Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 478 - Chương 478 : Dọ Thám Vọng Đài

Chương 478 : Dọ thám vọng đài Chương 478 : Dọ thám vọng đàiChương 478 : Dọ thám vọng đài

Hắn thừa... thừa nhận à ?

Lúc nãy hỏi vậy là gần như hoàn toàn trong vô thức, Tuyết Âm chẳng hề nghĩ sẽ có câu trả lời nữa là một câu xác nhận.

Ngay tức khắc, thị liên ngẩn người.

Song chỉ thoắt sau đã có người cười mỉm, tiếng phả ra lành lạnh : "Sao Tuyết Âm sư tỷ lại ở đây 2"

Đây là "Liên Chiếu", hay nói cho đúng hơn là Kiến Sầu, trong khoảnh khắc im lặng như tờ đó đã từ gian hình phòng đối diện đi ra, đảo mắt quét lên người Tuyết Âm.

Không biết sao khi bị phơi bày dưới ánh mắt trông như bình tĩnh của đối phương, Tuyết Âm lại không khỏi rùng mình. Thị không biết vừa rồi cách một bức tường như vậy Liên Chiếu có nghe được thị với Tiêu Mưu nói chuyện hay không, còn hiện giờ người ta nhìn mình đầu óc đang nghĩ cái quỷ gì thì lại càng chẳng biết nổi.

Tự nhiên trong thâm tâm thị chợt thấy nực cười, tréo cẳng ngỗng.

Tiêu Mưu vậy mà lại đi thích Liên Chiếu à ?

Tuyết Âm cứ đứng im một cách kỳ quái ngay trước mặt Kiến Sầu một hồi lâu thật lâu, ánh mắt đảo qua đảo lại mấy vòng trên hai người một nam một nữ ở cách mình rất gân này. Cuối cùng không biết sao thị chợt bật cười.

Giống như nghe được một câu chuyện tiếu lâm khôi hài lắm vậy.

Khúc Chính Phong mím môi đứng cạnh bên không nói tiếng nào, còn Kiến Sầu thì bắt đầu hơi cau mày. Song Tuyết Âm cũng không giải thích tại sao mình cười. Thế nhưng khi thị quay về phía Kiến Sầu một lần nữa thì cái giọng thán phục nghe khác biệt đến nỗi nó gân như là chế giễu : "Liên Chiếu sư muội thủ đoạn quả nhiên lợi hại ! Bội phục ! Bội phục...'

Kiến Sầu nhìn thị không đáp một lời.

Sau đó Tuyết Âm lại đưa mắt nhìn sang Khúc Chính Phong, hay đúng hơn là "Tiêu Mưu”, giọng điệu làm như vô cùng thông cảm thấu hiểu : "Sư tỷ chẳng biết nói gì hơn là cầu chúc cho Tiêu sư đệ được toại nguyện."

Nói xong, thị cũng không giải thích gì thêm mà quay người đi ngay một nước.

Quan hệ giữa Tuyết Âm và Liên Chiếu vô cùng căng thẳng, hơn nữa mới hồi nãy còn xích mích với nhau trong gian hình phòng đối diện, nên thậm chí ngay cả một chút xã giao tối thiểu ngoài mặt thị cũng chẳng buồn thể hiện.

Tuyết Âm tới nhanh, đi nhanh, thoắt cái đã mất dạng.

Đến lúc này, sâu trong đáy mắt Kiến Sầu mới toát lên vài phần kiêng ky thấy rõ. Nàng đi tới hỏi Khúc Chính Phong : "Tiêu Mưu thích Liên Chiếu sao ?"

Hóa ra nàng đã nghe thấy hết.

Nghĩ kỹ thì cũng đúng thôi.

Lúc tới Tuyết Âm vốn không che giấu hành tung, hơn nữa đó là càng chưa kể đến chuyện tu vi của Kiến Sầu hơn xa Khúc Chính Phong. Nếu hắn đã có thể phát giác ra Tuyết Âm từ sớm thì Kiến Sầu cũng vậy, mấy câu qua lại vừa rôi nếu có nghe thì cũng là chuyện bình thường mà thôi.

Bàn tay của Khúc Chính Phong nhẹ nhàng buông ra, dây câu hồn ngưng tụ bằng thuật pháp liền biến mất vô ảnh vô tung. Hắn cười đáp : "Chắc là hơi thích thích một chút đấy, nhưng chỉ với dăm ba câu thì không thể nói hết được, cũng có phần phức tạp."

Kiến Sầu nghe xong thì hơi trầm ngâm.

Tuy chỉ sưu hồn Liên Chiếu nhưng phong cách hành xử của nữ tu này ra sao nàng lại nắm rất rõ, và vì vậy cũng biết được rất rõ rằng Liên Chiếu hoàn toàn không phát hiện ra tình cảm của Tiêu Mưu dành cho mình, thế nên ả ta dĩ nhiên càng tuyệt không thể có cảm giác gì đặc biệt đối với người mà từ trước đến nay đã quen bị mình khi dễ.

Liên Chiếu chẳng hề thích Tiêu Mưu chút nào.

"Tương vương hữu mộng, thần nữ vô tâm*." Nghĩ ngợi một hồi, Kiến Sầu khẽ thở dài bảo : "Vị Tiêu Mưu này tuy hơi đáng thương nhưng sợ rằng rồi sẽ chẳng có duyên phận gì."

* Câu này là thành ngữ, tương đương với câu "Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình". Truyện kể rằng thời Chiến quốc, thần nữ của Vu sơn ngầm ái mộ Sở Tương vương, lén xuống phàm trần gặp gỡ. Tương vương vừa thấy liền say mê, nhưng tiên phàm cách trở, khi Tương vương về cung vẫn nhớ nhung thần nữ không quên. Thần nữ vì hóa giải tương tư của Tương vương, đã vào giấc mộng của ngài cùng ngài kết hợp, tặng ngài ngọc bội ly biệt. Sau đó Tương vương lại đến Vu sơn thăm giai nhân, Thần nữ hiện ra và nói tiên duyên đã hết, mong Tương vương chuyên tâm vào xã tắc, nàng từ biệt mà quay về thiên đình.

Khúc Chính Phong liếc mắt nhìn nàng, cười nhạt đáp : "Chắc là vậy."

Chuyện này tuy hơi khó mà tưởng tượng nổi nhưng cũng có chỗ đáng phải suy nghĩ. Song dù sao nó cũng là chuyện của người ta mà Kiến Sầu với Khúc Chính Phong thì hiện giờ lại có chuyện quan trọng khẩn cấp cần phải làm cho xong. Thế nên sau dăm ba câu như vậy họ liên bắt ngay sang chủ đề khác. Ánh mắt Kiến Sầu thoắt cái đã đảo xuống người Lục Hương Lãnh đang bị trói trên cột đá, thấy trên người nàng ta máu me thâm đen, nhìn thảm hại quá cỡ thì đầu mày lúc trước vừa mới giãn ra liền lại cau chặt lại lần nữa : "Có chuyện gì vậy ?”

"Ta có nói rõ ràng cho Lục Hương Lãnh biết thân phận của hai chúng ta. Vả lại vì cũng biết hai người các cô là bạn cố tri nên ta không định làm gì cả. Song chính bản thân cô ta lại hiểu tình thế rất rõ, biết đã rơi vào cục diện này, đã giả thì phải giả cho giống như thực cho nên mới bảo ta cứ nặng tay. Cô ta là dược nữ Bạch Nguyệt cốc, tinh thông thuật luyện đan trị độc, chờ qua cơn bỉ cực thì tự nhiên sẽ bình yên vô sự.”

Dù gì thì nghiêm hình tra khảo mà trên người lại không có chút thương tích nào thì nói chẳng ai nghe lọt.

Khúc Chính Phong giải thích cho Kiến Sầu hiểu đầu đuôi mọi sự.

Nàng nghe xong sắc mặt liền hơi sa sầm.

Lục Hương Lãnh đã hôn mê, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch, tuy mất ý thức nhưng đầu mày vẫn hơi chau lại, tựa hồ như đang phải chịu đựng một cơn đau khôn tả.

Bạch y đỏ máu, trông hãi hùng đến đau lòng.

"Kiếm hoàng bệ hạ thật đúng là không phải người thường. Nữ tử người ta vô tội vậy mà cũng có thể sắc mặt chẳng biến, xuống tay ác đến thế này."

Kiến Sầu đi tới bắt mạch Lục Hương Lãnh. Khi đó một luồng linh hậu hùng hậu ôn hòa cũng đồng thời từ đầu ngón tay nàng tuôn ra, chảy vào các đường kinh mạch rồi đổ đến tổ khiếu mi tâm của Lục Hương Lãnh, bao bọc linh đài thân hồn lại, phòng hộ vô cùng kỹ càng.

Khúc Chính Phong đứng cạnh nhìn nàng hành xử, rồi lại liếc mắt nhìn sang Lục Hương Lãnh đã bất tỉnh đoạn nói : "Tuyệt không phải người thường chỉ có cô. Lễ ra cái vị đạo hữu Hương Lãnh này phải là cô mới đúng."

Kiến Sầu ngoái đầu lại nhìn Khúc Chính Phong. Hắn sắc mặt thản nhiên như không, đôi mắt thăm thẳm tựa biển sâu trong đêm đen, tuyệt không thể nhìn thấu được điều gì, song dưới đáy thì lại đang ngầm cuồn cuộn sục sôi sóng dữ : "Người thầy thuốc lòng dạ nhân ái, hành y tế thế nên vốn được người đời nể trọng, chẳng có lỗi lầm gì lớn. Nhưng lòng dạ bác ái quá mức thì người thường không thể có được. Nàng ấy đối với chúng sinh ai cũng như ai, tình không phân biệt, đối với con người ta mà nói thì tựa như vô tình. So với hồng hoang vũ trụ thì gần như thiên đạo, chẳng giống như người. Nhưng tiếc là trong thế giới phàm tục này, không giống như mọi người thì thường là dị loài."

Mà đã khác loài -

Nếu chẳng có khả năng xuất chúng, mạnh mẽ vượt bậc để chống lại thế giới phàm tục này thì rốt cục sẽ bị nó sát hại.

Kiến Sầu thật ra cũng có chút hợp ý với Lục Hương Lãnh nhưng nàng lại không biết người ta nhiều. Những năm gần đây tuy là kiếm hoàng Minh Nhật Tỉnh Hải cao cao tại thượng nhưng vì Khúc Chính Phong vẫn luôn thường trực ở Thập Cửu Châu nên nhiều điều biết được chưa chắc đã ít hơn nàng.

Hắn đã nói như vậy thì hẳn phải có lý do.

Nhưng Kiến Sầu vẫn đăm đăm nhìn Lục Hương Lãnh trước mặt. Nàng nhớ năm xưa lúc qua sông trong ẩn giới Thanh Phong Am dược nữ vô tình đi đường hữu tình thì nhất thời im lặng, chẳng gặng hỏi Khúc Chính Phong thêm, chỉ đáp : 'Khác với người ta thì cũng không có gì không tốt. Ai có đạo nấy, cứ bản thân thấy được là được." Khúc Chính Phong không đáp lại tiếng nào. Hắn thấy Kiến Sầu đã lưu phòng hộ trên người Lục Hương Lãnh đâu vào đấy, bảo vệ rất chu đáo thì liền vừa bước ra gian hình phòng sơ sài vừa nói : "Đã đến lúc phải đi thám thính vọng đài rồi."

Kiến Sầu gật gật đầu rồi cũng nhanh chân ra theo.

Bọn họ dĩ nhiên sẽ không ở lại đây cả đêm để thẩm vấn hai kẻ đồng đạo là Tạ Bất Thần và Lục Hương Lãnh, điều quan trọng là phải tranh thủ thời cơ thám thính vọng đài.

Nơi trú đóng này thật chẳng khác gì một mê cung khổng lồ dưới lòng đất. Đường địa đạo muôn nẻo nối nhau tỏa ra tứ phía, phân thành nhiều khu vực khác nhau, làm chỗ cho quỷ tu các tộc đóng quân, nhưng vị trí vọng đài chính xác ở đâu thì bọn họ vẫn còn mù tịt.

Cũng may hai người Kiến Sầu và Khúc Chính Phong đều là tu sĩ đại năng, mà ở nơi đóng quân này chỉ có diêm vương Sở Giang là có tu vi ngang ngửa với bọn họ. Vì vậy cả hai đều không mấy tốn sức, cứ thoải mái tàng hình mà dọ xét được quá nửa vùng đóng quân, cuối cùng thì dừng lại trên một đường địa đạo có địa lực âm hoa dầy đặc nhất trong cả khu vực.

Vọng đài hút địa lực âm hoa nên xung quanh sẽ có khí này bao phủ. Vì vậy, cứ thuận lý mà suy, lòng đất chỗ nào có địa lực âm hoa dầy đặc nhất thì chỗ đó chính là nơi vọng đài tọa lạc.

Hai người liếc mắt nhìn nhau rồi phóng linh thức ra trước dọ xét đường địa đạo này một lượt, đến khi không thấy có điều gì bất thường thì mới đi vào trong.

Nhưng không ngờ vừa mới bước được vài bước thì đã thấy kỳ lạ !

Từ đầu đến cuối hai người bọn họ đều tàng hình, bóng dáng mặt mũi hoàn toàn không lộ, nhưng trong con đường địa đạo này, dưới áp lực của địa lực âm hoa cực kỳ dây đặc, hình thể lại mờ mờ hiện ra ! Càng vào sâu bên trong thì càng lúc càng lộ !

Trên con đường địa đạo này, ở nơi gần sát với vọng đài, vạn vật trên thế gian không gì có thể ẩn tàng nổi, không gì có thể biến mất chẳng để lại dấu vết I

Kiến Sầu với Khúc Chính Phong đều cau mày thất kinh. Nhưng trừ điều này ra thì lại chẳng xảy ra biến hóa nguy hiểm gì, tựa hồ như đây chỉ là một tính năng phụ thêm mà vọng đài có được.

Bọn họ tính toán thực lực của những kẻ khác ở căn cứ này một lúc, ngân ngà ngần ngừ hồi lâu, rốt cục thì thấy thời cơ một khi đã qua sẽ khó mà có lại, vì vậy mới đành nhắm mắt liêu phóng theo lao, đi sâu luôn vào trong địa đạo.

Bên trong chẳng có lấy bóng dáng một tên quỷ binh nào.

Nguyên cả một con đường này giống như thông suốt tới một vùng không gian bí ẩn nào đó, đi bên trong có cảm giác rất chật chội tù túng.

Kiến Sầu nói : 'Không người canh gác. Ra vô cũng chẳng có phòng bị. Xem ra vọng đài này ắt có chỗ lợi hại. Ít ra là không sợ bị một hai người phá hoại, cũng chẳng cần phải lo lo lắng lắng có người dễ dàng gây ách tắc vận hành. Chúng ta đi chuyến này xác suất trắng tay chắc lớn."

Lẽ thường như vậy Khúc Chính Phong lý nào lại chẳng rõ 2

Nhưng hắn không nói gì, chỉ nhíu mày, tiếp tục đi cùng với Kiến Sầu xuống dưới.

Qua hơn nửa khắc sau, cả người bọn họ vốn vẫn ở dưới trạng thái tàng hình lúc này liên lộ ra hoàn toàn, so với lúc trước cũng bình thường, nhưng có điều đây đã là cuối đường địa đạo.

Trước mặt họ thế mà lại xuất hiện một vực sâu kinh hồn I

Nơi đây, vì được địa lực âm hoa cực kỳ dây đặc tẩm bồi nên vách hố lởm chởm những đá là đá có màu xám đen đặc biệt của huyền ngọc ở Cực Vực. Từ dưới đáy hố sâu hun hút có một cây cột đá trắng khổng lồ đâm thẳng lên cao, làm trụ đỡ lấy mái vòm trong khoảng không gian dưới lòng đất này !

Trên cột đá có vô vàn họa tiết ký hiệu cổ xưa uốn lượn quanh thân, trông không nhận ra được là thứ gì, ánh vàng kim sắc thỉnh thoảng lại loe lóe lấp lánh.

Địa lực âm hoa từ sâu dưới đáy vực cuồn cuộn dâng lên !

Trông chẳng khác gì những cơn gió bão đầy sức hủy diệt ! Chúng lồng lộn xoáy quanh cột đá rồi bắn ra bốn phương tám hướng, sau đó lại thấm xuống mặt đất, bôi đẫm cho ác thổ Cực Vực quanh vùng quỷ môn quan...

Nào ai có thể ngờ nổi dưới lòng đất tịch mịch này lại có thể thấy được cảnh tượng kỳ vĩ như vậy ?

Linh thức dù có cường đại đến đâu cũng không tài nào xuyên qua nổi vùng gió xoáy này.

Chỉ mới đứng gần gân cạnh miệng vực thôi mà Kiến Sầu đã thấy cả người như thiếu chút nữa là bị lốc xoáy cuốn vào, nghiền cho tan xương nát thịt ở bên trong.

Vậy đây chính là vọng đài quỷ môn quan rồi.

Giống như Kiến Sầu đã dự đoán lúc mới tới, chỉ cần liếc mắt nhìn qua, bọn họ liền biết ngay mình bất lực, hoàn toàn không có khả năng cải biến bất cứ điều gì dưới những cơn lốc xoáy khổng lồ đầy địa lực âm hoa như thế này. Ai đi xuống dưới đều chỉ có mỗi một chữ "Chết" mà thôi. Trừ phi bọn họ nắm được một thứ mấu chốt nào đó -

Kiến Sầu thu lại ánh mắt hồ hởi ban đầu, từ từ bình tâm tĩnh trí lại, rồi nhìn xuống dưới chân, ranh giới giữa mặt đất và vực thẳm.

Ở đây hoàn toàn chẳng có đường nét hay trận pháp gì mà chỉ có hai chỗ lõm xuống. Chúng đều có hình bán nguyệt, cái này đối xứng với cái kia, hợp thành một vòng tròn. Mà lúc này bên trong hai vòng bán nguyệt lõm đều trống không, chỉ duy ở nơi chính giữa mỗi cái là có hai cái khe đá hẹp hẹp dài dài sâu hun hút tựa như thông thẳng xuống đáy vực thẳm...

Khúc Chính Phong khẽ thở dài bảo : "Xem ra chúng ta cần phải có "chìa khóa" rồi..."

"Lệnh quyết ? Ta lấy đâu ra lệnh quyết chứ ?"

Một giọng nói đầy tức giận và bất mãn từ sâu trong đại điện vang lên, âm dội ong ong một hồi. Đang nóng nảy đi đi lại lại, diêm vương Sở Giang toàn thân vận vương bào đen kịt chợt dừng bước, đứng trên bậc thâm cao nhìn về phía vụ xoáy xanh sâm âm u đang bập bềnh trôi nổi cao cao giữa không trung.

"Ngoài miệng thì bô bô bảo diêm quân tám điện chúng ta ngang vai ngang vế, nhưng thường ngày y chỉ xem bọn ta bằng nửa con mắt. Lại còn bảo chiến trường quỷ môn quan cực kỳ quan trọng, phái ta đến trấn giữ nơi đây, nhưng trong tay ta lại chỉ có mỗi một cái thượng huyền lệnh quyết để mở vọng đài mà thôi I“

Vụ xoáy xanh âm u nghe vậy liên im lặng hồi lâu, mãi một lát sau mới phát ra một giọng nói nghe khá già cả, nhưng so với diêm quân Sở Giang thì dĩ nhiên là trâm tĩnh hơn. Nó hỏi : "Vậy là hạ huyền lệnh quyết là do y giữ sao ?" "Điều này ai mà không biết !"

Diêm vương Sở Giang mặt mũi trông còn rất trẻ. Những năm qua vì dưỡng thương nên ngài luôn chuyên tâm tu luyện, rất ít khi để ý tới những chuyện bên ngoài, nhưng điều đó chẳng qua là người ngoài nghĩ vậy mà thôi. Bây giờ nghĩ lại những việc đã xảy ra gần đây, đáy mắt diêm vương Sở Giang liền sa sâm âm u.

"Ông chưa biết đâu, y còn phái đại phán quan thủ hạ của riêng mình tới làm giám sát nữa kia."

"Đại phán quan ?" Người nào đó ở tít tận Bát phương thành được vụ xoáy xanh âm u kết nối đối thoại nghe vậy thì hơi sững sờ : "Trương Thang sao ?"

"Không phải cái gã mặt mũi như chết rồi đó thì còn ai vào đây ?"

Diêm vương Sở Giang đúng là rất bất mãn, bàn chân lúc trước vì nóng nảy mà khựng lại giờ lại tiếp tục bước tiếp lên bậc thêm.

"Y rõ ràng là có chỗ nghi ky ngờ vực."

"Nghỉ ky ngờ vực thì làm gì nhau chứ ? Cái gã Trương Thang đó đúng là rất đáng ghét, nhưng với tình hình hiện tại, ngài không làm khó hắn được mà hắn thì cũng sẽ chẳng tự đi kiếm chuyện với ngài. Dù sao ngài cũng là diêm quân, trong khi đó hắn chỉ là phán quan mà thôi. Thậm chí mưu đồ của ngài và ta bại lộ thì hắn bây giờ cũng sẽ không làm gì cả, dù gì cũng phải chờ cho trận chiến này chấm dứt. Đến lúc đó ai mạnh ai yếu thì phải coi coi số mạng trời già định thế nào cho xem !"

Giọng người kia hoàn toàn chẳng có vẻ gì là lo lắng, đã vậy lại còn khuyên diêm vương Sở Giang : "Bên Tân Mật Tuyết Vực kia là chuyện ngoài ý muốn, bị người ta đánh úp, hơn nữa còn bị mất ấn Hậu Thổ, coi như xuất sư bất lợi. Trận chiến này làm y cũng phải sứt đầu mẻ trán một thời gian. Bây giờ ngài chịu khó nhịn nhục một phen, dù thế nào cũng phải bỏ qua mấy chuyện tồi tệ này đi...

Diêm vương Sở Giang chỉ cảm thấy bực bội trong người. Ngài cười nhạt liếc mắt nhìn vụ xoáy, nhưng cuối cùng cũng ứng tiếng đồng ý, sau đó thi phất tay xua vụ xoáy âm u đi.

Đại điện rộng lớn trở nên vắng lặng như tờ.

Cao cao trong đại điện, diêm vương Sở Giang đứng nhìn khoảng không hắc ám âm trâm kia hồi lâu, đáy mắt gắng gượng kiềm nén cơn tức giận hừng hực cứ chực sôi trào...

Địa đạo vọng đài.

Kiến Sầu và Khúc Chính Phong nhìn kỹ hai nửa bán nguyệt lõm thì thấy vọng đài mở ra hay đóng lại chắc chắn có liên quan đến chúng. Còn hai cái khe hẹp nằm dưới mỗi nửa phần lõm thì gắn liền với trận pháp nằm dưới vực thảm nhưng nó lại bị lốc xoáy địa lực âm hoa chặn mất tầm nhìn.

Bọn họ không thể nào xông vào lốc xoáy, trong tay cũng chẳng có "chìa khóa" có thể đóng mở khít với hai lỗ khảm trên, nhưng bỏ đó đi về tay không thì cũng lại không đành.

Vì vậy sau một hồi suy nghĩ, Kiến Sầu bèn quyết định làm một chút gì đó.

Chỗ này là vọng đài. Nói cho cùng nó chẳng qua chỉ là một tòa trận pháp hút địa lực âm hoa rồi phát tán lại. Cái "chìa khóa" ở đây thực ra là dùng để "hút" địa lực âm hoa ra. Bọn họ không có chìa khóa, nhưng về mặt "phát tán" địa lực âm hoa thì có thể động tay động chân một chút được.

Nàng dùng huyền ngọc bày trận.

Ở một chỗ địa lực âm hoa đồi dào dầy đặc như chỗ này, cho dù có tới cả trăm hay cả vạn miếng huyền ngọc đi nữa thì nguồn lực của chúng cũng chỉ như giọt nước nhiễu xuống đại dương, thật sự không thể gây ra cái gì khiến người ta để ý được.

Về mặt trận pháp, vì chỉ thuộc dạng thường thường bậc trung nên Khúc Chính Phong không nhúng tay vào.

Kiến Sầu bảo : "Trận pháp có hạn, nguồn lực huyền ngọc cũng có hạn. Chúng ta không thể trắng trợn mượn dùng địa lực âm hoa quá mức ở chỗ này được. Thế nên bày trận ở đây chẳng qua là có chút ít còn hơn không mà thôi. Tính cho kỹ, nếu có thể chặt đứt liên kết giữa vọng đài và thế giới bên ngoài được một khắc thì vào thời khắc mấu chốt có thể có chút hữu dụng nào đó cũng không chừng."

Dù sao ai mà biết được trong tương lai sẽ xảy ra chuyện gì.

Sự việc liên quan đến cái "chìa khóa" dùng để đóng mở vọng đài này rốt cục như thế nào, hơn nữa nó còn nằm trong tay ai, bọn họ đều mù tịt, bây giờ trước mắt dĩ nhiên là có thể làm được tới đâu thì làm tới đó mà thôi.

Song lúc bày trận đến bước cuối cùng, chỉ cần đặt bảy viên huyền ngọc làm mắt trận nữa là xong, Kiến Sầu lại để dành đó chứ không gắn quanh quanh gần vọng đài. Nàng đi thẳng đường địa đạo dẫn đến lối ra, rồi khẽ gõ gõ lên vách đá, tạo nên bảy cái lỗ nhìn như cái đấu.

Đoạn đem huyền ngọc lắp hết viên này đến viên kia vào trong.

Đứng cạnh tường một bên, Khúc Chính Phong liên cảm thấy nàng tâm cơ thật mẫn tiệp : 'Lắp mắt trận ở đây đúng là nơi nguy hiểm nhất, nhưng đồng thời cũng lại là nơi an toàn nhất..."

Hắn còn chưa nói hết câu thì đầu mày chợt cau lại.

Cũng gần như ngay tích tắc ấy Kiến Sầu cũng bắt đầu giương cao cảnh giác ! Bọn họ đang ở tại lối vào của con đường, đi luôn ra khỏi thì gặp dãy hành lang thông thường mà quỷ binh quỷ tu được phái đến trú đóng nơi này hay qua lại. Nhưng chẳng biết từ đời nào trên dãy hành lang giáp với lối vào đường này lại có một đội quỷ binh tuần tra đang đi tới !

Trong vọng đài lúc này, dưới áp lực đè nặng của địa lực âm hoa, bọn họ không thể tàng hình nổi, mà thuấn di hay na di trong tình hình bất ổn định như thế này cũng chẳng tài nào làm được. Nếu cố cắm đầu lao ra thì chắc chắn sẽ đụng ngay đội quỷ binh này !

Chết rồi I

Cả hai đều lạnh toát cả người. Tục ngữ có câu : "Đi dọc bờ sông mãi thì làm gì mà chẳng ướt giày" hay "Đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma". Trước khi tiến hành dọ thám bọn họ lẽ ra đã phải nghĩ đến tình huống nguy cấp như thế này, nhưng không ngờ tối nay đi đâu xuôi chèo mát mái tới đó, chỉ đến lúc quan trọng nhất lại đụng phải cái râm !

Tiếng bước chân đã rất gần, hoàn toàn chẳng còn thời gian đâu mà nghĩ ngợi nhiều.

Kiến Sầu nhìn bảy cái lỗ đục còn chưa kịp giấu kỹ trên vách đá rồi lại liếc mắt nhìn sang Khúc Chính Phong đang đứng ở mé bên cạnh, tâm trí nhanh như chớp điện, liền chẳng chút chần chừ mà kéo rẹt hắn tới trước mặt mình rôi ấn lưng người ta vào vách, nhưng như vậy thì cũng chỉ che được sáu cái lỗ đã lắp huyền ngọc, còn cái chót thì lộ ra ở bên hông hắn.

Nàng cau mày, chỉ còn mỗi nước giơ tay lên che nó lại.

Quỷ binh đi tuần chẳng mấy chốc đã tới giao lộ địa đạo, vốn chỉ theo phép ghé mắt nhìn qua cho có mà thôi nhưng ngờ đâu lại thấy có hai bóng người đang ôm dính sát vào nhau ! Tinh thần cảnh giác liên lập tức giương cao !

Ngay lập tức tên quỷ đi đầu liền xiết chặt pháp khí trong tay, quát to : "Các ngươi là - "

Kiến Sầu điềm tĩnh ngoái đầu lại, trưng ra bộ mặt quyến rũ son phấn sắc sảo của Liên Chiếu, đôi môi bóng bẩy mơn mởn như hai cánh hoa khẽ nhếch lên, cặp mắt thì vừa âm u vừa mị hoặc song cũng lại toát ra một vẻ nguy hiểm như rắn rết.

Vì vậy, tiếng “Ai” còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng cho tròn câu thì hầu kết của tên quỷ kia đã giật lên giật xuống liên tục nên thoắt cái đã bị nuốt luôn xuống họng.

Chúng quỷ tên nào tên nấy đều sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.

Hóa ra là Liên Chiếu với cái tên quỷ lao Tiêu Mưu kia...

Mà bộ dạng của hai người họ lúc này...

Liên Chiếu thì dĩ nhiên đang trưng ra cái vẻ câu hồn nhiếp phách thường ngày của mình, cả người lọt thỏm trong bộ trường bào đen tuyên rộng, nhưng hai cái tay trắng nõn thì lại thò ra ngoài, một tay chống lên vách đá sát ngay gáy Tiêu Mưu, ngón trỏ thanh mảnh của bàn tay kia thì đang tì lên ngang hông Tiêu Mưu, móc móc gỡ dây thắt lưng da bản rộng bằng hai ngón tay I

Tiêu Mưu trái lại lại không có hành động gì. Hắn đứng đó, gần như là bị áp sát vào vách đá, bạch bào trắng toát, sắc mặt cũng trắng, cặp môi mỏng mím lại, nhìn đẹp trai mà ốm yếu.

Trông hắn vẫn không khác gì trước kia, nhưng cái hình ảnh này đập vào mắt chúng quỷ, tên nào già đời liền thấy hắn lúc này tựa như đang nhẫn nhục chịu đựng, cảm giác thật đúng là khó nói nên lời... Thật ra không cần nhìn thêm nữa làm chi cho mệt.

Chỉ nội cái ngón tay thon thon nho nhỏ, chẳng đếm xỉa gì tới ai của Liên Chiếu đã đủ để người ta mơ màng liên tưởng lung tung, đoán xem sau cái màn mơn trớn đó sẽ là cái gì và chuyện gì sẽ xảy ra...

Một đám quỷ binh chỉ tưởng tượng thôi mà đã thấy miệng đắng lưỡi khô rồi.

Kiến Sầu cau mày nhìn bọn chúng : "Chuyện gì đấy ?"

Chúng quỷ tên nào tên nấy đều giật nảy người, chẳng còn đầu óc đâu mà nhớ tới vấn đề bất thường khi nãy, luôn miệng chối lia chối lịa : "Không không không không, không có, không có chuyện gì ! Làm, làm phiền, làm phiền rồi..."

Nói xong liền vừa cười bồi vừa vội vàng lui ra.

Mãi đến khi lui tít ra đến đầu kia của địa đạo, cảnh tượng vừa thấy vẫn cứ lẩn quẩn trong đầu óc đám quỷ, không sao xua đi nổi. Cả bọn chỉ biết bồi hồi cảm khái than : “Ai cũng nói cái gã quỷ lao Tiêu Mưu kia bị ăn hiếp, vậy mà không ngờ lại là cái kiểu "ăn hiếp" như thế này.......

Trong đường địa đạo.

Nguy hiểm đã qua.

Kiến Sầu thầm thở phào. Chờ cho đám quỷ binh đi xa, nàng mới nhấc bàn tay áp cạnh gáy Khúc Chính Phong lên, đồng thời cũng rút luôn cả ngón tay đang tì trên đai lưng bằng da bên hông hắn ra rồi lùi lại, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, đoạn lên tiếng xin lỗi : "Mạo phạm !"

Mạo phạm ?

Đây là lần đầu tiên Khúc Chính Phong nghe thấy nữ tu nói chuyện với nam tu như thế này, mà đặc biệt hơn cả là người ta đang nói với hắn.

Hắn nín thở, tranh thủ nàng đang lui liên tránh ra, sắc diện điềm tĩnh, chỉ bảo : "Cô diễn trông cũng khá thuần thục đấy chứ."

“Quen tay hay việc mà thôi."

Kiến Sầu cũng không khiêm tốn thái quá, chỉ cúi người lượm vài cục đá dưới đất để che lại mắt trận mới vừa tạo ban nấy, nhưng mới lấp được một lỗ thì chợt sững lại.

Khúc Chính Phong nhìn nàng : “Sao vậy 2?”

Các ngón tay khẽ gập lại, miết miết mấy mẩu đá vụn, nàng ngoái đầu lại nhìn thẳng vào hắn rồi hốt nhiên chợt bảo, đáy mắt anh ánh sáng lên âm u : "Ngài có ấn Hậu Thổ, ta có Nhất Tuyến Thiên. Ngài xem, hai người chúng ta đồng thời hợp lực gây rối thì có thể bắt được diêm vương Sở Giang cái một hay không ?”
Bình Luận (0)
Comment