Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 480 - Chương 480 : Trương Thang Tới Rồi

Chương 480 : Trương Thang tới rồi Chương 480 : Trương Thang tới rồiChương 480 : Trương Thang tới rồi

Diêm vương của diêm vương !

Giọng nói không lớn, khẩu khí chẳng nhỏ !

Nếu là trước kia, e rằng Sở Giang vương đã há miệng cười lạnh, chẳng coi ra gì, nhưng bây giờ trong bụng không biết sao lại dậy nên một nỗi hốt hoảng cay đắng khó nói thành lời.

Hai người này đâu phải là Liên Chiếu hay Tiêu Mưu gì !

Sở Giang vương có thể không biết thứ bên cạnh nhưng năm xưa Lục Diệp lão tổ cầm ba ấn Thiên - Địa - Nhân tung hoành Cực Vực ra sao trí nhớ y vẫn còn lưu mới như in, vậy thì lý nào y lại chẳng nhận ra nguồn lực đang kiềm hãm mình là do vật gì phát xuất ?I

Ấn Hậu Thổ đấy...

Trước đó không lâu, Mật Tông Tuyết Vực có hiệp ước với Cực Vực đã bị đánh lén. Hai trong số ba pháp vương còn lại thì bỏ mạng trong trận đánh đó, ấn Hậu Thổ do pháp vương Bảo Ấn nắm giữ tung tích chẳng biết ra sao.

Nghĩ lại thì vật chí bảo như ấn Hậu Thổ tuyệt không thể rơi rớt thất lạc trong trận chiến được. Bởi thông đạo nối liền hai giới đã đóng nên chẳng biết được chính xác là những thế lực nào đã đánh úp Tuyết Vực nhưng chắc chắn là ấn Hậu Thổ đã lọt vào tay người bên Thập Cửu Châu.

Vả lại, Sở Giang vương vẫn còn nhớ tới đường kiếm kinh hồn vừa rồi !

Đây đích thị là kiếm Nhai Sơn !

Nhất thời Sở Giang vương liền nghĩ đến nữ tu Nhai Sơn có tên "Kiến Sầu” đã từng tham gia đỉnh tranh tám mươi năm trước, nghĩ đến một chưởng kinh thiên động địa nàng ta đã dùng để đấu tay đôi với diêm vương Tần Nghiễm lúc băng qua Thích thiên tạo hóa trận !

Lúc này tuy không nhìn thấy mặt Kiến Sầu nhưng giọng nói thì y vẫn còn nhớ rất rõ.

Hóa ra là "Kiến Sầu Nhai Sơn' a !

Tám mươi năm sau, cô ta quả nhiên đã trở lại...

"Các ngươi đều là tu sĩ Thập Cửu Châu..."

Dưới sức ép nặng nề của ấn Hậu Thổ, một nửa thân người bị tổn hại của Sở Giang vương hoàn toàn không có cách nào phục hồi lại được nổi, hơn nữa kiếm ý lạnh lẽo của Nhất Tuyến Thiên cứ không ngừng đâm thọc nên đau đớn kéo dài không dứt, vì vậy mà giọng của y cũng trở nên khàn đặc : "Không thể nào, làm sao các ngươi vào được..."

Cực Vực và Thập Cửu Châu phân thành hai giới, thậm chí lại còn có cả tên gọi "Âm dương lưỡng giới" thì đủ biết là thành lũy kiên cố đến độ nào. Ngay như Thập Cửu Châu gây chiến với Cực Vực mà cũng chỉ có thể phá được cửa quỷ cực đông nơi xưa kia chim chín đầu chở quỷ đi qua mà thôi, chứ còn thì người bình thường tuyệt không có cách nào phá được thành lũy, từ giới này đi xuyên qua giới kia.

Về việc Tạ Bất Thần và Lục Hương Lãnh thần không biết quỷ không hay lọt qua được quỷ môn quan, cho dù trong đó có điều gì bí ẩn thì dù sao cũng chỉ là đi lọt được có mỗi một cửa quỷ môn quan.

Nhưng Kiến Sầu với Khúc Chính Phong thì không giống như vậy !

Bằng cách mạo nhận thân phận Liên Chiếu và Tiêu Mưu, hai người bọn họ ngay từ đầu đã chẳng cùng một bọn với Tạ Bất Thần với Lục Hương Lãnh mà lại tháp tùng trưởng lão Khổng Ẩn tộc Vô Thường dẫn quỷ binh chiêu mộ từ mười tám tầng địa ngục trở về.

Địa ngục mười tám tầng...

Tầng địa ngục thứ mười tám !

Vì quá kinh sợ, đầu óc Sở Giang vương quay cuồng, rối mù với đủ mọi suy nghĩ, mãi một hồi lâu sau tự nhiên nghĩ đến đây thì linh quang chợt lóe. Song nội tâm thì đùng đùng hoảng hốt, khiếp đảm còn hơn gấp mấy lần so với lúc bị hai người kia hợp lực đánh lén rồi chế ngự !

"Kính Di Thiên ! Là kính Di Thiên

Bọn họ tới được là nhờ kính Di Thiên I

Thì ra chính là địa ngục tầng thứ mười tám, chính là cách thức mà cả Cực Vực dù thế nào cũng không thể nghĩ ra !

Ngay trước trận chiến Âm dương giới năm đó, kính Di Thiên đã bị mất trộm một cách vô cùng lạ lùng. Song từ Tần Nghiễm cho chí các vị diêm vương khác trong số họ, chẳng ai lại buồn để tâm : Bởi trước thời thượng cổ, từ xưa xửa xừa xưa cách mở kính Di Thiên đã thất truyền mất rồi. Thậm chí ngay chính Tần Nghiễm vương hóa sinh từ tự nhiên Cực Vực mà cũng chẳng biết mở thì lý nào người khác lại có thể biết được ?

Vì vậy cho dù có trộm kính Di Thiên cũng vô ích. Mà nếu có đi nữa, tính tới tính lui thì mục đích chẳng qua là để phòng hờ Cực Vực tìm lại được cách mở kính, dùng nó để xâm nhập Thập Cửu Châu mà thôi.

Sở Giang vương vừa nói ra câu kia người ngoài cuộc như Lục Hương Lãnh với Tạ Bất Thân nghe chẳng hiểu gì cho lắm, nhưng người đúng là tới bằng kính Di Thiên như Kiến Sầu và Khúc Chính Phong thì lại hiểu ngay lập tức.

Kiến Sầu không ngờ chỉ mới chốc lát mà y lại có thể nghĩ được như vậy. Nàng liếc nhìn Sở Giang vương bị ép tới không nhúc nhích nổi được nửa ly, thản nhiên nói : "Hình như Sở Giang vương điện hạ cũng biết không ít chuyện nhỉ"

Khí tức Nhất Tuyến Thiên cực kỳ lăng lệ, nguồn lực kinh thiên hãi địa dồn lại dưới lòng bàn tay Kiến Sầu khiến cả người nàng tự như hòa làm một cùng với kiếm.

Lớp vỏ giả dạng Liên Chiếu lúc này cũng biến mất. Chân dung diện mục thật sự của Kiến Sầu cuối cùng lại hiện ra, vạch đỏ thanh thanh giữa hai đầu lông mày chợt lóe lên một cái, Nhất Tuyến Thiên liền vút vào trong rồi biến mất.

Đây là lần đầu tiên nàng sử dụng Nhất Tuyến Thiên giao đấu thực sự với người khác. Tuy là đánh lén, hơn nữa cũng không kéo dài bao lâu nhưng uy lực kinh hồn của nó thì ngay cả bản thân nàng cũng phải lấy làm khiếp sợ.

Lúc thu kiếm, nàng đưa mắt nhìn sơ một lượt trong điện.

Cục diện bây giờ đã hoàn toàn nằm trong tâm tay.

Trưởng lão Khổng Ẩn tộc Vô Thường đã bị Tạ Bất Thần khống chế, hiện đang bị y mặt mày lạnh lùng đạp đầu xuống đất, bộ dạng ngạo mạn hợm hĩnh lúc trước cũng không còn nữa.

Tạ Bất Thần thật ra đã đến nhập thế trung kỳ. Một kẻ là kỳ tài trời cho của Côn Ngô, cộng thiên phú trong suốt quá trình tu luyện cùng với lợi khí trên người thì chiến lực của hắn vốn đã mạnh hơn Khổng Ẩn không biết bao nhiêu mà kể. Người như vậy thì Khổng Ẩn há trói được ? Cho dù y bị thương rất nặng nhưng vẫn có thể dư sức đánh lão ta cả chục cái liền. Vì vậy chỉ trong chớp mắt mà đã khống chế được Khổng Ẩn thì thực ra cũng là chuyện bình thường mà thôi.

Quân tử chẳng đứng dựa tường đổ, song biết co giãn tùy thời thì cũng là trượng phu rồi.

Tạ Bất Thần dĩ nhiên chẳng phải là người hiền lương gì, bị tra tấn thì trong bụng dĩ nhiên tức giận, tính tình nhìn như lãnh đạm như vậy nhưng hành xử nhiều khi bất ngờ, không theo lẽ thường, vô cùng cực đoan.

Nếu chẳng màng đến chuyện giết Khổng Ẩn sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch về sau thì e rằng y đã đạp nát đầu lão ta từ lâu.

Tay trái cầm Nhân Hoàng kiếm, tay phải giơ lên quẹt miệng. Dấu máu dính trên tay áo xanh thẫm trông thật nhức mắt kinh tâm, nhưng sắc diện thì lạnh lùng đáng sợ, hai môi tím tái yêu dị, nhìn bệnh hoạn đến khó tả.

Ngay khi Khổng Ẩn vừa bị Tạ Bất Thần chế trụ, Lục Hương Lãnh ở bên kia cũng phá tung cấm chế trong người. Linh lực lưu chuyển thông suốt, thương tích cũng nhanh chóng lành lại.

Đến bây giờ coi như mới có thể thở phào một hơi.

Nàng lại ngẩng đầu lên nhìn thì thấy ngay hai khuôn mặt quen thuộc của Kiến Sầu và Khúc Chính Phong, trong bụng tuy cũng hơi yên tâm, song nhớ đến tràng kinh biến vừa rồi thì tâm trạng không khỏi có phần bồi hồi kinh dị, mãi vẫn chẳng bình tĩnh lại được.

Trong tình thế vừa quái lạ vừa nguy hiểm như vậy, bốn tu sĩ cũng có thể xem như là đại danh đỉnh đỉnh trên Thập Cửu Châu lúc này thế mà lại ngang nhiên tự tại đứng trong đại điện nguy nga âm u, nơi có vọng đài của quỷ môn quan tọa lạc. Trừ dược nữ Lục Hương Lãnh ra thì -

Có hai người là đại năng phản hư của Nhai Sơn và Minh Nhật Tinh Hải, đồng thời cũng gần như là kẻ đứng đầu trong tu giới Thập Cửu Châu. Còn người kia thì chính là cao thủ nhập thế Côn Ngô, đệ tử chân truyền của Hoành Hư chân nhân, một kỳ tài nổi danh lâu nay. Tất cả đều là thiên kiêu hàng đầu chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay trong tu giới !

Sở Giang vương tuy là diêm quân cao cao tại thượng của điện thứ hai nhưng gặp họn họ tính toán cẩn mật rồi hợp lực hành động chặt chẽ như vậy thì y có thua cũng chẳng có gì là oan ức.

Chiến lực Sở Giang vương bây giờ đã không còn như hồi trước khi trận chiến Âm dương giới bùng nổ cách đây mười một giáp. Hiện tại tuy không biết những kẻ này đang định làm gì nhưng y tất nhiên cũng nhìn ra được bọn họ nội ứng ngoại hợp, còn mình thì khí số đã tận.

Chẳng phải tại y quá yếu mà là vì địch thủ quá mạnh.

Sau khi bị đánh lén liên tục rồi hết hồn về chuyện kính Di Thiên, hơn nữa thực lực đã hao tổn quá nửa, đau đớn đến chẳng còn sức đâu mà đánh lại, mãi đến lúc này Sở Giang vương rốt cục mới tranh thủ thời gian nghỉ lấy hơi, suy nghĩ kỹ hơn về tình thế hiện giờ của mình.

Đánh không lại thì trước hết phải phòng thân.

Tâm cơ linh động, Sở Giang vương bèn quyết định ướm lời dò hỏi.

Dù gì thì y cũng là diêm vương điện thứ hai, chỉ đứng sau có mỗi Tần Nghiễm mà thôi. Và dù vị trí này là do năm xưa Tống Đế nhường cho, đến bây giờ y đảm nhiệm tuy cũng hơi có chút hữu danh vô thực, nhưng Kiến Sầu và Khúc Chính Phong đều là đại năng phản hư cùng cảnh giới chứ chẳng phải như hạng tiểu bối tép riu, thế nên rơi vào tình thế này y không thể sợ đến chẳng nói nổi tiếng nào, dập đầu nhận thua được.

Một chút trấn định tối thiểu cũng vẫn phải có.

Vì vậy Sở Giang vương bèn thở hắt ra, gắng sức cự lại áp lực khổng lồ của ấn Hậu Thổ đang thao túng trên thân mà đề nghị : "Hiện tại, luận về tâm kế hay thủ đoạn, ta đều thua một bậc; bại dưới tay nhị vị dĩ nhiên không còn gì để nói. Nhưng bổn điện một khi mất mạng, Bát phương thành sẽ biết ngay lập tức. Diêm quân chết, diêm điện tiêu ! Nhị vị tới dọ thám vọng đài quỷ môn quan mục đích tất nhiên không ngoài chuyện đóng nó lại. Bây giờ giết ta thì hoàn toàn không có ích gì cho tình hình chiến trận, vả lại cũng vô phương đóng cửa vọng đài. Ta muốn giữ mạng, xin tình nguyện hợp tác với nhị vị."

Hợp tác ?

Khúc Chính Phong đứng bên cạnh nhìn vị diêm vương ngày xưa cao cao tại thượng là thế bây giờ lại đang nằm bẹp dưới chân mình, trong lòng nhớ tới cảnh tượng mưa máu gió tanh mười một giáp trước thì không khỏi cười gần đáp lại : "Bây giờ diêm quân nói chuyện lại dễ nghe quá. Mười một giáp trước có phải chính ngài đã từng liên thủ với Tống Đế, hô mưa gọi gió đó không ? Lúc này để giữ mạng mà cúi đầu hạ giọng lạy lục như thế này thì thật đúng là "Ba ngày chẳng gặp, đổi khác đến độ phải lau mắt mà nhìn" a. Năm đó lúc các ngươi cấu kết với phật môn, không biết có trưng ra cái bộ dạng nhẫn nhục đáng xấu hổ như vậy không nữa..."

Giễu cợt đột ngột mà chua cay.

Kiến Sầu nghe vậy thì đưa mắt liếc nhìn Khúc Chính Phong. Nàng cũng đoan đoán biết rằng đa phần diêm vương tám điện hiện giờ đều được phong lên sau trận chiến Âm dương giới lần thứ nhất cả. Dù gián tiếp hay trực tiếp, bọn họ ít nhiều gì đều cũng có thù oán với Khúc Chính Phong đã từng tham chiến năm xưa.

Vì vậy lúc này nàng không hề xen vào câu nào.

Nhưng Sở Giang vương thì chẳng tài nào bàng quan như nàng nổi. Nghe thấy giọng nói lạ lãm nọ, từ thông tin bên trong, y liền dễ dàng đoán được người này năm đó đã từng có mặt trong trận chiến Âm dương giới, hơn nữa lại còn biết y và Tống Đế vương giao hảo với nhau !

Hắn mỉa mai không chút nể nang, hơn nữa lại còn so sánh tình thế của y...

Trước thì cao cao tại thượng giờ thì muối mặt quy lụy !

Tuy bụng bảo dạ cả ngàn lần phải bình tĩnh nhưng hai mắt Sở Giang vương cứ văằn đỏ, không tài nào kiềm chế nổi. Y muốn ngẩng lên nhìn xem ai nhưng dưới áp lực vạn cân đang đè lên người nên có gắng cách mấy cũng chẳng ngóc đầu lên được !

Cảm giác ấy giống như bị người ta dẫm xuống bùn, không sao lật người lên nổi !

Vừa tức vừa nhục, đầu óc gần như điên lên, y cũng cười gắn vặc lại : "Bổn điện bây giờ tất nhiên không bằng năm đó, nhưng e rằng các người cũng chẳng có gan giết ta ! Nói tới hợp tác thì chẳng qua là một bên giữ mạng, một bên được việc của mình. Bằng không các ngươi giết ta thì hạ huyên lệnh quyết dùng để đóng vọng đài quỷ môn quan chẳng những chẳng lấy được mà nhiều khi lại còn kinh động đến Bát phương thành, lộ ra bí mật đột nhập Cực Vực bằng kính Di Thiên, được chẳng bù mất. Bây giờ sắp tới đại chiến, bổn điện cũng không ngại nói cho các ngươi hay người của Bát phương thành phụ trách giám sát chỗ này cũng không phải chỉ có mình ta mà còn có Trương Thang, đại phán quan hàng đầu dưới trướng Tần Nghiễm ! Hôm nay y sẽ rời Uổng Tử thành tới đây, thế nên các ngươi không có nhiều thời gian mà kén cá chọn canh đâu."

Tiếng tăm Trương Thang từ lâu đã truyền khắp Cực Vực.

Từ sau đỉnh tranh cách đây tám mươi năm, y trở thành đại phán quan cống hiến hết mình cho diêm vương Tần Nghiễm. Về mức độ tâm ngoan thủ lạt, tất cả các phán quan trong các diêm điện khác của Bát phương thành đều chẳng có ai có thể địch lại nổi. Đã vậy tâm tư y còn cẩn mật kín đáo, rất khó bị người ta bắt thóp.

Sở Giang vương tin bọn Kiến Sầu nếu đã xâm nhập Cực Vực thì dĩ nhiên phải có hiểu biết tối thiểu về giới này, vì vậy tiếng tăm Trương Thang đương nhiên cũng phải từng nghe qua. Mà dù chưa từng nghe qua thì ba tiếng "Tần Nghiễm vương" cũng đủ cho bọn họ phải kiêng ky.

Thực ra bản thân y lại chẳng có giao tình gì đáng nói với Trương Thang, trong tay cũng càng chẳng có hạ huyền lệnh quyết, chỉ bởi vì nhất thời y muốn mượn tình thế ép đối phương hợp tác với mình, giữ mạng mà thôi.

Lý luận một tràng, Sở Giang vương tự tâm cũng nuôi hy vọng không nhỏ. Nào ngờ đáp lại y là một bầu không khí im lìm đến quỷ di.

Kiến Sầu cảm thấy hơi bất ngờ khi nghe thấy hai tiếng "Trương Thang" từ miệng Sở Giang vương ở đây, đã vậy nếu nàng không lầm thì hình như y muốn lấy Trương Thang để dọa nàng thì phải ?

Sắc mặt Kiến Sầu liền trở nên quái lạ.

Ở địa ngục mười tám tầng, Khúc Chính Phong đã từng nghe qua cái tên này, mục quang quét qua thì cũng vừa lúc mắt đối mắt với Kiến Sầu.

Đứng ở bên kia trong đại điện, ngay khi vừa nghe thấy tên Trương Thang, Tạ Bất Thần vậy mà lại cau mày.

Hết thảy bọn họ còn chưa kịp tỏ thái độ gì trước tràng phân tích của Sở Giang vương thì vì chẳng hề hay biết chút gì về sự cố vừa xảy ra bên trong nên từ ngoài cùng điện hốt nhiên bỗng vang lên giọng nói của viên phán quan giữ cửa : "Khởi bẩm điện hạ, Trương đại nhân đến !"

Hả...

Trương Thang tới rồi ư ? Vừa nói tới là tới ngay ! Sao mà “đúng lúc" thế không biết !

Sở Giang vương nghe vậy không khỏi có chút bực thâm trong bụng bởi Trương Thang tới mau quá, chẳng để cho bọn kia có bao nhiêu thời gian để suy nghĩ, lúc hấp tấp rất dễ lộ chuyện.

Nhưng bây giờ thì chẳng làm gì khác được nữa rồi.

Y gắng giữ bình tĩnh, nói với mấy người Kiến Sầu : "Các ngươi cũng đã nghe thấy rồi, bổn điện chẳng lừa dối các ngươi, câu nào cũng đều là thật. Nếu các ngươi bằng lòng hợp tác với bổn điện lần này, nước giếng không phạm nước sông, bổn điện tự nhiên sẽ có cách làm cho người kia bỏ đi."

"Bỏ đi ?" Kiến Sầu bật cười, không biết nói thế nào cảm giác trong lòng : "Tại sao phải khiến y bỏ đi ?"

Sở Giang vương ngẩn người, chẳng hiểu ý tứ của nàng ra sao : "Thế là thế nào ?"

"Chẳng thế nào cả. Ta chỉ thấy Sở Giang vương điện hạ coi cái vị phán quan Trương đại nhân này như cái gì quý hóa lắm không bằng. Ngài chắc mẩm đây là người lợi hại lắm đấy phỏng ? Bái kiến thì bái kiến, có mất mát gì đâu.'

Giọng nàng bình bình, nhạt nhẽo như nước.

Nghe vậy Sở Giang vương thấy lạnh toát cả người !

Kiến Sầu đều tuyệt chẳng có vẻ sợ màn ám toán trong điện sẽ bị người khác phát hiện, đáy mắt thậm chí còn ánh lên hào hứng, đầy ý vị sâu xa. Vừa nghĩ đến quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ hẳn đã chuyển lời nàng vừa quay ra phía ngoài điện mở miệng kêu -

Giọng nói thế mà lại giống y như giọng của Sở Giang vương ! "Cho mời Trương đại nhân vào."
Bình Luận (0)
Comment