Chương 479 : Sở Giang vương
Chương 479 : Sở Giang vươngChương 479 : Sở Giang vương
Sáng sớm ngày hôm sau yết kiến Sở Giang vương.
Hai người Kiến Sầu và Khúc Chính Phong vẫn hóa thành Liên Chiếu - Tiêu Mưu tháp tùng trưởng lão Khổng Ẩn tộc Vô Thường đứng chờ ngoài đại điện.
Tuyết Âm không có mặt. Theo lời Khổng trưởng lão nói lại thì do thị có xích mích với Liên Chiếu, hơn nữa vì vốn cũng không phải là người chịu trách nhiệm về việc chiêu mộ quỷ binh lần này nên cũng chẳng cần tới gặp Sở Giang vương làm gì, để tránh lúc quan trọng lỡ lời bậy bạ sẽ vô duyên vô cớ làm hư mất đại sự của mọi người.
Kiến Sầu với Khúc Chính Phong dĩ nhiên cầu còn chẳng được. Bớt một người là bớt địch thủ, giảm đi một nguồn lực chống đối.
Còn hai "người tù" Tạ Bất Thần và Lục Hương Lãnh thì lúc này đang bị áp giải ở phía sau.
Qua một đêm dài, khí sắc hai người bọn họ trông dường như chẳng tốt gì mấy.
Kiến Sầu dĩ nhiên không nương tay chút nào với Tạ Bất Thần nên từ đầu đến cuối hình phạt trên cột đá đều chưa gián đoạn bao giờ, thành ra mặt mũi y lúc này nhìn còn trắng bệnh hơn cả quỷ lao Tiêu Mưu mà Khúc Chính Phong đang giả dạng kia.
Còn Lục Hương Lãnh thì nhìn đỡ hơn một chút.
Nàng dĩ nhiên đã tỉnh, lại bởi Khúc Chính Phong đã nói hết chân tướng ngọn nguồn cho biết nên tinh thần cũng bình tĩnh, mắt hơi ngước ngước lên quan sát "Liên Chiếu" đang đứng phía trước, cái nhìn ánh lên vẻ hiếu kỳ.
Dĩ nhiên là đang tự hỏi nữ tu này có phải thực là Kiến Sầu hay không. Gã phán quan mà bọn họ đã gặp hôm qua từ trong điện đi ra quét mắt nhìn một lượt đám người đang ngoan ngoãn đứng chờ bên ngoài. Nhưng gã không gọi tất cả mà chỉ gọi mỗi Khổng Ẩn vào trong.
Chắc là Sở Giang vương muốn gặp trưởng lão trước, nghe xem sự tình cụ thể ra sao.
Khổng Ẩn vào trong được nửa khắc thì gã phán quan lại đi ra dẫn Tạ Bất Thần và Lục Hương Lãnh vào; sau nửa khắc nữa thì đến lượt Kiến Sầu và Khúc Chính Phong.
Đại điện đen tuyên tọa lạc cao cao trên đỉnh bậc thêm, nhìn vô cùng nguy nga.
Cũng có thể vì không gian trong lòng đất vốn chật chội nên khi ngước mắt trông lên thì thấy tòa đại điện dường như đang phải chống đỡ lấy nguyên cả một mái vòm, nhưng đồng thời người ta cũng có cảm giác nó như đang bị không gian chật chội dưới lòng đất này đè ép, vì vậy mà tòa kiến trúc này trông vô cùng nặng nề áp lực.
Hai người từ dưới mười bậc thềm đi lên, chẳng mấy chốc đã vào trong điện.
Cực Vực chính là "Âm phủ". Từ khi đoạt được quyền luân hồi của tu sĩ Thập Cửu Châu thì chỉ thu nhận sinh hồn từ cô đảo nhân gian tới, vì vậy nên rất nhiều công trình xây dựng, đồ dùng, quan chế đều giông giống như ở thế giới phàm tục.
Tòa đại điện này trông chẳng khác gì vương điện.
Mặt sàn phẳng lì sáng bóng như gương, cột trụ vài cây cực lớn nặng nề án ngữ, phần dưới trong điện không bày chỗ ngồi nên trống trải rờn rợn. Cuối gian là thêm son chín bậc, trên bậc vẽ hình mười sáu thiên ma kỳ quái quỷ dị; cao hơn nữa ở phía trên đặt bảo tọa và đồng thời cũng là chỗ yên vị duy nhất trong đại điện.
Diêm vương Sở Giang điện thứ hai Bát phương thành hiện đang ngồi ngay ngắn trên bảo tọa. Y vận hắc bào nhưng lại không đội vương miện có rũ mười hai dây châu mà trên đầu chỉ cài một cây trâm ngọc đen, tuy vậy mi mục trông lại toát ra mấy phần uy nghi.
Khóe môi nghiêm nghị không cười, đầu mày cau lại.
Chỉ cần ngẩng đầu lên nhìn một cái là dễ dàng đoán ra ngay y không được vui chút nào.
Kiến Sầu và Khúc Chính Phong liền tiến lên thủ lễ : "Liên Chiếu, Tiêu Mưu bái kiến Sở Giang vương điện hạ."
"Miễn lễ I"
Sau mười một giáp, Sở Giang vương hồi phục tu vi cũng chỉ tới được phản hư hậu kỳ mà thôi, vả lại chiến lực thực tế cũng còn hạn chế vì còn vướng thương tích, tính ra thì cảnh giới cũng một chín một mười so với Kiến Sầu và Khúc Chính Phong. Vì vậy mà lúc này y không thể nào nhìn thấu được tu vi cũng như con người thật của bọn họ dưới lớp cải trang.
"Bổn điện nghe nói lúc bắt được hai người Thập Cửu Châu thì các ngươi cũng có mặt tại trận đúng không ?”
Trước khi Kiến Sầu và Khúc Chính Phong vào điện, dĩ nhiên là Khổng Ẩn trưởng lão đã trình bày mọi điều chính yếu. Sau đó Tạ Bất Thần và Lục Hương Lãnh đi vào, cả hai đều "khẳng khái" thừa nhận, khai rõ thân phận và mục đích xâm nhập của bọn họ.
Chỉ từ câu hỏi của Sở Giang vương, Kiến Sầu và Khúc Chính Phong liền có thể đoán đoán được điều này. Kiến Sầu tâm niệm nhạy bén liền thay mặt trả lời luôn cho cả hai : "Đúng thế, ta và Tiêu sư đệ đều có mặt ở đó."
"Vậy thì tốt !" Sở Giang vương chỉ vào Tạ Bất Thần và Lục Hương Lãnh đang đứng trong điện nói : "Nghe nói hôm qua sau khi bắt được hai người này giải về, các ngươi đã tra hỏi bọn họ cả đêm. Nhưng dù bị nghiêm hình bọn họ cũng chỉ nói rằng mình là tu sĩ Côn Ngô với Bạch Nguyệt Cốc chứ tuyệt không khai ra làm cách nào mà lọt qua được quỷ môn quan, hơn nữa cũng cứng đầu cứng cổ không chịu nói huyền cơ trận pháp bố trí mai phục hôm đó. Hai người các ngươi nếu đã có mặt tại đương trường vậy thì trình bày rõ cho bổn điện biết đã trúng phục kích như thế nào."
Thực ra muốn biết mọi chuyện diễn biến ra sao, với tu vi của mình Sở Giang vương cứ sưu hồn thẳng hai người Tạ Bất Thần và Lục Hương Lãnh là được.
Nhưng y lại không làm vậy. Tạ Bất Thần xuất thân Côn Ngô, hơn nữa lại còn là đệ tử chân truyên của Hoành Hư chân nhân. Lục Hương Lãnh cũng là dược nữ Bạch Nguyệt Cốc. Thân phận cả hai đều không tâm thường, lưu lại còn có thể có chỗ lợi dụng lớn hơn, y đương nhiên sẽ không tùy tiện sưu hồn biến họ thành người ngốc.
Kiến Sầu và Khúc Chính Phong đều không có bàn trước với Tạ Bất Thần và Lục Hương Lãnh phải làm thế nào sau khi vào điện, còn về chuyện khai nhận cái gì thì cũng là do hai người bọn họ tự quyết định lấy.
Người thường thường hay giấu diếm thân phận nhưng bọn họ thì không. Khai ra thân phận thực sẽ làm cho bản thân trở nên có giá trị lợi dụng, tự nhiên cũng sẽ tránh được chuyện bị người ta giết trong chớp mắt. Nếu bị bắt, Kiến Sầu cũng sẽ làm như vậy.
Nàng liền làm bộ làm tịch lo lắng ngẩng đầu nhìn diêm vương Sở Giang, kế lại liếc mắt sang Tạ Bất Thần với Lục Hương Lãnh, làm như đang thấy khó hiểu không biết tại sao y lại chẳng sưu hồn thẳng hai người này, song rốt cục lại cố dăn xuống cái thắc mắc đó vào bụng, thành thực mở miệng tâu : "Hồi bẩm điện hạ, hôm qua chúng tôi..."
Sự việc lúc đó ra sao Kiến Sầu nhất nhất kể lại tường tận.
Ban nãy Sở Giang vương đã nghe Khổng Ẩn bẩm báo một lần, giờ lại nghe thêm Liên Chiếu với Tiêu Mưu thuật lại thì chẳng qua là muốn xem xem trong lời hai người bọn họ có manh mối gì khác hay không, nhiều khi có thể sàng lọc ra được một vài điều hữu dụng.
Y càng nghe đầu mày càng nhíu chặt.
Kiến Sầu nói xong thì đến phiên Khúc Chính Phong cũng phải kể lại từ đầu đến cuối một lân nữa.
Chuyện này ba người đều cùng trải qua, song dù sao tình thế lúc đó rất hỗn loạn, ai làm gì thấy gì đều không giống nhau, cảm giác của mỗi người cũng khác. Thông tin càng nhiều, góc nhìn càng nhiều, chắp nối hết lại thì cục diện sẽ càng chỉ tiết chân thực hơn.
Đến khi Khúc Chính Phong nói xong, Sở Giang vương vốn đang ngôi ngay ngắn trên bảo tọa hốt nhiên bật dậy, sắc mặt trước đó còn đang bình thản thoắt cái chợt sa sâm I
"Vù Ị"
Cao cao bên trên, y bào phần phật lay động !
Cánh tay duỗi ra xỉa về phía trước, cách không bóp cổ Tạ Bất Thần đang đứng ở phía dưới, nhấc bổng cả người y lên !
Ai nấy trong điện đều giật nảy người ! Duy chỉ có Tạ Bất Thần là giương mắt nhìn Sở Giang vương, mặt mũi vẫn bình tính như thường.
Thần sắc cực kỳ khó coi, Sở Giang vương hỏi : "Bọn tu sĩ xâm nhập quỷ môn quan, cùng ở ngoài trận pháp phục kích quỷ binh tộc Vô Thường, nguyên một đám đó giờ ở đâu ?!"
"Hả ?I"
Còn có nhiều người khác nữa sao ?I
Sở Giang vương xuất thủ quá uy khiến trưởng lão Khổng Ẩn tộc Vô Thường thất kinh, bây giờ lại nghe y thốt ra mấy câu tra khảo thế kia thì sợ điếng người, sững sờ đáp : "Điện hạ, lúc chúng tôi phá trận thoát ra thì rõ ràng chỉ có mỗi hai người bọn họ..."
"Các ngươi trúng kế rồi."
Sở Giang vương hoàn toàn chẳng buồn nghe cái lão Khổng Ẩn bất tài vô dụng này nói cho hết câu đã ngắt lời cái roẹt, hai mắt trừng trừng nhìn Tạ Bất Thần đã hoàn toàn nằm dưới quyền sinh quyền sát trong tay mình, giọng điệu cũng càng lúc càng trở nên lạnh lão !
"Bổn điện hỏi lại ngươi một lần nữa : đám tu sĩ kia ở đâu ?I"
Hôm qua, thình lình bị phục kích trên đường đi đến điểm trú đóng ở vọng đài, và lúc đầu vì các trận oanh tạc quá ư mạnh bạo dồn dập nên hầu như ai nấy đều nghĩ rằng lượng người vây công bên ngoài hẳn phải không ít. Song ngờ đâu sau khi xông ra thì chỉ thấy có hai người Tạ Bất Thần và Lục Hương Lãnh mà thôi.
Dù sao thời gian phát triển của Cực Vực vẫn còn quá ngắn, mấy thứ như trận pháp đan dược người nghiên cứu tinh thâm cũng không nhiều, cho nên thường khi nhắc tới là thấy vô cùng huyền bí kỳ diệu. Khổng Ẩn dĩ nhiên cũng không rành môn này nên mới bị Tạ Bất Thân che mắt, cứ đinh ninh rằng công kích phô thiên cái địa thế kia đều do trận pháp mà ra, tuyệt chẳng nghi ngờ gì khác, điêu này thực cũng bình thường.
Dĩ nhiên Kiến Sầu với Khúc Chính Phong đều biết rõ mười mươi sự việc không chỉ đơn giản như vậy. Cả hai cũng đoán được vẫn còn nhiều người khác. Song tính kỹ ra thì họ với Tạ Bất Thần đều cùng là một bọn với nhau nên sẽ chẳng dại mà nói chuyện này cho Khổng Ẩn biết. Huống hồ Liên Chiếu với Tiêu Mưu cũng không nên chú ý tới tiểu tiết này.
Nhưng Sở Giang dù sao cũng là diêm vương, đại năng như y thì chỉ cần nghe qua đã thấy được sự mờ ám bên trong.
Tu vi không thấp, uy thế cũng cực lớn.
Nhưng Tạ Bất Thần cũng không phải là người dễ bị hù dọa, tánh mạng tuy hoàn toàn nằm trong tay người khác, nhưng sắc mặt lại chẳng lộ ra lấy một chút hoảng loạn. Khóe miệng còn rỉ máu mà y vẫn bật cười đáp : "Dĩ nhiên là ở chỗ bọn họ phải ở rồi."
Việc sắp xếp cho các tu sĩ khác ra sao, tung tích bọn họ thế nào, ngay cả Kiến Sầu y cũng còn chẳng nói thì lý nào lại khai ra trước mặt Sở Giang vương.
Sở Giang vương cũng cười gắn thành tiếng, đôi con ngươi đen âm u chợt ánh lên hung bạo. Trong cơn thịnh nộ kiềm nén, y vận sức kẹp cổ Tạ Bất Thần, cách không quăng mạnh vào cột đá trong điện !
"Hự !" Tạ Bất Thần hộc lên trào máu miệng, mặt mày tái xám, người rớt âm xuống sàn điện lạnh ngắt, trọng thương nặng nề.
Kiến Sầu liếc mắt nhìn sang, thần sắc bất động.
Nhũng người khác đứng trong điện thấy Sở Giang vương thủ đoạn tàn nhãn, hỉ nộ vô thường, ít nhiều đều có vẻ hãi hùng căng thẳng.
"Cứng đầu liêu mạng !"
Sở Giang vương giữ Tạ Bất Thần lại còn có chỗ hữu dụng bởi dù sao y cũng là đệ tử chân truyền dưới trướng Hoành Hư chân nhân của Côn Ngô, lúc cân đến sẽ có tác dụng không nhỏ. Y ra tay tuy tàn bạo nhưng lại không có ý muốn lấy mạng Tạ Bất Thần thật sự, vì vậy mới cười lạnh, lệnh cho người đang đứng dưới điện : "Khổng trưởng lão, ngươi lôi hai người này xuống canh giữ cho kỹ, không được sơ suất. Liên Chiếu, Tiêu Mưu, hai ngươi đi theo bổn điện tới chỗ bị phục kích hôm đó để tra xét lại."
Y phân phó như vậy khiến chúng quỷ hơi ngạc nhiên.
Điều khiến bọn họ bất ngờ hơn là Sở Giang vương vậy mà lại muốn đích thân đi ra chỗ bị đánh úp ngày hôm đó để tra xét. Nhưng dù sao y cũng là diêm quân, tuy ngạc nhiên đấy song tất cả đều ứng tiếng đáp : "Tuân lệnh !"
Khổng Ẩn tự mình đi trói Tạ Bất Thần lại.
Sở Giang vương thì giơ tay vẫy vẫy Kiến Sầu và Khúc Chính Phong, ra ý bảo hai người lại gần, đoạn bước xuống thềm son chín bậc, đi về phía điện bên cạnh.
Hóa ra ở bên này lại có một tòa trận truyên tống.
Với tu vi của mình, Sở Giang vương dĩ nhiên có thể na di đi từ nơi trú đóng vọng đài đến chỗ bọn họ bị phục kích hôm đó rất mau, nhưng tu vi của "Liên Chiếu" với "Tiêu Mưu' thì lại không đủ để làm vậy.
Truyền tống trận trong điện có thể thông đến quỷ môn quan, từ đó đi tiếp nữa sẽ rất nhanh.
Kiến Sầu và Khúc Chính Phong đưa mắt nhìn nhau, rồi cất bước đi đầu, vào trận cùng một lúc với Sở Giang vương. Sở Giang vương giơ tay phát chỉ, định khởi động trận pháp ngay. Nào ngờ, trận pháp vừa mới sáng lên, ngay trong sát na dao chấn không gian tỏa ra thì
Kinh biến bùng phát.
Thời cơ Kiến Sầu và Khúc Chính Phong chọn để động thủ thật quá sát, quá hiểm !
Lúc bọn họ vào trận thì mỗi người liền kè một bên trái phải Sở Giang vương. Tuy Kiến Sầu vẫn giữ diện mạo Liên Chiếu nhưng lúc này ánh mắt lại sắc bén kinh người, tuyệt không phải là kiểu thần sắc mà Liên Chiếu có thể bì được !
Nàng tuốt kiếm đánh trước I
Nhất Tuyến Thiên dưới trạng thái ba xích chiều dài thoắt cái đã hiện ra trong tay nàng. Đường gân đỏ nằm trên sống kiếm chợt sáng lên như có sinh mạng. Lúc hiện ra, uy áp kinh hồn của nó khiến không gian xung quanh thiếu chút nữa là rách toạc I
Kiếm xuất vô thanh !
Giáng xuống lại như sấm sét I
Ở một cự ly gân như vậy, trong một không gian chật hẹp như vậy, trước khí tức kinh hồn khiến ai cũng phải dựng tóc gáy như vậy, ngay cả Sở Giang vương vào thời toàn thịnh cũng chưa chắc tránh thoát huống hồ là vào lúc này ?I
Đường kiếm tâm thường thấy rõ, không có lấy một chút màu mè hoa lệ gì, nhưng ngay khi mũi kiếm loang lổ rỉ rét kia chiếu xuống đáy mắt thì đầu óc Sở Giang vương chẳng còn nghe thấy bất kỳ một thứ tiếng nào khác ngoài tiếng gió rít thê lương vô tận ong ong mãi không ngừng ! Trong một sát na đó, hoàng tuyên năm xưa sóng nổi cuồn cuộn như hiển hiện trước mắt y, quỷ ảnh sa mạc chập chờn nhảy múa; giữa bóng đao ánh kiếm, trong cơn tức giận tuyệt vọng giãy giụa đến tận cùng, có tiếng thét vang dội đất trời...
Môn hạ Nhai Sơn, ngàn người máu me bê bết !
"Âm là
Đường máu đỏ trên kiếm hào hùng vòi vọi I
Nhìn bình thường không có gì lạ, nhưng khi nó đâm chếch vào cạnh sườn Sở Giang vương thì phốc một tiếng, nửa người y liền nát bấy hết cả, tựa như bị sét đánh trúng !
Trong nháy mắt, tinh khí đen thẫm u ám như cát chảy rào rào tan rã !
"Áaaa _"
Cú đánh kinh hồn đột ngột như vậy đã phá hủy cái một chiến lực vốn có của Sở Giang vương. Ngay lúc đó, thậm chí với tu vi hiện tại, y cũng không thể kiềm được mà thét lên một tiếng dài thê thảm !
Mặt mũi rúm ró, dữ tợn cùng cực !
Nhưng ngay sau đó đã tựa như năm núi sụp đổ, thái sơn đè sập xuống đầu !
Tiếp theo đường kiếm chẳng khác gì lấy dao mổ trâu mà cắt tiết gà uy lực khổng lồ kia, công kích của Khúc Chính Phong liền bồi theo sát sạt với ấn hậu thổ thôi động trong tay !
"Âm là
Tiếng nện rên vang. Tiếng thét thê lệ của Sở Giang vương cũng im bặt. Trong lúc y còn hoảng hốt chẳng kịp làm gì thì một luồng trọng lực quỷ dị kinh hồn đã đập xuống !
Cơ thể đã bị tàn phá mất nửa bên của y tức thì liền bị ép sát xuống mặt đất !
Sức nặng tựa ngàn vạn quân* đè lên người y khiến y không tài nào cục cựa được nổi, ngay cả cái mặt lúc trước vốn âm trầm bất định mà bây giờ cũng bị dí sát xuống mặt đất, nằm bẹp dưới chân hai người kia !
* Cách tính trọng lượng thời xưa, cứ ba mươi cân thì thành một quân
Bị bắt chỉ trong nháy mắt I
Mà lúc này Tạ Bất Thần vừa mới bị trưởng lão Khổng Ẩn giải đi nhưng vẫn còn chưa kịp bước ra khỏi điện. Ngay khi hai người Kiến Sầu và Khúc Chính Phong vừa động thủ thì gân như đồng thời y cũng đột nhiên nổi loạn !
Ánh mắt xưa nay vẫn lãnh đạm bỗng nhiên chợt lóe lên ba phần sắc thái lăng lệ ác liệt !
Y chẳng cần phải tuốt trần Nhân Hoàng kiếm mà chỉ cầm cả kiếm lẫn vỏ đánh về phía Khổng Ẩn. Nhờ vào sức mạnh tuyệt đối vì tu vi cao hơn hẳn nguyên cả một cảnh giới, y đã đập lão ta một đòn nặng đến nỗi phải thổ huyết, té dài xuống đất I
Mặt mũi trơ trơ vô cảm, y điềm tĩnh tiến lên -
Chân giơ lên đạp xuống một bên đầu Khổng Ẩn, khiến cả nửa cái mặt của lão liền bị đè dí xuống mặt đất lạnh, thế là đã khống chế xong.
Mãi đến lúc này, khi bị hai người Kiến Sầu và Khúc Chính thần không biết quỷ không hay hợp lực ám toán đến nỗi sức tự vệ đã chẳng còn lại chút gì, Sở Giang vương mới chợt định thần lại !
Mà nguồn lực đang đè nặng trên người y sao quá quen thuộc ! Hai mắt đỏ quạch, Sở Giang vương tức đến cùng cực. Y lấy hết sức ngẩng đầu lên song trong giọng nói vẫn không tài nào che giấu nổi hơi hướm bàng hoàng kinh sợ : "Ấn hậu thổ ! Các ngươi là - "
Kiến Sầu vô cùng hài lòng trước kết quả này. Nàng cười cười đáp : "Chúng ta dĩ nhiên là diêm vương gia của Sở Giang vương điện hạ rồi."