Chương 476 : Ôn chuyện xưa
Chương 476 : Ôn chuyện xưaChương 476 : Ôn chuyện xưa
Ba tiếng cuối cùng nói cũng chẳng lớn tiếng gì mấy nhưng vì chỗ này quá yên tĩnh, hơn nữa người ở đây đều là tu sĩ nên dĩ nhiên là ai nấy đều nghe rõ mồn một.
Sắc mặt Tuyết Âm liền trở nên khó coi đến cực điểm. Mà Khúc Chính Phong ở bên cạnh thì cứ khụ khụ húng hắng ho mãi, chẳng biết lúc nào mới ngừng, ánh mắt ẩn ẩn vẻ thú vị thoáng liếc nhìn về phía Tạ Bất Thần đang bị trói trên cột đá.
Dù sao Tạ Bất Thần cũng người tinh tế. Hơn nữa ngay từ đầu y đã thấy nghỉ nghỉ trước rồi. Vì vậy lúc Kiến Sầu vừa dẫn "Tiêu Mưu" vào trong, y liền chú ý đến hắn ngay, thành thử khi "Tiêu Mưu' kín đáo liếc mắt nhìn sang thì đã bị y dễ dàng nhìn ra cái một.
Sắc mặt Tạ Bất Thần vậy mà chẳng lộ ra vẻ gì đặc biệt, chỉ đơn giản mặt đối mặt mà thôi.
Mục quang hai người giao nhau nhưng thần sắc vô cùng thâm trâm điềm tính.
Thoắt sau Khúc Chính Phong liền thu mắt lại. Dù gì hắn vẫn còn đang diễn vai Tiêu Mưu, thái độ lộ liễu quá không hay, vì vậy bèn làm bộ làm tịch húng hắng ho thêm vài tiếng.
Lúc này bâu không khí trong hình phòng đang lằng nhằng khó xử, Kiến Sầu và Tuyết Âm một mực kình nhau, chẳng ai nhịn ai.
Khúc Chính Phong bèn bước tới đóng vai hòa giải, giọng điệu kéo dài tự nhiên nghe có phần yếu ớt hư nhược : "Khụ, Liên Chiếu sư tỷ với Tuyết Âm sư tỷ hà tất phải vì chút chuyện cỏn con này mà cãi cọ cho mất vui. Chúng ta bắt được đến cả hai tên tu sĩ Thập Cửu Châu kia mà. Tên ở đây nếu Liên Chiếu sư tỷ đã muốn tra hỏi thì nhường cho tỷ ấy đi. Hai người chúng ta đi thẩm vấn nữ tu ở sát vách bên cạnh có được không ?"
Nguyên cả một đêm nói dài không dài mà bảo ngắn thì cũng chẳng phải là ngắn gì. Vì biết sẽ còn phải dọ thám tình hình vọng đài nữa nên Khúc Chính Phong cũng không muốn để chuyện này lằng nhằng quá lâu. Vả lại, thật ra hắn cũng chẳng quan tâm gì đến sinh tử của Tạ Bất Thần và Lục Hương Lãnh nên mới đề nghị như vậy.
Tuyết Âm nghe xong thì thấy bây giờ dù sao cũng đã có cái thang đi xuống, hạ đài là vừa.
Nhưng sau lời đề xuất kia, thật không ngờ Kiến Sầu lại nửa cười nửa không quay người liếc xéo Khúc Chính Phong một cái. Rồi trước khi Tuyết Âm kịp mở miệng, với thần sắc chẳng biết là đùa cợt hay mỉa mai, nàng vặc lại : "Ta từng nói cho phép với không cho phép các ngươi tra hỏi cái này tra hỏi cái kia hồi nào 2?"
"Tiêu Mưu" vừa mới dứt lời, Tuyết Âm còn chưa kịp nói câu nào, cả hai đã bị Kiến Sầu chẹn họng tới ná thở !
Tuyết Âm trợn tròn mắt nhìn, tai nghe chẳng dám tin I
Thị thấy Liên Chiếu hình như điên mất rồi I
"Ý ngươi là mọi chuyện ở đây đều do ngươi quyết định. Ta với Tiêu Mưu sư đệ còn thậm chí chẳng có quyền can thiệp sao ?I"
"Dĩ nhiên là không." Kiến Sầu tuyệt chẳng nể nang : "Công việc lần này vốn chính do ta phụ trách. Ngay cả Tiêu Mưu sư đệ cũng chỉ có quyền phụ trợ mà thôi. Tuyết Âm sư tỷ lấy đâu cái gan to bằng trời này mà tự tung tự tác, dám tự cho là mình có tư cách đứng ra chống lại ta hả ?"
Ngang ngược !
Cuồng vọng !
Cái thói ỷ thế hiếp người, lấy quyên chèn ép lộ rõ mồn một !
Trước kia có một số việc đúng là Tuyết Âm thấy Liên Chiếu đáng ghét, nhưng đáng ghét đến tận như bây giờ thì không, thời này khắc này đem so với xưa thì quả là càng lúc càng tệ !
Từ đầu chí cuối lúc nào ả ta cũng nhục nhã thị không chút lưu tình !
Nếu đã từng nhịn được thì cái gì cũng nhịn được cả !
Dù sao tu vi Tuyết Âm cũng cao hơn Liên Chiếu, từ trước đến nay tính cách cũng tầm thường, nếu chẳng gặp phải Tiêu Mưu tính tình nhẫn nhịn chịu lép thì đời nào thị lại còn đứng đây đôi co với Liên Chiếu.
Sợ lỡ như tra khảo không ra chuyện gì thì tức chết mất !
Vì vậy thị liếc xéo Kiến Sầu, kế lại liếc tới Tiêu Mưu rồi tới Tạ Bất Thần xong bèn nói : "Nếu Liên Chiếu sư muội tự cho mình là người quyền cao như vậy thì tất nhiên phải cúc cung tận tụy làm việc cho tộc Vô Thường ta, cứ lấy sức một người mà thẩm vấn hai tên tu sĩ này. Ta tất nhiên không tiện nhúng tay vào, nhưng cũng chúc sư muội may mắn, chờ sáng sớm mai yết kiến Sở Giang vương điện hạ, mong là có thể moi ra được cái gì đó. Nếu không..."
Câu bỏ lửng đó dĩ nhiên là không cần nói cũng hiểu.
Tuyết Âm cười gẳn, rồi cũng chẳng thèm đôi co thêm nửa câu đã phất tay áo đi thẳng.
Trong hình phòng bây giờ chỉ còn lại ba người : Khúc Chính Phong dưới lốt Tiêu Mưu, Kiến Sầu giả dạng Liên Chiếu và Tạ Bất Thần bị trói trên cột đá.
Kiến Sầu vừa rồi mạnh miệng một hồi đúng là muốn làm cho Tuyết Âm bỏ đi, chứ có mặt thị sợ sẽ vướng chân vướng tay. Mà với tính tình Liên Chiếu thì có nói như vậy cũng sẽ chẳng bị ai nghi ngờ. Vì thế mà nàng mới có gan làm tới.
Nhưng Tuyết Âm đi rồi, nàng buộc lòng phải giải thích cho Khúc Chính Phong hiểu đôi câu : "Ta với Lục đạo hữu Bạch Nguyệt cốc có chút giao tình. Mà tu vi của cô ta hiện giờ không đủ, nếu để cho Tuyết Âm tra khảo mà nói thì sợ là không biết sẽ xảy ra chuyện gì."
Tuyết Âm vừa đi thì bộ dạng kiệm lời lầm lì dát trên người Khúc Chính Phong cũng liền bay biến mất tăm mất tích. Tuy hắn bề ngoài vẫn mặc quần áo của Tiêu Mưu, vẫn trưng cái bản mặt bệnh hoạn trắng bệch ra nhưng thần sắc trong mi mục thoắt cái đã trở nên uy nghiêm trầm nặng hẳn lên.
Khúc Chính Phong biết Kiến Sầu kiêng nể Lục Hương Lãnh, nhưng lại thấy chẳng có vấn đề gì. Song khi ánh mắt ngừng lại trên người Tạ Bất Thần, lại đến nhớ tới bao trò của Kiến Sầu trên đường tới vọng đài khi trước, hắn liên nheo nheo mắt bảo : "Ta cứ tưởng cô với vị Tạ đạo hữu Côn Ngô này thù hận không chết không thôi."
Nhưng lúc bị vây trong trận, thời cơ rất tốt nhưng Kiến Sầu lại chẳng thừa dịp giết y.
Nàng nghe vậy thì tự nhiên hiểu ý hắn muốn nói gì, nhưng còn chưa kịp đáp câu nào thì Tạ Bất Thần ở bên cạnh đã thình lình ngẩng đầu lên. Ánh mắt hắn nhanh nhạy lọc lõi, ẩn chứa tài trí mẫn tiệp cộng với một chút kiêng ky đầy địch ý cứ thế mà nhìn thẳng sang Khúc Chính Phong.
Đến bây giờ thì hắn làm gì mà chẳng hiểu ra chứ ? Từ ngay thời khắc bị bắt, Tạ Bất Thần đều chưa hề nói cho bất kỳ kẻ nào ở Cực Vực biết tên tuổi y, huống hồ là tự thừa nhận mình đây tu sĩ Côn Ngô. Mà trong khi chẳng biết ất giáp gì cả, tên quỷ tu Cực Vực mặt mũi lạ hoắc trước mắt y ấy vậy lại có thể dễ dàng nói toạc ra thân phận của y như thế này !
Nghĩ kỹ lại thì lúc Kiến Sầu trà trộn vào nơi này...
Thân phận hắn ta thế này thật đúng là sinh động !
Đáng lý ra y phải nghĩ tới từ trước mới phải.
Ban đầu thấy tên nam tu này bên cạnh Kiến Sầu, Tạ Bất Thần đã nghi nghi. Dù sao theo tin tức từ Thập Cửu Châu truyền về thì hai nhóm binh mã mà Kiến Sầu và Khúc Chính Phong dẫn đầu vẫn còn chưa tới Cực Vực. Bọn họ lại cứ viện đủ thứ lý do nghe như có vẻ hợp tình hợp lý mà trì hoãn. Kiến Sầu lộ mặt đã xong, nhưng cái vị kiếm hoàng Minh Nhật Tinh Hải đi cùng với nàng ta này hóa ra lại chui vào một vị trí cực kỳ tâm thường như vậy.
"Thì ra đều là người quen cả."
Ánh mắt Tạ Bất Thần và Khúc Chính Phong va vào nhau ken két, thần sắc ẩn ẩn bên trong một thứ hơi hướm thù ghét không đội trời chung. Dù sao trong ẩn giới Thanh Phong Am, Khúc Chính Phong giáng một chưởng kia đã gần như phá nát tu vi của y, buộc y phải liều mạng kết đan mới tìm được đường sống trong chỗ chết. Tuy kết được kim đan nhưng nó lại không đủ hoàn mỹ, thế nên dẫn tới chuyện khi phải di do thám ẩn giới một lần nữa thì thực lực còn non, đánh với Kiến Sầu thiếu chút nữa là táng mạng.
Mà trên thực tế thì so với táng mạng cũng chẳng xê xích bao nhiêu.
Ân oán giữa hai người bọn họ Kiến Sầu biết rất rõ, hơn nữa lại còn biết từ rất sớm. Ngay trước khi Khúc Chính Phong lên đường đi ẩn giới cùng với Tạ Bất Thần, nàng biết hắn đã ngầm hạ độc thủ rồi.
Nhưng ngoài mặt thì chuyện này chẳng liên quan gì đến nàng.
Giờ đây thấy hai người bọn họ kình nhau sóng ngầm sôi sục, Kiến Sầu vẫn giữ sắc mặt thản nhiên như thường, tuyệt không bình phẩm khen chê mà chỉ bảo Khúc Chính Phong : "Phiên kiếm hoàng bệ hạ đi qua xem xem Hương Lãnh đạo hữu bên kia thế nào. Ta ở đây ôn chuyện với Tạ đạo hữu Côn Ngô trước."
Ôn chuyện ?
Khúc Chính Phong liếc mắt nhìn nàng. Sau khi Tuyết Âm đi khỏi hình phòng, dáng vẻ quyến rũ yêu my trên người nàng liền tự nhiên tiêu tan, trả lại khí chất phóng khoáng ung dung hòa cùng một thân thái điềm đạm sâu lắng.
Khúc Chính Phong không phản đối, chỉ thản nhiên nói "Được". Rồi cũng chẳng hỏi Kiến Sầu rốt cục muốn ôn chuyện gì với kẻ tử địch một sống một còn kia, hắn đi thẳng ra khỏi hình phòng ngay, đoạn theo đường địa đạo bước sang gian hình phòng đối diện.
Đấn lúc này thì chỉ còn lại có mỗi Kiến Sầu với Tạ Bất Thần.
Chẳng ai nói tiếng nào.
Tạ Bất Thần chăm chú nhìn nàng. Khuôn mặt phấn son sắc sảo quyến rũ của "Liên Chiếu" trước mắt y liền tự nhiên tiêu tan như băng tuyết mùa xuân. Các đường nét góc cạnh thoắt cái cũng biến đổi khiến khuôn mặt quen thuộc của Kiến Sầu lại hiện ra trước mặt y.
Nhưng nhìn kỹ thì Kiến Sầu bây giờ lại hơi có chút khác xưa.
Xưa kia môn hạ Nhai Sơn tà áo nguyệt bạch thì bây giờ thay vào đó là một bộ trường bào đen tuyền thùng thình, khiến dáng người cao ráo rắn rỏi của nàng lọt thỏm bên trong, giữa hai hàng mày liễu nghiêng nghiêng lại còn có thêm một đường lằn đỏ nho nhỏ. Vẻ lẳng lơ phóng túng của Liên Chiếu không còn nữa nhưng chính sự tĩnh mịch u ám dưới lòng đất này thế mà lại nhuốm lên người nàng một khí sắc lạnh lùng ma mị vô cùng xa cách.
Tu vi của nàng hình như lại tinh tiến thêm một chút.
Tạ Bất Thân cảm thấy rất rõ sức tra tấn từ vô vàn các đồ văn đỏ rực trên thân cột đá vẫn đang luôn xuyên thấu người mình. Kinh mạch tàn phá khiến y trông bề ngoài có vẻ yếu ớt ẩn nhân hơn nhiều. Sau một hồi im lặng thật lâu, y chợt bật cười thốt lên : "Nhai Sơn kế sách quả là hay..."
Y là người thông minh.
Kiến Sầu cũng biết y là người thông minh.
Lời có ý gì không cần nói cũng biết. Trong lòng hiểu rất rõ nhưng nàng lại chẳng thừa nhận và cũng càng chẳng có ý muốn đề cập đến vấn đề này, chỉ đáp : "Cũng nhờ cơ duyên xảo hợp, tình cờ đi vào giới này mà thôi. Nhưng thật không ngờ ta với Tạ đạo hữu kẻ tám lạng người nửa cân chạm trán nhau ở đây. Bất ngờ hơn nữa là Tạ đạo hữu lại chịu hợp tác với chúng ta mà đóng tuồng, đã vậy còn chịu khổ hình thân xác thế này."
Khổ hình thân xác ?
Đây đâu phải đơn giản chỉ có khổ hình thân xác mà thôi đâu.
Tạ Bất Thần nghe ra trong giọng điệu của Kiến Sầu khí độ công chính vô tư dùng để đối đãi với đạo hữu đồng đạo, nhưng khi tới đoạn "khổ hình thân xác" thì lại hiểu rất rõ ràng nàng hoàn toàn chẳng có ý muốn dừng lại trận pháp tra tấn trên cột đá.
Ngay từ lúc mới bắt đầu rơi vào tay nàng y phải hiểu rằng -
Lần này hợp tác sẽ không dễ chịu chút nào. Vì vậy bây giờ dù phải đang cố sức chịu đựng đủ thứ đau đớn phi nhân trong xương tủy và trong kinh mạch quanh người nhưng y vẫn còn gắng gượng trấn tĩnh được, giận dữ cũng không, chỉ đáp : "Đại cục làm trọng. Kiến Sầu đạo hữu biết phân nặng nhẹ thì Tạ mỗ cũng vậy. Thế thời phải thế."
Giữa hai người đúng là có mối tử thù không thể phủ nhận. Kiến Sầu không phải không từng định tranh thủ cơ hội lúc trước để giết luôn Tạ Bất Thân, chấm dứt ân oán đôi bên.
Nhưng cái giá phải trả quá lớn.
Muốn giết Tạ Bất Thần nàng buộc lòng phải thi triển thực lực hơn xa Liên Chiếu. Mà như vậy thì thân phận bại lộ, vô phương lợi dụng được cơ hội trời cho bây giờ để sau đó có thể lẻn vào dọ thám vọng đài. Vả lại ở đời cũng chẳng có tường nào mà gió không lọt qua. Trong tình hình nhạy cảm như hiện nay, một khi tin nàng giết Tạ Bất Thần truyền ra, hiềm khích giữa Côn Ngô với Nhai Sơn vốn đã chẳng ít sẽ khuếch đại chỉ trong nháy mắt. Cái lớp giao hảo bề ngoài mỏng manh cuối cùng kia rốt cục sẽ rách toác. Như vậy thì trận chiến Âm dương giới này cũng chẳng cần phải đánh nữa.
Đối với bản thân nàng mà nói, cuộc chiến này thắng thua ra sao thực ra cũng không quan trọng lắm.
Nhưng nàng bây giờ không chỉ là Kiến Sầu cá nhân đơn lẻ mà còn là Kiến Sầu môn hạ Nhai Sơn nữa.
Mười một giáp trước, huyết hải thâm cừu ngàn mạng chưa báo, Bát phương diêm điện Cực Vực chưa trừ, đã vậy kế hoạch mà Nhai Sơn đã hao tổn tâm trí lập ra để xâm nhập vào lòng địch hiện chỉ vừa mới bắt đầu, vẫn còn chưa thấy hiệu quả đâu...
Mưu đồ trùng trùng, trăm năm khổ tâm ! Nhai Sơn đại ân to lớn, hơn nữa còn được sư môn tài bồi, vậy thì lẽ nào nàng đành lòng trơ mắt nhìn bao mưu đồ tâm huyết của cả mười một giáp qua toàn bộ trôi theo dòng nước ?
Con người ở đời lúc nào cũng có một chút chuyện, một chút tình còn quan trọng hơn nhiều so với thù hận.
Lấy được thì lấy, cần bỏ thì bỏ.
Đại nghĩa trước mắt, nếu phải bất chấp làm hỏng đại cục, cố giết Tạ Bất Thần cho hả giận thì chuyện này tuyệt không hợp với bản tâm nàng.
Còn về Tạ Bất Thần, có khi y chẳng có nhiều lo toan như vậy.
Tâm lạnh, tình trong y cũng lạnh.
Tình nếu đã chẳng liên quan đến mình, chuyện không có lợi thì cho dù toàn bộ tu sĩ trên Thập Cửu Châu này có chết hết trong trận chiến, y cũng tuyệt chẳng mảy may nhíu mày.
Chỉ lo cho mỗi bản thân mình thì mới có thể nắm được thiên hạ.
Y chỉ làm chuyện trong khả năng, làm chuyện mà mình nên làm.
Khi Kiến Sầu gõ quạt lưu ly truyền ám hiệu, y thế mà đã vứt tiệt đủ thứ lo nghĩ sang một bên, chấp nhận hợp tác để rút cục phải rơi vào tình trạnh khốn khổ như hiện giờ. Nhưng đó là tại vì đại cục bức bách, thứ nữa là bởi thực lực không bằng người mà thôi.
Kiến Sầu truyền ám hiệu đề nghị hợp tác với y, đây là do nàng quyết định.
Y đồng ý hợp tác với nàng thì việc này lại không phải do y muốn mà là tự bản thân không còn cách nào khác.
Tạ Bất Thần biết rất rõ rằng nếu y từ chối đề nghị của Kiến Sầu, hơn nữa lại còn cố chấp đối đầu thì chỉ trong nháy mắt nàng sẽ đổi ý, không còn muốn hợp tác nữa mà thay vào đó là sẽ quyết định tru sát y nhờ vào thực lực cao hơn hẳn y nguyên cả một cảnh giới.
"Ngươi vậy mà rất sáng suốt."
Đối với việc Tạ Bất Thần quyết định hợp tác với mình Kiến Sầu tự tâm không phải là không thấy tiếc nhưng vẫn cười thản nhiên như không.
"Ta đoán chuyến này mục đích của ngươi cũng giống như chúng ta, đều vì vọng đài cả đúng không ?"
Nói như vậy thì dĩ nhiên là hỏi tình hình bên Thập Cửu Châu. Nhưng đối với Tạ Bất Thần thì chuyện này hoàn toàn không có gì phải giấu diếm. Kiến Sầu hỏi đến đâu y đáp đến đó.
"Hoành Hư chân nhân phái ta dẫn người đi trước thám thính xem tình hình vọng đài sau quỷ môn quan thế nào, có thể xuất kỳ chế thắng được không. Vì vậy ta mới dẫn người đột nhập quỷ môn quan, dọc đường lại nghe thấy có tin chiêu mộ quỷ binh nên mới bố trí phục kích, định bắt vài tên quỷ tu quan trọng để hỏi."
"Vậy những người đi theo ngươi đâu ?”
Lúc trận pháp phá xong, người xoàng xĩnh như trưởng lão Khổng Ẩn tộc Vô Thường hoàn toàn không nhận ra có gì bất bình thường nhưng Kiến Sầu tự tâm lại biết rất rõ rằng những người vốn vây công quanh trận pháp đều đã biến đâu mất.
Nghe hỏi vậy, đôi môi đã tím tái của Tạ Bất Thần liền nhếch lên cười. Y thờ ơ đáp : "Bây giờ vì đại cục, sợ giết ta bại lộ thân phận nên cô mới hợp tác với ta. Song một khi nguy cơ qua rồi thì chẳng thể biết trước được. Ta đã biết mình rơi vào tay Kiến Sầu đạo hữu thì hẳn phải kiếm cách lưu lại một con đường sống cho bản thân. Bọn họ vẫn còn ở lại sau quỷ môn quan. Ta không chết thì Kiến Sầu đạo hữu không phải lo sẽ xảy ra chuyện gì."
"Lợi hại !"
Nghe y nói xong Kiến Sầu hơi giật mình, song cũng không khỏi võ tay thật tâm khen ngợi : "Mưu lược đầy mình, đi một tính mười, quả là Tạ Tam công tử có khác ! Bây giờ tính toán nhân tâm được đến bậc này thật khéo đến chẳng bói đâu ra chỗ sơ hở !"
Tạ tam công tử...
Cái lối xưng hô vốn rất quen thuộc này đã chôn vùi theo năm tháng không biết bao lâu. Bây giờ chính miệng cố nhân gọi lại, nghe sao mà chợt thấy giật mình hốt hoảng lạ lùng.
Nhưng rốt cục thì "Người vẫn như xưa mà tình đã mất".
Tạ Bất Thần cụp mắt không đáp tiếng nào.
Mà Kiến Sầu buột miệng khen xong thì cũng im lặng thật lâu.
Sau khi ý thức được rằng "dù có thâm thù đại hận đến đâu thì hiện giờ vẫn vô phương hạ thủ người kia", tâm trạng hai người liền tự nhiên ổn định trở lại. Vào thời khắc này, bầu không khí âm u dưới lòng đất chợt trở nên bàng bạc một khí vị tĩnh lặng kỳ lạ hiếm thấy.
Quá khứ tựa dòng chảy róc rách trôi xuôi giữa họ.
Kiến Sầu chầm chậm bước từng bước tới trước mặt Tạ Bất Thần, rồi vừa đi vòng vòng quanh cột đá vừa thong thả nói : "Thật ra ta vẫn luôn muốn hỏi tại sao ngươi cứ phải nhất định giết ta cho bằng được ?"
Tạ Bất Thần cười : "Con người ta mỗi người mỗi đạo. Cô có con đường của mình, ta có con đường của ta. Bỏ được thì bỏ, phải giết thì giết. Sau khi bị xét nhà diệt tộc, ta chẳng còn ràng buộc trên nhân thế nữa, chỉ còn có mỗi cô mà thôi. Tình ấy ta không hối, yêu lại quá sâu, không giết thì không chết, mà không chết thì không tuyệt. Một khi giết rồi thì mọi khổ ải yêu hận đều được giải thoát, thế há chẳng nhẹ người ư ?"
Xưa là Tam công tử phủ Tạ hầu thân phận tôn quý ở kinh thành, sau bất đắc dĩ phải trở thành Tạ Vô Danh mai danh ẩn tích nếm mùi thói đời ấm lạnh thất thường. Cũng bởi từng bôn ba thăng trâm bao bận, thấy vui buồn thiện ác quá nhiều nên trong lòng không khỏi sinh ra tâm ý truy cầu thiên địa.
Tại sao con người ta buộc phải chấp nhận vận mệnh của mình ?
Y vốn hai bàn tay trắng, nhưng lại chìm đắm quá sâu vào chữ "Tình", bởi vậy nên phải chịu đựng thói đời ấm lạnh, cay đắng liên miên. Cuối cùng khi gặp dịp, cái quyết định giết để chứng đạo ấy bật ra thì cũng chẳng có gì là đáng ngạc nhiên.
Kiến Sầu đúng là hiểu y rất rõ : Lý trí đến gần như tàn khốc.
Giờ đây nghe y nói vậy, nàng coi như đã hiểu được quá nửa : "Nguyên nhân chính là vì y không làm chủ được chữ tình nên mới muốn khống chế nó. Con người y xưa nay lạnh lùng sáng suốt. Y thấy mình yêu nàng nhiều bao nhiêu thì lại càng hận nàng nhiều bấy nhiêu.
Cho nên nàng cũng cười bảo : "Xem ra ngươi tuyệt không vì thế mà hối hận.”
Tạ Bất Thần không thấy được bóng dáng hay thần sắc của nàng, nghe vậy chỉ rũ mắt đáp : "Vốn cũng không có gì hối hận lắm. Ta và cô trước nay đều cùng là một loại người. Tỷ như bây giờ ta hỏi cô nếu cô biết ta sẽ giết cô vậy cô có hối hận đã làm vợ ta hay không, cô cũng sẽ trả lời giống vậy. Đúng hay sai chẳng có ý nghĩa gì, mà nếu có đi nữa thì chỉ ở chỗ người biết phân biệt đúng sai thôi." Suy cho cùng y nhìn sự việc rất rõ.
Về một mặt nào đó, hai người bọn họ đúng là có chỗ tương đồng. Cho dù không thích nghe y nói như vậy nhưng Kiến Sầu cũng không có cách nào phủ nhận được.
Lúc này bước chân của nàng vừa khéo bước tới đúng vào cạnh đối diện bên kia cột đá.
Thời ấy khắc ấy, hai người bọn họ đứng đâu lưng vào nhau, chính giữa là cột đá ba thước chỉ chít tự phù đỏ rực như máu. Mỗi người nhìn về một phía, thân sắc cũng khác : kẻ bình tĩnh, kẻ lãnh tĩnh.
Kiến Sầu vô cùng thờ ơ nói : "Nhưng thật tiếc là ta chưa chết, ngươi vẫn còn yêu ta."
Tạ Bất Thần điềm nhiên đáp : "Xưa nay ta vẫn luôn yêu nàng. Nhưng nàng đối với ta thì chỉ là từng thích mà thôi."
Cho tới bây giờ chữ tình trong con người nàng vẫn chưa sâu bằng y.
Bởi vậy vừa bị phản bội, từ chìm trong biển tình nàng đã có thể lấy lại lý trí được ngay. Cái sự lãnh đạm đối với tình yêu gân như bẩm sinh ấy mới khiến y yêu hận không kịp nhưng đồng thời cũng ao ước không thôi.