Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 481 - Chương 481 : Tính Cách Ác Quan

Chương 481 : Tính cách ác quan Chương 481 : Tính cách ác quanChương 481 : Tính cách ác quan

Gã phán quan của Sở Giang vương đi bẩm báo xong thì quay lại nói với Trương Thang : "Phiên Trương đại nhân đợi lâu, mời vào !"

Trương Thang cũng vừa mới tới, hoàn toàn không phải đợi lâu la gì.

Tuy đã nhận được tin nhắn từ quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ rồi nhưng y lại không xuống địa ngục mười tám tầng để gặp Kiến Sầu ngay. Bởi trong người còn vướng chuyện của Tần Nghiễm vương giao cho nên y phải giải quyết vọng đài quỷ môn quan trước rồi mới đi tiếp tới địa ngục mười tám tầng.

Dĩ nhiên tự trong thâm tâm y cũng biết mình lần lữa chưa đi là vì còn có một nguyên nhân quan trọng hơn nhiều -

Thực bụng y không muốn đi chút nào.

Ban đầu y giúp Kiến Sầu chẳng qua là vì lương tâm hơi có chút áy náy. Nhưng y là ác quan cơ mà, mấy cái thứ gì gì đó như lương tâm dù có thì được là bao ? Hồi trước giúp người một lần đã dùng hết mất rồi, lẽ nào bây giờ còn tìm đòi y nữa.

Trương Thang tuyệt không muốn rước lấy phiên phức vào người.

Nhưng nhiều khi ngươi không muốn phiên mà nó cứ lại kiếm ngươi. Đi đường đã cố tránh rồi nhưng về đến nhà nhìn lại thì thấy phiên toái đã ngồi chêễm chệ bên trong.

Giống hệt như bây giờ vậy.

Trương Thang vạn lần không ngờ khi đi vào lại thấy cục diện như thế này !

Y đi chuyến này vốn là muốn gặp Sở Giang vương, nhưng vương tướng gì mà chẳng còn chút phong phạm nào của diêm quân trước kia thế này ? Đã vậy lại còn bị người ta đánh nát nửa người, đau đớn nhục nhã nằm bẹp dí dưới đất. Kế bên còn có một nam một nữ. Gã kia y không quen nhưng người còn lại thì...

Đây đích thị chính là Kiến Sầu mà y vốn muốn tránh mặt chứ còn ai vào đây ?I

Cả người lạnh toát, mí mắt chợt nảy, đảo mắt nhìn sơ một vòng thì lại thấy ngay "cố nhân" đã lâu không gặp !

"Tạ Vô Danh

Cái khiếu bẩm sinh cùng cái máu bản năng của ác quan vốn đã ngấm vào tận xương tủy thế nên dù tám mươi năm có lẻ đã trôi qua, nhưng trong chớp mắt thấy lại người kia, đầu óc Trương Thang vẫn bật ngay ra được tên tuổi của hắn, thậm chí còn có cả kiếp sống trước kia I

Con dao mỏng cạo xương nhoáng một cái liền lóe lên ở ngón giữa !

Tạ Bất Thần cũng không ngờ trong tình thế như thế này, vào giờ này khắc này, ở ngay một nơi như thế này thế mà lại chạm trán "kẻ thù” xét nhà diệt tộc ngày xưa. Lúc mới vừa nghe Sở Giang vương nhắc đến tên, y đã hơi nghi nghi. Nhưng đến khi người từ ngoài điện đi vào, thấy rõ diện mạo, mọi ngờ vực liền tan biến I

- Trương Thang này chính là Trương Thang kia !

"Khốc lại lột da !"

Cặp môi mỏng tím tái của Tạ Bất Thần nhếch xéo lên, hàng mày sắc sặc mùi lãnh đạm chẳng còn khí vị hồng trần, lúc bàn tay lật lên thì Nhân Hoàng kiếm đã rời vỏ, kiếm khí bạo tăng !

"Loạn thần tặc tử !" Cái bản mặt xác sống khắc nghiệt của Trương Thang đanh lại, mỉa mai trả đũa Tạ Bất Thần I

Hai người không ai do dự lấy một mảy !

Nhưng rốt cục lại chẳng có chuyện gì.

Thấy đao kiếm đang sắp sửa va vào nhau hòng kết thúc cho xong cái bản án cũ rích dưới triều Đại Hạ ở cô đảo nhân gian ngày xưa, nhưng không ngờ đến lúc mấu chốt thì lại bị một bóng người xen vào !

Bàn tay trắng muốt, ngón ngón thon dài, trong chớp mắt liền phủ kín vẩy rồng vàng dịu.

Tay này giơ ra cản lại lưỡi dao lăng lệ của Trương Thang, tay kia vung tới ngăn trở trường kiếm sắc bén của Tạ Bất Thần !

Giữa bóng đao quang kiếm ảnh loang loáng, thế mà lại nhẹ nhàng như không !

Vẫn chính là Kiến Sầu !

Nàng sao lại chẳng biết ân oán giữa Tạ Bất Thần với Trương Thang ? Dưới con mắt của Tạ Bất Thần, Trương Thang chính là kẻ thù xét nhà diệt tộc; còn đối với Trương Thang thì Tạ Bất Thần lại là trọng phạm phản nghịch vốn phải chém đầu.

Vừa gặp mặt dĩ nhiên sẽ có đánh nhau.

Vì vậy ngay khi bắt chước giọng Sở Giang vương mời Trương Thang vào, nàng đã có chuẩn bị từ trước, nên bây giờ mới có thể ngăn lại thế công của hai người bọn họ một cách ung dung như vậy.

"Trương đại nhân, Tạ đạo hữu, bây giờ ở đây không phải là lúc kết thù thích hợp. Kính xin nhị vị tạm thời không đánh nhau." Kiến Sầu nhã nhặn cười, giọng điệu nghe giống như đang thương lượng với hai người bọn họ nhưng thật ra rõ ràng lại chẳng có ý cho phép phản đối : "Không biết nhị vị có thể nghe Kiến Sầu khuyên giải đôi điều chăng ?"

Tạ Bất Thần trên người còn thương tích nhưng thực lực vẫn hơn xa Trương Thang.

Từ khi đến Thập Cửu Châu, tính y vốn đã lạnh lùng lại càng lạnh lùng hơn, chuyện tình cảm tình yêu này nọ cũng đều có thể gạt hết sang một bên, vì vậy mối thù xét nhà tộc, cái hận phải cùng với Kiến Sầu bôn ba nơi chân trời góc bể ngày xưa lẽ ra cũng không còn thâm sâu nữa.

Nhưng Trương Thang muốn giết y.

Lúc còn ở Đại Hạ, kẻ này chẳng khác gì cây đao trong tay hoàng đế. Chức quan làm đến đình úy, cai quản chiếu ngục, chuyên tìm tòi làm ra đủ kiểu tra tấn tàn ác, pháp nghiêm hình nặng vô cùng. Có rất nhiều phạm nhân chịu không nổi trọng hình tàn khốc đã phải chết ở trong ngục. Nếu phải buộc lòng phải nhận tội cho xong thì làm sao mà chẳng có án oan ?

Đúng là y làm quan thanh liêm nhưng xét ra thì lại thuộc dạng ác quan.

Năm đó ở kinh thành Tạ Bất Thần đã cực ghét người này, cho đến bây giờ vẫn vậy không khác.

Có Kiến Sầu ở đây đúng là không đánh được.

Y thu kiếm lại, dáng áo xanh tựa như người trong tranh thủy mặc, quý khí phiêu dật như có như không, trông mà tưởng như Tam công tử phủ Tạ hầu ngày xưa trở vê.

"Trương đại nhân sinh thời làm khốc lại, chết làm phán quan, đường công danh vậy mà lại hanh thông, một bước lên mây. Chỉ khổ cho bách tính cô đảo nhân gian, sống thì bị y tra tấn, chết rồi lại còn bị y hành hạ. Thật đúng là đáng thương."

"Tặc tử loạn đảng, đồ thần tử phản loạn, chết chưa hết tội !"

Trương Thang làm gì không nghe ra giọng điệu châm chích của Tạ Bất Thần. Song y tuyệt chẳng nhúc nhích lấy một mảy. Có thể bị Đại Hạ công nhận là ác quan dĩ nhiên là có nguyên nhân bên trong. Y cũng chẳng phủ nhận điều đó, hơn nữa còn biết thuộc hạ dưới quyền đã giết oan không ít người vô tội.

Nhưng vậy thì đã sao 2

Năm đó phủ Tạ hầu bị mất nhà diệt tộc, đó rốt rục là do mưu phản hay do công cao lấn chủ, y hoàn toàn không quan tâm gì đến.

Miễn sao thăng quan là được rồi.

"Hoàng đế muốn ngươi chết thì ngươi chẳng sống được. Bổn quan nói ngươi mưu phản thì ngươi chính là phản tặc !"

Kiếm cung vùn vụt chan chát, bầu không khí nông nặc mùi thuốc súng.

Kiến Sầu bất đắc dĩ phải lại can ngăn, chen đứng giữa hai người bọn họ. Nàng thấy mấu chốt chuyện ngày hôm nay nằm ở bản thân Trương Thang, vì vậy cũng muốn nhân dịp này nói chuyện với y một chút, thế nên bèn nói : "Trương đại nhân, ân oán qua qua lại lại kéo dài hơn tám mươi năm rồi, cứ để đó để giải quyết sau cũng chẳng muộn. Hôm nay cơ duyên xảo hợp gặp mặt ở đây, đã vậy thì khỏi phải mất công đi xuống mười tám tầng địa ngục cho xa. Nào, hai tên tiểu quỷ chắc là đã chuyển lời nhắn của Kiến Sầu tới đại nhân rồi đúng không ?”

Trong điện rút cục yên tĩnh trở lại.

Tạ Bất Thần làm thinh. Khúc Chính Phong chăm chú quan sát Trương Thang.

Lục Hương Lãnh trông có vẻ ù ù cạc cạc, chẳng hiểu cái vị đại phán quan Trương Thang này với Tạ Bất Thần và Kiến Sầu giữa họ quan hệ ra sao.

Khổng Ẩn bị thương, ý thức lẫn lộn, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì.

Sở Giang vương thì vẫn luôn bị đè bẹp trên mặt đất lạnh ngắt. Y tận lực liếc liếc nhìn Kiến Sầu đang đứng đối diện với Trương Thang qua khóe mắt, vừa rồi nghe bọn họ đối đáp như vậy thì không biết tại sao tự nhiên trong bụng liên chợt cảm thấy hơi bất an, hai môi bắt đầu run run, sắc mặt thoắt cái cũng trở nên xám ngoét...

Trương Thang thật sự chẳng nghĩ sẽ nói chuyện với Kiến Sầu. Y giương mắt nhìn Kiến Sầu đang tủm tỉm cười, thậm chí ngay cả Tạ Bất Thần cũng quay người đi ra ngoài điện, bỏ mặc họ lại với nhau.

"Nhưng bổn quan có tới đâu."

“Trương đại nhân I

Kiến Sầu liền cau mày, nửa cười nửa không bảo : "Có câu "Thuyền giặc lên rồi xuống khó". Hôm nay, ngài mà qua khỏi cửa là sáng sớm ngày mai chân tướng vụ việc "lang sói cấu kết", mở cửa cho hổ vào nhà cách đây tám mươi năm sẽ tới tai Tân Nghiễm vương ngay. Tới" hay không ngài cứ tự suy nghĩ cho kỹ."

Y biết ngay mà !

Dám kêu quỷ đầu to với quỷ đầu nhỏ nhắn y một câu đơn giản như vậy thì tất nhiên dã tâm của nàng ta phải lớn gấn trăm ngàn lần, thế nào mà chẳng có chiêu ép y vào khuôn vào phép ! Y đã nghĩ ra được thì có lý nào Kiến Sầu lại nghĩ không ra ?

Phía trước chỉ còn một bước nữa thôi là đã ra khỏi cửa điện rôi nhưng đầu óc Trương Thang lại quay mòng mòng đủ thứ chuyện, chỉ một bước coi dễ như bỡn đó nhưng y lại chẳng tài nào làm nổi.

Trương Thang dừng chân, quay người nhìn Kiến Sầu.

Kiến Sầu cũng bình thản nhìn thẳng vào y, thành thực cười : "Sao ?"

Sao trăng gì nữa, hối hận mà thôi.

Trương Thang cảm thấy năm đó lẽ ra không nên giúp Kiến Sầu mới phải. Thật ra y cứ nghĩ rằng nàng tuy có mánh khóe đấy nhưng dù gì thì tâm địa cũng lương thiện chứ có ngờ đâu hóa ra lại chẳng phải là thứ tốt lành gì như thế này.

Cô ta rút cục cũng bắt thóp được y rồi.

Không giúp Kiến Sầu thì năm đó đỉnh tranh xảy ra chuyện lớn như vậy, Tần Nghiễm vương một khi biết được chân tướng sẽ tra xét ngay, dĩ nhiên sau đó y sẽ chẳng có kết cục gì tốt. Nếu giúp Kiến Sầu thì căn cơ y gầy dựng ở Cực Vực biết bao nhiêu năm nay sẽ một sớm một chiều tan tành. Chỉ còn nước hy vọng về cùng một phe với cô ta thì Thập Cửu Châu sẽ có thể giành chiến thắng. Nếu để Cực Vực thắng thì y vẫn lại sẽ chẳng có kết cục gì tốt.

Quả nhiên là không thể không sa chân vào thuyền giặc rồi.

Trương Thang im lặng, mãi một lúc lâu sau mới đành nhắm mắt đưa chân : "Cô muốn bổn quan làm gì ?"

“Trương Thang ! Ngươi !!I"

Gã ta mà nói câu này thì dĩ nhiên là đã đồng ý với Kiến Sầu rồi. Rõ là bị chiêu dụ, giờ muốn phản Cực Vực, cấu kết giúp đỡ tu sĩ Thập Cửu Châu chứ còn gì nữa I

Sở Giang vương thực chẳng còn dám tin vào tai mình I

"Thân là đệ nhất phán quan điện Tân Nghiễm, vậy mà dám to gan ?"

Sở Giang vương 2?

Trương Thang vừa đi vào thì chỉ chăm chăm chú ý đến Tạ Bất Thần, kế đó lại nói này nói nọ với Kiến Sầu một hồi nên Sở Giang vương vốn phải là trọng điểm nhưng y lại chẳng để tâm tới. Mà mãi tới bây giờ tự nhiên Sở Giang vương tự nhiên mới mở miệng.

Vừa nghe xong, Trương Thang liền cau mày.

Sở Giang vương vậy mà chẳng hề nhận ra y không được vui. Vả lại từ trước đến nay vì vẫn luôn xem y như phán quan chỉ biết đứng dưới tuân theo lệnh của diêm quân nên ông ta cũng hoàn toàn không nhận ra được rằng tình thế đã thay đổi từ lâu, mà mình thì hiện tại chỉ là tù nhân đang bị khống chế mà thôi.

Bây giờ thấy Trương Thang không trả lời, ông ta lại còn lớn tiếng khiển trách !

"Tần Nghiễm vương phái ngươi đến đây làm giám sát, mà bây giờ tu sĩ Thập Cửu Châu thừa sơ hở đột nhập, ngài ấy mà biết được, chắc chắn sẽ trừng trị ngươi thẳng tay ! Còn không mau mau - "

"Phập Ị"

Một đường dao sáng lòa chợt vung lên, xả xuống như thác !

Nhát chém tự nhiên âm ầm phóng tới, một tràng tiếng quát mắng không biết thân biết phận kia nửa chừng liền im bặt. Sở Giang vương đang bị chế trụ dưới sức ép của ấn Hậu Thổ thì làm gì có sức mà chống lại ? Thân người vốn đã thương tổn nghiêm trọng liền tan tành trong chớp mắt !

Vào tích tắc cuối cùng khi ý thức tiêu tán, vị diêm quân điện thứ hai tại vị đã mười giáp nay của Bát phương thành chỉ còn biết trừng to hai mắt mà nhìn.

Cho tới chết, ông ta cũng chẳng hiểu nổi.

"Ngươi làm cái gì...'

"Bịch Ị"

Cái đầu ban nãy cứ ngước ngước lên liền vô lực đập xuống đất nghe cốp một tiếng nhỏ.

Cả người Sở Giang vương cuối cùng chẳng động đậy nữa.

Ngay khi đường dao kia lóe lên thì ấn ký thần hồn của y đã tiêu tán toàn bộ.

Ai nấy đều sững sờ I

Khúc Chính Phong vẫn còn giữ nguyên thế phòng thủ đối mặt trước thế công bất ngờ. Tạ Bất Thần đôi con ngươi trong mắt vụt co lại, còn Lục Hương Lãnh thì trợn tròn hai mắt mà nhìn.

Ngay cả Kiến Sầu trông cũng có vẻ ngẩn người choáng váng...

Chết rồi.

Sở Giang vương vậy mà chết như thế này ư ?I

Người động thủ không phải là Kiến Sầu, Khúc Chính Phong cũng không, Tạ Bất Thần hay Lục Hương Lãnh cũng lại càng chẳng phải mà đó là Trương Thang, một kẻ tự mình đi vào đây, từ đầu đến cuối đều chẳng nói được một lời với Sở Giang vương ! Y ra tay thực sự quá nhanh, hoàn hoàn không thể nhìn ra được một chút dấu hiệu báo trước nào.

Chẳng những Kiến Sầu đứng ngay trước mặt y còn không kịp phản ứng mà cả đến Khúc Chính Phong đứng ngay cạnh Sở Giang vương cũng chẳng kịp làm gì. Lúc đường dao của Trương Thang vừa nhoáng tới, hắn liền thủ thế phòng ngự theo bản năng, cứ tưởng đâu Trương Thang muốn đánh lén mình, nào ngờ đường dao đó thế mà lại nhằm vào người Sở Giang vương !

Sở Giang vương thì làm gì còn khả năng tự bảo vệ mình 2

Vào lúc đó y chẳng khác gì phàm nhân thì há có thể đỡ được đường dao của Trương Thang I!

Chết không kịp ngáp !

Kiến Sầu nghe thấy đầu mình nổ "Đùng" một tiếng. Trong chớp mắt cả người như choáng váng, tưởng đâu như đang trầm mình trong ác mộng. Nàng nhìn Trương Thang kêu lên : "Ngươi, ngươi sao lại...

Trương Thang thu con dao cạo xương lại, sắc diện vô cùng thản nhiên, đáp : "Bổn quan nhịn y lâu rồi."

Nhịn lâu rồi ư ?

Thành ra mới giết cái rụp như thế này sao ?

Nên nhớ diêm quân mà chết thì diêm điện của người đó trong Bát phương thành sẽ đổ sụp. Dĩ nhiên diêm quân các điện khác cũng sẽ chú ý tới. Rồi chuyện nọ tiếp chuyện kia lúc nào mới xong ?

Hơn nữa -

Kiến Sầu mí mắt không khỏi giật giật, ngay cả giọng điệu cũng có phần hốt hoảng : "Nhưng chúng ta còn chưa hỏi được hạ huyên lệnh quyết dùng để đóng vọng đài..."

Làm như vừa rồi chuyện gì kinh thế hãi tục chẳng hề làm qua, Trương Thang chỉ rũ mắt lật tay giơ lên một miếng ngọc quyết trắng muốt, hình dạng tựa trăng lưỡi liêm, đoạn ngước lên nhìn nàng điềm nhiên hỏi : "Cô muốn lấy vật này đúng không 2?"
Bình Luận (0)
Comment