trước một bước là đã tới sát Tuyết Âm, gần như là mặt ép mặt I

Khoảng cách quá gần như vậy thì rõ là uy hiếp đến gấp mấy lần !

Tuyết Âm liền đề phòng ngay. Thị muốn lùi ra sau nhưng lúc này mà lùi thì hóa ra yếu thế mất mặt quá, thế nên đành buộc lòng đứng yên, lạnh giọng nạt Kiến Sầu : "Ngươi muốn làm cái gì hả ?" "Không làm gì hết. Thật ra ta muốn nhắc Tuyết Âm sư tỷ một câu : Người này là do chính tay sư muội bắt được đấy nhé. Vậy nên phải để tự ta tra khảo, không cần phiên đến sư tỷ. Huống hồ sư tỷ lại còn hay nói mấy cái loại chuyện như thế này trước giờ ta đều làm đâu trúng đó, vô cùng xuôi chèo mát mái. Sư tỷ sao lại không biết trời cao đất dây, dám cướp người với ta như thế này hả ?"

Giọng Kiến Sầu thẽ thọt phiêu lãng, móc họng vô cùng dịu dàng.

Nói đến đây thì thân sắc lại còn dặm thêm chút cợt nhả ra chiều ác ý, khóe môi nhếch xéo, nàng ghé sát đầu vào tai Tuyết Âm nói rõ ràng rành mạch cho hết cái câu vẫn còn chưa xong trước đó.

"Nhất là - cướp - nam - nhân."
Bình Luận (0)
Comment