Chương 477 : Tình "Tiêu Mưu”
Chương 477 : Tình "Tiêu Mưu”Chương 477 : Tình "Tiêu Mưu”
Yêu.
Thích.
Hai chữ này đều liên quan đến "Tình". Nhưng không biết tự lúc nào chẳng hiểu tại sao nó lại bị con người ta chia năm xẻ bảy thành đủ thứ loại. Chữ sau dường như không sâu đậm thắm thiết như chữ đầu, còn chữ đầu thì nồng nhiệt thuần khiết hơn chữ sau.
Tạ Bất Thần lấy hai chữ này phân tích tình yêu của họ xưa kia khiến Kiến Sầu chợt thấy giật mình hoảng hốt một cách kỳ lạ.
Nàng nghĩ điều y nói chưa chắc đã sai.
Nếu bỏ ân oán sang một bên, chỉ xét về tình mà nói thì hình như đúng là như vậy.
Nhưng vậy thì đã sao 2?
Nàng từ nhỏ mất cha mất mẹ, mắt thấy chúng sinh khổ ải, thấy tình đời ấm lạnh nhiều không biết bao nhiêu mà kể. Tạ Bất Thần sau này mới lên voi xuống chó, nhưng những cái thăng trầm ấy nàng đều đã từng trải qua rồi.
Tạ Bất Thần bị đời vùi dập còn biết đòi trời công đạo. Nàng lăn lộn cực khổ trong nhân gian đã quen, so với người bình thường vô tư không biết khổ thì tính tình có trở nên hơi lãnh đạm một chút thật cũng chẳng có gì là đáng ngạc nhiên.
Quá khứ bồi đắp, lân hồi mà thành nàng như hôm nay.
Đúng như Tạ Bất Thân nói, tình yêu của nàng đối với y tất nhiên là sâu, nhưng nó chỉ tới chữ "Thích" mà thôi. Biển tình lúc đã chìm đắm bên trong thì u mê không dứt nổi, nhưng hễ đã thoát khỏi thì lại chẳng thấy có gì lưu luyến.
Mà có khi quên luôn rồi cũng nên.
Cái gọi là tình yêu nhiều lúc bắt đầu từ ham muốn thuần túy; có khi thì bởi vì hợp ý, cùng chung chí hướng với nhau; cũng có khi còn vì tôn sùng và ân tình đã từng được nhận; thậm chí sau khi trải qua không biết bao nhiêu là trắc trở, bạn bè chí giao dân dần cũng có thể sinh ra có cảm tình với nhau...
Đối với Kiến Sầu, tình yêu thường bắt đầu từ nhiều thứ tình cảm hợp lại chứ chưa bao giờ thuần túy. Có lẽ dưới con mắt của Tạ Bất Thần, tình yêu là thứ ảo tưởng mê hoặc lý trí con người ta chăng ?
Càng trải khổ nhiều thì yêu càng đậm.
Tạ Bất Thần chỉ cùng đồng hành với nàng qua vài trận phong ba tâm thường, cho nàng được một nơi chốn bình yên tốt đẹp mà một gia đình nên có. Trong khi đó nàng thì lại đã từng cùng tận hưởng một cuộc sống xa hoa với y, từng cùng y trốn chạy xét nhà diệt tộc, từng bao phen vất vả gây dựng sự nghiệp lại từ đầu, từng lại có lại một mái nhà...
Bởi vậy nên y mới yêu nàng càng lúc càng sâu đậm.
Tình yêu ngày xưa của nàng đã chết. Nàng chẳng còn mãi chìm trong mê đắm như ngày nào. Mọi điều khắc cốt ghi tâm của quá khứ cũng dần dần trôi vào quên lãng.
Nhưng Tạ Bất Thần thì không thể dứt được chữ tình.
Y chấp kiếm giết nàng là vì yêu mà không thể nên muốn chém phăng đi. Người chết tình phai. Dù có yêu sâu đậm đến đâu thì rồi cũng sẽ nguôi ngoai dần dần. Thế nhưng Kiến Sầu lại chẳng chết. Tình vì yêu mà bành trướng, thế nên chẳng có ngày nào là được yên thân. Bao điều đã vĩnh viễn khắc cốt ghi tâm lại càng chịu chất chồng thêm vô vàn điều mới. Kiến Sầu của hiện tại nói thật bằng một cái đầu lạnh. Mà Tạ Bất Thần của bây giờ cũng lãnh tính nhìn lại cho đúng quá khứ.
Ít ra nhìn bề ngoài thì bầu không khí giữa hai người bọn họ chợt nên xa cách, trông chẳng còn lại lấy một chút tàn dư của tình yêu ngày xưa, thảy đều lý trí tới cực điểm.
Im lặng hồi lâu, Kiến Sầu hốt nhiên bật cười, thở dài nói : "Xét cho cùng, ta với ngươi đều là con người trần tục. Mà hai chữ "tình yêu” thì có thể sánh với những thứ cùng tồn tại cùng với vũ trụ hông hoang, song lại khó lâu dài. Sự đời thường rất lạ. Nó chẳng chịu nằm trong kế hoạch của ngươi hay trong dự tính của ta. Càng muốn thoát ra thì càng sa lầy sâu thêm. Nhưng không nghĩ đến thì trái lại tuyệt chẳng cần phải lo lắng gì..."
Càng muốn thoát ra thì càng lúc càng lún sâu;
Chẳng nghĩ đến thì vô tư vô lo.
Câu này mà dùng để phác họa hai người bọn họ thì lại hợp đến một cách lạ lùng.
Tạ Bất Thần biết nó hàm chứa một ý nghĩa sâu xa trong đáy lòng nàng, nhưng vừa định đáp lại thì đôi mắt điềm đạm chợt hơi lóe lên, đảo hướng nhìn sang cửa hình phòng ở bên hông.
Có người đi rồi nhưng lại lộn lại.
Kiến Sầu cũng nhận ra, mục quang liền đảo theo cùng hướng, nhìn về phía cánh cửa đóng chặt ở đằng kia.
Đây không phải là Khúc Chính Phong mà là Tuyết Âm.
Trong đường địa đạo dài hun hút bên ngoài vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, tuyệt chẳng giấu giếm của thị. Song Tuyết Âm không đi về phía hình phòng bên Kiến Sầu mà là đi tới phòng ở hướng đối diện.
Căn hình phòng ở phía đầu bên kia địa đạo cũng đơn sơ, bốn vách trống trải như vậy, duy trên sàn là có một cây cột tròn trắng xám cao ba thước gắn liền thành một khối với lớp nham thạch trên mặt đất.
Lục Hương Lãnh bị trói vào cây cột này.
Lúc Tuyết Âm đẩy cửa đi vào thì thấy nữ tử có khí chất hơi cao ngạo kia mặt mày trắng bệch. Máu chảy đỏ cả vạt áo trước. Khóe môi cũng còn ươn ướt máu chưa khô. Nhìn thật nhếch nhác thảm hại I
"Tiêu Mưu" cầm trong tay dây câu hồn trắng toát, nhưng lúc này thì lại chẳng đang làm gì Lục Hương Lãnh cả, dường như vì nghe thấy thị đi vào nên tay mới phải chợt khựng lại. Hắn vừa xoay người nhìn thì khéo sao thấy ngay Tuyết Âm.
Khúc Chính Phong khẽ nhướng mày tựa hồ như hơi ngạc nhiên. Hắn ho khan mấy tiếng, hỏi bằng một giọng điệu nghe khá lãnh đạm xa cách : "Còn chuyện gì vậy hả Tuyết Âm sư tỷ ?"
Trong không khí bay bay một mùi máu nhàn nhạt mà chỉ có máu của người sống mới có.
Tuyết Âm hơi bất ngờ.
Theo những gì thị biết trong quá khứ, Tiêu Mưu ngoài bị Liên Chiếu chèn ép còn là người chẳng có tình cảm chút nào, tính cách quái gở cô độc không thích nói chuyện, thậm chí còn gợi cho người ta thấy hắn có phần nhẫn nhục chịu đựng. Mà bây giờ, khi nhìn thấy nữ tu Thập Châu này bộ dạng rõ ràng là đã bị tra tấn, thị nhất thời chợt cảm thấy có chút thất kinh.
Suốt dọc đường tới căn cứ vọng đài hoàn toàn chẳng có bất cứ ai tra tấn nữ tu này. Mà khi thị tạt qua đây xem xem lúc trước thì người vẫn còn nguyên vẹn chứ chẳng sứt mẻ tí gì.
Tiêu Mưu đứng đây mới được bao lâu chứ ?
Nữ tu này tu vi chẳng thấp mấy thế mà bây giờ đã bất tỉnh, đã vậy lại còn bị thương nặng đến nỗi này !
Trong khi đó Tiêu Mưu tay nắm dây câu hồn, mặt mũi tuyệt không lộ lấy một chút thần sắc thừa thãi. Mà nhìn thì vẫn cứ là cái bộ dáng trước kia chứ không thay đổi gì, làm như bao thứ tra tấn giáng lên người nữ tu này đều chẳng phải do hắn làm !
Đúng là khiến cho người ta phải cảm thấy kinh dị lạ lùng.
Tiêu Mưu trong ấn tượng của Tuyết Âm và hiện thực nghiêm hình thẩm vấn thế này đúng là quá đối chọi nhau...
Nhưng người nếu đã chịu được Liên Chiếu chèn ép cả mười mấy năm, rồi còn có thể tu luyện thoát ách thì đâu phải là hạng dễ chơi đâu ?
Tuyết Âm hốt nhiên càng cảm thấy kinh sợ hơn.
Thị hoàn toàn không nghi ngờ gì khác, chỉ đứng trong phòng cách cửa sáu thước cười đáp : "Không có gì ! Song lúc nãy đi ra ta lại gặp Khổng Ẩn trưởng lão. Ngài phái ta chuyển lời, bảo ta nói các ngươi rằng song song với chuyện tra hỏi cách bọn chúng ra vào quỷ môn quan như thế nào, ngài còn rất muốn nghe ngóng xem tình hình thực lực của tu sĩ Thập Cửu Châu bên kia chiến tuyến ra sao. Nếu còn có thể moi ra được kế hoạch bày binh bố trận thì dĩ nhiên là quá tốt."
"Ta biết rồi !"
Môi của Khúc Chính Phong cũng chẳng có lấy chút máu, mùi bệnh hoạn lúc nào cũng vật vờ trên mặt hắn, nhìn tới nhìn lui thế nào cũng chẳng thấy giống hạng cùng hung cực ác.
"Cám ơn sư tỷ chuyển lời, ta với Liên Chiếu sư tỷ nhất định sẽ tận lực."
Liên Chiếu ?
Nhưng Tuyết Âm lại tuyệt chẳng mảy may nghĩ đến chuyện đi nói cho Liên Chiếu biết. Đẩy cái cánh cửa kia ra, mất công bên trong hương diễm hoang dâm ai mà biết được I
Nhắn tin xong thị liền rời khỏi nơi này ngay. Hơn nữa thấy Tiêu Mưu mà mình biết trước kia với Tiêu Mưu trước mặt hiện giờ dường như khác nhau khá xa, chẳng biết tại sao thị cũng không dám nấn ná lại lâu.
Song đang vừa dợm bước chân đi, Tuyết Âm liền chợt sững lại, trong bụng hốt nhiên linh cảm thấy có điều gì đó rất tinh tế kỳ diệu. Ngay vào sát na ấy, thị lại nhớ tới những lần tận mắt nhìn thấy Liên Chiếu bắt nạt Tiêu Mưu trước kia, thấy được thái độ của hắn như thế nào...
Năm đó, Liên Chiếu kiều diễm lộng lẫy, thậm chí ngay như bộ xiêm y đen tuyền thêu đỏ trên người cũng còn có thể mượn hơi toát ra một thứ khí vị vô cùng kiêu căng ngạo mạn. Ả gặp Tiêu Mưu lần đầu cũng ngay vào lúc Tiêu Mưu vừa mới nhập tộc Vô Thường.
Liêu Chiếu hồi ấy đã được người ta tâng bốc tán tụng đủ bề rồi nên cực kỳ ngang ngược.
Ả và Tiêu Mưu mặt đối mặt chạm trán nhau giữa đường. Chàng định tránh sang một bên mà ả thì cũng định lách mình đi qua. Hai người đều dạt sang cùng một phía nên rốt cục đường tắc vẫn hoàn tắc.
Liên Chiếu vì vậy mới tức giận.
Khuôn mặt diễm lệ yêu my hất lên, giọng điệu không chút nể nang hạch hỏi : "Ma mới mà cũng dám ngáng đường, ngươi tên gì hả ?" Tiêu Mưu ốm yếu bệnh hoạn, vừa mới tới tộc Vô Thường nên vẫn còn rụt rè sợ hãi, mà vừa ngẩng đầu nhìn thấy Liên Chiếu thì liền sững cả người ra.
Sau đó thì lại lúng ta lúng túng.
Hắn vội cúi đầu, giọng nói cũng nhỏ đi, thành thành thật thật đáp : "Tiêu Mưu.'
Liên Chiếu liên nhẩm lại rồi cười nói : "Ta sẽ nhớ kỹ ngươi."
Đoạn ả bỏ đi.
Ba ngày sau, Tiêu Mưu mới nhập tộc chẳng được bao lâu thì đã bị mấy tên sư huynh lão làng dân cho một trận, thọ thương nặng nề.
Tuyết Âm còn mang máng nhớ chính mình cũng đã từng thấy hắn : Tiêu Mưu lúc dưỡng thương nhìn có vẻ chán nản sa sút...
Về sau Liên Chiếu cứ thế quen mui bắt nạt mãi.
Ả làm như Tiêu Mưu là người không hề có cảm xúc vậy, chỉ vì tình cờ chạm trán một lần mà thù vặt dai dẳng, mười lần gặp mặt thì hết bốn năm lần là khi dễ chế nhạo Tiêu Mưu, lại còn cười cợt hùa cùng với những kẻ khác gán biệt danh, gọi hắn là "Lao quỷ".
Có thể nói, Liên Chiếu chính là ác mộng của Tiêu Mưu.
Nhưng chính trong cái bầu không khí áp lực nhục nhã đó, Tiêu Mưu tính tình lầm lì cô độc cứ chuyên tâm tu luyện, ban đầu thì mờ mờ nhạt nhạt, chẳng ai chú ý tới, nhưng đến khi họ giật mình nhìn lại thì tu vi của hắn đã có thể nghiễm nhiên sánh cùng Liên Chiếu, hơn nữa còn chẳng bị rơi vào thế hạ phong.
Từ đó về sau, Liên Chiếu châm chích lại còn khiếp hơn trước.
Nhưng lạ một điều là tuy dư sức chống lại Liên Chiếu nhưng Tiêu Mưu lại vẫn chấp nhận chịu đựng, mặc cho ả kiếm chuyện với mình mọi nơi mọi chỗ chứ tuyệt không tính tới chuyện báo thù.
Trước kia, mọi người, trong đó có cả Tuyết Âm, đều cho rằng Tiêu Mưu mang tính nhu nhược hèn nhát như vậy là vì Liên Chiếu còn có người chống lưng, cho nên hắn mới chẳng mảy may phản kháng, cứ trước sau như một chịu đựng mà thôi.
Nhưng bây giờ nghĩ lại...
Không lẽ chỉ có mỗi một cách giải thích này thôi sao ?
Tại sao lại không thể có khả năng khác ? Tuy nó kinh thế hãi tục nhưng lại rất hợp tình hợp lý...
Vô vàn điều vụn vặt chợt gom về thành một mối, cộng với hoàn cảnh hiện tại hơi đặc biệt khác thường, chắp chắp nối nối một hồi thì thành ra một giả thiết kinh hồn !
Trong chớp mắt ấy, ngay chính bản thân Tuyết Âm cũng không dám tin.
Nhưng phát hiện đó lại thình lình giáng xuống cái rầm nên thị chẳng làm chủ nổi bản thân mình. Trong tích tắc bước chân khựng lại, thị liền ngoái lại nhìn "Tiêu Mưu” buột miệng hỏi : "Ngươi thích cô ta ?!"
Khúc Chính Phong cứ đỉnh ninh Tuyết Âm sẽ đi luôn chứ tuyệt không ngờ rằng thị tự nhiên sẽ quay lại hỏi đột ngột một câu như vậy. Hắn vừa nghe xong, đôi con ngươi trong mắt bỗng vụt co lại !
Khí vị nguy hiểm liền toát ra từ sâu trong đáy mắt I
Nhưng chỉ chưa đầy tích tắc là đã biến mất ngay.
Bởi hắn ý thức được rằng đúng theo như Tuyết Âm nói, Tiêu Mưu quả có thích Liên Chiếu thật.
Thoáng chốc, đối với một Tuyết Âm phần lớn thời gian đều thập phần đáng ghét này hắn bỗng chợt không khỏi cảm thấy có chút nể trọng.
Dù sao ngay cả Kiến Sầu đã từng sưu hồn Liên Chiếu cũng không hề biết rằng -
Cái gã quỷ tu tộc Vô Thường có tên "Tiêu Mưu" kia ngoài việc lúc nào cũng bị Liên Chiếu khinh khi bắt nạt thế mà lại đúng là mang trong tim một mối tình vừa bí mật vừa hèn mọn đối với người nữ tu lúc nào khinh khi gã.
Khúc Chính Phong đích thân sưu hồn Tiêu Mưu nên dĩ nhiên là biết rất rõ.
Song thứ tình cảm này Tiêu Mưu lại biết che giấu cực tốt, ngay cả Liên Chiếu được gã thích mà cũng không hề phát hiện ra, thậm chí cả đến Kiến Sầu dù có khả năng nhìn thấu cực mạnh nhưng lúc sưu hồn Liên Chiếu lại cũng chẳng thấy nốt. Người ngoài dĩ nhiên không ai biết. Hay nói cho đúng thì người bình thường tuyệt sẽ không bao giờ nghĩ đến trường hợp này.
Vì vậy Khúc Chính Phong cũng không nói cái tiểu tiết này cho Kiến Sầu hay.
Một là không cần thiết.
Hai là hắn và Kiến Sầu mỗi người đều đội lốt một trong hai người kia. Nàng không biết thì sẽ thoải mái vô tư, chứ biết rồi thì sẽ khó tránh gượng gạo lúng túng.
Nhưng Khúc Chính Phong lại không hề ngờ được tình cảm của Tiêu Mưu thế mà lại bị Tuyết Âm bóc trần chỉ bằng một câu như vậy !
Điều này phải chăng chứng tỏ rằng...
Tình cảm trên đời dù có được giấu kỹ đến đâu, dù có nhẹ nhàng đến đâu, cứ miễn là thật lòng thực sự thì rút cục cũng sẽ có ngày có người hữu tâm phát giác được ?
Chỉ có điều phần lớn thời gian người hữu tâm lại chẳng có mấy.
Khúc Chính Phong giơ tay miết bừa đầu ngón tay lên khuôn mặt trắng bệch bệnh hoạn của mình, tựa hồ như muốn kiểm tra lại cho chắc rằng mình bề ngoài vẫn còn dưới hình dạng Tiêu Mưu chứ không phải là bất kỳ ai khác.
Sau đó mới bỏ tay xuống.
Bằng một thần sắc sặc mùi bệnh hoạn quanh thân, hoàn toàn chẳng có gì khác so với lúc Tuyết Âm mới đi vào, hắn cười thản nhiên như không : "Không sai, ta đúng là thích... nàng ấy. Nhưng chuyện này thì mắc mớ gì đến Tuyết Âm sư tỷ chứ ?"